Ánh hoàng hôn đã khuất, bóng đêm từ từ bao trùm lên toàn bộ.

Thanh Liên nhìn chằm vào bông sen trong lòng bàn tay, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Còn muốn trốn tới bao giờ?”

Đáp lại lời nàng là không gian tĩnh lặng.

Thanh Liên dùng toàn bộ linh lực sót lại, rót vào bông sen. Một khuôn mặt từ từ hiện ra, là của Gia Cát Trường Dân.

“Làm sao... Làm sao ngươi biết?” Bỗng hắn vỡ lẽ, khoản thời gian hai người bị nhốt vào vô gian, đám linh Sĩ kia bị giải quyết, hẳn là lúc đó đã bị sưu hồn. Thời gian sưu hồn cần rất nhiều, nhưng nếu nàng là đồ đệ của Trần Lĩnh thì dễ giải thích rồi.

“Trong một cuộc chiến, ta chưa từng để bản năng lấn át lí trí, thủ đoạn gì đó của các ngươi ta vốn đã biết.” Một lần là quá đủ. Nàng sẽ không dại dột đánh một trận chiến mà không biết trong tay đối phương có gì.

Gia Cát Trường Dân thoát hồn khỏi bông sen, nhanh chóng lựa chọn Lưu Nghị đang ngất đi mà nhập vào. Lúc này ý thức Lưu Nghị trống rỗng, hắn có thể thuận lợi điều khiển.

“May quá, sát nghiệp chi lực của hắn vẫn còn ít, đủ để phá trận pháp giam cầm này.” Gia Cát Trường Dân suy nghĩ: “Nhưng còn trận pháp phong bế tinh thần kia... Phải nghĩ cách gỡ nó xuống.”

“Ngươi đã cạn linh lực, lúc này ta chỉ dùng một cái nhấc tay cũng đủ giết ngươi.” Gia Cát Trường Dân từ từ đứng dậy, khiêu khích: “Ta thừa nhận về mặt võ kỹ thua xa ngươi, nhưng về phương diện luyện trận, ta tự tin thừa sức đánh bại ngươi.”

Dù Thanh Liên đã cạn kiệt linh lực, thân thể này của hắn vẫn còn nhiều nhưng Gia Cát Trường Dân vẫn không dám mảy may khinh thường.

Gió hoàng hôn lướt nhẹ trên mái tóc trắng, đôi tử nhãn trầm tĩnh nhìn chằm vào Gia Cát Trường Dân. Xem qua ký ức, nàng thừa biết bọn họ đến đây là muốn mưu đồ đại trận hộ quốc, vậy thì việc gì phải nhiều lời? Muốn khiêu khích nàng sao? Có lẽ hắn còn giấu thủ đoạn để đào thoát? Muốn chạy khỏi tay nàng sao, đúng là mộng tưởng.

Thanh Liên thầm cười, có được con rối biết sử dụng cái đầu thế này thì còn gì bằng. Thanh Liên giang hai tay ra.

Vũ Lâm Bí Thức – Tục Mệnh Hồi Nguyên!

Một đạo hỏa diễm bùng lên trong da thịt Thanh Liên, toàn bộ thương tích bị đảo ngược, linh lực mất đi hồi nguyên, máu trên băng vải biến mất. Trước mặt Gia Cát Trường Dân là một Thanh Liên lành lặn như chưa từng bị thương qua. Có điều cảnh giới đã giảm xuống, là linh Sĩ ngũ tinh.

Đây là bí thuật của Vũ Lâm Vương Tiêu Tư, một bí kỹ ảo diệu từng khiến cho nghĩa quân Vạn Xuân Vương và chính ông phải khốn đốn mới giết được hắn.

“Đây là chuyện gì?” Ánh mắt Gia Cát Trường Dân hiện lên vẻ ngơ ngác, dần chuyển thành kinh hãi, đôi chân bất giác lui một nhịp.

Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!

Toàn bộ linh khí trong người Thanh Liên rút hết ra, huyễn hóa thành tử lôi truyền từ trái tim tới toàn bộ huyệt vị, gân cốt, tỏa ra ngoài da thịt. Thanh đao nhỏ cũng phát ra tử lôi.

Nàng chĩa đao về phía Gia Cát Trường Dân: “Hi vọng trước lúc chết, ngươi sẽ cho ta chút kinh hỉ.”

Gia Cát Trường Dân siết chặt nắm đấm, xem ra kiếp nạn này khó thoát rồi. Gia Cát Trường Dân xông lên, ôm ý định liều chết, biết đâu có thể mở ra đường máu, có bao nhiêu tuyệt thức hắn đều vận ra.

Tấn Triều Tam Thức – Tâm Ma Nộ Diệm!

Chiêu đầu bị Thanh Liên đỡ lấy, bộ liên hoàn khống chế của hắn bị chặn đứng...

“Khỉ thật...” Gia Cát Trường Dân nghiến răng, bí kỹ độc môn bản thân lấy làm tự hào chỉ dùng được một lần duy nhất trước Thanh Liên...

Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!

Bôn Lôi kỹ – Xung Lôi Đột Thích!

Bôn lôi kỹ – Lôi Phạt!

Rẹt... ẹt... ẹt... Tử quang ngợp trời...

“Khặc...” Gia Cát Trường Dân nhận phải liên kích, thổ huyết. Mặc dù hắn gắng gượng né tránh chỗ chí tử nhưng dư lực mạnh mẽ liên tục đả thương.

Bôn Lôi kỹ – Cường Lôi Bạo Thiểm!

Tấn Triều Nhị Thức – Thổ Chi Thuẫn!

Bang... Hộ thuẫn của Gia Cát Trường Dân dễ dàng bị đánh nát, lôi điện xẹt qua người thôi đã làm tâm thần hắn dao động.

“Khỉ thật, lôi hệ xuyên thấu khắc thổ, lại có đặc tính diệt hồn đối với ta.”

Một nén nhang trôi qua, vùng đất xung quanh đổ nát đến không thể nát hơn, đã không còn nhìn ra hình dạng khu rừng ban đầu.

Gia Cát Trường Dân nằm dài trên đất, lôi điện ẩn hiện khắp người hắn, ý thức dần mơ hồ.

“Ta... không cam tâm.” Gia Cát Trường Dân bắn ra một đạo huyết quang. Thanh Liên giơ đao đỡ lấy nhưng huyết quang xuyên qua cả lưỡi đao, trực tiếp dung nhập vào người nàng.

“Gì đây?” Thanh Liên cảm giác bên trong người mình xuất hiện dị động.

“Thân mang sát nghiệp, mạng người chết trên tay ngươi ngay cả ta cũng không đếm xuể. Lĩnh phải đòn này kích phát những oán hận kia dâng trào, cắn trả ý thức, thôi thúc ma tâm.”

“Ý thức ô uế, khởi tạo tà tính, ngươi sẽ sớm trở thành quái vật. Ha ha ha ha...” Gia Cát Trường Dân thích thú, hắn sắp chết rồi nhưng có thể kéo theo thiên tài như thế này chôn cùng, không còn gì hối tiếc cả.

“Ngươi sẽ không cưỡng lại khoái cảm giết chóc vô tận, sẽ nuốt chửng những gì ngươi thấy, hủy diệt tất cả cho đến khi sinh mạng ngươi chấm dứt... Ha ha ha...”

Gia Cát Trường Dân nhìn thấy trước ngực nàng, nơi hắn bắn đạo huyết quang kia bắt đầu phát ra hắc hỏa. Tà khí đã bắt đầu xâm thực rồi.

Gia Cát Trường Dân cười hoang dại cho đến khi nhìn đến đôi tử nhãn âm trầm của Thanh Liên.

Thanh Liên nhẹ nhàng phủi đi chỗ tà hỏa ấy dưới ánh mắt ngơ ngác của Gia Cát Trường Dân. Nàng dường như không có chuyện gì.

“Tại sao... Độc môn này đã khiến bao nhiêu sinh mạng đọa lạc, tại sao ngươi không bị nhiễm tà? Tại sao?” Gia Cát Trường Dân không thể lí giải được, càng trở nên hoang mang.

Gió đêm thổi qua sống lưng lạnh ngắt của Gia Cát Trường Dân...

“Lí do ư?” Mái tóc đen phất phơ, đôi tử nhãn ẩn hiện trong đêm tô thêm vẻ âm trầm, luồng hắc khí bùng lên xung quanh Thanh Liên, tà khí tản ra còn nặng nề hơn cả tà hỏa nhỏ nhoi vừa rồi.

“Ta... Vốn đã trầm luân.”

Âm thanh lạnh lẽo như tử thần vang bên tai, âm thanh cuối cùng trên đời mà hắn có thể nghe thấy.

“Các ngươi cũng thuộc loại thiên tài, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.” Quả thật trong nhóm linh Sĩ nàng gặp, hai kẻ này có đủ tư cách xưng đệ nhất, dù bị giáng bậc tu vi nhưng quả không phụ cái danh Tướng lĩnh.

Thanh Liên giải trừ trận pháp phong bế, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, nàng tách ý thức của Gia Cát Trường Dân ra khỏi thân thể Lưu Nghị.

Những tiếng nói muốn nuốt chửng tất cả lại xuất hiện, bị nàng áp chế xuống. Lí trí của nàng tôi luyện trong tâm ma bao nhiêu năm, một mồi lửa nhỏ há có thể làm nên chuyện gì.

Nàng nhìn thanh đao bị đánh nát trên tay, cảm khái nói: “Quả là công pháp thú vị.” Trong trạng thái Lôi Đình Nhập Thể mà đao vẫn bị đánh nát, đây là lần đầu tiên có kẻ làm được.

Thanh Liên bắt đầu sưu hồn, đoạt lấy ký ức Lưu Nghị. Bàn tay tế ra ngọn lửa đen: “Vậy ra đây chính là cơ sở để hắn tạo nên bộ độc kỹ liên hoàn khống chế.” Nàng tiếp tục quan sát ký ức.

Sát nghiệp chi lực tới từ việc chém giết sinh linh. Tích tụ lâu dần trở thành nghiệp hỏa cắn trả ngược lại tinh thần kẻ thù, khiến ý thức hắn chìm trong chém giết vô tận, hiếu sát, trở nên ô uế, từ đó sinh ra tà tính. Từ tà tính dần đọa lạc, sinh tà linh.

“Hừm... Chưa từng có sách nào ghi chép về điều này, ta cũng lầm tưởng tà linh bản chất trời sinh. Nhưng nếu nói như thế, tại sao tồn tại rất nhiều nhân vật hiếu sát trước cả ta trong lịch sử không trở thành tà linh?”

Rất nhanh Thanh Liên đã có câu trả lời từ ký ức của Lưu Nghị.

Là oán niệm, chính những oán niệm không tan ấy làm mồi lửa. Oán khí sinh ra cảm xúc tiêu cực, cộng hưởng cùng sát nghiệp làm khuếch trương tâm ma của oán linh như dã tâm, dục vọng, đại nghiệp... Các ý niệm ấy phủ lên tinh thần kẻ thù, làm đọa lạc ý thức, từ đó làm ô uế linh hồn, mới có thể hình thành tà chủng, trở thành tà linh.

Có thể kháng cự lại nó nếu ý niệm đủ mãnh liệt, tuy nhiên ý niệm bản thân liên tục va chạm cùng vô vàn ý niệm khác, sao có thể không có lúc yếu mềm mà đọa lạc.

Thanh Liên nhìn lại bản thân mình, trong đầu luôn có vô vàn các ý niệm, ý niệm của oán linh tồn tại, có vô vàn những truy cầu, tư dục, tiền đồ... Nhưng ý nghĩ nàng vẫn ở đó, vẫn làm chủ đạo mặc cho hàng nghìn hàng vạn ý niệm cuồn cuộn.

Ngưỡng Thiên Tiếu – Khóc Vô Lệ!

Bí thuật độc môn của Vạn Xuân Vương trải qua chín vạn năm chiêm nghiệm, đúc kết nên. Chính cán cân cảm xúc này đã bảo hộ ý niệm của nàng, ý niệm còn, linh hồn thuần khiết, không thể sinh tà chủng, hóa tà linh.

Thanh Liên vừa có một câu hỏi xuất hiện trong đầu, rất nhanh nó đã bị mất đi.

“Chuyện gì thế này, vừa rồi ta vừa nghĩ đến gì đó?” Thanh Liên nhíu mi, mà hình như cũng chẳng quan trọng.

Ngọn huyết hỏa xuất hiện trên tay Thanh Liên: “Có sát nghiệp chi lực này, không cần mục tiêu phải tiêu hao sạch linh lực cũng có thể trồng tà chủng để khống chế, miễn rằng ý chí của đối phương không mạnh mẽ.”

Xung quanh Thanh Liên phát ra hắc quang, tà khí bùng lên mạnh mẽ như con quái vật khổng lồ ẩn hiện trong màn đêm. Thậm chí tinh thần lực của nàng so với nó nhỏ bé không đáng kể.

“Tà lực cũng là một loại 'lực', vì không có công pháp dẫn dắt nên quá nhiều tà lực tồn đọng đè nén làm tắc nghẽn con đường thăng tinh. Ta cũng từng thử sáng tạo công pháp để tận dụng tà lực nhưng lại không thể tìm ra chú ngữ quy định nó.”

Bàn tay Thanh Liên xuất hiện huyết hỏa: “Căn nguyên của nó vốn là sát nghiệp.”

“Đến lúc trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh rồi.”



Ánh hoàng hôn lập lờ phía chân trời, một ngày nữa ở Quang Huy tông sắp hết.

Trên ngọn Thủy Sơn trong Ngũ Hành Sơn, khi tất cả lão sư, đệ tử kết thúc một ngày tập luyện mệt mỏi thì vẫn còn đó một người.

Là Nam Hoa, nàng ta vẫn còn luyện kiếm pháp, nhiều canh giờ trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Có bao nhiêu kiếm kỹ của Đoạn Thiên kiếm pháp, nàng ta đều xuất ra hết, cơ hồ diễn luyện đến mức tinh thông.

“Nam Hoa à, ngày nào ngươi cũng luyện tập điên cuồng như thế, không chừng tẩu hỏa nhập ma đấy.” Đại Lực giơ ba con cá lên, cười nói: “Ta mới xin được của lão sư ba con cá này, cùng ăn với chúng ta cho vui.”

“Tiểu muội à, dục tốc bất đạt, so trong lứa chúng ta, ngươi là những đệ tử hạng đầu rồi, cần chi phải cưỡng ép bản thân như thế?” Lưu Triệt khuyên bảo.

Bỗng Nam Hoa dừng động tác, mồ hôi nhễ nhãi trên mặt, nhìn hai người bằng ánh mắt bực bội: “Nếu không đứng đầu thì những xếp hạng ấy có nghĩa lí gì chứ? Huống chi ở trên đó vẫn còn những kẻ mạnh khác.”

Trong đầu nàng ta hiện lên những gương mặt quen thuộc, Thanh Liên người đã đánh bại nàng ta ở kỳ khảo hạch dầu tiên, Đại Trà ở kỳ khảo hạch trước rồi đến đệ nhất thiên kiêu Mộc Anh Kiệt, những thiên tài xuất chúng trong truyền thừa như Bạch phong Vân, Triệu Ngao, Hồ Thiết Quang...

Tiếp xúc với những người đó, nàng ta mới biết bản thân nhỏ bé đến nhường nào, cái danh thiên tài bản thân tự hào chẳng đáng là bao.

“Các huynh ăn trước đi, ta phải tập thêm.” Nói rồi nàng ta lại cầm kiếm, tiếp tục luyện.

“Hầy...” Đại Lực, Lưu Triệt nhìn nhau thở dài, bất lực khuyển bảo tiểu muội cứng đầu này.

Dãy phòng tịnh dưỡng nghỉ ngơi của các lão sư, có hai ánh mắt vẫn nhìn về phía này.

“Đứa trẻ Nam Hoa này, tuy có chút ganh đua trẻ con nhưng ý chí mạnh mẽ không chịu thua cuộc, không chùn bước này mới là thứ đáng trân trọng.” Tam trưởng lão vuốt râu nói.

“Đừng nói thế chứ, cũng nhờ có sự ganh đua mới tạo ra động lực, động lực thúc đẩy tiến lên phía trước.” Nhị trưởng lão tiếp lời: “Tuy luyện tập càng nhiều sẽ càng tinh thông kiếm thuật, nhưng chỉ tinh thôi chưa đủ, phải thấu triệt nó nữa.”

“Phải, Đoạn Thiên kiếm pháp của chưởng môn nếu dễ luyện thành thế thì đã trở nên đại trà rồi. Ngay cả đệ nhất thiên kiêu hiện nay là Mộc Anh Kiệt cũng chỉ dừng ở mức tinh thông kiếm kỹ, kiếm đạo trong đó hắn vẫn chưa ngộ ra.” Tam trưởng lão chắp tay nhìn trời.

“Chúng ta đã có rất nhiều đệ tử truyền thừa, còn kiếm pháp của ngài ấy hình như chỉ có Vương là người tiếp theo có thể lĩnh ngộ nó. Ây da... Đám trẻ thế hệ này, luyện tập có phần điên cuồng hơn thế hệ chúng ta, nhưng sao ngộ tính lại như muốn thụt lùi thế, xem ra sẽ rất khó để xuất hiện thêm đệ tử ngộ ra kiếm pháp này.” Tam trưởng lão cảm khái.

“Không, thực ra là đã xuất hiện...” Nhị trưởng lão ẩn ý nói.

“Ngươi nói... Là vị công chúa kia?” Lão nhớ lại hình ảnh kỳ khảo hạch năm năm trước, giọng nói có chút tiếc nuối: “Đúng là quái vật, đáng tiếc tiền đồ đứt đoạn.”

“Hừm, có gì mà tiếc chứ, hiện nay nàng ta nắm trong tay vương quyền tuyệt đối, hoành hành ngang ngược, chìm trong ăn chơi trụy lạc, giết người vô số. Nếu không phải chưởng môn dặn dò, lão phu đã tự xuất lực chụp chết nàng ta.” Nhị trưởng lão tức giận nói, thật ra trong giọng nói ấy cũng vươn chút nuối tiếc cho một thiên tài.

Nhị trưởng lão nhìn về hướng Nam Hoa luyện kiếm, nói: “So với nàng ta, ta lại thích những đứa trẻ có ý chí phấn đấu làm chủ vận mệnh bản thân hơn, chỉ cần rèn luyện tâm đức thì mai sau ắt là người tài của thành chúng ta.”



Vô Ưu phủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, Chí Nam đã rời phủ.

Màn đêm trải dài trên bầu trời Đại Việt, những gian hàng bắt đầu thu dọn, một ngày ở thành Thăng Long sắp sửa trôi qua.

Đi trên đường lớn, Chí Nam không ngừng nghĩ ngợi: “Lão già ấy nói rằng sẽ có một cuộc nổi dậy chống lại công chúa... Nếu là sự thật thì quả là tin chấn động đây.”

“Dù sao trong tay ta có quá ít thông tin, không nên tin tưởng lão sớm kẻo bị người đào hố.”

“Mà... Nếu không phải thật thì ta có thể âm thầm động chút tay chân, làm cho nó thật sự xảy ra, từ đó ở giữa ngư ông đắc lợi, tọa sơn quan hổ đấu.” Chí Nam nở một nụ cười ranh mãnh.

“Ngài mai phải bận rộn một phen thám thính tin tức rồi.” Chí Nam vừa đi vừa suy nghĩ một mình giữa biển người rộng lớn.

Vù... ù... ù...

Cơn gió lạnh buổi tối thổi qua người làm Chí Nam choàng tỉnh giữa dòng suy nghĩ. Con đường đông đúc thưa dần, ai về nhà nấy.

“Mẫu thân, bế bế...” Một nam hài nhỏ con vươn tay để phụ nhân bế lên.

“Tiêu nhị ngoan, hôm nay muốn phụ thân mua cho cái gì nào?” Một nữ hài được cõng trên lưng, cười đùa.

“Con muốn ăn món gà quay...” Đứa trẻ nhỏ nũng nịu kéo tay phụ mẫu trên đường, vòi ăn vặt.

Chí Nam đứng yên ở đó một lúc lâu. Cảnh tượng đằm ấm của gia đình ấy, không hiểu sao sóng mũi hắn có chút cay. Tới khi ánh đèn lồng thắp lên trong đêm, hắn lẩm bẩm: “Phải tìm một căn trọ nữa chứ.”

Lượn một vòng xung quanh, cuối cùng hắn cũng tìm được một khách điếm. Sau khi trả tiền xong xui, hắn mới nhận phòng.

“Chậc, tiền trọ ở đây mắc thật. Chỉ một đêm đã mất tới mười công huân, tiêu tốn một phần ba tiền công của ta trong một ngày rồi.” Tuy có chút nhớ tới khách điếm của Như Nguyệt tỉ tỉ nhưng hắn không thể cứ mặt dày ăn ở chỗ người ta được.

Chí Nam mở cửa vào phòng, căn phòng đơn sơ với duy nhất cái giường gỗ mộc mạc, từng cơn gió đêm lẻn vào qua khung cửa sổ.

Hắn đặt lưng xuống dựa bên cửa sổ, ngắm nhìn khoản trời đêm của thành Thăng Long. Trong đầu cứ quanh quẩn những hình ảnh vừa rồi.

Vù... ù... ù...

Gió buổi tối phà vào...

Không gian yên tĩnh khiến hắn không khỏi nghĩ đến những gì bản thân đã trải qua trong năm năm này. Sát cánh cùng những linh sư thiên tài, giành giật sự sống trong truyền thừa, gặp gỡ những con người tốt đẹp, đầy nhiệt huyết, hoài bão của tuổi trẻ, ánh mắt luôn hướng về phía trước, tiến về những giấc mơ ngây thơ...

Trong những con người ấy, Chí Nam thấy mình thật lạc lõng. Không biết có phải do sự tĩnh lặng xung quanh ảnh hưởng cảm xúc hay vì lí do nào khác nhưng hắn đã cảm thấy như vậy.

Chí Nam đã bước cùng họ, nhưng dường như không ở đó. Đám đông xung quanh ấy, thật ra hắn chỉ nhận ra một mình bản thân, con đường phía trước, chỉ một mình vô định bước đi.

Đã có lúc quay đầu nhìn lại, nơi đó không có ai cả.

Phải, nhà, nơi bản thân trở về, vốn đã tan biến từ lâu, những người chờ hắn ở đó cũng không còn. Giữa vùng trời mênh mông, hắn chỉ có một mình, cô độc một mình vô phương vô định.

Dựa lưng vào tường, nhìn lên trời đêm, tay ôm lấy mặt, trên đôi mắt có chút rưng rưng.

“Mẫu thân... Con... Nhớ người quá...”

Vô Ưu phủ...

Thanh Liên trở về với cơ thể thấm mệt, nàng quan sát không thấy Chí Nam đâu, tin chắc hắn đã rời đi rồi.

Thanh Liên ném Gia Cát Trường Dân và Lưu Nghị vào một góc, bước qua hành lang hiu quạnh cùng đống cải xanh mua vội trên đường.

Vẫn như thường lệ, nàng tự nấu cho mình phần cơm tối, hôm nay có cải xanh và cơm trắng.

Thanh Liên ra ngồi trước dãy phòng ốc trống không, một mình thưởng thức bữa tối.

Nàng lấy văn thư hôm nay ra xem, lẩm bẩm: “Thành Tam Giang bắt đầu hành động rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện