Hạ An Nhiên nằm trong vòng tay của Lăng Mặc, vẫn cố kim nền kích động. Một lúc sau đó, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo, “Tôi sẽ thường xuyên cho anh sự kích thích bất ngờ."

Mí mắt Lăng Mặc khẽ nhếch lên, “Tôi rất mong đợi. "

Hạ An Nhiên: "..."

Hạ An Nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Mặc, nhẹ giọng lầm bầm: "Anh không tò mò, tôi ở Hạ gia đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lăng Mặc: "Chẳng qua là cô xem điều đó là quan trọng. Còn tôi thì không"

Hạ An Nhiên nhất thời không nói nên lời.

Đúng... Kẻ mất trí bệnh hoạn căn bản còn không biết hiện tại mình đang nguy hiểm đến mức nào.

Hơn nữa, người như anh làm sao có thể quan tâm đến niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn của cô ấy. Ngay cả khi cô ấy mất kiểm soát cảm xúc của mình, anh ấy cũng sẽ không quan tâm chút nào.

Hạ An Nhiên giãy dụa thêm vài lần trong vòng tay anh, eo vẫn bị anh giữ chặt, không thể cử động được.

Vẻ mặt Hạ An Nhiên trầm mặc, “Buông ra.”

Lăng Mặc nhéo nhéo eo cô, còn bóp bụng cô, chán ghét nói: “Béo, cô nên giảm cân rồi."

Hạ An Nhiên: "..."

Nhà tư bản keo kiệt xấu xa này lại định cắt bớt phần ăn của cô hay sao? Cô thật là muốn giết tên này mất nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười " Xoa bóp xong rồi, anh không đi tắm sao" Lăng Mặc cũng không giữ cô nữa, đứng dậy đẩy xe lần đi vào phòng tắm.

Hạ An Nhiên lại nằm ở trên giường, hai tay chậm rãi nắm chặt chăn bông dưới người cô, ánh mắt hiện lên một màu u ám. Đang ở trong một thế giới bình yên, cô hoàn toàn không muốn lại một lần nữa bước vào bóng tối u ám trước kia.

Cô ấy muốn hoàn toàn dứt khoát quan hệ với những quá khứ không êm đẹp kia, vậy thì những bức ảnh trong tay Hạ Đức Hải nhất định phải bị xóa đi.

Vậy... Bây giờ có phải con đường duy nhất là đầu độc Lăng Mặc không? Hạ An Nhiên nhắm mắt lại, những cảnh tượng mà cô ấy giấu kín trong đáy lòng, vào lúc này không thể ngăn cản hiện ra khắp nơi. Có bóng tối ở khắp mọi nơi.

Cô tiếp tục chạy, cố gắng thoát khỏi bóng tối bẩn thỉu, bạo lực và đẫm máu... Tuy nhiên, bóng tối đáng sợ đó lại bám theo cô, khiến cô muốn vứt bỏ cũng không thể thoát ra được, Hạ An Nhiên thân thể run rẩy không thể nào đứng dậy được.

Sau khi Lăng Mặc ra khỏi phòng tắm, anh thấy con mèo hoang nhỏ của mình đang trên giường, run rẩy vô cùng khó chịu, anh đứng dậy khỏi xe lăn, ngồi trên giường, vươn tay ôm con mèo hoang đang run rẩy vào lòng.

Hạ An Nhiên đang thực sự chìm đắm trong bóng tối đáng sợ, bị ai đó giữ chặt đột nhiên mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Lăng Mặc.

Ngay khi cô muốn thoát khỏi vòng tay ôm của anh, lại nghe Lăng Mặc lạnh lùng mắng: "Nhắm mắt lại đi ngủ."

Hạ An Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong tiềm thức, cô nghĩ thầm, người điên lại bắt đầu bị kích thích rồi sao?

Chỉ là vòng tay của người bệnh mất trí giống như một bến cảng, cho cô sự an tâm không thể giải thích, và từ từ xua tan bóng tối trong lòng cô.

Lăng Mặc ôm con mèo hoang nhỏ, cảm nhận được thân thể căng thẳng đang run rẩy, dần dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng có chuyện gì khiến mèo hoang nhỏ đau khổ như vậy?

Lăng Mặc không muốn con mèo hoang nhỏ của mình chìm trọng đau đớn, bên tại nói nhỏ: "Nghĩ xem ngày mai ăn cái gì để phòng bếp làm đi."

Hạ An Nhiên ngạc nhiên, là tên điên này cảm thấy cảm giác “kích thích không tồi, nên muốn thưởng cho cô sao?

Nghĩ đến ngày mai... Sáng mai là thời hạn mà Hạ Đức Hải đưa cho cô. Vốn dĩ cô ở bên Lăng Mặc là để bảo vệ anh, hi vọng anh có thể vượt qua hai tháng cuối cùng một cách suôn sẻ.

Tuy nhiên, bây giờ cô khó có thể tự bảo vệ bản thân mình... Hạ An Nhiên đã thức cả đêm, sau khi suy nghĩ rất nhiều cô cũng đưa ra quyết định cuối cùng.

Buổi sáng, bầu trời vừa lộ ra một vệt ánh sáng trắng, Hạ An

Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nghiêng người nhìn Lăng

Mặc.

Lúc này, trong mắt cô hiện lên vẻ hối lỗi, khẽ mím môi đỏ mọng, chua xót siết chặt thốt ra ba chữ "Tôi xin lỗi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện