Khi Tôn Như Lan nghe nha hoàn báo lại Trác Y Liên đã tắt thở còn có chút không dám tin, nhưng hồi tưởng lại mới vừa rồi Trác Y Liên mặt và đầu đầy máu quả thật là rất nghiêm trọng. Nhưng hiện tại đối phương chết ở Hầu phủ, nếu Đỗ phủ biết được nháo loạn lên thì làm cái gì bây giờ? Bởi vậy nàng cố trấn tĩnh vội vàng hạ lệnh cấm người hầu mở miệng, mà còn lệnh người đi bẩm báo Trác nhị công tử.

Trác nhị công tử nghe nói tỷ tỷ chết cũng kinh ngạc vạn phần. Hắn vội vàng đi vào hậu viện, vừa tiến vào chính phòng liền nhìn thấy sàn nhà đầy máu tươi. Hắn nhíu nhíu mày bước nhanh vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Trác Y Liên vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn phu nhân mình sắc mặt không tốt ôm bụng ngồi ở tràng kỷ, nha hoàn cùng bà vú sắc mặt đều có chút kinh hoàng.

"Như Lan, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tôn Như Lan che bụng, đem sự tình nói một lần.

"Nơi này phu nhân có thể ở sao? Còn không đem phu nhân đi về nghỉ?"

Trác nhị công tử quay đầu nổi giận nói với bà vú cùng nha hoàn. Đợi cho Tôn Như Lan được dìu rời đi, hắn lúc này mới bắt đầu thẩm vấn bọn nha hoàn.

Tuy nói Trác Y Liên là tỷ của hắn, nhưng hắn nghe nha hoàn cùng bà vú tự thuật, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nếu không phải nha hoàn kia quyết định thật nhanh cắt góc áo, Trác Y Liên nắm chặt góc áo kéo như vậy thì không biết Như Lan sẽ phải chịu thương tổn gì. Tỷ tỷ tất nhiên đáng thương nhưng đứa con trong bụng Như Lan quan trọng hơn. Bởi vậy hắn biết sự tình xong, liền hạ lệnh các người hầu phải câm miệng, không cho người nào trong phủ  nhắc lại chuyện này.

Hắn cùng Tôn Như Lan đồng lòng quyết định Tiêu Uyển Nương còn dưỡng bệnh không cho bà biết sợ bà chịu không nổi đả kích. Hiện tại quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp trấn an Đỗ phủ.

Đỗ gia đột nhiên thu được bái thiếp của Vinh Thân Hầu tất nhiên là kinh ngạc vạn phần. Đỗ Tế Tửu cùng Đỗ Tư Nghiệp sợ đối phương là tới hỏi tội trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Nhưng không ngờ Vinh Thân Hầu tới cửa cũng chỉ nói Trác Y Liên đột nhiễm bệnh cấp tính, cho nên muốn ở lại Hầu phủ tĩnh dưỡng một thời gian, mà phu nhân hắn lại có có thai bởi vậy Đỗ tiểu công tử vẫn là nên về Đỗ phủ để người Đỗ gia chiếu cố.

Đỗ Tế Tửu cùng Đỗ Tư Nghiệp nghe Vinh Thân Hầu giải thích một chuỗi, nhận lại con cháu bọn họ, cũng không kịp hỏi Trác Y Liên nhiễm là bệnh gì, Vinh Thân Hầu liền vội vàng rời đi. Đỗ Tế Tửu cùng Đỗ Tư Nghiệp đối với lời nói của Vinh Thân Hầu rất tin không nghi ngờ. Mà Đỗ Tư Nghiệp ôm con trong lòng càng ác độc hy vọng tốt nhất Trác Y Liên bệnh không qua khỏi, không cần trở về...

Trác nhị công tử sau khi trở về đi nhìn Tôn Như Lan một chút, biết đối phương uống thuốc dưỡng thai đã ngủ, liền bắt đầu xử trí những nha hoàn cùng bà vú. Những nha hoàn cùng bà vú đều không biết chữ, đồng thời đều là người đi theo Tôn Như Lan như của hồi môn nên cũng sẽ không có tiết lộ tin tức, hắn liền đem toàn bộ đưa đến thôn trang ở nông thôn quản thúc. Về phần nha hoàn cứu Tôn Như Lan, Trác nhị công tử tự nhiên không có xử trí đối phương.Đợi cho Tôn Như Lan nghỉ ngơi tỉnh dậy thì Trác nhị công tử đã đem sự tình xử lý tốt. Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, vỗ về cái bụng hơi nhô cao của mình.

"Nàng tỉnh, cảm giác thế nào?"

Trác nhị công tử áp chế suy nghĩ trong lòng, bước nhanh lên trước hỏi, Tôn Như Lan bị tiếng nói bừng tỉnh, vội vàng trả lời:

"Thiếp tốt hơn nhiều, bụng cũng không đau nữa."

"... Vất vả cho nàng."

Tôn Như Lan nghe vậy giật giật môi, cái gì cũng không nói, nàng hiện tại vẫn còn sợ hãi. Trác nhị công tử thấy vẻ mặt nàng hiện lên kinh hãi, liền nhanh chóng nắm chặt tay nàng, lên tiếng:

"Nàng đừng nghĩ nhiều, sức khỏe mới là chính, nàng hiện tại có thai, chỉ nên nghĩ cho con."

"Thiếp biết."

Khi cảm xúc ổn định, Tôn Như Lan mở miệng nói:

"Thiếp hôm nay vốn phải vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương, nhưng thiếp bây giờ đi không được, mong phu quân vào cung giải thích giúp thiếp."

Trác nhị công tử nhíu nhíu mày, gật đầu, còn nói vài lời trấn an mới rời đi.

Đợi cho Trác nhị công tử rời đi xong, Tôn Như Lan nằm trên giường gọi bà vú Tống hỏi lại những chuyện đã xảy ra. Bà vú Tống ngồi bên cạnh giường hạ thấp giọng đem sự tình nói một lần. Tôn Như Lan sau khi nghe xong vừa lòng gật gật đầu.

Tôn Như Lan trong lòng thật sự là hận Trác Y Liên, đối phương muốn chết cũng tìm chỗ khác chết đi, chết ở Hầu phủ làm gì? Vả lại là cùng nàng xô đẩy té chết, nếu truyền ra ngoài, Hầu phủ còn thanh danh gì? Trác Y Liên này đúng là họa chết mà còn mang đến phiền toái cho Hầu phủ.

Trác nhị công tử mới tiến cung một chuyến, lại phải tiến cung, trong lòng nhịn không được bất mãn đối với Trác Y Liên. Nhưng khi gặp Hoàng thượng hắn cũng không có nói ra việc Trác Y Liên chết, chỉ nói Tôn Như Lan động thai khí muốn tĩnh dưỡng, hôm nay không thể vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương.

Đậu Thuần nghe xong hắn giải thích không nói thêm gì liền cho hắn lui. Đợi cho Trác nhị công tử sau khi rời khỏi, Trác Kinh Phàm liền từ phòng trong đi ra, đi đến bên cạnh Đậu Thuần ngồi xuống, lặng im một chút, lúc sau mới mở miệng nói:

"Ta không nghĩ tới nàng sẽ có kết cục như vậy."

"Dựa theo Trác nhị công tử đã nói, còn có mật báo, Trác tiểu thư đã điên cuồng, sợ là ở Đỗ gia quá mức áp lực lâu nên bạo phát."

Đậu Thuần không thèm để ý nói, chết một Trác Y Liên với hắn mà nói thực là việc nhỏ. Trác Y Liên tự mình tìm chết, nếu không với những cuồng vọng đó, Đậu Thuần cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.

"Lúc trước Đỗ gia là do Trác Dung Ung cùng Tiêu Uyển Nương ngàn chọn vạn tuyển, ai biết tuyển được một người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa."

"Bất kể như thế nào, Trình Nhu cũng nên có động tác, quân cờ Thường Tuệ Nương đã bị phế đi, nàng khẳng định nhịn không được muốn ra tay."Đậu Thuần híp mắt trầm ngâm nói.

Giống như Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm sở liệu, Trình Nhu biết được Thường Tuệ Nương bị Tôn Như Lan áp đảo liền hành động. Nàng khó khăn lắm mới chọn được Thường Tuệ Nương, không ngờ Thường Tuệ Nương nhập phủ ngắn ngủn mấy tháng liền thất bại. Trình Nhu trong lòng cực hận đối với Trác phủ, mắt thấy Thường Tuệ Nương thất bại nàng rốt cuộc nhịn không được.

Hầu phủ bởi vì đã xử trí một đám nha hoàn cùng bà vú cho nên muốn mua thêm hạ nhân. Bởi vậy thừa dịp Hầu phủ mua hạ nhân, Trình Nhu mang theo người của mình trà trộn đi vào.

Trong số người mới được mua có ba nha hoàn được phân đến chỗ chính phòng của Tôn Như Lan. Có một nha hoàn vẻ ngoài lanh lợi, tuy lớn tuổi một chút nhưng có vẻ thạo việc lại rất có quy tắc, hiển nhiên đã được dạy dỗ.

Tôn Như Lan thực nhanh liền chú ý tới nha hoàn kia, hỏi qua mấy câu lập tức đề bạt đối phương lên nha hoàn nhị đẳng. Nha hoàn kia ngày thường trầm mặc ít lời, động tác nhanh nhẹn, bởi vậy Tôn Như Lan rất khen ngợi.

Vào một ngày, Trác nhị công tử mang theo vài tùy tùng đi đến chỗ Tôn Như Lan, vừa mới qua cửa tròn chợt nghe thấy một tiếng khóc thật nhỏ. Trác nhị công tử không dừng bước, chỉ phất phất tay, tùy tùng ngầm hiểu liền đi nhìn một cái. Trác nhị công tử vào chính phòng xong, Tôn Như Lan đang chờ hắn dùng bữa. Hắn vội vàng đi đến bên cạnh đối phương ngồi xuống, ôn hòa lên tiếng:

"Sau này không cần chờ ta, nàng dùng bữa trước đi."

Tôn Như Lan cười cười không nói chuyện. Phu thê hai người an tĩnh dùng bữa, dùng xong Tôn Như Lan lệnh người đưa trà lên, Trác nhị công tử quan tâm hỏi thai nhi trong bụng. Lúc này người tùy tùng được phái đi đã trở lại liền thấp giọng đem sự tình bẩm báo một lần cho người trưởng nhóm.

Trác nhị công tử thấy hắn, thản nhiên hỏi:

"Chuyện gì?"

Trưởng nhóm tùy tùng đi lên trước, xoay người đến bên tai Trác nhị công tử đem sự tình rất nhanh mà nói một lần. Trác nhị công tử sau khi nghe xong cười một tiếng,

"Nàng hảo tâm như thế, bản Hầu liền chuẩn cho nàng, lập tức điều nàng nhập vào viện thái phu nhân."

Đợi cho người tùy tùng rời khỏi, Tôn Như Lan lúc này mới tò mò hỏi:

"Có việc gì vậy?"

"Phu nhân trong phòng không phải có một nha hoàn tên là Lục Liễu sao?"

"Phải, lúc trước thiếp thấy nàng tay chân lanh lợi, đề bạt nàng lên  nha hoàn nhị đẳng."

"Đúng vậy sao, nha hoàn kia tâm địa thật tốt, nghe nói trong viện mẫu thân có một nha hoàn bị bệnh, nàng ở cửa tròn phía tây ngồi khóc, còn nói muốn thay nha hoàn kém may mắn kia, để cho nha hoàn kia có thể an tâm tĩnh dưỡng. Nàng nói có phải là một người tâm địa tốt không, bản Hầu tất nhiên làm như ý nàng ấy."

Trác nhị công tử cười nói, nhưng trong mắt không có ý cười.

Mà Tôn Như Lan nghe xong sắc mặt cũng cứng ngắc vô cùng. Nha hoàn Lục Liễu đúng là cả gan làm loạn như thế là muốn làm cái gì vậy? Tưởng muốn qua mặt mình sao?"Cái gì? Nha đầu kia đúng là lớn mật như thế, phu quân cũng không cần để ý tới nàng, chỗ nào có nha hoàn tự quyết định nơi đi hầu hạ? Nha hoàn trong viện mẫu thân bị bệnh đã có thiếp an bài, nàng chỉ là một nha hoàn nhị đẳng sao dám can thiệp vào?"

"Nàng hiện tại có thai, việc nhỏ này đừng để ý tới, nàng ta nếu muốn đi hầu hạ mẫu thân ta liền để cho nàng đi."

Khi Trác nhị công tử cùng phu nhân nhắc về Lục Liễu, nàng ở bên kia đã thu dọn xong đồ vật đi theo Tổng quản vào chỗ Tiêu Uyển Nương.

Tổng quản đem người đưa đến trong phòng, giao cho một nha hoàn, dặn dò vài câu liền rời đi. Lục Liễu nhìn nhìn nha hoàn kia, nha hoàn kia là một đại nha hoàn nhất đẳng, hỏi nàng mấy vấn đề, liền để cho nàng vào trong phòng hỗ trợ.

Đợi cho phòng bếp đưa tới một chén thuốc vừa sắc xong, Lục Liễu thừa dịp đại nha hoàn không chú ý, rất nhanh bỏ một chút bột giấu trong móng tay vào chén thuốc. Làm xong hết thảy tim nàng đập rất nhanh, nàng cố tình trấn định đứng ở một bên, nhìn đại nha hoàn đem chén thuốc bưng lên, sau đó đưa vào chính phòng. Nàng không có tư cách cùng vào chính phòng, bất quá đợi trong chốc lát thấy đại nha hoàn cầm một cái bát không trở về, nàng ở trong lòng nhẹ thở phào một hơi.

Vào ban đêm nàng về phòng, liền vội vàng đem hành lý thu dọn xong, sau đó đến phòng bếp tìm một người hầu đã vào phủ cùng lúc với nàng. Hai người nhỏ to nói chuyện cùng nhau, người kia nghe nàng nói đã đem thuốc độc bỏ vào chén thuốc, liền cười lạnh vài tiếng, tiếng nói khàn khàn.

"Tốt, làm tốt lắm, ta cũng đã đem độc hạ vào thức ăn, ngày mai người trong phủ Vinh Thân Hầu đều phải chết!"

"Thật không? Đáng tiếc không thể như ngươi mong muốn, Trình Nhu, có lẽ nên xưng hô ngươi một tiếng Uyển Thái phi?"

Ai biết hai người vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng nói thanh lãnh vang lên. Hai người bị hù nhảy dựng, vội vàng quay đầu nhìn lại, lại kinh hãi phát hiện, người vốn nên ở trong cung là Hoàng hậu Trác Kinh Phàm, thế nhưng không một tiếng động xuất hiện tại Vinh Thân Hầu phủ.

Người hầu kia run rẩy đôi môi, trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền tràn ngập hận ý. Nếu Trác Kinh Phàm đã phát hiện thân phận của mình, mình cũng không cần ngụy trang.

"Trác Kinh Phàm, lại là ngươi! Ngươi nhiều lần phá hư chuyện của ta, còn giết con ta! Ta cùng ngươi liều mạng....."

Nói xong Trình Nhu liền nhào qua Trác Kinh Phàm, người hầu bên cạnh Trác Kinh Phàm sao có thể để nàng tới gần chủ tử, trong đó một nội thị đưa chân đá nàng sang một bên.

"Chủ tử!"

Lục Liễu thấy thế vội vàng bổ nhào vào Trình Nhu.

"Lục Liễu? Hoặc là Bổn cung nên xưng hô ngươi là Bạch Chỉ, ngươi đã trung tâm như thế, liền đi theo chủ tử đi."

"Hoàng hậu, ngài chớ đắc ý, ngày mai toàn kinh đô sẽ lan truyền tin Hoàng hậu độc hại Thanh Bình Quốc phu nhân, nô tỳ chờ xem ngài sẽ ra sao!"

Lục Liễu đột nhiên ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Trác Kinh Phàm.

"Hả? Ngươi nói chính là chén thuốc độc đó sao?"

Trác Kinh Phàm không chút dao động, giơ tay lên liền có cung nữ đem một chén thuốc đưa đến. Bạch Chỉ thấy chén thuốc, đồng tử hơi hơi co rụt lại, sắc mặt trắng bệch. Trác Kinh Phàm cười nhạo một tiếng.

"Bổn cung phát hiện thân phận các ngươi, sao còn để các ngươi thành công? Đây là cống phẩm của nước J tiến cống, để đưa các ngươi một đoạn đường, các ngươi chết cũng hiểu được lý do."

Hoàng hậu vừa dứt lời, liền có vài cung nữ tiếp nhận chén thuốc đi đến chỗ hai người. Trác Kinh Phàm đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ tớ Trình Nhu uống xong độc dược. Đợi cho chén thuốc uống hết, Trác Kinh Phàm đi đến trước mặt Trình Nhu, nhìn khuôn mặt Đoan Tuệ Nhân Hoàng hậu mà đời trước vẫn nhìn thấy trong cung. Giờ này người trước mặt tóc rối bù xấu xí không một chút khí phách phấn chấn giống trên bức họa, nhẹ giọng nói:

"Đời này đã có ta, thì không thể dung hạ ngươi, ta thả ngươi ở bên ngoài tiêu dao đủ lâu, nếu ngươi an phận trốn nơi chân trời góc biển nói không chừng có thể ta đã buông tha ngươi. Nhưng ngươi muốn cùng ta đấu, dù ngươi là tổ tông của ta, vì Đậu Thuần ta đành phải để ngươi đi tìm chết."

Trình Nhu tất nhiên là nghe không hiểu Trác Kinh Phàm nói gì, nhưng không hề gì, Trình Nhu đã mở to đôi mắt đoạn khí. Trình Nhu chết, tảng đá lớn trong lòng Hoàng hậu rơi xuống, Đại Lương Hoàng đế cùng Hoàng hậu khai quốc rốt cục đều đã chết.

"Nha hoàn cùng bà vú này rắp tâm bất lương, Bổn cung đã xử trí, Vinh Thân Hầu cùng phu nhân có ý kiến gì không?"

Trác nhị công tử  cùng Tôn Như Lan đi ra, hai người trên mặt đều có một tia kinh hãi. Tuy đã sớm biết được kế hoạch, nhưng bọn họ xác thực không nghĩ tới, Trình Nhu đúng là muốn toàn bộ Vinh Thân Hầu phủ chôn cùng nàng. Lúc này nghe Trác Kinh Phàm hỏi, hai người tất nhiên là vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến.

Trác Kinh Phàm tối nay cố ý đi đến nơi này là vì thấy muốn thấy tận mắt Trình Nhu tắt thở, sau khi sự tình xong xuôi liền mang theo cung nữ nội thị lặng lẽ rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện