Dịch: NhịGiaBro
Lý Nhị đang nằm ở bên này, cũng không biết có phải là lương tâm cắn rứt hay không, gã nói:
- Lý Phương, về chuyện xảy ra hôm nay, ta thật sự xin lỗi ngươi, lúc sáng có thể là ta bị điên mới đối với ngươi làm ra chuyện như thế, may mà có anh bạn trẻ này kịp thời bắt gặp, nếu không chắc chắn ta đã gây ra đại hoạ, ta hứa với ngươi về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Lý Phương mặt lại càng đỏ hơn, không biết phải nói thế nào nữa.
Trì trưởng thôn lúc này mới mở miệng:
- Việc này cũng chưa có xong đâu, chờ cho vết thương của ngươi lành lại, trở lại thôn chắc chắn phải trừng phạt ngươi.
Lý Nhị thở dài nói:
- Ta sẽ tiếp nhận trừng phạt.
Dừng lại một lúc, gã lại nới với Tiễn Gia Câu:
- Anh bạn, ngươi đánh nhau giỏi vậy, ta phục ngươi rồi, ở trong thôn ta đánh nhau không có đối thủ, vậy mà đánh không lại ngươi.
Nghe gã nói thế, những người ngồi trên xe đều nhìn về phía Tiễn Gia Câu, sau đó lại nhìn Lý Nhị. Trên mặt gã hiện tại bị bầm dập, nổi lên từng cục, còn trên mặt Tiễn Gia Câu chỉ có một vệt màu đỏ nhạt.
Tiễn Gia Câu nói:
- Từ nhỏ ta đã bắt đầu luyện võ, bằng không ta cũng sẽ không đánh lại ngươi.
- Cảm ơn ngươi đã dùng quần áo để băng bó vết thương cho ta.
Thấy vợ Lý Nhị không hiểu chuyện gì, Trì trưởng thôn liền giải thích:
- Lúc nãy, khi chúng ta đi lên núi, nhìn thấy vết thương của Lý Nhị chảy máu không ngừng, anh bạn trẻ này đã cởi cái áo của hắn ra để buộc lại vết thương trên đùi.
Thuận tay chỉ vết thương trên đùi Lý Nhị, sau đó tiếp tục nói:
- Lúc ấy Lý Nhị có nói, vết thương này là do hắn tự làm hắn bị thương, không có liên quan gì đến anh bạn trẻ này hết.
Lúc này Lý Nhị cũng tiếp lời:
- Đúng là như thế, sau khi ta chuẩn bị leo lên để về thôn, không có cẩn thận dẫm phải rễ cây, cho nên mới bị thương chứ không có liên quan gì đến cậu ấy cả.
Ban đầu vợ Lý Nhị tưởng rằng, vết thương của gã là do đánh nhau với Tiễn Gia Câu, tuy rằng gã đáng bị đánh, nhưng mà đánh đến bị thương nặng như thế thì cô cũng không có chút tức. Cho nên nãy giờ không có nhìn mặt Tiễn Gia Câu, bất quá giờ nghe được việc Tiễn Gia Câu dùng áo của mình để băng bó cho chồng, thì cô liền thay đổi thái độ, cô biết muốn mua một chiếc áo sơ mi mới cũng không phải rẻ, giống như những người ở trong thôn, trừ áo bông với quần bông bên ngoài ra thì bên trong cũng không có mặc gì, là vì như thế có thể tiết kiệm được tiền.
Hiện tại lại biết được vết thương của chồng mình cũng không phải do Tiễn Gia Câu gây ra, liền cảm thấy hành vi của hắn rất trượng nghĩa, cho nên cảm kích nói:
- Cảm ơn ngươi rất nhiều, chỉ tiếc cái áo của ngươi, sau khi nhập viện xong ta sẽ cố gắng giặt sạch cho ngươi.
Tiễn Gia Câu vội nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi, đừng nên để trong lòng, hơn nữa cứu người quan trọng hơn.
Lý Phương ở một bên cũng muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không có mở miệng được.
Nhưng mà những người ở đây, ai cũng biết một điều đó là, nếu như máu dính ở trên vải quá lâu, thì có giặt cũng không thể sạch được.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trì trưởng thôn cũng hỏi Tiễn Gia Câu:
- chàng trai, nhà cậu ở đâu vậy? - Nhà cháu ở thành phố A.
Thành phố A cùng thành phố D là hai thành phố ở gần nhau, "Lý Gia Thôn" là một thôn thuộc một huyện của thành phố D, nằm ở phía đông thành phố D, mà thành phố A lại nằm về phía tây của thành phố D.
Trì trưởng thôn lại hỏi:
- Ngươi đang làm việc ở đâu thế?
- Dạ, cháu còn chưa có đi làm, hiện tại đang đi học trung học ở thành phố D.
Trì trưởng thôn có chút tò mò:
- Ngươi làm sao lại lên trên núi phía sau thôn chúng ta.
- Hồi sáng cháu rãnh rỗi, không có việc gì làm nên đi lên núi chơi.
Trì trưởng thôn lại càng tò mò hơn:
- Hiện tại đã là mùa đông, ngọn núi phía sau thôn chúng ta có cảnh gì đẹp để xem à?
Thật ra từ lúc lên xe ngựa thì hắn cũng đã bắt đầu suy nghĩ nên trả lời những vấn đề này như thế nào rồi. Ở đây giai cấp phân biệt quá rõ ràng, nếu như mình không thể trả lời rõ ràng việc vì sao lại ở trên núi, chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ về lại lịch, danh tính của mình, sau đó chắc chắn sẽ bị bắt lại để điều tra. Nếu hắn đã tham gia vào chuyện của Lý Nhị thì việc bị người khác hỏi về lai lịch cũng là chuyện tất nhiên mà thôi.
Nếu như hắn không có phát hiện ra "Lý Gia Thôn" mà hắn ở hôm qua đã thay đổi thì hắn sẽ trả lời theo đúng mọi chuyện đã xảy ra, Nhưng hiện tại hắn đã biết "Lý Gia Thôn" mà hắn biết đã xảy ra thay đổi cả về vị trí cùng với con người, cho nên nếu hắn trả lời theo đúng thực tế thì chuyện này khá là vô lý, vô lý đến mức hắn cũng không dám tin.
Đối với sự thay đổi của "Lý Gia Thôn", kỳ thật hắn muốn lặng lẽ tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân, sau đó mới tiếp tục tính toán bước đi tiếp theo của mình. Nhưng trước mắt, Trì trưởng thôn hỏi hắn, thì hắn cũng phải cho ông ta một câu trả lời hợp lý cho việc " vì sao hồi sáng lại lên núi và lên núi để làm gì".
Nếu như nói lúc sáng hắn đi từ thành phố A đến thành phố D, thì cũng không có khả năng lên núi nhanh như thế, Tiễn Gia Câu vừa biết từ thành phố A đến thành phố D cũng không có tàu hoả cùng với xe khách chạy ban đêm. Còn nếu như mình đến thành phố D từ tối hôm qua, thì mình sẽ phải trả lời vấn đề " đêm qua ngủ ở đâu" mà việc này thì rất dễ điều tra. Bởi vì ở thời đại này, muốn ngủ lại ở chỗ nào thì đều phải có giấy tạm trú hoặc chứng minh nhân dân.
Nếu như nói mình cắm trại trên núi vào ban đêm, như thế lại làm cho người khác càng nghi ngờ, đi cắm trại vào mùa đông, ai mà tin cho được.
Cho nên, sau một hồi suy nghĩ Tiễn Gia Câu cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì khác, nên quyết định nói ra sự thật, dù sao trước sau gì cũng đều bị điều tra ra được, chi bằng hiện tại nói thật, dù sao mình cũng không có làm gì sai, nên cũng không sợ bị điều tra.
Còn về chuyện không thể tưởng tượng nổi này, cùng lắm thì nói cho mọi người cùng nghiên cứu, suy nghĩ, việc này cũng có thể coi là một biện pháp tốt.
Vì thế hắn liền nói:
- Hai ngày nay, cháu đều ở trong "Lý Gia Thôn", buổi sáng hôm nay không có việc gì làm nên mới lên núi chơi.
Trì trưởng thôn bắt đầu cảm thấy hứng thú hỏi hắn:
- Ngươi có người thân thích ở trong thôn?
Mang theo hy vọng cho nên hắn đem tên của bà ngoại hắn nói ra, nhưng mà Trì trưởng thôn lại cảm thấy mơ hồ, nhìn về mấy người khác, bọn họ cũng đều có biểu cảm giống như lão vậy.
Tiễn Gia Câu nói ra tên của hai người cậu của hắn.
Nhưng mà mấy người cũng không một ai nhận ra, không một ai biết cả.
Lộ ra vẻ khổ sở, Tiễn Gia Câu tiếp tục nói:
- Thật ra lúc xuống núi nhìn thấy chuyện như thế, cũng có chút mơ màng, mấy người trước hết hãy nghe ta kể, sau đó giúp ta phân tích xem vấn đề xảy ra ở chổ nào.
Sau đó, Tiễn Gia Câu liền kể ra chính mình làm sao lại đến nhà bà ngoại, sau đó tại sao lại đi lên núi, cuối cung lại phát hiện " không có thấy "Lý Gia Thôn" mà mình đã ở hai ngày nay". Hắn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, hắn còn nhấn mạnh việc trước đây mình cũng đã từng ở "Lý Gia Thôn" một đoạn thời gian, đối với xung quanh thôn cũng đã quen thuộc.
Mấy người trên xe đều bị chuyện của Tiễn Gia Câu làm cho mơ hồ, bọn họ cũng không nghĩ Tiễn Gia Câu sẽ bịa ra chuyện này để lừa bọn hắn, dù sao chuyện này cũng đã vô lý rồi nếu như lại là lời nói dối thì rất dễ nhận ra.
Vợ Lý Nhị nói ra suy đoán:
- Có phải hắn gặp phải quỷ đánh tường (1).
Nghe được câu đó, mọi người đều cảm thấy giật mình, có một số người dùng tay sờ người mình sau đó sờ xung quanh, kiểm tra bốn phía.
Người đàn ông đang điều khiển xe ngựa liền mở miệng:
- Quỷ đánh tường chỉ xảy ra ở vùng hoang vu, lúc đó chúng ta đang ở cạnh thôn, không thể nào gặp Quỷ đánh tường được.
Lý Phương cũng tiếp lời:
- Lấu lắm rồi, hôm nay mới thấy chút ánh nắng mặt trời, chắc sẽ không có xuất hiện Quỷ đánh tường đâu.
Trì trưởng thôn vươn tay ra đưa cho Tiễn Gia Câu và nói:
- Nắm lấy thay ta thử xem.
Mấy người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tay hai người, khoảng 5 giây sau, Trì trưởng thôn liền buông tay:
- Không có chuyện gì cả, tay hắn rất có lực, cũng ấm nữa.
Xác định được Tiễn Gia Câu cũng không phải là ma hay quỷ, mọi người cũng yên tâm được một chút, vì thế cũng bắt đầu bàn luận về vấn đề này. Nhưng chuyện như thế này trước giờ cũng chưa có ai gặp được, cho nên bọn họ bàn luận đến lúc xe ngựa đến cổng bệnh viện cũng không tìm ra được đáp án.
Trì trưởng thôn bảo một người dân binh đi mua bánh nướng, còn mấy người còn lại đỡ Lý Nhị đi vào bệnh viện, giao cho bác sĩ xem xét.
Chờ người đi mua bánh nướng về, mỗi người cầm lấy hai cái bắt đầu ăn, còn phần của Lý Nhị thì vợ hắn cầm giùm.
Đối với việc thiếu thốn dầu ăn, thì bánh nướng (thật ra là bánh rán), đúng là ăn rất ngon. Còn nếu muốn uống nước thì trong bệnh viện có cũng cấp sẵn nước sôi, lúc trước vợ của Lý Nhị có mang theo bát, người lái xe cũng mang theo một cái nên mọi người có thể dùng để uống nước.
Ăn uống xong xuôi,Trì trưởng thôn cùng với mấy người lại trước mặt Tiễn Gia Câu hỏi:
- Ngươi có mang theo thẻ học sinh không?
Tiễn Gia Câu gật đầu, lấy từ trong túi quần ra thẻ học sinh, ban đầu nó nằm trong túi áo, nhưng do dùng áo để băng bó cho Lý Nhị nên hắn lấy ra và bỏ vào túi quần. Lấy ra thẻ học sinh và đưa cho Trì trưởng thôn.
Lão nhìn nhìn một lát, sau đó thương lượng với Tiễn Gia Câu:
- Ta thấy vấn đề mà ngươi gặp phải trước mắt chúng ta đều không có tìm hiểu rõ được, nếu không báo lên cấp trên, từ cấp trên suy nghĩ biện pháp tìm ra nguyên nhân. Đối với ngươi mà nói, chỉ cần thân phận ngươi trong sạch, sẽ không sợ bị điều tra, mà đối với trách nhiệm của ta cũng vậy, cũng phải báo chuyện này lên cấp trên.
Trì trưởng thôn chọn chỗ nói chuyện ngay trong hành lang bệnh viện, đồng thời cùng với mọi người nói chuyện với hắn, là do lão lo sợ Tiễn Gia Câu sẽ vì kích động quá mà làm ra những hành động nguy hiểm cho lão, dù sao thì nhiều người cũng sẽ an toàn hơn, hơn nữa ở đây cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ, bên trong còn có ý tá cùng với người nhà của những bệnh nhân khác nữa.
Mà theo như lời lão nói, lấy thân phận của lão, gặp phải những người như Tiễn Gia Câu, không có giải thích rõ về thân phận của mình khi từ bên ngoài đến thôn, thì phải cho vào diện khả nghi, phải giam giữ nghiêm ngặt giống như gián điệp vậy.
Theo tình thì lão không nghĩ Tiễn Gia Câu là gián điệp, nhưng mà dù vậy lão cũng phải hoài nghi, đây cũng là sự giác ngộ cần có khi ở vị trí của lão. Nếu như Tiễn Gia Câu có vô tội đi nữa, mà gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy thì cũng phải báo lên cấp trên để điều tra làm rõ. Lão thấy đây cũng là biện pháp tốt nhất để trợ giúp Tiễn Gia Câu.
Lúc lão nói với Tiễn Gia Câu những lời này, cũng bắt đầu âm thầm quan sát biểu tình của hắn,lão có chút lo là Tiễn Gia Câu sẽ nổi giận đánh người bị thương, hoặc là chạy trốn ngay lập tức, dù sao trước đó lão cũng biết được công phu quyền cước của Tiễn Gia Câu rất giỏi, cho nên cũng lo lắng mấy người bọn họ không bắt được Tiễn Gia Câu. Nhưng mà khi thấy đối phương thoải mái đồng ý đề nghị của lão, thì lão cũng yên tâm hẳn.
(1):Quỷ đánh tường ( Quỷ Đả Tường): cái gọi là quỷ đánh tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Lý Nhị đang nằm ở bên này, cũng không biết có phải là lương tâm cắn rứt hay không, gã nói:
- Lý Phương, về chuyện xảy ra hôm nay, ta thật sự xin lỗi ngươi, lúc sáng có thể là ta bị điên mới đối với ngươi làm ra chuyện như thế, may mà có anh bạn trẻ này kịp thời bắt gặp, nếu không chắc chắn ta đã gây ra đại hoạ, ta hứa với ngươi về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Lý Phương mặt lại càng đỏ hơn, không biết phải nói thế nào nữa.
Trì trưởng thôn lúc này mới mở miệng:
- Việc này cũng chưa có xong đâu, chờ cho vết thương của ngươi lành lại, trở lại thôn chắc chắn phải trừng phạt ngươi.
Lý Nhị thở dài nói:
- Ta sẽ tiếp nhận trừng phạt.
Dừng lại một lúc, gã lại nới với Tiễn Gia Câu:
- Anh bạn, ngươi đánh nhau giỏi vậy, ta phục ngươi rồi, ở trong thôn ta đánh nhau không có đối thủ, vậy mà đánh không lại ngươi.
Nghe gã nói thế, những người ngồi trên xe đều nhìn về phía Tiễn Gia Câu, sau đó lại nhìn Lý Nhị. Trên mặt gã hiện tại bị bầm dập, nổi lên từng cục, còn trên mặt Tiễn Gia Câu chỉ có một vệt màu đỏ nhạt.
Tiễn Gia Câu nói:
- Từ nhỏ ta đã bắt đầu luyện võ, bằng không ta cũng sẽ không đánh lại ngươi.
- Cảm ơn ngươi đã dùng quần áo để băng bó vết thương cho ta.
Thấy vợ Lý Nhị không hiểu chuyện gì, Trì trưởng thôn liền giải thích:
- Lúc nãy, khi chúng ta đi lên núi, nhìn thấy vết thương của Lý Nhị chảy máu không ngừng, anh bạn trẻ này đã cởi cái áo của hắn ra để buộc lại vết thương trên đùi.
Thuận tay chỉ vết thương trên đùi Lý Nhị, sau đó tiếp tục nói:
- Lúc ấy Lý Nhị có nói, vết thương này là do hắn tự làm hắn bị thương, không có liên quan gì đến anh bạn trẻ này hết.
Lúc này Lý Nhị cũng tiếp lời:
- Đúng là như thế, sau khi ta chuẩn bị leo lên để về thôn, không có cẩn thận dẫm phải rễ cây, cho nên mới bị thương chứ không có liên quan gì đến cậu ấy cả.
Ban đầu vợ Lý Nhị tưởng rằng, vết thương của gã là do đánh nhau với Tiễn Gia Câu, tuy rằng gã đáng bị đánh, nhưng mà đánh đến bị thương nặng như thế thì cô cũng không có chút tức. Cho nên nãy giờ không có nhìn mặt Tiễn Gia Câu, bất quá giờ nghe được việc Tiễn Gia Câu dùng áo của mình để băng bó cho chồng, thì cô liền thay đổi thái độ, cô biết muốn mua một chiếc áo sơ mi mới cũng không phải rẻ, giống như những người ở trong thôn, trừ áo bông với quần bông bên ngoài ra thì bên trong cũng không có mặc gì, là vì như thế có thể tiết kiệm được tiền.
Hiện tại lại biết được vết thương của chồng mình cũng không phải do Tiễn Gia Câu gây ra, liền cảm thấy hành vi của hắn rất trượng nghĩa, cho nên cảm kích nói:
- Cảm ơn ngươi rất nhiều, chỉ tiếc cái áo của ngươi, sau khi nhập viện xong ta sẽ cố gắng giặt sạch cho ngươi.
Tiễn Gia Câu vội nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi, đừng nên để trong lòng, hơn nữa cứu người quan trọng hơn.
Lý Phương ở một bên cũng muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không có mở miệng được.
Nhưng mà những người ở đây, ai cũng biết một điều đó là, nếu như máu dính ở trên vải quá lâu, thì có giặt cũng không thể sạch được.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trì trưởng thôn cũng hỏi Tiễn Gia Câu:
- chàng trai, nhà cậu ở đâu vậy? - Nhà cháu ở thành phố A.
Thành phố A cùng thành phố D là hai thành phố ở gần nhau, "Lý Gia Thôn" là một thôn thuộc một huyện của thành phố D, nằm ở phía đông thành phố D, mà thành phố A lại nằm về phía tây của thành phố D.
Trì trưởng thôn lại hỏi:
- Ngươi đang làm việc ở đâu thế?
- Dạ, cháu còn chưa có đi làm, hiện tại đang đi học trung học ở thành phố D.
Trì trưởng thôn có chút tò mò:
- Ngươi làm sao lại lên trên núi phía sau thôn chúng ta.
- Hồi sáng cháu rãnh rỗi, không có việc gì làm nên đi lên núi chơi.
Trì trưởng thôn lại càng tò mò hơn:
- Hiện tại đã là mùa đông, ngọn núi phía sau thôn chúng ta có cảnh gì đẹp để xem à?
Thật ra từ lúc lên xe ngựa thì hắn cũng đã bắt đầu suy nghĩ nên trả lời những vấn đề này như thế nào rồi. Ở đây giai cấp phân biệt quá rõ ràng, nếu như mình không thể trả lời rõ ràng việc vì sao lại ở trên núi, chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ về lại lịch, danh tính của mình, sau đó chắc chắn sẽ bị bắt lại để điều tra. Nếu hắn đã tham gia vào chuyện của Lý Nhị thì việc bị người khác hỏi về lai lịch cũng là chuyện tất nhiên mà thôi.
Nếu như hắn không có phát hiện ra "Lý Gia Thôn" mà hắn ở hôm qua đã thay đổi thì hắn sẽ trả lời theo đúng mọi chuyện đã xảy ra, Nhưng hiện tại hắn đã biết "Lý Gia Thôn" mà hắn biết đã xảy ra thay đổi cả về vị trí cùng với con người, cho nên nếu hắn trả lời theo đúng thực tế thì chuyện này khá là vô lý, vô lý đến mức hắn cũng không dám tin.
Đối với sự thay đổi của "Lý Gia Thôn", kỳ thật hắn muốn lặng lẽ tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân, sau đó mới tiếp tục tính toán bước đi tiếp theo của mình. Nhưng trước mắt, Trì trưởng thôn hỏi hắn, thì hắn cũng phải cho ông ta một câu trả lời hợp lý cho việc " vì sao hồi sáng lại lên núi và lên núi để làm gì".
Nếu như nói lúc sáng hắn đi từ thành phố A đến thành phố D, thì cũng không có khả năng lên núi nhanh như thế, Tiễn Gia Câu vừa biết từ thành phố A đến thành phố D cũng không có tàu hoả cùng với xe khách chạy ban đêm. Còn nếu như mình đến thành phố D từ tối hôm qua, thì mình sẽ phải trả lời vấn đề " đêm qua ngủ ở đâu" mà việc này thì rất dễ điều tra. Bởi vì ở thời đại này, muốn ngủ lại ở chỗ nào thì đều phải có giấy tạm trú hoặc chứng minh nhân dân.
Nếu như nói mình cắm trại trên núi vào ban đêm, như thế lại làm cho người khác càng nghi ngờ, đi cắm trại vào mùa đông, ai mà tin cho được.
Cho nên, sau một hồi suy nghĩ Tiễn Gia Câu cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì khác, nên quyết định nói ra sự thật, dù sao trước sau gì cũng đều bị điều tra ra được, chi bằng hiện tại nói thật, dù sao mình cũng không có làm gì sai, nên cũng không sợ bị điều tra.
Còn về chuyện không thể tưởng tượng nổi này, cùng lắm thì nói cho mọi người cùng nghiên cứu, suy nghĩ, việc này cũng có thể coi là một biện pháp tốt.
Vì thế hắn liền nói:
- Hai ngày nay, cháu đều ở trong "Lý Gia Thôn", buổi sáng hôm nay không có việc gì làm nên mới lên núi chơi.
Trì trưởng thôn bắt đầu cảm thấy hứng thú hỏi hắn:
- Ngươi có người thân thích ở trong thôn?
Mang theo hy vọng cho nên hắn đem tên của bà ngoại hắn nói ra, nhưng mà Trì trưởng thôn lại cảm thấy mơ hồ, nhìn về mấy người khác, bọn họ cũng đều có biểu cảm giống như lão vậy.
Tiễn Gia Câu nói ra tên của hai người cậu của hắn.
Nhưng mà mấy người cũng không một ai nhận ra, không một ai biết cả.
Lộ ra vẻ khổ sở, Tiễn Gia Câu tiếp tục nói:
- Thật ra lúc xuống núi nhìn thấy chuyện như thế, cũng có chút mơ màng, mấy người trước hết hãy nghe ta kể, sau đó giúp ta phân tích xem vấn đề xảy ra ở chổ nào.
Sau đó, Tiễn Gia Câu liền kể ra chính mình làm sao lại đến nhà bà ngoại, sau đó tại sao lại đi lên núi, cuối cung lại phát hiện " không có thấy "Lý Gia Thôn" mà mình đã ở hai ngày nay". Hắn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, hắn còn nhấn mạnh việc trước đây mình cũng đã từng ở "Lý Gia Thôn" một đoạn thời gian, đối với xung quanh thôn cũng đã quen thuộc.
Mấy người trên xe đều bị chuyện của Tiễn Gia Câu làm cho mơ hồ, bọn họ cũng không nghĩ Tiễn Gia Câu sẽ bịa ra chuyện này để lừa bọn hắn, dù sao chuyện này cũng đã vô lý rồi nếu như lại là lời nói dối thì rất dễ nhận ra.
Vợ Lý Nhị nói ra suy đoán:
- Có phải hắn gặp phải quỷ đánh tường (1).
Nghe được câu đó, mọi người đều cảm thấy giật mình, có một số người dùng tay sờ người mình sau đó sờ xung quanh, kiểm tra bốn phía.
Người đàn ông đang điều khiển xe ngựa liền mở miệng:
- Quỷ đánh tường chỉ xảy ra ở vùng hoang vu, lúc đó chúng ta đang ở cạnh thôn, không thể nào gặp Quỷ đánh tường được.
Lý Phương cũng tiếp lời:
- Lấu lắm rồi, hôm nay mới thấy chút ánh nắng mặt trời, chắc sẽ không có xuất hiện Quỷ đánh tường đâu.
Trì trưởng thôn vươn tay ra đưa cho Tiễn Gia Câu và nói:
- Nắm lấy thay ta thử xem.
Mấy người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tay hai người, khoảng 5 giây sau, Trì trưởng thôn liền buông tay:
- Không có chuyện gì cả, tay hắn rất có lực, cũng ấm nữa.
Xác định được Tiễn Gia Câu cũng không phải là ma hay quỷ, mọi người cũng yên tâm được một chút, vì thế cũng bắt đầu bàn luận về vấn đề này. Nhưng chuyện như thế này trước giờ cũng chưa có ai gặp được, cho nên bọn họ bàn luận đến lúc xe ngựa đến cổng bệnh viện cũng không tìm ra được đáp án.
Trì trưởng thôn bảo một người dân binh đi mua bánh nướng, còn mấy người còn lại đỡ Lý Nhị đi vào bệnh viện, giao cho bác sĩ xem xét.
Chờ người đi mua bánh nướng về, mỗi người cầm lấy hai cái bắt đầu ăn, còn phần của Lý Nhị thì vợ hắn cầm giùm.
Đối với việc thiếu thốn dầu ăn, thì bánh nướng (thật ra là bánh rán), đúng là ăn rất ngon. Còn nếu muốn uống nước thì trong bệnh viện có cũng cấp sẵn nước sôi, lúc trước vợ của Lý Nhị có mang theo bát, người lái xe cũng mang theo một cái nên mọi người có thể dùng để uống nước.
Ăn uống xong xuôi,Trì trưởng thôn cùng với mấy người lại trước mặt Tiễn Gia Câu hỏi:
- Ngươi có mang theo thẻ học sinh không?
Tiễn Gia Câu gật đầu, lấy từ trong túi quần ra thẻ học sinh, ban đầu nó nằm trong túi áo, nhưng do dùng áo để băng bó cho Lý Nhị nên hắn lấy ra và bỏ vào túi quần. Lấy ra thẻ học sinh và đưa cho Trì trưởng thôn.
Lão nhìn nhìn một lát, sau đó thương lượng với Tiễn Gia Câu:
- Ta thấy vấn đề mà ngươi gặp phải trước mắt chúng ta đều không có tìm hiểu rõ được, nếu không báo lên cấp trên, từ cấp trên suy nghĩ biện pháp tìm ra nguyên nhân. Đối với ngươi mà nói, chỉ cần thân phận ngươi trong sạch, sẽ không sợ bị điều tra, mà đối với trách nhiệm của ta cũng vậy, cũng phải báo chuyện này lên cấp trên.
Trì trưởng thôn chọn chỗ nói chuyện ngay trong hành lang bệnh viện, đồng thời cùng với mọi người nói chuyện với hắn, là do lão lo sợ Tiễn Gia Câu sẽ vì kích động quá mà làm ra những hành động nguy hiểm cho lão, dù sao thì nhiều người cũng sẽ an toàn hơn, hơn nữa ở đây cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ, bên trong còn có ý tá cùng với người nhà của những bệnh nhân khác nữa.
Mà theo như lời lão nói, lấy thân phận của lão, gặp phải những người như Tiễn Gia Câu, không có giải thích rõ về thân phận của mình khi từ bên ngoài đến thôn, thì phải cho vào diện khả nghi, phải giam giữ nghiêm ngặt giống như gián điệp vậy.
Theo tình thì lão không nghĩ Tiễn Gia Câu là gián điệp, nhưng mà dù vậy lão cũng phải hoài nghi, đây cũng là sự giác ngộ cần có khi ở vị trí của lão. Nếu như Tiễn Gia Câu có vô tội đi nữa, mà gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy thì cũng phải báo lên cấp trên để điều tra làm rõ. Lão thấy đây cũng là biện pháp tốt nhất để trợ giúp Tiễn Gia Câu.
Lúc lão nói với Tiễn Gia Câu những lời này, cũng bắt đầu âm thầm quan sát biểu tình của hắn,lão có chút lo là Tiễn Gia Câu sẽ nổi giận đánh người bị thương, hoặc là chạy trốn ngay lập tức, dù sao trước đó lão cũng biết được công phu quyền cước của Tiễn Gia Câu rất giỏi, cho nên cũng lo lắng mấy người bọn họ không bắt được Tiễn Gia Câu. Nhưng mà khi thấy đối phương thoải mái đồng ý đề nghị của lão, thì lão cũng yên tâm hẳn.
(1):Quỷ đánh tường ( Quỷ Đả Tường): cái gọi là quỷ đánh tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Danh sách chương