Đây là một tiểu viện hẻo lánh.
Sau khi kết thúc chiến tranh ở kinh thành, bá tánh xa rời quê hương lục tục quay trở về, trên đường lại một lần nữa ồn ào trở lại.
Các cửa hiệu hai bên đường lần lượt mở cửa trở lại, chậm rãi, hầu như nhìn không ra nơi này đã từng có chiến sự.
Chỉ có khi đi đến xung quanh tường thành, nhìn thấy những phòng ốc bị cự thạch áp sụp chưa kịp tu sửa, mới thấy được sự thê thảm bi thương sau chiến tranh.
Mà nơi đây ở giữa phố xá sầm uất, cách vài bước chân là một con đường dài vô tận, bất quá ngăn cách trong gang tấc này, giữa hai cánh cổng lớn kia lại an tĩnh như ở bên ngoài thế giới.
Dương Như Khâm ngẩng đầu nhìn mấy cái thanh trúc nhô ra ngoài tường trắng ngói đen.
Lúc này đã là tiết trời giữa đông, trận tuyết đầu mùa vừa qua khỏi, tuyết đọng ép tới cành trúc nhắm thẳng rủ xuống, gió lướt qua cành trúc lay động, không thể chịu nỗi sức nặng đem khối tuyết đổ rơi xuống, đánh vào trên ngói, lặng yên không tiếng động.
Hắn mới vừa đi tới Trần phủ, mới biết được quan cữu Trần Tắc Minh cũng đã được đưa về kinh.
Hiện giờ Trần phủ từ trên xuống dưới treo khăn tang, đang dựng linh đường, thời điểm Dương Như Khâm đi vào, không ai trong nhà chính thốt lên lời nào, yên lặng đến làm người sợ hãi.
Hộ tống linh cữu Trần Tắc Minh trở về chính là Độc Cô Hàng.
Trước khi Dương Như Khâm quay về kinh thành cũng nhắc tới muốn đem quan tài Trần Tắc Minh cùng đi trên đường, Độc Cô Hàng nhất nhất cự tuyệt hắn.
Độc Cô Hàng cùng Trần Tắc Minh quan hệ giống như phụ tử, hắn kiên trì phản đối, người khác cũng không dám nói cái gì.
Dương Như Khâm chỉ phải dừng tay.
Trước khi đi, Dương Như Khâm còn nhìn thấy Độc Cô Hàng đang chuẩn bị người ngựa, không nghĩ tới cuối cùng hai người đến kinh sư thời gian cư nhiên không sai biệt lắm, có thể thấy được Độc Cô Hàng là một đường vội vàng mà đi.
Dương Như Khâm gặp được Thanh Thanh, đó là một phụ nhân diện mạo bình thường, trong lòng ngực ôm cái tã lót.
Dương Như Khâm lúc này mới minh bạch Trần gia có thêm một đứa trẻ, vốn là hỉ sự, còn không kịp mở tiệc, đã thay đổi thành tang sự.
Tuy nói như thế, hắn lại vì Trần Tắc Minh cảm thấy có chút may mắn, huyết mạch Trần gia cuối cùng là không có bị đứt đoạn.
Thanh Thanh hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là khóc thật lâu, thấy Dương Như Khâm hỏi đến phong thư kia, chỉ nói là Trần Tắc Minh trước khi xuất chinh lưu lại, chính mình cũng không từng hỏi qua, nói nhìn đến chữ viết kia lại bắt đầu rơi lệ.
Nữ tử này ngữ khí nhu hòa, hẳn là đã quen với việc cuối thấp mắt, cũng không giống như là người biết suy đoán người khác, Dương Như Khâm trong lòng thất vọng, an ủi nàng vài câu, lại quay lại trước linh cửu Trần Tắc Minh bái tế.
Lại ra cửa, đi theo địa chỉ trên lá thư viết, theo bản đồ tìm thấy cái viện này.
Sau khi tùy tùng gõ cửa một lúc lâu, bên trong mới rốt cuộc mở cửa.
Mở cửa chính là một tiểu đồng thanh tuấn, bộ dáng xinh đẹp giống như tranh vẽ, sắc mặt lại đen giống như đáy nồi, trong miệng lẩm bẩm không thôi, trời lạnh như vậy, gõ cái gì mà gõ.
Tùy tùng Dương Như Khâm đều trợn tròn mắt, chưa từng có ai nhìn thấy một hạ nhân kiêu ngạo như vậy.
Dương Như Khâm tiến lên đem lá thư kia coi như thư mời đưa cho tiểu đồng, cầu kiến gia chủ.
Tiểu đồng cầm trong tay, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, lúc này mới đóng cửa đi vào.
Tùy tùng tức giận hét lên, đây là hài tử nhà ai lại không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Dương Như Khâm quát mắng y một tiếng, hắn cảm thấy chủ nhân nhà này cùng những người ở đây khác thường, cái gọi là cao nhân nhã sĩ tính tình cổ quái nhiều lắm, nhưng thật ra Trần Tắc Minh như thế nào lại kết giao người như vậy, lưu lại địa chỉ kêu chính mình đến có mục đích gì?
Cách một lát, tiểu đồng kia đem hai cánh cửa mở rộng ra, biểu tình cung kính, khom người thỉnh Dương Như Khâm tiến vào.
Tùy tùng lúc này mới cảm thấy giải khí, đại nhân nhà hắn mỗi ngày ra vào chính sự đường, đâu phải là người bình thường, như thế nào bao dung một cái tiểu hài tử vô lễ chậm chạp như vậy.
Dương Như Khâm cùng tiểu đồng kia bước tới hành lang, chóp mũi mùi thơm lạ lùng không ngừng, cũng nghe không ra là dược hương là cái gì, mùi hương hoa thoang thoảng quện vào nhau, trong không khí se lạnh tại đây, hương vị kia thấm vào ruột gan, làm tinh thần người ngửi thấy sảng khoái.
Đi đến trước hồ nước, trong hồ có một gian đình được dựng lên, trong thời tiết lạnh như vậy, bốn phía đình kia còn rũ màn trúc, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở trong đó, vùi đầu không biết đang làm cái gì.
Lúc này mùi hương kia càng đậm, tiểu đồng đứng lại, hướng vào ngôi đình trong nước kêu to, "Lão nhân, người tới."
Tùy tùng suýt nữa té ngã, trong đình người nọ nói: "Cho hắn tiến vào." Thanh âm già nua, nghe cũng không tức giận, hiển nhiên đã quen cùng tiểu đồng như vậy đối đáp.
Tiểu đồng xoay người đối Dương Như Khâm nói: "Vào đi thôi." Sau đó che ở phía sau hắn, đối tùy tùng kia nói: "Ngươi không cần vào."
Dương Như Khâm đi vài bước, càng tới gần, mùi hương càng đậm, trong lòng hắn nhảy dựng, đã đoán ra vài phần manh mối.
Nhấc lên màn trúc, thấy trong giữa đình kia có một lão nhân đang ngồi, hạc phát đồng nhan*, trong tay quả nhiên cầm cái thạch giã, dưới chân cối đá bên trong dính hồ hồ một đoàn đã giã ra chất lỏng màu đen.
*Hạc phát hồng nhan: Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.
Ý bảo già nhưng vẫn tráng kiện.
Dương Như Khâm chắp tay, "Xin hỏi lão thần y xưng hô như thế nào?"
Lão nhân kia cười một cái, cũng không khách khí, "Bỉ họ Vương."(Bỉ ý bảo kẻ hèn)
Trước khi Dương Như Khâm tới đây, cũng không biết dược trên người Tiêu Định là ai hạ, như thế nào hạ, là cái gì dược, nên như thế nào giải.
Sau khi tới nơi này thực sự đã hình dung ra tất cả.
Ông lão họ Vương này tổ tiên nhiều thế hệ làm nghề y, khi truyền tới tay hắn, người này sinh ra bẫm sinh đã nghiện chế dược có thể nói là tẩu hỏa nhập ma, Vương lão ông tuy rằng tinh thông kỳ hoàng chi thuật, lại sớm đã không hỏi thăm khám bệnh, hắn một lòng chế dược, chỉ làm những điều mà trước đó không ai nghĩ tới.
Tam Độ Mai là một trong số đó.
"Tam Độ Mai, ý lấy mai khai tam độ (lấy ba lần dược) mỗi lần dùng dược đều có bất đồng, trình tự trước sau không thể sai, sai rồi liền không có hiệu quả." Vương lão ông rất là tự đắc, Dương Như Khâm quả nhiên cũng là lộ ra vẻ ngạc nhiên tán thưởng.
Vương lão ông này tuy rằng một thân tuyệt học, nhưng vất vả tu luyện mấy thứ này thật sự không coi là quang minh lỗi lạc, không thể cùng người tự thuật, vẫn luôn cảm giác cao thủ tịch mịch.
Hiện giờ rốt cuộc cũng có một người chịu lắng nghe, lại thông minh lanh lợi, nhịn không được khoe khoang cũng là chuyện thường tình.
Thấy Dương Như Khâm phối hợp như thế, nhịn không được nói càng chi tiết hơn.
"Lần đầu tiên ăn vào, liền giống như bị thương hàn, bệnh trạng nhợt nhạt.
Dược này bắt đầu từ hai mạch tim và phổi, người ngũ tạng đối ứng ngũ hành, ngũ hành tương sinh tương khắc, ngũ tạng cũng thế, một chỗ thương tất cả đều thương.
Lần thứ hai dược độc nhất, ăn xong ngũ tạng toàn bộ đều thương, lúc này hàn độc bệnh trạng liền rất rõ ràng, đại phu bình thường là cứu không được, ngũ tạng là rào cản lẫn nhau, tất cả đều bị thương, vậy phải cửu cái nào trước.
Lần thứ ba mới là quan trọng nhất để thu kết quả, vẽ rồng điểm mắt tất cả đều dựa vào một liều cuối cùng này.
Liều này ăn vào, những dấu vết lúc trước hết thảy hủy diệt, người thoạt nhìn chính là không bệnh mà chết, nhưng mạch cùng lục phủ ngũ toàn bộ suy kiệt, đại la thần tiên cũng cứu không được.
Bộ dáng lại nhìn không ra nửa điểm trúng độc, chính là ngân châm đâm vào xương cũng tìm không ra."
Dương Như Khâm nghe được tức giận trong lòng, trăm triệu lần không ngờ đến Trần Tắc Minh dám hạ độc thủ như vậy, Tiêu Định tốt xấu từng là quân chủ của y, thần tử giết vua, Trần Tắc Minh thật là nửa điểm thần tử cũng là không xứng.
Lại nghĩ đến Tiêu Định trầm mặc, rõ ràng chính là cảm kích không nói, hắn chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hai người kia cộng lại hơn bảy mươi tuổi, làm ra cái sự tình giống như trò đùa.
Kết hợp tình trạng Tiêu Định trước mắt, tựa hồ là mới uống hai lần dược, đây cũng là phù hợp với cách nói của thái y.
Vương lão ông nói, Tam Độ Mai này vốn dĩ là không có giải dược, khôi phục con người toàn vẹn liền không có.
Nhưng lần trước Trần Tắc Minh chạy tới, cầu hắn cấp tốc chế ra giải dược, Trần Tắc Minh nói chính mình có một bằng hữu uống nhầm hai liều dược, thống khổ bất kham, chính mình không thể làm hại người khác cả đời.
Vương lão ông tuy rằng ít khi giao du với người đời, bất quá là tính tình cao ngạo, lại không phải ngốc tử, làm sao có thể uống nhầm dược này, còn lầm những hai lần.
Nhưng Trần Tắc Minh kiên trì cầu hắn tìm ra giải dược, vương lão ông nghĩ nếu là chỉ là uống hai liều, giải độc cũng không phải một chút khả năng cũng không có, chỉ là cần thời gian mới có thể chế ra phương thuốc.
Hiện giờ mới có hiệu quả, Dương Như Khâm liền tới rồi.
Dương Như Khâm nghe được vui sướng, đang muốn lãnh giáo phương thuốc, vương lão ông kia lại nói, Trần Tắc Minh chính mình cũng là trúng độc, chỉ là mới uống một liều, không có gì nguy hại tánh mạng.
Liều thứ nhất chỉ là cái mồi dẫn mức độ so với bệnh thương hàn nặng hơn một chút, về nhà uống chút chén thuốc từ từ có thể giải.
Lại vô dụng, chính mình cấp cho một loại thuốc viên trị đau đầu, cũng có công hiệu giải được hàn độc, chỉ là thuốc viên kia lấy giảm đau là chủ, uống nhiều không có tác dụng.
Dương Như Khâm ngơ ngẩn, thật không hiểu rõ được hai người này rốt cuộc đang làm gì.
Dương Như Khâm chép lại phương thuốc, vương lão ông kia lưu luyến không rời, hiếm khi có người nào chịu ngồi ở trước mặt hắn nghe hắn lải nhải, hiện giờ còn không có tận hứng đâu.
Người muốn đi, như vậy một đường đưa đến trước cửa, vương lão ông đột nhiên nhớ tới một chuyện, kêu tiểu đồng kia lại đây về phòng lấy ra một cái hộp gỗ, "Đây cũng là Trần tướng quân gửi ở chỗ này, hắn nói nếu người tới lấy giải dược có thể cùng cầm đi."
Dương Như Khâm tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, không khỏi ngây người.
Sau khi kết thúc chiến tranh ở kinh thành, bá tánh xa rời quê hương lục tục quay trở về, trên đường lại một lần nữa ồn ào trở lại.
Các cửa hiệu hai bên đường lần lượt mở cửa trở lại, chậm rãi, hầu như nhìn không ra nơi này đã từng có chiến sự.
Chỉ có khi đi đến xung quanh tường thành, nhìn thấy những phòng ốc bị cự thạch áp sụp chưa kịp tu sửa, mới thấy được sự thê thảm bi thương sau chiến tranh.
Mà nơi đây ở giữa phố xá sầm uất, cách vài bước chân là một con đường dài vô tận, bất quá ngăn cách trong gang tấc này, giữa hai cánh cổng lớn kia lại an tĩnh như ở bên ngoài thế giới.
Dương Như Khâm ngẩng đầu nhìn mấy cái thanh trúc nhô ra ngoài tường trắng ngói đen.
Lúc này đã là tiết trời giữa đông, trận tuyết đầu mùa vừa qua khỏi, tuyết đọng ép tới cành trúc nhắm thẳng rủ xuống, gió lướt qua cành trúc lay động, không thể chịu nỗi sức nặng đem khối tuyết đổ rơi xuống, đánh vào trên ngói, lặng yên không tiếng động.
Hắn mới vừa đi tới Trần phủ, mới biết được quan cữu Trần Tắc Minh cũng đã được đưa về kinh.
Hiện giờ Trần phủ từ trên xuống dưới treo khăn tang, đang dựng linh đường, thời điểm Dương Như Khâm đi vào, không ai trong nhà chính thốt lên lời nào, yên lặng đến làm người sợ hãi.
Hộ tống linh cữu Trần Tắc Minh trở về chính là Độc Cô Hàng.
Trước khi Dương Như Khâm quay về kinh thành cũng nhắc tới muốn đem quan tài Trần Tắc Minh cùng đi trên đường, Độc Cô Hàng nhất nhất cự tuyệt hắn.
Độc Cô Hàng cùng Trần Tắc Minh quan hệ giống như phụ tử, hắn kiên trì phản đối, người khác cũng không dám nói cái gì.
Dương Như Khâm chỉ phải dừng tay.
Trước khi đi, Dương Như Khâm còn nhìn thấy Độc Cô Hàng đang chuẩn bị người ngựa, không nghĩ tới cuối cùng hai người đến kinh sư thời gian cư nhiên không sai biệt lắm, có thể thấy được Độc Cô Hàng là một đường vội vàng mà đi.
Dương Như Khâm gặp được Thanh Thanh, đó là một phụ nhân diện mạo bình thường, trong lòng ngực ôm cái tã lót.
Dương Như Khâm lúc này mới minh bạch Trần gia có thêm một đứa trẻ, vốn là hỉ sự, còn không kịp mở tiệc, đã thay đổi thành tang sự.
Tuy nói như thế, hắn lại vì Trần Tắc Minh cảm thấy có chút may mắn, huyết mạch Trần gia cuối cùng là không có bị đứt đoạn.
Thanh Thanh hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là khóc thật lâu, thấy Dương Như Khâm hỏi đến phong thư kia, chỉ nói là Trần Tắc Minh trước khi xuất chinh lưu lại, chính mình cũng không từng hỏi qua, nói nhìn đến chữ viết kia lại bắt đầu rơi lệ.
Nữ tử này ngữ khí nhu hòa, hẳn là đã quen với việc cuối thấp mắt, cũng không giống như là người biết suy đoán người khác, Dương Như Khâm trong lòng thất vọng, an ủi nàng vài câu, lại quay lại trước linh cửu Trần Tắc Minh bái tế.
Lại ra cửa, đi theo địa chỉ trên lá thư viết, theo bản đồ tìm thấy cái viện này.
Sau khi tùy tùng gõ cửa một lúc lâu, bên trong mới rốt cuộc mở cửa.
Mở cửa chính là một tiểu đồng thanh tuấn, bộ dáng xinh đẹp giống như tranh vẽ, sắc mặt lại đen giống như đáy nồi, trong miệng lẩm bẩm không thôi, trời lạnh như vậy, gõ cái gì mà gõ.
Tùy tùng Dương Như Khâm đều trợn tròn mắt, chưa từng có ai nhìn thấy một hạ nhân kiêu ngạo như vậy.
Dương Như Khâm tiến lên đem lá thư kia coi như thư mời đưa cho tiểu đồng, cầu kiến gia chủ.
Tiểu đồng cầm trong tay, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, lúc này mới đóng cửa đi vào.
Tùy tùng tức giận hét lên, đây là hài tử nhà ai lại không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Dương Như Khâm quát mắng y một tiếng, hắn cảm thấy chủ nhân nhà này cùng những người ở đây khác thường, cái gọi là cao nhân nhã sĩ tính tình cổ quái nhiều lắm, nhưng thật ra Trần Tắc Minh như thế nào lại kết giao người như vậy, lưu lại địa chỉ kêu chính mình đến có mục đích gì?
Cách một lát, tiểu đồng kia đem hai cánh cửa mở rộng ra, biểu tình cung kính, khom người thỉnh Dương Như Khâm tiến vào.
Tùy tùng lúc này mới cảm thấy giải khí, đại nhân nhà hắn mỗi ngày ra vào chính sự đường, đâu phải là người bình thường, như thế nào bao dung một cái tiểu hài tử vô lễ chậm chạp như vậy.
Dương Như Khâm cùng tiểu đồng kia bước tới hành lang, chóp mũi mùi thơm lạ lùng không ngừng, cũng nghe không ra là dược hương là cái gì, mùi hương hoa thoang thoảng quện vào nhau, trong không khí se lạnh tại đây, hương vị kia thấm vào ruột gan, làm tinh thần người ngửi thấy sảng khoái.
Đi đến trước hồ nước, trong hồ có một gian đình được dựng lên, trong thời tiết lạnh như vậy, bốn phía đình kia còn rũ màn trúc, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở trong đó, vùi đầu không biết đang làm cái gì.
Lúc này mùi hương kia càng đậm, tiểu đồng đứng lại, hướng vào ngôi đình trong nước kêu to, "Lão nhân, người tới."
Tùy tùng suýt nữa té ngã, trong đình người nọ nói: "Cho hắn tiến vào." Thanh âm già nua, nghe cũng không tức giận, hiển nhiên đã quen cùng tiểu đồng như vậy đối đáp.
Tiểu đồng xoay người đối Dương Như Khâm nói: "Vào đi thôi." Sau đó che ở phía sau hắn, đối tùy tùng kia nói: "Ngươi không cần vào."
Dương Như Khâm đi vài bước, càng tới gần, mùi hương càng đậm, trong lòng hắn nhảy dựng, đã đoán ra vài phần manh mối.
Nhấc lên màn trúc, thấy trong giữa đình kia có một lão nhân đang ngồi, hạc phát đồng nhan*, trong tay quả nhiên cầm cái thạch giã, dưới chân cối đá bên trong dính hồ hồ một đoàn đã giã ra chất lỏng màu đen.
*Hạc phát hồng nhan: Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.
Ý bảo già nhưng vẫn tráng kiện.
Dương Như Khâm chắp tay, "Xin hỏi lão thần y xưng hô như thế nào?"
Lão nhân kia cười một cái, cũng không khách khí, "Bỉ họ Vương."(Bỉ ý bảo kẻ hèn)
Trước khi Dương Như Khâm tới đây, cũng không biết dược trên người Tiêu Định là ai hạ, như thế nào hạ, là cái gì dược, nên như thế nào giải.
Sau khi tới nơi này thực sự đã hình dung ra tất cả.
Ông lão họ Vương này tổ tiên nhiều thế hệ làm nghề y, khi truyền tới tay hắn, người này sinh ra bẫm sinh đã nghiện chế dược có thể nói là tẩu hỏa nhập ma, Vương lão ông tuy rằng tinh thông kỳ hoàng chi thuật, lại sớm đã không hỏi thăm khám bệnh, hắn một lòng chế dược, chỉ làm những điều mà trước đó không ai nghĩ tới.
Tam Độ Mai là một trong số đó.
"Tam Độ Mai, ý lấy mai khai tam độ (lấy ba lần dược) mỗi lần dùng dược đều có bất đồng, trình tự trước sau không thể sai, sai rồi liền không có hiệu quả." Vương lão ông rất là tự đắc, Dương Như Khâm quả nhiên cũng là lộ ra vẻ ngạc nhiên tán thưởng.
Vương lão ông này tuy rằng một thân tuyệt học, nhưng vất vả tu luyện mấy thứ này thật sự không coi là quang minh lỗi lạc, không thể cùng người tự thuật, vẫn luôn cảm giác cao thủ tịch mịch.
Hiện giờ rốt cuộc cũng có một người chịu lắng nghe, lại thông minh lanh lợi, nhịn không được khoe khoang cũng là chuyện thường tình.
Thấy Dương Như Khâm phối hợp như thế, nhịn không được nói càng chi tiết hơn.
"Lần đầu tiên ăn vào, liền giống như bị thương hàn, bệnh trạng nhợt nhạt.
Dược này bắt đầu từ hai mạch tim và phổi, người ngũ tạng đối ứng ngũ hành, ngũ hành tương sinh tương khắc, ngũ tạng cũng thế, một chỗ thương tất cả đều thương.
Lần thứ hai dược độc nhất, ăn xong ngũ tạng toàn bộ đều thương, lúc này hàn độc bệnh trạng liền rất rõ ràng, đại phu bình thường là cứu không được, ngũ tạng là rào cản lẫn nhau, tất cả đều bị thương, vậy phải cửu cái nào trước.
Lần thứ ba mới là quan trọng nhất để thu kết quả, vẽ rồng điểm mắt tất cả đều dựa vào một liều cuối cùng này.
Liều này ăn vào, những dấu vết lúc trước hết thảy hủy diệt, người thoạt nhìn chính là không bệnh mà chết, nhưng mạch cùng lục phủ ngũ toàn bộ suy kiệt, đại la thần tiên cũng cứu không được.
Bộ dáng lại nhìn không ra nửa điểm trúng độc, chính là ngân châm đâm vào xương cũng tìm không ra."
Dương Như Khâm nghe được tức giận trong lòng, trăm triệu lần không ngờ đến Trần Tắc Minh dám hạ độc thủ như vậy, Tiêu Định tốt xấu từng là quân chủ của y, thần tử giết vua, Trần Tắc Minh thật là nửa điểm thần tử cũng là không xứng.
Lại nghĩ đến Tiêu Định trầm mặc, rõ ràng chính là cảm kích không nói, hắn chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hai người kia cộng lại hơn bảy mươi tuổi, làm ra cái sự tình giống như trò đùa.
Kết hợp tình trạng Tiêu Định trước mắt, tựa hồ là mới uống hai lần dược, đây cũng là phù hợp với cách nói của thái y.
Vương lão ông nói, Tam Độ Mai này vốn dĩ là không có giải dược, khôi phục con người toàn vẹn liền không có.
Nhưng lần trước Trần Tắc Minh chạy tới, cầu hắn cấp tốc chế ra giải dược, Trần Tắc Minh nói chính mình có một bằng hữu uống nhầm hai liều dược, thống khổ bất kham, chính mình không thể làm hại người khác cả đời.
Vương lão ông tuy rằng ít khi giao du với người đời, bất quá là tính tình cao ngạo, lại không phải ngốc tử, làm sao có thể uống nhầm dược này, còn lầm những hai lần.
Nhưng Trần Tắc Minh kiên trì cầu hắn tìm ra giải dược, vương lão ông nghĩ nếu là chỉ là uống hai liều, giải độc cũng không phải một chút khả năng cũng không có, chỉ là cần thời gian mới có thể chế ra phương thuốc.
Hiện giờ mới có hiệu quả, Dương Như Khâm liền tới rồi.
Dương Như Khâm nghe được vui sướng, đang muốn lãnh giáo phương thuốc, vương lão ông kia lại nói, Trần Tắc Minh chính mình cũng là trúng độc, chỉ là mới uống một liều, không có gì nguy hại tánh mạng.
Liều thứ nhất chỉ là cái mồi dẫn mức độ so với bệnh thương hàn nặng hơn một chút, về nhà uống chút chén thuốc từ từ có thể giải.
Lại vô dụng, chính mình cấp cho một loại thuốc viên trị đau đầu, cũng có công hiệu giải được hàn độc, chỉ là thuốc viên kia lấy giảm đau là chủ, uống nhiều không có tác dụng.
Dương Như Khâm ngơ ngẩn, thật không hiểu rõ được hai người này rốt cuộc đang làm gì.
Dương Như Khâm chép lại phương thuốc, vương lão ông kia lưu luyến không rời, hiếm khi có người nào chịu ngồi ở trước mặt hắn nghe hắn lải nhải, hiện giờ còn không có tận hứng đâu.
Người muốn đi, như vậy một đường đưa đến trước cửa, vương lão ông đột nhiên nhớ tới một chuyện, kêu tiểu đồng kia lại đây về phòng lấy ra một cái hộp gỗ, "Đây cũng là Trần tướng quân gửi ở chỗ này, hắn nói nếu người tới lấy giải dược có thể cùng cầm đi."
Dương Như Khâm tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, không khỏi ngây người.
Danh sách chương