Nói như vậy muốn loại hoa này nở nhanh thì phải cho nó càng nhiều dinh dưỡng mà nó cần, mà thứ loại hoa này cần lại chính là là sự sống của những sinh vật khác.

Lấy đi sự sống để ấp ủ sự sống.
Võ Thừa trầm ngâm thật không thể tưởng tượng được thiên nhiên muôn màu muôn vẻ tới trình độ nào.
- Thùy Linh theo lời cô nói thì đến lúc loài hoa này nở ra rất có thể có rất nhiều loài thú tụ tập quanh đây sao?
Tưỡng Tấu Lục hơi kinh nghi hỏi lại một câu, nhưng Thùy Linh chưa kịp trả lời chỉ nghe Võ Thừa lên tiếng vô cùng nặng nề.
- Rời khỏi đây..

nhanh lên.
cách nơi này hơn 5km có một tráng hán thân hình vô cùng vạm vở chỉ là người này lại có cái đầu của một con cá sấu, khoác trên người đơn giản một bộ da thú đơn sơ hoang dã, tất nhiên nólà yêu thú đã hóa hình người chỉ là phần đầu chỉ hơi hau hau giống mặt người một tý còn cái miệng vẩn là răng nanh của loài dã thú chìa ra, sau lưng nó vẩn một cái đui với đầy đủ gai nhọn trông cực kỳ nguy hiểm.

con thú này mặt dù chạy trên mặt đất nhưng mỏi bước chân của nó đều để lại một vệch xâu vào nền đất trông khá nặng nề bởi vì hay bên tay nó ôm theo hai cái xác của hai yêu thú khác một cái hình trâu, một cái hình Lang, thân hình mỏi con to lớn kì dị.đang bất động chưa rỏ sống chết thế nào, nhìn những vếch thương đang còn rỉ máu của hai con yêu thú này một cái liền biết vừa rồi hẳn đã chảy qua một hồi kịch chiến vô cùng ác liệt.
- Sinh Mệnh Tử Lưu ta sẽ có rất nhiều.

đến khi đó ta sẽ thỏi mái độ kiếp mà không cần sợ hải nửa, ha ha hahahah.

Giọng nói ồn ồn phát ra từ cổ họng của tên này khiến người ta nghe như chuôn đồng đập loạn vang lên.
Đột nhiên tráng hán đầu cá sấu này bước chân như dừng lại một cái, sau đó hắn ngước cổ lên chỉ thấy một con chim ba chân với đôi cánh vô cùng mềm mại,trên đầu có một cái mòng mảu đỏ khá bắt mắt, cặp mắt hiện lên linh tính vô cùng rõ ràng, con chim nhỏ đậu trên vai trán hán, nó như ghé vào tai trán hán kia nói cái gì đột nhiên tên này đôi mắt trừng lớn vô cùng phẩn nộ hét lớn.
- Nhân loại ti tiện......
Âm thanh lớn như tiếng chuôn đồng vang vọng khiến cho đội ngủ Võ Thừa đang duy chuyển về một hướng khác tất cả đều chấn động lắc lư một cái.
- Chết tiệt đã bị phát hiện.
Tống Mạnh Đam mắn lớn một câu, vừa rồi nhìn sắc mặt của Võ Thừa cùng lời nói gắp gáp bảo bọn hắn rời đi nhanh như vậy hắn đã mơ hồ đón được.
Ầm Ầm Ầm Ầm...
Từng bước chân của tráng hán đầu cá sấu càng lúc càng dồn dập cùng với đó thân hình nó càng lúc càng to lớn ra chỉ trong vài bước chân nó đã trở lại nguyên hình, là một con khủng long cao hơn 50m nó vương cái đầu to lớn lên trời rầm lớn một tiếng.
Rào.......
Ầm Ầm Ầm...
Những bước chân của con quái thú này làm rung chuyển đại địa, mà đội hình Võ Thừa lúc này chỉ có hắn là người duy nhất có thể phi hành được.
Võ Thừa nhảy người lên cao qua khỏi những tán cây rậm gạp hắn liền bắt gặp một con quái thú khủng lồ với bộ hàm toàn nanh nhọn, móng vuốt như sắc thép, và bộ da với thân hình to lớn kia cũng không thua gì tường đồng vách sắc.
Khoảng khắc Võ Thừa nhìn rõ con quái vật này thì nó cũng nhìn thấy một nhân loại trong mắt nó nhỏ như một con gián đang ở xa xa nhìn về phía nó.
- Là ngươi nhân loại, nếu đã dám đến địa bàn của ta thì ở lại làm thức ăn cho Hoa của ta đi.
Đồng tử Võ Thừa co rụt lại, thì ra cái hắn bâng quơ nghỉ tới lại là sự thật.

mà sự thật này lại kinh khủng hơn hắn nghỉ rất nhiều.
- Mẹ nó lại là cái dạng gì mà có giọng nói kinh dị vậy chứ?
Phía dưới đám người Bạch Diện đang co chân bỏ chạy thì nghe âm thanh kia truyền đến, da đầu mỏi người đều tê gần, Tống Mạnh Đam nhịn không được phung bảy nước bọt mắng lớn.
Võ Thừa rất nhanh bay xuống đội ngủ gương mặt âm trầm nói,
- Tiếp tục chạy như vậy cũng không được, thứ kia sớm sẽ đuổi kịp chúng ta thôi.
- Đại Ca là cái gì a?
Hải Sa đôi mắt tròn vo trên lưng Cầu Lục Quý chớp chớp mắt dò hỏi.
- Một con khủng long thời cổ đại.
Mọi người hít khí lạnh, quả nhiên vẩn còn tồn tại cái loại cường đại này ở đây.
- Tấu Lục đệ dẩn mọi người chạy vòng về hướng chân núi ta đã quét thần thức qua khá an toàn, ta sẽ sớm đến cùng các ngươi, nhớ là không nên vọng đọng nếu được hải cố tìm một nơi an toàn ẩn nấp.
Tưỡng Tấu Lục không dài dòng gật nhẹ đầu.

hắn biết Võ Thừa này muốn làm gì, chỉ vẻn vẹn một câu.
- Đại ca cẩn thận.
Võ Thừa cước bộ dừng lại không tiếp tục duy chuyển nửa mà hắn hít xâu một hơi sau đó xoay người phóng thẳng lên không trung.

Lúc này con quái vật kia chỉ còn không đến 2km nhưng tiếng gầm của nó lại mang theo một loại sóng âm nguy hiểm, nếu người tu vi dưới thái ất chắc chắn sẽ bị bạo thể mà chết, dư âm kinh khủng bậc này khỏi nói cũng biết trình độ khó đối phó cở nào.
Võ Thừa nhìn thẳng vào đôi mắt con khủng long trước mặt đột nhiên hắn phóng người thẳng về hướng con khủng long này giơ ra một cái nắm đấm như hạt cát trước mắt nó, mạnh mẽ nện xuất ra một quyền.
nhất thời con khủng long cũng ngẩn ra một cái, thật không nghỉ nhân loại trước mặt lại dám cả gan ra tay trước hắn.
- Ta kháu, lại dám ra tay trước cả ta.
nó hung hăn giơ cao cái móng vuốt quét ngan
vèo....
âm thanh của không khí bị xé toạt vang lên, quyền đầu của võ thừa liền bị chặn lại.
cũng trong lúc đó hắn liều mình đánh ra một đạo hoa văn phức tạp.
- Khống thú quyết..
bụp..
Thủ ấn nhỏ xíu dính trên chớp mủi của con khủng long làm cho nó lé mắt nhìn cái mũi của mình một cái kinh nghi không biết tên này vừa làm gì thì đột nhiên trong đầu nó trền đến một cơn buồn ngủ.
- Mọe nó cái thứ gì đây? thuốc gây mê à.?
Rào...
Nhưng chỉ trong tích tắc Võ Thừa đang trầm ngâm quang sát bổng sắc mặt đại biến chỉ thấy con khủng long lắc lắc đầu một cái sau đó hung hăn phóng đến mở cái miệng to như một cái nhà đớp hắn,
Phập...
cú táp nhẹ nhàn nhưng từ âm thanh của hai hàm răng nanh kia va vào nhau khiến cho Võ Thừa vừa tránh được một kích cảm thấy da đầu tê gần, nếu có camera quay chậm có thể nhìn rỏ nước dãi của con khủng long này văng tung tóe như một trận mưa rào.
- Khống thú quyết không có tác dụng, tên này quá mạnh rồi nhưng vì sau nó còn chưa hóa hình.
Vừa nghỉ một cái cặp mắt Võ Thừa hắn lặp tức lòi ra ngoài bởi vì con khủng long kia nhanh chóng thu nhỏ thân hình lại thành một tráng hán vạm vở cao hơn 3m với gương mặt vừa hao hao giống người lại mang theo một bộ hàm của dã thú nhếch miệng cười đểu với hắn.
- Ý gì chứ.?
Võ Thừa trợn mắt,
- Nhân loại...!đã rất lâu rồi ta chưa nhấm nháp được thịt nhân loại xem ra lão thiên hôm nay cũng là có nghĩa khí a.
Tráng hán thân cao 3 mét với cái đuôi lòng thòng phía sau nhìn cũng không mấy gì linh hoạt nhưng khi hóa thành hình người như bây giờ tốc độ của hắn lại tăng lên vô cùng kinh người.
Võ Thừa sau khi ngẩn ra một cái thì cũng thở phào, chỉ sợ là ngươi ở cái hình dạng khổng lồ kia thì hơi khó đối phó một khi ở vào thân thể của con người mặc dù có chút khác nhưng không sao, võ thừa ta trước nay cũng chưa ngán bố con thằng nào.
- Vậy thì đến đây và ăn đi.
Võ Thừa hét lớn, nắm đấm vung lên cũng không né tránh mà còn trực diện xong vào tráng hán trước mặt.
Ịch ịch, phịch phịch quyền cước đối chiến lên da thịch đối phương vang lên những âm thanh trầm muộn, hoàn toàn không có tiếc tấu nương tay hay sợ đòn giửa hai người này, tráng hán thân cao ba mét là một con quái vật thời tiền sử biến thành thì Võ Thừa kia dường như cũng là một đầu hung thú thời viển cổ hoàng toàn không có dấu hiệu yếu thế.
hai người rơi vào kịch chiến dữ dội đánh từ trên không trung lại đến mặt đất, nhiều ngọn đồi, cây cối gần đó đều bị hai người này ầm ầm đụng vở, thời gian một nén nhan qua đi khi đám người Tưỡng Tấu Lục đã rất xa để có thể bị ảnh hưởng bởi vòng chiến thì một âm thanh rào rống kinh thiên vang lên.
- Con mẹ nó, ngươi là người phương nào?
Lúc này gương mặt tráng hán thân cao ba mét kia nhiều chổ đã sưng tấy lên cái mũi cá sấu còn chảy máu rỉ rỉ, hắn hung hăn phung một cây răng bị đánh rãy ra ngoài u oán lên tiếng.
Phía đối diện Võ Thừa trên cơ thể nhiều chổ còn rỉ máu nhất là phần bã vai khi nảy giao chiến đã bị đối thủ dùng bộ hàm kia cắn vào một cái, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại ẩn hiện u quang, tử vi màu vàng xoay chuyển, khi nghe tráng hán đối diện cất giọng khàn khàn hắn củng mở miệng.
- Ta tới từ bên kia đại dương, sau ngươi sợ rồi à.

tráng hán với cái mồm cá sấu cái mũi giật giật liên hồi đó là biểu hiện bình thường của hắn khi bị kích động.

mà kích động cũng đúng thôi, bản thân hắn cũng vừa chảy qua đại chiến với hai đại yêu thú Độc Giác Hà Ngưu cùng Tứ Dực Ngân Lang đang vui vẻ đi về thì nghe cấp dưới báo tin có người tới địa bàn của hắn còn định ngắt luôn đóa hoa mà hắn cực khổ nuôi trồng.
- Ta muốn xé xác ngươi ra nhấm rượu, sau đó quẳng xương cốt của ngươi cho hoa ta từ từ hấp thụ.
Tráng hán nghiến răng nghiến lợi vừa nói cái tay còn giơ lên làm ra động tác bẻ bẻ cái gì đó nhìn cũng khá buồn cười làm cho Võ Thừa cảm thấy ghi chép thời cổ đại không sai, tuy quái vật thời đó to lớn mạnh mẽ dị thường nhưng trí óc thì phải nói là não teo.chấm hết.
nghĩ đến đây hắn cũng hung hăn lên tiếng.
- Còn ta thì muốn nhổ răng nanh của ngươi để đeo trên cổ để thể hiện chiến tích đầu tiên của ta trên phiến thiên địa này.
Võ Thừa lại càng hung hăn dữ tợn không kém, cánh tay phải hắn đang phải bóp chặc một bên vai trái để cầm máu vì vết cắn khá sâu, phải biết rằng thể quyển của hắn đã đột phá tầng năm, như lời mọi người nói hắn đã chạm tới cảnh cửa Vô Thượng Thể vậy mà trước bộ hàm của người này cũng phải chịu loại thương thế khủng bố như vậy.
Thịch Thịch Thịch..
Lại từng quyền từng quyền của hai tên to xác va vào nhau, Võ Thừa thân hình khôi ngô nhưng phải thua người này về vóc dáng rất nhiều dẩu sao bản thể của tên này cũng là một loại khủng long thời cổ đại.
Ầm Ầm Ầm..
Từng cây đại thụ bị nhổ cả gốc lẩn ghể, từng vùng đất rộng lớn bị cày nát, gia cầm bay tán loạn xa xa, khói bụi mù mịch.

không có võ kỷ hay thuật pháp gì cả,hai người này hoàng toàn dùng loại lực lượng thuần túy nguyên thủy nhất chiến đấu, trận chiến này kéo dài tận ba ngày ba đêm cho đến ngày thứ tư thì âm thanh trầm muộn kia cũng ngừng lại.
bây giờ nhiều loài yêu thú tò mò bắt đầu nhòm ngó đến khu vực này.

dư ba của trận chiến hoàn toàn tán đi chỉ để lại một cái địa phương như phải hứng chịu một trận oanh tạc B52 vừa xảy ra vậy.
ở một cái hố lớn có hai thân hình đang nằm dưới lòng hố không rỏ sống chết, máu me đầm đìa, khói bụi lại kéo ngan vài phút sau chỉ nghe
Rắc..

có thứ gì đó vừa bị gãy cùng với một tiếng rống giận nhưng không còn sức lực vang lên.
- Ta...!Ta hận a...!con bà nó chứ, lại thực sự...!thực sự bẻ răng lão tử[email protected]##[email protected]#%[email protected]#
giọng nói đứt quảng không thể nghe rõ ràng là một câu chưởi thề vô cùng dài, và đều chắc chắn đó chính là giọng nói của tráng hán kia,
lại qua vài phút một thân ảnh chật vật từ cái hố kia bò lên ngồi trên miệng hố nhìn xuống hồi lâu, rồi hít một hơi thật sâu ngửa cổ lên nhìn trời, Võ Thừa giơ tay lên cầm theo một cái nanh của một loài hung thú thời viển cổ, miểm cười yếu ớt rồi mệt mỏi nằm ngửa tại đó.
- Hảo răng nanh a....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện