Nhìn con mèo hoang nhỏ chạy vào nhà vệ sinh, khó chịu nôn khan, vẻ mặt Lăng Mặc nhíu chặt lại.
Ánh mắt rơi xuống những món ăn trên bàn được con mèo hoang nhỏ ăn không ít kia.
Có chút bất lực, “Đúng là cái đồ tham ăn, ăn nhiều như vậy?”
Còn có thể chịu được sao? Lăng Mặc gọi Tôn quản gia lên phòng.
Tôn quản gia nhìn thấy chỉ còn một mình Thiếu gia đang ăn, hoài nghi hỏi, “ Thiếu phu nhân đâu ạ?” Ánh mắt Lặng Mặc mang vẻ không biết làm thế nào, “Ăn nhiều rồi.
Sau đó, không khách khí ra lệnh, “ Sau này, thức ăn giảm một nửa.”
Con mèo hoang nhỏ không biết tiết chế kia, còn tiếp tục ăn như này, không chừng ăn thôi cũng xảy ra chuyện.
Tôn quản gia nghe xong, nhỏ giọng phản bác nói,
Thiếu phu nhân ăn được là phúc.”
Lăng Mặc ném ánh mắt lạnh lùng qua.
Tôn quản gia nhìn thấy, lặng lẽ ngậm miệng, chỉ có thể âm thẩm tính toán, ông có nên lét lút, giấu Thiếu gia mở một căn bếp nhỏ cho Thiếu phu nhẫn?
Lăng Mặc ăn cũng tương đối rồi, đặt đũa trong tay xuống, ra lệnh, “ Dặn đi.”
Tôn quản gia buột miệng nói ra, “ Thiếu phu nhân không ăn nữa sao?"Lăng Mặc lạnh giọng nói, “ Cô ấy còn có thể ăn nữa sao?”
Tôn quản gia thương tiếc cho Thiếu phu nhân, thu dọn thức ăn, đẩy xe thức ăn rời đi. Nhưng trong lòng oán thầm: Trực nam* giống như Thiếu gia, nếu như không phải là gia đình sắp xếp cho Thiếu phu nhân đến xung hỉ, cậu ấy chắc chắn là không có người yêu (*) Trực nam: chàng trai thẳng thắn EQ thấp, không hiểu phong tình
Hạ An Nhiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, không nhìn thấy xe đồ ăn đâu, sắc mặt có chút bi thảm, đồ ăn đâu? Tôi vẫn chưa ăn no mà!”
Lăng Mặc liếc con mèo hoang nhỏ một cái, “ Cô còn có thể ăn sao?”
Hạ An Nhiên khóc rồi.
Tên điên này mới bắt cô nhận một bản thỏa thuận không công bằng xong, bây giờ lại bắt đầu muốn cắt xén đồ ăn của cổ?
Hạ An Nhiên chua xót không nói lên lời.
Cô chỉ là một người nhỏ bé, căn bản tính toán không lại với một nhà tư bản
Sau khi Lăng Mặc ăn xong, ngồi lên xe lăn, nhàn nhã đi đến thư phòng.
Có điều, trước khi đi còn để Hạ An Nhiên nghĩ chotốt, làm thế nào để trong đoạn thời gian này kích thích của mỗi ngày đều phải mới mẻ.
Hạ An Nhiên khóc không ra nước mắt.
Cúi gằm mặt xuống, nằm sấp trên giường, hung hăng đập vài cái lên gối, “ Nhà tư bản đúng là độc ác, chỉ thích bóc lột người khác.”.
Chỉ là…..........
Coi như cô kích thích mỗi ngày, thì thực sự có thể sống thêm chút thời gian sao?
Khi tên điên vừa đưa ra lý luận này, bắt buộc cô, cô ngoài mặt cười tươi, nhưng trong lồng thì điển cuồng phỉ nhổ, cảm thấy tên điên này hoàn toàn thiếu đi kiến thực thông thường.
Nhưng hiện nay sự việc lại móc nổi lên người cô, tự nhiên phải để tấm rồi.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm tài liệu có liên quan.
Vừa tìm kiếm, còn thực sự phát hiện ra có rất nhiều trường hợp.
Một vài nhóm người mắc bệnh tình nguy kịch, bởi vì chịu các loại kích thích, mà có thể sống lấu hơn.
Hạ An Nhiên liếc mắt, “ thực sự còn có một bộ lý thuyết chống đỡ? “ nguồn kích thích” của tên điên này hóa ra không phải là nói hươu nói vượn à.”
Cho nên, nếu như cô kích thích được anh ta, không chừng tên điên đó sẽ sống thêm được mấy ngày.
Cuộc giao dịch này cô vẫn có tỉ lệ thành công nhất định.
Chớp mắt Hạ An Nhiên có thêm niềm tin.
Vấn đề ngay bây giờ chính là mỗi ngày phải đưa ra các kích thích khác nhau cho tên điên kia.
Ban đầu cho rằng, cô có sự hậu thuẫn phía sau của truyện sex, thủ đoạn nhỏ tự nhiên là từng bộ từng bộ, những tên điên kia khăng khăng muốn thử các loại kích thích mới mẻ khác nhau.
Vậy thì lại càng cần nhiều lý thuyết kiến thức hơn để làm hậu thuẫn.
Thế là, có chút nhục nhã gửi tin nhắn cho Bùi Kỳ.
Hạ An Nhiên: Chỗ cậu có.....loại truyện tranh đó không?] [Bùi Kỳ:??? cậu nói gì cơ?] [Hạ An Nhiên: chính là 18+ ý!] [Bùi Kỳ: vừa nãy sau khi mình tắt video, đã xảy ra chuyện gì sao? Kích thích cậu đến nỗi muốn xem 18+, muỗn lấp đầy tâm hồn trống rỗng sao?] [Hạ An Nhiên: nói nhiều lời thế làm gì, chính là hỏi cậu có hay không! Mình muốn loại rất kích thích ấy!] [Bùi Kỳ: không phải là cậu chuẩn bị quyến rũ Diêm vương sống đầy chứ?] [Hạ An Nhiên:.............. [Bùi Kỳ: thật sự bị mình nói trúng rồi? cậu là cảm thấy cánh tay thừa rồi, hay là cảm thấy chân không đẹp nữa?]
Ánh mắt rơi xuống những món ăn trên bàn được con mèo hoang nhỏ ăn không ít kia.
Có chút bất lực, “Đúng là cái đồ tham ăn, ăn nhiều như vậy?”
Còn có thể chịu được sao? Lăng Mặc gọi Tôn quản gia lên phòng.
Tôn quản gia nhìn thấy chỉ còn một mình Thiếu gia đang ăn, hoài nghi hỏi, “ Thiếu phu nhân đâu ạ?” Ánh mắt Lặng Mặc mang vẻ không biết làm thế nào, “Ăn nhiều rồi.
Sau đó, không khách khí ra lệnh, “ Sau này, thức ăn giảm một nửa.”
Con mèo hoang nhỏ không biết tiết chế kia, còn tiếp tục ăn như này, không chừng ăn thôi cũng xảy ra chuyện.
Tôn quản gia nghe xong, nhỏ giọng phản bác nói,
Thiếu phu nhân ăn được là phúc.”
Lăng Mặc ném ánh mắt lạnh lùng qua.
Tôn quản gia nhìn thấy, lặng lẽ ngậm miệng, chỉ có thể âm thẩm tính toán, ông có nên lét lút, giấu Thiếu gia mở một căn bếp nhỏ cho Thiếu phu nhẫn?
Lăng Mặc ăn cũng tương đối rồi, đặt đũa trong tay xuống, ra lệnh, “ Dặn đi.”
Tôn quản gia buột miệng nói ra, “ Thiếu phu nhân không ăn nữa sao?"Lăng Mặc lạnh giọng nói, “ Cô ấy còn có thể ăn nữa sao?”
Tôn quản gia thương tiếc cho Thiếu phu nhân, thu dọn thức ăn, đẩy xe thức ăn rời đi. Nhưng trong lòng oán thầm: Trực nam* giống như Thiếu gia, nếu như không phải là gia đình sắp xếp cho Thiếu phu nhân đến xung hỉ, cậu ấy chắc chắn là không có người yêu (*) Trực nam: chàng trai thẳng thắn EQ thấp, không hiểu phong tình
Hạ An Nhiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, không nhìn thấy xe đồ ăn đâu, sắc mặt có chút bi thảm, đồ ăn đâu? Tôi vẫn chưa ăn no mà!”
Lăng Mặc liếc con mèo hoang nhỏ một cái, “ Cô còn có thể ăn sao?”
Hạ An Nhiên khóc rồi.
Tên điên này mới bắt cô nhận một bản thỏa thuận không công bằng xong, bây giờ lại bắt đầu muốn cắt xén đồ ăn của cổ?
Hạ An Nhiên chua xót không nói lên lời.
Cô chỉ là một người nhỏ bé, căn bản tính toán không lại với một nhà tư bản
Sau khi Lăng Mặc ăn xong, ngồi lên xe lăn, nhàn nhã đi đến thư phòng.
Có điều, trước khi đi còn để Hạ An Nhiên nghĩ chotốt, làm thế nào để trong đoạn thời gian này kích thích của mỗi ngày đều phải mới mẻ.
Hạ An Nhiên khóc không ra nước mắt.
Chỉ là…..........
Coi như cô kích thích mỗi ngày, thì thực sự có thể sống thêm chút thời gian sao?
Khi tên điên vừa đưa ra lý luận này, bắt buộc cô, cô ngoài mặt cười tươi, nhưng trong lồng thì điển cuồng phỉ nhổ, cảm thấy tên điên này hoàn toàn thiếu đi kiến thực thông thường.
Nhưng hiện nay sự việc lại móc nổi lên người cô, tự nhiên phải để tấm rồi.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm tài liệu có liên quan.
Vừa tìm kiếm, còn thực sự phát hiện ra có rất nhiều trường hợp.
Một vài nhóm người mắc bệnh tình nguy kịch, bởi vì chịu các loại kích thích, mà có thể sống lấu hơn.
Hạ An Nhiên liếc mắt, “ thực sự còn có một bộ lý thuyết chống đỡ? “ nguồn kích thích” của tên điên này hóa ra không phải là nói hươu nói vượn à.”
Cho nên, nếu như cô kích thích được anh ta, không chừng tên điên đó sẽ sống thêm được mấy ngày.
Cuộc giao dịch này cô vẫn có tỉ lệ thành công nhất định.
Chớp mắt Hạ An Nhiên có thêm niềm tin.
Vấn đề ngay bây giờ chính là mỗi ngày phải đưa ra các kích thích khác nhau cho tên điên kia.
Ban đầu cho rằng, cô có sự hậu thuẫn phía sau của truyện sex, thủ đoạn nhỏ tự nhiên là từng bộ từng bộ, những tên điên kia khăng khăng muốn thử các loại kích thích mới mẻ khác nhau.
Vậy thì lại càng cần nhiều lý thuyết kiến thức hơn để làm hậu thuẫn.
Thế là, có chút nhục nhã gửi tin nhắn cho Bùi Kỳ.
Hạ An Nhiên: Chỗ cậu có.....loại truyện tranh đó không?] [Bùi Kỳ:??? cậu nói gì cơ?] [Hạ An Nhiên: chính là 18+ ý!] [Bùi Kỳ: vừa nãy sau khi mình tắt video, đã xảy ra chuyện gì sao? Kích thích cậu đến nỗi muốn xem 18+, muỗn lấp đầy tâm hồn trống rỗng sao?] [Hạ An Nhiên: nói nhiều lời thế làm gì, chính là hỏi cậu có hay không! Mình muốn loại rất kích thích ấy!] [Bùi Kỳ: không phải là cậu chuẩn bị quyến rũ Diêm vương sống đầy chứ?] [Hạ An Nhiên:.............. [Bùi Kỳ: thật sự bị mình nói trúng rồi? cậu là cảm thấy cánh tay thừa rồi, hay là cảm thấy chân không đẹp nữa?]
Danh sách chương