Thanh Liên trở lại phủ đệ của mình. Lúc này thành Thăng Long vẫn đang là nửa đêm.
Thanh Liên ngồi lên trên mái ngói, nàng giải trừ Phong Linh Triệu Việt Vương.
“Phù...” Cơ thể truyền tới những xúc cảm đau rát. Dù là Tướng lĩnh nhưng thân thể này mãi chỉ dừng lại ở bậc linh Đồ, gánh chịu linh lực từ Phong Linh là quá lớn.
Giải trừ Phong Linh, Thanh Liên lại không nhìn thấy gì nhưng nàng có thể đoán được băng vải trắng ở hai cánh tay đã nhuộm đỏ máu. Thanh Liên không để ý mà tế ra linh lực.
“Thu hoạch không tệ.” Từng dòng linh lực của Tướng lĩnh lưu chuyển trên đầu ngón tay. Nàng đã là Tướng lĩnh chân chính, bản tâm kết nối với sát đạo, linh lực hòa nhập với sát ý mạnh mẽ.
Thanh Liên thử xuất ra phong nguyên tố, tầng tầng phong tập đều mang theo ý niệm trảm sát. Khoản cách giữa linh Sĩ với Tướng lĩnh, lúc này Thanh Liên mới cảm nhận rõ ràng, quả thật như cách biệt trời và đất.
Nàng cảm nhận được dù lúc này có mười, hai mươi hay ba mươi linh Sĩ thập tinh vây công, nhiều nhất chỉ có thể làm Tướng lĩnh bị thương, không thể nào trảm sát được.
Linh Đồ dẫn khí nhập thể tôi luyện gân cốt, linh Sĩ nhất quán suy nghĩ với hành động thân thể, Tướng lĩnh lấy thân hợp đạo đúc bản tâm... Nàng bắt đầu có cái nhìn thấu triệt với từng cấp bậc của linh sư rồi.
“Trở thành Tướng lĩnh đúng là ngoài ý muốn, cũng giải quyết một số phiền phức nhất định cho ta.”
Thanh Liên lấy ra Ngũ Hành chi liên. Trở thành Tướng lĩnh, nàng mới ý thức được sự tồn tại của đóa sen này dựa trên bản tâm của Tướng lĩnh, chỉ có thể trở thành Tướng lĩnh nó mới hiển hiện ra thực thể. Như vậy thì muốn nắm được Hắc Liên kia, phải cần tên mập Đại Trà bước vào cảnh giới này.
Thanh Liên thầm thấy may mắn vì không động tay chân với Đại Trà sớm, nếu không Hắc Liên đã tự động bỏ chủ mà chạy trước.
Khác với đóa sen này, nàng cảm nhận được Hắc Liên kia cực kỳ mạnh, sau rất nhiều lần thăm dò từ xa, nó mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm, về mặt nào đó thậm chí còn vượt xa cả Trí Dũng Vương Vương Tiễn nàng từng chạm mặt nữa, dù nó chưa thành Tướng lĩnh.
Mà...
“Các ngươi rốt cuộc tới từ đâu chứ?” Thanh Liên nhìn đóa sen ngũ sắc trong lòng bàn tay, tự hỏi.
“Đao Quỷ Ly Quân trước lúc chết từng nói rằng Hắc Liên kia đã từng nằm trong tay sư phụ. Chính vì lẽ đó mà Ngục Môn mới nhắm vào người, thậm chí không tiếc bại lộ chút hành động ra ánh sáng cũng muốn đoạt tới tay.”
Những bảo vật bất phàm thế này, lại không hề tồn tại trong bất cứ trang sách nào, chỉ có đám người Ngục Môn là đặc biệt chú ý, quá kỳ quái, giống như bị người đời cố ý quên đi. Hoặc là ai đó đã âm thầm xóa sạch những vết tích về chúng.
Nàng vừa định thử xem giá trị của thứ này thì ánh trăng đêm bất ngờ vượt qua mây đen, chiếu rọi một khoản trời Thăng Long.
“Thật đẹp...” Ánh mắt lung linh, khuôn mặt non nớt ngây ngẩn, đôi tử nhãn tròn xoe hồn nhiên phản chiếu ánh trăng đêm. Mái tóc trắng cứ để mặc phơi trong gió đêm, hòa làm một cùng trăng.
Giữa đêm yên tĩnh thế này, Thanh Liên bất giác lấy ra cây sáo của mình.
Tiếng tiêu hòa cùng nguyệt quang, uống lượn dưới bầu trời Đại Việt...
…
Ở một nơi hẻo lánh cách thành Tam Giang ba mươi dặm về phía đông.
“Không đúng... Có cái gì đó không đúng.” Một lão nhân đứng bật dậy từ ghế ngồi.
“Rõ ràng đã có một vài mồi lửa thắp lên, đến kẻ ngu ngốc cũng sẽ nhận ra trong thành sắp có bạo loạn, tại sao những tin tức truyền ra lại cho thấy tình hình ổn định, các đại gia tộc khác không có bất kỳ hành động nào?”
“Đại đệ tử Châu Kiệt Lưu bên Tam trưởng lão chẳng lẽ bị người bên trong nắm thóp, khống chế tinh thần?” Lão lập tức bác bỏ cách nghĩ này, nếu có chuyện xảy ra với hắn tam trưởng lão đã biết, bên cạnh đó tất cả điều tra về trình độ của những luyện trận sư trong thành lão đã nắm rõ.
Ngoài Trần Lĩnh đã chết ra, không có kẻ nào có thể phá được trận pháp bảo hộ thần trí trong đầu Châu Kiệt Lưu được, cũng không có kẻ nào phá được tín trận đã bố trí.
“A Vĩnh.”
“Tông chủ cho gọi.” Sau một nén hương, một bóng đen xuất hiện trước mặt lão.
“Ngươi hãy điều tra vị công chúa đó của vương tộc, Vô Ưu công chúa.” Ngẫm lại một chút, lão lại nói: “Sẵn đó, hãy truyền tin của ta tới tông chủ Thái Nguyên tông, ta có việc gặp ông ta.”
“Tuân mệnh.” Bóng đen rời đi.
Lão nhân một mình đứng giữa phòng tối, nhìn trăng sáng phía trên cao.
“Rõ ràng tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng tại sao lão phu lại cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.” Bàn cờ không có vấn đề, các quân cờ cũng không, chỉ là về mặt nào đó đã hình thành sóng ngầm bên trong.
“Trần Lĩnh, lão phu tận mắt thấy ngươi bị thi hóa. Rõ ràng là kẻ đã chết, tại sao ta lại mang theo cảm giác chuyện này có liên quan đến ngươi?”
Lão nhân gia chắp tay phía sau, nhìn trăng đêm mà lẩm bẩm.
“Hắc Liên, lần này sẽ không như trước. Tất cả chuẩn bị của chúng ta là dành cho ngươi.”
…
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên đỉnh đầu thành Thăng Long, phố phường khắp nơi tràn ngập trong sinh hoạt ồn ào.
“Sự tình rắc rối hơn ta tưởng.” Chí Nam vừa đi trên đường lớn vừa lẩm bẩm.
“Trần gia, Lê gia còn có Dương gia nữa, không ngờ điều tra một phen từ chỗ Lục gia lại có thu hoạch lớn đến vậy.” Từ khi làm việc ở phủ công chúa đến nay đã gần một tuần, hắn đã đi thám thính mọi nơi.
“Sau lưng nàng ta có ba đại gia tộc chống đỡ, có thể mặc sức càn quấy trong thành.” Thú thật thì lần đầu tiên nghe từ miệng Đại Trà, Chí Nam không hề tin một công chúa không có thành tựu tu hành, chỉ dựa vào Vương sủng ái lại dám quấy phá trong thành này, chắc chắn phải có chỗ dựa to lớn, cho tới lúc này hắn đã rõ ràng.
“Vì thông tin này mà ta lại mất thêm một lọ Thăng Tinh Đan nữa rồi, chỉ còn một lọ duy nhất của tiểu tử Nguyễn Bá Tĩnh.” Không thể ra khỏi thành lấy thêm đan dược, hắn phải tính toán sử dụng tốt chỗ đan dược còn lại.
“Dây dưa giữa các đại gia thế gia ta không biết, chỉ biết rằng muốn kéo Vô Ưu công chúa xuống, rõ ràng lực lượng của Vân gia, Đàm gia, Phan gia là chưa đủ.” Hắn thật hận không thể có thêm Thăng Tinh Đan để kéo thêm binh lực làm bạo loạn.
Bỗng nhiên có một bóng người chạy rất nhanh, không cẩn thận va trúng Chí Nam, ngã ra đất.
“Văn Linh? Ngươi không ở trấn trên bán cá lại chạy ra đây làm biếng à.” Chí Nam đưa tay kéo hắn dậy.
“Chí Nam, ngươi còn có tâm trạng ở đây sao? Nơi đó đang mở cửa đấy.” Văn Linh vừa thở dốc vừa nói.
“Nơi đó?” Chí Nam khó hiểu.
“Thì là Viện Chiến Tranh á, sáng giờ rầm rộ khắp nơi, ta phải dẹp công việc qua một bên cũng muốn đi xem thử.”
“Viện Chiến Tranh?”
Sáng giờ hắn chỉ quan quẩn có mặt ở phủ công chúa, vừa rồi lại đi thám thính tin tức từ các gia tộc mà không chú ý. Chí Nam cảm giác được có chuyện gì đó rất thú vị nơi đó, tính toán thời gian vẫn còn nửa canh giờ để nghỉ ngơi.
“Đi, ta đi với ngươi.”
Cả Văn Linh cùng Chí Nam chạy tới khu phía đông, nơi đây dòng người đông đảo khắp các ngõ ngách, không thấy lối đi.
“Hướng này... Chẳng phải là quảng trường dùng để xử tử các phạm nhân sao?” Chí Nam kinh ngạc.
“Hình như là thế, không hiểu sao bọn họ lại xây nơi này nhanh đến vậy.” Văn Linh có chút ấn tượng.
“Kia kìa, là Viện Chiến Tranh.” Ở phía xa đây, Văn Linh đã thấy một bức tường lớn, trên đó biển hiệu 'Viện Chiến Tranh' vô cùng lớn. Có thể từ bên ngoài mà hình dung bên trong sẽ còn lớn tới mức nào.
“Quy mô bậc này, sợ là cả phân khu phía đông này đã dành ra để xây Viện Chiến Tranh rồi.” Chí Nam kinh ngạc, tại sao một nơi lớn như thế này mà lại không có bất cứ tin tức nào, cảm giác như xuất hiện từ hư vô, một đêm thành danh.
“Nghe nói đây là nơi Vương đào tạo binh sĩ hậu phương.”
“Ta cũng thấy rất nhiều linh sư đi vào đó.”
“Dường như tuyển chọn rất gắt gao, nghe đâu so với Quang Huy tông có phần hơn nữa.”
“...”
Những lời bàn tán xôn xao nhanh chóng lan rộng trong biển người, ai nấy đều là vẻ mặt háo hức, mong chờ, tò mò đối với nơi này.
Chí Nam và Văn Linh nhảy lên trên, chạy băng băng trên các mái nhà, đến trước cửa lớn quan sát.
“Ra rồi ra rồi.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, những nhân vật bước ra từ trong đó đều là những nhân vật thành danh, có tiếng tăm không nhỏ trong thành.
“Họ là...”
“Tông chủ Huyền Minh tông...”
“Tông chủ Quyền Thánh tông...” Có người nhận ra lão béo.
“Tông chủ Dược Môn.” Một lão bà tay cầm tẩu thuốc...
Gào... gào... Hai con hỏa sư gầm lớn, vây quanh một người. “Tông chủ Thú Môn...”
Bốn vị tông chủ thuộc bốn tông môn lớn tại bốn phân khu thành Thăng Long, nay cùng nhau tề tựu tại đây. Dàn trận cỡ này, tin đồn nơi đây chính là mở ra theo mệnh lệnh của Vương đã là sự thật mười mươi rồi.
Tất cả đều mặc trên người quân phục của thành Thăng Long, một bộ quân trang lục y đằng sau thêu hình ảnh lũy tre vàng.
“Chào mừng các vị khách nhân gần xa cùng đến tề tựu nhân ngày Viện Chiến Tranh ra mắt thiên hạ.” Vương Huyền Minh, Huyền Minh tông chủ bước ra phía trước, chắp tay chào lễ với đám đông.
“Vương tông chủ, tin đồn là thật sao, đây là luyện ngục để huấn luyện binh sĩ của Vương?” Các lão bằng hữu của lão có phần kinh ngạc khi thấy lão từ trong bước ra, tò mò sáp tới hỏi.
“Các vị tới từ những tông môn xếp sau Quang Huy tông, chẳng lẽ muốn kết hợp với nhau tạo ra một trật tự
Vương Huyền Minh đợi cho đám người bàn tán sôi nổi hạ nhiệt, bắt đầu giải đáp: “Như mọi người đã biết, năm năm trước đại trận hộ quốc Đại Việt xảy ra biến cố, khiến đám linh Sĩ ngoại vực bắt đầu tấn công biên giới Đại Việt không ngừng.”
“Binh sĩ chúng ta vội vã lên tiền tuyến, trong đó vàng thau lẫn lộn, không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ như một đứa trẻ đối mặt với hung thú cuồng bạo.”
“Để tránh tình trạng tử thương đáng tiếc, Vương quyết định mở ra Viện Chiến Tranh này với mong muốn thành lập một đoàn binh tinh nhuệ.”
“Trong đây không phân linh sư và phàm dân, tất cả mọi người đều được tham gia. Tuy nhiên đào thải sẽ vô cùng gắt gao, chúng ta không muốn thau lẫn với vàng để kéo chân đồng đội.”
Lão béo, tông chủ Quyền Thánh tông tiếp lời: “Vào Viện Chiến Tranh, mọi người sẽ không cần lo về cái ăn, chúng ta sẽ không bạc đãi những binh sĩ cống hiến vì tổ quốc.”
“Tuyển chọn binh sĩ tuy nghiêm ngặt, có thể sẽ có người không được tuyển vào nhưng nếu lựa chọn lưu lại, làm công việc chạy vặt bên trong cũng được cung cấp chỗ ăn, nghỉ.”
Lời này vừa nói ra, những người hứng thú nhất là những hộ nghèo đói, lo bữa này nghĩ bữa kia và những người vô gia cư.
“Quyền Thánh tông chủ, lời này là thật sao?”
“Nếu vậy ta cũng muốn tham gia.”
“Không đậu cũng có cái ăn, có đậu hay không cũng không lỗ, ta cũng muốn thử sức.”
“...”
Chí Nam ở trên mái nhà cũng nghe rõ lời này, hắn hơi nhíu mi.
“Giá thức ăn hiện nay không phải thấp, bọn họ làm như vậy không sợ gánh nặng tài chính sao?”
“Quản nhiều thế làm gì, ngươi không nghe lão ta nói sao, đây là ý chỉ của Vương đấy. Hai tuần sau khi xuất sư chắc ta cũng xin gia nhập thử.” Ánh mắt Văn Linh tràn đầy hứng thú. Nếu quy củ Quang Huy tông không cho phép đầu nhập thế lực khác khi chưa xuất sư, có lẽ hắn đã lập tức tham gia rồi.
“Không có tiền đồ.” Chí Nam nhìn Văn Linh khinh bỉ, rồi nhìn lại toàn thể Viện Chiến Tranh. Nơi này xuất hiện quá bí ẩn, bên cạnh đó những tông môn kia trong ký ức hắn chưa từng có chuyện làm ăn hợp tác, có quan hệ với nhau, nay lại tề chung một hướng.
Đây là do chỉ lệnh của Vương sao? Giờ phút này Chí Nam càng cảm nhận rõ ràng vương lệnh ảnh hướng thế nào với thành Thăng Long. Chỉ một chỉ lệnh, bên dưới răm rắp nghe theo, chỉ một cái uy, không ai dám chống đối Vô Ưu công chúa dù có là Quang Huy tông cao cao tại thượng.
Giờ phút này Chí Nam mới cảm nhận rõ sức nặng của tu hành. Có thực lực tuyệt đối, lời nói của ngươi là chính đạo.
Con đường tu hành này quá xa vời, thiên phú của hắn cũng không đặt tại đây, hắn là luyện khí sư, không thể truy cầu tất cả đều hoàn hảo được.
Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân, vậy nên chỉ có lần bạo loạn này là cơ hội tốt nhất để diệt trừ nàng ta.
“Tất cả tránh ra, ta muốn xem xem những kẻ thua kém Quang Huy tông hợp sức có thể đào tạo ra binh sĩ cỡ nào.”
Giọng nói ngông cuồng vang lên giữa biển người, rõ rệt mà ngông cuồng làm tất cả phải dạt sang một bên.
Nam tử tuấn mĩ đứng giữa những ánh nhìn, mặc trên mình y phục tôn quý chỉ dành cho vương tộc, mái tóc đen dài búi ra sau đầu. Tay, chân, cổ đều mang loại trang sức đắt váng ngàn vàng cũng chẳng mua được.
Cả người phát ra khí chất của kẻ bề trên. Chưa kể đến những tùy tùng theo sau, ai nấy đều mang tu vi linh Sĩ nhất tinh.
“Lục Vương tử Mộc Minh Cương, lời này ngài nói không đúng. Một con kiến nhỏ bị voi giẫm đạp, nhưng liệu một con voi lớn có dám đùa với cả đàn?” Lão bà tông chủ Dược Môn cầm tẩu thuốc, phà vào không khí một hơi.
“Có đúng hay không, thử là biết. Bổn vương muốn khiêu chiến đệ tử mạnh nhất của các người, thế nào, ngay cả ta cũng không dám đối chiến, nói gì đến đào tạo binh sĩ.”
Những chuyện đàm tiếu trong tửu lâu về chuyện vương tộc luôn là chủ đề sôi nổi nhất, đến cả tu vi, công pháp tu hành gì đám bợm nhậu ở tửu lâu có khi còn rõ hơn các các hạ nhân của các vương tử, công chúa.
Từ chỗ bọn họ, rất nhiều thông tin được tuồng ra bên ngoài. Ai cũng biết vương tử Mộc Minh Cương là con trai của Dương quý phi, thiên phú tu hành không cao cũng không tệ, hai mươi tuổi này đã bước vào linh Sĩ thất tinh, cũng thuộc dạng rồng trong biển người rồi.
“Vương tử nói phải, đánh đi đánh đi...”
“Chúng ta cũng muốn xem xem nơi này có bản lĩnh gì...”
Các tông chủ nhìn nhau, cười thầm. Tông chủ Thú Môn, Thạch Trụ xoa đầu hai con hỏa sư, nói: “Nếu điện hạ muốn thử tài, có thể, nhưng phải tự hạ cảnh giới xuống bằng với linh Đồ.”
Lời nói ra khiến xung quanh nghi hoặc, ngay cả Mộc Minh Cương cũng nhíu mi: “Cho ta lí do.”
“Viện Chiến Tranh thu nhận người không nhìn linh sư hay phàm dân, lão phu không phải khinh thường ngài, mà ta có tự tin binh sĩ linh Đồ trong điều kiện lí tưởng cũng có thể hạ gục linh sư đã qua huấn luyện.”
“Khẩu khí không nhỏ.” Mộc Minh Cương nhếch môi: “Giảm thì giảm, linh Đồ thì linh Đồ, ta không tin ta có thể bại được.” Hạ cảnh giới, linh lực có thể bị giới hạn nhưng cơ thể cứng cáp vẫn là linh Sĩ, về mặt nào đó vẫn là hắn làm chủ trận này.
Tất cả dạt ra một khoản rộng, từ trong viện, năm binh sĩ mặc quân phục nghiêm chỉnh bước ra.
“Thưa lão sư...” Cả năm đồng thanh.
Tất cả đều là linh Đồ nhất tinh.
“Lục Vương tử muốn thử tài nghệ của các ngươi, cho hắn thấy những gì các ngươi đã học.” Vương Huyền Minh nói.
Cảnh giới đã hạ nhưng võ kỹ trong từng đường gân cốt vẫn còn, không có linh lực gia trì Mộc Minh Cương vẫn tự tin hạ đám này.
“Tới đây.” Mộc Minh Cương phát động công kích.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn Quyền! Một quyền rất nhạnh của hắn ngay lập tức bị tên binh sĩ thân hình to lớn nhất đám chặn lại, ngay sau đó lập tức lui ra sau giữ khoản cách.
Phi Cước! Ba đòn cước hiểm nhắm vào gáy Mộc Minh Cương.
“Hự.” Mộc Minh Cương không tin chỉ mới bắt đầu bản thân đã bị dính đòn. Hắn xoay người, tung quyền hòng đánh gãy chân của ba binh sĩ kia.
Bỗng nhiên quyền pháp bị chậm đi bởi những cơn gió xung quanh. Một nữ binh sĩ trong nhóm đang sử dụng khống kỹ khống chế hắn.
“Có bản lĩnh đấy.” Vì cơ thể vẫn ở linh Sĩ thất tinh, hắn dễ dàng phá bỏ khống chế.
Mộc Minh Cương lại xuất quyền, công kích một lần nữa bị tên to lớn chặn lại.
“Không hổ là linh Sĩ thất tinh, di chuyển thật linh hoạt.” Văn Linh cảm khái.
“Không đâu, tên vương tử kia rất khó thắng.” Chí Nam nói.
“Hả, rõ ràng là bọn họ liên tục bị hắn áp đảo, phản kháng cũng yếu ớt thế kia sao có thể thắng.” Văn Linh khó hiểu.
“Lục vương tử di chuyển không hề có bất cứ mục đích nào, hắn dựa theo bản năng gặp ai thì đánh người đó, còn năm binh sĩ kia thì không bị bản năng lấn át, có chút tính toán trong đó.”
“Ngươi nhìn đi, mỗi công kích mạnh mẽ của hắn đều bị tên to con kia chặn lại, hơn nữa mỗi lần chặn thành công đều lui ra nhanh tránh dư lực đả thương.”
“Ba binh sĩ kia sẽ chớp thời cơ phản công, mỗi lần vương tử nhắm vào họ liền bị nữ binh đằng đó khống chế.”
Lục vương tử tu luyện quyền pháp của thất trưởng lão, quyền đánh ra có chút hơi hướng cứng ngắt, mang nặng lí thuyết còn năm binh sĩ kia ra đòn quyết đoán, kết hợp nhuần nhuyễn, thiên về thực chiến cao.
Chí Nam cũng không giải thích được tại sao hắn có thể dễ dàng lí giải trận đấu này như vậy, tuy nhiên hắn cũng không quan tâm lắm.
Đúng như lời Chí Nam nói, Mộc Minh Cương bị rơi vào vòng lặp, thể lực liên tục bị bào mòn mà không làm được gì.
“Thật tức chết ta rồi.” Hắn quyết định tấn công nữ binh sĩ thi triển khống chế, chuyển hướng quá đột ngột làm người xung quanh phải bất ngờ, tuy nhiên...
Bang! Hắn bị tên to lớn lấy thân hất ra, trong tư thế rơi, liên tục bị ba binh sĩ luân phiên tấn công, thân thể thì bị khống chế.
Bị đạp vào chân, đánh vào hai tay, ngực bị chưởng đến tê dại, khuôn mặt anh tuấn của hắn in cả dấu giày.
Mỗi công kích đều nhắm thẳng vào nơi hiểm, dù là linh Sĩ thất tinh cũng hơi tê nhức.
“Ta phải giết các ngươi...” Mộc Minh Cương nổi điên, bộc phát linh lực của linh Sĩ thất tinh. Linh lực mạnh mẽ vụt thẳng về phía năm binh sĩ.
“Lục vương tử, ngài thua rồi.” Vương Huyền Minh đứng trước hỏa giải công kích.
Mộc Minh Cương đùng đùng sát khí, nhìn những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, người muốn kiểm tra là hắn, chấp nhận hạ cảnh giới cũng là hắn, hắn đã thua rồi.
“Hừ, may mắn thôi. Chúng ta đi.” Mộc Minh Cương phát tay, bỏ đi trong ê chề, mất hết mặt mũi.
Xung quanh rơi vào im lặng tuyệt đối, cho đến khi lão béo đánh tan: “Mọi người, màn biểu diễn thế nào?”
“Hay... Rất hay.”
“Lão tử muốn gia nhập.”
“Ta cũng muốn, ta không cần huấn luyện, chỉ cần cái ăn thôi.”
“...”
Đoàn người xếp hàng dài đang ký tham gia.
Chí Nam đứng lên, tính toán thời gian không còn sớm hắn phải trở về phủ thôi.
Bước vào phủ đệ tĩnh lặng, cách xa tiếng ồn ào nơi phố xá kia. Chí Nam tiếp tục công việc luyện chế của mình. Vì hoàn thành chỉ tiêu từ sớm nên hắn dành phần lớn thời gian ra để tận dụng đám vật liệu này, mài dũa khả năng luyện chế của bản thân.
“Lại thất bại rồi.” Một kiện binh khí tứ phẩm hoàn mỹ thất bại. Lần này đã là lần thứ hai mấy rồi.
“Có lẽ ta nên tập trung thăng lên linh Sĩ nhị tinh.” Chí Nam lẩm bẩm, mắt nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới để ý một chuyện. Từ vài ngày trước đã không thấy tên hộ vệ kia quan sát nữa, trước mặt hắn là đống vũ khí chất đầy, không có dấu hiệu xê dịch.
Chí Nam cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như sự hiện diện của bản thân có ở đây không không quan trọng.
“Vậy lí do gì mà lại chiêu mộ ta, hơn nữa còn cho ta nhiều lợi ích thế?”
“Thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra sản phẩm ta làm ra nữa.”
Chí Nam nhìn về phía dãy nhà, yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Không hiểu sao Chí Nam lại nổi hứng muốn biết ngày thường vị công chúa này làm gì trong đó mà lại yên tĩnh đến vậy.
“Chuyện của nàng ta, tốt nhất không nên tò mò, tránh cho bản thân nguy hiểm.” Hắn giằng xuống cảm xúc này.
“Quyết định rồi, tối nay phải xem thử một phen, dẫu sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Chí Nam lựa chọn buổi tối, bởi đó là giờ làm người dễ mất cảnh giác nhất, ngay cả phàm nhân hoặc linh sư cũng không ngoại lệ.
Thanh Liên ngồi lên trên mái ngói, nàng giải trừ Phong Linh Triệu Việt Vương.
“Phù...” Cơ thể truyền tới những xúc cảm đau rát. Dù là Tướng lĩnh nhưng thân thể này mãi chỉ dừng lại ở bậc linh Đồ, gánh chịu linh lực từ Phong Linh là quá lớn.
Giải trừ Phong Linh, Thanh Liên lại không nhìn thấy gì nhưng nàng có thể đoán được băng vải trắng ở hai cánh tay đã nhuộm đỏ máu. Thanh Liên không để ý mà tế ra linh lực.
“Thu hoạch không tệ.” Từng dòng linh lực của Tướng lĩnh lưu chuyển trên đầu ngón tay. Nàng đã là Tướng lĩnh chân chính, bản tâm kết nối với sát đạo, linh lực hòa nhập với sát ý mạnh mẽ.
Thanh Liên thử xuất ra phong nguyên tố, tầng tầng phong tập đều mang theo ý niệm trảm sát. Khoản cách giữa linh Sĩ với Tướng lĩnh, lúc này Thanh Liên mới cảm nhận rõ ràng, quả thật như cách biệt trời và đất.
Nàng cảm nhận được dù lúc này có mười, hai mươi hay ba mươi linh Sĩ thập tinh vây công, nhiều nhất chỉ có thể làm Tướng lĩnh bị thương, không thể nào trảm sát được.
Linh Đồ dẫn khí nhập thể tôi luyện gân cốt, linh Sĩ nhất quán suy nghĩ với hành động thân thể, Tướng lĩnh lấy thân hợp đạo đúc bản tâm... Nàng bắt đầu có cái nhìn thấu triệt với từng cấp bậc của linh sư rồi.
“Trở thành Tướng lĩnh đúng là ngoài ý muốn, cũng giải quyết một số phiền phức nhất định cho ta.”
Thanh Liên lấy ra Ngũ Hành chi liên. Trở thành Tướng lĩnh, nàng mới ý thức được sự tồn tại của đóa sen này dựa trên bản tâm của Tướng lĩnh, chỉ có thể trở thành Tướng lĩnh nó mới hiển hiện ra thực thể. Như vậy thì muốn nắm được Hắc Liên kia, phải cần tên mập Đại Trà bước vào cảnh giới này.
Thanh Liên thầm thấy may mắn vì không động tay chân với Đại Trà sớm, nếu không Hắc Liên đã tự động bỏ chủ mà chạy trước.
Khác với đóa sen này, nàng cảm nhận được Hắc Liên kia cực kỳ mạnh, sau rất nhiều lần thăm dò từ xa, nó mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm, về mặt nào đó thậm chí còn vượt xa cả Trí Dũng Vương Vương Tiễn nàng từng chạm mặt nữa, dù nó chưa thành Tướng lĩnh.
Mà...
“Các ngươi rốt cuộc tới từ đâu chứ?” Thanh Liên nhìn đóa sen ngũ sắc trong lòng bàn tay, tự hỏi.
“Đao Quỷ Ly Quân trước lúc chết từng nói rằng Hắc Liên kia đã từng nằm trong tay sư phụ. Chính vì lẽ đó mà Ngục Môn mới nhắm vào người, thậm chí không tiếc bại lộ chút hành động ra ánh sáng cũng muốn đoạt tới tay.”
Những bảo vật bất phàm thế này, lại không hề tồn tại trong bất cứ trang sách nào, chỉ có đám người Ngục Môn là đặc biệt chú ý, quá kỳ quái, giống như bị người đời cố ý quên đi. Hoặc là ai đó đã âm thầm xóa sạch những vết tích về chúng.
Nàng vừa định thử xem giá trị của thứ này thì ánh trăng đêm bất ngờ vượt qua mây đen, chiếu rọi một khoản trời Thăng Long.
“Thật đẹp...” Ánh mắt lung linh, khuôn mặt non nớt ngây ngẩn, đôi tử nhãn tròn xoe hồn nhiên phản chiếu ánh trăng đêm. Mái tóc trắng cứ để mặc phơi trong gió đêm, hòa làm một cùng trăng.
Giữa đêm yên tĩnh thế này, Thanh Liên bất giác lấy ra cây sáo của mình.
Tiếng tiêu hòa cùng nguyệt quang, uống lượn dưới bầu trời Đại Việt...
…
Ở một nơi hẻo lánh cách thành Tam Giang ba mươi dặm về phía đông.
“Không đúng... Có cái gì đó không đúng.” Một lão nhân đứng bật dậy từ ghế ngồi.
“Rõ ràng đã có một vài mồi lửa thắp lên, đến kẻ ngu ngốc cũng sẽ nhận ra trong thành sắp có bạo loạn, tại sao những tin tức truyền ra lại cho thấy tình hình ổn định, các đại gia tộc khác không có bất kỳ hành động nào?”
“Đại đệ tử Châu Kiệt Lưu bên Tam trưởng lão chẳng lẽ bị người bên trong nắm thóp, khống chế tinh thần?” Lão lập tức bác bỏ cách nghĩ này, nếu có chuyện xảy ra với hắn tam trưởng lão đã biết, bên cạnh đó tất cả điều tra về trình độ của những luyện trận sư trong thành lão đã nắm rõ.
Ngoài Trần Lĩnh đã chết ra, không có kẻ nào có thể phá được trận pháp bảo hộ thần trí trong đầu Châu Kiệt Lưu được, cũng không có kẻ nào phá được tín trận đã bố trí.
“A Vĩnh.”
“Tông chủ cho gọi.” Sau một nén hương, một bóng đen xuất hiện trước mặt lão.
“Ngươi hãy điều tra vị công chúa đó của vương tộc, Vô Ưu công chúa.” Ngẫm lại một chút, lão lại nói: “Sẵn đó, hãy truyền tin của ta tới tông chủ Thái Nguyên tông, ta có việc gặp ông ta.”
“Tuân mệnh.” Bóng đen rời đi.
Lão nhân một mình đứng giữa phòng tối, nhìn trăng sáng phía trên cao.
“Rõ ràng tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng tại sao lão phu lại cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.” Bàn cờ không có vấn đề, các quân cờ cũng không, chỉ là về mặt nào đó đã hình thành sóng ngầm bên trong.
“Trần Lĩnh, lão phu tận mắt thấy ngươi bị thi hóa. Rõ ràng là kẻ đã chết, tại sao ta lại mang theo cảm giác chuyện này có liên quan đến ngươi?”
Lão nhân gia chắp tay phía sau, nhìn trăng đêm mà lẩm bẩm.
“Hắc Liên, lần này sẽ không như trước. Tất cả chuẩn bị của chúng ta là dành cho ngươi.”
…
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên đỉnh đầu thành Thăng Long, phố phường khắp nơi tràn ngập trong sinh hoạt ồn ào.
“Sự tình rắc rối hơn ta tưởng.” Chí Nam vừa đi trên đường lớn vừa lẩm bẩm.
“Trần gia, Lê gia còn có Dương gia nữa, không ngờ điều tra một phen từ chỗ Lục gia lại có thu hoạch lớn đến vậy.” Từ khi làm việc ở phủ công chúa đến nay đã gần một tuần, hắn đã đi thám thính mọi nơi.
“Sau lưng nàng ta có ba đại gia tộc chống đỡ, có thể mặc sức càn quấy trong thành.” Thú thật thì lần đầu tiên nghe từ miệng Đại Trà, Chí Nam không hề tin một công chúa không có thành tựu tu hành, chỉ dựa vào Vương sủng ái lại dám quấy phá trong thành này, chắc chắn phải có chỗ dựa to lớn, cho tới lúc này hắn đã rõ ràng.
“Vì thông tin này mà ta lại mất thêm một lọ Thăng Tinh Đan nữa rồi, chỉ còn một lọ duy nhất của tiểu tử Nguyễn Bá Tĩnh.” Không thể ra khỏi thành lấy thêm đan dược, hắn phải tính toán sử dụng tốt chỗ đan dược còn lại.
“Dây dưa giữa các đại gia thế gia ta không biết, chỉ biết rằng muốn kéo Vô Ưu công chúa xuống, rõ ràng lực lượng của Vân gia, Đàm gia, Phan gia là chưa đủ.” Hắn thật hận không thể có thêm Thăng Tinh Đan để kéo thêm binh lực làm bạo loạn.
Bỗng nhiên có một bóng người chạy rất nhanh, không cẩn thận va trúng Chí Nam, ngã ra đất.
“Văn Linh? Ngươi không ở trấn trên bán cá lại chạy ra đây làm biếng à.” Chí Nam đưa tay kéo hắn dậy.
“Chí Nam, ngươi còn có tâm trạng ở đây sao? Nơi đó đang mở cửa đấy.” Văn Linh vừa thở dốc vừa nói.
“Nơi đó?” Chí Nam khó hiểu.
“Thì là Viện Chiến Tranh á, sáng giờ rầm rộ khắp nơi, ta phải dẹp công việc qua một bên cũng muốn đi xem thử.”
“Viện Chiến Tranh?”
Sáng giờ hắn chỉ quan quẩn có mặt ở phủ công chúa, vừa rồi lại đi thám thính tin tức từ các gia tộc mà không chú ý. Chí Nam cảm giác được có chuyện gì đó rất thú vị nơi đó, tính toán thời gian vẫn còn nửa canh giờ để nghỉ ngơi.
“Đi, ta đi với ngươi.”
Cả Văn Linh cùng Chí Nam chạy tới khu phía đông, nơi đây dòng người đông đảo khắp các ngõ ngách, không thấy lối đi.
“Hướng này... Chẳng phải là quảng trường dùng để xử tử các phạm nhân sao?” Chí Nam kinh ngạc.
“Hình như là thế, không hiểu sao bọn họ lại xây nơi này nhanh đến vậy.” Văn Linh có chút ấn tượng.
“Kia kìa, là Viện Chiến Tranh.” Ở phía xa đây, Văn Linh đã thấy một bức tường lớn, trên đó biển hiệu 'Viện Chiến Tranh' vô cùng lớn. Có thể từ bên ngoài mà hình dung bên trong sẽ còn lớn tới mức nào.
“Quy mô bậc này, sợ là cả phân khu phía đông này đã dành ra để xây Viện Chiến Tranh rồi.” Chí Nam kinh ngạc, tại sao một nơi lớn như thế này mà lại không có bất cứ tin tức nào, cảm giác như xuất hiện từ hư vô, một đêm thành danh.
“Nghe nói đây là nơi Vương đào tạo binh sĩ hậu phương.”
“Ta cũng thấy rất nhiều linh sư đi vào đó.”
“Dường như tuyển chọn rất gắt gao, nghe đâu so với Quang Huy tông có phần hơn nữa.”
“...”
Những lời bàn tán xôn xao nhanh chóng lan rộng trong biển người, ai nấy đều là vẻ mặt háo hức, mong chờ, tò mò đối với nơi này.
Chí Nam và Văn Linh nhảy lên trên, chạy băng băng trên các mái nhà, đến trước cửa lớn quan sát.
“Ra rồi ra rồi.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, những nhân vật bước ra từ trong đó đều là những nhân vật thành danh, có tiếng tăm không nhỏ trong thành.
“Họ là...”
“Tông chủ Huyền Minh tông...”
“Tông chủ Quyền Thánh tông...” Có người nhận ra lão béo.
“Tông chủ Dược Môn.” Một lão bà tay cầm tẩu thuốc...
Gào... gào... Hai con hỏa sư gầm lớn, vây quanh một người. “Tông chủ Thú Môn...”
Bốn vị tông chủ thuộc bốn tông môn lớn tại bốn phân khu thành Thăng Long, nay cùng nhau tề tựu tại đây. Dàn trận cỡ này, tin đồn nơi đây chính là mở ra theo mệnh lệnh của Vương đã là sự thật mười mươi rồi.
Tất cả đều mặc trên người quân phục của thành Thăng Long, một bộ quân trang lục y đằng sau thêu hình ảnh lũy tre vàng.
“Chào mừng các vị khách nhân gần xa cùng đến tề tựu nhân ngày Viện Chiến Tranh ra mắt thiên hạ.” Vương Huyền Minh, Huyền Minh tông chủ bước ra phía trước, chắp tay chào lễ với đám đông.
“Vương tông chủ, tin đồn là thật sao, đây là luyện ngục để huấn luyện binh sĩ của Vương?” Các lão bằng hữu của lão có phần kinh ngạc khi thấy lão từ trong bước ra, tò mò sáp tới hỏi.
“Các vị tới từ những tông môn xếp sau Quang Huy tông, chẳng lẽ muốn kết hợp với nhau tạo ra một trật tự
Vương Huyền Minh đợi cho đám người bàn tán sôi nổi hạ nhiệt, bắt đầu giải đáp: “Như mọi người đã biết, năm năm trước đại trận hộ quốc Đại Việt xảy ra biến cố, khiến đám linh Sĩ ngoại vực bắt đầu tấn công biên giới Đại Việt không ngừng.”
“Binh sĩ chúng ta vội vã lên tiền tuyến, trong đó vàng thau lẫn lộn, không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ như một đứa trẻ đối mặt với hung thú cuồng bạo.”
“Để tránh tình trạng tử thương đáng tiếc, Vương quyết định mở ra Viện Chiến Tranh này với mong muốn thành lập một đoàn binh tinh nhuệ.”
“Trong đây không phân linh sư và phàm dân, tất cả mọi người đều được tham gia. Tuy nhiên đào thải sẽ vô cùng gắt gao, chúng ta không muốn thau lẫn với vàng để kéo chân đồng đội.”
Lão béo, tông chủ Quyền Thánh tông tiếp lời: “Vào Viện Chiến Tranh, mọi người sẽ không cần lo về cái ăn, chúng ta sẽ không bạc đãi những binh sĩ cống hiến vì tổ quốc.”
“Tuyển chọn binh sĩ tuy nghiêm ngặt, có thể sẽ có người không được tuyển vào nhưng nếu lựa chọn lưu lại, làm công việc chạy vặt bên trong cũng được cung cấp chỗ ăn, nghỉ.”
Lời này vừa nói ra, những người hứng thú nhất là những hộ nghèo đói, lo bữa này nghĩ bữa kia và những người vô gia cư.
“Quyền Thánh tông chủ, lời này là thật sao?”
“Nếu vậy ta cũng muốn tham gia.”
“Không đậu cũng có cái ăn, có đậu hay không cũng không lỗ, ta cũng muốn thử sức.”
“...”
Chí Nam ở trên mái nhà cũng nghe rõ lời này, hắn hơi nhíu mi.
“Giá thức ăn hiện nay không phải thấp, bọn họ làm như vậy không sợ gánh nặng tài chính sao?”
“Quản nhiều thế làm gì, ngươi không nghe lão ta nói sao, đây là ý chỉ của Vương đấy. Hai tuần sau khi xuất sư chắc ta cũng xin gia nhập thử.” Ánh mắt Văn Linh tràn đầy hứng thú. Nếu quy củ Quang Huy tông không cho phép đầu nhập thế lực khác khi chưa xuất sư, có lẽ hắn đã lập tức tham gia rồi.
“Không có tiền đồ.” Chí Nam nhìn Văn Linh khinh bỉ, rồi nhìn lại toàn thể Viện Chiến Tranh. Nơi này xuất hiện quá bí ẩn, bên cạnh đó những tông môn kia trong ký ức hắn chưa từng có chuyện làm ăn hợp tác, có quan hệ với nhau, nay lại tề chung một hướng.
Đây là do chỉ lệnh của Vương sao? Giờ phút này Chí Nam càng cảm nhận rõ ràng vương lệnh ảnh hướng thế nào với thành Thăng Long. Chỉ một chỉ lệnh, bên dưới răm rắp nghe theo, chỉ một cái uy, không ai dám chống đối Vô Ưu công chúa dù có là Quang Huy tông cao cao tại thượng.
Giờ phút này Chí Nam mới cảm nhận rõ sức nặng của tu hành. Có thực lực tuyệt đối, lời nói của ngươi là chính đạo.
Con đường tu hành này quá xa vời, thiên phú của hắn cũng không đặt tại đây, hắn là luyện khí sư, không thể truy cầu tất cả đều hoàn hảo được.
Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân, vậy nên chỉ có lần bạo loạn này là cơ hội tốt nhất để diệt trừ nàng ta.
“Tất cả tránh ra, ta muốn xem xem những kẻ thua kém Quang Huy tông hợp sức có thể đào tạo ra binh sĩ cỡ nào.”
Giọng nói ngông cuồng vang lên giữa biển người, rõ rệt mà ngông cuồng làm tất cả phải dạt sang một bên.
Nam tử tuấn mĩ đứng giữa những ánh nhìn, mặc trên mình y phục tôn quý chỉ dành cho vương tộc, mái tóc đen dài búi ra sau đầu. Tay, chân, cổ đều mang loại trang sức đắt váng ngàn vàng cũng chẳng mua được.
Cả người phát ra khí chất của kẻ bề trên. Chưa kể đến những tùy tùng theo sau, ai nấy đều mang tu vi linh Sĩ nhất tinh.
“Lục Vương tử Mộc Minh Cương, lời này ngài nói không đúng. Một con kiến nhỏ bị voi giẫm đạp, nhưng liệu một con voi lớn có dám đùa với cả đàn?” Lão bà tông chủ Dược Môn cầm tẩu thuốc, phà vào không khí một hơi.
“Có đúng hay không, thử là biết. Bổn vương muốn khiêu chiến đệ tử mạnh nhất của các người, thế nào, ngay cả ta cũng không dám đối chiến, nói gì đến đào tạo binh sĩ.”
Những chuyện đàm tiếu trong tửu lâu về chuyện vương tộc luôn là chủ đề sôi nổi nhất, đến cả tu vi, công pháp tu hành gì đám bợm nhậu ở tửu lâu có khi còn rõ hơn các các hạ nhân của các vương tử, công chúa.
Từ chỗ bọn họ, rất nhiều thông tin được tuồng ra bên ngoài. Ai cũng biết vương tử Mộc Minh Cương là con trai của Dương quý phi, thiên phú tu hành không cao cũng không tệ, hai mươi tuổi này đã bước vào linh Sĩ thất tinh, cũng thuộc dạng rồng trong biển người rồi.
“Vương tử nói phải, đánh đi đánh đi...”
“Chúng ta cũng muốn xem xem nơi này có bản lĩnh gì...”
Các tông chủ nhìn nhau, cười thầm. Tông chủ Thú Môn, Thạch Trụ xoa đầu hai con hỏa sư, nói: “Nếu điện hạ muốn thử tài, có thể, nhưng phải tự hạ cảnh giới xuống bằng với linh Đồ.”
Lời nói ra khiến xung quanh nghi hoặc, ngay cả Mộc Minh Cương cũng nhíu mi: “Cho ta lí do.”
“Viện Chiến Tranh thu nhận người không nhìn linh sư hay phàm dân, lão phu không phải khinh thường ngài, mà ta có tự tin binh sĩ linh Đồ trong điều kiện lí tưởng cũng có thể hạ gục linh sư đã qua huấn luyện.”
“Khẩu khí không nhỏ.” Mộc Minh Cương nhếch môi: “Giảm thì giảm, linh Đồ thì linh Đồ, ta không tin ta có thể bại được.” Hạ cảnh giới, linh lực có thể bị giới hạn nhưng cơ thể cứng cáp vẫn là linh Sĩ, về mặt nào đó vẫn là hắn làm chủ trận này.
Tất cả dạt ra một khoản rộng, từ trong viện, năm binh sĩ mặc quân phục nghiêm chỉnh bước ra.
“Thưa lão sư...” Cả năm đồng thanh.
Tất cả đều là linh Đồ nhất tinh.
“Lục Vương tử muốn thử tài nghệ của các ngươi, cho hắn thấy những gì các ngươi đã học.” Vương Huyền Minh nói.
Cảnh giới đã hạ nhưng võ kỹ trong từng đường gân cốt vẫn còn, không có linh lực gia trì Mộc Minh Cương vẫn tự tin hạ đám này.
“Tới đây.” Mộc Minh Cương phát động công kích.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn Quyền! Một quyền rất nhạnh của hắn ngay lập tức bị tên binh sĩ thân hình to lớn nhất đám chặn lại, ngay sau đó lập tức lui ra sau giữ khoản cách.
Phi Cước! Ba đòn cước hiểm nhắm vào gáy Mộc Minh Cương.
“Hự.” Mộc Minh Cương không tin chỉ mới bắt đầu bản thân đã bị dính đòn. Hắn xoay người, tung quyền hòng đánh gãy chân của ba binh sĩ kia.
Bỗng nhiên quyền pháp bị chậm đi bởi những cơn gió xung quanh. Một nữ binh sĩ trong nhóm đang sử dụng khống kỹ khống chế hắn.
“Có bản lĩnh đấy.” Vì cơ thể vẫn ở linh Sĩ thất tinh, hắn dễ dàng phá bỏ khống chế.
Mộc Minh Cương lại xuất quyền, công kích một lần nữa bị tên to lớn chặn lại.
“Không hổ là linh Sĩ thất tinh, di chuyển thật linh hoạt.” Văn Linh cảm khái.
“Không đâu, tên vương tử kia rất khó thắng.” Chí Nam nói.
“Hả, rõ ràng là bọn họ liên tục bị hắn áp đảo, phản kháng cũng yếu ớt thế kia sao có thể thắng.” Văn Linh khó hiểu.
“Lục vương tử di chuyển không hề có bất cứ mục đích nào, hắn dựa theo bản năng gặp ai thì đánh người đó, còn năm binh sĩ kia thì không bị bản năng lấn át, có chút tính toán trong đó.”
“Ngươi nhìn đi, mỗi công kích mạnh mẽ của hắn đều bị tên to con kia chặn lại, hơn nữa mỗi lần chặn thành công đều lui ra nhanh tránh dư lực đả thương.”
“Ba binh sĩ kia sẽ chớp thời cơ phản công, mỗi lần vương tử nhắm vào họ liền bị nữ binh đằng đó khống chế.”
Lục vương tử tu luyện quyền pháp của thất trưởng lão, quyền đánh ra có chút hơi hướng cứng ngắt, mang nặng lí thuyết còn năm binh sĩ kia ra đòn quyết đoán, kết hợp nhuần nhuyễn, thiên về thực chiến cao.
Chí Nam cũng không giải thích được tại sao hắn có thể dễ dàng lí giải trận đấu này như vậy, tuy nhiên hắn cũng không quan tâm lắm.
Đúng như lời Chí Nam nói, Mộc Minh Cương bị rơi vào vòng lặp, thể lực liên tục bị bào mòn mà không làm được gì.
“Thật tức chết ta rồi.” Hắn quyết định tấn công nữ binh sĩ thi triển khống chế, chuyển hướng quá đột ngột làm người xung quanh phải bất ngờ, tuy nhiên...
Bang! Hắn bị tên to lớn lấy thân hất ra, trong tư thế rơi, liên tục bị ba binh sĩ luân phiên tấn công, thân thể thì bị khống chế.
Bị đạp vào chân, đánh vào hai tay, ngực bị chưởng đến tê dại, khuôn mặt anh tuấn của hắn in cả dấu giày.
Mỗi công kích đều nhắm thẳng vào nơi hiểm, dù là linh Sĩ thất tinh cũng hơi tê nhức.
“Ta phải giết các ngươi...” Mộc Minh Cương nổi điên, bộc phát linh lực của linh Sĩ thất tinh. Linh lực mạnh mẽ vụt thẳng về phía năm binh sĩ.
“Lục vương tử, ngài thua rồi.” Vương Huyền Minh đứng trước hỏa giải công kích.
Mộc Minh Cương đùng đùng sát khí, nhìn những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, người muốn kiểm tra là hắn, chấp nhận hạ cảnh giới cũng là hắn, hắn đã thua rồi.
“Hừ, may mắn thôi. Chúng ta đi.” Mộc Minh Cương phát tay, bỏ đi trong ê chề, mất hết mặt mũi.
Xung quanh rơi vào im lặng tuyệt đối, cho đến khi lão béo đánh tan: “Mọi người, màn biểu diễn thế nào?”
“Hay... Rất hay.”
“Lão tử muốn gia nhập.”
“Ta cũng muốn, ta không cần huấn luyện, chỉ cần cái ăn thôi.”
“...”
Đoàn người xếp hàng dài đang ký tham gia.
Chí Nam đứng lên, tính toán thời gian không còn sớm hắn phải trở về phủ thôi.
Bước vào phủ đệ tĩnh lặng, cách xa tiếng ồn ào nơi phố xá kia. Chí Nam tiếp tục công việc luyện chế của mình. Vì hoàn thành chỉ tiêu từ sớm nên hắn dành phần lớn thời gian ra để tận dụng đám vật liệu này, mài dũa khả năng luyện chế của bản thân.
“Lại thất bại rồi.” Một kiện binh khí tứ phẩm hoàn mỹ thất bại. Lần này đã là lần thứ hai mấy rồi.
“Có lẽ ta nên tập trung thăng lên linh Sĩ nhị tinh.” Chí Nam lẩm bẩm, mắt nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới để ý một chuyện. Từ vài ngày trước đã không thấy tên hộ vệ kia quan sát nữa, trước mặt hắn là đống vũ khí chất đầy, không có dấu hiệu xê dịch.
Chí Nam cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như sự hiện diện của bản thân có ở đây không không quan trọng.
“Vậy lí do gì mà lại chiêu mộ ta, hơn nữa còn cho ta nhiều lợi ích thế?”
“Thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra sản phẩm ta làm ra nữa.”
Chí Nam nhìn về phía dãy nhà, yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Không hiểu sao Chí Nam lại nổi hứng muốn biết ngày thường vị công chúa này làm gì trong đó mà lại yên tĩnh đến vậy.
“Chuyện của nàng ta, tốt nhất không nên tò mò, tránh cho bản thân nguy hiểm.” Hắn giằng xuống cảm xúc này.
“Quyết định rồi, tối nay phải xem thử một phen, dẫu sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Chí Nam lựa chọn buổi tối, bởi đó là giờ làm người dễ mất cảnh giác nhất, ngay cả phàm nhân hoặc linh sư cũng không ngoại lệ.
Danh sách chương