Dịch giả: argetlam7420
Đây là một cánh tay phải, chỉ có tay không có ống tay áo, do phơi ở bên ngoài quá lâu nên làn da đã chuyển sang màu xám trắng. Trên tay là một cái chén sứ, miệng chén hướng lên trên, hơi nghiêng. Đứng cách một trượng có thể thấy rõ trong chén trừ bụi bặm ra không còn có gì khác.
Trước khi xuống cốc Mạc Vấn đã từng nghĩ đến trong sơn cốc có thể sẽ có hài cốt, nhưng hắn không ngờ sẽ lại thấy ngay một cánh tay trên vách đá. Cánh tay này không hề vai u thịt bắp, năm ngón tay cầm chén sứ rất là nhỏ nhắn, là tay của phụ nữ. Nhìn bụi bặm trong chén là có thể biết người này đã chết được nhiều năm, nhưng da thịt trên cánh tay kia lại không hề khô héo đi, cánh tay có màu xám trắng chỉ là vì dính bụi bặm thôi.
Lúc này Mạc Vấn đang dán chặt người vào vách đá, không cách nào xem xét kỹ lưỡng. Hắn định thần trong chốc lát rồi cẩn thận nhích người về phía Đông tới gần cửa động. Hắn thấy trước tiên là cửa động hình tròn, cao thấp rộng hẹp mỗi bên chừng sáu thước, bên cửa động có một phụ nữ đang nằm sấp, mặt quay về hướng Đông nên không thấy được tướng mạo. Có điều căn cứ vào phần da thịt trên lưng thì có thể thấy nàng này không phải một bà lão, lại đội đạo kế trên đầu chứng tỏ khi còn sống nàng là một đạo cô.
Phi lễ chớ nhìn cũng phải tuỳ từng trường hợp, lúc này Mạc Vấn không cần tuân thủ lễ nghi nữa, trực tiếp nhìn thẳng cô gái kia. Hắn không sợ cái xác kia bất ngờ vùng dậy công kích, mà chỉ sợ bị tướng mạo kinh khủng của nàng ta hù chết thôi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử quấy rầy." Mạc Vấn do dự một lát rồi quyết định mở miệng nói chuyện.
Hắn nói xong, cô gái nằm sấp cũng không có động tĩnh gì. Mạc Vấn thấy vậy liền rút cái cuốc chim đeo bên hông ra, vung tay ném vào sơn động. Cuốc chim đập vào đá tiếng vang khắp động, cũng không thấy cô gái động đậy.
Mạc Vấn thấy vậy rốt cuộc yên tâm, tay bám vào vách đá cạnh đó, xoay người nhảy vào trong động. Sau khi vào sơn động, đầu tiên hắn muốn xem xét sơn động có bị độc trùng chiếm cứ hay không. Quét mắt nhìn một lượt không thấy độc trùng mới dời ánh mắt lên người cô gái. Chính xác mà nói thì đây là một cái xác phụ nữ không thối rữa, bởi vì lúc hắn đến gần cửa hang đã phát hiện nửa thân trên quần áo đã hoàn toàn mục nát do dầm mưa dãi nắng quá lâu, da thịt lộ cả ra ngoài, hoàn toàn khoả thân. Nửa thân dưới vẫn còn sót lại mấy mảnh vải, có thể thấy ngay trên tấm vải có thêu hình Âm Dương, càng khẳng định cô gái này chính là một nữ đạo sĩ.
Đệ tử Tam Thanh đều là người trong Đạo môn, nhưng đạo bào của mỗi phái Thượng Thanh, Ngọc Thanh, Thái Thanh vẫn có vài điểm khác nhau. Cô gái này trước kia từng mặc đạo bào có thêu hình Âm Dương sau lưng, đây là đặc điểm của đạo bào Ngọc Thanh tông.
Thi thể cô gái nằm nghiêng so với cửa hang, đầu hơi rủ xuống, không thể thấy rõ tướng mạo. Mạc Vấn do dự một chút rồi lấy khăn tay cầm lấy cánh tay phải của thi thể, không cẩn thận làm cái chén sứ trong tay thi thể rơi mất. Một lúc sau dưới đáy sơn cốc truyền đến tiếng chén sứ vỡ tan tành, căn cứ từ lúc cái chén rơi xuống đến khi nghe thấy tiếng vỡ thì nơi này hẳn đã rất gần đáy cốc rồi.
Sau khi lật thi thể lên, Mạc Vấn thấy được một gương mặt rất thanh tú, tiếp đó hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn. Do quần áo che thân của thi thể đã mục nát hết nên trước ngực không có vật gì che đậy, bộ ngực tròn lộ hết cả ra, trắng nõn mê người. Nhìn khuôn mặt với da thịt hẳn là cô gái này khi chết vẫn còn rất trẻ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần, lấy ra túi vải sau lưng bao kín người cô gái rồi nhắm mắt tụng niệm kinh văn siêu độ vong hồn. Đệ tử Tam Thanh thì đều là bằng hữu, dù là Khôn đạo (ý chỉ phụ nữ) cũng không ngoại lệ.
Cô gái này đã qua đời nhiều năm, hồn phách sớm đã tan biến không còn dấu vết, cái gọi là siêu độ cũng chỉ là tế báo thiên địa cho trọn vẹn lễ nghi. Niệm kinh đủ ba lần xong, Mạc Vấn chắp tay với cỗ thi thể kia rồi quay người bước tiếp vào trong động.
Sơn động này bên ngoài hẹp bên trong rộng, hình dáng giống cái hồ lô, bên trong có hai gian phòng một lớn một nhỏ. Đỉnh động cùng vách động rất trơn nhẵn, có rất nhiều dấu vết đào bới, có điều nếu chỉ dựa vào cô gái kia tựa hồ không đủ khả năng để mở ra sơn động to lớn đến vậy.
Mạc Vấn thấy hơi nghi ngờ bèn tiến lại gần vách đá cẩn thận xem xét những dấu vết kia. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện trên vách núi có vô số dấu móng vuốt chằng chịt nông sâu khác nhau, nếu là đục đá mở động sẽ không xuất hiện dấu vết như thế, rất có thể là do một loài động vật hình thể cực lớn dùng móng nhọn đào ra.
Vị đạo cô này muốn xuống vách núi còn phải cần đến dây thừng, dĩ nhiên không có năng lực xua đuổi chủ nhân cái động này đi, khả năng lớn nhất là sau khi con vật chủ nhân nơi này rời khỏi thì đạo cô kia mới phát hiện ra chỗ này rồi chuyển đến ở.
Bên trong động cũng không bày biện quá nhiều, mặt Tây chỉ có chăn nệm đơn giản, mặt Đông có nửa túi lương thực. Do để lâu nên cái túi đã sớm mục nát, lương thực đã bị mốc xanh. Chính giữa sơn động có một lò sưởi làm bằng những viên đá xếp chồng lên nhau, xung quanh lò sưởi có mấy cái nồi đồng để nấu cơm. Lúc này bình thường nấu cơm đã rất ít dùng nồi đồng, loại nồi đồng này là loại có nắp, giúp giữ lại hơi nóng làm chín gạo. Trong ba cái nồi đồng ở đây có hai cái là dạng này, còn lại một cái nồi đồng lớn cỡ bát to trông rất khác hai cái kia. Nồi đồng thông thường đều có màu nâu đỏ, nếu là lâu không sử dụng thì sẽ chuyển thành màu xanh, mà cái nồi này là màu nâu thẫm, trên nắp có rất nhiều lỗ nhỏ kích cỡ không đều nhau. Nếu dùng để nấu cơm thì những lỗ nhỏ này sẽ làm bay hết hơi nóng trong nồi, làm cho gạo không thể chín kỹ.
Cảm thấy tò mò, Mạc Vấn tiến tới cầm cái nồi kia lên xem xét, cầm vào tay hắn mới biết vật này cực kỳ nặng, lại rất ấm áp không hề lạnh lẽo như kim loại bình thường. Thuận tay mở nắp ra, tức thì một mùi dược khí gay mũi đập vào mặt, trong đó vẫn còn mấy viên thuốc màu trắng lớn cỡ hạt đậu nành. Đến đây Mạc Vấn mới hiểu ra, vật này không phải một cái nồi đồng bình thường, mà là một cái đỉnh để luyện đan dược.
Tiểu đỉnh này so với cái đỉnh của A Cửu còn nhỏ hơn hơn mấy phần, xung quanh cũng không có hoa văn gì, không cách nào xác định được niên đại cùng lai lịch, đỉnh có ba chân nói lên đây là một cái đỉnh trống.
Tiêu chuẩn xác định chất lượng của đỉnh để luyện đan thì có rất nhiều, một trong số đó là những chiếc đỉnh thượng phẩm chân chính đều không có kích thước quá lớn. Nếu dựa theo tiêu chuẩn đó thì cái Tiểu đỉnh này không thể nghi ngờ thuộc về hàng thượng hạng. Ngoài ra một chiếc đỉnh chất lượng cao hay thấp chủ yếu ở chỗ tỷ lệ thành đan lớn nhỏ thế nào cùng với đan dược có tròn trịa hay không, mấy viên đan dược còn lại trong cái Tiểu đỉnh này rất là tròn trịa trơn nhẵn, như vậy có thể thấy vật này hẳn là loại đỉnh cao cấp.
Trước đó hắn vẫn muốn tìm một chiếc đỉnh, đi tới Quỷ thị cũng là hy vọng có thể có thu hoạch. Tuy nhiên đan đỉnh thượng hạng chỉ có thể gặp không thể cầu, không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên tìm được, trong lòng hắn vui mừng khỏi phải nói.
Chỉ là có được quá dễ dàng khiến trong lòng Mạc Vấn cảm giác không yên tâm. Nữ đạo sĩ đang nằm ngoài cửa động kia chỉ có tu vi bình thường, một đạo cô bình thường sao có thể có được món đồ quý giá như vậy, nàng là người phương nào, tại sao lại lựa chọn nơi này để luyện đan, thi thể nàng làm thế nào tồn tại lâu như vậy mà không mục nát? Dựa theo lễ nghi mà nói thì đàn ông không nên động vào vật của phụ nữ, tuy vậy cô gái này đã chết nhiều năm, kiểm tra di vật cũng không thể coi là thất lễ. Đáng tiếc Mạc Vấn không thể tìm được thứ gì có thể xác định thân phận cô gái trong sơn động, quần áo của thi thể hầu hết đã mục nát rồi, trong đó cũng không tìm thấy đồ vật gì đáng nói.
Có khi tìm mãi không thấy gì cũng là một loại thu hoạch. Vị đạo cô này nếu biết thuật luyện đan, dĩ nhiên là người trong Đạo môn. Nếu là người trong Đạo môn thì phải mang theo pháp ấn bên người, mà trong sơn động Mạc Vấn không tìm thấy cái pháp ấn nào. Giả sử là không cẩn thận làm mất pháp ấn thì có thể báo lại với môn phái, mời các vị cao công đạo trưởng làm cái khác thay thế. Cho nên không có pháp ấn chỉ có một khả năng, đó chính là pháp ấn của nàng bị sư môn thu hồi, nói cách khác nữ đạo sĩ này khi còn sống hẳn là đệ tử của Ngọc Thanh tông bị đuổi đi.
Suy luận đến đây thì nguyên nhân cái chết của nữ đạo sĩ cũng không khó đoán ra, số đan dược màu trắng trong cái đỉnh chính là đầu mối. Có thể người này không hiểu lắm thuật luyện đan, đi dùng cái đỉnh trống chỉ nam giới mới sử dụng, lại không biết đan dược màu trắng vốn là phế phẩm, chứa toàn thuỷ ngân. Nàng lại lấy chính mình đi thử đan dược, dẫn đến bị trúng độc thuỷ ngân. Sau khi trúng độc có lẽ nàng cảm thấy khát nước, vừa hay lúc đó trời mưa nên cố lết tới cửa động hứng nước mưa, kết quả nước chưa uống được thì đã phải chết ở cửa động.
Đạo nhân không thể hỏa táng, mà bỏ lại nàng ở chỗ này cũng không phải tác phong của quân tử. Mạc Vấn suy nghĩ một lát rồi ôm thi thể đạo cô đi vào trong động, đặt nàng vào nơi nàng từng nằm khi còn sống rồi kéo chăn phủ kín thi thể.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tiền bối, bần đạo mượn tạm cái đỉnh này của người dùng một chút, sau này nhất định sẽ trả lại." Mạc Vấn chắp tay nói với thi thể. Hắn rất cần dụng cụ luyện đan, nếu không phải như vậy thì tuyệt sẽ không đụng tới đồ của người đã khuất, dù vậy hắn cũng nói rõ là mượn chứ không phải là cầm lấy.
Đạo cô này đã chết đi nhiều năm, đương nhiên sẽ không đáp lại, Mạc Vấn chắp tay rồi bỏ cái đỉnh vào túi vải, bó lại sau lưng rồi rời khỏi sơn động tiếp tục bám vào vách đá đi xuống đáy cốc. Nơi này có thể bảo vệ thi thể không mục nát, dưới đáy cốc nhất định có vật thần kỳ.
Từ cửa hang đến đáy cốc độ dốc càng giảm, đi xuống tám thước liền xuyên qua tầng sương mù lượn lờ ở trong sơn cốc, cách năm thước nữa chính là đáy cốc. Đáy cốc toàn là sỏi đá, không có cỏ cây sinh trưởng, cũng không thấy có đầm nước nào.
Mạc Vấn thấy vậy hơi nghi ngờ, do dự một chút rồi tung người nhảy xuống đáy cốc. Sau khi rơi xuống đất lập tức nhận ra nhiệt độ ở đáy cốc cao hơn tại vách núi nhiều, chạm nhẹ vào một tảng đá ở đáy cốc đã thấy hơi nóng, nhiệt độ cao như vậy chẳng trách đáy cốc lại không có một ngọn cỏ nào.
Nếu đã xuống đến đây đương nhiên phải tìm kiếm thật cẩn thận. Đi được trăm trượng bỗng Mạc Vấn cảm giác không khí ấm áp đột nhiên biến mất, thay vào đó là luồng khí lạnh lẽo. Hắn lại đưa tay chạm vào một tảng đá thì giống như chạm phải hàn băng.
Tới lúc này Mạc Vấn rốt cuộc hiểu ra, nơi này chính là một nơi Âm Dương Tịnh Thổ, Động Thiên Phúc Địa. Những nơi bình thường đều thiên về một trong hai loại Âm Dương, không phải Âm thì sẽ là Dương. Nơi này Âm Dương đồng thời xuất hiện, Âm không nhiều Dương không ít, địa thế cực kỳ hiếm thấy. Dựa theo lẽ thường mà nói, địa thế như vậy nhất định có vật thần kỳ sinh ra, mà nơi sinh trưởng hẳn là ở trung tâm khu đất, nơi Âm Dương giao hợp.
Nơi Âm Dương giao hợp là một đường giới tuyến vô hình, chỉ có thể đi dọc theo giới tuyến tìm kiếm cẩn thận. Một lát sau cuối cùng cũng có thu hoạch, ở khu vực trung gian của sơn cốc có một ngọc đài màu xanh ngọc bích. Ngọc đài hình tròn cỡ cái cối xay, lõm vào bên trong để tiếp nhận sương sớm, chính giữa ngọc đài là một cái cây màu xanh biếc.
Nhìn gốc cây này mà Mạc Vấn dở khóc dở cười. Đây chính là linh thảo Càn Khôn Đằng trong truyền thuyết, nếu cây đã trưởng thành thì vô cùng thần diệu, thậm chí không cần dung luyện mà có thể trực tiếp dùng luôn. Nhưng hiện tại gốc Càn Khôn Đằng này mới chỉ nảy mầm bé bằng ngón tay trẻ con, chẳng có mấy công dụng, nếu ngắt xuống ăn chẳng khác nào phí của trời.
Nhỏ như vậy, ăn hay để lại đây? Ngay lúc Mạc Vấn còn đang cười khổ cân nhắc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rung động. Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Đông, vì sao lão Ngũ lại đốt phù gọi hắn...
Đây là một cánh tay phải, chỉ có tay không có ống tay áo, do phơi ở bên ngoài quá lâu nên làn da đã chuyển sang màu xám trắng. Trên tay là một cái chén sứ, miệng chén hướng lên trên, hơi nghiêng. Đứng cách một trượng có thể thấy rõ trong chén trừ bụi bặm ra không còn có gì khác.
Trước khi xuống cốc Mạc Vấn đã từng nghĩ đến trong sơn cốc có thể sẽ có hài cốt, nhưng hắn không ngờ sẽ lại thấy ngay một cánh tay trên vách đá. Cánh tay này không hề vai u thịt bắp, năm ngón tay cầm chén sứ rất là nhỏ nhắn, là tay của phụ nữ. Nhìn bụi bặm trong chén là có thể biết người này đã chết được nhiều năm, nhưng da thịt trên cánh tay kia lại không hề khô héo đi, cánh tay có màu xám trắng chỉ là vì dính bụi bặm thôi.
Lúc này Mạc Vấn đang dán chặt người vào vách đá, không cách nào xem xét kỹ lưỡng. Hắn định thần trong chốc lát rồi cẩn thận nhích người về phía Đông tới gần cửa động. Hắn thấy trước tiên là cửa động hình tròn, cao thấp rộng hẹp mỗi bên chừng sáu thước, bên cửa động có một phụ nữ đang nằm sấp, mặt quay về hướng Đông nên không thấy được tướng mạo. Có điều căn cứ vào phần da thịt trên lưng thì có thể thấy nàng này không phải một bà lão, lại đội đạo kế trên đầu chứng tỏ khi còn sống nàng là một đạo cô.
Phi lễ chớ nhìn cũng phải tuỳ từng trường hợp, lúc này Mạc Vấn không cần tuân thủ lễ nghi nữa, trực tiếp nhìn thẳng cô gái kia. Hắn không sợ cái xác kia bất ngờ vùng dậy công kích, mà chỉ sợ bị tướng mạo kinh khủng của nàng ta hù chết thôi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử quấy rầy." Mạc Vấn do dự một lát rồi quyết định mở miệng nói chuyện.
Hắn nói xong, cô gái nằm sấp cũng không có động tĩnh gì. Mạc Vấn thấy vậy liền rút cái cuốc chim đeo bên hông ra, vung tay ném vào sơn động. Cuốc chim đập vào đá tiếng vang khắp động, cũng không thấy cô gái động đậy.
Mạc Vấn thấy vậy rốt cuộc yên tâm, tay bám vào vách đá cạnh đó, xoay người nhảy vào trong động. Sau khi vào sơn động, đầu tiên hắn muốn xem xét sơn động có bị độc trùng chiếm cứ hay không. Quét mắt nhìn một lượt không thấy độc trùng mới dời ánh mắt lên người cô gái. Chính xác mà nói thì đây là một cái xác phụ nữ không thối rữa, bởi vì lúc hắn đến gần cửa hang đã phát hiện nửa thân trên quần áo đã hoàn toàn mục nát do dầm mưa dãi nắng quá lâu, da thịt lộ cả ra ngoài, hoàn toàn khoả thân. Nửa thân dưới vẫn còn sót lại mấy mảnh vải, có thể thấy ngay trên tấm vải có thêu hình Âm Dương, càng khẳng định cô gái này chính là một nữ đạo sĩ.
Đệ tử Tam Thanh đều là người trong Đạo môn, nhưng đạo bào của mỗi phái Thượng Thanh, Ngọc Thanh, Thái Thanh vẫn có vài điểm khác nhau. Cô gái này trước kia từng mặc đạo bào có thêu hình Âm Dương sau lưng, đây là đặc điểm của đạo bào Ngọc Thanh tông.
Thi thể cô gái nằm nghiêng so với cửa hang, đầu hơi rủ xuống, không thể thấy rõ tướng mạo. Mạc Vấn do dự một chút rồi lấy khăn tay cầm lấy cánh tay phải của thi thể, không cẩn thận làm cái chén sứ trong tay thi thể rơi mất. Một lúc sau dưới đáy sơn cốc truyền đến tiếng chén sứ vỡ tan tành, căn cứ từ lúc cái chén rơi xuống đến khi nghe thấy tiếng vỡ thì nơi này hẳn đã rất gần đáy cốc rồi.
Sau khi lật thi thể lên, Mạc Vấn thấy được một gương mặt rất thanh tú, tiếp đó hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn. Do quần áo che thân của thi thể đã mục nát hết nên trước ngực không có vật gì che đậy, bộ ngực tròn lộ hết cả ra, trắng nõn mê người. Nhìn khuôn mặt với da thịt hẳn là cô gái này khi chết vẫn còn rất trẻ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần, lấy ra túi vải sau lưng bao kín người cô gái rồi nhắm mắt tụng niệm kinh văn siêu độ vong hồn. Đệ tử Tam Thanh thì đều là bằng hữu, dù là Khôn đạo (ý chỉ phụ nữ) cũng không ngoại lệ.
Cô gái này đã qua đời nhiều năm, hồn phách sớm đã tan biến không còn dấu vết, cái gọi là siêu độ cũng chỉ là tế báo thiên địa cho trọn vẹn lễ nghi. Niệm kinh đủ ba lần xong, Mạc Vấn chắp tay với cỗ thi thể kia rồi quay người bước tiếp vào trong động.
Sơn động này bên ngoài hẹp bên trong rộng, hình dáng giống cái hồ lô, bên trong có hai gian phòng một lớn một nhỏ. Đỉnh động cùng vách động rất trơn nhẵn, có rất nhiều dấu vết đào bới, có điều nếu chỉ dựa vào cô gái kia tựa hồ không đủ khả năng để mở ra sơn động to lớn đến vậy.
Mạc Vấn thấy hơi nghi ngờ bèn tiến lại gần vách đá cẩn thận xem xét những dấu vết kia. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện trên vách núi có vô số dấu móng vuốt chằng chịt nông sâu khác nhau, nếu là đục đá mở động sẽ không xuất hiện dấu vết như thế, rất có thể là do một loài động vật hình thể cực lớn dùng móng nhọn đào ra.
Vị đạo cô này muốn xuống vách núi còn phải cần đến dây thừng, dĩ nhiên không có năng lực xua đuổi chủ nhân cái động này đi, khả năng lớn nhất là sau khi con vật chủ nhân nơi này rời khỏi thì đạo cô kia mới phát hiện ra chỗ này rồi chuyển đến ở.
Bên trong động cũng không bày biện quá nhiều, mặt Tây chỉ có chăn nệm đơn giản, mặt Đông có nửa túi lương thực. Do để lâu nên cái túi đã sớm mục nát, lương thực đã bị mốc xanh. Chính giữa sơn động có một lò sưởi làm bằng những viên đá xếp chồng lên nhau, xung quanh lò sưởi có mấy cái nồi đồng để nấu cơm. Lúc này bình thường nấu cơm đã rất ít dùng nồi đồng, loại nồi đồng này là loại có nắp, giúp giữ lại hơi nóng làm chín gạo. Trong ba cái nồi đồng ở đây có hai cái là dạng này, còn lại một cái nồi đồng lớn cỡ bát to trông rất khác hai cái kia. Nồi đồng thông thường đều có màu nâu đỏ, nếu là lâu không sử dụng thì sẽ chuyển thành màu xanh, mà cái nồi này là màu nâu thẫm, trên nắp có rất nhiều lỗ nhỏ kích cỡ không đều nhau. Nếu dùng để nấu cơm thì những lỗ nhỏ này sẽ làm bay hết hơi nóng trong nồi, làm cho gạo không thể chín kỹ.
Cảm thấy tò mò, Mạc Vấn tiến tới cầm cái nồi kia lên xem xét, cầm vào tay hắn mới biết vật này cực kỳ nặng, lại rất ấm áp không hề lạnh lẽo như kim loại bình thường. Thuận tay mở nắp ra, tức thì một mùi dược khí gay mũi đập vào mặt, trong đó vẫn còn mấy viên thuốc màu trắng lớn cỡ hạt đậu nành. Đến đây Mạc Vấn mới hiểu ra, vật này không phải một cái nồi đồng bình thường, mà là một cái đỉnh để luyện đan dược.
Tiểu đỉnh này so với cái đỉnh của A Cửu còn nhỏ hơn hơn mấy phần, xung quanh cũng không có hoa văn gì, không cách nào xác định được niên đại cùng lai lịch, đỉnh có ba chân nói lên đây là một cái đỉnh trống.
Tiêu chuẩn xác định chất lượng của đỉnh để luyện đan thì có rất nhiều, một trong số đó là những chiếc đỉnh thượng phẩm chân chính đều không có kích thước quá lớn. Nếu dựa theo tiêu chuẩn đó thì cái Tiểu đỉnh này không thể nghi ngờ thuộc về hàng thượng hạng. Ngoài ra một chiếc đỉnh chất lượng cao hay thấp chủ yếu ở chỗ tỷ lệ thành đan lớn nhỏ thế nào cùng với đan dược có tròn trịa hay không, mấy viên đan dược còn lại trong cái Tiểu đỉnh này rất là tròn trịa trơn nhẵn, như vậy có thể thấy vật này hẳn là loại đỉnh cao cấp.
Trước đó hắn vẫn muốn tìm một chiếc đỉnh, đi tới Quỷ thị cũng là hy vọng có thể có thu hoạch. Tuy nhiên đan đỉnh thượng hạng chỉ có thể gặp không thể cầu, không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên tìm được, trong lòng hắn vui mừng khỏi phải nói.
Chỉ là có được quá dễ dàng khiến trong lòng Mạc Vấn cảm giác không yên tâm. Nữ đạo sĩ đang nằm ngoài cửa động kia chỉ có tu vi bình thường, một đạo cô bình thường sao có thể có được món đồ quý giá như vậy, nàng là người phương nào, tại sao lại lựa chọn nơi này để luyện đan, thi thể nàng làm thế nào tồn tại lâu như vậy mà không mục nát? Dựa theo lễ nghi mà nói thì đàn ông không nên động vào vật của phụ nữ, tuy vậy cô gái này đã chết nhiều năm, kiểm tra di vật cũng không thể coi là thất lễ. Đáng tiếc Mạc Vấn không thể tìm được thứ gì có thể xác định thân phận cô gái trong sơn động, quần áo của thi thể hầu hết đã mục nát rồi, trong đó cũng không tìm thấy đồ vật gì đáng nói.
Có khi tìm mãi không thấy gì cũng là một loại thu hoạch. Vị đạo cô này nếu biết thuật luyện đan, dĩ nhiên là người trong Đạo môn. Nếu là người trong Đạo môn thì phải mang theo pháp ấn bên người, mà trong sơn động Mạc Vấn không tìm thấy cái pháp ấn nào. Giả sử là không cẩn thận làm mất pháp ấn thì có thể báo lại với môn phái, mời các vị cao công đạo trưởng làm cái khác thay thế. Cho nên không có pháp ấn chỉ có một khả năng, đó chính là pháp ấn của nàng bị sư môn thu hồi, nói cách khác nữ đạo sĩ này khi còn sống hẳn là đệ tử của Ngọc Thanh tông bị đuổi đi.
Suy luận đến đây thì nguyên nhân cái chết của nữ đạo sĩ cũng không khó đoán ra, số đan dược màu trắng trong cái đỉnh chính là đầu mối. Có thể người này không hiểu lắm thuật luyện đan, đi dùng cái đỉnh trống chỉ nam giới mới sử dụng, lại không biết đan dược màu trắng vốn là phế phẩm, chứa toàn thuỷ ngân. Nàng lại lấy chính mình đi thử đan dược, dẫn đến bị trúng độc thuỷ ngân. Sau khi trúng độc có lẽ nàng cảm thấy khát nước, vừa hay lúc đó trời mưa nên cố lết tới cửa động hứng nước mưa, kết quả nước chưa uống được thì đã phải chết ở cửa động.
Đạo nhân không thể hỏa táng, mà bỏ lại nàng ở chỗ này cũng không phải tác phong của quân tử. Mạc Vấn suy nghĩ một lát rồi ôm thi thể đạo cô đi vào trong động, đặt nàng vào nơi nàng từng nằm khi còn sống rồi kéo chăn phủ kín thi thể.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tiền bối, bần đạo mượn tạm cái đỉnh này của người dùng một chút, sau này nhất định sẽ trả lại." Mạc Vấn chắp tay nói với thi thể. Hắn rất cần dụng cụ luyện đan, nếu không phải như vậy thì tuyệt sẽ không đụng tới đồ của người đã khuất, dù vậy hắn cũng nói rõ là mượn chứ không phải là cầm lấy.
Đạo cô này đã chết đi nhiều năm, đương nhiên sẽ không đáp lại, Mạc Vấn chắp tay rồi bỏ cái đỉnh vào túi vải, bó lại sau lưng rồi rời khỏi sơn động tiếp tục bám vào vách đá đi xuống đáy cốc. Nơi này có thể bảo vệ thi thể không mục nát, dưới đáy cốc nhất định có vật thần kỳ.
Từ cửa hang đến đáy cốc độ dốc càng giảm, đi xuống tám thước liền xuyên qua tầng sương mù lượn lờ ở trong sơn cốc, cách năm thước nữa chính là đáy cốc. Đáy cốc toàn là sỏi đá, không có cỏ cây sinh trưởng, cũng không thấy có đầm nước nào.
Mạc Vấn thấy vậy hơi nghi ngờ, do dự một chút rồi tung người nhảy xuống đáy cốc. Sau khi rơi xuống đất lập tức nhận ra nhiệt độ ở đáy cốc cao hơn tại vách núi nhiều, chạm nhẹ vào một tảng đá ở đáy cốc đã thấy hơi nóng, nhiệt độ cao như vậy chẳng trách đáy cốc lại không có một ngọn cỏ nào.
Nếu đã xuống đến đây đương nhiên phải tìm kiếm thật cẩn thận. Đi được trăm trượng bỗng Mạc Vấn cảm giác không khí ấm áp đột nhiên biến mất, thay vào đó là luồng khí lạnh lẽo. Hắn lại đưa tay chạm vào một tảng đá thì giống như chạm phải hàn băng.
Tới lúc này Mạc Vấn rốt cuộc hiểu ra, nơi này chính là một nơi Âm Dương Tịnh Thổ, Động Thiên Phúc Địa. Những nơi bình thường đều thiên về một trong hai loại Âm Dương, không phải Âm thì sẽ là Dương. Nơi này Âm Dương đồng thời xuất hiện, Âm không nhiều Dương không ít, địa thế cực kỳ hiếm thấy. Dựa theo lẽ thường mà nói, địa thế như vậy nhất định có vật thần kỳ sinh ra, mà nơi sinh trưởng hẳn là ở trung tâm khu đất, nơi Âm Dương giao hợp.
Nơi Âm Dương giao hợp là một đường giới tuyến vô hình, chỉ có thể đi dọc theo giới tuyến tìm kiếm cẩn thận. Một lát sau cuối cùng cũng có thu hoạch, ở khu vực trung gian của sơn cốc có một ngọc đài màu xanh ngọc bích. Ngọc đài hình tròn cỡ cái cối xay, lõm vào bên trong để tiếp nhận sương sớm, chính giữa ngọc đài là một cái cây màu xanh biếc.
Nhìn gốc cây này mà Mạc Vấn dở khóc dở cười. Đây chính là linh thảo Càn Khôn Đằng trong truyền thuyết, nếu cây đã trưởng thành thì vô cùng thần diệu, thậm chí không cần dung luyện mà có thể trực tiếp dùng luôn. Nhưng hiện tại gốc Càn Khôn Đằng này mới chỉ nảy mầm bé bằng ngón tay trẻ con, chẳng có mấy công dụng, nếu ngắt xuống ăn chẳng khác nào phí của trời.
Nhỏ như vậy, ăn hay để lại đây? Ngay lúc Mạc Vấn còn đang cười khổ cân nhắc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rung động. Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Đông, vì sao lão Ngũ lại đốt phù gọi hắn...
Danh sách chương