Chuẩn bị động thủ, Sở Duyệt quan sát bốn phía, thuận tiện ngẩng đầu nhìn nhìn. Vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã dọa bay linh hồn nhỏ bé.
Trên lan can lầu 3 vòng có một người đàn ông mang mắt kính gọng mạ vàng, lớn lên không tồi, ăn mặc chính thức, như tinh anh vừa mới tham gia xong hội nghị xã hội.
Thấy Sở Duyệt nhìn nhìn, hắn ta lễ phép mỉm cười gật gật đầu với cô.
Sở Duyệt cũng gật gật đầu với hắn ta, chịu đựng mồ hôi tuôn từng đợt, tiếp tục làm bộ giống như không có việc gì mà đi về phía trước.
Mẹ gia! Hù chết bảo bảo!
Vừa rồi từ ánh mắt đầu tiên, thiếu chút cô đã coi người đàn ông kia thành tên Giang Nghệ biến thái!
Không có biện pháp, Sở Duyệt có bóng ma tâm lý đối với mắt kính gọng mạ vàng!
Mắt thấy Trương Đức Bưu mặt không biểu tình đứng chờ bọn họ ở thang cuốn, Sở Duyệt biết mình đã không còn cơ hội.
Trương Đức Bưu này khó đối phó.
Đến hơn phân nửa thang cuốn lầu 3, chỉ để lại mối đi nhỏ.
Lầu 3 phần lớn là cửa hàng ăn uống, còn có một rạp chiếu phim, cách xa tang thi, cho dù cóphát ra thanh âm cũng không sợ, thích hợp cho con người ở.
Tóc xanh cùng Trương Đức Bưu mang Sở Duyệt đi gặp lão đại của bọn chúng, Sở Duyệt lặng lẽ quan sát địa hình nơi này.
Người đàn ông vừa rồi còn đứng ở ngoài hành lang, Trương Đức Bưu vừa nhìn thấy hắn, trên mặt liền lộ ra nụ cười, hô:
- Thi tiên sinh!
Nhìn ra được, hắn ta rất tôn kính người có tên Thi tiên sinh này.
Nhưng con khỉ tóc xanh hiển nhiên có ý kiến với Thi tiên sinh, lúc đi ngang qua Thi tiên sinh, lỗ mũi hắn ta phải hếch lên trời.
Thấy Sở Duyệt nhìn Thi tiên sinh vài lần, tên tóc xanh đến gần bên tai cô, nói:
- Em gái, anh nói em biết, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, em đừng nhìn thấy mặt ngoài của hắn giống như quan lớn, kỳ thật trong bụng tất cả đều là ý nghĩ xấu, nếu em tin lời hắn nói, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Sở Duyệt thầm chấp nhận, mạt thế còn ăn mặc đoan chính như vậy, trong đầu phỏng chừng đều là có ý hố người, không thể trêu vào!
Giọng nói của con khỉ tóc xanh không nhỏ, Thi tiên sinh tự nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn lại chỉ hơi hơi mỉm cười, rộng lượng không so đo cùng khỉ tóc xanh.
Nhưng Trương Đức Bưu lại không như vậy, một phen giữ chặt khỉ tóc xanh, đè giọng quát:
- Cậu mẹ nó có xấu hổ hay không? Còn dám nói Thi tiên sinh! Ngày hôm qua nếu không phải có Thi tiên sinh, cậu đã sớm vào miệng tang thi, lúc này còn có thể ở nơi đây nói chuyện âm dương quái sao? Cậu, mẹ nó còn dám nói Thi tiên sinh, tôi mẹ nó muốn đánh cậu đến mẹ ruột cũng không nhận ra!
Con khỉ tóc xanh thật sự sợ bị đánh, nếu Trương Đức Bưu muốn động thủ, cho dù có thêm một hắn nữa, cũng đánh không lại, cữu cữu hơn phân nửa cũng sẽ không quản.
Nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi trước mặt Sở Duyệt, nghẹn khuất làm cả mặt đều đỏ, “Hừ” một tiếng, xoay người lôi kéo Sở Duyệt đi:
- Đi, anh mang em đi gặp cữu cữu.
Sở Duyệt bị khỉ tóc xanh lôi kéo đi về phía trước, đôi mắt chớp một cái.
Nha! Xem ra cữu cữu của khỉ tóc xanh là lão đại.
Cữu cữu của khỉ tóc xanh, Thẩm lão đại là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân quần áo hưu nhàn, ngồi trong văn phòng giám đốc rạp chiếu phim, ngoài cửa có hai người bảo vệ to lớn, một người phụ nữ mặc sườn xám đẹp không gì sánh bằng đang pha trà cho hắn ta, cuộc sống thật sự thích ý, giống như hoàn toàn không bị mạt thế ảnh hưởng.
Người đàn ông này khả năng vẫn có chút thế lực trước mạt thế, nhìn một thân khí thế kia, cũng không phải người bình thường có thể có.
Hắn ta hơi hơi giương mắt liếc nhìn Sở Duyệt một cái, sau đó liền thu hồi, không chút để ý hỏi:
- Cô gái nhỏ, một mình cô chạy tới đây làm gì? - Tôi muốn về nhà tìm ba mẹ, xe chạy đến đây không đi được nữa, chỉ có thể chạy đến trung tâm thương mại.
Sở Duyệt trả lời đúng sự thật.
- Nga? Lầu một tất cả đều là tang thi, mà cô có thể chạy đến lầu hai, cũng có chút bản lĩnh!
Thẩm lão đại mỉm cười khích lệ.
Sở Duyệt nhìn nụ cười kia, không hiểu vì sao sau lưng có chút lạnh, giọng nói cũng nhút nhát để hợp với tình hình:
- Tôi…… Tôi bò từ ống thông gió tới đây.
Thẩm lão đại nhìn một thân quần áo thể thao xám xịt cùng băng gạc trên tay Sở Duyệt, đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, đã bị con khỉ tóc xanh nhảy trước:
- Cữu, em Tiểu Duyệt cơ linh như vậy, lúc lên lầu hai chân em ấy câu trên lan can, nhìn quá mạo hiểm!
Biểu tình trên mặt Thẩm lão đại trong nháy mắt vỡ ra, mẹ nó!
Đứa con trai này của chị gái hắn cả ngày chỉ biết chơi game chơi phụ nữ, không kế thừa được chút ưu điểm nào của hắn ta hay chị gái, lớn như vậy mà không thấy nó làm được việc gì, này nếu là con của hắn ta, hắn đã sớm đánh chết mấy trăm lần.
Trên lan can lầu 3 vòng có một người đàn ông mang mắt kính gọng mạ vàng, lớn lên không tồi, ăn mặc chính thức, như tinh anh vừa mới tham gia xong hội nghị xã hội.
Thấy Sở Duyệt nhìn nhìn, hắn ta lễ phép mỉm cười gật gật đầu với cô.
Sở Duyệt cũng gật gật đầu với hắn ta, chịu đựng mồ hôi tuôn từng đợt, tiếp tục làm bộ giống như không có việc gì mà đi về phía trước.
Mẹ gia! Hù chết bảo bảo!
Vừa rồi từ ánh mắt đầu tiên, thiếu chút cô đã coi người đàn ông kia thành tên Giang Nghệ biến thái!
Không có biện pháp, Sở Duyệt có bóng ma tâm lý đối với mắt kính gọng mạ vàng!
Mắt thấy Trương Đức Bưu mặt không biểu tình đứng chờ bọn họ ở thang cuốn, Sở Duyệt biết mình đã không còn cơ hội.
Trương Đức Bưu này khó đối phó.
Đến hơn phân nửa thang cuốn lầu 3, chỉ để lại mối đi nhỏ.
Lầu 3 phần lớn là cửa hàng ăn uống, còn có một rạp chiếu phim, cách xa tang thi, cho dù cóphát ra thanh âm cũng không sợ, thích hợp cho con người ở.
Tóc xanh cùng Trương Đức Bưu mang Sở Duyệt đi gặp lão đại của bọn chúng, Sở Duyệt lặng lẽ quan sát địa hình nơi này.
Người đàn ông vừa rồi còn đứng ở ngoài hành lang, Trương Đức Bưu vừa nhìn thấy hắn, trên mặt liền lộ ra nụ cười, hô:
- Thi tiên sinh!
Nhìn ra được, hắn ta rất tôn kính người có tên Thi tiên sinh này.
Nhưng con khỉ tóc xanh hiển nhiên có ý kiến với Thi tiên sinh, lúc đi ngang qua Thi tiên sinh, lỗ mũi hắn ta phải hếch lên trời.
Thấy Sở Duyệt nhìn Thi tiên sinh vài lần, tên tóc xanh đến gần bên tai cô, nói:
- Em gái, anh nói em biết, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, em đừng nhìn thấy mặt ngoài của hắn giống như quan lớn, kỳ thật trong bụng tất cả đều là ý nghĩ xấu, nếu em tin lời hắn nói, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Sở Duyệt thầm chấp nhận, mạt thế còn ăn mặc đoan chính như vậy, trong đầu phỏng chừng đều là có ý hố người, không thể trêu vào!
Giọng nói của con khỉ tóc xanh không nhỏ, Thi tiên sinh tự nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn lại chỉ hơi hơi mỉm cười, rộng lượng không so đo cùng khỉ tóc xanh.
Nhưng Trương Đức Bưu lại không như vậy, một phen giữ chặt khỉ tóc xanh, đè giọng quát:
- Cậu mẹ nó có xấu hổ hay không? Còn dám nói Thi tiên sinh! Ngày hôm qua nếu không phải có Thi tiên sinh, cậu đã sớm vào miệng tang thi, lúc này còn có thể ở nơi đây nói chuyện âm dương quái sao? Cậu, mẹ nó còn dám nói Thi tiên sinh, tôi mẹ nó muốn đánh cậu đến mẹ ruột cũng không nhận ra!
Con khỉ tóc xanh thật sự sợ bị đánh, nếu Trương Đức Bưu muốn động thủ, cho dù có thêm một hắn nữa, cũng đánh không lại, cữu cữu hơn phân nửa cũng sẽ không quản.
Nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi trước mặt Sở Duyệt, nghẹn khuất làm cả mặt đều đỏ, “Hừ” một tiếng, xoay người lôi kéo Sở Duyệt đi:
- Đi, anh mang em đi gặp cữu cữu.
Sở Duyệt bị khỉ tóc xanh lôi kéo đi về phía trước, đôi mắt chớp một cái.
Nha! Xem ra cữu cữu của khỉ tóc xanh là lão đại.
Cữu cữu của khỉ tóc xanh, Thẩm lão đại là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân quần áo hưu nhàn, ngồi trong văn phòng giám đốc rạp chiếu phim, ngoài cửa có hai người bảo vệ to lớn, một người phụ nữ mặc sườn xám đẹp không gì sánh bằng đang pha trà cho hắn ta, cuộc sống thật sự thích ý, giống như hoàn toàn không bị mạt thế ảnh hưởng.
Người đàn ông này khả năng vẫn có chút thế lực trước mạt thế, nhìn một thân khí thế kia, cũng không phải người bình thường có thể có.
Hắn ta hơi hơi giương mắt liếc nhìn Sở Duyệt một cái, sau đó liền thu hồi, không chút để ý hỏi:
- Cô gái nhỏ, một mình cô chạy tới đây làm gì? - Tôi muốn về nhà tìm ba mẹ, xe chạy đến đây không đi được nữa, chỉ có thể chạy đến trung tâm thương mại.
Sở Duyệt trả lời đúng sự thật.
- Nga? Lầu một tất cả đều là tang thi, mà cô có thể chạy đến lầu hai, cũng có chút bản lĩnh!
Thẩm lão đại mỉm cười khích lệ.
Sở Duyệt nhìn nụ cười kia, không hiểu vì sao sau lưng có chút lạnh, giọng nói cũng nhút nhát để hợp với tình hình:
- Tôi…… Tôi bò từ ống thông gió tới đây.
Thẩm lão đại nhìn một thân quần áo thể thao xám xịt cùng băng gạc trên tay Sở Duyệt, đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, đã bị con khỉ tóc xanh nhảy trước:
- Cữu, em Tiểu Duyệt cơ linh như vậy, lúc lên lầu hai chân em ấy câu trên lan can, nhìn quá mạo hiểm!
Biểu tình trên mặt Thẩm lão đại trong nháy mắt vỡ ra, mẹ nó!
Đứa con trai này của chị gái hắn cả ngày chỉ biết chơi game chơi phụ nữ, không kế thừa được chút ưu điểm nào của hắn ta hay chị gái, lớn như vậy mà không thấy nó làm được việc gì, này nếu là con của hắn ta, hắn đã sớm đánh chết mấy trăm lần.
Danh sách chương