Xe ngựa chạy rất nhanh, ra khỏi núi Hạ Lan mới đi chậm lại.

“Phốc ha ha ha,” Vân Nhàn nằm trong xe cười to, “Này, ca, không phải chứ, y hôn thật sao? Thật ấy hả?”

“Ừ, ta chưa kịp nói hết thì y đã hôn rồi…” Long Thiên Tài nói, im lặng một lúc rồi đạp một cước sang, “Ngươi đừng có cười nữa!”

Lúc này Vân Nhàn mới hơi biết điều, vẻ mặt hóng hớt lại gần: “Y có hôn lưỡi không?”

“…”

“Kể cũng kể rồi, ngươi cứ nói hết ra đi,” Vân Nhàn lại nhích về phía trước, dịu dàng cổ vũ, “Nói hết ra đi ca, ngươi có phải thiếu nữ đâu, ngại ngùng cái gì?”

“Thực ra ta cũng không rõ…” Long Thiên Tài gian nan nói, “Lúc đó đại não trống rỗng, thời gian y hôn lại ngắn, ai mà biết được y có… hay không…”

Vân Nhàn không tin nổi: “Trống rỗng? Này này ca,” cậu tấm tắc lấy làm lạ, “Không ngờ ngươi còn ngây thơ đến vậy.”

“Ngây thơ em gái ngươi, chỉ là ta trở tay không kịp,” Long Thiên Tài cường điệu, “Trở tay không kịp, biết chưa?”

“Được rồi, được rồi,” Vân Nhàn gật đầu, lại hỏi tiếp, “Ngươi cảm thấy thế nào? À thì, ta biết ngươi không nhớ rõ, ý ta là sau đó ấy, có cảm thấy ghê tởm không?”

“…” Long Thiên Tài thở dài, ăn ngay nói thật, “Không thấy.”

“À —–“ Vân Nhàn dài giọng, cực kỳ nghiền ngẫm. Tất nhiên là Long Thiên Tài biết cậu đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không hiểu đâu, thực ra có một chuyện ta chưa nói với ngươi.”

“Hả? Cái gì?”

“Mặt than trùng tên trùng họ với sát thủ giết ta, lại có cùng một khuôn mặt luôn.”

“…” Vân Nhàn kinh ngạc, “Trùng hợp như vậy sao?”

Long Thiên Tài gật đầu: “Lúc mới tỉnh lại ta còn tưởng mình bị tên sát thủ đó đưa tới khu ngoại ô, bắt ta diễn kịch cổ trang với y. Được rồi, đừng cười nữa, nghe ta nói tiếp này,” hắn chậm rãi kể, “Sau đó mới biết là không phải, cảm giác này ngươi phải hiểu rõ hơn ta mới đúng, cái cảm giác một mình ở trong thế giới xa lạ.”

Vân Nhàn nhớ lại những ngày đó, nói: “Không dễ chịu chút nào, nhìn không quen mắt gì hết.”

“Đúng thế,” Long Thiên Tài nói tiếp, “Nhưng cạnh ta lúc đó có một người có ngoại hình giống như người mình quen biết trước đây, dù ở thế giới kia người đó làm việc không tốt với ta, cũng không phải thân thiết gì, nhưng vẫn là…”

Vân Nhàn tiếp lời: “Nhưng ở thế giới xa lạ này, lại mang đến cho ngươi cảm giác thân thiết, đúng không?”

“Ừ, nên lúc đầu ta rất không thích khuôn mặt này của y, nhưng vô thức lại gần gũi với y hơn những người khác. Ta biết y có cảm tình với ta, nói thật ra thì ta không ghét, có điều…” Long Thiên Tài ai oán nói: “Có điều ta không phải gay…”

“Này, chuyện đó thì liên quan gì tới việc có gay hay không? Chẳng phải ngươi không phản cảm với nụ hôn của y đó sao?” Vân Nhàn cười tủm tỉm phân tích, “Chỉ là ngươi không rõ tình cảm của mình với y là loại gì. Thực ra ta có một cách,” cậu rụt lui người về sau, mới dám nói, “Ca, không thì… các ngươi thử lên giường xem?”

“…” Long Thiên Tài quay đầu yên lặng nhìn cậu.

Vân Nhàn vội ho một tiếng: “Ta chỉ đề nghị thế thôi, đề nghị thôi mà.”

Long Thiên Tài vốn muốn mắng cậu, nhưng nhìn một lát bỗng nhiên chú ý tới một việc, híp mắt tiến lên: “Tiểu Vân Nhàn ~ ta phát hiện ngươi không bài xích loại chuyện này nhỉ ~ sao lại như vậy?”

“…”

Long Thiên Tài nâng cằm cậu: “Tiểu Vân Nhàn, ngươi có vẻ ngoài như vầy, lại ở một kỷ nguyên nam phong hưng thịnh, còn từng là tù nhân bị giam giữ, ‘kiếp trước’ của ngươi thì thôi ta không hỏi, ‘kiếp này’ ngươi có còn trinh tiết không?”

“…”

“Được rồi, ta hiểu rồi,” Long Thiên Tài sờ sờ đầu cậu, hứng thú hỏi, “Người đàn ông đầu tiên của ngươi là ai?”

“…”

“Đừng chống cự như thế, ngươi hóng hớt nhiều chuyện của ta vậy, giờ đến phiên ta rồi,” Long Thiên Tài cúi người xuống, cười đến hiền lành, “Trước tiên trả lời câu này, ngươi có bao nhiêu đàn ông rồi? Mười người? Hay hai mươi?”

Như thể bị những lời này của hắn kích thích, Vân Nhàn thốt lên: “Một người không được hả? Ngươi còn muốn mấy người?”

“À ~”

“…” Vân Nhàn yên lặng dúi đầu vào lòng bàn tay, “Ngươi độc ác quá rồi đấy…”

Long Thiên Tài cười hắc hắc: “Nhanh, nói cho ta biết tên họ của hắn là gì.”

Vân Nhàn không đáp, đang suy nghĩ nên đổi trọng tâm câu chuyện như thế nào thì đột nhiên xe ngựa dừng lại. Hai người ngẩn ra, lại nghe thấy giọng nói của Mộc Tử: “Thiếu gia, có người chặn đường phía trước.”

Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc: “Ai?”

“Sơn tặc.”

“Sơn tặc sao.” Long Thiên Tài hưng phấn, liếc sang Vân Nhàn. Hai người vội vàng vén rèm lên, lại nghe thấy Mộc Tử thấp giọng nói thêm một câu: “Người bị cướp không phải chúng ta.”

Hai người ngẩng đầu, con đường phía trước có hai cỗ xe ngựa đang đỗ. Một đám người ngựa chặn lại trước xe, dẫn đầu là một người lông mày rậm mắt to, khiêng trường đao, ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống. Hai người đánh xe không đợi gã mở miệng đã sợ chạy mất, gã cũng không ngại, kệ cho bọn họ chạy, chỉ nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa đầu tiên, phất phất tay.

Đám người phía sau tuân lệnh, nhanh chóng kéo người ngồi bên trong xuống, rồi phân thêm mấy người đến cỗ xe ngựa thứ hai, bắt đầu tháo dỡ đồ đạc.

“Ngươi… Lá gan các ngươi lớn lắm… Có biết ta là ai không?” Người trên xe ngựa tai to mặt lớn, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền. Bên cạnh gã là một thanh niên lỗi lạc, thân hình người này còn cao hơn gã, vậy mà lại cầm khăn tay dựa vào lòng gã, anh anh anh nói: “Đại gia, người ta sợ lắm… Sợ lắm đó… Bọn họ định làm gì chúng ta vậy?”

Cảnh tượng này làm người ta muốn nổi da gà, Long Thiên Tài và Vân Nhàn nhất thời run lên, đám sơn tặc kia cũng không nhịn được mà cứng đờ. Tên cầm đầu co quắp khóe miệng, mới hoàn hồn nói: “Ngươi là ai ta không cần biết, muốn sống thì câm miệng vào.”

Tên mập chưa gặp cảnh này bao giờ, gã sợ đến trắng bệch ra, còn không quên run giọng: “Nói cho các ngươi biết, đại cữu ta là đại quan trong kinh thành, các ngươi dám đánh cướp ta, ta … A…” Gã chưa nói hết câu đã bị một tên sơn tặc kề đao vào cổ: “Câm miệng!”

Hai chân gã liền mềm nhũn ra, quỳ xuống đất.

Vậy mà người trong ngực gã không ngã theo, chỉ đứng cạnh nắm khăn anh anh anh nói: “Người ta sợ… sợ mà… Một con kiến người ta còn chưa bóp chết bao giờ, nếu đao kia chém xuống chảy máu thì phải làm thế nào? Người ta ngất mất… thật mà…”

“…” Đám sơn tặc không nhịn nổi nữa, “Đao có kề lên cổ ngươi đâu.”

Người nọ như thể không nghe thấy, anh anh anh: “A, người ta sợ… người ta sợ….”

“…”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn liếc nhau, đám sơn tặc này làm bọn họ thấy rất hứng thú. Tiểu vương gia sai Mộc Tử đánh xe đi lên, dừng ở cạnh hai cỗ xe ngựa.

Lúc đầu sơn tặc tưởng người trong xe ngựa kia sẽ chờ bọn chúng cướp xong rồi mới dám đi, không thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy, ai ngờ lại đi lên đây. Lúc này tên mập mới chú ý tới sự tồn tại của cỗ xe ngựa, liền như là thấy cứu ***, hô lớn: “Người đâu cứu mạng, người đâu cứu mạng!”

Mấy người Long Thiên Tài xuống xe, chậm rãi đi qua xe ngựa tới trước mặt gã: “Nghe nói đại cữu của ngươi là quan lớn, bây giờ chúng ta cứu ngươi, ngươi cho chúng ta bao nhiêu tiền?”

Tên mập ngẩng đầu, nhất thời ngẩn ra, gần như quên cả sợ hãi. Hai người này rất tuấn tú, nếu là bình thường thì nhất định gã sẽ không bỏ qua hai báu vật này. Gã nhìn chằm chằm, người thanh niên luôn miệng anh anh anh kia cũng dừng khóc, tò mò quan sát.

Lúc này tên cầm đầu không thể giả vờ không nhìn thấy họ được nữa, liền lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai? Nếu không muốn chết thì đừng xía vào!”

Long Thiên Tài ngẩng đầu nhìn gã, cực kỳ kinh ngạc nói: “Lúc nãy ta đã muốn hỏi rồi, các ngươi ăn cướp mà không có lời thoại sao?”

Người nọ ngẩn ra: “Lời thoại gì?”

Vân Nhàn tủm tỉm: “Ví dụ như đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu từ nay về sau muốn đi qua, thì để lại tiền bạc, kiểu thế đó.”

Người nọ lại ngẩn ra, gật đầu: “Chí lý,” rồi bảo bọn tay chân, “Các ngươi nhớ mấy câu này, lần sau thì đem ra nói.”

“Vâng.”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn: “…”

Người nọ lại hỏi tiếp: “Các ngươi từ đâu tới?”

Long Thiên Tài vẫn không đáp, chỉ vào đám người kia: “Thật ra ấy mà, ta vẫn muốn hỏi thêm mấy câu. Nếu trên xe ngựa này không có ai, sao các ngươi không đánh luôn về sơn trại, bê lên bê xuống không thấy mệt à?”

Đám sơn tặc bị chỉ ngẩn ra, cùng nhau quay đầu nhìn người nọ, vẻ mặt đau khổ.

“…” Người nọ giật mình, chậm rãi gật đầu: “Có… có lý, các ngươi, bê đồ trở lại xe.”

“… Vâng.”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn: “…”

Người nọ hỏi lần thứ ba, có vẻ rất tức giận: “Rốt cuộc các ngươi là ai?!”

“Bọn ta chỉ đi ngang qua thôi,” Long Thiên Tài nói, cúi đầu nhìn tên mập, “Nếu bọn ta cứu ngươi, ngươi trả bao nhiêu tiền?”

Tên mập vội nói: “Chỉ cần cứu ta, bao nhiêu ta cũng trả, đại cữu ta rất nhiều tiền.”

“Năm nghìn lượng được không?”

“Được!”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn nhìn nhau, số tiền đó cộng thêm năm trăm lượng vàng, quan này lớn tới đâu vậy? Long Thiên Tài phân phó: “Tiểu Vân Nhàn, bảo gã viết giấy nợ, nhớ viết cả tên đại cữu của gã vào đó.”

(Thực  ra tui cũng không biết năm trăm lượng vàng kia là ở đâu ra ; w ;)

Vân Nhàn đáp lời, quay lại xe ngựa cầm bút mực. Thanh niên đứng bên cạnh ngẩn ra, im lặng quan sát Vân Nhàn. Long Thiên Tài liếc hắn một cái, nghĩ thầm người này đã từng nghe tên Vân Nhàn rồi sao? Vân Nhàn nhanh chóng trở lại, bảo tên mập ký vào. Có vẻ như thủ lĩnh sơn tặc chưa bao giờ thấy bọn người nào quái dị như vậy, vẫn luôn im lặng nhìn, tay chân của gã thì tiếp tục bê đồ, chỉ một lát đã quay về: “Lão đại, bê xong rồi.”

Gã gật đầu, cuối cùng nhìn về phía người thanh niên kia, nói rằng: “Tên tiểu quan kia có thể dùng để giải trí, người đâu, đem hắn…”

Gã chưa nói hết câu, người thanh niên đã anh anh anh chui vào lòng Long Thiên Tài. Mặc dù hắn cao hơn Long Thiên Tài, nhưng hành động lại lưu loát vô cùng: “Người ta sợ lắm, bọn họ muốn… thật sao…”

Long Thiên Tài: “…”

Vân Nhàn: “…”

“…” Người nọ thấy thế thì cả người cứng đờ, khóe miệng co giật, nuốt lại câu định nói, không thèm quan tâm Long Thiên Tài có trả người hay không, đã ra lệnh: “Đi, rút về trại.”

“Này, chờ một chút,” Long Thiên Tài vội vàng kêu lên. Hắn đẩy người trong lòng ra: “Đừng vội, bọn ta nói sẽ cứu người, ngươi cũng phải phối hợp để cho bọn ta cứu chứ?”

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Long Thiên Tài vỗ vỗ Mộc Tử: “Đánh với y một trận, nếu các ngươi thắng thì đưa đồ cướp được kể cả tên tiểu quan này đi, nếu thua thì đưa một nửa đồ cho bọn ta.”

Người nọ hơi suy tư: “Sao ta lại thấy hình như bọn ta bị lỗ…”

Long Thiên Tài nhướn mày: “Không dám à?”

Tức thì người nọ nổi giận: “Ai bảo ta không dám, tới đi!” Gã xuống ngựa, khiêng trường đao tiến lên. Mộc Tử không thay đổi sắc mặt, chậm rãi rút kiếm.

“Nào nào,” Long Thiên Tài nói với bọn sơn tặc còn lại: “Đặt bên nào thắng, cược đi cược đi.”

Đám sơn tặc vốn ham mê cờ bạc, hai bên cũng không đến mức ngươi sống ta chết, lúc này đều tiến đến, hầu như là đặt cho lão đại mình. Vân Nhàn biết hắn định giở trò gì, bèn đặt cho Mộc Tử, còn Long Thiên Tài là nhà cái, không đặt bên nào.

Đám sơn tặc nhìn một chút, nghĩ thầm nhỡ mà lão đại thua thì tiền của bọn họ mất hết, nên vài người đặt cho Mộc Tử. Long Thiên Tài liền cất cao giọng: “Làm một tiểu đệ, thế mà lại không tin tưởng lão đại của mình, lão đại các ngươi biết thì có chấp nhận được không?”

Mọi người đồng thời quay sang nhìn người nọ, ánh mắt như dao phóng tới, người nọ run run rẩy rẩy, vội vàng lấy tiền về, đặt sang bên lão đại.

Long Thiên Tài tiếp tục nói: “Còn các ngươi, lão đại nhà mình thì đang liều mạng đánh nhau, các ngươi lại đặt ít như thế, chả lẽ không tin tưởng gã? Các ngươi đã làm gã bị tổn thương vô cùng sâu sắc rồi!”

Bị nói như thế, đám sơn tặc xấu hổ không chịu nổi, vội vàng lấy hết tiền ra đặt. Có vài người không muốn, nhưng tình thế bắt buộc chỉ có thể làm như vậy.

Tên mập vốn hoang mang lo sợ, ngơ ngác nhìn. Thanh niên bên cạnh thì đảo mắt, cười dài bước lên, cược cho Mộc Tử.

Long Thiên Tài liếc hắn, không tỏ vẻ gì.

Trận đánh nhanh chóng kết thúc. Mộc Tử là hộ vệ trong trăm có một, võ công cực tốt, chỉ vài phút đã đặt kiếm dưới yết hầu người nọ. Người nọ đánh đến hăng say, thua cũng không có thẹn quá hóa giận, cười ha ha: “Võ công khá lắm!”

Mộc Tử ôm quyền: “Đa tạ,” rồi quay người trở lại.

Người nọ nói: “Đã cược thì sẵn sàng chịu thua, các ngươi lấy một nửa đồ, người đâu, chia cho bọn họ.”

Mọi người trầm mặc, như thể không nghe thấy lời gã, mà vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn… Bạc của bọn họ, đều là tiền dành dụm bao lâu nay!

“…”

Người thanh niên kia thì vui rồi, muốn tới lấy bạc của mình. Long Thiên Tài gom hết tiền lại, vỗ vỗ mặt hắn, nghĩ thầm đừng cho là ta không biết ngươi là đồng bọn của chúng. Hắn tủm tỉm cười: “Tiền ngươi thắng coi như là quà cảm ơn chúng ta đã cứu ngươi ra, quyết định vậy nhé.”

Người nọ: “…”

Cuối cùng thì lão đại của đám sơn tặc phải tự bê một nửa số đồ xuống, gã yên lặng sắp xếp, rồi dưới vẻ mặt chịu đả kích của đám thủ hạ, mất trật tự rời đi.

Long Thiên Tài đá đá tên mập: “Này, cho ngươi cỗ xe ngựa kia, tự đi đi.”

Lúc này tên mập mới hoàn hồn: “Tiền của ta, còn có đồ đạc…”

“Chúng ta bảo sẽ cứu ngươi, chứ không bảo cứu đồ của ngươi,” Long Thiên Tài ném ra một ít bạc vụn, “Cầm chỗ này làm tiền ăn, đủ để ngươi tiêu đến khi tới được kinh thành, à, tất nhiên với điều kiện là ngươi phải ăn tiêu tiết kiệm vào.”

Tên mập nổi giận, nhưng thấy Mộc Tử đứng bên cạnh, chỉ có thể nói: “Đừng để ta nhìn thấy các ngươi ở kinh thành, không thì đừng trách ta bắt về hầu hạ!”

Gã nói xong liền đi. Long Thiên Tài cầm bạc mới kiếm được, kéo Vân Nhàn trở về xe ngựa. Người thanh niên kia cười dài tiến lên: “Đại gia ~ ngươi cứu người ta, sau này người ta là người của ngươi rồi.”

Vân Nhàn cười tủm tỉm đứng một bên nhìn, Long Thiên Tài thì mặt không đổi sắc vỗ vỗ tay hắn: “Ngươi muốn đi cùng thì đi, đừng có gọi thân thiết như vậy, ta không quen biết ngươi.”

“…”

Long Thiên Tài tiếp tục kéo Vân Nhàn lên xe, người nọ híp mắt nhìn bóng lưng bọn họ, trầm giọng cười một tiếng, nghiền ngẫm nói: “Thú vị lắm.”

Trên xe toàn là chiến lợi phẩm mới kiếm được, người nọ chỉ có thể ngồi bên ngoài với Mộc Tử. Trước khi lên xe, Vân Nhàn hỏi một câu: “Ngươi tên là gì?”

Người nọ vân vê tay: “Người ta theo các ngươi rồi, các ngươi muốn gọi là gì cũng được.”

Vân Nhàn nhướng mắt, con ngươi đảo loạn, cười nói: “Ừm, được rồi, người ta bảo tên xấu dễ nuôi, gọi là Tiểu Thảo nhé.”

“Được.”

Mấy người tiếp tục hành trình, đi tới Trường An. Giờ đã là chạng vạng, bọn họ tìm một nhà trọ có tiếng nghỉ lại. Lúc ngồi ăn với nhau, Vân Nhàn nhìn Tiểu Thảo, xấu xa nhìn Long Thiên Tài chớp mắt: “Ca, ngươi còn nhớ chuyện chúng ta đã nói không? Nếu ngươi không rõ tình cảm của mình với mặt than là gì, thì có thể thử một cách, xem ngươi có phải thẳng nam không.”

Khóe miệng Long Thiên Tài co giật: “Không thích.”

“Đừng như vậy mà, cứ thử xem. Dùng mặt than là tốt nhất, nhưng bây giờ y không ở đây, ngươi có thể…” Vân Nhàn đang nói thì dừng lại.

Long Thiên Tài kinh ngạc: “Sao vậy?”

Vân Nhàn không đáp, cứng ngắc chỉ tay.

Long Thiên Tài ngồi quay lưng vào cửa nhà trọ, nên phải quay đầu lại nhìn, cũng giật mình sửng sốt.

Cô tướng quân biết hai người này sẽ không rời khỏi Thánh Hoa, mà thành trấn phồn hoa gần núi Hạ Lan thì chỉ có Trường An, liền vội vã giục ngựa, sau đó lần lượt tìm từng nhà trọ, cuối cùng cũng tìm được.

Uy thế trên người y rất nặng, nhìn thẳng vào bọn họ. Tiểu Thảo khẳng định địa vị của người này không thấp, con ngươi đảo loạn, vẻ mặt sợ hãi lủi vào lòng Long Thiên Tài: “Đại gia, y là ai vậy?”

Cô tướng quân cứng đờ, ngồi xuống.

Nãy giờ Long Thiên Tài đều cực kỳ kinh ngạc, không có thời gian quan tâm tới kẻ đang chui vào lòng mình: “Sao ngươi lại tới đây?”

Cô tướng quân trầm mặc nhìn, bình tĩnh nhìn, thong thả đặt đại đao mang từ quân doanh tới lên bàn, lạnh lùng nhìn kẻ cùng bỏ trốn với tiểu vương gia – Vân Nhàn, lại nhìn tên tiểu quan không giống tiểu quan, một chữ cũng không nói.

Tiểu Thảo: “…”

Long Thiên Tài, Vân Nhàn, Mộc Tử: “…”

Lời tác giả (chương nào bả cũng có lời muốn nói, cơ mà chả liên quan tới truyện nên tui mặc kệ): Nói về vấn đề thời gian, thời gian ở hiện đại là hai tháng, mà ở thế giới này thì đã qua một năm, cho thấy thế giới này phát triển nhanh hơn, nhưng tại sao lại ở thời cổ đại? Lúc tôi viết thì không để ý tới chuyện này, nhưng mấy hôm trước có người đưa ra nghi vấn, thông minh lắm

Về nguyên nhân tôi chọn thời gian như vậy, là muốn tạo sự liên hệ giữa Vân Nhàn là Long Thiên Tài, nên phải viết thế, bởi nếu biết là tin tức từ một năm trước, thì tiểu vương gia nhớ rõ sao được. Còn nếu để thời gian đồng bộ, thì lúc tiểu vương gia xuyên qua Vân Nhàn có lẽ còn ở pháp trường ==

Cho nên, chỉ có thể viết như vậy, thôi thì đổ tại sự thần kỳ của không gian đi. Như là vương gia đã nói, tưởng là trong chớp mắt, kỳ thực linh hồn bị kẹt giữa khe hở không gian rất lâu. Chuyện này cũng giống như chuyện có người  không may bị mất tích, rõ ràng là đã qua năm mươi năm, nhưng người đó lại nói mọi chuyện mới vừa xảy ra, rất thần kỳ (Che mặt, đừng đánh ta…)

Cho nên, để phòng ngừa còn có người hỏi, thì giải thích ở đây một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện