Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Đây là quyền lợi pháp luật trao cho anh ~

Nhà băng được dựng trên một cánh đồng tuyết ở chỗ khuất gió, nóc nhà phủ cỏ khô thật dày. Phòng rất hẹp, giường làm từ da thú và cỏ khô, tuy rằng đơn sơ, nhưng ngồi lên cũng không lạnh.

Augustine nhìn xung quanh một chút, đánh giá chân thực: “Rất đặc sắc.”

“Nếu bây giờ anh hối hận, chúng ta có thể trở về du thuyền.” Dạ Phong Vũ ngồi bên giường nhìn anh.

“Thi thoảng thử một buổi cũng không sao.” Augustine đặt áo măng tô xuống bên cạnh, “Chỉ cần không phải năm nào em cũng muốn đến đây ở mấy tháng.”

“Phòng rách cũng có cái lạc thú của phòng rách.” Dạ Phong Vũ rót trà trong cốc giữ ấm cho anh.

“Lạc thú của anh không ở chỗ phòng ở.” Một tay Augustine bóp mông cậu kéo về phía mình, “Mà là ở em.” Đây cũng là một trong những điểm tốt mà hôn nhân mang lại —— lúc nào cũng có thể thích làm gì thì làm, so với trước khi kết hôn, đương nhiên là nhiều hơn một chút, lời cam kết đã được nhà nước thừa nhận.

Đêm dài người tĩnh, hai người chen chúc trong một cái túi ngủ, ngây thơ chơi trò bắt ngón tay nhau.

“Mấy lần.” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Mười hai.” Augustine nhanh chóng trả lời.

“Mười bốn.” Dạ Phong Vũ sửa lại.

“Anh không nghĩ là ngay cả cái này anh cũng đếm không chính xác.” Augustine bất mãn.

“Chính là mười bốn!” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.

“…….” Augustine vẻ mặt lãnh khốc thỏa hiệp, “Được rồi, mười bốn, em thắng.”

Dạ Phong Vũ cười ôm lấy anh: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Augustine cài nút túi ngủ, “Chúc em mơ giấc mơ đẹp trong nhà băng.”

“Vậy nhất định phải có anh trong đó.” Dạ Phong Vũ chôn mặt trong ngực anh, lười biếng nhắm mắt lại.

Tay Augustine nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, một chút buồn ngủ cũng không có.

Tuy rằng đích thật là một gian phòng ngủ rất không ra gì, nhưng bởi vì đây là tuần trăng mật, cho nên mọi thứ đều trở nên mới lạ và đáng chờ mong. Trước đó, Augustine cho tới bây giờ đều xem hôn nhân như một cái cam kết, thậm chí một loại thủ đoạn, để cho tình nhân nhỏ của mình không bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, để cho hai người đang yêu nhau ở vào trạng thái an toàn, chứ không hơn. Nhưng sau khi kết hôn, lại phát hiện thì ra hôn nhân không chỉ thể hiện lời hứa cùng với sự chuyển biến thái độ của mình, mà còn nhiều hơn nữa ——– mỗi sáng sớm hay đêm khuya, nhìn thấy người bên cạnh mình, trong lòng đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc không gạt đi được. Như là ngọn lửa trong ngày đông giá rét, cũng như là sau khi đi qua con đường gập ghềnh, đột nhiên xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ thuộc về chính mình.

APP còn đang tận chức tận trách mỗi ngày đều đẩy bài, trừ ảnh chụp cùng tin tức, còn có một mục nho nhỏ là lời chúc phúc của fan, mà trong đó hơn nửa đều là anh anh anh ——- dù sao loại chuyện rõ như ban ngày là ông xã đã bị người khác chiếm mất, nghe cũng rất là cần một thời gian chữa lành vết thường thật dài, dù là hồ ly tinh hay tổng tài bá đạo thì cũng thế.

Một tay Augustine ôm Dạ Phong Vũ, tay kia thì lướt màn hình, chỗ bình luận có người dán ảnh Dạ Phong Vũ chụp tạp chí lúc trước, ngón cái Augustine còn chưa có ấn vào, màn hình di động đã bị che lại.

“Không được xem.” Dạ Phong Vũ nằm trên người anh, giọng nói có chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ.

“Anh không để ý cái này.” Augustine vỗ vỗ cậu.

“Em biết anh không ngại.” Dạ Phong Vũ tì cằm lên ngực anh, “Nhưng vẫn không được xem.”

“Ngủ đi.” Augustine lấy ngón cái cọ cọ trán cậu.

“Em không phải Simba.” Dạ Phong Vũ cười né tránh.

“Em không phải Simba, mà là báo con.” Augustine ôm lưng cậu, khiến hai người thay đổi vị trí cao thấp, “Anh yêu em.”

“Yêu bao nhiêu?” Dạ Phong Vũ nhìn vào mắt anh.

“Rất nhiều rất nhiều.” Augustine ôm chặt cậu, “Em mang đến cho anh thế giới hoàn toàn bất đồng, mới mẻ và ấm áp.”

“Mới mẻ rồi sao?” Dạ Phong Vũ ghé vào tai anh nói nhỏ.

“Trở thành người nhà nương tựa vào nhau, nghe có vẻ rất không tệ.” Augustine cười cười, “Không ai có thể cướp anh khỏi em, cũng không ai có thể mang em đi khỏi anh.” Mà có thể sở hữu lẫn nhau, chỉ có lẫn nhau.

Sao lóe sáng nơi chân trời, mọi thứ đều tốt đẹp và ôn nhu.

Chuyến đi trăng mật này kết thúc, hai người không có về Milan, mà là đến Normandy ——- ở đó tổ chức một hôn lễ ấm áp nho nhỏ, chỉ có người nhà và bạn bè tham gia.

“Thế mà tôi lại không thể tới.” Phillip ở nước Mỹ xa xôi nghe tin cực kì bi thương, cảm giác thật sự thiệt thòi.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là người một nhà cùng ăn cơm mà thôi.” Trình Hạ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà an ủi anh ta.

“Năm tiếng.” Phillip nhân cơ hội yêu cầu trọng điểm.

“Năm mơ, nhiều nhất năm phút đồng hồ.” Trình Hạ như thường lệ chém xuống hơn nửa.

“Không thành vấn đề.” Phillip cười tươi rói, “Chờ tôi trở lại châu Âu, sẽ lập tức đi tìm cậu!”

Trình Hạ: “………..”

Tôi cũng không phải có ý này.

“Tuần trăng mật thế nào?” Kate phu nhân hỏi.

“Rất không tệ.” Dạ Phong Vũ dựa vào ban công, “Con rất chờ mong cuộc sống sau này.”

Trong nhà ăn, Augustine ngồi nghiêm chỉnh, đang chăm chú tán gẫu với Leon tiên sinh, về sự liên quan giữa cánh đồng tuyết Nam Cực  với rừng nhiệt đới châu Phi. Tuy rằng một người vẫn như quốc vương nói năng thận trọng, một người vẫn hoàn toàn nghe không hiểu người kia đang nói gì, nhưng so với tình trạng không xong lúc lần đầu gặp nhau mà nói, đã có tiến bộ không hề nhỏ —— ít nhất nhìn có vẻ rất hài hòa.

Phi thường khiến người ta vui mừng.

Mà khi hai người rời nước Pháp, trừ quà tân hôn Kate phu nhân chuẩn bị ra, còn có một chút ngựa gỗ nhỏ thủ công do Leon tiên sinh làm, cái loại có thể ngồi lên trên đó.

“Quà tặng tôi sao?” Phillip kích động đến khó nhịn, hận không thể lập tức bay về Milan.

“Hạ Hạ đoán là cậu sẽ thích.” Dạ Phong Vũ cười nói, “Chúng tôi đều đang đợi cậu trở về.”

Phillip dựa tường lệ nóng doanh tròng, rất muốn viết một bài thơ.

Cảm giác ấm áp này! Sáng sớm ánh nắng rất ấm áp, Dạ Phong Vũ nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ, sau khi giúp anh chuẩn bị báo mới mỗi ngày, cùng với bữa sáng tràn ngập hương vị tươi sáng, Augustine cũng đúng lúc đi từ trên lầu xuống.

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ ngồi trên cửa sổ, vươn tay về phía anh.

“Anh nói rồi, việc này giao cho người khác là được.” Augustine kéo cậu lại.

“Nhưng em muốn tự làm.” Dạ Phong Vũ nhảy xuống đất, “Đợi thêm năm phút nữa, bánh mì sắp xong rồi.”

Augustine gật gật đầu, ngồi bên bàn lấy tờ báo qua: “Đọc chưa?”

“Em? Chưa.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Có tin gì đáng chú ý đặc biệt sao?”

“Không đặc biệt đáng chú ý, nhưng có lẽ em sẽ muốn biết.” Augustine nói, “Bernal con chính thức bị bắt bỏ tù.”

“Pháp luật sẽ cho mọi người công bằng.” Dạ Phong Vũ đặt khay đồ ăn xuống trước mặt anh, “So với vụ án này, em còn muốn biết thời tiết ba ngày tới hơn, Phillip sắp về rồi.”

“Anh hi vọng sẽ có mưa đá.” Augustine mở trang thời tiết.

“Rõ ràng anh cũng rất quan tâm cậu ấy.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu anh, “Ngoan, chuẩn bị ăn sáng.”

MOKA và Simba ngồi xổm bên cạnh, dùng ánh mắt phi thường nghiêm túc nhìn Augustine.

Cũng muốn được xoa một cái.

Hôm này công ti không có hội nghị gì, cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng cần phải xử lí, cho nên Augustine lựa chọn ở lại lâu đài làm việc. Dạ Phong Vũ chỉnh sửa tài liệu lại rồi giao cho anh, sau đó an vị ngồi trên thảm bên cửa sổ, tiếp tục giúp anh chỉnh sửa kỉ yếu hội nghị, thi thoảng sẽ nhíu mày, thi thoảng sẽ mờ mịt, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Mỗi lúc ngừng tay, lúc Augustine ngẩng đầu nhìn về phía bên này, nháy mắt trong lòng đều sẽ có cảm giác mềm mại và thả lỏng —— cho dù là công việc có tệ, hình như cũng không sao, chỉ cần có cậu ở bên cạnh là được rồi.

“Đây là lần thứ bảy anh nhìn em.” Dạ Phong Vũ cắn cán bút ngẩng đầu.

“Đây là quyền lợi pháp luật trao cho anh.” Augustine trả lời, linh hoạt vận dụng hiệu lực của hôn nhân.

Dạ Phong Vũ nhìn anh cười.

Augustine tiếp tục làm việc, tâm trạng tốt lắm.

Mà cùng lúc đó, tâm trạng Phillip cũng tốt lắm.

“Vì sao anh lại xuất hiện ở Trung Quốc!” Trình Hạ ở trong ngực anh ta không thở nổi, ngậm nước mắt gian nan mở miệng.

“Bởi vì tôi xong việc sớm, cho nên tới đón cậu về Milan.” Philip trả lời.

“Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.” Trình Hạ thật vất vả mới đẩy người ra được.

“Tôi có thể làm trợ lí cho cậu.” Philip tự đề cử, “Miễn phí.”

“Augustine tiên sinh sẽ không đồng ý.” Trình Hạ nhắc nhở.

“Cho nên chúng ta phải chấm dứt công việc ở đây sớm một chút.” Philip quan tâm hỏi, “Trước khi tôi xuất hiện, cậu đang làm cái gì?”

Trình Hạ đưa cho anh một tập văn kiện: “Có khách hàng khiếu nại, nói quán cà phê bán ra đồ quá hạn, còn nói muốn kiện lên toà án.”

“Đồ quá hạn?” Philip đón lấy.

“Đương nhiên không có.” Trình Hạ tựa vào ghế, “Tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đang suy nghĩ biện pháp.”

“Cứ việc giao cho tôi.” Philip nhìn vào gương sửa sang lại kiểu tóc, “Tôi nắm chắc, đủ khả năng dùng ngoại hình anh tuấn mê người này để làm cho vị……. Ngô tiểu thư xinh đẹp kia, tiếp thu hòa giải.”

“Năm nay bà ấy năm mươi sáu tuổi.” Trình Hạ sâu kín nhắc nhở.

“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Philip run run cơ ngực, “Cậu phải tin tưởng mị lực của tôi.”

Tâm trạng Trình Hạ thực phức tạp.

Sau những nỗ lực không ngừng của nhân viên nhà hàng, Ngô phu nhân cuối cùng cũng nhận lời, chấp nhận phía quản lí nhà hàng gặp mặt giải thích.

“Anh xác định có thể đi?” Trình Hạ lại hỏi thêm một lần.

“Đương nhiên, năm mươi sáu tuổi hoàn toàn không là vấn đề, đều là quý cô xinh đẹp.” Philip chỉnh cà- vạt, “Danh thiếp của tôi đâu?”

Trình Hạ rút ra đưa cho anh.

“Ngô Lợi Phổ?” Philip vui vẻ, “Tôi thích cái tên mới này.”

“Đều họ Ngô, không chừng hai bên có thể thân thiết một chút.” Lí do của Trình Hạ thực đầy đủ.

Philip vẻ mặt như gió xuân, ngồi xuống đối diện khách hàng khiếu nại.

“Cậu là quản lí nhà hàng?” Ngô phu nhân đối với ngoại hình tóc vàng mắt xanh của cậu rất nghi hoặc.

“Tôi là chủ đầu tư, đúng lúc đến đây thị sát.” Philip đưa danh thiếp qua, “Thật đáng tiếc cho đã mang đến trải nghiệm không thoải mái cho ngài, có lẽ có chút hiểu lầm bên trong, nhưng nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ không cố ý bán ra đồ quá hạn.”

“Cậu là...... Chủ tịch?” Ngô phu nhân đeo kính viễn thị xem danh thiếp.

“Đúng.” Philip dùng vẻ cao ngạo của  Augustine gật đầu.

Ngô phu nhân vừa cẩn thận đánh giá anh nửa ngày, sau đó bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng, tươi cười hòa ái thân thiết: “Kết hôn chưa?”

Trình Hạ: “......”

Nửa tiếng sau, Phillip đàm phán trở về, không chỉ có không tốn một đồng tiền đã làm cho Ngô phu nhân hủy bỏ khiếu nại, thậm chí còn suýt nữa bị mời đi ăn tối cùng gia đình.

“Phiền toái thứ nhất giải quyết.” Philip dựa vào tường bày ra dáng Pose tiêu sái, “Còn nữa không?”

Trình Hạ sùng bái vô cùng, đưa tất cả tài liệu tồn đọng lại cho anh ta.

Không nên lãng phí a….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện