Mộc Ang đi vào sân sau biệt phủ, lại một ngày rong ruổi khắp thành tìm tung tích Đại Đế. Người đó cứ như rất gần nhưng mãi nàng vẫn chưa tìm thấy được. Thời gian cứ trôi đi khiến Mộc Ang càng lo lắng. Mật Lệnh đang được nuôi trong Biển Bóng Tối sẽ tìm cách trở về đất liền và kêu gọi Đại Đế tìm đến. Đôi lúc Mộc Ang không hiểu được vì sao sứ mệnh vô chừng này lại được giao cho nàng. Nàng đứng giữa đất trời Nhân Tộc này thật vô cùng nhỏ bé, cái thứ linh tính kia như đang trêu đùa nàng, dẫn dắt nàng đi qua hết núi nọ sông kia nhưng rồi lại chẳng có tiến triển gì. Còn Ấn Ký huyền lực kia, nàng chỉ được nhìn thấy nó trong bóng đen tiềm thức khi còn ở Đại Vân Đình, chưa bao giờ nàng cảm nhận được nó ở gần từ khi đến đất Nhân Tộc.

“Tên Đại Đế đó đang quanh quẩn trên đất Hoa Nam rất gần Cấm Thành nhưng sao ta vẫn không thể tìm thấy hắn? Hắn đang làm gì ở đây? Mật Lệnh đang nằm ở Hoa Nam sao?”

Mộc Ang ngơ ngẩn vừa đi vừa suy nghĩ, lúc này đã ra đến bờ hồ. Nàng đứng lại bên lối đi nhìn ra khoảng sân chỗ Kha Lang thường luyện kiếm. Hắn đã đi rồi, thời gian cũng đã được vài ngày.

“Ngươi giờ đã như thế nào? Ngươi vẫn khoẻ và đang rất vui vẻ trên cuộc hành trình của ngươi chứ?”

Ngồi lại bên phiến đá lần trước khi có Kha Lang đứng cạnh. Mộc Ang nhìn cây hoa gần đó, những cánh hoa màu hồng mịn màng vẫn thi nhau nở mỗi ngày. Mặt hồ tĩnh lặng, gió vẫn thổi mát làm những cánh hoa rơi, trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống trải.

- Nàng đã về rồi à? Tiếng của Xơng Ngỵ ở phía sau vọng đến. Mộc Ang hơi giật mình biết rằng nàng lại lơ đãng không nghe thấy có người đang đến gần.

- Hoàng tử đã đến! Ta vừa về đến thì ra đây ngắm cảnh một chút.

Thật ra Mộc Ang chẳng có chút chủ đích nào, chỉ bất thần đi đến đây mà thôi.

- Hy Niêng đã chuẩn bị bữa trưa xong. Nàng vào dùng bữa cùng ta nhé?

Xơng Ngỵ đã từng cảm thấy vui vì chỉ còn Mộc Ang lưu lại trong phủ, những cuộc gặp gỡ giờ chỉ có hai người. Nhưng Mộc Ang có vẻ hay suy nghĩ trầm ngâm, lại không nói cho ai biết những tâm sự trong lòng nàng khiến Xơng Ngỵ có chút bất an nên ngày nào sau buổi chầu vua cũng đến biệt phủ gặp nàng, hy vọng có thể ở bên cạnh nàng.

- Ta sẽ vào ngay! Ta muốn nói với ngài, có lẽ nay mai ta sẽ rời đi.

Mộc Ang cảm thấy ở lại biệt phủ này khiến nàng cảm thấy cô đơn, nàng nghĩ sẽ rời đi đến nơi khác tìm kiếm Đại Đế, trong thành này đã nhiều ngày không có kết quả, dân chúng trong thành nàng sắp nhớ hết mặt của họ rồi.

- Nàng muốn đi rồi sao? Nàng cảm thấy ở lại đây không được vui à?

Xơng Ngỵ vừa nghe thấy điều mà người đã luôn lo sợ, không hề muốn nghe Mộc Ang nói đến nhưng nàng ấy đã nói ra rồi.

- Không phải! Chỉ là ta muốn tiếp tục cuộc du ngoạn của ta. Cấm Thành ta đã nhìn ngắm đủ rồi, còn nhiều nơi khác ta vẫn chưa đến.

- Ta có thể đưa nàng đi. Nàng không cần phải một mình đi như thế, ta thật không đành lòng.

Xơng Ngỵ bước lại gần Mộc Ang, đang cố gắng giữ nàng lại. Mộc Ang nhìn vẻ mặt không được vui của Xơng Ngỵ khiến nàng cảm thấy chút xung động.

- Nàng có thể ở lại đây được không? Ở lại bên ta!

Xơng Ngỵ nhìn vào mắt Mộc Ang, người nghĩ nếu không nói cho nàng ấy biết tâm tư của mình lúc này chỉ sợ sau lại thành quá muộn.

Mộc Ang mắt như mở to hơn nhìn người đối diện. Trong đầu nàng đang hỗn loạn khi nghĩ rằng Xơng Ngỵ đã có ý với nàng. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp tình huống như thế. Nàng quên rằng Nhân Tộc nhìn nàng chỉ là một cô gái trẻ tầm mười bảy tuổi nên việc hoàng tử mười sáu tuổi này để ý nàng hoàn toàn có thể xảy ra. Thời gian qua nàng lại chỉ nghĩ họ là những đứa trẻ xung quanh nàng, tim nàng bất giác đập nhanh hơn, hai má ửng hồng không kiểm soát được.

- Ta... ta không thể….

Mộc Ang quay người đi, né tránh ánh mắt của Xơng Ngỵ.

- Tại sao không thể? Chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau mà. Nàng không có chút cảm giác nào dành cho ta sao?

Xơng Ngỵ nắm lấy tay Mộc Ang kéo nàng quay lại rồi tiến sát gần cho đến khi nàng ấy chỉ cần nhìn lên sẽ chạm mặt nhau. Mộc Ang chớp chớp mắt chưa biết nói thế nào, vẫn né tránh ánh mắt đang nhìn nàng. Bàn tay nàng bị giữ chặt trong tay Xơng Ngỵ đang có vẻ hơi run. Nàng nghe được nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực của chàng trai đối diện, điều nàng chưa thấy ở Xơng Ngỵ bao giờ.

- Ta không nghĩ sẽ dừng chân lại đây. Ngài đã rất tốt với ta nhưng ta không thể….

Mộc Ang kéo tay mình ra khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt của Xơng Ngỵ. Tim nàng đập nhanh, suy nghĩ hỗn độn, nàng chưa thể nói gì khác hơn để chối từ chàng trai đang nhìn nàng.

Xơng Ngỵ đứng trước Mộc Ang lúc này chỉ như một chàng trai trẻ tuổi bình thường đang cố giữ lấy người mình yêu. Chưa bao giờ người phải bộc lộ tâm ý của bản thân nhiều như thế, nó vượt qua mọi cung bậc cảm xúc, không thể dùng vẻ điềm nhiên để che lấp nó đi được. Người lại tiến đến gần Mộc Ang, nắm lấy tay nàng ấy lần nữa như để tỏ rõ tấm lòng mình. Người có đủ mọi cách để bảo vệ mạng sống bao năm qua sau nhiều cuộc ám sát, có đủ sách lược để trị vì Hoa Nam, đủ khôn khéo để nhìn ra tâm địa những người xung quanh nhưng đứng trước cô gái này lại chẳng thể làm gì hơn là nắm lấy tay nàng ấy, mong nàng ấy hiểu, hy vọng trong lòng nàng ấy cũng có tình cảm dành cho người.

Ngước nhìn ánh mắt đầy tình cảm trên gương mặt kia, Mộc Ang chưa biết nên nói gì để Xơng Ngỵ từ bỏ tình cảm trong lòng. Nàng chưa biết cảm giác yêu mến một người sẽ như thế nào, day dứt ra sao nên càng không hiểu một Nhân Tộc khi yêu cảm giác của họ sẽ mạnh mẽ đến đâu. Nàng thoáng nghĩ đến lúc ở Đại Vân Đình, Mễ Đằng đã hôn nàng, nhưng chuyện đó đã xảy ra không xuất phát từ mong muốn của nàng, ánh mắt Xơng Ngỵ lúc này rất giống Mễ Đằng khi đó. Mộc Ang cảm thấy ngột ngạt, muốn tránh đi. Nàng quay đi, trong lòng chỉ sợ chàng trai đó lại kéo nàng đứng lại. Nhưng bàn tay kia buông lỏng để nàng rời đi, người đó đứng lại nhìn theo nàng không nói thêm lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở dài thật khẽ.

*

Liu Thạc đứng hầu bên hoàng tử ở Đông biệt điện sau buổi chầu vua. Vị hoàng tử đã ngồi yên vị sau bàn văn thư khá lâu, người nhẹ nhàng đưa nét bút di chuyển trên mặt giấy, ánh mắt tập trung vào việc đang làm như thể quên hết mọi chuyện xung quanh. Những lúc như thế, Liu Thạc chỉ biết im lặng ở cạnh người, không thể phán đoán được người đang nghĩ gì trong đầu. Sự điềm tĩnh của một người đôi khi trở nên rất đáng sợ!

Xơng Ngỵ đã ngồi viết rất nhiều văn tự nhưng vẫn chưa thể nghĩ ra làm thế nào người có thể giữ Mộc Ang ở lại. Mọi thứ trong đầu đều hỗn độn khi nghĩ đến việc nàng ấy sắp rời đi, xa Hoa Nam, xa tầm tay với của người. Các con nhà quan thần trong triều đình đều mong muốn được hoàng tử để mắt đến, xa hơn là trở thành hoàng hậu của Hoa Nam, củng cố gia thế cho dòng tộc nhưng người chẳng mải mai động lòng. Còn cô gái đã hai lần vì người xả thân giúp đỡ, dịu dàng chăm sóc khi người bệnh thì lại chẳng có chút tình cảm dành cho người, cũng chưa bao giờ quan tâm nàng ấy sẽ được gì nếu ở lại bên cạnh hoàng tử mà lại một lòng muốn ngao du khắp nơi, một mình giữa chốn giang hồ đầy nguy hiểm. Một người con gái như thế làm sao người có thể giữ lấy nếu trái tim nàng ấy không đặt ở nơi người? Xơng Ngỵ chưa bao giờ nghĩ đến bản thân nên từ bỏ, vì chuyện đó sẽ khiến người buồn khổ rất nhiều.

“Nàng ra đi thật rồi sao? Từ bây giờ ta đã không thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, không thể ở cạnh nàng, không thể nghe thấy được giọng nói, tiếng cười, dáng vẻ đáng yêu của nàng nữa, tất cả đã hết rồi sao? Ta đành đứng đây bất lực nhìn nàng dần xa ta, xa ta mãi mãi sao?”

Hôm ấy, Xơng Ngỵ đứng bên xe ngựa nhìn theo dáng cô gái trên lưng chú ngựa có bộ lông vàng óng ánh đang đi ở phía trước. Đôi mắt người tối lại, tay siết chặt lại thành nắm đấm trong gấu tay áo không muốn hộ vệ nhìn thấy. Buổi tiễn đưa đã kết thúc như ngày nào người cũng đứng đó bên vệ đường đưa tiễn Kha Lang, nhưng nếu lúc đó là cảm giác bùi ngùi khi chia tay một người bạn thì khoảnh khắc này người như mất đi một điều quý báu hơn, day dứt hơn. Chú ngựa Kim Mã đang mang niềm hạnh phúc, tình yêu duy nhất của người đi xa dần đến khi dáng người kia chỉ còn là một chấm nhỏ và biến mất khỏi tầm mắt.

Xơng Ngỵ quay lưng bước lên xe ngựa trở về biệt phủ nơi giờ đây đã chẳng còn Kha Lang, càng không có bóng dáng Mộc Ang ở đó, một cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tâm trí người. Người ngồi trên xe ngựa nhìn cảnh vật di chuyển ngược hướng bên ngoài ô cửa sổ nhỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, người nhắm mắt lại như để tập trung vào những suy tư trong đầu.

Liu Thạc cưỡi ngựa đi bên cạnh cỗ xe chở hoàng tử, tâm trạng cũng có vẻ chùng xuống. Hắn cảm nhận được nỗi thống khổ lúc này của người mà hắn nguyện cả đời phục tùng, hầu cạnh. Vị hoàng tử Hoa Nam luôn là hình tượng đáng kính trước quần thần bởi vẻ điềm đạm, thông minh, hành xử cẩn trọng nhưng một khi trái tim đã rung động trước một cô gái thì dù thế nào cũng khó mà che giấu hết cảm xúc của người. Có lẽ người có thể che giấu những người khác nhưng kẻ thân cận như Liu Thạc thì ít nhiều cũng phát giác được.

“Thân là con Đế vương quả là phiền toái, dẫu muốn chạy theo cô gái mà mình yêu quý cũng không thể vì thân phận đã bị trói buộc bởi nghiệp lớn!”

Liu Thạc thở dài, chốc chốc lén nhìn người ngồi trong xe ngựa mắt vẫn nhắm nghiền, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

*

Liu Thạc tìm thấy hoàng tử Xơng Ngỵ đang cho cá ăn bên thuỷ các trong hoa viên. Đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày Mộc Ang rời biệt phủ, mỗi ngày sau buổi chầu vua vị hoàng tử vẫn lui về biệt phủ và ra đây chơi đùa với lũ cá, sau đó hồi cung khi trời đã tối muộn. Liu Thạc đứng bên bờ vẻ mặt phân vân như có điều muốn trình báo, nửa như không dám nói.

- Có việc gì cần báo với ta sao?

Xơng Ngỵ hỏi Liu Thạc khi tay vừa thả một ít thức ăn xuống hồ cho đàn cá đang bơi lội xung quanh, mắt vẫn đang nhìn xuống mặt hồ lay động.

- Thưa hoàng tử! Mộc Ang đã đến thành Hãn thuộc Hải Cực. Trên đường đi không gặp mấy khó khăn cô ấy đến thành nào cũng quanh quẩn trong thành, thăm thú khắp nơi, có vẻ khá thong dong.

Liu Thạc cúi đầu bẩm báo, trong lòng lo sợ hoàng tử sẽ quở trách vì tự ý quyết định cho người theo dõi hành tung của Mộc Ang.

- Ngươi biết rồi à? Xem ra ta vẫn còn nhiều thiếu sót, để hộ vệ thân cận biết được tâm ý của mình.

Xơng Ngỵ quay sang nhìn thẳng Liu Thạc khiến Liu Thạc có phần hốt hoảng bèn quỳ thụp xuống.

- Thưa hoàng tử! Con người làm sao có thể làm trái với cảm xúc của mình mãi được? Thần thấy ngài khổ sở như thế nhưng chẳng thể chia sẻ cùng ai, chỉ trách thần thô lỗ chẳng nói được lời lẽ hay ho để an ủi người, chỉ biết làm càn cho người dò tìm hành tung của cô ấy vì biết đâu có lúc ngài muốn biết.

Liu Thạc lấy hết can đảm phân bua.

“Ta khổ sở? Biết bao người muốn ở vị trí của ta còn không được. Anh trưởng của ta hết lần này đến lần khác tìm cách sát hại ta chẳng phải cũng chỉ vì vị trí hoàng tử nối ngôi hay sao? Còn nàng ấy, ta dốc hết tâm can muốn giữ nàng ở lại, chỉ cần nàng ở lại ta có thể cho nàng cả một tòa thành, cả sinh mệnh này nhưng có vẻ tất cả chẳng là gì so với thế giới rộng lớn kia, những nơi mới lạ mà nàng muốn đến. Ta phải làm gì để có được nàng? Ta chỉ biết quanh quẩn nơi biệt phủ này, đến từng ngóc ngách chỉ mong có thể tìm thấy hình ảnh của nàng quanh đây, nhưng làm sao có thể khi nàng đã đi quá xa nơi này rồi? Ta có thể làm được gì hơn khi thân phận là một hoàng tử, một tân Đế Vương của Hoa Nam khi thời hạn đến ngày nối ngôi đang cận kề?”

Xơng Ngỵ như muốn nói ra hết những suy nghĩ trong đầu với hộ vệ thân cận vẫn đang quỳ hầu bên cạnh, nhưng người chỉ có thể giữ nó cho riêng mình.

- Nàng ấy khoẻ là tốt rồi! Hãy đi chuẩn bị xe ngựa cho ta về cung.

Xơng Ngỵ lên tiếng như để kết thúc câu chuyện.

- Thưa hoàng tử! Dẫu người có trách tội thần cũng xin phép được nói. Bao nhiêu năm qua ngài đã quá cẩn trọng, cẩn trọng đến mức đối xử tệ với chính ngài. Lần này thần có thể nhìn thấy tâm tư của ngài phải chăng đã đến lúc ngài nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn? Đến lúc ngài nên làm gì đó cho bản thân, đặt bản thân lên phía trước một lần thôi, dẫu sao đó cũng là tình cảm riêng tư, hà cớ gì ngài phải từ bỏ? Khi ngài lên ngôi, chẳng phải ngài có đủ quyền lực để bảo vệ những người mà ngài yêu thương sao? Ngài không cần phải ép bản thân như thế.

Liu Thạc ngẩng đầu lên, như không thể kìm nén suy nghĩ trong đầu nên kiên quyết nói ra hết. Xơng Ngỵ quay nhìn Liu Thạc, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng. Người chưa nói gì chỉ quay mặt nhìn về phía hồ rộng trước mặt, ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời trong xanh rộng lớn trên cao, bất chợt người mỉm cười.

- Ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa cho ta về cung, ta muốn đến gặp cha.

Xơng Ngỵ phát tay ra lệnh.

- Thần đã rõ!

Liu Thạc chưa hiểu hết dự liệu của hoàng tử nhưng nghe giọng nói khoan thai của người khiến Liu Thạc cảm thấy vui mừng, cúi đầu nhận lệnh rồi đứng lên, quay lưng đi nhanh như chạy vào phía trong biệt phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện