Editor: Aubrey.
Lê Chân nghĩ đến đây, càng thêm do dự, rốt cuộc đây là thứ gì, còn chờ cho đến khi nó xuất thế nữa sao? Hắn dứt khoát canh chừng ở chỗ này, nhưng không thể khiến cho những người khác chú ý. Lê Chân cảm thấy con rắn kia bị hấp dẫn đến đây, chỉ e là do hắn đã đào cái hố này, khiến cho mùi của món bảo bối bên dưới toả ra quá đậm.
Nếu đã như vậy, hắn đành phải lấp cái hố này lại, Lê Chân đi tới bờ sông, lấy bùn đất bên bờ sông lấp hố lại, đến khi chỗ đất này cao hơn đáy sông khoảng chừng ba mươi xăng-ti-mét thì hắn mới dừng tay. Nhưng, dù hắn đã lấp hố lại, độ nóng trong sông vẫn không thay đổi gì nhiều.
Nghĩ tới độ nóng trong con sông này hơn nửa năm trước, Lê Chân cảm thấy món bảo bối dưới sông hẳn là sắp xuất thế rồi, nếu không, độ nóng sẽ không cao như thế này.
Lúc mang thịt rắn về, Lê Chân cố ý bắt một con tuần lộc tới, treo thịt rắn lên người nó, còn hắn thì cõng cái đuôi rắn lớn nhất mang về. Riêng đầu rắn, thật ra Lê Chân cũng rất hiếu kỳ với lực sát thương cực lớn trong nọc độc của nó, dứt khoát tạm thời lấy đất che lại. Bọc mủ trên đầu nó thật sự quá lớn, nọc độc còn có tính ăn mòn quá mạnh, không cẩn thận động tới thì sẽ tiêu đời, nếu muốn mang đi, thì hắn phải về nhà lấy một cái chậu gốm, hoặc bình gốm gì đó mang đến đây mới được.
Hồ Mao Mao thấy Lê Chân khiêng về một con rắn rất lớn, y kinh ngạc, con rắn lớn như vậy chắc cũng khoảng một, hai trăm năm tuổi.
Lê Chân ném rắn lên mặt đất, ngửi ngửi người mình, toàn mùi tanh hôi, hắn cau mày nói: "Giúp ta trông chừng, thịt rắn này có độc hay không, có thể ăn được hay không?"
Tiểu Thạch Đầu đã đến Tư Thục ở ngoài thôn học chữ, còn Du Nhi thì đi theo một đại nương học nữ công gia chánh, cả hai tiểu gia hoả đều không ở nhà, nên Lê Chân không sợ sẽ doạ đến bọn chúng.
Con rắn thật lớn! Hai mắt Hồ Mao Mao sáng long lanh dạo một vòng quanh rắn, phát hiện không thấy đầu rắn, y hỏi: "Đầu rắn đâu?"
Lê Chân đang ở trong phòng lau mình, nghe vậy liền đáp: "Đầu rắn có một cái bọc mủ rất lớn, toàn là nọc độc. Ta không có đồ đựng, cũng không thể ôm tay không về, đành phải tạm thời để ở chỗ đó."
Hồ Mao Mao vừa nghe con rắn này có một cái bọc mủ rất lớn, y sửng sốt, vội vàng hỏi tiếp: "Ngươi gặp con rắn này ở đâu? Ngươi có thấy hang ổ của nó không?"
Lê Chân vừa bưng chậu nước, vừa cầm khăn chà lau thân mình đáp: "Làm gì có hang ổ nào? Ta không có việc gì đến hang rắn làm gì? Ta ở bờ sông gặp được thứ này, lúc ta không chú ý, nó dám đánh lén ta, thật là tự tìm chết."
Nghĩ đến những chiêu thức mà mấy ngày hôm nay Lê Chân bày ra, Hồ Mao Mao đồng tình, y ngửi ngửi trên người rắn lớn, liếm máu nó một chút, y kinh ngạc cảm thán: "Thịt con rắn này có thật nhiều tinh khí! Nhưng vẫn còn hơi độc, ngươi ăn thì không có việc gì, nhưng hài tử nhà ngươi thì không thể động vào."
Nói xong, Hồ Mao Mao chạy vào phòng Lê Chân, nói với hắn: "Thịt rắn này có thể chia cho ta một ít không?... Ngươi cư nhiên vẫn còn là đồng tử?!"
Hồ Mao Mao liếc mắt tới bộ vị nào đó hằng ngày được che giấu rất kỹ, bị kích thướt của nơi đó làm cho chấn kinh. Tuy y đã nói sẽ không làm một hồ yêu đi hút tinh khí của người khác, nhưng đối với chuyện biết đối phương có còn trong trắng hay không, thì y biết rất rõ.
Lê Chân 囧, da mặt hiếm khi đỏ lên một chút, Hồ Mao Mao trong mắt hắn vẫn còn là một thiếu niên chưa trải sự đời. Đối với chuyện này, người bình thường căn bản rất khó nhìn ra, sao chỉ mới liếc mắt một cái mà y đã nhìn ra rồi: "Câm miệng cho ta! Mau đi ra ngoài, nếu ngươi không có gì làm thì đi xử lý thịt rắn và da rắn cho tốt đi, ta sẽ chia cho ngươi một ít."
Dù sao thì, thịt rắn này hẳn cũng khoảng hơn một ngàn cân? Một mình hắn không thể ăn hết nhiều như vậy, muốn bảo tồn lâu một chút thì chỉ có thể sử dụng muối ướp, giống như những con cá mà lúc trước hắn đã bắt về.
Có điều, tinh khí trong thịt khô ướp muối thì ít hơn nhiều so với thịt tươi, hương vị cũng không bằng.
"Không thành vấn đề, chờ xem nhé." Hồ Mao Mao nhận được sự đồng ý, y cao hứng, phấn khích chạy đi xử lý thịt rắn.
Lúc Lê Chân ra ngoài, phát hiện một con hồ ly lớn màu đỏ đang dùng móng vuốt xử lý thịt rắn, y vừa mổ vừa giải thích với Lê Chân: "Mấy con dao trong nhà ngươi đều là vật phàm trần, không thể cắt được thịt rắn này, nên ta đành phải dùng móng vuốt."
Nói xong, mấy khối thịt rắn đã được y cắt xong, Hồ Mao Mao đặt thịt rắn vào chậu nước rửa sạch, sau khi rửa xong, y bỏ vào trong một cái lu cũ. Năm trước, lu nước trong nhà đã bị Vương bộ khoái đập vỡ, nên Lê Chân mới mua cái mới này về. Còn cái lu cũ thì Tiểu Thạch Đầu không nỡ bỏ, nói là dùng để đựng nước mưa, muốn rửa thức ăn cũng thuận tiện, nên đành để lại.
Chốc lát sau, thịt rắn đã được xử lý đã chất đầy hơn nửa cái lu. Ngay cả da rắn, Lê Chân cầm lên quan sát, kỹ thuật lột da của tên nhóc hồ ly này quả thật không tồi, không còn dính một miếng thịt rắn nào, tấm da này được lột vô cùng sạch sẽ, cũng không có vết trầy xước nào. Về phần mật rắn, không thể trực tiếp dùng ngay được, mà cần phải xử lý thêm một chút.
Nhìn thịt rắn chỉ còn lại một phần ba, Lê Chân nói với Hồ Mao Mao giữ chúng lại. Hồ Mao Mao thấy hắn cho mình nhiều thịt như vậy, trong lòng cảm thán hắn thật hào phóng, chỉ kém điểm nhảy lên người Lê Chân hôn hai cái lên mặt hắn nói "Ngươi đúng là người tốt."
"Đúng rồi! Ngươi hỏi ta hang rắn ở đâu để làm gì?" Lê Chân có chút tò mò, đối với mấy việc này, hẳn là Hồ Mao Mao biết nhiều hơn hắn, chẳng lẽ trong hang rắn còn giấu bảo bối tốt?
Hồ Mao Mao thở dài: "Trước kia, con rắn này đã từng đến quậy ở Hồ Động của bọn ta, không biết con rắn này lẻn đến đó khi nào, nuốt mất mấy hồ ly trưởng thành, có một hồ ly chỉ vừa mới mở ra linh trí cũng bị nó nuốt mất. Sau đó, bọn ta có đi tìm con rắn đó, nhưng nó rất xảo trá, nó trốn xuống nước chạy thoát, cuối cùng bọn ta vẫn không tìm được nó. Khi ngươi vừa nhắc tới, ta muốn đi đến hang ổ của nó nhìn xem, có xương hay bộ lông của hồ ly nào hay không, nếu nó thật sự đã ăn thịt hồ ly trong bộ tộc của ta, xem như đã báo thù cho đồng tộc."
Lê Chân không thể tin nói: "Nhưng mà, có lẽ còn có mấy động vật khác đến Hồ Động của các ngươi phải không? Ta cho rằng hồ yêu đều rất lợi hại."
"Không phải đâu, bọn ta chỉ dễ mở ra linh trí thôi. Tuy tu luyện so với những động vật hoang dã khác trong núi thì nhanh hơn, nhưng vũ lực không bằng. Giống như con rắn này, nó chỉ mới tu hành một hai trăm năm là đã có thể cùng ngươi làm một trận ác chiến. Còn bọn ta, tu luyện một hai trăm năm thì vẫn chỉ là một tiểu hồ ly, ở trước mặt ngươi cũng bị doạ đến mức run cầm cập. Ngươi nói trên đầu con rắn này còn có một cái bọc mủ, ta đoán nó hẳn là Xà Vương, nói không chừng trong hang ổ của nó còn có vài thứ tốt, nếu ngươi tìm được, biết đâu có thể tìm được bảo bối đấy."
Hồ Mao Mao nói vậy, khiến cho Lê Chân có chút động tâm, nhưng ngọn núi này lớn như vậy, đi tìm một cái hang rắn, Lê Chân vẫn nên từ bỏ thôi.
Sau khi xử lý xong thịt rắn, Lê Chân định cùng Hồ Mao Mao hầm một nồi ăn thử. Lê Chân tìm một cái nồi lớn, cho vào một ít gừng và tỏi, tiêu và một bát rượu lớn, hầm bảy tám cân thịt rắn. Chốc lát sau, trong phòng bay đến mùi thịt nồng đậm, trong không khí còn nhàn nhạt mùi rượu, Hồ Mao Mao không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: "Thơm quá!"
Lê Chân cũng cảm thấy hương vị này thật sự rất câu nhân, hắn sống ở đây lâu rồi, nhưng đây là lần đầu được ăn thịt rắn. Lê Chân cầm đũa nhưng không động, hắn tiếp tục cùng Hồ Mao Mao chờ cho đến khi thịt rắn chín.
Hai người chuyện gì cũng không làm, cứ như vậy ngồi canh nồi thịt rắn, chờ cho đến khi trời tối đen, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đã về nhà.
Đại thẩm đưa Du Nhi về nhà còn hỏi Lê Chân đang nấu cái gì vậy, sao lại thơm như vậy? Lê Chân qua loa đáp, nhưng không đưa cho đại thẩm một bát thịt nào.
Lúc đại thẩm kia rời đi còn nói thầm, không biết là món thịt quý hiếm gì, mà ngay cả một miếng cũng không cho. Nhưng bà cũng không quá để ý, bởi vì khi đưa Du Nhi đến nhà bà học nữ công gia chánh, Lê Chân đã đưa cho bà không ít thịt rồi.
Tiểu Thạch Đầu ngửi thấy mùi thơm, bé vội vàng đi nấu cơm, chuẩn bị trước cho đến khi thịt chín, cả gia đình sẽ cùng nhau ăn cơm. Lê Chân lại nấu cho bé thêm hai đĩa đồ ăn, món thịt ngày hôm nay cả bé và Du Nhi đều không thể chạm vào.
Mắt nhìn Lê Chân và Hồ Mao Mao cùng nhau vớt thịt rắn ra ăn, mùi thơm kia khiến cho bé hận không thể cách xa mười mét, Tiểu Thạch Đầu nuốt nước miếng, nhìn cha bé cắn một miếng thịt lớn rồi nuốt xuống, rất nhanh, món thịt hầm không còn lại bao nhiêu. Lê Chân vừa nhai, vừa cảm nhận nước thịt nóng hầm hập tràn đầy trong khoang miệng, hơi nóng lan toả khắp toàn thân hắn.
Lê Chân run cầm cập, chỉ cảm thấy lỗ chân lông dường như đều giãn ra, nhịn không được mở miệng khen: "Thật sảng khoái."
Hồ Mao Mao không muốn dùng hình người ăn, y hoá thành một con hồ ly thật lớn, ăn từng miếng thịt, lông mao trên người dường như đều dựng đứng cả lên.
Ăn đến miếng cuối cùng, lông mao trên người y đã trở nên bồng bềnh, sờ lên có cảm giác nóng hầm hập, xúc cảm miễn bàn có bao nhiêu tốt. Ngay cả trên mặt Lê Chân cũng hồng hồng như Quan Công, trên mặt như có đóm sáng nổi lên.
Sau khi ăn xong nồi thịt rắn, Hồ Mao Mao dẫn hai đứa Tiểu Thạch Đầu đi ngủ, lại nhịn không được trộm hỏi Lê Chân về chuyện hồi chiều mà y đã nhìn thấy: "Sao ngươi vẫn còn là đồng tử?"
Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đều là con của Lê Chân không phải sao? Vậy tại sao hắn vẫn còn là đồng tử?
Lê Chân đen mặt, gia hoả này, sao cứ chú ý đến vấn đề này hoài vậy: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Hồ Mao Mao nâng lên chân sau, cào cào cổ: "Không nói thì thôi, nhưng ngươi đã là đồng tử, thì sau này tốt nhất nên duy trì trạng thái này đi, khi tu luyện sẽ có nhiều lợi thế hơn."
Nói xong, y còn âm thầm đánh giá quan sát Lê Chân từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: "Khó trách Hồ Tố Tố cứ luôn nhắm vào ngươi, thân thể tràn đầy dương khí như vậy, khỏi nói cũng biết bổ bao nhiêu."
Gân xanh trên trán Lê Chân nảy lên mấy cái, hắn đưa tay nắm lấy một nhúm lông mao sau cổ hồ ly, quăng Hồ Mao Mao ra ngoài sân.
Hồ Mao Mao giơ móng cào vài cái lên cửa, thấy Lê Chân vẫn không chịu mở cửa cho y, y đành phải bò đến dưới cây táo ngủ tạm một đêm.
Thịt rắn này quả thật có rất nhiều tinh khí, là vật đại bổ, Lê Chân ăn vào cả người cứ như có lửa đốt, khiến cho hắn nghẹn đến mức nửa đêm nhịn không được phải thức dậy luyện tập ba mươi sáu chiêu thức. Lần luyện tập này, Lê Chân cảm nhận rất rõ ràng, trong bụng vẫn luôn có hơi nóng không ngừng tuôn ra, chạy khắp lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn. Mà ở bên ngoài, linh khí và tinh hoa nhật nguyệt đang không ngừng cọ rửa khắp cơ bắp và làn da của hắn.
Hồ Mao Mao nhìn thấy trên thân Lê Chân liên tục có trọc khí màu xám đang từ từ trào ra ngoài, y không dám quấy rầy hắn. Những thứ này chính là độc tố, cặn bã bên trong cơ thể Lê Chân, hiện tại chúng nó đang tống ra ngoài.
Ban đầu, con người khi vừa được sinh ra là lúc thân thể thuần tuý nhất, tuy vẫn còn yếu nhược, không làm được gì, nhưng trực giác khi đó lại cực kỳ nhạy bén. Dần dần trưởng thành, trực giác sẽ bị thất tình lục dục ở nhân gian thay thế. Vô luận là linh khí trong trời đất, hay là những thứ khác, trực giác của con người ở phương diện này sẽ chậm hơn một chút.
Lê Chân nghĩ đến đây, càng thêm do dự, rốt cuộc đây là thứ gì, còn chờ cho đến khi nó xuất thế nữa sao? Hắn dứt khoát canh chừng ở chỗ này, nhưng không thể khiến cho những người khác chú ý. Lê Chân cảm thấy con rắn kia bị hấp dẫn đến đây, chỉ e là do hắn đã đào cái hố này, khiến cho mùi của món bảo bối bên dưới toả ra quá đậm.
Nếu đã như vậy, hắn đành phải lấp cái hố này lại, Lê Chân đi tới bờ sông, lấy bùn đất bên bờ sông lấp hố lại, đến khi chỗ đất này cao hơn đáy sông khoảng chừng ba mươi xăng-ti-mét thì hắn mới dừng tay. Nhưng, dù hắn đã lấp hố lại, độ nóng trong sông vẫn không thay đổi gì nhiều.
Nghĩ tới độ nóng trong con sông này hơn nửa năm trước, Lê Chân cảm thấy món bảo bối dưới sông hẳn là sắp xuất thế rồi, nếu không, độ nóng sẽ không cao như thế này.
Lúc mang thịt rắn về, Lê Chân cố ý bắt một con tuần lộc tới, treo thịt rắn lên người nó, còn hắn thì cõng cái đuôi rắn lớn nhất mang về. Riêng đầu rắn, thật ra Lê Chân cũng rất hiếu kỳ với lực sát thương cực lớn trong nọc độc của nó, dứt khoát tạm thời lấy đất che lại. Bọc mủ trên đầu nó thật sự quá lớn, nọc độc còn có tính ăn mòn quá mạnh, không cẩn thận động tới thì sẽ tiêu đời, nếu muốn mang đi, thì hắn phải về nhà lấy một cái chậu gốm, hoặc bình gốm gì đó mang đến đây mới được.
Hồ Mao Mao thấy Lê Chân khiêng về một con rắn rất lớn, y kinh ngạc, con rắn lớn như vậy chắc cũng khoảng một, hai trăm năm tuổi.
Lê Chân ném rắn lên mặt đất, ngửi ngửi người mình, toàn mùi tanh hôi, hắn cau mày nói: "Giúp ta trông chừng, thịt rắn này có độc hay không, có thể ăn được hay không?"
Tiểu Thạch Đầu đã đến Tư Thục ở ngoài thôn học chữ, còn Du Nhi thì đi theo một đại nương học nữ công gia chánh, cả hai tiểu gia hoả đều không ở nhà, nên Lê Chân không sợ sẽ doạ đến bọn chúng.
Con rắn thật lớn! Hai mắt Hồ Mao Mao sáng long lanh dạo một vòng quanh rắn, phát hiện không thấy đầu rắn, y hỏi: "Đầu rắn đâu?"
Lê Chân đang ở trong phòng lau mình, nghe vậy liền đáp: "Đầu rắn có một cái bọc mủ rất lớn, toàn là nọc độc. Ta không có đồ đựng, cũng không thể ôm tay không về, đành phải tạm thời để ở chỗ đó."
Hồ Mao Mao vừa nghe con rắn này có một cái bọc mủ rất lớn, y sửng sốt, vội vàng hỏi tiếp: "Ngươi gặp con rắn này ở đâu? Ngươi có thấy hang ổ của nó không?"
Lê Chân vừa bưng chậu nước, vừa cầm khăn chà lau thân mình đáp: "Làm gì có hang ổ nào? Ta không có việc gì đến hang rắn làm gì? Ta ở bờ sông gặp được thứ này, lúc ta không chú ý, nó dám đánh lén ta, thật là tự tìm chết."
Nghĩ đến những chiêu thức mà mấy ngày hôm nay Lê Chân bày ra, Hồ Mao Mao đồng tình, y ngửi ngửi trên người rắn lớn, liếm máu nó một chút, y kinh ngạc cảm thán: "Thịt con rắn này có thật nhiều tinh khí! Nhưng vẫn còn hơi độc, ngươi ăn thì không có việc gì, nhưng hài tử nhà ngươi thì không thể động vào."
Nói xong, Hồ Mao Mao chạy vào phòng Lê Chân, nói với hắn: "Thịt rắn này có thể chia cho ta một ít không?... Ngươi cư nhiên vẫn còn là đồng tử?!"
Hồ Mao Mao liếc mắt tới bộ vị nào đó hằng ngày được che giấu rất kỹ, bị kích thướt của nơi đó làm cho chấn kinh. Tuy y đã nói sẽ không làm một hồ yêu đi hút tinh khí của người khác, nhưng đối với chuyện biết đối phương có còn trong trắng hay không, thì y biết rất rõ.
Lê Chân 囧, da mặt hiếm khi đỏ lên một chút, Hồ Mao Mao trong mắt hắn vẫn còn là một thiếu niên chưa trải sự đời. Đối với chuyện này, người bình thường căn bản rất khó nhìn ra, sao chỉ mới liếc mắt một cái mà y đã nhìn ra rồi: "Câm miệng cho ta! Mau đi ra ngoài, nếu ngươi không có gì làm thì đi xử lý thịt rắn và da rắn cho tốt đi, ta sẽ chia cho ngươi một ít."
Dù sao thì, thịt rắn này hẳn cũng khoảng hơn một ngàn cân? Một mình hắn không thể ăn hết nhiều như vậy, muốn bảo tồn lâu một chút thì chỉ có thể sử dụng muối ướp, giống như những con cá mà lúc trước hắn đã bắt về.
Có điều, tinh khí trong thịt khô ướp muối thì ít hơn nhiều so với thịt tươi, hương vị cũng không bằng.
"Không thành vấn đề, chờ xem nhé." Hồ Mao Mao nhận được sự đồng ý, y cao hứng, phấn khích chạy đi xử lý thịt rắn.
Lúc Lê Chân ra ngoài, phát hiện một con hồ ly lớn màu đỏ đang dùng móng vuốt xử lý thịt rắn, y vừa mổ vừa giải thích với Lê Chân: "Mấy con dao trong nhà ngươi đều là vật phàm trần, không thể cắt được thịt rắn này, nên ta đành phải dùng móng vuốt."
Nói xong, mấy khối thịt rắn đã được y cắt xong, Hồ Mao Mao đặt thịt rắn vào chậu nước rửa sạch, sau khi rửa xong, y bỏ vào trong một cái lu cũ. Năm trước, lu nước trong nhà đã bị Vương bộ khoái đập vỡ, nên Lê Chân mới mua cái mới này về. Còn cái lu cũ thì Tiểu Thạch Đầu không nỡ bỏ, nói là dùng để đựng nước mưa, muốn rửa thức ăn cũng thuận tiện, nên đành để lại.
Chốc lát sau, thịt rắn đã được xử lý đã chất đầy hơn nửa cái lu. Ngay cả da rắn, Lê Chân cầm lên quan sát, kỹ thuật lột da của tên nhóc hồ ly này quả thật không tồi, không còn dính một miếng thịt rắn nào, tấm da này được lột vô cùng sạch sẽ, cũng không có vết trầy xước nào. Về phần mật rắn, không thể trực tiếp dùng ngay được, mà cần phải xử lý thêm một chút.
Nhìn thịt rắn chỉ còn lại một phần ba, Lê Chân nói với Hồ Mao Mao giữ chúng lại. Hồ Mao Mao thấy hắn cho mình nhiều thịt như vậy, trong lòng cảm thán hắn thật hào phóng, chỉ kém điểm nhảy lên người Lê Chân hôn hai cái lên mặt hắn nói "Ngươi đúng là người tốt."
"Đúng rồi! Ngươi hỏi ta hang rắn ở đâu để làm gì?" Lê Chân có chút tò mò, đối với mấy việc này, hẳn là Hồ Mao Mao biết nhiều hơn hắn, chẳng lẽ trong hang rắn còn giấu bảo bối tốt?
Hồ Mao Mao thở dài: "Trước kia, con rắn này đã từng đến quậy ở Hồ Động của bọn ta, không biết con rắn này lẻn đến đó khi nào, nuốt mất mấy hồ ly trưởng thành, có một hồ ly chỉ vừa mới mở ra linh trí cũng bị nó nuốt mất. Sau đó, bọn ta có đi tìm con rắn đó, nhưng nó rất xảo trá, nó trốn xuống nước chạy thoát, cuối cùng bọn ta vẫn không tìm được nó. Khi ngươi vừa nhắc tới, ta muốn đi đến hang ổ của nó nhìn xem, có xương hay bộ lông của hồ ly nào hay không, nếu nó thật sự đã ăn thịt hồ ly trong bộ tộc của ta, xem như đã báo thù cho đồng tộc."
Lê Chân không thể tin nói: "Nhưng mà, có lẽ còn có mấy động vật khác đến Hồ Động của các ngươi phải không? Ta cho rằng hồ yêu đều rất lợi hại."
"Không phải đâu, bọn ta chỉ dễ mở ra linh trí thôi. Tuy tu luyện so với những động vật hoang dã khác trong núi thì nhanh hơn, nhưng vũ lực không bằng. Giống như con rắn này, nó chỉ mới tu hành một hai trăm năm là đã có thể cùng ngươi làm một trận ác chiến. Còn bọn ta, tu luyện một hai trăm năm thì vẫn chỉ là một tiểu hồ ly, ở trước mặt ngươi cũng bị doạ đến mức run cầm cập. Ngươi nói trên đầu con rắn này còn có một cái bọc mủ, ta đoán nó hẳn là Xà Vương, nói không chừng trong hang ổ của nó còn có vài thứ tốt, nếu ngươi tìm được, biết đâu có thể tìm được bảo bối đấy."
Hồ Mao Mao nói vậy, khiến cho Lê Chân có chút động tâm, nhưng ngọn núi này lớn như vậy, đi tìm một cái hang rắn, Lê Chân vẫn nên từ bỏ thôi.
Sau khi xử lý xong thịt rắn, Lê Chân định cùng Hồ Mao Mao hầm một nồi ăn thử. Lê Chân tìm một cái nồi lớn, cho vào một ít gừng và tỏi, tiêu và một bát rượu lớn, hầm bảy tám cân thịt rắn. Chốc lát sau, trong phòng bay đến mùi thịt nồng đậm, trong không khí còn nhàn nhạt mùi rượu, Hồ Mao Mao không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: "Thơm quá!"
Lê Chân cũng cảm thấy hương vị này thật sự rất câu nhân, hắn sống ở đây lâu rồi, nhưng đây là lần đầu được ăn thịt rắn. Lê Chân cầm đũa nhưng không động, hắn tiếp tục cùng Hồ Mao Mao chờ cho đến khi thịt rắn chín.
Hai người chuyện gì cũng không làm, cứ như vậy ngồi canh nồi thịt rắn, chờ cho đến khi trời tối đen, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đã về nhà.
Đại thẩm đưa Du Nhi về nhà còn hỏi Lê Chân đang nấu cái gì vậy, sao lại thơm như vậy? Lê Chân qua loa đáp, nhưng không đưa cho đại thẩm một bát thịt nào.
Lúc đại thẩm kia rời đi còn nói thầm, không biết là món thịt quý hiếm gì, mà ngay cả một miếng cũng không cho. Nhưng bà cũng không quá để ý, bởi vì khi đưa Du Nhi đến nhà bà học nữ công gia chánh, Lê Chân đã đưa cho bà không ít thịt rồi.
Tiểu Thạch Đầu ngửi thấy mùi thơm, bé vội vàng đi nấu cơm, chuẩn bị trước cho đến khi thịt chín, cả gia đình sẽ cùng nhau ăn cơm. Lê Chân lại nấu cho bé thêm hai đĩa đồ ăn, món thịt ngày hôm nay cả bé và Du Nhi đều không thể chạm vào.
Mắt nhìn Lê Chân và Hồ Mao Mao cùng nhau vớt thịt rắn ra ăn, mùi thơm kia khiến cho bé hận không thể cách xa mười mét, Tiểu Thạch Đầu nuốt nước miếng, nhìn cha bé cắn một miếng thịt lớn rồi nuốt xuống, rất nhanh, món thịt hầm không còn lại bao nhiêu. Lê Chân vừa nhai, vừa cảm nhận nước thịt nóng hầm hập tràn đầy trong khoang miệng, hơi nóng lan toả khắp toàn thân hắn.
Lê Chân run cầm cập, chỉ cảm thấy lỗ chân lông dường như đều giãn ra, nhịn không được mở miệng khen: "Thật sảng khoái."
Hồ Mao Mao không muốn dùng hình người ăn, y hoá thành một con hồ ly thật lớn, ăn từng miếng thịt, lông mao trên người dường như đều dựng đứng cả lên.
Ăn đến miếng cuối cùng, lông mao trên người y đã trở nên bồng bềnh, sờ lên có cảm giác nóng hầm hập, xúc cảm miễn bàn có bao nhiêu tốt. Ngay cả trên mặt Lê Chân cũng hồng hồng như Quan Công, trên mặt như có đóm sáng nổi lên.
Sau khi ăn xong nồi thịt rắn, Hồ Mao Mao dẫn hai đứa Tiểu Thạch Đầu đi ngủ, lại nhịn không được trộm hỏi Lê Chân về chuyện hồi chiều mà y đã nhìn thấy: "Sao ngươi vẫn còn là đồng tử?"
Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đều là con của Lê Chân không phải sao? Vậy tại sao hắn vẫn còn là đồng tử?
Lê Chân đen mặt, gia hoả này, sao cứ chú ý đến vấn đề này hoài vậy: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Hồ Mao Mao nâng lên chân sau, cào cào cổ: "Không nói thì thôi, nhưng ngươi đã là đồng tử, thì sau này tốt nhất nên duy trì trạng thái này đi, khi tu luyện sẽ có nhiều lợi thế hơn."
Nói xong, y còn âm thầm đánh giá quan sát Lê Chân từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: "Khó trách Hồ Tố Tố cứ luôn nhắm vào ngươi, thân thể tràn đầy dương khí như vậy, khỏi nói cũng biết bổ bao nhiêu."
Gân xanh trên trán Lê Chân nảy lên mấy cái, hắn đưa tay nắm lấy một nhúm lông mao sau cổ hồ ly, quăng Hồ Mao Mao ra ngoài sân.
Hồ Mao Mao giơ móng cào vài cái lên cửa, thấy Lê Chân vẫn không chịu mở cửa cho y, y đành phải bò đến dưới cây táo ngủ tạm một đêm.
Thịt rắn này quả thật có rất nhiều tinh khí, là vật đại bổ, Lê Chân ăn vào cả người cứ như có lửa đốt, khiến cho hắn nghẹn đến mức nửa đêm nhịn không được phải thức dậy luyện tập ba mươi sáu chiêu thức. Lần luyện tập này, Lê Chân cảm nhận rất rõ ràng, trong bụng vẫn luôn có hơi nóng không ngừng tuôn ra, chạy khắp lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn. Mà ở bên ngoài, linh khí và tinh hoa nhật nguyệt đang không ngừng cọ rửa khắp cơ bắp và làn da của hắn.
Hồ Mao Mao nhìn thấy trên thân Lê Chân liên tục có trọc khí màu xám đang từ từ trào ra ngoài, y không dám quấy rầy hắn. Những thứ này chính là độc tố, cặn bã bên trong cơ thể Lê Chân, hiện tại chúng nó đang tống ra ngoài.
Ban đầu, con người khi vừa được sinh ra là lúc thân thể thuần tuý nhất, tuy vẫn còn yếu nhược, không làm được gì, nhưng trực giác khi đó lại cực kỳ nhạy bén. Dần dần trưởng thành, trực giác sẽ bị thất tình lục dục ở nhân gian thay thế. Vô luận là linh khí trong trời đất, hay là những thứ khác, trực giác của con người ở phương diện này sẽ chậm hơn một chút.
Danh sách chương