Vụ án xảy ra đã trở thành đề tài rất nổi, không phải vì vụ án này bị người khác xếp sau, mà vì vụ án này không ai muốn tiếp nhận. Khi thấy
Mã đại nhân đang chuẩn bị ép phải phá vụ án này, liền có một người đột
nhiên nảy ra một ý kiến, hắn tìm tới tri phủ đại nhân rồi nói:
- Mã đại nhân, chẳng phải tên Đoàn Phi kia được xưng hô là thần bộ sao? Giao vụ án này cho hắn chẳng phải vẹn toàn đôi bên đó sao? Ứng Thiên tri phủ Mã Văn Đào như bị hắn nói đúng chỗ ngứa, trong lòng bỗng trở lên thông suốt, hai tay vỗ vào nhau, vui vẻ nói:
- Đúng vậy, nếu hắn phá được vụ án này chúng ta cũng trút được gánh nặng, người nhà của nạn nhân cũng rất vui mừng, không biết chừng chúng ta còn được cân nhắc công lao nữa đó. Nếu hắn không phá nổi vụ án này, ngay cả một thần bộ mà không phá được án, thì chúng ta không phá được vụ án này cũng chẳng có tội tình gì cả.
Thế là Đoàn Phi chẳng hiểu mô tê gì mà bị triệu hồi tới phủ nha, Mã Văn Đào đích thân ra tiếp đón hắn, rồi giao cho hắn một trọng trách vừa vinh quang vừa gian khổ đó là phá vụ án này.
Quan to hơn một cấp cũng có thể ép người ta chết được, tri phủ Ứng Thiên là một vị tam phẩm đại quan đó, hiện tại nếu miễn cưỡng thì chức vụ của Đoàn Phi cũng chỉ là bộ đầu - một quan cửu phẩm của một huyện. Hơn nữa Dương Châu lại dưới quyền quản lý của tri phủ đại nhân, một khi tri phủ đại nhân đã hạ lệnh, cho dù trong bụng Đoàn Phi có chửi thầm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn mà phục tùng thôi.
Nhưng Đoàn Phi cũng vì mình mà kiếm chút ít quyền lợi, nói:
- Đại nhân, tuy vụ án này giao cho thuộc hạ phụ trách, vậy toàn quyền quyết định phải nằm trong tay thuộc hạ, hễ là người có liên quan đến vụ án tiểu nhân đều có quyền tra hỏi thậm chí bắt bớ. Ngoài ra xin đại nhân hãy bố trí cho tiểu nhân vài tên bộ đầu tinh minh và một người khám nghiệm tử thi tốt nhất của phủ Ứng Thiên này.
- Không vấn đề gì, tất cả sẽ đáp ứng theo những gì ngươi yêu cầu, vụ này phải nhanh chóng phá án, vụ án này rất có quan hệ rất trọng đại đó.
Mã Văn Đào nói có vẻ thành khẩn, nhưng đầy tình ý.
Thấy ánh mắt đầy kỳ quái của Mã tri phủ, đột nhiên Đoàn Phi hiểu được, hóa ra là vậy. Tiếng lành ngươi nhận, tiếng xấu ta nhận. Quả thực đám quan viên đó còn đen hơn cả Gấu Đen trong Tây Du Ký đó.
Đoàn Phi dẫn theo Thạch Bân và đám bổ đầu Dương Châu và đám Bộ đầu mới của Ứng Thiên cùng một người chuyên khám nghiệm tử thi tiến tới hiện trường vụ án.
Sau khi đi qua một khu chợ rất đông đúc phồn hoa không xa, liền tới một nơi mà tử thi đã thuê trọ. Ở khu chợ này những thứ như quán trà, quán rượu, quán ăn, thương quán, rồi những tạp kỹ võ thuật chẳng thiếu cái gì cả, đứng trước cửa phòng trọ của tử thi cũng nghe thấy những tiếng ồn áo to nhỏ ngoài chợ. Ngó đầu nhìn ra một đống người đang nói chuyện vẻ rất náo nhiệt, Đoàn Phi không kìm nổi nói với thông phán Trương đại nhân:
- Đại nhân, người chết quả thật là một giám sinh sao? Lẽ nào hắn chưa được qua câu chuyện Mạnh mẫu tam thiên (1)?
1. Mạnh mẫu tam thiên: mẹ của Mạnh Tử ba lần chuyển nhà để chọn được môi trường, hoàn cảnh tốt cho con sống và học tập.
http://vietsciences.free.fr/biograph...ers/manhtu.htm
Trương Chính Tung cười nói:
- Gã này cũng chỉ là một tên giám sinh dốt nát thôi, chỉ biết bỏ tiền chạy vào quốc tử giám cho nó oai mà thôi, làm gì có ý chí muốn đọc sách. Nhưng thường ngày ở đây cũng không ồn ào náo nhiệt như vậy, là vì mới mùng năm tháng năm tết Đoan Ngọ vừa xong, cho nên những trò chơi biểu diễn náo nhiệt hơn.
- Hóa ra là một tên con nhà giàu muốn bỏ tiển để mua văn bằng à.
Đoàn Phi bỗng nhiên gật gật đầu, nhớ hồi xưa cũng có rất nhiều bạn học hồi đại học ra ngoài thuê nhà trọ. Nếu những người quả thật muốn học hành thì sẽ tìm những nơi thật yên tĩnh để học, còn những tên công tử nhà giàu kia thì chẳng bao giờ vác sách lên giảng đường, còn những nơi thuê trọ thì lộn xộn chẳng thiếu thứ gì.
Tiến vào trong một tiểu viện, một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi đang nằm chết trong phòng. Hắn nằm ngửa mặt lên trời, trên ngực bị đâm ba nhát, máu chảy đầm đìa khắp nơi. Một người có kinh nghiệm phá án rất nhanh đã báo cáo nguyên nhân dẫn đến tử vong:
- Người chết bị đâm liền ba nhát, từng nhát dao là từng nhát chí mạng. Nhát đâm đầu tiên trúng vào bên phổi phải, nhát đao đầu vẫn chưa rút ra hẳn liền đâm tiếp nhát nữa vào gan, lúc rút dao ra liền xoay dao khiến gan của tử thi bị tổn thương rất nghiêm trọng, sau khi rút nhát dao kia ra thì cắm nhát cuối vào thẳng tim khiến tử thi chết ngay tại trận. Thủ pháp của hung thủ rất thành thục và tàn nhẫn. Nhìn vào những vết máu đã đông lại thì thấy, tử thi bị chết trước lúc trời sáng. T mặt tử thi còn những vết cào cấu còn rất mới, hoài nghi đó cũng là do hung thủ gây nên. Cánh tay lòng bàn tay đều có vết thương. Dựa vào kinh nghiệm của ta mà nói, những vết thương này đều là do trong lúc đánh nhau tử thi đã dùng tay để che chắn hung khí của đối phương.
Tử thi là một giám sinh, hơn nữa lại là một tên giám sinh rởm, cũng có thể coi như một gã học sinh muốn bỏ tiền ra để mua cái bằng tốt nghiệp vậy, gia cảnh ắt phải có rất nhiều tiền. Thạch Bân và nhóm người rất cẩn thận tránh từng vết máu dưới sàn nhà rà soát khắp phòng một lượt, tuy nhiên không tìm được vật dụng gì đáng giá. Lẽ nào hung thủ đột nhập vào đây với mục đích giết người cướp của sao?
Thông phán phủ Ứng Thiên Trương Chính Tung đứng một bên quan sát, hắn nghe những lời của pháp y và nhóm Thạch Bân, thấy Đoàn Phi không có chút biểu cảm nào, không chịu nổi nói:
- Đoàn Bộ đầu, đây chẳng lẽ là vụ đột nhập vào phòng cướp đồ đạc làm chủ nhân tỉnh dậy rồi ra tay giết chủ nhân chăng?
- Đại nhân cao minh, vụ án này xem ra đúng là như vậy, nhưng…
Đoàn Phi đưa ánh mắt nhìn về phía lão nô bộc đang đứng một bên khóc lóc nói:
- Ông nói giờ mão tới gọi chủ nhân dậy và nhìn qua khẽ cửa thì phát hiện chủ nhân đã nằm trên vũng máu, trong phòng có mất thứ gì giá trị không?
Lão bộc kia khóc tới mức mắt đỏ au, lão giương đôi mắt ngấn lệ, chậm rãi nói:
- Sang sớm hôm nào tôi cũng tới gọi thiếu gia dậy để tới quốc tử giám học. Lão gia vì muốn thiếu gia học thành tài nên đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của, mới ngày hôm trước lão gia đã sai người mang tới cho thiếu gia một bọc ngân lượng, ước chừng năm trăm lượng. Hai ngày gần đây thiếu gia tiêu tốn nhiều nhất cũng chỉ hơn mười lượng thôi, số còn lại chắc chắn bị kẻ cướp cướp đi rồi.
- Năm trăm lượng bạc, con số này cũng không hề nhỏ.
Khuôn mặt của Đoàn Phi bỗng lạnh lùng, đột nhiên quát:
- Vì sao ông giám nói dối bản quan? Có phải ngươi thấy tiền hoa mắt nên đã đang tâm giết hại thiếu gia của mình không?
- Không có không có, ta bị oan, đại lão gia, ta bị oan ta bị oan!
Lão nô bộc biết rằng ở đây quan thông phán là to nhất, lão bò tới trước mặt Trương Chính Tung khóc lóc kêu oan với hắn.
Đôi lông mày rậm của Trương Chính Tung liền nhướn lên, nhìn về phía Đoàn Phi, Đoàn Phi cười lạnh lùng nói:
- Từ giờ mão tới giờ đã qua ba bốn canh giờ rồi, nếu ngươi khóc từ lúc đó tời giờ, đôi mắt ngươi sưng đỏ lên kia thì cũng đúng thôi, nhưng bản bộ đầu ta gặp nhiều trường hợp này rồi, lẽ nào ngay cả khóc thật và khóc giả, rồi giả bi thương và khủng hoảng đều không nhận ra sao? Nhìn đôi mắt ngươi vô thần, bọng mắt thì thâm quầng, sắc mặt thì vàng như sáp thì cũng biết rằng ngươi thường thức thâu đêm không ngủ. Nếu ngươi ở sát vách với thiếu gia nhà ngươi thì tại sao không nghe thấy những tiếng kêu cứu của thiếu gia nhà ngươi chứ? Lẽ nào ngươi thấy chết mà lại không cứu sao? Ngươi hãy ngoan ngoãn mà khai báo đi, nếu còn dám nói nhảm nữa ta sẽ gọi thông phán lão gia tới vả vào miệng ngươi đó.
- Ta.
Toàn thân lão nô bộ run lên, cuối cùng cũng cúi gục đầu xuống nói:
- Ta đã sai rồi, ta không nên ngày đêm đi chơi trò mã điếu, nếu không thì thiếu gia đã không bị chết thế này, tất cả đều là lỗi tại ta, đều là lỗi tại ta cả.
Lão bộc gào khóc toáng lên, lúc này mới đúng là khóc vì thương tâm, những thủ đoạn vặt vãnh như vậy thì Trương Chính Tung chỉ cần đoán ý qua lời nói là biết rồi, hắn hạ giọng nói:
- Đoàn bộ đầu, bây giờ phải làm thế nào nữa?
Đoàn Phi nói:
- Đại nhân đừng vội, ta còn lời muốn hỏi lão.
Đoàn Phi nhìn lão bộ quát:
- Đừng khóc nữa, lão gia nhà ngươi sai người mang bạc tới còn có ai biết nữa? Có phải ngươi đã lấy số bạc đó đi rồi không?
Lão bộc khóc nói:
- Không có ai biết cả, tuy rằng ta hay chơi cá cược, nhưng ta luôn trung thành tuyệt đối với lão gia, không thể vì chút ngân lượng này mà giết thiếu gia được, ta ở ngay bên cạnh, nếu đại nhân không tin thì có thể lục soát.
Đoàn Phi kêu nha sai ở nơi này tới, nha sai chứng thực nói:
- Đêm nay ta đang đi tuần trên đường, nghe nói ở đây có người bị giết nên lập tức tới đây, từ khe cửa nhìn thấy trong phòng có người chết nhưng chúng ta không lập tức vào trong đó mà báo lên quan huyện, cho tới trước khi các vị đại nhân tới thì mới từ cửa nách tiến vào phòng, rồi mở then cài cửa chính ra, những đồ vật trong phòng chưa có ai động vào cả.
Quách Uy bổ sung thêm:
- Bộ đầu, cửa chính và cửa nách đều không hề có dấu vết cậy cửa nào, và cũng không có cơ quan bí mật nào.
Thạch Bân nói:
- Cửa sổ ở hai hướng nam bắc cũng không hề có dấu vết gì, trên tường cũng không có vết tích của dấu chân, lẽ nào hung thủ bay được vào đây sao?
- Mã đại nhân, chẳng phải tên Đoàn Phi kia được xưng hô là thần bộ sao? Giao vụ án này cho hắn chẳng phải vẹn toàn đôi bên đó sao? Ứng Thiên tri phủ Mã Văn Đào như bị hắn nói đúng chỗ ngứa, trong lòng bỗng trở lên thông suốt, hai tay vỗ vào nhau, vui vẻ nói:
- Đúng vậy, nếu hắn phá được vụ án này chúng ta cũng trút được gánh nặng, người nhà của nạn nhân cũng rất vui mừng, không biết chừng chúng ta còn được cân nhắc công lao nữa đó. Nếu hắn không phá nổi vụ án này, ngay cả một thần bộ mà không phá được án, thì chúng ta không phá được vụ án này cũng chẳng có tội tình gì cả.
Thế là Đoàn Phi chẳng hiểu mô tê gì mà bị triệu hồi tới phủ nha, Mã Văn Đào đích thân ra tiếp đón hắn, rồi giao cho hắn một trọng trách vừa vinh quang vừa gian khổ đó là phá vụ án này.
Quan to hơn một cấp cũng có thể ép người ta chết được, tri phủ Ứng Thiên là một vị tam phẩm đại quan đó, hiện tại nếu miễn cưỡng thì chức vụ của Đoàn Phi cũng chỉ là bộ đầu - một quan cửu phẩm của một huyện. Hơn nữa Dương Châu lại dưới quyền quản lý của tri phủ đại nhân, một khi tri phủ đại nhân đã hạ lệnh, cho dù trong bụng Đoàn Phi có chửi thầm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn mà phục tùng thôi.
Nhưng Đoàn Phi cũng vì mình mà kiếm chút ít quyền lợi, nói:
- Đại nhân, tuy vụ án này giao cho thuộc hạ phụ trách, vậy toàn quyền quyết định phải nằm trong tay thuộc hạ, hễ là người có liên quan đến vụ án tiểu nhân đều có quyền tra hỏi thậm chí bắt bớ. Ngoài ra xin đại nhân hãy bố trí cho tiểu nhân vài tên bộ đầu tinh minh và một người khám nghiệm tử thi tốt nhất của phủ Ứng Thiên này.
- Không vấn đề gì, tất cả sẽ đáp ứng theo những gì ngươi yêu cầu, vụ này phải nhanh chóng phá án, vụ án này rất có quan hệ rất trọng đại đó.
Mã Văn Đào nói có vẻ thành khẩn, nhưng đầy tình ý.
Thấy ánh mắt đầy kỳ quái của Mã tri phủ, đột nhiên Đoàn Phi hiểu được, hóa ra là vậy. Tiếng lành ngươi nhận, tiếng xấu ta nhận. Quả thực đám quan viên đó còn đen hơn cả Gấu Đen trong Tây Du Ký đó.
Đoàn Phi dẫn theo Thạch Bân và đám bổ đầu Dương Châu và đám Bộ đầu mới của Ứng Thiên cùng một người chuyên khám nghiệm tử thi tiến tới hiện trường vụ án.
Sau khi đi qua một khu chợ rất đông đúc phồn hoa không xa, liền tới một nơi mà tử thi đã thuê trọ. Ở khu chợ này những thứ như quán trà, quán rượu, quán ăn, thương quán, rồi những tạp kỹ võ thuật chẳng thiếu cái gì cả, đứng trước cửa phòng trọ của tử thi cũng nghe thấy những tiếng ồn áo to nhỏ ngoài chợ. Ngó đầu nhìn ra một đống người đang nói chuyện vẻ rất náo nhiệt, Đoàn Phi không kìm nổi nói với thông phán Trương đại nhân:
- Đại nhân, người chết quả thật là một giám sinh sao? Lẽ nào hắn chưa được qua câu chuyện Mạnh mẫu tam thiên (1)?
1. Mạnh mẫu tam thiên: mẹ của Mạnh Tử ba lần chuyển nhà để chọn được môi trường, hoàn cảnh tốt cho con sống và học tập.
http://vietsciences.free.fr/biograph...ers/manhtu.htm
Trương Chính Tung cười nói:
- Gã này cũng chỉ là một tên giám sinh dốt nát thôi, chỉ biết bỏ tiền chạy vào quốc tử giám cho nó oai mà thôi, làm gì có ý chí muốn đọc sách. Nhưng thường ngày ở đây cũng không ồn ào náo nhiệt như vậy, là vì mới mùng năm tháng năm tết Đoan Ngọ vừa xong, cho nên những trò chơi biểu diễn náo nhiệt hơn.
- Hóa ra là một tên con nhà giàu muốn bỏ tiển để mua văn bằng à.
Đoàn Phi bỗng nhiên gật gật đầu, nhớ hồi xưa cũng có rất nhiều bạn học hồi đại học ra ngoài thuê nhà trọ. Nếu những người quả thật muốn học hành thì sẽ tìm những nơi thật yên tĩnh để học, còn những tên công tử nhà giàu kia thì chẳng bao giờ vác sách lên giảng đường, còn những nơi thuê trọ thì lộn xộn chẳng thiếu thứ gì.
Tiến vào trong một tiểu viện, một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi đang nằm chết trong phòng. Hắn nằm ngửa mặt lên trời, trên ngực bị đâm ba nhát, máu chảy đầm đìa khắp nơi. Một người có kinh nghiệm phá án rất nhanh đã báo cáo nguyên nhân dẫn đến tử vong:
- Người chết bị đâm liền ba nhát, từng nhát dao là từng nhát chí mạng. Nhát đâm đầu tiên trúng vào bên phổi phải, nhát đao đầu vẫn chưa rút ra hẳn liền đâm tiếp nhát nữa vào gan, lúc rút dao ra liền xoay dao khiến gan của tử thi bị tổn thương rất nghiêm trọng, sau khi rút nhát dao kia ra thì cắm nhát cuối vào thẳng tim khiến tử thi chết ngay tại trận. Thủ pháp của hung thủ rất thành thục và tàn nhẫn. Nhìn vào những vết máu đã đông lại thì thấy, tử thi bị chết trước lúc trời sáng. T mặt tử thi còn những vết cào cấu còn rất mới, hoài nghi đó cũng là do hung thủ gây nên. Cánh tay lòng bàn tay đều có vết thương. Dựa vào kinh nghiệm của ta mà nói, những vết thương này đều là do trong lúc đánh nhau tử thi đã dùng tay để che chắn hung khí của đối phương.
Tử thi là một giám sinh, hơn nữa lại là một tên giám sinh rởm, cũng có thể coi như một gã học sinh muốn bỏ tiền ra để mua cái bằng tốt nghiệp vậy, gia cảnh ắt phải có rất nhiều tiền. Thạch Bân và nhóm người rất cẩn thận tránh từng vết máu dưới sàn nhà rà soát khắp phòng một lượt, tuy nhiên không tìm được vật dụng gì đáng giá. Lẽ nào hung thủ đột nhập vào đây với mục đích giết người cướp của sao?
Thông phán phủ Ứng Thiên Trương Chính Tung đứng một bên quan sát, hắn nghe những lời của pháp y và nhóm Thạch Bân, thấy Đoàn Phi không có chút biểu cảm nào, không chịu nổi nói:
- Đoàn Bộ đầu, đây chẳng lẽ là vụ đột nhập vào phòng cướp đồ đạc làm chủ nhân tỉnh dậy rồi ra tay giết chủ nhân chăng?
- Đại nhân cao minh, vụ án này xem ra đúng là như vậy, nhưng…
Đoàn Phi đưa ánh mắt nhìn về phía lão nô bộc đang đứng một bên khóc lóc nói:
- Ông nói giờ mão tới gọi chủ nhân dậy và nhìn qua khẽ cửa thì phát hiện chủ nhân đã nằm trên vũng máu, trong phòng có mất thứ gì giá trị không?
Lão bộc kia khóc tới mức mắt đỏ au, lão giương đôi mắt ngấn lệ, chậm rãi nói:
- Sang sớm hôm nào tôi cũng tới gọi thiếu gia dậy để tới quốc tử giám học. Lão gia vì muốn thiếu gia học thành tài nên đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của, mới ngày hôm trước lão gia đã sai người mang tới cho thiếu gia một bọc ngân lượng, ước chừng năm trăm lượng. Hai ngày gần đây thiếu gia tiêu tốn nhiều nhất cũng chỉ hơn mười lượng thôi, số còn lại chắc chắn bị kẻ cướp cướp đi rồi.
- Năm trăm lượng bạc, con số này cũng không hề nhỏ.
Khuôn mặt của Đoàn Phi bỗng lạnh lùng, đột nhiên quát:
- Vì sao ông giám nói dối bản quan? Có phải ngươi thấy tiền hoa mắt nên đã đang tâm giết hại thiếu gia của mình không?
- Không có không có, ta bị oan, đại lão gia, ta bị oan ta bị oan!
Lão nô bộc biết rằng ở đây quan thông phán là to nhất, lão bò tới trước mặt Trương Chính Tung khóc lóc kêu oan với hắn.
Đôi lông mày rậm của Trương Chính Tung liền nhướn lên, nhìn về phía Đoàn Phi, Đoàn Phi cười lạnh lùng nói:
- Từ giờ mão tới giờ đã qua ba bốn canh giờ rồi, nếu ngươi khóc từ lúc đó tời giờ, đôi mắt ngươi sưng đỏ lên kia thì cũng đúng thôi, nhưng bản bộ đầu ta gặp nhiều trường hợp này rồi, lẽ nào ngay cả khóc thật và khóc giả, rồi giả bi thương và khủng hoảng đều không nhận ra sao? Nhìn đôi mắt ngươi vô thần, bọng mắt thì thâm quầng, sắc mặt thì vàng như sáp thì cũng biết rằng ngươi thường thức thâu đêm không ngủ. Nếu ngươi ở sát vách với thiếu gia nhà ngươi thì tại sao không nghe thấy những tiếng kêu cứu của thiếu gia nhà ngươi chứ? Lẽ nào ngươi thấy chết mà lại không cứu sao? Ngươi hãy ngoan ngoãn mà khai báo đi, nếu còn dám nói nhảm nữa ta sẽ gọi thông phán lão gia tới vả vào miệng ngươi đó.
- Ta.
Toàn thân lão nô bộ run lên, cuối cùng cũng cúi gục đầu xuống nói:
- Ta đã sai rồi, ta không nên ngày đêm đi chơi trò mã điếu, nếu không thì thiếu gia đã không bị chết thế này, tất cả đều là lỗi tại ta, đều là lỗi tại ta cả.
Lão bộc gào khóc toáng lên, lúc này mới đúng là khóc vì thương tâm, những thủ đoạn vặt vãnh như vậy thì Trương Chính Tung chỉ cần đoán ý qua lời nói là biết rồi, hắn hạ giọng nói:
- Đoàn bộ đầu, bây giờ phải làm thế nào nữa?
Đoàn Phi nói:
- Đại nhân đừng vội, ta còn lời muốn hỏi lão.
Đoàn Phi nhìn lão bộ quát:
- Đừng khóc nữa, lão gia nhà ngươi sai người mang bạc tới còn có ai biết nữa? Có phải ngươi đã lấy số bạc đó đi rồi không?
Lão bộc khóc nói:
- Không có ai biết cả, tuy rằng ta hay chơi cá cược, nhưng ta luôn trung thành tuyệt đối với lão gia, không thể vì chút ngân lượng này mà giết thiếu gia được, ta ở ngay bên cạnh, nếu đại nhân không tin thì có thể lục soát.
Đoàn Phi kêu nha sai ở nơi này tới, nha sai chứng thực nói:
- Đêm nay ta đang đi tuần trên đường, nghe nói ở đây có người bị giết nên lập tức tới đây, từ khe cửa nhìn thấy trong phòng có người chết nhưng chúng ta không lập tức vào trong đó mà báo lên quan huyện, cho tới trước khi các vị đại nhân tới thì mới từ cửa nách tiến vào phòng, rồi mở then cài cửa chính ra, những đồ vật trong phòng chưa có ai động vào cả.
Quách Uy bổ sung thêm:
- Bộ đầu, cửa chính và cửa nách đều không hề có dấu vết cậy cửa nào, và cũng không có cơ quan bí mật nào.
Thạch Bân nói:
- Cửa sổ ở hai hướng nam bắc cũng không hề có dấu vết gì, trên tường cũng không có vết tích của dấu chân, lẽ nào hung thủ bay được vào đây sao?
Danh sách chương