Tư Lăng sở dĩ đáp ứng cùng bọn Liễu Thành Phong hành động, một là muốn xem bọn họ làm sao đối phó với trái tim Sát Ma, hai là Trọng Thiên mãnh liệt yêu cầu.
Lúc Liễu Thành Phong mới vừa nói ra, Tư Lăng còn không kịp đáp lại, Trọng Thiên liền nằm nhoài trên đầu hắn bắt đầu cào tóc của hắn. Đây là biểu đạt nguyện vọng nó mãnh liệt muốn đi theo, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định đối với trái tim Sát Ma kia. Hơn nữa Tư Lăng tin chắc nếu mình từ chối, Trọng Thiên tuyệt đối sẽ cào cho một vuốt làm hắn trúng độc tê dại luôn.
So với Tư Lăng một đường bình an đi ra, đường quay trở vào của bọn họ rõ ràng là khó khăn hơn rất nhiều. Đương nhiên Tư Lăng có thể thuận lợi đi ra cũng là bởi vì có Ẩn Thân phù, hơn nữa không gian chỗ cây đại thụ này rõ ràng được người ta bố trí rất nhiều cạm bẫy ngăn cản người đi vào, nhưng đi ra thì kỳ thật không có trở ngại gì. Vì lẽ đó, so với lần trước Tư Lăng mất ba ngày để đi từ tầng năm tới tầng ba, giờ bọn họ muốn đi từ tầng thứ ba lên tới tầng thứ năm, cần nhiều gấp ba thời gian.
Đi như thế mất mười ngày, mọi người đụng phải nhiều trận tấn công của Hoạt tử nhân, rốt cục đã đến được lối vào tầng thứ năm.
Tư Lăng cảnh giác quan sát bốn phía, càng tiếp cận vùng đất trung tâm đại thụ, sát khí tà ác mà trái tim Sát Ma toả ra càng nồng nặc. Đám Liễu Thành Phong cũng cảm thấy rõ ràng, đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn phủ định suy đoán dị bảo xuất thế lúc trước.
Đột nhiên, Tô Hồng Phi nhìn một thông đạo ở hốc cây phía trước, thấp giọng nói: "Phía trước có người."
Mọi người lập tức cảnh giác, không tiến tới nữa. Tuy rằng không rõ Tô Hồng Phi làm sao biết được, nhưng dọc theo con đường này, toàn nhờ Tô Hồng Phi nhắc nhở nên bọn họ đã tránh được rất nhiều lần đụng trúng Hoạt tử nhân tuần tra, mọi người đối với phán đoán của nàng là cực kỳ tin phục.
Mấy người vừa định lui lại tìm một con đường khác, một trận cười quái dị ""quác quác"" vang lên, một bóng người mặc áo bào đen hiện ra.
"Không nghĩ tới đứa bé con như ngươi lại có thể nhìn thấu ẩn thân của ta. Nếu đến rồi, vậy cứ lưu lại làm chất dinh dưỡng cho Ma thần đại nhân đi!"
Liễu Thành Phong vác trọng kiếm của mình, đại tuỳ tiện hỏi: "Ngươi là ai? Giấu giấu diếm diếm không dám lấy bộ mặt thật gặp người, vừa nhìn liền biết không phải người tốt!"
Tô Hồng Phi khoanh tay, ôn nhu dịu dàng cười nói: "Sư đệ, bọn họ vốn đã không phải người tốt gì, chỉ sợ là luôn chờ chúng ta tới nơi này thôi. Nghe xem hắn nói cái gì mà Ma thần, vừa nghe liền biết không phải vật gì tốt."
"Sư tỷ nói đúng, tên này một thân đen thui, vừa nhìn chính là kẻ không có ý tốt, chả trách cả mặt mũi cũng không dám lộ ra cho chúng ta xem, có thể gương mặt đó thật sự xấu xí lắm. Cái loại cả mặt mũi cũng không coi được này, có lẽ Ma thần đó cũng chẳng ra làm sao."
"Sư đệ, trong lòng đệ biết là được rồi, hà tất nói ra chứ?"
...
...
Sư tỷ đệ hai người ngươi một lời ta một câu trò chuyện rất vui vẻ, người áo đen kia không ngoài ý muốn mà giận run, trực tiếp ném một đạo Pháp Quyết công kích lại đây. Nhìn thấy luồn ma khí màu đen kia, tu sĩ Lưu Tiên Đảo giật nảy cả mình, hoảng sợ kêu lên: "Hắn là ma tu?"
Tư Lăng thản nhiên nhìn sư tỷ đệ bọn họ biểu diễn, nhưng thật ra lòng hơi kinh ngạc, bọn họ đây là muốn chọc tức ma tu sao? Quả nhiên, ma tu này phẫn nộ nói: "Láo cược, Ma thần đại nhân là một trong những trái tim của Thần Ma thời kỳ Thượng Cổ, há có thể cho phép các ngươi tùy tiện nói xấu? Ta phải đem tất cả bọn ngươi rút hồn luyện phách, dùng thân thể của các ngươi tế bái Ma thần đại nhân. Chờ Ma thần đại nhân thoát xác tỉnh dậy, thế giới này chính là thế giới của Ma thần đại nhân..."
Liễu Thành Phong né tránh đòn tấn công của ma tu, kêu lớn: "Ôi chao, Ma thần đại nhân của ngươi lúc nào mới thức tỉnh vậy? Sau khi tỉnh dậy muốn làm gì?"
"Hô hô... Nhanh thôi, cũng sắp rồi, chỉ còn một tháng, Ma thần đại nhân sẽ thức tỉnh..."
Ma tu kia đột nhiên câm miệng, hiển nhiên lúc này mới phát giác mình trúng phép khích tướng của hai đứa nhóc con, lập tức giận không nhịn nổi, gào lên một tiếng. Mọi người hơi biến sắc, trong thần thức phát hiện, lấy nơi bọn hắn đứng làm trung tâm, bốn phương tám hướng trong hốc cây đều đi ra từng nhóm từng nhóm Hoạt tử nhân.
"Đi mau!"
Tu sĩ Lưu Tiên Đảo dùng mấy viên Phích Lịch đan làm nổ tung một con đường phía trước, dẫn đầu xông ra ngoài. Mà ma tu này cũng không tính buông tha cho kẻ bôi nhoạ Ma thần đại nhân, chỉ huy một đám Hoạt tử nhân đuổi theo.
Mọi người vừa chạy vừa giết, còn muốn đề phòng Hoạt tử nhân cào bị thương tránh bị sát khí ăn mòn thân thể, nhất thời chật vật không thôi. Hốc cây thông với mọi hướng, mỗi lần Hoạt tử nhân bị ma tu nọ gọi tới sẽ nhảy ra từ một bên một hốc cây nào đó, rồi tiến hành cản trở bước tiến của bọn họ.
Tư Lăng bao phủ hồn lực trên người và linh kiếm. Linh kiếm trong tay vung múa chỉ để lại từng đạo từng đạo kiếm quang. Những Hoạt tử nhân ở gần bên đa phần đều bị hắn một chiêu kiếm chém lăn, sạch sẽ lưu loát, làm cho những tu sĩ Lưu Tiên Đảo chạy song song bên cạnh liên tiếp nhìn thấy, rất đỗi ngạc nhiên. Phải biết đám Hoạt tử nhân này đã được sát khí Sát Ma cải tạo qua, tựa như được rèn luyện thân thể một lần vậy, độ cứng thân thể có thể so với tu sĩ Kim Đan, pháp khí thông thường căn bản là không có cách gì đả thương bọn chúng; Nhưng không ngờ người này cầm một thanh linh kiếm Trung Phẩm Pháp Khí, lại như đang chặt dưa hấu vậy. Hơn nữa... Sức mạnh phủ trên thanh kiếm hết sức kỳ quái, không giống như là thuộc tính linh lực.
Hoạt tử nhân càng ngày càng nhiều, gần như đã ngăn chặn con đường phía trước, làm cho bọn hắn không ngừng chuyển đổi phương hướng, mà phía sau ma tu lại theo sát không ngừng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút hết cách.
Đột nhiên, ""rầm"" lớn một tiếng, từ một cái trong hốc cây phun ra một luồng linh quang. Quần sáng thần kỳ kia đi qua chỗ nào, hoạt tử nhân đều như là bị tịnh hóa (tinh lọc) vậy, rít một tiếng liền hóa thành một luồng khói đen biến mất.
Ma tu vừa vội vừa tức, hét lớn một tiếng: "Kẻ nào?" Nói xong, vội vàng thu lại những Hoạt tử nhân đang liên tục tiến lên cho linh quang kia tiêu diệt.
Lúc này, từ trong hốc cây bay ra hai bóng người, một người trong đó là nữ tu xinh đẹp với bộ hồng y như lửa, khuôn mặt lãnh diễm cao quý, giữa hai lông mày lộ ra một vẻ tựa như biếng nhác lại tựa như ẩn chứa thần khí Thanh sương[1]*, xem ra vô cùng mê người, làm cho nam nhân liếc thấy đều không ai không gợn sóng tâm tư. Mà bên cạnh nữ tu chính là một nam tử anh tuấn vóc người cao to cường tráng, ngũ quan thô lỗ, tựa như đao gọt búa đập mà thành, toát ra một luồng khí dũng mãnh hào hùng. Mà khiến lòng người sợ hãi chính là, nam tử kia có tu vi khiến người không thể dò xét. Với tình huống như thế, nếu không phải hắn không có tu vi, vậy thì do tu vi cao hơn bọn họ không biết mấy cấp mới khiến người ta không thể cảm nhận được. Chẳng qua, khí tức toát ra bên ngoài chứng minh hắn tuyệt đối là một cường giả, tu vi tuyệt đối trên kỳ Nguyên Anh.
[1]*清霜神蕴: Thanh Sương thần uẩn: thần khí tựa như giọt sương trong trẻo. thuần khiết (chắc vậy)
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông kia, con ngươi Tô Hồng Phi hơi co lại, rất nhanh liền rũ mắt xuống, tránh lộ ra khác thường.
Tư Lăng cảm giác được người đàn ông nọ tựa hồ liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm, làm trong lòng hắn dâng lên một trận giá rét.
"Nguyệt sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Liễu Thành Phong cao hứng nói, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ này chính là một thiếu niên không tâm cơ, khiến người ta không nhịn được muốn đáp lại hắn.
Người đến chính là Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy nàng mỉm cười với Liễu Thành Phong, nhưng ánh mắt lại đặt ở trên người Tư Lăng. Thấy Tư Lăng vẻ mặt hờ hững, mắt nàng toát ra vẻ buồn bả, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, nói rằng: "Liễu sư đệ, lát nữa hãy ôn chuyện, trước hết giết ma tu này rồi lại nói."
Nói xong, Nguyệt Thiên Dạ dang tay ra, một Quang cầu[2]* xuất hiện, sau đó đem Quang cầu đánh tới phía trước. Mọi Hoạt tử nhân bị Quang cầu bao phủ đều một lần nữa hóa thành một trận khói đen.
[2]*Quả cầu ánh sáng
"Nguyệt sư tỷ, tỷ là quang linh căn?" Liễu Thành Phong ngạc nhiên hỏi. Không phải nói là ngũ linh căn sao? Quang linh căn là chuyện gì nữa?
Nguyệt Thiên Dạ nói: "Ừ, đây là một loại Pháp Quyết Tịnh Hóa (thanh lọc) ta tu luyện, là khắc tinh của ma vật hắc ám tà ác." Chỉ là không nói mình vốn chỉ là ngũ linh căn, vì sao lại thòi ra thêm một cái quang linh căn. "Các ngươi đều tụ lại bên cạnh ta đi, ta đối phó Hoạt tử nhân, các ngươi tùy cơ giết tên ma tu này."
Mọi người sau khi nghe xong, rối tít gật đầu, cùng nhau đối phó ma tu. Ma tu này có lẽ không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một tu sĩ quang linh căn tu luyện Pháp Quyết Tịnh Hóa, nhìn thấy Hoạt tử nhân tử vong dồn dật, nhất thời giận tím mặt, không tiếp tục ẩn mình nữa, một ma long khổng lồ do ma khí hóa thành đánh thẳng tới bọn họ.
Mắt thấy ma long này sắp đánh về phía Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy nam tử bên người Nguyệt Thiên Dạ khẽ hừ một tiếng, giơ tay bắn ra, một đạo linh quang liền đánh tan ma long. Mà linh quang cũng không ngừng lại, trực tiếp bắn về hướng ma tu nọ. Tên ma tu phun ra một ngụm máu, thân thể bay thật xa, trực tiếp đụng vào trên tường cây, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Mọi người kinh hãi mà nhìn nam tử kia. Tên ma tu đó là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, không nghĩ tới hắn ta chỉ trong một chớp mắt liền đánh tan con ma long nguy hiểm kia. Tu vi của hắn rốt cuộc là cao bao nhiêu?
Tư Lăng cũng không che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Sau khi vừa nãy hắn ta ra tay, rốt cục giúp hắn tìm thấy nội tình của nam nhân này. Người này không ngờ lại là tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa còn là Yêu tu...
Lúc này, Liễu Thành Phong đã nương theo thời khắc ma tu trọng thương mà nhào tới, trọng kiếm trong tay hóa thành ngàn vạn kiếm ý, đem ma tu này chém thành hai nửa. Nguyên thần của Ma tu vội vàng bay trốn ra bên ngoài, lại bị một luồng linh lực hóa thành cánh tay bắt được, sau đó kéo đến trước mặt Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ dùng một chiếc lọ nhốt nguyên thần đó lại.
"Ta muốn giữ lại nguyên thần này để sưu hồn, có lẽ sẽ biết được một ít chân tướng ở Vô Phương Đảo." Nguyệt Thiên Dạ nói rõ với đám đông đang trừng mắt kinh ngạc, sau đó quay đầu nói với nam tử vừa ra tay giúp đỡ kia: "Cảm ơn huynh đã hỗ trợ."
Nam tử nhìn Tư Lăng cách đó không xa, ánh mắt như rắn độc, khóe môi lộ ra một ý cười khó hiểu, "Nếu như ta muốn ra tay với hắn, cô còn có thể cảm ơn ta hay không?"
Nguyệt Thiên Dạ hơi biến sắc, hai mắt lạnh lẽo, cảnh cáo mà kêu một tiếng: "Đồ Mục!"
Nam tử chắp hai tay sau lưng, thu hồi ánh mắt, cuồng ngạo nói: "Bất quá là một tên nam nhân với dung mạo còn xinh đẹp hơn nữ nhân. Dù xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một cái vỏ, nhìn được mà không xài được, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy. Buông tha hắn đi thôi!"
Hắn ta vừa dứt lời, Tư Lăng đột nhiên cảm giác được một trận uy áp của tu sĩ Hóa Thần đè nén xuống, trong nháy mắt ép tới hắn không thở nổi, lục phủ ngũ tạng đều xoắn thành một cục, cực kỳ khó chịu. Hắn nhanh chóng ngưng tụ hồn lực khổ sở chống đỡ lại, trong lúc vô tình khóe môi chảy ra vệt máu. Mà một vệt vết máu kia lại làm ngũ quan tinh xảo mỹ lệ càng thêm yêu diễm mấy phần, khiến người ta hầu như không dám nhìn thẳng.
Đồ Mục mắt loé lên, mắt lộ sát khí.
Bởi uy áp của Đồ Mục chỉ nhằm vào một mình Tư Lăng, người bên ngoài tuy rằng không cảm giác được, nhưng cũng biết tình huống của Tư Lăng, biết nam tử này tu vi sâu không lường được, đều không dám manh động. Chỉ có Nguyệt Thiên Dạ mặt lộ vẻ hàn băng, gằn từng chữ: "Huynh dám đả thương hắn, ta sẽ khiến huynh hồn phi phách tán!"
Nguyệt Thiên Dạ vừa mới nói xong, Tư Lăng đột nhiên cảm giác uy áp trên người biến mất, sau đó nam nhân gọi là Đồ Mục kia phốc một tiếng, phun ra ngụm máu, cả thân hình đều có chút bất ổn mà ngã quỳ trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xám tro, có thể thấy được bị thương không nhẹ.
Trong lòng mọi người ngạc nhiên nghi ngờ không ngớt. Lẽ nào cái nam tử cường đại này đã ký khế chú gì với Nguyệt Thiên Dạ, sinh tử phụ thuộc vào một ý nghĩ của người khác? Có thể sao? Nguyệt Thiên Dạ hiện tại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
"Cái này là giáo huấn!" Nguyệt Thiên Dạ nhìn nam nhân ngã quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lẽo hờ hững: "Ta đã nói rồi. Chỉ cần huynh không có ý đồ với hắn, huynh muốn làm gì ta cũng đều không ngăn cản huynh."
Đồ Mục ngẩng đầu nhìn nàng, mắt lộ ra vẻ hung tàn. Sớm muộn có một ngày, hắn muốn nữ nhân này cam tâm tình nguyện mà phục tùng hắn, sau đó hắn sẽ giết nam nhân mà nàng yêu mến nhất, từ từ khiến nàng dằn vặt đến chết... Hắn còn chưa nghĩ hết các loại ý tưởng hành hạ người khác, một cái bình ngọc quăng đến trong lồng ngực của hắn, mở ra xem, là một viên linh đan chữa thương.
Trên mặt Đồ Mục nhất thời lộ ra một vẻ mặt vô cùng kỳ quái, một loại biểu cảm tựa như vui sướng lại tựa như u sầu, khiến người ta sờ không được ý nghĩ trong lòng hắn.
Liễu Thành Phong liếc nhìn Tô Hồng Phi liên tục không lên tiếng, mẫn cảm phát hiện nàng khác thường, bất quá hiện tại nhiều người, cũng không tiện hỏi hang, liền đi tới quan tâm Tư Lăng.
Tư Lăng lắc đầu với hắ ra hiệu mình không sao, đồng thời âm thầm đè chặt Trọng Thiên đang muốn tiến lên cào cho tên yêu tu này một vuốt.
Thuộc tính của Trọng Thiên chính là ngạo kiều[3]* kiêm thích gây chuyện thị phi, chính mình bắt nạt Tư Lăng thì được, người khác muốn bắt nạt Tư Lăng thì phải xem đại gia nó có cho phép hay không. Nhưng lúc này Trọng Thiên hẳn là đánh không lại tên yêu tu Hóa Thần kỳ này, hơn nữa cũng không nên bại lộ sự tồn tại của Trọng Thiên, nếu để tên yêu tu này nhìn chằm chằm thì hậu quả khó mà lường được. Vì lẽ đó Tư Lăng kiên quyết từ chối Trọng Thiên ra tay lúc này.
[3]*傲娇 [Ngạo Kiều] = Tsundere: từ chỉ tính cách của các nhân vật là bên ngoài rất mạnh mẽ, kiêu căng thậm chí có phần bạo lực nhưng có lúc rất e lẹ ngượng ngùng, yếu đuối.
Lúc Liễu Thành Phong mới vừa nói ra, Tư Lăng còn không kịp đáp lại, Trọng Thiên liền nằm nhoài trên đầu hắn bắt đầu cào tóc của hắn. Đây là biểu đạt nguyện vọng nó mãnh liệt muốn đi theo, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định đối với trái tim Sát Ma kia. Hơn nữa Tư Lăng tin chắc nếu mình từ chối, Trọng Thiên tuyệt đối sẽ cào cho một vuốt làm hắn trúng độc tê dại luôn.
So với Tư Lăng một đường bình an đi ra, đường quay trở vào của bọn họ rõ ràng là khó khăn hơn rất nhiều. Đương nhiên Tư Lăng có thể thuận lợi đi ra cũng là bởi vì có Ẩn Thân phù, hơn nữa không gian chỗ cây đại thụ này rõ ràng được người ta bố trí rất nhiều cạm bẫy ngăn cản người đi vào, nhưng đi ra thì kỳ thật không có trở ngại gì. Vì lẽ đó, so với lần trước Tư Lăng mất ba ngày để đi từ tầng năm tới tầng ba, giờ bọn họ muốn đi từ tầng thứ ba lên tới tầng thứ năm, cần nhiều gấp ba thời gian.
Đi như thế mất mười ngày, mọi người đụng phải nhiều trận tấn công của Hoạt tử nhân, rốt cục đã đến được lối vào tầng thứ năm.
Tư Lăng cảnh giác quan sát bốn phía, càng tiếp cận vùng đất trung tâm đại thụ, sát khí tà ác mà trái tim Sát Ma toả ra càng nồng nặc. Đám Liễu Thành Phong cũng cảm thấy rõ ràng, đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn phủ định suy đoán dị bảo xuất thế lúc trước.
Đột nhiên, Tô Hồng Phi nhìn một thông đạo ở hốc cây phía trước, thấp giọng nói: "Phía trước có người."
Mọi người lập tức cảnh giác, không tiến tới nữa. Tuy rằng không rõ Tô Hồng Phi làm sao biết được, nhưng dọc theo con đường này, toàn nhờ Tô Hồng Phi nhắc nhở nên bọn họ đã tránh được rất nhiều lần đụng trúng Hoạt tử nhân tuần tra, mọi người đối với phán đoán của nàng là cực kỳ tin phục.
Mấy người vừa định lui lại tìm một con đường khác, một trận cười quái dị ""quác quác"" vang lên, một bóng người mặc áo bào đen hiện ra.
"Không nghĩ tới đứa bé con như ngươi lại có thể nhìn thấu ẩn thân của ta. Nếu đến rồi, vậy cứ lưu lại làm chất dinh dưỡng cho Ma thần đại nhân đi!"
Liễu Thành Phong vác trọng kiếm của mình, đại tuỳ tiện hỏi: "Ngươi là ai? Giấu giấu diếm diếm không dám lấy bộ mặt thật gặp người, vừa nhìn liền biết không phải người tốt!"
Tô Hồng Phi khoanh tay, ôn nhu dịu dàng cười nói: "Sư đệ, bọn họ vốn đã không phải người tốt gì, chỉ sợ là luôn chờ chúng ta tới nơi này thôi. Nghe xem hắn nói cái gì mà Ma thần, vừa nghe liền biết không phải vật gì tốt."
"Sư tỷ nói đúng, tên này một thân đen thui, vừa nhìn chính là kẻ không có ý tốt, chả trách cả mặt mũi cũng không dám lộ ra cho chúng ta xem, có thể gương mặt đó thật sự xấu xí lắm. Cái loại cả mặt mũi cũng không coi được này, có lẽ Ma thần đó cũng chẳng ra làm sao."
"Sư đệ, trong lòng đệ biết là được rồi, hà tất nói ra chứ?"
...
...
Sư tỷ đệ hai người ngươi một lời ta một câu trò chuyện rất vui vẻ, người áo đen kia không ngoài ý muốn mà giận run, trực tiếp ném một đạo Pháp Quyết công kích lại đây. Nhìn thấy luồn ma khí màu đen kia, tu sĩ Lưu Tiên Đảo giật nảy cả mình, hoảng sợ kêu lên: "Hắn là ma tu?"
Tư Lăng thản nhiên nhìn sư tỷ đệ bọn họ biểu diễn, nhưng thật ra lòng hơi kinh ngạc, bọn họ đây là muốn chọc tức ma tu sao? Quả nhiên, ma tu này phẫn nộ nói: "Láo cược, Ma thần đại nhân là một trong những trái tim của Thần Ma thời kỳ Thượng Cổ, há có thể cho phép các ngươi tùy tiện nói xấu? Ta phải đem tất cả bọn ngươi rút hồn luyện phách, dùng thân thể của các ngươi tế bái Ma thần đại nhân. Chờ Ma thần đại nhân thoát xác tỉnh dậy, thế giới này chính là thế giới của Ma thần đại nhân..."
Liễu Thành Phong né tránh đòn tấn công của ma tu, kêu lớn: "Ôi chao, Ma thần đại nhân của ngươi lúc nào mới thức tỉnh vậy? Sau khi tỉnh dậy muốn làm gì?"
"Hô hô... Nhanh thôi, cũng sắp rồi, chỉ còn một tháng, Ma thần đại nhân sẽ thức tỉnh..."
Ma tu kia đột nhiên câm miệng, hiển nhiên lúc này mới phát giác mình trúng phép khích tướng của hai đứa nhóc con, lập tức giận không nhịn nổi, gào lên một tiếng. Mọi người hơi biến sắc, trong thần thức phát hiện, lấy nơi bọn hắn đứng làm trung tâm, bốn phương tám hướng trong hốc cây đều đi ra từng nhóm từng nhóm Hoạt tử nhân.
"Đi mau!"
Tu sĩ Lưu Tiên Đảo dùng mấy viên Phích Lịch đan làm nổ tung một con đường phía trước, dẫn đầu xông ra ngoài. Mà ma tu này cũng không tính buông tha cho kẻ bôi nhoạ Ma thần đại nhân, chỉ huy một đám Hoạt tử nhân đuổi theo.
Mọi người vừa chạy vừa giết, còn muốn đề phòng Hoạt tử nhân cào bị thương tránh bị sát khí ăn mòn thân thể, nhất thời chật vật không thôi. Hốc cây thông với mọi hướng, mỗi lần Hoạt tử nhân bị ma tu nọ gọi tới sẽ nhảy ra từ một bên một hốc cây nào đó, rồi tiến hành cản trở bước tiến của bọn họ.
Tư Lăng bao phủ hồn lực trên người và linh kiếm. Linh kiếm trong tay vung múa chỉ để lại từng đạo từng đạo kiếm quang. Những Hoạt tử nhân ở gần bên đa phần đều bị hắn một chiêu kiếm chém lăn, sạch sẽ lưu loát, làm cho những tu sĩ Lưu Tiên Đảo chạy song song bên cạnh liên tiếp nhìn thấy, rất đỗi ngạc nhiên. Phải biết đám Hoạt tử nhân này đã được sát khí Sát Ma cải tạo qua, tựa như được rèn luyện thân thể một lần vậy, độ cứng thân thể có thể so với tu sĩ Kim Đan, pháp khí thông thường căn bản là không có cách gì đả thương bọn chúng; Nhưng không ngờ người này cầm một thanh linh kiếm Trung Phẩm Pháp Khí, lại như đang chặt dưa hấu vậy. Hơn nữa... Sức mạnh phủ trên thanh kiếm hết sức kỳ quái, không giống như là thuộc tính linh lực.
Hoạt tử nhân càng ngày càng nhiều, gần như đã ngăn chặn con đường phía trước, làm cho bọn hắn không ngừng chuyển đổi phương hướng, mà phía sau ma tu lại theo sát không ngừng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút hết cách.
Đột nhiên, ""rầm"" lớn một tiếng, từ một cái trong hốc cây phun ra một luồng linh quang. Quần sáng thần kỳ kia đi qua chỗ nào, hoạt tử nhân đều như là bị tịnh hóa (tinh lọc) vậy, rít một tiếng liền hóa thành một luồng khói đen biến mất.
Ma tu vừa vội vừa tức, hét lớn một tiếng: "Kẻ nào?" Nói xong, vội vàng thu lại những Hoạt tử nhân đang liên tục tiến lên cho linh quang kia tiêu diệt.
Lúc này, từ trong hốc cây bay ra hai bóng người, một người trong đó là nữ tu xinh đẹp với bộ hồng y như lửa, khuôn mặt lãnh diễm cao quý, giữa hai lông mày lộ ra một vẻ tựa như biếng nhác lại tựa như ẩn chứa thần khí Thanh sương[1]*, xem ra vô cùng mê người, làm cho nam nhân liếc thấy đều không ai không gợn sóng tâm tư. Mà bên cạnh nữ tu chính là một nam tử anh tuấn vóc người cao to cường tráng, ngũ quan thô lỗ, tựa như đao gọt búa đập mà thành, toát ra một luồng khí dũng mãnh hào hùng. Mà khiến lòng người sợ hãi chính là, nam tử kia có tu vi khiến người không thể dò xét. Với tình huống như thế, nếu không phải hắn không có tu vi, vậy thì do tu vi cao hơn bọn họ không biết mấy cấp mới khiến người ta không thể cảm nhận được. Chẳng qua, khí tức toát ra bên ngoài chứng minh hắn tuyệt đối là một cường giả, tu vi tuyệt đối trên kỳ Nguyên Anh.
[1]*清霜神蕴: Thanh Sương thần uẩn: thần khí tựa như giọt sương trong trẻo. thuần khiết (chắc vậy)
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông kia, con ngươi Tô Hồng Phi hơi co lại, rất nhanh liền rũ mắt xuống, tránh lộ ra khác thường.
Tư Lăng cảm giác được người đàn ông nọ tựa hồ liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm, làm trong lòng hắn dâng lên một trận giá rét.
"Nguyệt sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Liễu Thành Phong cao hứng nói, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ này chính là một thiếu niên không tâm cơ, khiến người ta không nhịn được muốn đáp lại hắn.
Người đến chính là Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy nàng mỉm cười với Liễu Thành Phong, nhưng ánh mắt lại đặt ở trên người Tư Lăng. Thấy Tư Lăng vẻ mặt hờ hững, mắt nàng toát ra vẻ buồn bả, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, nói rằng: "Liễu sư đệ, lát nữa hãy ôn chuyện, trước hết giết ma tu này rồi lại nói."
Nói xong, Nguyệt Thiên Dạ dang tay ra, một Quang cầu[2]* xuất hiện, sau đó đem Quang cầu đánh tới phía trước. Mọi Hoạt tử nhân bị Quang cầu bao phủ đều một lần nữa hóa thành một trận khói đen.
[2]*Quả cầu ánh sáng
"Nguyệt sư tỷ, tỷ là quang linh căn?" Liễu Thành Phong ngạc nhiên hỏi. Không phải nói là ngũ linh căn sao? Quang linh căn là chuyện gì nữa?
Nguyệt Thiên Dạ nói: "Ừ, đây là một loại Pháp Quyết Tịnh Hóa (thanh lọc) ta tu luyện, là khắc tinh của ma vật hắc ám tà ác." Chỉ là không nói mình vốn chỉ là ngũ linh căn, vì sao lại thòi ra thêm một cái quang linh căn. "Các ngươi đều tụ lại bên cạnh ta đi, ta đối phó Hoạt tử nhân, các ngươi tùy cơ giết tên ma tu này."
Mọi người sau khi nghe xong, rối tít gật đầu, cùng nhau đối phó ma tu. Ma tu này có lẽ không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một tu sĩ quang linh căn tu luyện Pháp Quyết Tịnh Hóa, nhìn thấy Hoạt tử nhân tử vong dồn dật, nhất thời giận tím mặt, không tiếp tục ẩn mình nữa, một ma long khổng lồ do ma khí hóa thành đánh thẳng tới bọn họ.
Mắt thấy ma long này sắp đánh về phía Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy nam tử bên người Nguyệt Thiên Dạ khẽ hừ một tiếng, giơ tay bắn ra, một đạo linh quang liền đánh tan ma long. Mà linh quang cũng không ngừng lại, trực tiếp bắn về hướng ma tu nọ. Tên ma tu phun ra một ngụm máu, thân thể bay thật xa, trực tiếp đụng vào trên tường cây, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Mọi người kinh hãi mà nhìn nam tử kia. Tên ma tu đó là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, không nghĩ tới hắn ta chỉ trong một chớp mắt liền đánh tan con ma long nguy hiểm kia. Tu vi của hắn rốt cuộc là cao bao nhiêu?
Tư Lăng cũng không che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Sau khi vừa nãy hắn ta ra tay, rốt cục giúp hắn tìm thấy nội tình của nam nhân này. Người này không ngờ lại là tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa còn là Yêu tu...
Lúc này, Liễu Thành Phong đã nương theo thời khắc ma tu trọng thương mà nhào tới, trọng kiếm trong tay hóa thành ngàn vạn kiếm ý, đem ma tu này chém thành hai nửa. Nguyên thần của Ma tu vội vàng bay trốn ra bên ngoài, lại bị một luồng linh lực hóa thành cánh tay bắt được, sau đó kéo đến trước mặt Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ dùng một chiếc lọ nhốt nguyên thần đó lại.
"Ta muốn giữ lại nguyên thần này để sưu hồn, có lẽ sẽ biết được một ít chân tướng ở Vô Phương Đảo." Nguyệt Thiên Dạ nói rõ với đám đông đang trừng mắt kinh ngạc, sau đó quay đầu nói với nam tử vừa ra tay giúp đỡ kia: "Cảm ơn huynh đã hỗ trợ."
Nam tử nhìn Tư Lăng cách đó không xa, ánh mắt như rắn độc, khóe môi lộ ra một ý cười khó hiểu, "Nếu như ta muốn ra tay với hắn, cô còn có thể cảm ơn ta hay không?"
Nguyệt Thiên Dạ hơi biến sắc, hai mắt lạnh lẽo, cảnh cáo mà kêu một tiếng: "Đồ Mục!"
Nam tử chắp hai tay sau lưng, thu hồi ánh mắt, cuồng ngạo nói: "Bất quá là một tên nam nhân với dung mạo còn xinh đẹp hơn nữ nhân. Dù xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một cái vỏ, nhìn được mà không xài được, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy. Buông tha hắn đi thôi!"
Hắn ta vừa dứt lời, Tư Lăng đột nhiên cảm giác được một trận uy áp của tu sĩ Hóa Thần đè nén xuống, trong nháy mắt ép tới hắn không thở nổi, lục phủ ngũ tạng đều xoắn thành một cục, cực kỳ khó chịu. Hắn nhanh chóng ngưng tụ hồn lực khổ sở chống đỡ lại, trong lúc vô tình khóe môi chảy ra vệt máu. Mà một vệt vết máu kia lại làm ngũ quan tinh xảo mỹ lệ càng thêm yêu diễm mấy phần, khiến người ta hầu như không dám nhìn thẳng.
Đồ Mục mắt loé lên, mắt lộ sát khí.
Bởi uy áp của Đồ Mục chỉ nhằm vào một mình Tư Lăng, người bên ngoài tuy rằng không cảm giác được, nhưng cũng biết tình huống của Tư Lăng, biết nam tử này tu vi sâu không lường được, đều không dám manh động. Chỉ có Nguyệt Thiên Dạ mặt lộ vẻ hàn băng, gằn từng chữ: "Huynh dám đả thương hắn, ta sẽ khiến huynh hồn phi phách tán!"
Nguyệt Thiên Dạ vừa mới nói xong, Tư Lăng đột nhiên cảm giác uy áp trên người biến mất, sau đó nam nhân gọi là Đồ Mục kia phốc một tiếng, phun ra ngụm máu, cả thân hình đều có chút bất ổn mà ngã quỳ trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xám tro, có thể thấy được bị thương không nhẹ.
Trong lòng mọi người ngạc nhiên nghi ngờ không ngớt. Lẽ nào cái nam tử cường đại này đã ký khế chú gì với Nguyệt Thiên Dạ, sinh tử phụ thuộc vào một ý nghĩ của người khác? Có thể sao? Nguyệt Thiên Dạ hiện tại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
"Cái này là giáo huấn!" Nguyệt Thiên Dạ nhìn nam nhân ngã quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lẽo hờ hững: "Ta đã nói rồi. Chỉ cần huynh không có ý đồ với hắn, huynh muốn làm gì ta cũng đều không ngăn cản huynh."
Đồ Mục ngẩng đầu nhìn nàng, mắt lộ ra vẻ hung tàn. Sớm muộn có một ngày, hắn muốn nữ nhân này cam tâm tình nguyện mà phục tùng hắn, sau đó hắn sẽ giết nam nhân mà nàng yêu mến nhất, từ từ khiến nàng dằn vặt đến chết... Hắn còn chưa nghĩ hết các loại ý tưởng hành hạ người khác, một cái bình ngọc quăng đến trong lồng ngực của hắn, mở ra xem, là một viên linh đan chữa thương.
Trên mặt Đồ Mục nhất thời lộ ra một vẻ mặt vô cùng kỳ quái, một loại biểu cảm tựa như vui sướng lại tựa như u sầu, khiến người ta sờ không được ý nghĩ trong lòng hắn.
Liễu Thành Phong liếc nhìn Tô Hồng Phi liên tục không lên tiếng, mẫn cảm phát hiện nàng khác thường, bất quá hiện tại nhiều người, cũng không tiện hỏi hang, liền đi tới quan tâm Tư Lăng.
Tư Lăng lắc đầu với hắ ra hiệu mình không sao, đồng thời âm thầm đè chặt Trọng Thiên đang muốn tiến lên cào cho tên yêu tu này một vuốt.
Thuộc tính của Trọng Thiên chính là ngạo kiều[3]* kiêm thích gây chuyện thị phi, chính mình bắt nạt Tư Lăng thì được, người khác muốn bắt nạt Tư Lăng thì phải xem đại gia nó có cho phép hay không. Nhưng lúc này Trọng Thiên hẳn là đánh không lại tên yêu tu Hóa Thần kỳ này, hơn nữa cũng không nên bại lộ sự tồn tại của Trọng Thiên, nếu để tên yêu tu này nhìn chằm chằm thì hậu quả khó mà lường được. Vì lẽ đó Tư Lăng kiên quyết từ chối Trọng Thiên ra tay lúc này.
[3]*傲娇 [Ngạo Kiều] = Tsundere: từ chỉ tính cách của các nhân vật là bên ngoài rất mạnh mẽ, kiêu căng thậm chí có phần bạo lực nhưng có lúc rất e lẹ ngượng ngùng, yếu đuối.
Danh sách chương