Trong điện Chiêu Vân, Hiền phi ngồi ở trên ghế nhìn trước mặt bày mấy khối ngọc. Thần sắc nàng âm tình bất định, trừng mắt nhìn khối ngọc như ý vỡ nát trong lòng có chút chột dạ. Vừa mới rồi đã hứa hẹn với Thanh Bình Quận phu nhân, nhưng khi nhìn khối ngọc trước mặt thật sự lại cảm thấy khó giải quyết.

Khối ngọc này biểu trưng cho sính lễ cũng là tín vật, Thái tử phi phải cầm trên tay trong suốt quá trình tiến hành hôn lễ, hiện giờ ngọc vỡ thành như vậy, chưa nói việc hủy hoại tín vật sẽ phải chịu nghiêm trị, chỉ sợ là sẽ ngụ ý không tốt. Thái tử đi đón dâu đã gặp chuyện, khuê phòng Tiêu tiểu thư bốc cháy, mấy chuyện gôm lại cảm thấy hôn lễ này rất nhiều tai nạn.

Hiền phi nghĩ, Tiêu tiểu thư chưa vào cung đã hiển lộ ra mệnh không tốt, có nhiều tai nạn xảy ra là dấu hiệu xấu. Đổi lại là nàng, dù nói cái gì cũng không muốn một cô con dâu như vậy, nếu sau này vào cung lại xảy ra cái gì sai lầm, chẳng phải là sẽ nháo loạn đến gà bay chó sủa sao? Bất quá kỳ quái chính là, Khâm Thiên Giám rõ ràng nói bát tự Thái tử cùng Tiêu tiểu thư rất hợp. Khâm Thiên Giám nói bát tự Tiêu tiểu thư xưa nay hiếm có, dù không nói rõ nhưng ám chỉ đây là mệnh phượng hoàng cách. Đương nhiên tin tức này cũng không có truyền ra ngoài, là do sau khi Hoàng thượng chỉ hôn Tiêu tiểu thư xong, nàng mới cho người dò hỏi mà biết.

Cũng là bởi vì biết được tin tức này, Hiền phi mới biết được lý do vì sao Hoàng thượng chọn Tiêu tiểu thư làm Thái tử phi mới. Vì trong lòng Hoàng thượng kỳ vọng rất cao đối với Thái tử nên chọn lựa một người có mệnh cách làm hoàng hậu. Nhưng ngẫm lại cũng giống năm đó, vì để Thái tử có thể hồi phục, Hoàng thượng đã làm theo lời cao tăng chùa Bạch Mã, cưới một người có bát tự thích hợp để giúp Thái tử giải nạn. Từ những sự việc này cho thấy Hoàng thượng rất quan tâm Thái tử.

Hiền phi vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay ở trên bụng, nhớ tới việc của Uyển Quý phi, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Nàng lệnh cung nữ cận thân đem ngọc như ý bị vỡ nhiều mảnh nhỏ cất kỹ, sau đó lại mang người đi đến khố phòng, mượn danh nghĩa kiểm kê sổ sách, trộm một khối ngọc có hình dáng tương tự khối ngọc kia. Hiền phi lần đầu tiên làm loại chuyện này, sắc mặt cứng ngắc, dáng đi cũng kỳ quái, nếu không phải nhờ cung nữ dìu cánh tay, sợ là không thể bước đi.

Sau khi đã lấy xong ngọc, Hiền phi trở lại điện Chiêu Vân. Lúc này hai chân Hiền phi đều đã mềm nhũn, hai cung nữ không biết Hiền phi đã làm gì, các nàng chỉ cho là Hiền phi thân thể khó chịu, sốt ruột đi mời thái y. Hiền phi cũng không có ngăn các nàng lại, dù sao nàng cũng muốn biết mình rốt cuộc có thai hay không.

Không bao lâu, thái y tới, trải qua một phen chẩn đoán bệnh, Hiền phi quả thực có thai. Tin tức truyền ra, điện Chiêu Vân trên dưới tràn ngập không khí hân hoan. Ở những nơi khác không khí không có vui vẻ như vậy, nhất là ở điện Tử Thần của Uyển Quý phi là một bầu không khí yên tĩnh dị thường, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng một cái kim rơi trên mặt đất.

Trong điện Tử Thần tất cả cung nữ cùng nội thị đều nín thở ngưng thần, không dám nhất chân giơ tay sợ tạo ra tiếng động làm khinh động chủ tử, chỉ sợ chọc giận Quý phi sẽ bị mắng chửi hay phạt đánh. Từ khi Quý phi sẩy thai, tính cách Quý phi biến đổi khó lường. Đã hơn một năm nay, cung nữ cùng nội thị trong điện Tử Thần bị đánh chết rất nhiều, bởi vậy hiện giờ người trong điện đều căng thẳng tinh thần, rất sợ chính mình sẽ là người kế tiếp bị Quý phi trút giận.Không thể tưởng, lúc này lại có tin Hiền phi có thai, tất cả cung nữ cùng nội thị trong điện Tử Thần trong lòng đều không ngừng kêu khổ. Quý phi ở mặt ngoài thoạt nhìn rất được sủng ái, trong một tháng có hơn phân nửa thời gian Hoàng thượng đều ngủ tại điện Tử Thần. Chỉ có người hầu hạ trong điện mới biết, Hoàng thượng không có sủng hạnh Quý phi. Quý phi trước mặt người ngoài cười tươi khoe khoang, sau lưng mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, Bạch Cập thấy sốt ruột không thôi, rồi lại không thể làm gì.

Dù sao Uyển Quý phi thương tâm như thế đều là bởi vì sau khi sẩy thai mà sinh ra tâm bệnh. Bạch Cập mỗi ngày nghe Uyển Quý phi nguyền rủa Hoàng thượng cùng bị phế với Thái tử phi vì Uyển quý phi chắc chắn làm hại nàng sẩy thai chính là Thái tử phi cùng Hoàng thượng. Bạch Cập tất nhiên là không tin, hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng thượng sao hại con mình? Bởi vậy nàng khuyên giải, nhưng lại bị Uyển Quý phi cho rằng nàng đã bị Thái tử phi hoặc Hoàng thượng mua chuộc, cho nên mới nói tốt cho bọn họ.

Dần dà, Bạch Cập không còn được tín nhiệm nữa. Bạch Cập vốn là cung nữ cận thân của Uyển Quý phi, cũng là Tổng quản điện Tử Thần, nhưng từ khi Uyển Quý phi không tín nhiệm nàng nữa, một cung nữ khác liền được đề bạt lên quản lý chuyện lớn nhỏ trong điện. Nói dễ nghe là chia sẽ cực nhọc với Bạch Cập, nhưng mọi người đều biết, Bạch Cập cô cô đã thất thế, bị Quý phi chán ghét mà vứt bỏ. Bạch Cập trong lòng tất nhiên là vô cùng chua sót, nhưng nàng vẫn tận tâm hầu hạ Uyển Quý phi.

Cung nữ được đề bạt tên là Hồng Phấn, vốn là người có mộng trèo cao, trước đây nàng ta cũng chỉ là cung nữ bình thường hầu hạ bên Uyển Quý phi. Có một lần Hoàng thượng đến nghỉ ở điện Tử Thần, Hồng Phấn đã đến trước mặt Hoàng thượng xum xoe, bị Uyển Quý phi biết được tức giận trách phạt. Sau đó Hồng Phấn đã bị đem đi làm công việc nặng nhọc, cũng không biết nàng ta đã nịnh hót như thế nào mà lại được trở về hầu bên cạnh Quý phi.

Hồng Phấn được đề bạt lên chức, bắt đầu tranh sủng cùng Bạch Cập. Bởi vì nàng ta ở trước mặt Quý phi nói huyên thuyên, cho nên Quý phi càng ngày càng không tín nhiệm Bạch Cập, thậm chí còn tin lời Hồng Phấn cho rằng Bạch Cập tâm không trung thành, có ý nghĩ muốn chiếm ân sủng của Hoàng thượng để có thể một bước bay lên làm phượng hoàng.

Bạch Cập không phân bua, Hồng Phấn cũng ngày càng quá đáng, Uyển quý phi lại nhìn không ra lòng dạ xấu xa của đối phương, còn cho rằng Hồng Phấn là một người tốt, ngày trước là nàng hiểu lầm Hồng Phấn. Uyển quý phi càng tín nhiệm Hồng Phấn, liền bắt đầu xa lánh Bạch Cập.

Hồng Phấn ở trong lòng nhận định, lúc trước nhất định là Bạch Cập đã tố cáo nàng với Quý phi, nếu không Quý phi sao biết nàng chạy tới câu dẫn Hoàng thượng? Lần này khó khăn lắm mới được trở mình, nhất định phải cho Bạch Cập biết nàng không phải dễ dàng bị ức hiếp.

Bạch Cập không quan tâm trò khiêu khích của Hồng Phấn, nàng chỉ nghĩ hầu hạ tốt cho Uyển Quý phi.  Lòng trung thành của nàng cũng không có đổi Uyển Quý phi sẽ nhận thấy. Uyển Quý phi thái độ đối với nàng càng ngày càng kém, đem hết quyền quản lý nội điện giao cho Hồng Phấn, chỉ cho nàng làm công việc bưng trà rót nước thấp kém. Thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng một cô cô Tổng quản chỉ có thể bưng trà rót nước, một chút quyền cũng bị mất, có thể nói thể diện cũng bị mất.Bạch Cập tâm cũng càng ngày càng lạnh, nhìn Hồng Phấn nịnh nọt  làm Uyển Quý phi thật vui vẻ, trong lòng của nàng có chút không vui, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ làm tốt bổn phận của mình.

Một ngày, nàng đứng ở cửa đại điện cách đó không xa, cúi đầu xuống nghe Hồng Phấn ríu rít nói, không ngừng nịnh hót Quý phi. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy ngoài điện nội thị cao giọng hô lớn:

"Hoàng thượng giá lâm... "

Lập tức Uyển Quý phi dẫn theo người hầu đến cửa đại điện nghênh đón thánh giá. Trên đường Bạch Cập liếc nhìn Hồng Phấn một cái, phát hiện ánh mắt của đối phương sáng lên, trên mặt càng ẩn hiện kích động, hiển nhiên là hưng phấn đối với việc Hoàng thượng đã đến.

Bạch Cập trong lòng cười nhạo, không nghĩ tới Hồng Phấn còn có ý định bò lên giường Hoàng thượng. Nàng rũ mí mắt, ở trong lòng tính toán phải làm sao phá hư chuyện tốt của đối phương.

Cho dù Quý phi đã không còn tín nhiệm nàng, không trọng dụng nàng, nàng cũng không để Quý phi bị thương tổn, nàng không thể để Hồng Phấn thực hiện được ý định. Bạch Cập nắm tay thành quyền, trên mặt hiện lên một tia kiên định.

Uyển Quý phi dẫn đoàn cung nữ và nội thị nghênh đón Hoàng thượng vào điện Tử Thần. Hồng Phấn trộm liếc mắt nhìn một cái, phát hiện vẻ mặt Hoàng thượng biểu tình thản nhiên, nhìn không ra vui buồn, trong lòng của nàng không ngừng bồn chồn, Hoàng thượng đêm nay sẽ ở lại điện Tử Thần phải không? Nếu ngài ở lại điện Tử Thần, như vậy cơ hội của nàng đã tới rồi. Nàng trở lại hầu hạ bên cạnh  Quý phi chưa bao lâu, nhưng cũng biết gần đây Hoàng thượng không hề gần gũi Quý phi, mỗi lần ở lại đều ngủ một mình tại chính điện.

Trong mắt nàng hiện lên một tia khát khao cùng quyết tâm, dựa vào ngoại hình và sự thông minh của chính mình, nếu có thể được một đêm ân sủng, nàng tin tưởng có thể tiếp tục được sủng ái. Bởi vậy nàng âm thầm khích lệ chính mình, nàng nhất định không thể buông tha cơ hội này....

Lại nói về Tiêu Uyển Nương, sau khi xuất cung liền đi thẳng đến Tiêu phủ, trong lòng vẫn còn hồi hộp, miệng cứ lẩm bẩm, lòng bàn tay cùng phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cho đến khi xe vào Tiêu phủ, lúc này bà mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đến cổng bà xuống xe lên một cỗ kiệu trực tiếp được đưa đến Vinh Thọ đường. Thời điểm bà đến cửa Vinh Thọ đường đã thấy Tiêu lão phu nhân dẫn Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư đợi sẵn ở cửa.

Tiêu Uyển Nương gặp được người thân, tâm tình có chút kích động, nghẹn ngào hô lên

"Mẫu thân..."

Lão phu nhân mắt ửng đỏ, không chờ Tiêu Uyển Nương hướng bà quỳ gối hành lễ, liền tự mình đem đỡ người đứng lên.

Tiêu tiểu thư trong lòng có chút giật mình, tổ mẫu luôn quan trọng phép tắc, từ nhỏ nàng không ít lần bị mắng. Vả lại tổ mẫu đối với mình vẫn luôn là bình thản, hôm nay tổ mẫu lại đối với cô cô nhiệt tình, quả thực làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Tiêu phu nhân trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lập tức bình tĩnh. Tiểu cô vốn được cưng chìu, hiện giờ lại là phu nhân Trung Thư Lệnh, còn là Thanh Bình Quận phu nhân tam phẩm, thân phận tất nhiên là khác ngày xưa, vả lại hiện giờ Tiêu gia có việc cầu Trác gia, Tiêu gia tất nhiên là không câu nệ lễ tiết.Tiêu Uyển Nương cùng Tiêu lão phu nhân hơn mười năm mới gặp lại. Từ khi được gả cho Trác Dung Ung rời Tiêu gia đến kinh đô đã hơn mười năm, bình thường cũng chỉ là thư từ qua lại, ngày lễ ngày tết cũng chỉ gửi quà cùng hậu lễ mà thôi. Bây giờ vì hôn sự của Tiêu tiểu thư mà Tiêu gia dọn đến kinh đô, rốt cục họ đã gặp mặt, mẹ con hai người tất nhiên là nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ có ôm nhau khóc lóc.

"Ai gia, tiểu cô vừa mới từ trong cung ra, có lẽ đã mệt, chúng ta đi vào trước rồi nói."

Lão phu nhân vội vàng lau nước mắt, dắt tay Tiêu Uyển Nương vào Vinh Thọ đường

"Tẩu con nói đúng, là mẫu thân hồ đồ, để cho con đứng ở cửa gió lớn thế này."

Tiêu Uyển Nương dìu lão phu nhân, hai mẹ con đi vào phòng, Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư theo ở phía sau, một câu cũng không nói. Đợi cho vào nhà xong, Tiêu lão phu nhân càng lôi kéo Tiêu Uyển Nương hỏi về sinh hoạt những năm gần đây, căn bản quên mất lúc này điều cần nói, điều quan trọng nhất không phải là cuộc sống của Tiêu Uyển Nương như thế nào, mà là kế tiếp Tiêu gia bọn họ nên làm gì để sống tiếp.

Tiêu phu nhân mấy lần muốn nói lại thôi, đều bị lão phu nhân nói chuyển hướng. Một lần rồi lại một lần, Tiêu phu nhân cũng biết ý tứ lão phu nhân, bà phải kiềm chế tức giận cùng sốt ruột, ngồi ở một bên nghe lão phu nhân cùng Tiêu Uyển Nương nói cười. Tiêu tiểu thư nheo mắt, cúi đầu  xuống, dấu đi sự châm chọc trong mắt.

Một lát sau, Tiêu tiểu thư quan sát Tiêu Uyển Nương. Tiêu Uyển Nương dù sau cũng xuất thân từ Tiêu gia có tiếng ở Giang Lăng, luôn được cưng chìu sao không có lựa chọn gả vào gia đình danh giá giàu có làm vợ cả, ngược lại gả vào Trác gia làm vợ kế? Có lẽ tổ phụ có nguyên nhân. Tổ phụ lúc ấy thân là lão đại thần lại đem con gái gả cho một quan tứ phẩm làm vợ kế, một bước đi này xem ra có tính toán. Thứ nhất để cho Hoàng thượng biết được tổ phụ cũng không có ý tứ kết bè đảng, thứ hai để Tiêu gia tránh được nghi kỵ.

Không cần biết Tiêu gia thực lòng thật dạ hay không, ít nhất tỏ thái độ cùng hành động như thế, Hoàng thượng cũng không thể làm gì Tiêu gia, sau này cũng vì thế mà chọn Tiêu gia chỉ hôn Thái tử phi mới. Kết quả này hiển nhiên là tổ phụ đã sớm dự liệu được, nếu không tại sao khi nhận thánh chỉ tứ hôn vẻ mặt tổ phụ không hề có biểu tình kinh ngạc nào. Vả lại nàng bây giờ mới nhớ, trong nhà thuở nhỏ đã đem nàng giáo dục để trở thành Thái tử phi. Ba năm trước đây Thái tử điện hạ cưới chính phi trong nhà đều một phen kinh ngạc, khi biết được Thái tử phi là Trác công tử trong nhà lại khôi phục bình thường. Việc giáo dục nàng cũng không có thả lỏng, tựa hồ thực chắc chắn, chính nàng ngày sau vẫn còn có cơ hội vào cung.

Quả nhiên, một năm trước thánh chỉ đến Tiêu gia, nàng được chỉ định là Thái tử phi mới. Nàng bình tĩnh tiếp nhận kết quả này, biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy. Trác công tử chỉ vào cung ba năm đã bị phế, như vậy nàng thì sao? Nàng có năng lực trụ lại nơi ăn thịt người kia trong bao lâu?

Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Uyển Nương nói liên miên hồi lâu, đến khi Tiêu lão thái gia phái người đến gọi Tiêu Uyển Nương, mẹ con hai người lúc này mới bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới đây không phải là thời điểm ôn chuyện, Tiêu gia còn có chuyện đại sự liên quan sống chết."Uyển Nương, con hôm nay vào cung có gặp được Hiền phi hay không?"

"Dạ có gặp, Hiền phi vốn còn e ngại, không muốn bị kéo xuống nước, bất quá nói ra đó là cam đoan của phụ thân, Hiền phi liền động tâm."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

Lão phu nhân nghe xong rất là vui mừng, nắm tay Tiêu Uyển Nương vỗ vỗ, Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư ở một bên cũng thở ra một hơi.

Lão phu nhân không dám lôi kéo Tiêu Uyển Nương lâu, dù sao lão thái gia vẫn đang chờ Tiêu Uyển Nương, bởi vậy mẹ con hai người vội vàng nói nói mấy câu, Tiêu Uyển Nương liền đi theo người hầu đến gặp lão thái gia.

Đợi cho Tiêu Uyển Nương rời khỏi, lão phu nhân lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc thường ngày, bà thản nhiên nói:

"Các con cũng đã nghe thấy, Hiền phi đáp ứng thay chúng ta giấu diếm chuyện này, sau này không cho nhắc tới chuyện ngọc như ý nữa. "

Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư gật gật đầu, lão phu nhân lại hít một hơi,

"Việc ngọc bị vỡ, ta không tin một nha hoàn nhỏ lại can đảm đến như vậy, sợ là sau lưng có người không muốn để cho Nguyên Nương chúng ta trở thành Thái tử phi mới."

"Dạ, con cũng là nghĩ như vậy, ngày đó khuê phòng tự nhiên bị cháy đã là cổ quái, vả lại Nguyên Nương nói lúc ấy hỗn loạn căn bản không biết ngọc làm như thế nào bị vỡ, cũng không biết ngọc vỡ khi nào. Nếu không phải nha hoàn kia lớn tiếng gây ồn ào, cũng không có người chú ý tới, bởi vậy nha hoàn kia giống như là muốn cố ý để mọi người chú ý."

Tiêu phu nhân chậm rãi mở miệng, đem việc ngày đó nói lại một lần.

"Đúng là vì như thế, ta mới đem toàn bộ người trong viện trói lại, không biết có người trà trộn vào hay không, những người đó đều không thể lưu lại."

Lão phu nhân lạnh lùng nói xong liền nhắm mắt lại, tay lần chuỗi phật châu miệng lẩm nhẩm.

"Dạ, con biết nên làm như thế nào."

Tiêu phu nhân nhẹ giọng đáp ứng, Tiêu Nguyên Nương ánh mắt lóe lên, môi khẽ mấp máy, muốn nói cái gì nhưng  lại thôi.

Một lát sau, lão phu nhân chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Nguyên Nương nói:

" Nguyên Nương, theo ý kiến của con, Hoàng thượng còn muốn đưa con vào cung không?"

"Thưa tổ mẫu, con cảm thấy, đợi cho Điện hạ bình phục tốt, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ để Khâm Thiên Giám tính lại một ngày hoàng đạo, nghênh đón con tiến cung."

Tiêu Nguyên Nương lập tức ngẩng đầu tự tinh nói.

"Được lắm."

Lão phu nhân gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó liền khoát tay, nói với Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư

"Mấy ngày nay tất cả mọi người đều mệt mỏi,  các con cũng nên nghỉ ngơi đi, chuyện này đã có lão thái gia, các con cũng không cần lo lắng, Nguyên Nương chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc mình cho tốt đợi người đến đón là được."

Tiêu phu nhân cùng Tiêu tiểu thư sau khi nghe xong nhanh chóng đứng dậy hướng lão phu nhân hành lễ cáo lui....

Ở điện Lập Chính.

Hoàng hậu nhìn Hoài Vương phi nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, trong lòng tràn ngập sự phiền não. Hoàng thượng vô duyên vô cớ đem Hoài Vương phi ném cho bà là như thế nào? Chính bà hiện giờ cũng đã bị giam lỏng, chỉ là cái danh Hoàng hậu... Đúng vậy, chính mình bị giam lỏng, chẳng lẽ là Hoàng thượng đem Hoài Vương phi đưa đến điện Lập Chính, cũng là bởi vì muốn giam lỏng Hoài Vương phi sao?!

Hoàng hậu càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng gọi Vương cô cô, nhẹ giọng nói vài câu. Vương cô cô sau khi nghe xong biến sắc, nhỏ giọng nói:

"Nương nương, thứ cho lão nô lắm miệng nói một câu, không cần biết ý Hoàng thượng là gì, nếu đã đưa người đến, chúng ta chăm sóc nàng cho tốt, còn việc khác vẫn là đừng quan tâm."

"Dù sao, không cần biết Hoàng thượng có phải vì đối phó Hoài Vương hay không, với bổn cung cũng không quan hệ lớn."

Hoàng hậu gật gật đầu, không nghĩ nhiều, híp mắt cười cười,

"Cũng không phải không quan hệ tới bổn cung, nếu là thật sự có thể trừ bỏ Hoài Vương, đối với Thuần nhi tất nhiên là tốt, chỉ cần Hoàng thượng có thể vẫn luôn đối tốt với  Thuần nhi, bổn cung bị giam đến chết cũng cam nguyện."

Vương cô cô sau khi nghe xong ánh mắt đau xót, trong lòng hỗn tạp, thật sự là lo lắng. Hôm qua nương nương được ân điển đến thăm Điện hạ, cũng không biết Điện hạ cùng nương nương nói gì, nương nương trở về đã hồn bay phách lạc, khóc cả một buổi tối, sáng sớm hai mắt đều sưng lên, làm cho bà nhìn thấy thật sự là đau lòng không thôi.

Nương nương bị giam lỏng tại điện Lập Chính đã thực đáng thương, Điện hạ còn chọc giận nương nương, khiến cho Vương cô cô trong lòng không khỏi đối với Đậu Thuần có vài phần oán hận. Bà cho rằng Đậu Thuần không nghĩ biện pháp giúp Hoàng hậu khỏi bị cấm túc đã là đại bất hiếu, hiện giờ lại làm Hoàng hậu thương tâm, Điện hạ có xứng đáng với sự yêu thương của nương nương không? May mắn Hoàng hậu cũng không có thương tâm lâu lắm, khóc một đêm xong, hôm sau đã tươi tỉnh trở lại, cũng không còn nhắc lại việc muốn đi ra ngoài, dường như đã tiếp nhận chuyện bị giam lỏng.

Lúc này lại nghe Hoàng hậu nói cái gì mà chết cũng cam nguyện, Vương cô cô trong lòng khiếp sợ, có chút đau lòng lại có chút bất đắc dĩ, nương nương sao có thể không có ý chí như vậy? Nương nương là Hoàng hậu cao quý, sao có thể nhìn mớ hồ đồ tiện nhân nắm cung vụ, vượt qua nương nương? Chỉ là hiện giờ bà nói cái gì nương nương cũng nghe không vào, ngược lại còn muốn bà không cần tái nhắc tới những sự việc phiền lòng đó, làm cho bà thật sự không nói được gì.

Hoàng hậu cũng mặc kệ Vương cô cô tâm tư gì, hôm qua Đậu Thuần đã nói vậy, mặc dù không hiểu hết triệt để, nhưng cũng làm bà hiểu một chuyện, nếu không có Đậu Thuần, bà không thể là Hoàng hậu. Bất luận là nhan sắc, gia thế, tài trí, tâm kế hoặc thủ đoạn, bà cũng không phải đối thủ của các phi tần khác trong cung. Nếu không phải có Đậu Thuần, từ lúc Uyển Quý phi được sủng ái mười năm trước, bà đã bị phế, đâu còn có thể làm Hoàng hậu đến hôm nay?

Bởi vậy bà tuy rằng khổ sở trong lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại điều Thuần nhi đã nói không phải sai, vả lại hiện giờ tình cảnh Thuần nhi rất gian nan, bà không giúp được cho Thuần nhi, cũng đừng cản trở mới phải. Trong lòng tràn ngập mất mát cùng cảm giác vô lực, nhưng Phó Yến Tinh lần đầu tiên thừa nhận mình so ra kém hơn Uyển Quý phi cùng các phi tần khác, bà một chút cũng không thích hợp ở ngôi vị này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện