Đuổi hắn đi? Lời này từ đâu mà có?

Yến Như Vân vừa mới đến liền chụp cái mũ như vậy lên đầu Tề Tiêu. Tề Tiêu đầu tiên là ngơ ngác, ngay sau đó lần theo ánh mắt của Yến Như Vân đi theo một chuyến, trong lòng sáng tỏ, cũng không còn lòng dạ nào đi xem tĩnh thất kia, giải thích nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này nhìn xem một chút mà thôi.”

“Thật sao?” Yến Như Vân tuy treo nụ cười, ý cười lại không ở đáy mắt, đứng nơi xa xa, không bước tới gần, luồng khí cô độc lạnh lẽo vẫn lan truyền tới.

Có trong nháy mắt, Tề Tiêu cảm thấy tuy Yến Như Vân đứng ở nơi đó, lại giống như đứng ở một không gian khác, hoặc là…… người ở trước mặt này không phải là Yến Như Vân mà hắn từng quen biết, bỗng dưng cảm thấy nôn nao trong lòng.

Mỗi khi đối mặt với Yến Như Vân, Tề Tiêu luôn nhấc lên không nổi dáng vẻ của một sư tôn, rõ ràng trong lòng nghĩ đến là “Vi sư”, ra khỏi miệng lại thành “Ta”, khí thế tự dưng thấp đi, trong giọng nói thường là thương lượng chiếm đa số, bởi vậy một câu “Thật sao” không rõ ý của Yến Như Vân đã làm tim hắn đập nhanh một trận, phảng phất giống như mình thật sự đã làm chuyện gì trái với lương tâm.

“……” Tề Tiêu luôn cảm thấy nếu cứ mặc kệ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chỉ phải tình ý chân thành mà nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi là đệ tử của Vân Tiêu Phong, tất nhiên phải ở trên Vân Tiêu Phong.”

“Vậy chỗ này phải làm sao?”

Tề Tiêu nói: “Phòng ốc tĩnh thất đã xây xong, chỗ này cũng rất tốt, còn sợ không có chỗ xử lý sao?”

Sắc mặt Yến Như Vân hơi hoãn, xa xa nhìn qua Tề Tiêu, giọng mang theo tùy hứng xưa nay chưa từng có, nhíu mày nói: “Đồ nhi không thích Vấn Kiếm Phong.”

Ý tứ bên ngoài hắn không cần thiết nói ra, Tề Tiêu đã hiểu —— nơi này sẽ làm Yến Như Vân nhớ tới một đêm trong khách điếm của mấy năm trước lúc sư đồ quyết liệt kia.

Nghĩ như vậy, chính Tề Tiêu cũng có chút không thích nơi này, rũ mắt suy tư, xem ra về sau để Yến Như Vân bớt chút thời gian tới chỉ đạo đệ tử Vấn Kiếm Phong sợ là không được.

“A——” Tề Tiêu thầm nghĩ chính mình gieo nhân xuống thì chính mình tới bồi thường, Yến Như Vân không tới thì một mình hắn tới đoái công chuộc tội đi. Vì thế hứa hẹn nói: “Về sau ta sẽ không để ngươi tới chỗ này.”

Ai ngờ ánh mắt Yến Như Vân sáng rực mà khóa chặt trên người Tề Tiêu, nói: “Sư tôn cũng đừng tới.”

“Việc này……”

“Sư tôn bỏ ta ở lại một mình, so với đuổi ta đi có khác nhau gì đâu?”

Người nói có tâm hay không Tề Tiêu không biết, hắn là người nghe lại là cố ý, nhớ tới chuyện ba năm trước đây bỏ Yến Như Vân lại trên đảo Già Lam, áy náy càng gia tăng, trong lòng tự nhủ không đến thì không đến, cùng lắm thì để đệ tử Vấn Kiếm Phong đến Vân Tiêu Phong tu hành, buổi tối lại thả người về, cũng coi như rèn luyện thuật ngự kiếm cho bọn họ, liền nói ngay: “Được, về sau sẽ không tới.”

Ý cười trên mặt Yến Như Vân rốt cuộc lộ ra chân chính tươi cười, bước tới giữ chặt Tề Tiêu, nói: “Sư tôn theo ta trở về có được không?”

Có khúc nhạc dạo vừa rồi, Tề Tiêu lại nổi lên tâm tư muốn bù đắp cho Yến Như Vân, không định ở lâu, theo Yến Như Vân cùng nhau ngự kiếm rời khỏi Vấn Kiếm Phong.

Yến Như Vân đứng ở phía sau, chắp tay thảnh thơi mà xoay người trên phi kiếm, từ trên cao nhìn xuống tĩnh thất trên Vấn Kiếm Phong càng lúc càng nhỏ, khóe môi gợi lên chút cong cong.

Tề Tiêu nói được thì làm được, đã cùng Yến Như Vân nói nhất định không đi Vấn Kiếm Phong, thật sự không hề đi, đôi khi quá mức nhàm chán, liền tới Chiết Liễu Phong dạo một vòng, Liễu Trang vẫn còn đang bế quan, sự vụ trên Chiết Liễu Phong đều giao cho đại đệ tử Trì Ninh xử lý, liên quan đến Mê Vụ Sơn, liền do phong chủ của bốn mươi bảy phong cùng nhau thương nghị định đoạt.

Liễu Trang hiếm khi bế tử quan, trước kia cũng có một hai lần như vậy, nhưng mà trước đó mấy tháng sẽ đem tất cả sự vụ trong núi an bài thỏa đáng, chưa bao giờ giống lần này một chút điềm báo cũng không có, vội vàng bế quan.

Xem ra là cảnh giới lại tăng lên.

Vấn Kiếm Phong đi không được, Chiết Liễu Phong Liễu Trang không ở đây, Tề Tiêu cùng phong chủ các phong khác giao tình cũng không sâu, không muốn đi quấy rầy, đành phải cả ngày ở trên Vân Tiêu Phong, có khi làm chút đồ ăn, khi thì nhìn Yến Như Vân múa kiếm, tựa như lại trở về những ngày trước kia lúc chỉ có hắn và Yến Như Vân ở trên Vân Tiêu Phong.

Nhưng cũng chỉ là tựa như.

Thảnh thơi không được mấy ngày, Tề Tiêu càng thêm nôn nóng —— đoàn người Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang đã rời đi hơn mười ngày, từ đầu đến cuối không gửi phi thư trở về.

Ngày thứ mười, Tề Tiêu đang muốn cầm kiếm xuống núi, Yến Như Vân liền khuyên giải hắn: “Từ Mê Vụ Sơn đến bí cảnh núi cao đường xa, trên đường có trì hoãn chút thời gian cũng là chuyện thường, sư tôn lúc này vội vàng đi tìm người, lỡ như Đỗ phong chủ cùng với sư đệ bọn họ đến bí cảnh rồi phi thư trở về, đúng lúc chéo đường với sư tôn, tới lúc đó hai bên cùng nôn nóng, không phải càng tăng thêm phiền não sao? Không bằng đợi thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn không có phi thư trở về, ta sẽ đi với sư tôn cùng xuống núi tìm kiếm.”

Lời nói này không phải không có lý, Bách Lý Liên Giang muốn xông vào bí cảnh, không nên làm cho hắn phân tâm, nghĩ đến đây, Tề Tiêu đành phải ở lại Vân Tiêu Phong yên tĩnh chờ đợi.

Nhưng mà lại qua mấy ngày, vẫn không có một chút động tĩnh, mới đầu còn có Yến Như Vân ở bên cạnh hắn, nhưng trước một ngày lên đường, Yến Như Vân lại không biết đi nơi nào, chỉ còn mình hắn, lại khó lòng yên tĩnh —— phải biết rằng bất kể là Bách Lý Liên Giang hay là Đỗ Kiếm Trì, ở trong nguyên tác đều không thể sống đến cuối cùng.

Trước kia hắn ở thế giới bên ngoài đọc sách, nhân vật nào chết rồi, chẳng qua chỉ là mấy hàng chữ nhuộm đẫm thê lương bi ai, xem qua nhiều nhất nhớ được mấy ngày, huống chi là ở trong sách Đỗ Kiếm Trì không được miêu tả rõ ràng và Bách Lý Liên Giang là kẻ mà người người ngóng trông mau chóng đi lĩnh cơm hộp.

Nhưng hắn đã sống ở thế giới trong sách này gần mười năm, Đỗ Kiếm Trì là bạn tốt của hắn, Bách Lý Liên Giang là đồ đệ một tay hắn dạy dỗ, đều không phải là mấy hàng chữ, mà là con người có máu có thịt, cũng là thân nhân của hắn.

Tề Tiêu ở bên vách núi đi qua đi lại trăm ngàn lần, bước chân dừng lại —— không thể kéo dài nữa, vạn nhất bọn họ gặp hiểm cảnh gì đó, không thể phi thư truyền tin tức cho hắn, như vậy hắn trì hoãn thêm một khắc, chính là đẩy bọn họ đi vào tử địa thêm một tấc.

Tề Tiêu không muốn chờ nữa, đang định ngự kiếm xuống núi, bỗng nhiên cảm giác được trong mây mù phía trước có linh tức của Đỗ Kiếm Trì từ xa bay tới, hắn kinh hỉ kêu to một tiếng: “Đỗ huynh!”

Không có người trả lời, trong lòng Tề Tiêu kinh ngạc, ngự kiếm hướng về phía trước đi nghênh đón, một tấm Độ Âm Phù xếp thành một con hạc giấy phá sương mù bay ra, thẳng tắp cắm vào lòng ngực của Tề Tiêu.

Lại nhìn về phía trước, nào có thân ảnh của Đỗ Kiếm Trì.

Tề Tiêu nâng con hạc giấy kia trong tay, sau mấy hơi thở mới đột nhiên phản ứng ra —— phi thư! Đây là Đỗ Kiếm Trì truyền về phi thư!

Hắn thậm chí không kịp trở lại Vân Tiêu Phong, trực tiếp ở trên phi kiếm mở hạc giấy ra, giọng của Đỗ Kiếm Trì ngay khi lá bùa bị mở trong một sát na lập tức truyền ra ——

“Tất cả mạnh khỏe, đừng nhớ.”

Tề Tiêu cầm lá bùa đợi một lúc lâu, vẫn không thấy đoạn sau, mới biết Đỗ Kiếm Trì đem lá bùa này ngàn dặm xa xôi truyền về, vậy mà chỉ nói có một câu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện