Trong một văn phòng nào đó của kho lương thực, Tần Nghĩa Xương đang cúi thấp đầu tiếp nhận chỉ dậy từ cấp trên.



Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, ngoài năm mươi tuổi, mắt một mí, mũi to, môi hơi tím.

Ông ta cầm điếu thuốc trên tay trái, nhấp một ngụm, gãi gãi giữa mày rồi nói:

- Lão Tần, anh cũng là một nhân viên lâu năm trong đơn vị.

Tôi luôn cho rằng anh không chỉ có năng lực làm việc, mà còn có kỷ luật và ý thức rất tốt, rốt cuộc sao lại có thể phạm sai lầm như vậy? Tôi rất thất vọng về anh!

Tần Nghĩa Xương xoa xoa tay lộ vẻ xấu hổ:

- Thực xin lỗi giám đốc, tôi đã làm ngài thất vọng, phụ sự tin tưởng của ngài, cũng vì chuyện gia đình của tôi mà mang lại ảnh hưởng không tốt cho đơn vị.

Tôi chắc chắn sẽ kiểm điểm lại bản thân, chuyện này xảy ra là do tôi thất trách, nếu ngay từ đầu tôi quan tâm đến gia đình nhiều hơn thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này.

Nhưng anh cũng biết, anh rể của tôi là.

.

.

cho nên ở trong nhà lời nói của tôi cũng không có trọng lượng lắm.

.

.



Người lãnh đạo thấy ông ta thừa nhận sai lầm của mình, thái độ lại tốt, sau đó lại nhắc đến Trần Quốc Thắng, người này ông ta cũng biết, sắc mặt không khỏi hơi hòa hoãn, quẹt tàn thuốc vào gạt tàn.



- Có thể nhận ra sai lầm của mình là được, sau này biết sửa sai, vẫn là người một đồng chí tốt.




Tần Nghĩa Xương gật đầu liên tục:

- Đúng, đúng vậy.



Người lãnh đạo dập điếu thuốc rồi hắng giọng:

- Vụ án hôm trước điều tra có liên quan đến gia đình anh không?

Tần Nghĩa Xương nhanh chóng cam đoan:

- Hoàn toàn không có.

.

.



Lúc này, trên hành lang phát ra tiếng ồn lớn, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.



- Anh đừng cản tôi, tôi tới đây để tìm ba của Tần Văn Văn!

- Lãnh đạo của các người ở đâu? Lãnh đạo ở đâu? Con gái Tần Nghĩa Xương mạo danh cháu gái tôi học đại học, còn muốn dùng tiền mua chuộc mẹ tôi.

Còn có đạo đức không?

- Họ Tần kia, ông đi ra đây cho tôi.

Trốn cái gì, ông có còn là người không?

Tiếng ồn ào lớn đến mức ngay cả Tần Nghĩa Xương ở trong phòng làm việc cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt đại biến.

Không ngờ người nhà Hạ Mộng sẽ đến đây vào lúc này lại còn muốn nháo lớn chuyện.

Lo lắng mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn, ông ta hốt hoảng chạy ra khỏi văn phòng.



Người lãnh đạo cũng sầm mặt, đứng dậy đi theo ra ngoài.



Thấy một đám người xô đẩy trong hành lang.

Còn có những người từ các văn phòng khác ra xem náo nhiệt.



Tiết Minh Nguyệt, Hạ Hồng Anh và Dương Thanh Tuyền, nhìn thấy Tần Nghĩa Xương, lập tức lao về phía ông ta.



Hạ Hồng Anh hét lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn:

- Mẹ và cháu tôi đang ở đâu?

Cho dù bà ghét hay tức giận bà ấy đến đâu, thì đó cũng là mẹ đẻ của bà.

Không có tin tức gì, trong lòng cũng rất lo lắng.



Tần Nghĩa Xương giả vờ hoang mang nói:

- Bọn họ đi nơi nào, tôi làm sao biết?

Hạ Hồng Anh kích động hét lên:

- Ông không biết thì ai biết.

Nếu không phải ngày đó ông đến nhà tôi tìm bà ấy, hai người bọn họ sao có thể rời đi? Mấy ngày rồi tôi đã không nhận được tin tức gì, chắc chắn là do ông giở trò.




Tiết Minh Nguyệt không để ý cô em chồng nói gì với Tần Nghĩa Xương, bà nhìn thấy một người phía sau ông ta giống như là lãnh đạo, liền lập tức tiến lên:

- Ông là lãnh đạo của đơn vị sao?

Người lãnh đạo đã đoán được chuyện gì xảy ra, gương mặt thoáng hiện tia phức tạp, gật đầu với bà:

- Đúng, là tôi.



Tiết Minh Nguyệt liền vừa khóc vừa với anh ta:

- Ông phải làm chủ cho chúng tôi, người trong đơn vị ông khinh dễ cô nhi quả phụ chúng tôi, con gái ông ta giả mạo con gái tôi đi học đại học, sau đó bị chúng tôi phát hiện, còn muốn lấy tiền ra mua chuộc chúng tôi, muốn chúng tôi từ bỏ lấy lại công đạo, nhưng không thành, lại đến tìm nhà mẹ chồng tôi, hại chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, lớn đến mức cắt đứt quan hệ với bà cụ, con gái tôi đến trường đại học ở Bắc Kinh để báo cáo tình hình.

Cuối cùng, ông ta đến nhà em chồng tôi để tìm bà cụ, còn đưa tiền cho bà ấy.

.

.

Rõ ràng là không có lòng tốt.



Hạ Hồng Anh vội vàng làm chứng:

- Đúng vậy, tôi tận mắt chứng kiến ông ta đưa tiền.

Bây giờ mẹ tôi đã bỏ đi mấy ngày không có tin tức, chắc chắn là có liên quan đến ông ta.



Nghe thấy như vậy, người lãnh đạo này liền cả giận chỉ vào Tần Nghĩa Xương nói:

- Đây là chuyện mà ông nói không biết? Lão Tần, tôi quá thất vọng về ông.



Tần Nghĩa Xương quẫn bách, hắn sốt ruột muốn phản bác:

- Giám đốc, ngài nghe tôi giải thích, tôi.

.

.



Người lãnh đạo xanh mặt quát lớn:

- Mọi chuyện rõ ràng như vậy rồi, ông còn muốn giải thích cái gì.

Lão Tần, tôi không ngờ trước mặt là một kiểu, sau lưng lại dám làm ra chuyện này.



Tần Nghĩa Xương giận đến mức tức ngực, hộc máu, ông ta hối hận muốn chết, hối hận ngày đó đi tìm bà nội Hạ Mộng.



Lúc này người lãnh đạo quay qua nói chuyện với Tiết Minh Nguyệt và những người khác, giọng điệu cũng ôn hòa hơn:

- Tôi đã biết sự việc này, tiếp đó chúng tôi sẽ mở cuộc họp để xử lý chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là đơn vị công tác, ồn ào nhốn nháo cũng ảnh hưởng đến công việc của người khác đúng không? Vậy nên mọi người cứ về trước.



Tiết Minh Nguyệt cũng biết người ta sẽ nói như vậy, nếu bà nháo tiếp thì sẽ lại thêm phiền phức.

Hơn nữa cũng không thể muốn lãnh đạo xử lý Tần Nghĩa Xương ngay lập tức được, trong đơn vị không phải chỉ do một người quyết định.



- Được rồi, vậy coi như nể mặt ngài.

Nhưng nhất định phải xử lý công bằng.



- Đừng lo lắng, tôi sẽ không dung túng.




Người lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, làm động tác tiễn khách.



Hạ Hồng Anh vốn không muốn rời đi.

Bà còn chưa hỏi được mẹ mình ở nơi nào từ Tần Nghĩa Xương.



- Nếu hôm nay ông không nói cho tôi biết mẹ tôi ở nơi nào, tôi nhất định không rời đi.

Khi nào ông về nhà tôi cũng sẽ đi theo ông.



Tần Nghĩa Xương nắm chặt tay, kiềm chế ý muốn đánh người.

Từ kẽ răng phun ra một câu:

- Tôi thật sự không biết, nếu biết, tôi nhất định sẽ nói.

Cô theo tôi cũng vô dụng.



Hạ Hồng Anh thất vọng, trái tim lại giống như bị treo lơ lửng, rốt cuộc họ đã đi đâu?

Lúc ba người ra khỏi kho lương thực thì vẫn còn đang thảo luận về vấn đề này.



Dương Thanh Tuyền vẫn luôn quan sát Tần Nghĩa Xương, nói với giọng chắc chắn:

- Mẹ, con nghĩ chắc chắn ông ta biết, chẳng qua làm trò trước mặt lãnh đạo ông ta, bằng không lãnh đạo ông ta vì sao còn tưởng a…

Hạ Hồng Anh vô tay một cái:

- Em cũng nghĩ vậy.

Không, em sẽ không đi.

Em phải chặn ông ta ở cửa, hôm nay phải đào được tin tức từ miệng ông ta, để coi ông ta giấu bà ấy ở đâu.



Tiết Minh Nguyệt hiểu vì sao em chồng mình lại cố chấp như vậy, cũng hiểu được tâm trạng của Hạ Hồng Anh, dù sao cũng là mẹ ruột.

Bà đi cùng hai mẹ con họ, nên cũng không thể đi trước.



- Được rồi, chị ở đây với em.



Hạ Hồng Anh nắm lấy tay Tiết Minh Nguyệt, cẩn thận hỏi:

- Chị dâu, chị sẽ không trách em chứ?


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện