… Gã đệ tử gác cửa có nhiệm vụ truyền tin vội chạy đến một chỗ không người rồi lôi quả ngọc giản ra và dùng Linh thức của mình dò xét. Nhưng trong nháy mắt, quả ngọc giản bỗng nổ tung hóa thành một đám bột mịn, gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi ôm đầu, ngã vật xuống đất. Phải chờ một lúc lâu gã mới có thể gượng gạo bò dậy, nhưng mặt mũi đã tái xanh, thất khiếu đều rỉ máu.
Nếu như Mạc Vấn không tính trước việc có thể ngộ sát đệ tử Kiếm Tông La Sát thì gã kia đã không đơn giản chỉ bị chảy máu thất khiếu như vậy mà toàn bộ thần trí đã phải bị xóa sạch mất rồi!
Bên ngoài sơn môn, bảy gã đệ tử gác cửa không hiểu vô tình hay cố ý mà đang âm thầm triển khai bao vây Mạc Vấn. Mạc Vấn khẽ nheo mắt lại, sau đó một lát, hai con ngươi hắn như co rút vào, hắn phóng tầm mắt nhìn vào một chỗ sâu bên trong sơn môn, ánh mặt lộ ra một vẻ rất lạnh lùng.
Một lúc sau, gã đệ tử gác cổng mới đi truyền tin kia đã quay trở lại với vẻ mặt tái nhợt, gã lặng lẽ liếc Mạc Vấn một cái rồi đi đến bên cạnh gã cầm đầu đám gác cổng và khẽ thì thào điều gì đó.
Gã cầm đầu liền biến sắc, tuy nhiên vẻ mặt cũng bình tĩnh lại khá nhanh, gã phất tay cho gã truyền tin lui xuống rồi nói với Mạc Vấn: “Bằng hữu, Chưởng môn chúng tôi đã có lời mời, xin mời bằng hữu vào Nghênh Khách Điện.”
Mạc Vấn nhẹ gật đầu rồi đi theo hai gã đệ tử gác cổng có nhiệm vụ dẫn đường đi thẳng vào bên trong sơn môn.
Mạc Vấn vừa đi qua sơn môn, sắc mặt gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ cầm đầu liền chuyển thành vẻ hung ác:”Ra tay!”
Sáu gã Kiếm Cương ở phía sau Mạc Vấn liền vung kiếm chém tới, hai gã đang đi dẫn đường phía trước cũng quay ngoắt lại rút kiếm ra tấn công Mạc Vấn.
Tám đạo Kiếm Cương lập tức phủ kín người Mạc Vấn.
Ầm…Ầm…Ầm..
Tòa sơn môn rung chuyển mạnh, từng đạo cấm văn khắc trên sơn môn tỏa ra ánh sáng lập lòe, rất vất vả mới ngăn chặn được những kiếm khí đang tung tóe xung quanh.
Trên mặt tám gã đệ tử gác cổng tỏ ra vẻ khoái chí, dưới sự công kích mạnh mẽ đầy bất ngờ như vậy thì cho dù Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn cũng bị trọng thương. Tên trẻ tuổi kia coi như đã xong đời!
Nhưng mà khi kiếm quang tiêu tan lại lộ ra một bóng người ý như cũ, đến một cọng lông cũng không hề bị sứt mẻ, tám gã kia thấy vậy liền giật mình kinh hãi.
“Mau lùi lại!”
Gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ bỗng thét lớn, giờ phút này gã đã nhận ra mình vừa đánh vào một cục sắt vô cùng cứng rắn rồi!
Một tiềng hừ lạnh khẽ truyền ra, lập tức một cỗ kiếm áp mạnh mẽ đáng sợ lạnh lùng như một núi băng khổng lồ ập vào cả tám gã kia! Trong nháy mắt, tám gã Linh Kiếm Sư chỉ còn thấy trước mắt mình một cảnh núi thây biển máu, cỗ sát ý đáng sợ ập tới làm cho tinh thần bọn chúng gần như bị sụp đổ hoàn toàn!
Bịch…Bịch…
Tám gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương không kiểm soát được, đồng thời bị ép nằm rạp xuống đất, thân thể đang run lên như cầy sấy, cái đầu bị sức ép đè nặng không thể ngóc lên nổi!
Kiếm quang màu đen kịt mới phát ra từ trong người Mạc Vấn lúc này đã bao phủ bán kính mười trượng, kiếp áp đáng sợ nhưng không hề có một chút chấn động nào hết, đây cũng là kết quả của một năm tu luyện vừa qua, Kiếm Nguyên Sát Lục đã được hắn khống chế hoàn toàn. Dưới kiếp áp của Kiếm Nguyên hậu lỳ đỉnh phong, cho dù đám Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên sơ kỳ cũng lập tức không chịu nổi chứ đùng nói tới mấy gã Kiếm Cương nhãi nhép này.
Tâm trí tám gã kia lúc này đã như một đống tro tàn, dám vây giết một lão tổ Kiếm Nguyên: Đúng thật là quá điên rồ!
“Tại sao dám động thủ với ta? Rốt cục các ngươi là ai?” Mạc Vấn liếc nhìn tám gã đang nằm rạp dưới đất, hắn thu hồi bớt một phần kiếm áp…
*** Truyện được Dịch và đăng tải chính thức trên Bachngocsach.com ***
…Trên quảng trường bên ngoài chủ điện của Kiếm Tông La Sát, mấy ngàn tên nam Linh Kiếm Sư với vẻ mặt chăm chú đang bao vây kín chủ điện. Trên tòa kiếm đài ở trong quảng trường, thủ tịch các trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La Sát là An Chính Hạ đang cau mày nhìn về phía cấm quang bao phủ tòa chủ điện: “Chủ điện chính là xương sống của Kiếm trận hộ sơn, tuy một vài mắt trận đã bị phá nhưng lực phòng thủ vẫn đang ở mức cấp ba trung phẩm, trong thời gian ngắn chúng ta khó lòng mà phá vỡ được.”
Bên cạnh An Chính Hạ, hai trong số sáu trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La Sát là tam trưởng lão Phí Minh và Lục trưởng lão Y Hạ Quang lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ phiền não, ánh mắt hiện lên một vẻ bất an.
“Hừ!” Một gã đứng bên cạnh khoác áo bào màu đen, trên ống tay áo có thêu một hình đầu sói lớn màu máu huyết khẽ hừ lên một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi lo lắng cái gì? Đệ nhị Thái tôn Trưởng lão Huyết Lang Liên Minh chúng ta đang trên đường tới đây, chỉ trong thời gian ngắn nữa là tới. Lúc đó việc công phá cấm trận chủ điện sẽ nhanh chóng xong xuôi, toàn bộ cơ nghiệp của Kiếm Tông La Sát đã nằm gọn trong tay chúng ta rồi!”
“Tứ trưởng lão nói chí phải, chỉ e ngại vị lão tổ La Sát kia…” Trên mặt An Chính Hạ lộ ra vẻ do dự, ẩn chứa một vẻ sợ hãi.
“Lão tổ La Sát là cái gì cơ chứ?” Lý Kiến Nhất hừ lạnh một tiếng mang vẻ khinh thường: “Cùng lắm chỉ là do mấy con bé kia tự bịa ra mà thôi! Nếu không thì tại sao qua bao lâu nay chưa hề thò mặt ra lần nào? Hơn nữa chúng ta chỉ cướp hết bảo khố trong kho của Kiếm Tông La Sát chứ có muốn chiếm Linh đảo đâu! Khi chúng ta đã lấy hết của rồi thì sẽ đi ngay, ai mà biết cơ chứ? Nếu các ngươi thấy sợ thì mau trốn sang bên đảo Huyết Lang lánh nạn. Chờ khi mọi thứ lắng xuống thì thay tên đổi họ, chuyển sang làm Thái tôn Trưởng lão của Huyết Lang Liên Minh, lúc đó thì còn có ai biết được thân phận trước đây của các ngươi? Chả lẽ tên lão tổ La Sát kia lại thần thông tới mức nhìn thấy hết mọi chuyện à?”
An Chính Hạ lắc đầu cười khổ, tất cả Linh Kiếm Sư thoát ra khỏi Huyết Hồn Hải đều biết khá rõ vị lão tổ La Sát kia. Nếu không có vị đó thì bọn gã không thể sống sót rời khỏi Huyết Hồn Hải, nhất là cái vụ chỉ bằng một kiếm đã chém chết Giao Long trưởng thành, cái phong độ, tư thế lẫm liệt vô địch đó đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi tên Linh Kiếm Sư trốn thoát khỏi Huyết Hồn Hải như gã. Tuy không dám khẳng định vị kia có liên quan gì tới cái chết của Yêu Vương Thôn Hải Ô Côn hay không, nhưng sự khủng khiếp bá đạo của vị đó là không thể nghi ngờ được, nếu mà vị đó ra tay thì chắc chắn cả đám người ở đây cũng không thể chống đỡ được! Nghĩ tới đây An Chính Hạ đã cảm thấy rét run người, gã liền lắc đầu một cái, dứt khoát gạt hết những suy nghĩ kia qua một bên. Lý Kiến Nhất nói cũng rất có lý, vị kia tuy cường đại nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, một cỗ uy hiếp khủng khiếp nhưng lại ở tít mù xa thì làm sao có thể so sánh được với những món lợi kếch xù đnag nằm sờ sờ ngay trước mắt được!
Cùng với đội tàu trốn thoát khỏi Huyết Hồn Hải nên bọn gã biết rõ lượng của cải khổng lồ cỡ nào, trên đường đi cứu được người cũng đồng thời lấy được rất nhiều của cải tích lũy không biết trong bao nhiêu năm ở các Linh đảo, cộng dồn lại có thể so sánh với tài lực nội tại của ba, bốn Kiếm Tông lâu năm nhất! Ngoài ra còn có hơn chục chiếc Kiếm thuyền Phi Vũ và thuyền lớn Long Kình nữa chứ!
Món lợi khổng lồ trước mặt khiến cho bất kỳ ai cũng dám làm liều. Vốn dĩ bị Kiếm Tông La Sát cưỡng ép phải ký giao kèo bắt ở lại, thêm chuyện hàng ngày bị một đám nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên đầu nên mấy gã Trưởng lão và đám đệ tử khách khanh này hàng ngày đã có sẵn trong lòng sự bất phục. Vì vậy chúng mới dám cấu kết với Huyết Lang Liên Minh, bốn trong sáu Trưởng lão khách khanh đã phản bội, còn đám đệ tử khách khanh thì cũng có hơn nửa chạy theo giặc. Mưu đồ tạo phản đã được ủ từ lâu rồi, chúng chỉ thừa dịp đại bộ phận đệ tử hạch tâm của Kiếm Tông đi ra ngoài liền ra tay hành động khống chế toàn bộ sơn môn, những đệ tử còn lại của Kiếm Tông đã bị dồn ép hết vào trong chủ điện. Hôm nay chỉ cần phá vỡ hệ thống phòng thủ của chủ điện là chúng có thể nắm giữ toàn bộ trục xương sống những cấm trận của sơn môn và có thể lấy ra được tất cả của cải của Kiếm Tông vốn được cất giữ kín.
“Tứ trưởng lão, trong lòng tại hạ có phần bất an, ngộ nhỡ những nữ nhân kia đột ngột trở về thì…Cho nên tại hạ đang tính kế dụ hàng bọn trong kia, nếu họ chủ động đầu hàng thì cũng giảm đi rất nhiều sự phiền toái.” An Chính Hạ nói.
Lý Kiến hừ một tiếng: “Những nữ nhân đó đã được đích thân đại ca và tam ca của ta mời đến, hiện nay đến bản thân chúng còn lo không xong thì làm sao quay về cứu viện được? Tuy nhiên thấy ngươi có thành ý nên cho ngươi được thử đó, nếu bọn chúng vẫn không chịu làm kẻ thức thời thì hãy phát động tổng tấn công ngay! Không cần phải tiết kiệm Linh thạch và Linh đan! Mọi tổn thất sẽ do Huyết Lang Liên Minh lo liệu hết!”
An Chính Hạ dạ vâng rồi dùng thanh âm Kiếm Nguyên truyền đi xa, bao kín hết chủ điện.
“Liễu Nhiếp Nhi! Ngươi vẫn còn chưa thấy rõ tình hình lúc này sao? Kiếm Tông La Sát coi như xong đời rồi, tại sao ngươi vẫn còn phải luồn cúi bán mạng cho chúng? Chả lẽ cả đời cứ chịu làm kiếp nô tài vậy sao? Nay ta cho ngươi thời gian nửa khắc để cân nhắc, một khi đại quân Huyết Lang Liên Minh kéo đến thì mọi chuyện đã quá muộn màng!”
Một lát sau, một giọng nói có vẻ già nua và tương đối mệt mỏi truyền ra ngoài: “An Chính Hạ! Ngươi còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa hả? Lúc trước được ân công cứu mạng ngươi đã từng thề thốt những gì có còn nhớ không? Vậy mà mới một năm trôi qua ngươi đã dám bán đứng hết cả tổ tiên trên đầu hay sao?”
Mặt An Chính Hạ từ màu đỏ bỗng chuyển sang tái, lời thề lúc trước ở Huyết Hồn Hải nay lại vô tình thành một cái gai cắm sâu trong lòng gã. Tu vi của gã đạt cỡ này nên gã hiểu rõ thiên kiếp là có thật và đương nhiên cũng có thể giáng tội cho những kẻ vi phạm lời thề, một khi đã bị trừng phạt thì rất có thể sẽ bị dẫn phát Tâm Ma. Nhưng mà hắn thực sự không cam lòng, mình đường đường là một Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên trung kỳ, lại là con dòng cháu giống đàng hoàng, thế mà nay lại bị đứng dưới trướng mấy con nhóc thì thử hỏi làm sao chịu nổi? “Nhiếp Liễu Nhi kia! Ngươi có chí riêng nhưng phải hiểu là chim khôn thì chọn cành mà đậu, Kiếm Tông La Sát đã cho ta được những gì? Cùng lắm chúng ta cũng chỉ là một đám nô lệ bán mạng cho chúng mà thôi! Ngươi muốn làm nô lệ thì kệ xác ngươi, lão tử không thèm quan tâm!” Gã lục trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La sát là Y Hạ Quang vốn tính nỏng nảy nên hét ầm lên.
Sau đó gã quay sang nói với An Chính Hạ: “An huynh, nói nhiều với mấy mụ đàn bà làm gì cho phí lời! Cấm trận của chủ điện cũng chỉ tương đối mạnh mà thôi, chả lẽ chúng ta đông người như vậy mà không công phá nổi? Ta cho rằng chả cần chờ nhị trưởng lão Huyết Lang Liên Minh tới cũng có thể đánh sập cái mai rùa kia!”
An Chính Hạ liếc về phía Lý Kiến một cái nhưng không nhận được ý kiến gì ngoài tiếng hừ lạnh, gã khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu: “Đẩy mạnh công kích!”
Mấy ngàn Linh Kiếm Sư đang đứng dưới quảng trường liền xuất chiêu công kích vào chủ điện, từng đạo kiếm quang va chạm vào cấm trận làm phát ra những ánh sáng lập lòe rung động. Nhưng đây là chủ điện, hệ thống phòng ngự đương nhiên không tầm thường, cho dù mấy ngàn tên Linh Kiếm Sư kia thay nhau oanh kích thì nó vẫn vững vàng không chút sứt mẻ.
Sau đó một lát, một đạo lưu quang bay vụt tới, An Chính Hạ với tay bắt được vật ở trong đạo lưu quang, trên mặt gã bỗng hơi đần ra.
“Có chuyện gì vậy An huynh?” Tam trưởng lão Phí Minh nhìn thấy đó là một quả kiếm phù truyền tin nên mở miệng hỏi.
An Chính Hạ khẽ lắc đầu: “Một gã Linh Kiếm Sư muốn cầu kiến chưởng tông Kiếm Tông La Sát.”
Phí Minh và Y Hạ Quang đều giật thót, cả hai vội vàng hỏi: “Là ai vậy? Tu vi như thế nào?”
Nhìn thấy hai gã lão hữu có vẻ sợ sệt, An Chính Hạ trong lòng đang căng cứng cũng phải thả lỏng ra một chút và khẽ cười cười: “Chỉ là một người trẻ tuổi thôi, tu vi không rõ lắm nhưng mà cũng không cao đâu, các ngươi yên tâm đi! Không phải hai vị Mạc, Lưu trước kia…Ách, không phải hai thằng đó đâu!”
Hai gã cường giả Kiếm Nguyên thở phào một cái, trong mắt Y Hạ Quang lóe lên một tia tàn bạo: “Nếu không phải thì cứ cho bọn Dương Bác xử lý cho sạch sẽ! Hiện nay không được phép có chút sơ sót nào!”
“Ý ta cũng là như vậy.” An Chính Hạ khẽ gật đầu rồi lấy ra một quả ngọc giản, gã dùng linh thức tạo ra một ấn ký rồi ném đi.
Thời gian trôi qua từng tức, sau một khắc đồng hồ, An Chính Hạ nhíu mày nhìn về phía sơn môn: “Kỳ lạ thật, sao lâu vậy mà chưa có phản hồi nhỷ?”
“Có lẽ bọn Dương Bác đang tìm cơ hội để động thủ, chờ thêm chút nữa đi. Huynh yên tâm đi, bọn Dương Bác có tám thằng cùng lúc ra đòn liên thủ bất ngờ thì cho dù Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn cũng phải ôm hận thôi!” Y Hạ Quang an ủi ngược lại An Chính Hạ.
“Có lẽ vậy!” An Chính Hạ tiệng miệng đáp lời nhưng mà trong lòng gã lại đang có một dự cảm không tốt chút nào…
*** Lời bình:
Về La Sát, gặp ngay âm mưu lớn tạo phản.
Huyết Lang Minh, liệu có nổi mấy gã cường nhân?
Âm mưu tạo phản với sự nhúng tay của Huyết Lang Liên Minh sẽ có diễn biến ra sao? Số phận của những cô gái La sát vốn dĩ rất đáng thương nay lại gặp phải chuyện gì? Muốn có câu trả lời chính xác, xin mời các bạn tiếp tục theo dõi những chương truyện tiếp theo
Nếu như Mạc Vấn không tính trước việc có thể ngộ sát đệ tử Kiếm Tông La Sát thì gã kia đã không đơn giản chỉ bị chảy máu thất khiếu như vậy mà toàn bộ thần trí đã phải bị xóa sạch mất rồi!
Bên ngoài sơn môn, bảy gã đệ tử gác cửa không hiểu vô tình hay cố ý mà đang âm thầm triển khai bao vây Mạc Vấn. Mạc Vấn khẽ nheo mắt lại, sau đó một lát, hai con ngươi hắn như co rút vào, hắn phóng tầm mắt nhìn vào một chỗ sâu bên trong sơn môn, ánh mặt lộ ra một vẻ rất lạnh lùng.
Một lúc sau, gã đệ tử gác cổng mới đi truyền tin kia đã quay trở lại với vẻ mặt tái nhợt, gã lặng lẽ liếc Mạc Vấn một cái rồi đi đến bên cạnh gã cầm đầu đám gác cổng và khẽ thì thào điều gì đó.
Gã cầm đầu liền biến sắc, tuy nhiên vẻ mặt cũng bình tĩnh lại khá nhanh, gã phất tay cho gã truyền tin lui xuống rồi nói với Mạc Vấn: “Bằng hữu, Chưởng môn chúng tôi đã có lời mời, xin mời bằng hữu vào Nghênh Khách Điện.”
Mạc Vấn nhẹ gật đầu rồi đi theo hai gã đệ tử gác cổng có nhiệm vụ dẫn đường đi thẳng vào bên trong sơn môn.
Mạc Vấn vừa đi qua sơn môn, sắc mặt gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ cầm đầu liền chuyển thành vẻ hung ác:”Ra tay!”
Sáu gã Kiếm Cương ở phía sau Mạc Vấn liền vung kiếm chém tới, hai gã đang đi dẫn đường phía trước cũng quay ngoắt lại rút kiếm ra tấn công Mạc Vấn.
Tám đạo Kiếm Cương lập tức phủ kín người Mạc Vấn.
Ầm…Ầm…Ầm..
Tòa sơn môn rung chuyển mạnh, từng đạo cấm văn khắc trên sơn môn tỏa ra ánh sáng lập lòe, rất vất vả mới ngăn chặn được những kiếm khí đang tung tóe xung quanh.
Trên mặt tám gã đệ tử gác cổng tỏ ra vẻ khoái chí, dưới sự công kích mạnh mẽ đầy bất ngờ như vậy thì cho dù Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn cũng bị trọng thương. Tên trẻ tuổi kia coi như đã xong đời!
Nhưng mà khi kiếm quang tiêu tan lại lộ ra một bóng người ý như cũ, đến một cọng lông cũng không hề bị sứt mẻ, tám gã kia thấy vậy liền giật mình kinh hãi.
“Mau lùi lại!”
Gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ bỗng thét lớn, giờ phút này gã đã nhận ra mình vừa đánh vào một cục sắt vô cùng cứng rắn rồi!
Một tiềng hừ lạnh khẽ truyền ra, lập tức một cỗ kiếm áp mạnh mẽ đáng sợ lạnh lùng như một núi băng khổng lồ ập vào cả tám gã kia! Trong nháy mắt, tám gã Linh Kiếm Sư chỉ còn thấy trước mắt mình một cảnh núi thây biển máu, cỗ sát ý đáng sợ ập tới làm cho tinh thần bọn chúng gần như bị sụp đổ hoàn toàn!
Bịch…Bịch…
Tám gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương không kiểm soát được, đồng thời bị ép nằm rạp xuống đất, thân thể đang run lên như cầy sấy, cái đầu bị sức ép đè nặng không thể ngóc lên nổi!
Kiếm quang màu đen kịt mới phát ra từ trong người Mạc Vấn lúc này đã bao phủ bán kính mười trượng, kiếp áp đáng sợ nhưng không hề có một chút chấn động nào hết, đây cũng là kết quả của một năm tu luyện vừa qua, Kiếm Nguyên Sát Lục đã được hắn khống chế hoàn toàn. Dưới kiếp áp của Kiếm Nguyên hậu lỳ đỉnh phong, cho dù đám Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên sơ kỳ cũng lập tức không chịu nổi chứ đùng nói tới mấy gã Kiếm Cương nhãi nhép này.
Tâm trí tám gã kia lúc này đã như một đống tro tàn, dám vây giết một lão tổ Kiếm Nguyên: Đúng thật là quá điên rồ!
“Tại sao dám động thủ với ta? Rốt cục các ngươi là ai?” Mạc Vấn liếc nhìn tám gã đang nằm rạp dưới đất, hắn thu hồi bớt một phần kiếm áp…
*** Truyện được Dịch và đăng tải chính thức trên Bachngocsach.com ***
…Trên quảng trường bên ngoài chủ điện của Kiếm Tông La Sát, mấy ngàn tên nam Linh Kiếm Sư với vẻ mặt chăm chú đang bao vây kín chủ điện. Trên tòa kiếm đài ở trong quảng trường, thủ tịch các trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La Sát là An Chính Hạ đang cau mày nhìn về phía cấm quang bao phủ tòa chủ điện: “Chủ điện chính là xương sống của Kiếm trận hộ sơn, tuy một vài mắt trận đã bị phá nhưng lực phòng thủ vẫn đang ở mức cấp ba trung phẩm, trong thời gian ngắn chúng ta khó lòng mà phá vỡ được.”
Bên cạnh An Chính Hạ, hai trong số sáu trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La Sát là tam trưởng lão Phí Minh và Lục trưởng lão Y Hạ Quang lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ phiền não, ánh mắt hiện lên một vẻ bất an.
“Hừ!” Một gã đứng bên cạnh khoác áo bào màu đen, trên ống tay áo có thêu một hình đầu sói lớn màu máu huyết khẽ hừ lên một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi lo lắng cái gì? Đệ nhị Thái tôn Trưởng lão Huyết Lang Liên Minh chúng ta đang trên đường tới đây, chỉ trong thời gian ngắn nữa là tới. Lúc đó việc công phá cấm trận chủ điện sẽ nhanh chóng xong xuôi, toàn bộ cơ nghiệp của Kiếm Tông La Sát đã nằm gọn trong tay chúng ta rồi!”
“Tứ trưởng lão nói chí phải, chỉ e ngại vị lão tổ La Sát kia…” Trên mặt An Chính Hạ lộ ra vẻ do dự, ẩn chứa một vẻ sợ hãi.
“Lão tổ La Sát là cái gì cơ chứ?” Lý Kiến Nhất hừ lạnh một tiếng mang vẻ khinh thường: “Cùng lắm chỉ là do mấy con bé kia tự bịa ra mà thôi! Nếu không thì tại sao qua bao lâu nay chưa hề thò mặt ra lần nào? Hơn nữa chúng ta chỉ cướp hết bảo khố trong kho của Kiếm Tông La Sát chứ có muốn chiếm Linh đảo đâu! Khi chúng ta đã lấy hết của rồi thì sẽ đi ngay, ai mà biết cơ chứ? Nếu các ngươi thấy sợ thì mau trốn sang bên đảo Huyết Lang lánh nạn. Chờ khi mọi thứ lắng xuống thì thay tên đổi họ, chuyển sang làm Thái tôn Trưởng lão của Huyết Lang Liên Minh, lúc đó thì còn có ai biết được thân phận trước đây của các ngươi? Chả lẽ tên lão tổ La Sát kia lại thần thông tới mức nhìn thấy hết mọi chuyện à?”
An Chính Hạ lắc đầu cười khổ, tất cả Linh Kiếm Sư thoát ra khỏi Huyết Hồn Hải đều biết khá rõ vị lão tổ La Sát kia. Nếu không có vị đó thì bọn gã không thể sống sót rời khỏi Huyết Hồn Hải, nhất là cái vụ chỉ bằng một kiếm đã chém chết Giao Long trưởng thành, cái phong độ, tư thế lẫm liệt vô địch đó đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi tên Linh Kiếm Sư trốn thoát khỏi Huyết Hồn Hải như gã. Tuy không dám khẳng định vị kia có liên quan gì tới cái chết của Yêu Vương Thôn Hải Ô Côn hay không, nhưng sự khủng khiếp bá đạo của vị đó là không thể nghi ngờ được, nếu mà vị đó ra tay thì chắc chắn cả đám người ở đây cũng không thể chống đỡ được! Nghĩ tới đây An Chính Hạ đã cảm thấy rét run người, gã liền lắc đầu một cái, dứt khoát gạt hết những suy nghĩ kia qua một bên. Lý Kiến Nhất nói cũng rất có lý, vị kia tuy cường đại nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, một cỗ uy hiếp khủng khiếp nhưng lại ở tít mù xa thì làm sao có thể so sánh được với những món lợi kếch xù đnag nằm sờ sờ ngay trước mắt được!
Cùng với đội tàu trốn thoát khỏi Huyết Hồn Hải nên bọn gã biết rõ lượng của cải khổng lồ cỡ nào, trên đường đi cứu được người cũng đồng thời lấy được rất nhiều của cải tích lũy không biết trong bao nhiêu năm ở các Linh đảo, cộng dồn lại có thể so sánh với tài lực nội tại của ba, bốn Kiếm Tông lâu năm nhất! Ngoài ra còn có hơn chục chiếc Kiếm thuyền Phi Vũ và thuyền lớn Long Kình nữa chứ!
Món lợi khổng lồ trước mặt khiến cho bất kỳ ai cũng dám làm liều. Vốn dĩ bị Kiếm Tông La Sát cưỡng ép phải ký giao kèo bắt ở lại, thêm chuyện hàng ngày bị một đám nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên đầu nên mấy gã Trưởng lão và đám đệ tử khách khanh này hàng ngày đã có sẵn trong lòng sự bất phục. Vì vậy chúng mới dám cấu kết với Huyết Lang Liên Minh, bốn trong sáu Trưởng lão khách khanh đã phản bội, còn đám đệ tử khách khanh thì cũng có hơn nửa chạy theo giặc. Mưu đồ tạo phản đã được ủ từ lâu rồi, chúng chỉ thừa dịp đại bộ phận đệ tử hạch tâm của Kiếm Tông đi ra ngoài liền ra tay hành động khống chế toàn bộ sơn môn, những đệ tử còn lại của Kiếm Tông đã bị dồn ép hết vào trong chủ điện. Hôm nay chỉ cần phá vỡ hệ thống phòng thủ của chủ điện là chúng có thể nắm giữ toàn bộ trục xương sống những cấm trận của sơn môn và có thể lấy ra được tất cả của cải của Kiếm Tông vốn được cất giữ kín.
“Tứ trưởng lão, trong lòng tại hạ có phần bất an, ngộ nhỡ những nữ nhân kia đột ngột trở về thì…Cho nên tại hạ đang tính kế dụ hàng bọn trong kia, nếu họ chủ động đầu hàng thì cũng giảm đi rất nhiều sự phiền toái.” An Chính Hạ nói.
Lý Kiến hừ một tiếng: “Những nữ nhân đó đã được đích thân đại ca và tam ca của ta mời đến, hiện nay đến bản thân chúng còn lo không xong thì làm sao quay về cứu viện được? Tuy nhiên thấy ngươi có thành ý nên cho ngươi được thử đó, nếu bọn chúng vẫn không chịu làm kẻ thức thời thì hãy phát động tổng tấn công ngay! Không cần phải tiết kiệm Linh thạch và Linh đan! Mọi tổn thất sẽ do Huyết Lang Liên Minh lo liệu hết!”
An Chính Hạ dạ vâng rồi dùng thanh âm Kiếm Nguyên truyền đi xa, bao kín hết chủ điện.
“Liễu Nhiếp Nhi! Ngươi vẫn còn chưa thấy rõ tình hình lúc này sao? Kiếm Tông La Sát coi như xong đời rồi, tại sao ngươi vẫn còn phải luồn cúi bán mạng cho chúng? Chả lẽ cả đời cứ chịu làm kiếp nô tài vậy sao? Nay ta cho ngươi thời gian nửa khắc để cân nhắc, một khi đại quân Huyết Lang Liên Minh kéo đến thì mọi chuyện đã quá muộn màng!”
Một lát sau, một giọng nói có vẻ già nua và tương đối mệt mỏi truyền ra ngoài: “An Chính Hạ! Ngươi còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa hả? Lúc trước được ân công cứu mạng ngươi đã từng thề thốt những gì có còn nhớ không? Vậy mà mới một năm trôi qua ngươi đã dám bán đứng hết cả tổ tiên trên đầu hay sao?”
Mặt An Chính Hạ từ màu đỏ bỗng chuyển sang tái, lời thề lúc trước ở Huyết Hồn Hải nay lại vô tình thành một cái gai cắm sâu trong lòng gã. Tu vi của gã đạt cỡ này nên gã hiểu rõ thiên kiếp là có thật và đương nhiên cũng có thể giáng tội cho những kẻ vi phạm lời thề, một khi đã bị trừng phạt thì rất có thể sẽ bị dẫn phát Tâm Ma. Nhưng mà hắn thực sự không cam lòng, mình đường đường là một Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên trung kỳ, lại là con dòng cháu giống đàng hoàng, thế mà nay lại bị đứng dưới trướng mấy con nhóc thì thử hỏi làm sao chịu nổi? “Nhiếp Liễu Nhi kia! Ngươi có chí riêng nhưng phải hiểu là chim khôn thì chọn cành mà đậu, Kiếm Tông La Sát đã cho ta được những gì? Cùng lắm chúng ta cũng chỉ là một đám nô lệ bán mạng cho chúng mà thôi! Ngươi muốn làm nô lệ thì kệ xác ngươi, lão tử không thèm quan tâm!” Gã lục trưởng lão khách khanh của Kiếm Tông La sát là Y Hạ Quang vốn tính nỏng nảy nên hét ầm lên.
Sau đó gã quay sang nói với An Chính Hạ: “An huynh, nói nhiều với mấy mụ đàn bà làm gì cho phí lời! Cấm trận của chủ điện cũng chỉ tương đối mạnh mà thôi, chả lẽ chúng ta đông người như vậy mà không công phá nổi? Ta cho rằng chả cần chờ nhị trưởng lão Huyết Lang Liên Minh tới cũng có thể đánh sập cái mai rùa kia!”
An Chính Hạ liếc về phía Lý Kiến một cái nhưng không nhận được ý kiến gì ngoài tiếng hừ lạnh, gã khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu: “Đẩy mạnh công kích!”
Mấy ngàn Linh Kiếm Sư đang đứng dưới quảng trường liền xuất chiêu công kích vào chủ điện, từng đạo kiếm quang va chạm vào cấm trận làm phát ra những ánh sáng lập lòe rung động. Nhưng đây là chủ điện, hệ thống phòng ngự đương nhiên không tầm thường, cho dù mấy ngàn tên Linh Kiếm Sư kia thay nhau oanh kích thì nó vẫn vững vàng không chút sứt mẻ.
Sau đó một lát, một đạo lưu quang bay vụt tới, An Chính Hạ với tay bắt được vật ở trong đạo lưu quang, trên mặt gã bỗng hơi đần ra.
“Có chuyện gì vậy An huynh?” Tam trưởng lão Phí Minh nhìn thấy đó là một quả kiếm phù truyền tin nên mở miệng hỏi.
An Chính Hạ khẽ lắc đầu: “Một gã Linh Kiếm Sư muốn cầu kiến chưởng tông Kiếm Tông La Sát.”
Phí Minh và Y Hạ Quang đều giật thót, cả hai vội vàng hỏi: “Là ai vậy? Tu vi như thế nào?”
Nhìn thấy hai gã lão hữu có vẻ sợ sệt, An Chính Hạ trong lòng đang căng cứng cũng phải thả lỏng ra một chút và khẽ cười cười: “Chỉ là một người trẻ tuổi thôi, tu vi không rõ lắm nhưng mà cũng không cao đâu, các ngươi yên tâm đi! Không phải hai vị Mạc, Lưu trước kia…Ách, không phải hai thằng đó đâu!”
Hai gã cường giả Kiếm Nguyên thở phào một cái, trong mắt Y Hạ Quang lóe lên một tia tàn bạo: “Nếu không phải thì cứ cho bọn Dương Bác xử lý cho sạch sẽ! Hiện nay không được phép có chút sơ sót nào!”
“Ý ta cũng là như vậy.” An Chính Hạ khẽ gật đầu rồi lấy ra một quả ngọc giản, gã dùng linh thức tạo ra một ấn ký rồi ném đi.
Thời gian trôi qua từng tức, sau một khắc đồng hồ, An Chính Hạ nhíu mày nhìn về phía sơn môn: “Kỳ lạ thật, sao lâu vậy mà chưa có phản hồi nhỷ?”
“Có lẽ bọn Dương Bác đang tìm cơ hội để động thủ, chờ thêm chút nữa đi. Huynh yên tâm đi, bọn Dương Bác có tám thằng cùng lúc ra đòn liên thủ bất ngờ thì cho dù Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn cũng phải ôm hận thôi!” Y Hạ Quang an ủi ngược lại An Chính Hạ.
“Có lẽ vậy!” An Chính Hạ tiệng miệng đáp lời nhưng mà trong lòng gã lại đang có một dự cảm không tốt chút nào…
*** Lời bình:
Về La Sát, gặp ngay âm mưu lớn tạo phản.
Huyết Lang Minh, liệu có nổi mấy gã cường nhân?
Âm mưu tạo phản với sự nhúng tay của Huyết Lang Liên Minh sẽ có diễn biến ra sao? Số phận của những cô gái La sát vốn dĩ rất đáng thương nay lại gặp phải chuyện gì? Muốn có câu trả lời chính xác, xin mời các bạn tiếp tục theo dõi những chương truyện tiếp theo
Danh sách chương