Lúc đầu Mộc Nam còn không dám nhìn về phía Chí Nam, phần vì cảm thấy bản thân đã gây nên lỗi lầm không thể xóa bỏ. Nhưng ngay sau đó, hắn đã lấy lại tự tin.

Hắn là ai chứ, là một trong những vương tử của Mộc Trung Nhân, từ khi sinh ra đã định sẵn thân phận không tầm thường rồi. Mấy năm làm chấp sự có lẽ đã làm mờ đi vị trí của mình, nhưng mãi sẽ không thể thay đổi nó.

Hắn là vương tử, tương lai có thể ngồi vào vị trí đứng đầu kia. Những kẻ khác chỉ là bàn đạp, là công cụ để hắn sử dụng, kể cả là vị thiên kiêu trước mắt này.

Đàm Tinh Xảo thu hết biểu cảm của Mộc Nam vào mắt, lão ta thấy vui mừng vì đứa cháu này đã giác ngộ vị thế của bản thân.

“Khi biết được tin đám lão già kia muốn gây náo loạn, ta đã nhanh chóng cho người thu mua toàn bộ nguyên liệu luyện khí và những luyện khí sư kia.” Đàm Tinh Xảo vuốt râu nói: “Ta thậm chí còn bỏ cả việc luyện đan ít lợi ích kia của gia tộc mà đầu tư vào đây...”

“Quân đội đã rút toàn bộ vũ khí trên tứ phẩm, thậm chí là cả luyện khí sư đi, ngay cả đội quân hộ thành của vị công chúa kia cũng chỉ sử dụng loại vũ khí tam phẩm. Việc có được tên nhóc này chẳng khác nào nắm giữ sức mạnh có thể khuynh đảo cả thành.”

“Ha, Đàm gia ta độc quyền bán vũ khí, tới lúc đó nói giá nào bọn họ lại dám không mua.” Một trưởng lão phấn khởi nói, lúc đầu ông ta cũng phản đối gia chủ, sau thấy được nhiều lợi ích từ luyện khí cũng thôi.

“Phải gia chủ đại nhân...” Một trưởng lão khác phụ họa: “Bọn họ giữ tinh thạch, chúng ta giữ vũ khí... Kỳ này Đàm gia chúng ta sẽ quật khởi.”

Bên cạnh đó, Vương sắp trở về, nếu có thể cống hiến cho Vương, còn có thể đổi lấy vinh quang nữa, quá nhiều lợi ích.

Đàm Tinh Xảo gật đầu, quay sang những gia chủ các nhà khác, chắp tay: “Đàm gia ta sẽ không quên sự trợ giúp của các vị, lợi ích sẽ luôn có phần.”

“Nói hay lắm Đàm huynh...”

“Hợp tác với Đàm gia đúng là sáng suốt.”

“Ha ha ha...”

“...”

Cao tầng đang cười đùa thì vị luyện trận sư trước mặt Chí Nam bị bắn văng ra.

“Có chuyện gì?” Đàm Tinh Xảo và những người khác kinh ngạc.

Gã luyện trận sư đứng dậy, phụt ra một ngụm máu vì bị phản phệ, khuôn mặt mệt mói nói: “Bẩm gia chủ, ý thức tên nhóc này vẫn còn một trận pháp bảo vệ nữa, cái này còn phức tạp hơn của Quang Huy tông.”

“Các vị là những luyện trận sư ưu tú nhất trong thành, chỉ cần khống chế được tinh thần của hắn Đàm gia chúng ta sẽ không bạc đãi.” Đàm Tinh Xảo hứa hẹn, lão ta tin chắc vì mình chưa xuất đủ tiền, đám luyện trận sư này sẽ không dùng hết tâm lực.

“Nhưng...” Gã luyện trận sư muốn nói gì đó, lại gặp phải ánh mắt của gia chủ nhà mình, hắn sửa lời: “Tại hạ sẽ dùng hết bản lĩnh.”

Chí Nam nằm bất động dưới đất, trong mắt hắn bây giờ hoàn toàn là nộ hỏa. Hắn ghi nhớ tất cả kẻ này, nếu kiếp nạn này qua khỏi, hắn thề sẽ khiến tất cả trả giá đắt.

Ở nơi không ai chú ý, Thanh Liên đã xuất hiện, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy Chí Nam bị bọn họ khống chế nằm trên đất.

“Trình độ bậc này cũng muốn phá giải chú ngữ của ta?”

Nàng biến mất khỏi phủ đệ này.

Trên thành Thăng Long là bầu trời tối đen như mực, các vì sao đêm nay chỉ tỏa ra những tia mờ nhạt.

Những ánh mắt trong phủ đang đổ dồn về phía Chí Nam thì...

“Cấp báo... Cấp báo...” Một gia đinh vội vã chạy từ bên ngoài vào.

“Có chuyện gì?” Đàm Tinh Xảo khó chịu hỏi. Từ nãy đến giờ vẫn chưa phá giải được chú ngữ này, lão ta có chút mất kiên nhẫn rồi.

“Bẩm lão gia... Là công chúa... Vô Ưu công chúa đến.” Tên gia đinh thở dốc nói.

“Cái gì?” Đàm Tinh Xảo, Mộc Nam và tất cả cao tầng kinh hãi.

“Theo thường nhật, hôm nay nàng ta sẽ ở trong phủ mà.”

“Đàm huynh, làm sao bây giờ...”

“Chẳng lẽ nàng ta phát hiện gì, muốn khai đao với Đàm gia...”

Đàm Tinh Xảo tuy trấn định bên ngoài, nhưng vẫn không che giấu vẻ rối bời trong mắt.

Vị công chúa này có hung danh lạm sát chỉ là ở bên ngoài, bởi những gia tộc bị diệt kia đều là do bọn chúng còn trữ lượng tinh thạch lớn, đây là điểm mà những cao tầng các thế gia ai cũng nhìn ra.

Từ đầu lão đã chủ động giao ra bảy phần tinh thạch dự trữ trong Đàm gia, theo lí mà nói Đàm gia lúc này vô cùng nghèo, làm sao nhấc lên sóng gió gì để vị diêm vương này chú ý.

Lão hít một hơi thật sâu, trấn an tất cả: “Các vị đừng hoảng, để ta đích thân đón tiếp công chúa.”

Lão dặn dò thuộc hạ: “Dẫn các khách nhân trốn khỏi đây từ mật thất.” Các khách nhân của lão theo gia đinh đi ra một cánh cửa khác.

“Lão gia, còn tên nhóc này?”

“Nhốt hắn ở đây đi, xong việc chúng ta trở lại, dù sao có trận pháp trói buộc, hắn không thoát khỏi phủ đệ này được.” Đàm Tinh Xảo nói xong thì bước lên mật thất, Mộc Nam theo sau, nhìn lướt qua Chí Nam một cái rồi thôi.

Chí Nam bị nhốt lại đây, những đệ tử kia lại tiếp tục công việc chế tạo vũ khí của mình, không ai chú ý đến hắn cả.

Thanh Liên ngồi ở một bàn tiệc, lúc này nàng đã trở lại bộ dáng mập thường thấy kia. Tách trà nóng được một gia đinh cẩn thận mang lên. Thanh Liên không uống mà chỉ nhắm mắt dựa ghế, nhìn thấy bóng đen đi tới, nàng mới mở lời: “Buổi tối tốt lành, Đàm đại nhân.”

“Buổi tối tốt lành, công chúa điện hạ.” Đàm Tinh Xảo vội đáp. Bây giờ đã là lúc nửa đêm, có quỷ mới tin vị diêm vương này tới chỉ để chào hỏi.

“Vương muội.” Mộc Nam thân thiện chào.

“Không biết rằng Đàm gia ta đã gây nên tội lỗi gì để điện hạ phải đại giá quang lâm đến đây?” Đàm Tinh Xảo cẩn thận đứng hỏi.

Giữa hai bối phận tiền bối và hậu bối, đáng lẽ không nên để lão đứng thế này nhưng lão sẽ không nói ra vì quyền lực của vị công chúa này ở thành Thăng Long là tuyệt đối. Vương không quản, tông chủ Quang Huy tông cũng không quản thì ai có tư cách quản chứ.

Bên cạnh đó, việc lão phải đứng thế này cũng là một loại thị uy, vị công chúa trước mắt này muốn thị uy lão.

Thanh Liên phe phẩy chiếc quạt trước mặt, đưa tách trà lên, thổi tới thổi lui nhưng không uống, ra vẻ phiền muộn, nói: “Có rất nhiều tin đồn trong thành lúc này, hẳn Đàm đại nhân cũng có nghe qua một hai...”

“Là tin đồn nào có thể khiến tâm trạng công chúa không tốt, lão thần sẽ cho người giải quyết hắn.” Đàm Tinh Xảo đáp.

“Có một vài gia tộc nổi dậy, muốn lấy cái mạng của bổn công chúa.” Thanh Liên vừa gõ bàn vừa ẩn ý nói.

Giọng nói lạnh lẽo phát ra, khiến Đàm Tinh Xảo và cả Mộc Nam hơi căng thẳng, giọng điệu này chẳng lẽ nghi ngờ Đàm gia có liên quan, muốn khai đao với họ? Không, chắc chắn là không, nếu một tin đồn có thể dẫn đến diệt tộc thì thiên hạ này đã đại loạn rồi.

Rất nhanh lão gia tử đã tự trấn an mình, dù sao cũng có thâm niên lăn lộn trên quan trường. Lão nghiêm túc nói: “Công chúa, người tốt nhất đừng nên nghe những lời đồn đoán thất thiệt bên ngoài nói, không có lợi cho tinh thần người.”

Lão cũng đổ mồ hôi trong lòng, nếu lỡ vị công chúa này tin thật mà khai đao bây giờ, lão tin chắc cả Đàm gia sẽ bị diệt trong đêm nay.

Thanh Liên không nói gì mà chỉ liếc về phía Mộc Nam, cái nhìn làm cho hắn trở nên căng thẳng, lại có chút khó chịu bất cam. Hắn đường đường là một vương tử, kinh nghiệm lịch luyện có khi còn hơn cả vị vương muội trước mắt này, thế mà gặp phải ánh mắt tĩnh lặng kia không hiểu sao hắn lại cảm thấy đáng sợ, muốn lui một bước.

“Ta tới đây là có chuyện cần nhờ Đàm đại nhân...” Thanh Liên phe phẩy quạt, nói.

“Mời người nói, chỉ cần giải được ưu phiền trong lòng điện hạ lão thần có thể làm bất cứ thứ gì.” Đàm Tinh Xảo vui mừng đáp. Không sợ đối phương đến có mục đích, chỉ sợ không mang theo tâm tư gì.

Lần đầu giáp mặt, qua vài câu trò chuyện, lão có thể xác định vị công chúa này thật không hề đơn giản, có cái gì đó đáng sợ hơn những vương tử, công chúa khác rất nhiều.

Kẻ được Vương sủng ái, có thể vô lo vô nghĩ điều động binh sĩ, tùy ý làm bậy, làm loạn thành Thăng Long này nếu là dạng bình thường thì tuyệt đối không có khí thế ấy. Đây là kinh nghiệm nhiều năm ở chốn quan trường.

Cùng lúc này, Chí Nam vùng vẫy trong mật thất, cả tứ chi bị trận pháp trói chặt trên đất, muốn đứng dậy mà cảm giác như có cả ngọn núi đè lên.

Cái trận pháp định thân dán vào tay khiến hắn không thể điều động linh lực, không thể sử dụng đồ vật gì trong nhẫn không gian.

“Nhất định phải ra khỏi đây...” Chí Nam lết từ từ dưới đất, chống lại cảm giác đè nén kia.

Hắn không rõ vì sao vị công chúa kia xuất hiện ở đây, chỉ biết một điều đây là ngọn rơm cứu mạng duy nhất. Chí Nam đủ lí trí để đưa ra quyết định, cho dù lúc này phải cầu cạnh người mà hắn căm hận thì hắn cũng phải sống sót ra khỏi đây.

Chí Nam bò lên những bậc thang, cuối cùng đụng phải cửa vào mật thất.

“Chết tiệt, cửa cứng quá...” Bị trói tứ chi khiến hắn không có lực đẩy cửa ra, dù vậy bình thường cũng không thể vì cửa này thiết kế mở ở bên ngoài.

Bỗng nhiên ánh kim lóe lên gần đó, Chí Nam quay sang thì thấy đó là một khẩu súng.

“Súng của ta... Sao nó có thể rơi khỏi nhẫn không gian?” Không quan trọng, nó xuất hiện ở đây thật đúng lúc.

Chí Nam xoay người, cầm lấy cây súng, đưa nòng lên tay nắm cửa, bóp cò.

Pằng... pằng... pằng...

Hắn liên tục nổ súng, các viên đạn ghim sâu vào trong, phá hủy từng lớp gỗ, xuyên thủng qua cánh cửa.

Đây là cây hắn chế tạo trong truyền thừa theo thiết kế của Bạch Phong Vân, là loại vũ khí tam phẩm thượng giai, đối phó loại gỗ này là dư sức.

Chí Nam dùng đầu đẩy cửa, nhìn thấy hành lang không một bóng người, hẳn là đã ở bên ngoài hết rồi. Hắn phải nhanh chóng bò đến chỗ vị công chúa kia.

Thân trườn trên đất, trong đầu chỉ mang theo ý nghĩ: “Đàm gia, ta và các ngươi không đội trời chung...”

Trở lại bên ngoài, nơi Thanh Liên và Đàm Tinh Xảo đang bàn luận...

“Vì phụ vương đã mang hết vũ khí dự trữ ra chiến trường, lúc này bổn công chúa cần lượng lớn vũ khí khác để trang bị cho binh sĩ hộ vệ, nghe nói Đàm gia các ngươi có bán vũ khí tốt, ta đã lập tức chạy đến đây.” Thanh Liên phe phẩy quạt, nói.

Thì ra là vì sự an toàn của bản thân. Đàm Tinh Xảo vui vẻ nói: “Công chúa đã tìm đúng nơi rồi.” Lão quay sang gã gia đinh, bảo hắn mang ra vài vũ khí thông dụng như kiếm, đao, thương, đoản đao...

“Công chúa, đây là những vũ khí tốt nhất của chúng ta, cái kém nhất cũng là loại tam phẩm trung giai, chỉ cần ngài yêu cầu, ta có thể sản xuất số lượng lớn.” Đàm Tinh Xảo ân cần giới thiệu.

Thanh Liên im lặng một hồi, cảm nhận được ai đó đang tới thì bắt đầu nói, âm thanh có chút trầm: “Đàm đại nhân, ngươi đang giỡn mặt với ta sao?”

“Binh khí thấp nhất mà binh sĩ sử dụng đã là loại tứ phẩm, ngươi đưa đống vũ khí này là có ý gì, cái ta muốn không phải thứ rác rưởi này.”

Lúc này lão ta mới nhớ ra chuyện quan trọng này, chết tiệt, không ngờ lại phạm phải sai lầm này.

“Xem ra Đàm gia cũng chỉ có vũ khí tam phẩm.”

Giọng nói âm trầm hòa cùng khống khí lạnh ban đêm chợt làm cho Đàm Tinh Xảo kinh hãi. Chết rồi, lão lỡ làm phật ý vị diêm vương này rồi.

“Công chúa điện hạ thứ tội, lão thần sẽ cho người gia trì chúng lại.” Đàm Tinh Xảo vội vàng nói.

Mộc Nam ở bên cạnh đưa ánh mắt, ý bảo chúng ta làm gì có luyện khí sư tứ phẩm, sao có thể đáp ứng.

Lão gia tử cũng đáp lại bằng ánh mắt quẫn bách, thật sự lão hết cách rồi, nếu không nói gì sợ là nàng ta sẽ ra tay mất.

Bỗng một tiếng nói ở phía sau vọng tới: “Ta có thể rèn chúng thành vũ khí tứ phẩm.”

Tất cả ánh mắt đổ dồn về hưởng giọng nói, là Chí Nam, hắn đã bò ra tận đây.

“Ngươi là ai?” Thanh Liên hỏi.

“Đây là...” Mộc Nam chắn phía trước Chí Nam, định giải thích gì thì Thanh Liên lên giọng: “Ta không hỏi ngươi...”

Mộc Nam nuốt nước bọt vào trong, bị ánh mắt kia nhìn đến làm hắn hơi sợ hãi, lui ra một bên.

“Ta là Chí Nam, đệ tử Quang Huy tông.” Chí Nam nằm trên đất trả lời. Nhìn đến Thanh Liên đang ngồi, hắn có một loại cảm giác khó nói nên lời, kẻ thù của hắn ở trước mắt, hắn lại phải nằm đây cầu cạnh, cảm giác thật khó chịu.

“Ngươi dám bắt giữ đệ tử Quang Huy tông?” Thanh Liên quay sang Đàm Tinh Xảo, hỏi.

“Không không, điện hạ hiểu nhầm.” Hắn vội ra hiệu cho gã luyện trận sư giải trừ chú ngữ trói buộc, ở phía sau vỗ vai Chí Nam, nói: “Tên nhóc này là khách nhân của chúng ta, vì có chút sai sót trong đồ ăn khiến thần trí hắn không được ổn định, chúng ta làm thế để chữa trị cho hắn.”

Chữa trị đến nỗi thương tích đầy mình thế kia, lời nói dối này thật hay.

Cả Đàm Tinh Xảo và Mộc Nam lo sợ Chí Nam sẽ nói gì đó thì hắn chỉ nhìn vào Thanh Liên, nói: “Ta có thể luyện chế vũ khí tứ phẩm.”

Thanh Liên đẩy binh khí tới trước mặt Chí Nam, nói: “Chứng minh đi...”

Chí Nam không cần bất cứ lò luyện nào, hắn cầm một đoản đao trong số đó lên, truyền vào đó lôi điện. Hắn luyện khí ngay tại đây, điều động lôi điện nhịp nhàng, gia trì từng thành kim loại, kỹ thuật điêu luyện tựa như đang múa trên đoản đao.

Cả Mộc Nam và Đàm Tinh Xảo đều trố mắt ra, không hổ là đệ nhất luyện khí sư nghìn năm trở lại đây.

Chí Nam vừa quan sát từng biểu cảm, từ Mộc Nam và Đàm Tinh Xảo thì như trong dự kiến của hắn, chỉ là tại sao vị công chúa trước mắt này không có bất cứ cảm xúc nào kể cả là kinh ngạc? Ngay cả đám Ngũ Kỳ nhân trấn Văn Lang, lão sư của hắn, chưởng môn Quang Huy tông và cả Trần Lĩnh sư bá đều kinh ngạc, thế mà nữ hài tử trước mắt lại không có bất ngờ gì.

Bên cạnh đó, ánh mắt khi nhìn đến hắn cực kỳ xa lạ, chẳng lẽ nàng ta không nhớ gì về cái đêm đó sao?

Bỗng Chí Nam thở nhẹ ra, đồ sát nhiều như thế làm sao lại để ý đến những sinh mạng tầng thấp như nhà hắn chứ?

“Đã xong...” Chỉ vài giây, sản phẩm đã hoàn thành, Chí Nam liền đưa cho Thanh Liên xem.

“Quả nhiên là vũ khí tứ phẩm...” Thanh Liên thừa biết năng lực của Chí Nam tới đâu, nàng hướng về hắn, hỏi: “Ngươi có muốn theo bổn công chúa, luyện chế binh khí cho ta không?”

Cả Chí Nam, Mộc Nam và Đàm Tinh Xảo bị lời nói làm cho bất ngờ, riêng Chí Nam chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đây là kẻ thù của hắn, sao có thể đầu nhập được?

“Khoan đã, nàng ta không hề nhớ ta là ai...” Chí Nam suy nghĩ trong lòng: “Thế lực của nàng ta ở trong thành là tuyệt đối, nếu gia nhập vào đó tuyệt đối có lợi, có thể từ trong đó xây dựng thế lực cho mình, còn gì đơn giản hơn nữa?”

Giờ phút này hắn mới cảm thấy tại sao bản thân lại không nghĩ ra điều này từ sớm chứ. Bỏ ra chút mặt mũi cũng được, dựa vào bàn đạp này hắn có thể nhanh chóng hoàn thành mục đích của mình.

“Bẩm công chúa, ta nguyện ý đầu nhập.” Chí Nam chắp tay đáp.

“Tốt...” Thanh Liên đứng dậy, nói: “Trời đã tối rồi, Đàm đại nhân đã cao tuổi, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Nói rồi nàng bước ra kiệu, không quên nhìn về Chí Nam, nói: “Từ ngày mai trở đi ngươi sẽ đến phủ của ta.”

“Cung tiễn vương muội.” Mộc Nam nói.

“Cung tiễn công chúa...” Đàm Tinh Xảo nghiến răng, biết lão đã cao tuổi mà từ đầu cuộc nói chuyện không hề mời lão ngồi.

Chí Nam lướt qua người lão và Mộc Nam, lạnh giọng: “Ngày ta trở lại sẽ là tử kỳ của Đàm gia.”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo ấy, không hiểu sao Mộc Nam lại sinh ra cảm giác hối hận. Nhưng hắn biết giờ có hối hận cũng đã muộn, vì gia tộc, thù này chính tay hắn kết thành rồi.

Đàm Tinh Xảo nhìn bọn họ rời khỏi phủ mà khí tức xung quanh trở nên âm trầm. Lão nói: “Xem ra Đàm gia chúng ta không thể không tham gia trận náo loạn này rồi.”

“Gia gia, nàng ta có được thứ mình muốn rồi, đâu cần nhắm vào chúng ta?” Mộc Nam khó hiểu hỏi.

“Ngươi đúng là quá ngây thơ.” Đàm Tinh Xảo thở dài, vuốt đầu Mộc Nam, giải thích: “Trước đó chúng ta là luyện đan thế gia có tiếng, chỉ mới chuyển sang luyện khí không lâu, hơn nữa chuyện này chỉ có vài gia tộc giao hảo với ta biết mà thôi.”

“Tại sao công chúa cần binh khí mà lại tìm tới chúng ta trước? Không cần nghĩ cũng biết, nàng ta muốn khai đao với Đàm gia rồi.”

“Bên cạnh đó, lí do ta đưa ra quyết định này phần lớn là tên tiểu tử kia.” Đàm Tinh Xảo thở dài, nói: “Hắn có thể cầu xin công chúa xử chúng ta tại chỗ nhưng hắn không làm thế, hắn đã nhịn.”

“Ta đã nghe kể về mối thù giữa hắn và công chúa điện hạ, có thể bỏ qua mối hận này, lựa chọn đầu nhập... Kẻ này nếu còn sống ngày nào Đàm gia ta sẽ còn không yên ngày đó.”

“Tôn nhi đã hiểu, gia gia...” Mộc Nam cúi đầu nói, cảm xúc hiện nay rất phức tạp.

Đàm Tinh Xảo vỗ vai hắn, nói: “Ngươi cũng không cần tự trách, chỉ là người tính không bằng trời tính... Dẫu sao, người không vì mình trời tru đất diệt.”

Gió đêm se lạnh thổi qua...

Thanh Liên nhìn lại Đàm gia kia. Nếu không phải Đàm gia đóng vai trò không nhỏ trong kế hoạch hai tháng sau, e rằng nàng đã trảm sát bọn họ tại đây rồi.

Nàng nhìn bóng hình đang đi bên cạnh kiệu, lẩm nhẩm: “Đặt huynh bên cạnh vẫn an toàn hơn.”

Tới ngã tư đường, hai bên tách ra, trong đầu của hắn vẫn quanh quẩn với các ý tưởng để sử dụng cái ô dù này.

“Ha, thật trớ trêu, lại có ngày ta lại lựa chọn con đường này.”

Hắn không quan tâm mặt mũi, chỉ cần đạt được mục đích sau cùng, những khuất nhục này hắn sẽ trả hết lần lượt, không thiếu kẻ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện