Thành Hồ, lãnh địa của giới luyện trận sư Đại Việt, nơi sâm nghiêm và vững chắc nhất với hàng trăm, hàng nghìn trận pháp thủ hộ, cũng là nơi có an ninh bậc nhất.
Kể từ khi ngoại vực phát động tấn công Đại Việt, những luyện trận sư lão luyện đều được phái đi khắp năm mặt trận. Bọn họ đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong mọi cuộc chiến, những trận pháp công phòng, chống truyền tống, cấm kỵ nguyên tố rải rác khắp chiến trường, chính chúng đã giúp cầm chân với bao nhiêu cuộc đổ bộ với quy mô lớn của ngoại vực.
Những tinh thạch cung cấp từ hậu phương hơn phân nửa là dùng vào việc tạo trận, dưỡng trận và dụng trận. Chúng tiêu tốn cực kỳ nhiều, không thể cắt giảm những trận pháp này được, nếu không hệ thống phòng thủ của Đại Việt sẽ sụp đổ.
Hồ phủ...
Hồ Vương đang đứng trước một cánh cửa, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó bên trong. Khuôn mặt hắn lúc này rất không tốt.
Cuối cùng cửa cũng mở ra, bên trong phát ra từng tia linh lực, Lý Văn Bưu bước vào đó, bên trong có một lão nhân đang thiền định, mắt cơ hồ muốn mở ra. Hắn chắp tay, nói: “Chúc mừng đại bá nửa bước quân Vương.”
Lão nhân tên Lý Nguyên, từ từ mở mắt, thoát khỏi thiền định. Lão thở phù một cái, trút bỏ đi những gánh nặng bên trong. Lão nhìn hai cánh tay chứa đựng linh lực mạnh mẽ của mình.
“Chỉ cách quân Vương nửa đường thôi mà lão phu đã cảm nhận được sự uy mãnh của cảnh giới đó rồi.” Lão nhân cảm khái: “Có điều bế quan năm mươi năm vẫn chỉ đi đến một bước này, ta không cảm nhận được con đường thăng Vương phía trước nữa. Rốt cuộc Mộc Trung Nhân năm đó dùng bí thuật gì để trùng kích quân Vương?”
Ở Đại Việt này, phàm là linh sư thì không ai không biết một cố sự, sau thời đại ngũ Vương khai quốc, thời gian mười vạn năm trải dài đến hiện tại, để trở thành Vương là vô cùng khó khăn, chỉ còn một con đường là tiếp nhận linh lực của Vương đời trước.
Giữa thời đại mạt pháp này, đã xuất hiện một nhân vật thành Vương bằng chính thực lực bản thân, Chiến Vương Mộc Trung Nhân.
“Chất nhi, những năm này có chính sự gì không? Lý Nguyên hỏi, bỗng nhiên lão phát hiện biểu hiện suy kiệt của Lý Văn Bưu, nói: “Ngươi đây... Là đang muốn tọa hóa sao? Không thể nào, theo tính toán thọ nguyên của ngươi mười năm nữa cũng chưa cạn.”
Lý Văn Bưu không còn cách nào khác ngoài tường thuật lại toàn bộ những sự kiện quan trọng trong năm mươi năm qua cho lão nhân biết...
Sau một hồi tiếp nhận thông tin, lão nhân rơi vào trầm tư, hỏi: “Ngươi nói năm năm trước Trần Lĩnh đã chết, trở thành một cương thi sao?”
“Vâng, đại bá, tiểu tử Thiết Quang bảo với ta chính hắn đã nhìn thấy Trần Lĩnh xuất hiện dưới dạng cương thi, năm đó đã bị Võ Cực Lạc và Mộc Trung Nhân giết.”
“Ta đã phái người ra điều tra, đã có rất nhiều thế lực ma môn có liên quan đến cái chết của Trần đại sư năm đó, Tướng lĩnh cao tầng của bọn họ cũng đã vong mạng, tuy có hơi mơ hồ nhưng tất cả là sự thật.” Lý Văn Bưu nói. Toàn bộ những gì hắn nói đều là sự thật, không hề thêm bớt.
Lão nhân nhíu mi, thở ra một câu: “Trần Lĩnh không thể nào chết dễ dàng như thế được.”
Trước ánh mắt mơ hồ của Lý Văn Bưu, lão nhân giải thích: “Lúc ta tuổi trẻ khí thịnh luận võ với ông ta rất nhiều lần. Trong một lần giao chiến, đã may mắn chứng kiến thực lực chân chính của ông ta.”
“Trần Lĩnh tu luyện Cửu U Liên Quyết, công pháp Thiên giai do chính ông ta sáng tạo ra, một công pháp cực kỳ khủng khiếp, nắm giữ ngũ hành, luyện chế thất tình, đặc biệt có thể niết bàn trùng sinh.”
“Lần luận võ cuối cùng ta và tám vị Tướng lĩnh khác vây công, giết được ông ta, thế nhưng không lâu sau đó Trần Lĩnh liền niết bàn phục sinh. Chúng ta đối măt với sự phản sát của Trần Lĩnh, chỉ còn một mình ta sống sót. Thiên hạ này, trừ phi Trần Lĩnh muốn chết, còn không không ai có khả năng giết nổi ông ta, kể cả quân Vương.”
“Một đám Tướng lĩnh có thể vây giết Trần Lĩnh sao, khà, thật quá hoang đường.” Lão nhân cười khinh bỉ.
“Đại bá, như vậy Trần đại sư còn sống sao?” Lý Văn Bưu hỏi.
“Có thể lắm, tạm thời đừng nhắc tới việc này.” Lão nhân nói: “Cho ta biết tình hình tiền tuyến.”
Lý Văn Bưu gật đầu: “Phía chúng ta tuy được tứ phương viện trợ nhưng năm năm qua liên tục đối mặt với tấn công của bốn quân Vương ngoại vực, không còn cách nào khác ta đã cho dời phòng tuyến đi mười dặm.”
“Ngu ngốc.” Lý Nguyên trầm giọng: “Việc dời phòng tuyến của ngươi chẳng khác nào để chúng biết rằng chúng ta không còn đủ lực để trấn thủ, vô hình chung làm giảm nhuệ khí của chúng ta, càng cho ngoại vực chúng được nước lấn tới.”
“Nhưng đại bá, năm năm qua đã tiêu tốn quá nhiều tinh thạch, nếu ở lại càng lâu, e rằng tình hình không ổn đâu.” Lý Văn Bưu nói.
Việc linh khí mất đi gây ra quá nhiều hệ lụy, khiến tinh thạch trở thành một thứ đắt đỏ, giá trị tăng gấp trăm lần so với năm năm trước. Dùng tinh thạch trong sinh hoạt, để trao đổi buôn bán, để duy trì trận pháp, để bồi dưỡng linh sư...
Năm năm chiến tranh đã lấy đi bao nhiêu sinh mạng của linh sư trên chiến trường, tinh thạch phục dụng cũng theo đó mà tan biến vào thiên địa. Tinh thạch không thể sản xuất hàng loạt, dùng một viên sẽ giảm một viên...
Đến một ngưỡng nào đó nó sẽ cạn kiệt, lúc đó không còn tinh thạch gia trì những trận pháp phòng hộ này, chính là sự hủy diệt của Đại Việt. Hoàng dù giáng lâm xuống mảnh đất này, tu vi bị áp chế xuống quân Vương nhưng lại có hơn mấy nghìn tôn Hoàng, Đại Việt chỉ có năm Vương, ngày đó sẽ là kiếp nạn của Đại Việt.
Khuôn mặt già của Lý Nguyên có thêm vài nếp nhăn. Dựa vào vẻ lo lắng tột độ trên khuôn mặt của Lý Văn Bưu, tình hình Đại Việt xem ra không hề lạc quan như lão nhận định, hoặc là nói nguồn tinh thạch dự trữ lúc này đang rất không ổn. Bên ngoài lại đang bị bốn Vương nhắm vào... Bốn Vương sao? “Hừm... Khà khà... Chất nhi, tập hợp những luyện trận sư giỏi nhất chúng ta đang có, những linh sư thiên tài, theo ta ra chiến trường nghênh đón Vương của chúng.”
Lý Văn Bưu nhìn thấy nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt của Lý Nguyên. Hắn còn nhớ năm đó lão nhân lập mưu cướp đi linh lực quân Vương của cố Vương trao cho hắn, lần đó nụ cười này cũng nở rộ trên mặt.
Lão nhân đây là đã nghĩ ra đối sách rồi!
“Chất nhi lập tức hiệu triệu bọn họ.” Dù là quân Vương nhưng trong thành Hồ ai cũng ngầm hiểu, người lãnh đạo chân chính của họ chính là lão nhân này.
“Bị Trần Lĩnh đả thương năm đó cũng đáng giá, nhờ vậy ta mới học được một tuyệt thức của ông ta, có thể xoay chuyển thế cục này.” Lão nhân nhìn trời. Tuy có cơ sở để xoay chuyển nhưng Hoàng của ngoại vực chưa ra tay, không nói trước được điều gì.
Cấm thuật này một khi xuất ra, lão sợ rằng phòng tuyến này sẽ bị chư Hoàng nhắm đến, dù là nơi trụ cột của luyện trận sư.
Tại thành Thăng Long...
Cỗ kiệu của Thanh Liên di chuyển trên đường lớn, tất cả người dân đều không tự chủ tránh sang hai bên. Năm năm này, từ tiếng bước chân của bốn kiệu phu cho tới hình ảnh cỗ kiệu ấy đã dung nhập vào tâm trí người dân, là biểu tượng của nỗi sợ hãi, hoang mang.
Thanh Liên an vị trong kiệu, không rõ vì làm việc quá độ hay gì mà vừa đặt lưng vào đệm nàng liền rơi vào giấc mộng.
Trong mơ Thanh Liên lại thấy bản thân mình lúc nhỏ, một công chúa nhưng sống lại chẳng bằng người hầu, ăn cơm thừa canh cạn, bị chèn ép, nhục mạ khắp nơi.
Vì để sinh tồn, mỗi lần bị ủy khuất nàng đều phản sát, ra tay với đám người kia. Mỗi lần như thế đều lĩnh một trận đòn khác, dần dà nữ hài lại trở về dáng vẻ nhịn nhục, nhưng lần này là nhẫn, nhẫn để trở nên cường đại hơn.
Những ánh mắt giễu cợt ấy lúc nào cũng dày vò tâm can, càng làm nữ hài thêm quyết tâm hướng tới tương lai để báo thù, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng cháy rực.
Thanh Liên đứng bên cạnh quan sát những ký ức này, tâm không có nổi một tia dao động. Nàng đã quên mất bản thân lúc đó từng sinh động ra sao.
Nữ hài năm nào đã đến Quang Huy tông, gặp sư phụ Trần Lĩnh, trở thành linh sư. Tới lúc này, trong mắt Thanh Liên đã xuất hiện sự kinh ngạc.
Một nữ hài lúc nào cũng bực bội, dễ tức giận, sẵn sàng đáp trả bất cứ kẻ nào khi trở thành linh sư lại trở nên trầm tĩnh, cảm xúc rất khó để dao động.
Tính cách con người không thể nào thay đổi nhanh như thế được. Thanh Liên lúc này mới nhận ra, nàng đã hoàn toàn thay đổi từ khoảnh khắc khai mở đan điền, trở thành linh sư.
Thanh Liên của bảy năm đó là một nữ hài ngỗ nghịch, tuổi trẻ khí thịnh, dễ bị cảm xúc chi phối, sẵn sàng hơn thua với những kẻ đâm chọc mình. Thanh Liên sau khi trở thành linh sư lại quá mức lí trí, tâm như dòng sông lặng, những cảm xúc thường tình như vui, buồn, giận hờn, đau khổ, tuyệt vọng càng lúc càng khó thấy ở bản thân...
Nàng đứng giữa tăm tối, nhìn về phía nữ hài tử lúc chưa khai mở đan điền kia, một nữ hài tử với cảm xúc muôn hình vạn trạng, rất sinh khí, rất... người.
“Là do tà chủng sao?”
“Ngươi cho ta xem những thứ này làm gì?” Thanh Liên chợt hỏi.
Phía sau nàng là một bóng đen mang hình hài của chính Thanh Liên, nó vẫn luôn ở đây, tồn tại trong biển tinh thần của Thanh Liên.
Mái tóc trắng khẽ đung đưa. Thanh Liên quay đầu lại, đôi tử nhãn hướng về phía bóng đen kia. Dường như hắc vụ phía sau đó đã trở nên to lớn, nàng nhìn không thấu màn sương đen này.
Càng sử dụng, tiếp xúc với tà khí khiến cảm xúc của nàng vơi dần đi. Thanh Liên nhắm mắt lại, vì hoàn thành lời hứa năm đó với sư phụ mà hai chân nàng vẫn luôn hướng về phía trước. Có cảm xúc hay không, quan trọng sao?
Bên ngoài Thanh Liên cũng mở mắt ra, cỗ kiệu của nàng đã dừng trước Lam Vân quán, nơi làm việc của những chấp sự Quang Huy tông, cũng là nơi tuyển chọn đệ tử hằng năm ở huyện thừa này.
Thanh Liên giơ Vương Ấn lên, các chấp sự kiểm tra một lượt rồi cho nàng vào. Có Vương Ấn trong tay, quả thật nơi nào ở Thăng Long này Thanh Liên đều có thể đi tới cả. Vương Ấn chính là đại diện của Vương, ngoại trừ những trọng thần như Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh ra thì ai thấy nó cũng phải lấy làm kiên dè.
Từng có một gia tộc trong lịch sử vì phạm thượng, dám giết người nắm giữ Vương Ấn mà gây nên họa diệt môn cho cả tộc. Từ đó lấy làm bài học cho hậu thế.
Thanh Liên xuống kiệu, bước vào trong. Bạch điểu, yêu thú phi hành của Quang Huy tông sà xuống từ trận pháp, để Thanh Liên ngồi lên rồi cất cánh bay đi.
Đứng trên lưng bạch điểu, nhìn ngắm trời mây trong lành trước mắt. Bên dưới cánh chim là khu rừng xanh thẳm, đã hồi sinh sau sự kiện tà linh Lệ Kình năm đó rồi.
Bạch điểu chở Thanh Liên bay qua võ đài lớn dưới chân núi, dường như hôm nay đang cóthời gian này là khảo hạch cuối tháng, những đệ tử thi đua với nhau để tranh lấy các phần thưởng hạng cao.
Thanh Liên thấy số lượng đệ tử đã giảm đi rất nhiều so với năm đó nàng gia nhập, bao gồm tân đệ tử và cựu đệ tử. Đây chính là ảnh hưởng của tinh thạch tăng giá.
Tuy linh sư ít đi nhưng chất lượng lại tốt hơn rất nhiều, bởi để không làm lãng phí tinh thạch, bọn họ phải tuyển chọn ra rồng phượng giữa muôn người. Đây có lẽ cũng là một điều tốt.
Bạch điểu hạ xuống ngọn núi thứ tư, nơi ở của cao tầng Quang Huy tông và chưởng môn.
Sau khi giao Vương Ấn ra cho một chấp sự xem xét, hắn liền tới phòng của chưởng môn bẩm báo. Một lúc sau hắn trở lại, nói: “Mời công chúa vào.” Ánh mắt hắn nhìn Thanh Liên rất đề phòng, dù sao bây giờ hung danh của công chúa ác ma đã lan khắp cả thành, không ai là không biết cả.
Chờ Thanh Liên vào trong, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lẩm bẩm: “Biết vậy buổi sáng ta không nên tranh giờ trực ở đây với Hoa Đạt.”
Thanh Liên vừa bước vào phòng của Võ Cực Lạc, cánh cửa liền đóng lại, hàng loạt trận pháp được khởi động, ngăn cách hoàn toàn bên trong với bên ngoài.
“Khụ khụ khụ...” Cơn ho dai dẳng từ phòng trong truyền đến.
“Khụ... Khụ khụ...” Trong phòng thoang thoảng mùi dược nồng đậm.
“Ta đến rồi đây, phụ Vương.” Thanh Liên bước vào một tầng cấm chế nữa, trước mặt nàng là một nam nhân trung niên tiền tụy, khí lực suy kiệt, hơi thở sinh mệnh yếu ớt, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ cách đây năm năm.
Chiến Vương Mộc Trung Nhân, người mà thế nhân tưởng rằng đang trấn thủ phòng tuyến phía tây bắc này lại đang ở đây, mang bộ dạng như sinh mệnh treo trước gió, tùy thời ra đi.
Kể từ khi ngoại vực phát động tấn công Đại Việt, những luyện trận sư lão luyện đều được phái đi khắp năm mặt trận. Bọn họ đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong mọi cuộc chiến, những trận pháp công phòng, chống truyền tống, cấm kỵ nguyên tố rải rác khắp chiến trường, chính chúng đã giúp cầm chân với bao nhiêu cuộc đổ bộ với quy mô lớn của ngoại vực.
Những tinh thạch cung cấp từ hậu phương hơn phân nửa là dùng vào việc tạo trận, dưỡng trận và dụng trận. Chúng tiêu tốn cực kỳ nhiều, không thể cắt giảm những trận pháp này được, nếu không hệ thống phòng thủ của Đại Việt sẽ sụp đổ.
Hồ phủ...
Hồ Vương đang đứng trước một cánh cửa, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó bên trong. Khuôn mặt hắn lúc này rất không tốt.
Cuối cùng cửa cũng mở ra, bên trong phát ra từng tia linh lực, Lý Văn Bưu bước vào đó, bên trong có một lão nhân đang thiền định, mắt cơ hồ muốn mở ra. Hắn chắp tay, nói: “Chúc mừng đại bá nửa bước quân Vương.”
Lão nhân tên Lý Nguyên, từ từ mở mắt, thoát khỏi thiền định. Lão thở phù một cái, trút bỏ đi những gánh nặng bên trong. Lão nhìn hai cánh tay chứa đựng linh lực mạnh mẽ của mình.
“Chỉ cách quân Vương nửa đường thôi mà lão phu đã cảm nhận được sự uy mãnh của cảnh giới đó rồi.” Lão nhân cảm khái: “Có điều bế quan năm mươi năm vẫn chỉ đi đến một bước này, ta không cảm nhận được con đường thăng Vương phía trước nữa. Rốt cuộc Mộc Trung Nhân năm đó dùng bí thuật gì để trùng kích quân Vương?”
Ở Đại Việt này, phàm là linh sư thì không ai không biết một cố sự, sau thời đại ngũ Vương khai quốc, thời gian mười vạn năm trải dài đến hiện tại, để trở thành Vương là vô cùng khó khăn, chỉ còn một con đường là tiếp nhận linh lực của Vương đời trước.
Giữa thời đại mạt pháp này, đã xuất hiện một nhân vật thành Vương bằng chính thực lực bản thân, Chiến Vương Mộc Trung Nhân.
“Chất nhi, những năm này có chính sự gì không? Lý Nguyên hỏi, bỗng nhiên lão phát hiện biểu hiện suy kiệt của Lý Văn Bưu, nói: “Ngươi đây... Là đang muốn tọa hóa sao? Không thể nào, theo tính toán thọ nguyên của ngươi mười năm nữa cũng chưa cạn.”
Lý Văn Bưu không còn cách nào khác ngoài tường thuật lại toàn bộ những sự kiện quan trọng trong năm mươi năm qua cho lão nhân biết...
Sau một hồi tiếp nhận thông tin, lão nhân rơi vào trầm tư, hỏi: “Ngươi nói năm năm trước Trần Lĩnh đã chết, trở thành một cương thi sao?”
“Vâng, đại bá, tiểu tử Thiết Quang bảo với ta chính hắn đã nhìn thấy Trần Lĩnh xuất hiện dưới dạng cương thi, năm đó đã bị Võ Cực Lạc và Mộc Trung Nhân giết.”
“Ta đã phái người ra điều tra, đã có rất nhiều thế lực ma môn có liên quan đến cái chết của Trần đại sư năm đó, Tướng lĩnh cao tầng của bọn họ cũng đã vong mạng, tuy có hơi mơ hồ nhưng tất cả là sự thật.” Lý Văn Bưu nói. Toàn bộ những gì hắn nói đều là sự thật, không hề thêm bớt.
Lão nhân nhíu mi, thở ra một câu: “Trần Lĩnh không thể nào chết dễ dàng như thế được.”
Trước ánh mắt mơ hồ của Lý Văn Bưu, lão nhân giải thích: “Lúc ta tuổi trẻ khí thịnh luận võ với ông ta rất nhiều lần. Trong một lần giao chiến, đã may mắn chứng kiến thực lực chân chính của ông ta.”
“Trần Lĩnh tu luyện Cửu U Liên Quyết, công pháp Thiên giai do chính ông ta sáng tạo ra, một công pháp cực kỳ khủng khiếp, nắm giữ ngũ hành, luyện chế thất tình, đặc biệt có thể niết bàn trùng sinh.”
“Lần luận võ cuối cùng ta và tám vị Tướng lĩnh khác vây công, giết được ông ta, thế nhưng không lâu sau đó Trần Lĩnh liền niết bàn phục sinh. Chúng ta đối măt với sự phản sát của Trần Lĩnh, chỉ còn một mình ta sống sót. Thiên hạ này, trừ phi Trần Lĩnh muốn chết, còn không không ai có khả năng giết nổi ông ta, kể cả quân Vương.”
“Một đám Tướng lĩnh có thể vây giết Trần Lĩnh sao, khà, thật quá hoang đường.” Lão nhân cười khinh bỉ.
“Đại bá, như vậy Trần đại sư còn sống sao?” Lý Văn Bưu hỏi.
“Có thể lắm, tạm thời đừng nhắc tới việc này.” Lão nhân nói: “Cho ta biết tình hình tiền tuyến.”
Lý Văn Bưu gật đầu: “Phía chúng ta tuy được tứ phương viện trợ nhưng năm năm qua liên tục đối mặt với tấn công của bốn quân Vương ngoại vực, không còn cách nào khác ta đã cho dời phòng tuyến đi mười dặm.”
“Ngu ngốc.” Lý Nguyên trầm giọng: “Việc dời phòng tuyến của ngươi chẳng khác nào để chúng biết rằng chúng ta không còn đủ lực để trấn thủ, vô hình chung làm giảm nhuệ khí của chúng ta, càng cho ngoại vực chúng được nước lấn tới.”
“Nhưng đại bá, năm năm qua đã tiêu tốn quá nhiều tinh thạch, nếu ở lại càng lâu, e rằng tình hình không ổn đâu.” Lý Văn Bưu nói.
Việc linh khí mất đi gây ra quá nhiều hệ lụy, khiến tinh thạch trở thành một thứ đắt đỏ, giá trị tăng gấp trăm lần so với năm năm trước. Dùng tinh thạch trong sinh hoạt, để trao đổi buôn bán, để duy trì trận pháp, để bồi dưỡng linh sư...
Năm năm chiến tranh đã lấy đi bao nhiêu sinh mạng của linh sư trên chiến trường, tinh thạch phục dụng cũng theo đó mà tan biến vào thiên địa. Tinh thạch không thể sản xuất hàng loạt, dùng một viên sẽ giảm một viên...
Đến một ngưỡng nào đó nó sẽ cạn kiệt, lúc đó không còn tinh thạch gia trì những trận pháp phòng hộ này, chính là sự hủy diệt của Đại Việt. Hoàng dù giáng lâm xuống mảnh đất này, tu vi bị áp chế xuống quân Vương nhưng lại có hơn mấy nghìn tôn Hoàng, Đại Việt chỉ có năm Vương, ngày đó sẽ là kiếp nạn của Đại Việt.
Khuôn mặt già của Lý Nguyên có thêm vài nếp nhăn. Dựa vào vẻ lo lắng tột độ trên khuôn mặt của Lý Văn Bưu, tình hình Đại Việt xem ra không hề lạc quan như lão nhận định, hoặc là nói nguồn tinh thạch dự trữ lúc này đang rất không ổn. Bên ngoài lại đang bị bốn Vương nhắm vào... Bốn Vương sao? “Hừm... Khà khà... Chất nhi, tập hợp những luyện trận sư giỏi nhất chúng ta đang có, những linh sư thiên tài, theo ta ra chiến trường nghênh đón Vương của chúng.”
Lý Văn Bưu nhìn thấy nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt của Lý Nguyên. Hắn còn nhớ năm đó lão nhân lập mưu cướp đi linh lực quân Vương của cố Vương trao cho hắn, lần đó nụ cười này cũng nở rộ trên mặt.
Lão nhân đây là đã nghĩ ra đối sách rồi!
“Chất nhi lập tức hiệu triệu bọn họ.” Dù là quân Vương nhưng trong thành Hồ ai cũng ngầm hiểu, người lãnh đạo chân chính của họ chính là lão nhân này.
“Bị Trần Lĩnh đả thương năm đó cũng đáng giá, nhờ vậy ta mới học được một tuyệt thức của ông ta, có thể xoay chuyển thế cục này.” Lão nhân nhìn trời. Tuy có cơ sở để xoay chuyển nhưng Hoàng của ngoại vực chưa ra tay, không nói trước được điều gì.
Cấm thuật này một khi xuất ra, lão sợ rằng phòng tuyến này sẽ bị chư Hoàng nhắm đến, dù là nơi trụ cột của luyện trận sư.
Tại thành Thăng Long...
Cỗ kiệu của Thanh Liên di chuyển trên đường lớn, tất cả người dân đều không tự chủ tránh sang hai bên. Năm năm này, từ tiếng bước chân của bốn kiệu phu cho tới hình ảnh cỗ kiệu ấy đã dung nhập vào tâm trí người dân, là biểu tượng của nỗi sợ hãi, hoang mang.
Thanh Liên an vị trong kiệu, không rõ vì làm việc quá độ hay gì mà vừa đặt lưng vào đệm nàng liền rơi vào giấc mộng.
Trong mơ Thanh Liên lại thấy bản thân mình lúc nhỏ, một công chúa nhưng sống lại chẳng bằng người hầu, ăn cơm thừa canh cạn, bị chèn ép, nhục mạ khắp nơi.
Vì để sinh tồn, mỗi lần bị ủy khuất nàng đều phản sát, ra tay với đám người kia. Mỗi lần như thế đều lĩnh một trận đòn khác, dần dà nữ hài lại trở về dáng vẻ nhịn nhục, nhưng lần này là nhẫn, nhẫn để trở nên cường đại hơn.
Những ánh mắt giễu cợt ấy lúc nào cũng dày vò tâm can, càng làm nữ hài thêm quyết tâm hướng tới tương lai để báo thù, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng cháy rực.
Thanh Liên đứng bên cạnh quan sát những ký ức này, tâm không có nổi một tia dao động. Nàng đã quên mất bản thân lúc đó từng sinh động ra sao.
Nữ hài năm nào đã đến Quang Huy tông, gặp sư phụ Trần Lĩnh, trở thành linh sư. Tới lúc này, trong mắt Thanh Liên đã xuất hiện sự kinh ngạc.
Một nữ hài lúc nào cũng bực bội, dễ tức giận, sẵn sàng đáp trả bất cứ kẻ nào khi trở thành linh sư lại trở nên trầm tĩnh, cảm xúc rất khó để dao động.
Tính cách con người không thể nào thay đổi nhanh như thế được. Thanh Liên lúc này mới nhận ra, nàng đã hoàn toàn thay đổi từ khoảnh khắc khai mở đan điền, trở thành linh sư.
Thanh Liên của bảy năm đó là một nữ hài ngỗ nghịch, tuổi trẻ khí thịnh, dễ bị cảm xúc chi phối, sẵn sàng hơn thua với những kẻ đâm chọc mình. Thanh Liên sau khi trở thành linh sư lại quá mức lí trí, tâm như dòng sông lặng, những cảm xúc thường tình như vui, buồn, giận hờn, đau khổ, tuyệt vọng càng lúc càng khó thấy ở bản thân...
Nàng đứng giữa tăm tối, nhìn về phía nữ hài tử lúc chưa khai mở đan điền kia, một nữ hài tử với cảm xúc muôn hình vạn trạng, rất sinh khí, rất... người.
“Là do tà chủng sao?”
“Ngươi cho ta xem những thứ này làm gì?” Thanh Liên chợt hỏi.
Phía sau nàng là một bóng đen mang hình hài của chính Thanh Liên, nó vẫn luôn ở đây, tồn tại trong biển tinh thần của Thanh Liên.
Mái tóc trắng khẽ đung đưa. Thanh Liên quay đầu lại, đôi tử nhãn hướng về phía bóng đen kia. Dường như hắc vụ phía sau đó đã trở nên to lớn, nàng nhìn không thấu màn sương đen này.
Càng sử dụng, tiếp xúc với tà khí khiến cảm xúc của nàng vơi dần đi. Thanh Liên nhắm mắt lại, vì hoàn thành lời hứa năm đó với sư phụ mà hai chân nàng vẫn luôn hướng về phía trước. Có cảm xúc hay không, quan trọng sao?
Bên ngoài Thanh Liên cũng mở mắt ra, cỗ kiệu của nàng đã dừng trước Lam Vân quán, nơi làm việc của những chấp sự Quang Huy tông, cũng là nơi tuyển chọn đệ tử hằng năm ở huyện thừa này.
Thanh Liên giơ Vương Ấn lên, các chấp sự kiểm tra một lượt rồi cho nàng vào. Có Vương Ấn trong tay, quả thật nơi nào ở Thăng Long này Thanh Liên đều có thể đi tới cả. Vương Ấn chính là đại diện của Vương, ngoại trừ những trọng thần như Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh ra thì ai thấy nó cũng phải lấy làm kiên dè.
Từng có một gia tộc trong lịch sử vì phạm thượng, dám giết người nắm giữ Vương Ấn mà gây nên họa diệt môn cho cả tộc. Từ đó lấy làm bài học cho hậu thế.
Thanh Liên xuống kiệu, bước vào trong. Bạch điểu, yêu thú phi hành của Quang Huy tông sà xuống từ trận pháp, để Thanh Liên ngồi lên rồi cất cánh bay đi.
Đứng trên lưng bạch điểu, nhìn ngắm trời mây trong lành trước mắt. Bên dưới cánh chim là khu rừng xanh thẳm, đã hồi sinh sau sự kiện tà linh Lệ Kình năm đó rồi.
Bạch điểu chở Thanh Liên bay qua võ đài lớn dưới chân núi, dường như hôm nay đang cóthời gian này là khảo hạch cuối tháng, những đệ tử thi đua với nhau để tranh lấy các phần thưởng hạng cao.
Thanh Liên thấy số lượng đệ tử đã giảm đi rất nhiều so với năm đó nàng gia nhập, bao gồm tân đệ tử và cựu đệ tử. Đây chính là ảnh hưởng của tinh thạch tăng giá.
Tuy linh sư ít đi nhưng chất lượng lại tốt hơn rất nhiều, bởi để không làm lãng phí tinh thạch, bọn họ phải tuyển chọn ra rồng phượng giữa muôn người. Đây có lẽ cũng là một điều tốt.
Bạch điểu hạ xuống ngọn núi thứ tư, nơi ở của cao tầng Quang Huy tông và chưởng môn.
Sau khi giao Vương Ấn ra cho một chấp sự xem xét, hắn liền tới phòng của chưởng môn bẩm báo. Một lúc sau hắn trở lại, nói: “Mời công chúa vào.” Ánh mắt hắn nhìn Thanh Liên rất đề phòng, dù sao bây giờ hung danh của công chúa ác ma đã lan khắp cả thành, không ai là không biết cả.
Chờ Thanh Liên vào trong, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lẩm bẩm: “Biết vậy buổi sáng ta không nên tranh giờ trực ở đây với Hoa Đạt.”
Thanh Liên vừa bước vào phòng của Võ Cực Lạc, cánh cửa liền đóng lại, hàng loạt trận pháp được khởi động, ngăn cách hoàn toàn bên trong với bên ngoài.
“Khụ khụ khụ...” Cơn ho dai dẳng từ phòng trong truyền đến.
“Khụ... Khụ khụ...” Trong phòng thoang thoảng mùi dược nồng đậm.
“Ta đến rồi đây, phụ Vương.” Thanh Liên bước vào một tầng cấm chế nữa, trước mặt nàng là một nam nhân trung niên tiền tụy, khí lực suy kiệt, hơi thở sinh mệnh yếu ớt, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ cách đây năm năm.
Chiến Vương Mộc Trung Nhân, người mà thế nhân tưởng rằng đang trấn thủ phòng tuyến phía tây bắc này lại đang ở đây, mang bộ dạng như sinh mệnh treo trước gió, tùy thời ra đi.
Danh sách chương