Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu
Do năm trước hai người đã từng sửa chữa, quét dọn nhà cửa nên căn nhà vẫn có thể ở được, chỉ là có nhiều mùi ẩm mốc, ba người bỏ hành lý xuống bắt tay vào dọn dẹp.
Mặc dù huyện Tây Dương không còn ai, nhà cửa cũng đổ nát, nhưng nơi này là nơi chôn rau cắt rốn của Mạc Vấn. Hắn quen thuộc mỗi một căn nhà nơi đây, quen thuộc mỗi một đồ đạc trong phòng. Quay về nhà tổ, hắn đã có cảm giác vui sướng và bình an khi về nhà. Đã cách trận đại biến kia ba năm rồi, hắn đã đi ra khỏi cơn đau đớn vì mất đi người thân, tuy còn tưởng nhớ cha mẹ nhưng sẽ không xúc cảnh sinh tình.
"Lão gia, căn nhà này từng tổ chức việc cưới phải không?" Mộ Thanh giúp Mạc Vấn lau chùi giường chiếu mốc meo trong phòng.
"Chuyện đã qua rồi." Mạc Vấn nhìn chữ hỷ được dán bên cạnh cửa sổ, chữ hỷ đã không còn nguyên vẹn, ba năm đã làm cho nó phai màu hoàn toàn.
"Không có ai sống ở đây, ngươi có sợ không?" Mạc Vấn hỏi Mộ Thanh.
"Có lão gia và Ngũ ca ở đây, muội còn gì phải sợ. Nơi này nhiều phòng như vậy, khắp nơi lại đầy lương thực, thật sự là không thể tốt hơn." Mộ Thanh lắc đầu nói.
Mạc Vấn mỉm cười. Tuy biến cố xảy ra sau khi lương thực mùa đông đã thu hoạch xong, nhưng trong ruộng vẫn còn nhiều hạt giống tiếp tục nảy mầm, sinh trưởng. Qua mấy năm này, khắp nơi ngoài thành mọc đầy ngũ cốc hoang, giờ đã gần chín cả. Tuy đều là cây lùn, hạt khô quắt, nhưng ba người cũng không ăn hết. Lúc ba người trở về đây đã là cuối hè, đầu thu, rau xanh chỗ nào cũng có, còn có cả hoa quả.
"Lão gia, người ở đây đâu cả rồi?" Mộ Thanh tay chân nhanh nhẹn, lau giường xong lại qua lau bàn ghế.
"Ba năm trước người Hồ đánh tới đây, người trong huyện đều bị chúng giết hết." Mạc Vấn nói. Hắn và lão Ngũ đã dọn dẹp bớt xác chết ở trong ngoài thành, còn phần lớn đã bị gió cát chôn vùi. Nơi này gần sông, nên gió thổi nhiều vào mùa thu và đông.
"Người Hồ còn tới nữa không?" Mộ Thanh mặt lộ vẻ lo lắng.
"Chắc là không, ngươi cứ yên tâm. Cho dù chúng có đến thì cũng không gây tổn thương được cho các ngươi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Hiện giờ hắn đã không còn là tên thư sinh trói gà không chặt vào ba năm trước. Dù có thiên quân vạn mã đến đây thì hắn cũng có năng lực bảo vệ chu toàn cho hai người.
Trong lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ đi xách nước về, một thùng gỗ chứa nước, một thùng khác chứa đầy táo chín.
"Ngươi đi Mã gia hay Triệu gia?" Mạc Vấn hỏi. Trong thành chỉ có hai cây táo, mấy năm trước đã có táo chín, chắc chắn sẽ có trẻ con đến hái trộm.
"Nhà lão Mã, tường nhà đã sụp hết." Lão Ngũ cầm một quả táo đỏ đưa cho Mộ Thanh, Mộ Thanh vui mừng nhận lấy. Quả táo ở thời này là loại hoa quả xa xỉ.
"Ta sẽ ở lại chỗ này, không còn sớm nữa, các ngươi đi thu dọn chái nhà phía tây đi." Mạc Vấn nói với hai người. Đồ đạc trong phòng đã bị mang đi rất nhiều lúc chạy nạn, chỉ còn lại đồ vật nặng khó di chuyển trong nhà.
Lão Ngũ vâng lời, dẫn Mộ Thanh đi đến chái nhà phía tây dọn dẹp.
Màn đêm buông xuống, ba người ăn chút lương khô rồi đi nghỉ. Lão Ngũ và Mộ Thanh trở về phòng phía tây, đừng nói hai người giờ đã là vợ chồng, cho dù chưa bái đường thì Mộ Thanh cũng không dám ở một mình một phòng ở nơi lạnh lẽo, hoang vắng như thế này.
Trời đêm lúc này có ánh trăng, sau khi Mạc Vấn ăn xong thì thong thả rời khỏi nhà, tản bộ xung quanh thành. Hiện giờ hắn không hề sợ hãi bất cứ thứ gì, bởi hắn có thể cảm nhận được rất rõ xung quanh không có âm hồn quỷ mị. Thậm chí, hắn còn hy vọng có âm hồn xuất hiện, vì nếu có âm hồn thì cũng là cố nhân của hắn. Đáng tiếc là không có, chỉ có một số động vật nhỏ dựa vào bóng đêm đi ra kiếm ăn, nhìn thấy hắn thì vội vàng bỏ chạy.
Trước tiên, Mạc Vấn đi mộ cha mẹ, nhổ cỏ dại quanh mộ, quỳ xuống dập đầu. Thực ra tế bái người chết không nên làm vào ban đêm, nhưng đối hắn lúc này thì ban đêm hay ban ngày cũng chẳng khác gì nhau. Hắn có thể cảm giác được hồn phách của cha mẹ đã không còn đây, nhưng hắn vẫn dừng lại bên mộ một lúc lâu. Vì Tử khí mang lại cho hắn lực cảm nhận vô cùng khủng bố, cho nên hắn có thể cảm nhận được khí tức hơi yếu phát ra từ di cốt của cha mẹ. Khí tức này rất giống với bản thân hắn, cảm giác yếu ớt mà quen thuộc này làm hắn cảm thấy như cha mẹ vẫn chưa đi xa.
Đứng trước mộ cha mẹ nửa canh giờ, Mạc Vấn quay người về thành. Đến cổng nhà họ Mạc, hắn không vào nhà mà quay người đi về phía đông thành trì. Trong lúc đi thì nhớ lại cảnh đi học năm xưa. Hắn tới cửa vào học đường, đi vào một căn phòng đã sụp quá nửa. Cái bàn gỗ mà năm xưa hắn đọc sách, tập viết vẫn còn đó, nhắm mắt lại dường như còn nghe được tiếng đọc của lão phu tử. Sau khi lão phu tử bị hại đã từng nhập vào thân lão Ngũ, tự mình chôn xác, khi đó đã dọa hắn một trận sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đứng trong học đường một lúc, Mạc Vấn lại quay về nhà họ Mạc, từ cửa đi về hướng đông. Lần này hắn đi trên con đường đón dâu năm xưa, đến phủ họ Lâm gạt cỏ đi vào. Tiến vào phòng chính, hắn thấy phòng chính rất bừa bộn. Từ cảnh tượng lộn xộn của phòng chính, hắn có thể thấy được chủ nhân năm xưa ra đi vô cùng vội vã. Gian phòng phía chính bắc đặt một con chim nhạn bằng đồng, đó là một trong các sính lễ mà nhà hắn đưa cho Lâm phủ.
Ngây người một lúc, Mạc Vấn ôm con nhạn đồng dính đầy bụi kia đi. Nhạn đồng đã chuyển màu xanh vì ẩm mốc nhưng hắn vẫn ôm vào ngực, giống như năm xưa ôm nó đến đây. Lâm gia không có tư cách có được nhạn đồng này, năm đó ôm tới thế nào thì hôm nay lại ôm nó về như thế.
Ôm nhạn đồng đi ra khỏi Lâm gia, Mạc Vấn bỗng dừng lại, hắn nghĩ tại sao mình lại muốn ôm nhạn đồng về, cuối cùng thì mình muốn thay đổi cái gì. Bản thân mình cuối cùng đã không muốn thừa nhận điều gì, cũng có lẽ là không muốn đối mặt với cái gì đó.
Thật lâu sau đó, Mạc Vấn cất bước trở về. Hắn không tìm được nguyên nhân của bệnh, vẫn không nghĩ ra làm thế nào mới cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
Trở về tiệm thuốc Mạc gia, Mạc Vấn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Mùi ẩm mốc trong phòng rất nặng, nhưng mùi vị này không làm hắn cảm thấy lạ lẫm với nhà cũ, trong lòng trái lại cảm thấy rất bình yên.
Sáng sớm hôm sau, lão Ngũ dậy sớm, như thường lệ đi múc nước rửa mặt cho Mạc Vấn.
“Chà, đêm qua thật yên tĩnh.” Mạc Vấn nhìn lão Ngũ.
“Quá nhỏ, không đành lòng.” Lão Ngũ đương nhiên biết Mạc Vấn ám chỉ cái gì.
Mạc Vấn gật đầu, rửa mặt xong rồi quay về giường ngồi xếp bằng. Đợi đến khi tảo khóa hoàn thành, lão Ngũ và Mộ Thanh đã làm xong điểm tâm.
“Lão gia, cậu nghỉ ngơi đi. Chúng ta đi ra ngoài thu lương thực về.” Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.
“Ta đi cùng các ngươi.” Mạc Vấn đi theo hai người ra ngoài.
Trước đây, Mạc Vấn chưa từng làm công việc thu lương thực, nhưng lão Ngũ thì rất quen thuộc. Đầu tiên là quét ra một vùng đất trống ở ngoài thành, sau đó kéo xe đi thu hoạch ngũ cốc khắp nơi, phơi nắng ngũ cốc ở bãi đất trống, không cần chia nhỏ chủng loại. Mộ Thanh làm công việc nhẹ nhàng hơn là tìm kiếm đậu và vừng, hai thứ này có thể ép ra dầu để dùng.
Giữa trưa, lão Ngũ dẫn Mộ Thanh tới xưởng ép dầu. Mạc Vấn chưa bao giờ từng nhìn cảnh ép dầu trước đây, cũng đi theo. Xưởng ép dầu ở phía nam thành trì, vì trước kia đã cho dầu nóng bôi trơn máy ép, nên lúc này máy ép vẫn còn được bảo trì hoàn hảo. Trước xào sau đảo, lại chưng rồi đập, rút nút gỗ cho dầu đậu và vừng chảy ra, bận rộn nửa ngày vẫn chưa được nửa vò dầu. Số dầu này là dành cho Mạc Vấn, hắn không thích mỡ động vật.
Trong thành có rất nhiều rau xanh nên cơm tối trở nên phong phú hơn rất nhiều. Có lão Ngũ ở đây, tất nhiên là không thể thiếu thịt. Khác với Vương Nguyên Dung, Mộ Thanh rất thích ăn thịt. Trước kia trong nhà nghèo khó, có lẽ đã nhiều ngày nàng chưa từng được nhìn thấy thức ăn mặn.
Sau buổi cơm tối, Mạc Vấn về phòng vãn khóa, sau đó ngồi xếp bằng luyện khí. Trước đây vì cầu nhanh đã dùng rượu thúc đẩy, nhanh thì nhanh nhưng căn cơ lại chưa vững, cần phải quay đầu lại củng cố căn cơ. Đây là phương pháp mà đa số người tu hành thường dùng, là một quá trình chậm rãi, tuyệt đối không thể trong một sớm một chiều.
Luyện khí hoàn tất, Mạc Vấn không luyện tập pháp thuật, vì phù chú không thể bắn tên không đích. Thậm chí, hắn còn chưa từng tính đến việc sẽ dùng phù chú và pháp thuật gì sau khi đạt được Tử khí. Trước đây tu hành quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn chột dạ. Lần này cần phải ngồi xuống, yên ổn, chữa trị và dẹp yên sự chấn động trong lòng sinh ra vì thực lực tăng vọt.
Sau đó, mỗi ngày lão Ngũ đều đi thu hoạch ngũ cốc, Mộ Thanh vui vẻ theo sau. Mạc Vấn từ xa đánh giá lão Ngũ và Mộ Thanh, cảm giác sâu sắc được âm dương đại đạo không đâu không có. Lão Ngũ là người bình thường, ý nghĩ của gã giống với đại bộ phận đàn ông đương thời, sẽ không đối xử công bằng với phụ nữ, cũng chẳng biết cố gắng nịnh nọt phụ nữ. Dạng người không hiểu phong tình như gã sẽ khiến các cô gái khó mà chân thành đối đáp lại. Nhưng lúc này lòng gã có thương cảm, chăm sóc Mộ Thanh cẩn thận, sự thương cảm này càng khiến Mộ Thanh sinh ra lòng ỷ lại và sự tín nhiệm với gã. Thực ra thương cảm trong lòng lão Ngũ không phải do cố tình, nói cách khác là gã không cố tình đổi nó lấy gì khác, thế nhưng cử chỉ vô ý này lại đổi được toàn bộ cảm tình của Mộ Thanh. Cố cầu chỉ sợ không được, vô tâm không cầu lại tự nhiên mà có. (DG: Giống câu theo tình tình chạy, trốn tình tình theo:v)
Mặc dù huyện Tây Dương không lớn, ngũ cốc hoang lại khô quắt, nhưng vẫn thừa đủ cho ba người ăn và tích trữ. Đến khi thời tiết quá thu, trong nhà đã chất hơn mười vạc lương thực, dầu vừng cũng có mấy vò. Lúc rảnh rỗi, lão Ngũ còn bắt năm con gà rừng về nuôi, mấy con gà này còn có thể đẻ trứng. Vốn lão Ngũ muốn nuôi cả thỏ rừng, nhưng thỏ rừng sức sống yếu, nhốt vào lồng sắt xong một thời gian đều chết cả. Sau khi chết mấy con, lão Ngũ không bắt thỏ nữa mà dẫn Mộ Thanh đi xung quanh hái dưa, táo, hồng, dùng than tro ủ lại, dùng để ăn vào mùa đông.
Tới lúc này, Mạc Vấn đã không còn suy nghĩ đến việc tuyên dương giáo lý Đạo gia, làm sao cứu vớt thế nước lửa của người đời, thầm nghĩ cầu an tĩnh trong thời loạn, tàng phong liễm khí, tĩnh tâm an thần. Cuộc sống yên tĩnh làm tâm tình hắn dần bình phục, đã không còn lòng tranh giành danh vọng. Nếu mấy vị Thượng Thanh chuẩn đồ khác có thể bình định chiến sự, cứu vớt vạn dân, thì hắn cũng chẳng ngại ở lại nơi này sống quãng đời bình yên còn lại.
Tâm tính của con người rất phức tạp. Mặc dù trong lòng bình yên, khi sương sớm giáng xuống, hắn vẫn hứng lấy, thấm mực chu sa vẽ bùa. Vì sao có hành động như thế thì hắn cũng không biết, khả năng duy nhất là tạp niệm không thể trừ tận, sâu trong lòng vẫn hy vọng có một ngày có thể thành tựu một phen. Điều này trái lại không phải vì muốn thu hoạch được gì đó, mà nhiều hơn là vì muốn rửa nhục. Bị nước Tấn đuổi đi khiến lòng hắn rất lâu không thể yên ổn xuống, đó là sự nhục nhã vô cùng.
Thu đi đông đến, khí lạnh tràn về. Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng(*), đó là tự nhiên, Đạo gia làm việc cũng như thế. Mùa đông thường lạnh, đến mùa đông, Mạc Vấn ít đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngồi yên tìm hiểu. Lão Ngũ nhàm chán nên làm một cây cung mỗi ngày đều dẫn Mộ Thanh ra ngoài đi săn, nhưng cây cung gã làm quá kém, trình độ bắn tên cũng dở, con mồi mang về mỗi ngày phần lớn là do bắt sống.
(*) Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng: mùa xuân sinh sản, mùa hạ tăng trưởng, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ... Đó là quy luật vận hành khái quát nhất của sự sống trong thiên nhiên.
Trời ngày càng lạnh, buổi chiều một hôm, lão Ngũ dẫn Mộ Thanh ra ngoài săn bắn nhưng sau đó lại vội vàng chạy về, “Lão gia, không hay rồi, người Hồ lại đến...”
Do năm trước hai người đã từng sửa chữa, quét dọn nhà cửa nên căn nhà vẫn có thể ở được, chỉ là có nhiều mùi ẩm mốc, ba người bỏ hành lý xuống bắt tay vào dọn dẹp.
Mặc dù huyện Tây Dương không còn ai, nhà cửa cũng đổ nát, nhưng nơi này là nơi chôn rau cắt rốn của Mạc Vấn. Hắn quen thuộc mỗi một căn nhà nơi đây, quen thuộc mỗi một đồ đạc trong phòng. Quay về nhà tổ, hắn đã có cảm giác vui sướng và bình an khi về nhà. Đã cách trận đại biến kia ba năm rồi, hắn đã đi ra khỏi cơn đau đớn vì mất đi người thân, tuy còn tưởng nhớ cha mẹ nhưng sẽ không xúc cảnh sinh tình.
"Lão gia, căn nhà này từng tổ chức việc cưới phải không?" Mộ Thanh giúp Mạc Vấn lau chùi giường chiếu mốc meo trong phòng.
"Chuyện đã qua rồi." Mạc Vấn nhìn chữ hỷ được dán bên cạnh cửa sổ, chữ hỷ đã không còn nguyên vẹn, ba năm đã làm cho nó phai màu hoàn toàn.
"Không có ai sống ở đây, ngươi có sợ không?" Mạc Vấn hỏi Mộ Thanh.
"Có lão gia và Ngũ ca ở đây, muội còn gì phải sợ. Nơi này nhiều phòng như vậy, khắp nơi lại đầy lương thực, thật sự là không thể tốt hơn." Mộ Thanh lắc đầu nói.
Mạc Vấn mỉm cười. Tuy biến cố xảy ra sau khi lương thực mùa đông đã thu hoạch xong, nhưng trong ruộng vẫn còn nhiều hạt giống tiếp tục nảy mầm, sinh trưởng. Qua mấy năm này, khắp nơi ngoài thành mọc đầy ngũ cốc hoang, giờ đã gần chín cả. Tuy đều là cây lùn, hạt khô quắt, nhưng ba người cũng không ăn hết. Lúc ba người trở về đây đã là cuối hè, đầu thu, rau xanh chỗ nào cũng có, còn có cả hoa quả.
"Lão gia, người ở đây đâu cả rồi?" Mộ Thanh tay chân nhanh nhẹn, lau giường xong lại qua lau bàn ghế.
"Ba năm trước người Hồ đánh tới đây, người trong huyện đều bị chúng giết hết." Mạc Vấn nói. Hắn và lão Ngũ đã dọn dẹp bớt xác chết ở trong ngoài thành, còn phần lớn đã bị gió cát chôn vùi. Nơi này gần sông, nên gió thổi nhiều vào mùa thu và đông.
"Người Hồ còn tới nữa không?" Mộ Thanh mặt lộ vẻ lo lắng.
"Chắc là không, ngươi cứ yên tâm. Cho dù chúng có đến thì cũng không gây tổn thương được cho các ngươi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Hiện giờ hắn đã không còn là tên thư sinh trói gà không chặt vào ba năm trước. Dù có thiên quân vạn mã đến đây thì hắn cũng có năng lực bảo vệ chu toàn cho hai người.
Trong lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ đi xách nước về, một thùng gỗ chứa nước, một thùng khác chứa đầy táo chín.
"Ngươi đi Mã gia hay Triệu gia?" Mạc Vấn hỏi. Trong thành chỉ có hai cây táo, mấy năm trước đã có táo chín, chắc chắn sẽ có trẻ con đến hái trộm.
"Nhà lão Mã, tường nhà đã sụp hết." Lão Ngũ cầm một quả táo đỏ đưa cho Mộ Thanh, Mộ Thanh vui mừng nhận lấy. Quả táo ở thời này là loại hoa quả xa xỉ.
"Ta sẽ ở lại chỗ này, không còn sớm nữa, các ngươi đi thu dọn chái nhà phía tây đi." Mạc Vấn nói với hai người. Đồ đạc trong phòng đã bị mang đi rất nhiều lúc chạy nạn, chỉ còn lại đồ vật nặng khó di chuyển trong nhà.
Lão Ngũ vâng lời, dẫn Mộ Thanh đi đến chái nhà phía tây dọn dẹp.
Màn đêm buông xuống, ba người ăn chút lương khô rồi đi nghỉ. Lão Ngũ và Mộ Thanh trở về phòng phía tây, đừng nói hai người giờ đã là vợ chồng, cho dù chưa bái đường thì Mộ Thanh cũng không dám ở một mình một phòng ở nơi lạnh lẽo, hoang vắng như thế này.
Trời đêm lúc này có ánh trăng, sau khi Mạc Vấn ăn xong thì thong thả rời khỏi nhà, tản bộ xung quanh thành. Hiện giờ hắn không hề sợ hãi bất cứ thứ gì, bởi hắn có thể cảm nhận được rất rõ xung quanh không có âm hồn quỷ mị. Thậm chí, hắn còn hy vọng có âm hồn xuất hiện, vì nếu có âm hồn thì cũng là cố nhân của hắn. Đáng tiếc là không có, chỉ có một số động vật nhỏ dựa vào bóng đêm đi ra kiếm ăn, nhìn thấy hắn thì vội vàng bỏ chạy.
Trước tiên, Mạc Vấn đi mộ cha mẹ, nhổ cỏ dại quanh mộ, quỳ xuống dập đầu. Thực ra tế bái người chết không nên làm vào ban đêm, nhưng đối hắn lúc này thì ban đêm hay ban ngày cũng chẳng khác gì nhau. Hắn có thể cảm giác được hồn phách của cha mẹ đã không còn đây, nhưng hắn vẫn dừng lại bên mộ một lúc lâu. Vì Tử khí mang lại cho hắn lực cảm nhận vô cùng khủng bố, cho nên hắn có thể cảm nhận được khí tức hơi yếu phát ra từ di cốt của cha mẹ. Khí tức này rất giống với bản thân hắn, cảm giác yếu ớt mà quen thuộc này làm hắn cảm thấy như cha mẹ vẫn chưa đi xa.
Đứng trước mộ cha mẹ nửa canh giờ, Mạc Vấn quay người về thành. Đến cổng nhà họ Mạc, hắn không vào nhà mà quay người đi về phía đông thành trì. Trong lúc đi thì nhớ lại cảnh đi học năm xưa. Hắn tới cửa vào học đường, đi vào một căn phòng đã sụp quá nửa. Cái bàn gỗ mà năm xưa hắn đọc sách, tập viết vẫn còn đó, nhắm mắt lại dường như còn nghe được tiếng đọc của lão phu tử. Sau khi lão phu tử bị hại đã từng nhập vào thân lão Ngũ, tự mình chôn xác, khi đó đã dọa hắn một trận sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đứng trong học đường một lúc, Mạc Vấn lại quay về nhà họ Mạc, từ cửa đi về hướng đông. Lần này hắn đi trên con đường đón dâu năm xưa, đến phủ họ Lâm gạt cỏ đi vào. Tiến vào phòng chính, hắn thấy phòng chính rất bừa bộn. Từ cảnh tượng lộn xộn của phòng chính, hắn có thể thấy được chủ nhân năm xưa ra đi vô cùng vội vã. Gian phòng phía chính bắc đặt một con chim nhạn bằng đồng, đó là một trong các sính lễ mà nhà hắn đưa cho Lâm phủ.
Ngây người một lúc, Mạc Vấn ôm con nhạn đồng dính đầy bụi kia đi. Nhạn đồng đã chuyển màu xanh vì ẩm mốc nhưng hắn vẫn ôm vào ngực, giống như năm xưa ôm nó đến đây. Lâm gia không có tư cách có được nhạn đồng này, năm đó ôm tới thế nào thì hôm nay lại ôm nó về như thế.
Ôm nhạn đồng đi ra khỏi Lâm gia, Mạc Vấn bỗng dừng lại, hắn nghĩ tại sao mình lại muốn ôm nhạn đồng về, cuối cùng thì mình muốn thay đổi cái gì. Bản thân mình cuối cùng đã không muốn thừa nhận điều gì, cũng có lẽ là không muốn đối mặt với cái gì đó.
Thật lâu sau đó, Mạc Vấn cất bước trở về. Hắn không tìm được nguyên nhân của bệnh, vẫn không nghĩ ra làm thế nào mới cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
Trở về tiệm thuốc Mạc gia, Mạc Vấn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Mùi ẩm mốc trong phòng rất nặng, nhưng mùi vị này không làm hắn cảm thấy lạ lẫm với nhà cũ, trong lòng trái lại cảm thấy rất bình yên.
Sáng sớm hôm sau, lão Ngũ dậy sớm, như thường lệ đi múc nước rửa mặt cho Mạc Vấn.
“Chà, đêm qua thật yên tĩnh.” Mạc Vấn nhìn lão Ngũ.
“Quá nhỏ, không đành lòng.” Lão Ngũ đương nhiên biết Mạc Vấn ám chỉ cái gì.
Mạc Vấn gật đầu, rửa mặt xong rồi quay về giường ngồi xếp bằng. Đợi đến khi tảo khóa hoàn thành, lão Ngũ và Mộ Thanh đã làm xong điểm tâm.
“Lão gia, cậu nghỉ ngơi đi. Chúng ta đi ra ngoài thu lương thực về.” Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.
“Ta đi cùng các ngươi.” Mạc Vấn đi theo hai người ra ngoài.
Trước đây, Mạc Vấn chưa từng làm công việc thu lương thực, nhưng lão Ngũ thì rất quen thuộc. Đầu tiên là quét ra một vùng đất trống ở ngoài thành, sau đó kéo xe đi thu hoạch ngũ cốc khắp nơi, phơi nắng ngũ cốc ở bãi đất trống, không cần chia nhỏ chủng loại. Mộ Thanh làm công việc nhẹ nhàng hơn là tìm kiếm đậu và vừng, hai thứ này có thể ép ra dầu để dùng.
Giữa trưa, lão Ngũ dẫn Mộ Thanh tới xưởng ép dầu. Mạc Vấn chưa bao giờ từng nhìn cảnh ép dầu trước đây, cũng đi theo. Xưởng ép dầu ở phía nam thành trì, vì trước kia đã cho dầu nóng bôi trơn máy ép, nên lúc này máy ép vẫn còn được bảo trì hoàn hảo. Trước xào sau đảo, lại chưng rồi đập, rút nút gỗ cho dầu đậu và vừng chảy ra, bận rộn nửa ngày vẫn chưa được nửa vò dầu. Số dầu này là dành cho Mạc Vấn, hắn không thích mỡ động vật.
Trong thành có rất nhiều rau xanh nên cơm tối trở nên phong phú hơn rất nhiều. Có lão Ngũ ở đây, tất nhiên là không thể thiếu thịt. Khác với Vương Nguyên Dung, Mộ Thanh rất thích ăn thịt. Trước kia trong nhà nghèo khó, có lẽ đã nhiều ngày nàng chưa từng được nhìn thấy thức ăn mặn.
Sau buổi cơm tối, Mạc Vấn về phòng vãn khóa, sau đó ngồi xếp bằng luyện khí. Trước đây vì cầu nhanh đã dùng rượu thúc đẩy, nhanh thì nhanh nhưng căn cơ lại chưa vững, cần phải quay đầu lại củng cố căn cơ. Đây là phương pháp mà đa số người tu hành thường dùng, là một quá trình chậm rãi, tuyệt đối không thể trong một sớm một chiều.
Luyện khí hoàn tất, Mạc Vấn không luyện tập pháp thuật, vì phù chú không thể bắn tên không đích. Thậm chí, hắn còn chưa từng tính đến việc sẽ dùng phù chú và pháp thuật gì sau khi đạt được Tử khí. Trước đây tu hành quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn chột dạ. Lần này cần phải ngồi xuống, yên ổn, chữa trị và dẹp yên sự chấn động trong lòng sinh ra vì thực lực tăng vọt.
Sau đó, mỗi ngày lão Ngũ đều đi thu hoạch ngũ cốc, Mộ Thanh vui vẻ theo sau. Mạc Vấn từ xa đánh giá lão Ngũ và Mộ Thanh, cảm giác sâu sắc được âm dương đại đạo không đâu không có. Lão Ngũ là người bình thường, ý nghĩ của gã giống với đại bộ phận đàn ông đương thời, sẽ không đối xử công bằng với phụ nữ, cũng chẳng biết cố gắng nịnh nọt phụ nữ. Dạng người không hiểu phong tình như gã sẽ khiến các cô gái khó mà chân thành đối đáp lại. Nhưng lúc này lòng gã có thương cảm, chăm sóc Mộ Thanh cẩn thận, sự thương cảm này càng khiến Mộ Thanh sinh ra lòng ỷ lại và sự tín nhiệm với gã. Thực ra thương cảm trong lòng lão Ngũ không phải do cố tình, nói cách khác là gã không cố tình đổi nó lấy gì khác, thế nhưng cử chỉ vô ý này lại đổi được toàn bộ cảm tình của Mộ Thanh. Cố cầu chỉ sợ không được, vô tâm không cầu lại tự nhiên mà có. (DG: Giống câu theo tình tình chạy, trốn tình tình theo:v)
Mặc dù huyện Tây Dương không lớn, ngũ cốc hoang lại khô quắt, nhưng vẫn thừa đủ cho ba người ăn và tích trữ. Đến khi thời tiết quá thu, trong nhà đã chất hơn mười vạc lương thực, dầu vừng cũng có mấy vò. Lúc rảnh rỗi, lão Ngũ còn bắt năm con gà rừng về nuôi, mấy con gà này còn có thể đẻ trứng. Vốn lão Ngũ muốn nuôi cả thỏ rừng, nhưng thỏ rừng sức sống yếu, nhốt vào lồng sắt xong một thời gian đều chết cả. Sau khi chết mấy con, lão Ngũ không bắt thỏ nữa mà dẫn Mộ Thanh đi xung quanh hái dưa, táo, hồng, dùng than tro ủ lại, dùng để ăn vào mùa đông.
Tới lúc này, Mạc Vấn đã không còn suy nghĩ đến việc tuyên dương giáo lý Đạo gia, làm sao cứu vớt thế nước lửa của người đời, thầm nghĩ cầu an tĩnh trong thời loạn, tàng phong liễm khí, tĩnh tâm an thần. Cuộc sống yên tĩnh làm tâm tình hắn dần bình phục, đã không còn lòng tranh giành danh vọng. Nếu mấy vị Thượng Thanh chuẩn đồ khác có thể bình định chiến sự, cứu vớt vạn dân, thì hắn cũng chẳng ngại ở lại nơi này sống quãng đời bình yên còn lại.
Tâm tính của con người rất phức tạp. Mặc dù trong lòng bình yên, khi sương sớm giáng xuống, hắn vẫn hứng lấy, thấm mực chu sa vẽ bùa. Vì sao có hành động như thế thì hắn cũng không biết, khả năng duy nhất là tạp niệm không thể trừ tận, sâu trong lòng vẫn hy vọng có một ngày có thể thành tựu một phen. Điều này trái lại không phải vì muốn thu hoạch được gì đó, mà nhiều hơn là vì muốn rửa nhục. Bị nước Tấn đuổi đi khiến lòng hắn rất lâu không thể yên ổn xuống, đó là sự nhục nhã vô cùng.
Thu đi đông đến, khí lạnh tràn về. Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng(*), đó là tự nhiên, Đạo gia làm việc cũng như thế. Mùa đông thường lạnh, đến mùa đông, Mạc Vấn ít đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngồi yên tìm hiểu. Lão Ngũ nhàm chán nên làm một cây cung mỗi ngày đều dẫn Mộ Thanh ra ngoài đi săn, nhưng cây cung gã làm quá kém, trình độ bắn tên cũng dở, con mồi mang về mỗi ngày phần lớn là do bắt sống.
(*) Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng: mùa xuân sinh sản, mùa hạ tăng trưởng, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ... Đó là quy luật vận hành khái quát nhất của sự sống trong thiên nhiên.
Trời ngày càng lạnh, buổi chiều một hôm, lão Ngũ dẫn Mộ Thanh ra ngoài săn bắn nhưng sau đó lại vội vàng chạy về, “Lão gia, không hay rồi, người Hồ lại đến...”
Danh sách chương