Mỗi ngày đều có mật báo đưa vào cung, không bao lâu ý đồ của Thường Tuệ Nương liền bị nhìn thấu. Bởi vậy Hoàng hậu sai người nghiêm ngặt theo dõi Thường Tuệ Nương, cùng lúc đó phái người đi điều tra thân thế Thường Tuệ Nương.

Sau khi biết thân thế Thường Tuệ Nương, Hoàng hậu cũng nhịn không được nhướng mày cầm kết quả điều tra đi thư phòng điện Lưỡng Nghi.

"Ngài nhìn một cái đi."

Đậu Thuần tiếp nhận đọc xong nhịn không được khẽ cười một tiếng,

"Đỗ Tế Tửu nếu biết nói xem có phản ứng gì."

Thường Tuệ Nương lúc trước đi theo Đỗ phủ Vân Thành đến nương tựa Đỗ phủ kinh đô. Thường tiểu thư ngày đó rời Đỗ phủ xong, có duyên vào Thượng Mục Giám phủ thành cháu gái Thượng Mục Giám phu nhân, sau đó gặp Trác nhị công tử rồi vào Vinh Thân Hầu phủ làm thiếp.

"Thượng Mục Giám này cũng thú vị, nhớ ân Trình gia lại không nghĩ qua Tiên hoàng có ân đức với hắn sao?"

Thượng Mục Giám sở dĩ trợ giúp Trình Nhu bởi vì năm đó Trình gia vào kinh đã từng giúp hắn một lần, vả lại chức vụ Thượng Mục Giám là do Trình Nhu đề bạc. Nhưng hắn lại không biết Trình Nhu đem hắn vào vị trí này là có dụng ý. Thượng Mục Giám quản lý việc nuôi dưỡng cung cấp ngựa cho triều đình, toàn quốc các nơi có ngựa tốt nhất đều phải hiến đến Thượng Mục Giám, trừ Tây Bắc ngựa ở Thượng Mục Giám là chiến mã hoàn mỹ nhất. Trình gia rời Tây Bắc như cá xa nước muốn nuôi dưỡng binh mã trước mắt Hoàng đế là việc cực khó, may mà có Thượng Mục Giám, Trình gia liền có thể đem ngựa nhà mình nuôi dưỡng tại trại ngựa ở đây.

Bất quá Thượng Mục Giám nhát gan, tuy nói cảm động và nhớ ơn Trình gia nhưng cũng không dám làm việc quá mức. Bởi vậy nhiều năm qua mặc dù giúp Trình gia nuôi dưỡng ngựa, nhưng cũng không quên nhiệm vụ huấn luyện ra nhiều ngựa tốt cho triều đình. Mà Trình gia tại kinh đô hành động cũng đã bị giám sát, bởi vậy Trình gia không dám cùng Thượng Mục Giám tiếp xúc, khiến cho Thượng Mục Giám đến lúc này mới lộ ra.

Lúc trước vì nổi loạn Vĩnh An mà Trình gia suy sụp, trong tay Thượng Mục Giám còn có một ít ngựa của Trình gia, hắn cũng không có bán hay lấy làm của riêng, mà vẫn tiếp tục giúp Trình gia nuôi, không ngờ Trình Nhu lại đột nhiên tìm tới hắn.

Năm đó Tiên hoàng băng hà không bao lâu, trong cung truyền ra tin Uyển Quý phi đau thương quá độ cũng đi theo Tiên hoàng. Khi Uyển Quý phi xuất hiện ở trước mặt của hắn lập tức Thượng Mục Giám trong lòng rất sợ hãi. May mà Trình Nhu yêu cầu không cao, chỉ nhờ hắn giúp đỡ cho Thường Tuệ Nương một thân thế trong sạch. Trình gia là ân nhân của hắn, hắn không thể vứt bỏ Trình Nhu không để ý, chỉ đáp ứng Trình Nhu an bài thân phận cho Thường Tuệ Nương.

Thượng Mục Giám giúp Thường Tuệ Nương an bài thân phận cháu gái phu nhân mình, sau đó Thường Tuệ Nương gặp Vinh Thân Hầu. Thường Tuệ Nương hiện giờ là thị thiếp của Vinh Thân Hầu, chẳng phải hắn cùng Vinh Thân Hầu có quan hệ thân thiết sao? Thượng Mục Giám mừng rỡ đem Thường Tuệ Nương đưa vào Hầu phủ, rồi ngồi ở trong nhà chờ thăng quan phát tài..."Vừa đúng lúc ta muốn điều động quan viên trong triều, Thượng Mục Giám một khi đã mong muốn báo ân đức Trình gia như vậy, ta liền đưa hắn đi cùng Trình gia làm bạn đi."

Đậu Thuần cong khóe môi cười cười, Thượng Mục Giám chẳng thức thời, như vậy hắn liền thành toàn tâm ý đối phương đi, đỡ phải cho người khác oán giận nói hắn là Hoàng đế không nhân từ.

"Đúng, phải nên như thế."

Trác Kinh Phàm gật gật đầu phụ họa ủng hộ Đậu Thuần xử trí Thượng Mục Giám.

"Trác nhị công tử thì ngươi định làm như thế nào?"

Đậu Thuần không muốn nhắc lại chuyện Thượng Mục Giám, liền thay đổi đề tài hỏi về Trác nhị công tử.

"Còn biết phải làm thế nào, phụ thân mất đi hắn là trụ cột trong phủ. Hắn tuổi cũng không nhỏ vả lại cũng đã cưới vợ sinh con, cái gì có thể làm cái gì không thể làm chẳng lẽ còn cần người bên ngoài chỉ bảo sao? Hắn không vượt qua được cửa này là hắn không bản lĩnh, cũng là tâm tính không tốt, dù bị đoạt lại tước vị hắn cũng phải nhận "

"Không đến mức mất tước vị, phu nhân hắn là một người tốt, nếu Tôn tiểu thư có thể giúp hắn một phen, trải qua tôi luyện lần này có thể hắn sẽ trưởng thành một ít."

Đậu Thuần thản nhiên nói, trong lòng của hắn Trác gia có việc gì cũng sẽ không quan tâm, chỉ sợ chuyện không tốt của Trác nhị công tử lần này truyền ra sẽ liên luỵ thanh danh Phàm Phàm, bởi vậy hắn mới quan tâm.

Mặt khác, hai người họ cũng muốn tìm ra Trình Nhu cho nên mặc kệ Thường Tuệ Nương vào Trác phủ, vả lại không có ngăn cản nàng hành động. Khi nàng làm Tiêu Uyển Nương tức giận đến hộc máu lại muốn kê đơn Tiêu Uyển Nương, lúc này mới lệnh người âm thầm thay đổi thuốc, không cho Tiêu Uyển Nương gặp sự cố.

Bất quá họ không nghĩ tới Thường Tuệ Nương còn có chút thủ đoạn làm cho Tôn tiểu thư bị Trác nhị công tử khiển trách, nếu không phải nàng trùng hợp có thai, Trác nhị công tử cũng sẽ không nhanh hạ cơn giận đến như vậy.

"Tôn tiểu thư là người nhân hậu, đối đầu Thường Tuệ Nương sợ là không chiếm được ưu thế."

"Yên tâm đi, con gái Tôn Thượng thư không hề đơn giản, ngươi không cần thay nàng lo lắng."

Đậu Thuần cười cười, lên tiếng.

"Lời ngài có ý gì, nghe như là ngài có biết cái gì?"

"Nàng lúc này lại truyền ra tin có thai không phải quá đúng dịp sao? Bản thân nàng không rõ thân thể mình ra sao? Chỉ sợ nàng đã liệu đến nên cố ý chờ ngày hôm đó mới lộ ra."

Đậu Thuần híp mắt cười nói.

"Đúng là như thế sao."

Trác Hoàng hậu có chút kinh ngạc, Đậu Thuần lúc này giọng bình tĩnh nói:

" Bên trong Trác phủ có người của ta vẫn luôn giám sát, ta sẽ không cho phép có bất luận cái gì ngoài ý muốn xuất hiện, tuy nói ta tin Tôn Thượng thư, nhưng cũng phải đề phòng."

Trải qua một thời gian quan sát, Tôn tiểu thư đúng là một hiền thê. Không quản là Tiêu Uyển Nương hoặc là Trác nhị công tử nàng đều thật tâm chăm sóc. Một mình nàng lo xử lý chu đáo mọi việc trong phủ cũng nuôi dạy con gái rất tốt.Hoàng hậu cùng Đậu Thuần đều phải thừa nhận, Trác nhị công tử đã rất may mắn khi có được vị phu nhân này.

Qua sự việc này liền biết Tôn tiểu thư là một người thông minh, nàng có lẽ đã liệu đến sẽ bị Thường Tuệ Nương làm khó dễ nên đề phòng đối phương. Bởi vậy dù biết mình có thai vẫn giấu giếm, chỉ đợi thời cơ thích hợp lộ ra thì hiệu quả sẽ càng cao.

Tuy nói vô pháp khiến cho Trác nhị công tử hồi tâm chuyển ý, nhưng hắn cũng không đến mức đối xử tệ với nàng.

"Người tốt như vậy mà Trác nhị đệ không biết trân trọng thật sự là ủy khuất cho nàng."

Trác Kinh Phàm có chút cảm khái nói.

"Hắn chính là đệ đệ của ngươi, ngươi lại bênh vực cho người ngoài."

Đậu Thuần nghe Hoàng hậu của hắn xem trọng Tôn tiểu thư như thế trong lòng có chút ê ẩm, bởi vậy cố ý ồm ồm nói.

"Ta là đang nói sự thật, giúp lý không giúp thân."

Nghe ra trong giọng nói hắn ghen tuông, Hoàng hậu mỉm cười, lại cố ý nói lý lẽ. Đậu Thuần nghe như thế trong lòng càng phát ra không vui, hắn vươn tay liền đem người kéo vào trong ngực, sau đó cúi xuống mặt của đối phương trực tiếp gặm cắn.

Trác Hoàng hậu bị động tác tùy ý của hắn là cho bậc cười, đợi cho Đậu Thuần buông người ra, vừa nhìn liền thấy đối phương trong mắt không kịp che dấu ý cười, hắn ngẩn người, cố ý hung tợn nói

"Được lắm, dám trêu đùa trẫm, trẫm sẽ giáo huấn ngươi, đúng là ba ngày không đánh dám nhảy lên mái nhà lật ngói ( ám chỉ mộtđứa trẻ nghịch ngợm)  trẫm phải cho ngươi biết lợi hại!"

Nói xong vươn tay xoa nắn trên khắp cơ thể đối phương, xoa đến  toàn thân Trác Kinh Phàm đều như nhũn ra ở trong ngực của hắn.

Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm động tình, mở to một đôi mắt ướt át nhìn hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy tim trong lòng ngực đập rất nhanh. Không quản cùng Phàm Phàm thân thiết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều cho hắn cảm giác giống lần đầu, thật khẩn trương. Hắn cảm thấy "ăn" Phàm Phàm bao nhiêu cũng không đủ, thật sự là hận không thể cả ngày lẫn đêm đều cùng đối phương quấn quýt cùng một chỗ.

Mắt thấy Phàm Phàm hai gò má càng lúc càng hồng, đôi lông mi thật dài không ngừng rung động, trong lòng hắn lại càng như lửa đốt, càng lúc càng nhịn không được, hắn trực tiếp đem người đặt ở trên thảm sàn nhà bắt đầu xé rách xiêm y đối phương. Tuy rằng thời tiết còn lạnh, nhưng trong thư phòng thảm lót thật dày, vả lại trong phòng có nhiều hỏa lò bởi vậy hắn cũng không sợ Phàm Phàm sẽ cảm lạnh.

Trác Kinh Phàm bị hôn đến động tình, toàn thân xụi lơ tùy ý Đậu Thuần gây sức ép. Khi Đậu Thuần tiến vào bên trong cơ thể cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Trác Kinh Phàm nhịn không được rên một tiếng, ngón tay bấu vào cánh tay Đậu Thuần. Đậu Thuần lui ra rồi lại tiến vào, động tác mang theo tình cảm mãnh liệt như lốc xoáy...

Đợi cho hết thảy bình ổn, Đậu Thuần ôm lấy Trác Kinh Phàm đứng lên đi vào bên trong. Cả hai cùng đồng thời nằm trên giường, hắn ôm lấy Trác Kinh Phàm, để đối phương tựa vào trong ngực của mình, kéo chăn bông đắp lên cho cả hai. Trác Kinh Phàm mệt đến không mở mắt ra được, tựa vào trong ngực của hắn mệt mỏi muốn ngủ, Đậu Thuần nhẹ nhàng hôn hôn đối phương, ôn nhu nói:"Ngủ đi, ta ở chỗ này cùng ngươi."

Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm nằm trong chốc lát, đợi cho đối phương ngủ say, hắn liền nhẹ nhàng xuống giường, gọi người đến hầu hạ tắm rửa rồi đi đến gian ngoài thư phòng. Xiêm y hỗn độn bên ngoài đã được thu dọn xong, sắc mặt hắn không thay đổi đi đến án thư, ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trong thư phòng ân ái cũng không phải là lần đầu, bởi vậy cung nữ nội thị hầu hạ đều thực trấn định, không có khiếp sợ cùng kinh ngạc. Bọn họ biết được tâm Hoàng thượng chỉ có đặt trên người Hoàng hậu, đối với những người khác dù là nhìn ngài cũng không nhìn một cái. Vả lại hầu hạ nơi này đều là tâm phúc, họ luôn đối với Hoàng hậu là tậm tâm tận lực.

Bởi vì trong cung không khí rất an tĩnh, hậu cung vắng vẻ, có thể nói là vài chục năm qua chưa từng có.

Cũng là vì vậy Hoàng hậu gần đây có vẻ có chút không vui, cũng không biết Đậu Thuần có phải phát hiện Hoàng hậu của hắn nhàm chán hay không liền đẩy rất nhiều tấu chương sang để đối phương phê duyệt. Cái này và quá khứ cùng Đậu Thuần phê duyệt tấu chương không giống nhau, lúc này đây Đậu Thuần để đối phương trực tiếp quyết định, có đôi khi còn không có xem lại.

Dụng ý của Đậu Thuần làm Hoàng hậu có chút không dám tin, cũng có chút vui sướng, lại nhớ tới Đậu Thuần đã từng nói qua sẽ cùng mình thống trị giang sơn. Cho tới nay, Đậu Thuần đều là vì mục tiêu này mà cố gắng. Trác Hoàng hậu biết Đậu Thuần không chỉ nói xuông mà thôi, hắn là thật sự nguyện ý đem ngai vàng phân cho mình một nửa.

Từ xưa đến nay, đế vương nào không đa nghi? Đồng sàn dị mộng, Đậu Thuần ngồi trên cái vị trí kia xong, đạt được quyền lực tối cao sẽ không thể buông tay cùng chia sẻ với ai đâu. Không ngờ Đậu Thuần đúng là nói được thì làm được, điều này làm cho Trác Hoàng hậu quá đỗi kinh ngạc cũng có chút xấu hổ. Hoàng hậu thấy mình thật nhỏ nhen so với Đậu Thuần, nếu đổi chỗ có lẽ mình không thể làm giống Đậu Thuần.

Hoàng hậu nghĩ đến từ khi bắt đầu cùng Đậu Thuần, hắn có vẻ độ lượng còn mình thì hẹp hòi vả lại hay đa nghi. Đậu Thuần luôn thể hiện hết lòng hết dạ toàn tâm toàn ý mà mình tình cảm hỗn loạn lại hay giấu diếm, điều này làm cho Hoàng hậu thấy áy náy ngày càng nhiều hơn. Đậu Thuần có lẽ đã phát hiện mình khác thường, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, đôi khi hắn tỏ ra hờn dỗi lôi kéo gây sức ép tại trong thư phòng nhưng sau đó cũng vô cùng săn sóc. Giống như hôm nay Đậu Thuần đã làm mình mệt đến không nói nổi, nhưng cũng đắm chìm trong nhiệt tình của đối phương. Bây giờ nhớ tới tự hỏi, đây phải chăng là một loại săn sóc khác của Đậu Thuần hay không...

Trác Hoàng hậu nằm ở trên giường nhắm mắt lại suy tư. Khi Đậu Thuần đứng dậy rời khỏi không bao lâu bản thân đã tỉnh, chỉ là nằm nghỉ ngơi một chút đồng thời đem những gì đã trải qua ngẫm lại một lần, càng nghĩ càng cảm thấy thực có lỗi với Đậu Thuần.

Lặng lẽ đứng dậy, Trác Hoàng hậu phủ thêm áo lông đi ra gian ngoài. Gian ngoài chỉ có Đậu Thuần ngồi sau án thư, bên cạnh không có người hầu hạ. Nghe thấy động tĩnh, Đậu Thuần đang phê duyệt tấu chương ngừng lại động tác, quay đầu, liền nhìn thấy Trác Kinh Phàm vẻ mặt trầm tĩnh đi tới chỗ hắn."Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Đậu Thuần đứng dậy đi đến bên đối phương ôm người đến tràng kỷ ngồi xuống, một tay phía trước nắm tay đối phương, một tay phía sau để trên thắt lưng nhẹ nhàng xoa bóp. Trác Kinh Phàm hưởng thụ được người xoa bóp, thoải mái híp híp mắt, không quên mở miệng nói:

"Ngủ được một chút phát hiện ngài không ở bên cạnh, liền ngủ không được."

Đậu Thuần sau khi nghe xong ánh mắt sáng ngời, Phàm Phàm rất ít khi bám lấy mình như vậy, tỏ vẻ rất để ý mình như vậy. Hôm nay là làm sao đây, lại nói ra giọng điệu như ủy uất có chút làm nũng khiến tâm của hắn mơ hồ đến rối tinh rối mù.

Nhìn thấy hắn vẻ mặt vui sướng, trong lòng Hoàng hậu càng thấy chua xót, cho tới nay mình đều trưng ra vẻ kiêu ngạo, lại sợ mất thể diện, cho nên cực ít biểu đạt cảm giác trong lòng ra. Tuy rằng trong lòng yêu Đậu Thuần nhưng miệng cũng chưa bao giờ nói, vì nghĩ đến Đậu Thuần thâm tình cùng săn sóc, Hoàng hậu cảm thấy mình từ nay về sau cũng nên thổ lộ nhiều hơn mới được.

Bất quá việc thổ lộ để sau, có một việc trọng yếu cần làm trước, Hoàng hậu liếc mắt nhìn tấu chương trên án thư, do dự trong chốc lát sau, mở miệng hỏi:

"Ta có việc muốn nói, ngài hiện tại bận việc sao?"

"Không bận, những tấu chương lưu đến ngày mai phê cũng được, chuyện của Phàm Phàm quan trọng hơn."

Trác Hoàng hậu nghe vậy trong lòng ấm áp, Đậu Thuần vẫn luôn cố gắng dùng mọi cách quan tâm che chở mình, người chân tâm thực lòng như vậy làm sao người ta có thể nào không động lòng cho được. Bởi vậy phải tin tưởng đối phương một lần, mình cũng phải thật lòng với đối phương, đầu tiên là thẳng thắn nói thân phận của mình, như vậy giải thích vì sao đối với sự việc chưa phát sinh mà mình lại rõ như lòng bàn tay.

Tuy rằng quyết định nói ra sự thật, nhưng ở trước mặt Đậu Thuần vẫn không khỏi khẩn trương, phải hít sâu mấy lần, nhìn thấy trong mắt Đậu Thuần là sự cổ vũ cùng tình yêu, Hoàng hậu bình tĩnh đem lai lịch của mình chậm rãi nói một lần.

Trong quá trình kể chuyện của mình, Hoàng hậu vẫn luôn không có dời tầm mắt, vẫn luôn nhìn thẳng Đậu Thuần, trong lòng cũng muốn biết phản ứng của đối phương khi biết được việc này là như thế nào.

Với bản tính cứng cỏi, không hề trốn tránh, nếu lựa chọn thẳng thắn bày tỏ liền muốn bình tĩnh đối mặt với mọi phản ứng của Đậu Thuần sẽ có. Dù bị Đậu Thuần chán ghét mà vứt bỏ, cho rằng mình là cô hồn dã quỷ muốn đem đi hỏa thiêu cũng phải làm.

Sau khi thẳng thắn nói xong Hoàng hậu vẫn nhìn đối phương, đợi chờ kết quả xấu nhất, nhưng phát hiện trong mắt Đậu Thuần chỉ hiện lên hiểu rõ cùng vui sướng, sau đó mới là kinh ngạc. Phản ứng của Đậu Thuần làm cho người đối diện hồ đồ, không phải là nên cảm thấy kinh ngạc sao? Vì sao đối phương lại biểu hiện bộ dạng hiểu rõ? "Sự tình chính là như vậy, ngài... có cái gì muốn nói không?"

Trác Kinh Phàm mấp máy môi, chần chờ mở miệng hỏi. Đậu Thuần nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia thỏa mãn, hắn cười cười nói:

"Phàm Phàm, Phàm Phàm à, ta rốt cục thì chiếm được sự tín nhiệm hoàn toàn của ngươi rồi. Ngươi không biết ta chờ đợi giờ khắc này bao nhiêu lâu rồi không."

Hoàng hậu nghe vậy ngây ngẩn cả người, Đậu Thuần trong lòng vui vẻ nhịn không được lại cười ha ha vài tiếng. Hắn tiến đến ôm đối phương rồi hôn lên môi, sau đó mới tiếp tục nói:

"Phàm Phàm, ngươi thay đổi lớn như thế, dù thay đổi cũng không thể hoàn toàn như một người khác như vậy. Tuy nói ta không tin ma quỷ, nhưng lúc trước ngươi không có khí chất ta có thể nhận ra, sự thay đổi qua lớn sau khi tỉnh lại của ngươi sao không làm người ta nghi ngờ cho được?"

Đậu Thuần nói xong buông Trác Kinh Phàm ra đứng dậy đi đến giá sách. Hắn mở ra một cái ngăn ngầm trên giá sách, sau đó lấy ra vài cuốn sách đưa cho Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm tiếp nhận mới phát hiện chút kỳ lạ, đó là những quyển sách và truyện nói về những điều kỳ quái, lật lật phát hiện trong đó Đậu Thuần làm không ít phê bình chú giải, nhất là những quyển nói về "Mượn xác hoàn hồn"

"Ngài đã sớm đoán được?"

"Mới đầu tất nhiên là không nghĩ tới, chỉ là sau khi bị ngươi giáo huấn, cho nên quyết chí tự cường."

"Là khi nào? Ta lộ ra chỗ nào?"

Trác Kinh Phàm lại hỏi.

"À, sau lần ngươi trị Phó Uyển Thiến, ta cảm thấy ngươi trưởng thành rất nhiều, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, liền bắt đầu âm thầm quan sát ngươi. Muốn nói đến khi nào có ý tưởng này, ước chừng là khi ngươi muốn bản Thủy kinh kia."

Trác Hoàng hậu nghe vậy mí mắt giật giật, Đậu Thuần đúng là đã sớm có lòng nghi ngờ đối với lai lịch của mình, đúng là khâm phục hắn có thể nhịn lâu như vậy không hỏi, vả lại còn không có làm cho mình cảm thấy khác thường. Xem ra bàn tới tâm tính cùng tính nhẫn nại, mình xác thực so không bằng Đậu Thuần đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện