Đạt Khê Trường Nho biết ý tứ Gia Nhi là gì, cho nên biểu cảm trên mặt y càng thêm ngưng trọng. Diệp Hoài Tụ không phải nữ nhân đơn giản, nàng ta bỏ ra càng nhiều hồi báo đòi lại đương nhiên càng lớn. Đúng như những gì nàng ta nói, mấy năm nay đàn ông muốn lợi dụng nàng chết ngoài thảo lư nhiều vô số kể, hơn nữa người chết không biết là chết thế nào. Nàng giống như một trúc diệp thanh toàn thân xanh biếc xinh đẹp lộng lẫy, thu hút ánh mắt của các nam nhân, đẹp đến khiến người ta quên mất nanh độc của nàng.


Nàng rốt cuộc có ý đồ gì với Lý Nhàn? Đạt Khê Trường Nho vẫn chưa nghĩ ra, cũng rất khó nghĩ ra.

Càng như vậy, càng cảm thấy bất an.
Y thậm chí còn có một loại suy nghĩ kích động muốn xông vào trong lò cưỡng ép mang Lý Nhàn đi, bỏ hết thạch hay đao gì đó ở lại sau đó tránh đi thật xa. Lần đầu tiên, y có chút sợ hãi với tương lai mờ mịt. Hơn một năm sớm tối cùng nhau, trên người thiếu niên này đã lưu lại dấu ấn của Đạt Khê Trường Nho, nhưng, thiếu niên này đồng dạng cũng lưu lại dấu ấn trên y. Y không có con nối dõi, còn Lý Nhàn, bắt đầu từ lúc ngồi trên lưng ngựa không ngừng rút đao, đứng bên tảng đá nỗ lực vung đao bổ củi, đã khiến Đạt Khê Trường Nho yêu thích và tôn trọng.

Hết lần này đến lần khác y muốn đem Lý Nhàn rời khỏi nơi này, lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép áp chế suy nghĩ này.

Y có chút hối hận, có lẽ, không nên dẫn Lý Nhàn đến thảo lư Diệp gia.

Sau khi mang thức ăn vào cho Diệp Hoài Tụ và Lý Nhàn, Gia Nhi đem một phần thức ăn đưa qua một cửa sổ nhỏ cho Vô Loan đang ở trong phàn lung.

- Tướng quân, ăn cơm thôi.

Gia Nhi khuyên nhủ.

Đạt Khê Trường Nho nhìn nhìn cửa sổ nhỏ, hỏi: - Trong đó chính là phàn lung?

- Ừm, đúng vậy.

Y gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: - Không nên có.
Gia Nhi ngẩn người, im lặng không nói.

Phàn lung mặc dù rất tàn nhẫn khắc nghiệt, nhưng ra vào phàn lung tất cả đều do bản thân làm chủ. Phàn lung vốn dĩ là Diệp đại gia tự tạo cho mình, sau lại tỉnh ngộ đi ra. Dần dà biến thành gia pháp của thảo lư. Gia pháp này nghe thì nghiêm khắc ác độc, nhưng kỳ thực cũng rất rộng rãi. Sau khi vào phàn lung, cửa sắt khóa ở bên trong, chìa khóa ở ngay cạnh cửa. Cơ quan điều khiển gai nhọn chính là ở trong phàn lung, người tự kiểm điểm chạm tay là đến. Cũng chính là nói, nếu người trong phàn lung muốn ra ngoài, lúc nào cũng có thể đi ra, cho nên, phàn lung dù khổ, thoát ly gông xiềng cũng không khó.

Cũng không biết là vẫn còn giận hay là vì nàng ta không chịu buông bỏ thù hận.

Vô Loan vào phàn lung đến hôm nay đã là ngày thứ tư, vẫn không có ý ra ngoài.
Lý Nhàn thỉnh thoảng lại vô thức nhìn về phía lan can sắt kia, ánh mắt có chút chán ghét như có như không. Còn Diệp Hoài Tụ, từ sau khoảnh khắc chạm vào búa sắt trở nên cực kì chuyên tâm. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, trong mắt nàng đã chỉ còn khối vẫn thạch, trong đầu cũng chỉ có hình dạng của thanh trực đao. Trực đao mà Lý Nhàn muốn, trên cơ bản giống phương pháp chế tạo hoành đao của phủ binh Đại Tùy, chỉ là dài hơn một chút, rộng hơn một chút. Hơn nữa chuôi đao cũng có một số cải tiến, khiến đao ngạc có thể bảo vệ tay vững hơn.

Tới giờ ngọ ngày thứ tư, Đạt Khê Trường Nho đứng ở ngoài cửa chợt nghe thấy trong lò truyền ra một trận cười ha hả.

Trực đao màu đen tán phát hàn mang u ám, từ trong làn nước chậm rãi rút ra, Lý Nhàn sau khi dùng miếng vải lau sạch vết bẩn và vết nước trên mặt đao không kìm nổi bộc phát ra một trận cười càn rỡ.
Đao này, hoàn toàn tương đồng với kiểu dáng trong mắt hắn.

Thân đao màu đen, lưỡi đao thì sáng như tuyết, thân đao so với kiểu dáng hoành đao bình thường dài hơn độ khoảng một phần ba, độ rộng cũng tăng lên khoảng một phần năm.

Chuôi đao dài gần ba mươi centimet, hắc kim sắc, bởi vì vẫn thạch quá lạnh, cho nên trong chuôi đao Diệp Hoài Tụ đã cho thêm một ít kim loại khác, khiến màu sắc trở nên rất quý phái sang trọng.

Đây là một thanh trực đao thuần túy, không có một chút độ cong nào.

Lý Nhàn nhìn trực đao trong tay, sau đó liếc nhìn Diệp Hoài Tụ có vẻ mệt mỏi. Hắn cố nhịn cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay đã rèn sắt liên tục mấy ngày, chậm rãi chỉ trực đao thẳng lên trời. Thuận theo thân đao nhìn qua, giống như đó chính là một thông thiên đại đạo bằng phẳng thẳng tắp.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài, đao đặt bên người.

- Xin lỗi.

Hắn không nói cảm ơn, mà là nói xin lỗi.

Một giây sau, trực đao bổ lên cửa sắt, lại một giây nữa, chặt đứt phàn lung.

Phàn lung phân thành hai mảnh, thiếu nữ trong phàn lung ánh mắt nhìn Lý Nhàn vẫn âm trầm nhưng lại xen lẫn một chút khó hiểu.
- Muốn giết lúc nào cũng được, nhưng tôi khẳng định sẽ không ha ha cười nói câu hoan nghênh. Chém vỡ phàn lung này không phải là vì thấy cô xinh đẹp muốn tán tỉnh cô, cũng không phải là tâm địa tôi lương thiện không thể nhìn người khác chịu khổ, cho nên cô không cần dùng ánh mắt phức tạp đó nhìn tôi, tôi đối với cô không có hứng thú, thật đấy.

Lý Nhàn chỉ chỉ phàn lung đã gãy nói: - Tôi chỉ nhìn nó không thuận mắt, rất không thuận mắt.

Diệp Hoài Tụ dĩ nhiên sẽ không thật sự giữ Lý Nhàn lại thảo lư rèn sắt nửa năm, cũng không để ý chuyện Lý Nhàn lấy phàn lung năm đó nàng tự nhốt mình kiểm điểm dẫn đến tẩu hỏa nhập ma để thử đao. Nàng đã buông bỏ đoạn quá khứ đó, sao có thể để ý một cái lồng đã gỉ không khóa nổi tâm?
Ngược lại nàng còn có chút vui vẻ có chút đắc ý, đắc ý vì, thanh trực đao đó rất sắc.

Phá tan cửa sắt phá tan cái lồng, khiến người ta không muốn rời tay.

Đương nhiên, không muốn rời tay là chỉ Lý Nhàn.

- Nếu trong vòng nửa năm ta không rời khỏi đây, ngươi tự mình đến lấy khôi giáp. Nếu ta đi rồi, sẽ nhờ người chuyển khôi giáp đến cho ngươi.

Nàng tủm tỉm cười nhìn Lý Nhàn nói: - Yên tâm, không ai nhòm ngó vẫn thạch của ngươi đâu.

Lý Nhàn cười cười:
- Sao người biết ta đang lo lắng chuyện này?

Diệp Hoài Tụ nheo mắt nhìn Lý Nhàn, ý tứ là ngươi chẳng lẽ không tiểu nhân như vậy?

Lý Nhàn hiểu rõ, cho nên kiêu ngạo.

- Tôi không giả tạo.

Hắn nói.

Diệp Hoài Tụ cười cười: - Nếu ta đem vẫn thạch của ngươi tính thành phí rèn trực đao, ngươi định xử lý thế nào?
Lý Nhàn lắc lắc đầu: - Ngoại trừ làm một con hình nhân bằng vải viết lên ba chữ Diệp Hoài Tụ ngày ngày cầm kim đâm lên đó, tôi thực sự chẳng biết làm gì.

- Ngươi xác định ngươi dám?

Ngữ khí của Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn ngửi thấy một tia nguy cơ, cho nên hắn ném ra đòn sát thủ: - Chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài (thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu), sau khi từ biệt tương lai ắt có ngày gặp lại!

Nhảy lên đại hắc mã, Lý Nhàn ghìm chặt cương con đại hắc mã mấy ngày không được chạy nhảy thoải mái đã có chút đè nén phát điên, ôm quyền nói với Diệp Hoài Tụ:
- Bất luận thế nào, cũng nên nói một tiếng cảm ơn. Chỉ là bây giờ nói thế nào cũng có chút già mồm và giả dối. Chuyện Diệp đại gia hôm nay rèn đao cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sau này nguyện sẽ không quên.

Mấy chữ cuối cùng rõ ràng ý khác, Diệp đại gia cũng không để ý chỉ khẽ gật đầu: - Ta không thu tiền ngươi, cũng không cần ngươi hứa hẹn gì cả. Thiếu niên như ngươi sao lại nhiều lời như vậy? Đương nhiên, kinh doanh lỗ vốn là chuyện thảo lư chưa từng làm bao giờ, về phần thù lao ngươi phải trả, một đồng cũng không thoát được.

- Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không đưa.

Lý Nhàn rất chân thành nói: - Lại nói, sau này cũng đừng nhắc tiền, ảnh hưởng tình cảm. Đương nhiên, cũng đừng nhắc chuyện tình cảm

Diệp Hoài Tụ hít một hơi thật sâu sau đó phun ra hai chữ: - Cút đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện