"Hả! " Lương Siêu gãi đầu một cái, nhất thời lại có chút do dự.

Hắn cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để thừa lúc vắng mà vào, nhưng hắn thật sự không muốn!
Với dạng phụ nữ cực phẩm như Liễu Băng Khanh, nếu thật sự không cẩn thận đi vào trong lòng cô ấy thì muốn trở ra sẽ rất khó!
"Trời ơi anh rể!"
"Anh nhanh đi đi!"
Liễu Băng Loan gấp đến độ dậm chân, lại đẩy Lương Siêu một cái.

Ngay sau đó Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên, thậm chí cả Lương Nghiên cũng bắt đầu thúc giục, Lương Siêu thầm than một tiếng rồi đành đứng dậy lên lầu.

Đi vào gian phòng của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu vừa ngồi xuống liền lập tức giải thích: "Cái kia, tôi không cố ý nhìn trộm riêng tư của cô.

"
"Chỉ muốn tìm nguyên nhân bệnh của cô, như vậy mới có thể giúp cô giải toả tâm sự, triệt để chữa trị cho cô.

"
Sau đó hắn còn nói rất nhiều, thấy Liễu Băng Khanh vẫn mặt lạnh, thờ ơ, Lương Siêu không khỏi quyết tâm liều mạng, trực tiếp hỏi: "Bạch Hạo kia là bạn trai cũ của cô à?"
Liễu Băng Khanh bỗng ngẩng đầu, mặt rất lạnh lẽo, oán giận nhìn chằm chằm Lương Siêu.

"Cảnh cáo anh, đừng có nhắc người này trước mặt tôi nữa.

"
"Hừ, nếu như cảnh cáo hữu dụng thì cô cũng không bị người ta hại thành bộ dạng như hiện tại.

"
"Ai trong đời không đụng phải mấy tên đàn ông cặn bã? Vì một tên rác rưởi mà huỷ luôn hạnh phúc cả đời, thậm chí mất luôn cả mạng!"

"Đáng hay sao!"
"Con mẹ nó cô đã ngốc nhiều năm như vậy, còn muốn tiếp tục như thế sao!"
Lương Siêu càng nói càng lớn, đến cuối cùng càng bắt đầu gân cổ lên mà mắng!
Liễu Băng Khanh nghe mà sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình.

Mà hành động này cũng là Lương Siêu cố tình làm, muốn dùng một phương thức cực đoan để tiến hành kích động đảo ngược, khiến bản thân cô ấy mở lòng, chủ động buông xuống.

Nhưng hắn cũng đang đánh cược, dù sao mức độ nguy hiểm khi làm như vậy cũng không nhỏ.

Chẳng qua sau khi quan sát vẻ mặt Liễu Băng Khanh thì phán đoán sơ bộ là làm như vậy cũng hữu dụng!
"Nếu như thế thì càng cực đoan hơn một chút đi.

"
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lập tức quay người hung ác dụi vào mắt, khi quay lại lần nữa thì hốc mắt đã đỏ ửng lên, bắt đầu rơi nước mắt khóc lóc.

"Anh! " Liễu Băng Khanh cau mày lại, nhìn Lương Siêu một cách quái lạ: "Đàn ông con trai mà khóc cái gì?"
"Sao tôi lại không thể khóc!"
"Liễu Băng Khanh, cô cho rằng mình thảm nhất thế giới sao? Nếu so thảm thì cô chả là cái gì so với tôi cả!"
"Cô chỉ gặp được một tên đàn ông rác rưởi thôi, nhưng tôi thì sao? Từng gặp được chín người phụ nữ cặn bã!"
"A?" Liễu Băng Khanh ngơ ra, chuyện này là quỷ gì?
Ngay sau đó lại nghe Lương Siêu tiếp tục nói: "Người đàn bà cặn bã đầu tiên tôi gặp cũng là mối tình đầu, ban đầu tôi yêu cô ta như vậy, nhưng cô ta thì sao? Chỉ thèm muốn thân thể của tôi!"
"Cái gì?"
"Thèm, thèm muốn thân thể của anh?"
Lương Siêu thầm mắng cái miệng ngáo của mình, vội vàng đổi lại: "Không phải, nói sai, là thèm tiền của tôi!"
"Hẹn hò nửa năm mà cả tay cũng không cho tôi nắm một cái, còn lừa sạch tiền xài vặt cha mẹ cho tôi! Cha tôi tức giận đến mức đánh tôi một trận, nằm trong bệnh viện tận hai tháng!"
"Khi đó tôi còn có ảo tưởng với cô ta, nhưng lần tiếp theo gặp lại, đã thấy cô dùng tiền gạt được từ chỗ tôi, lái chiếc xe tôi mua cho cô ta mà đi chơi quên cả trời đất với một thằng ăn bám!"
"Nói đến người thứ hai càng kỳ quái hơn, lại là tên chết tiệt nam giả nữ!"
"Mãi đến khi tôi muốn lên giường với anh ta thì mới phát hiện, lúc ấy đã bị buồn nôn đến ói ra, cô nghĩ xem, bóng ma tâm lý lúc đó của tôi lớn bao nhiêu?"
"! "
"Nói đến người cuối cùng, giờ tôi còn hận đến ngứa răng!"
"Tôi còn chưa hôn cô ta lấy một lần mà cô ta lại nói mang thai, còn nói đứa con này của tôi, bảo tôi chịu trách nhiệm, lúc ấy tôi cảm thấy cô ta đáng thương, hơn nữa tương đối thích cô ta nên cũng đồng ý.

"
"Nhưng một tháng sau cô ta ngoài ý muốn sinh non, qua hai ba tháng bụng lại lớn lên.

"
"Nửa tháng sau ngã một phát lại sinh non, nhưng qua ba tháng lại mang thai!"
"Cứ như vậy mang thai rồi sinh non, sinh non lại mang thai, nhưng tôi còn chưa chạm vào cô một lần!"
"Cô thì sao? Cô có thể thảm hơn tôi hay sao?"
Liễu Băng Khanh vô ý thức lắc đầu.

Đúng là thật sự không bằng!
Thấy Lương Siêu khóc càng ngày càng thương tâm, Liễu Băng Khanh áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không ngờ tình sử của anh phong phú như thế, lại đáng sợ đến thế.


"
Tiếng khóc của Lương Siêu dần dừng, thấy vẻ mặt Liễu Băng Khanh không lạnh như băng như trước nữa, mà bắt đầu trở nên phong phú, hắn mừng thầm trong lòng.

Mẹ nó, mình tuyệt đối là quỷ tài giới diễn viên chưa được khai quật ra đây mà.

Thế giới này nợ tôi một cái cúp Tiểu Kim Nhân!
"Vậy cô còn không mau mau khuyên nhủ ta?"
"Khuyên thế nào? Tôi chưa từng khuyên ai cả?" Liễu Băng Khanh giơ tay ra, lộ ra vẻ mặt vô tội.

Nhưng thấy sắc mặt Lương Siêu lại ảm đạm muốn khóc tiếp, dưới tình thế cấp bách Liễu Băng Khanh vội vàng nói: "Cái kia, anh cũng đừng quá khó chịu, có lẽ anh sinh ra đã có thể chất hút rác rưởi đi.

"
"Đây là ông trời ban cho, trời sinh đã có sẵn, anh, anh nghĩ thoáng chút là được rồi.

"
Cái quái quỷ gì vậy?
Thể chất hút rác rưởi? !
Lương Siêu lập tức im lặng, thầm nghĩ nếu mình thật sự có trải nghiệm tình cảm thảm như vậy, cho dù không thương tâm chết, cũng nhất định bị câu này của Liễu Băng Khanh làm tức chết!
"Nể tình cô còn là bệnh nhân, tạm thời nhịn!" Lương Siêu nói thầm trong lòng rồi lên tiếng: "Tôi đã thảm như vậy còn gắng gượng qua được, vậy cô còn có lẩn quẩn trong lòng cái gì?"
"Hiện tại, có thể nói ra chuyện giữa cô và Bạch Hạo kia chưa?"
Vẻ mặt Liễu Băng Khanh lại lạnh xuống, chẳng qua lần này chỉ trầm ngâm hai phút rồi gật gật đầu.

"Tôi quen biết Bạch Hạo trong lúc ra nước ngoài học, lúc ấy anh ta rất ưu tú, chúng tôi quen biết một thời gian thì anh ta đã theo đuổi tôi rất mãnh liệt.

"
"Cuối cùng, tôi đồng ý.

"
"Từ lúc đó, chúng ta tiến vào kỳ yêu đương, trong lúc đó anh ta luôn muốn mướn phòng với tôi, nhưng vì xưa nay tính tôi bảo thủ nên luôn không chịu.

"
"Không ngờ cả một tháng mà anh ta cũng không nhịn được, có một lần đã bỏ thuốc vào rượu của tôi, làm tôi ngất đi rồi mang đến khách sạn muốn cưỡng ép.


"
Nói đến đây, Liễu Băng Khanh bắt đầu nghẹn ngào.

Lương Siêu cũng thầm than một tiếng, lại là một bủ cải trắng tốt đẹp bị heo ủi mất!
Nhưng ngay sau đó, Liễu Băng Khanh lại nói tiếp.

"Lúc anh ta sắp thành công thì một người phụ nữ xông vào phòng, tóm lấy anh ta đánh cho một trận, sau đó tôi mới biết được, người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của anh ta.

"
"Mà tôi cũng bị cô ta xem như người thứ ba, nhốt tôi vào phòng tối sỉ nhục ba ngày ba đêm.

"
"Sau khi thả tôi ra ngoài, cô ta lại bắt đầu trắng trợn tạo ra tin đồn nhảm đăng lên trang web của trường học chúng tôi.

"
"Cứ như vậy, thanh danh của tôi tan nát, danh dự bị hủy, bị mắng nhiếc bôi nhọ trong trường, dẫn đến cuối cùng bị trường đuổi học, đành phải chật vật về nước.

"
Nghe xong, Lương Siêu lộ ra vẻ mặt thương hại, trải nghiệm này cũng không tốt hơn mấy lời nói bừa vừa rồi của mình bao nhiêu.

Đang muốn an ủi cô thì điện thoại của Liễu Băng Khanh đột nhiên vang lên.

Cái tên hiện ra trên màn hình chính Bạch Hạo.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện