Âu Dương Noãn mở miệng muốn kêu cứu, lại không biết vì sao trong lòng lại không muốn nhìn bất luận kẻ nào. Cả người nàng cuộn lại, hô hấp khó khăn.
Vốn tưởng rằng đêm tối yên tĩnh đã là điều khó khăn nhất nhưng lúc này nàng mới phát hiện loại thống khổ chưa từng có ùa tới không thể ngăn cản mới càng khiến người ta thêm tuyệt vọng.
Âu Dương Noãn rất khó chịu, khó chịu đến mức hận bản thân không chết ngay lập tức. Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, ướt đẫm cả gối, ngay cả tiếng rên rỉ nàng cũng không phát ra được.
Lúc Tiếu Thiên Diệp phát hiện thì toàn thân nàng đã nóng bừng, sốt cao, lại luôn đè nén không chịu kêu ai. Sắc mặt dưới ánh nến trắng bệch, nàng nhất định đã đau đến muốn chết. Cái gì cũng đều đã thay đổi, chỉ có bản tính quật cường của nàng là vẫn vậy.
Nghĩ đến đây trong lòng Tiếu Thiên Diệp lại dâng lên cảm giác chua xót khôn kể. Hắn cười tự giễu, sau đó liền ôm lấy nàng, kêu tên nàng. Nhưng Âu Dương Noãn tựa hồ đã không có ý thức, hoàn toàn không đáp lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng nàng lên, nhưng nàng lại co rút mạnh, ghé vào bên giường nôn khan. Nhưng nôn nửa ngày lại không ra cái gì, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn vẫn ôm nàng lại, lúc này Âu Dương Noãn lại đột nhiên nhu thuận, mềm mại tùy ý hắn ôm, rúc vào người hắn, dường như là một đứa nhỏ.
Nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu, nàng lại đột nhiên thì thào gọi tên một người. Lòng Tiếu Thiên Diệp trầm xuống, không nghĩ rằng mặc dù đã tiêu trừ trí nhớ nhưng nàng vẫn lại khắc sâu người kia vào tâm trí như vậy. Cái tên kia đã khắc sâu vào đáy lòng nàng, lúc nàng mất đi ý thức cái tên kia vẫn đột nhiên xuất hiện.
Tiếu Thiên Diệp phân phó cung nữ một bên đi chuẩn bị một ít cháo trắng. Hắn bình tĩnh lại giúp Âu Dương Noãn ăn từng ngụm cháo, sau đó lại ép nàng uống thuốc đã dùng lửa nhỏ đun trong một canh giờ.
Âu Dương Noãn uống được nửa bát liền ói ra hết lên người Tiếu Thiên Diệp.
Các cung nữ một bên nhìn mà sắc mặt trắng bệch, thật sự là gấp muốn chết, sợ vị hoàng đế trời sinh tính tình tàn bạo này tức giận. Nhưng không hề, Tiếu Thiên Diệp bình thản thay y phục, để cung nữ dọn hết vết bẩn rồi cho lui xuống.
Đường đường là Nam Chiếu hoàng đế thế nhưng lại ở lại tự mình chăm sóc nữ nhân kia….Thế đạo này rốt cục đã thay đổi hay đều do các nàng hoa mắt? Hoặc là vị tiểu thư từ trên trời rơi xuống này cùng bệ hạ có quan hệ không phải bình thường? Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, cơ hồ không nói nên lời.
Tiếu Thiên Diệp nằm xuống bên cạnh Âu Dương Noãn, nhưng không nhắm mắt mà chỉ nằm vậy nhìn thống khổ của nàng chậm rãi bình ổn xuống.
Thân thể đã quá mức suy yếu vì sốt cao, vậy mà nàng vẫn không quên tên nam nhân kia. Xem ra hắn nửa điểm cũng không thể thả lỏng.
Tiếu Thiên Diệp nghĩ và quyết định tăng liều lượng thuốc lên. Hắn muốn cái gì thì sẽ phải có được cái đó, chấp niệm có được mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Trời rạng sáng, không biết thế nào Âu Dương Noãn lại bắt đầu ầm ĩ, trên trán mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Tiếu Thiên Diệp một đêm chưa ngủ, nửa nằm nửa dựa vào giường, lúc này thấy nàng khó chịu liền vén chăn cho nàng, cẩn thận ôm lấy nàng.
Các cung nữ mang nước và khăn rửa mặt đến nhưng Tiếu Thiên Diệp lại không nhúc nhích, sợ đánh thức nàng.
Âu Dương Noãn nằm trong lòng Tiếu Thiên Diệp, bởi vì sốt cao chưa hạ nên không hề có nửa điểm phản kháng. Tay hắn đang ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt rất ôn hòa. Tay hắn nhẹ nhàng chỉ chỉ, cung nữ A Trác vốn đang há mồm trợn mắt vội vàng mang chén thuốc qua.
Tiếu Thiên Diệp nói: "Ngoan, uống thuốc rồi sẽ tốt hơn!”
Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt đặc biệt ôn nhu dịu dàng. Ngữ khí này vừa nghe liền biết chỉ có đối với người trong lòng mới như thế.
A Trác nhìn biểu cảm trên mặt của Tiếu Thiên Diệp, miệng há to đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Sau khi Tiếu Thiên Diệp làm Nam Chiếu hoàng đế, thủ đoạn huyết tinh kia rất đáng sợ. Xa không nói, chỉ việc tiền công chúa Nam Chiếu phá hủy kế hoạch tiến công của hắn, sau khi bị hắn bắt được liền lập tức xử tử lăng trì. Các tướng lãnh lâm trận phản chiến cũng bị hắn xử ngũ mã phanh thây, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn đối xử với nữ nhân cũng vậy, không hề có chút tình cảm, luôn lạnh như băng. Trong hậu cung cũng không có phi tử, bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này hắn đều sẽ nổi giận. Người như thế, cư nhiên lại đối xử ôn nhu với nữ nhân xa lạ này.
Thật sự là ông trời muốn đổ mưa thật to, nhưng cũng rất khiến cho người ta hâm mộ….
Âu Dương Noãn hiển nhiên không biết bản thân đang làm gì. Một người lớn sinh bệnh lâu ngày liền sẽ như một đứa trẻ. Nàng không muốn rời Tiếu Thiên Diệp, cứ mặc hắn ôm như vậy.
Tiếu Thiên Diệp thành công bón hết thuốc cho nàng, còn vươn tay thử nhiệt độ cơ thể nàng. Hắn sờ sờ đôi má đỏ bừng, ghé mặt mình lên trán nàng cảm nhận. Lát sau hắn hơi nhíu mày đứng dậy rửa mặt chải đầu. Xong xuôi liền lại đút cháo cho nàng.
Âu Dương Noãn mơ mơ màng màng được người ta ôm lấy, cảm giác có gì đó ấm áp mềm mềm phủ lên môi nàng. Có hương vị thức ăn tràn vào trong miệng, xuyên qua yết hầu, nhất thời cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
Lúc đầu chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng nhưng dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng tham lam đi vào. Âu Dương Noãn đương nhiên không phát hiện ra mình bị người khác hôn. Tiếu Thiên Diệp cười cười, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tuy rằng bỉ ổi nhưng cũng rất ngọt ngào.
Âu Dương Noãn sốt đến chiều ngày thứ hai thì giảm. Lúc nàng tỉnh lại, cung nữ A Trác liền đem tình hình nói lại với nàng.
Âu Dương Noãn rất kinh ngạc, cũng có một chút cảm động. Nàng biết muốn một đại nam nhân tới chăm sóc là chuyện khó xử thế nào, huống hồ lại là người có thân phận địa vị như Tiếu Thiên Diệp. Nàng quả thực không tin được đối phương lại giúp nàng uống thuốc.
Nhưng nàng ẩn ẩn đoán được A Trác là người Tiếu Thiên Diệp sắp xếp bên cạnh mình, giám thị nhất cử nhất động của nàng. Nói không rõ là đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng cảm giác bị giam cầm và giám sát.
Loại trực giác này đến rất đột ngột nhưng nàng lại khẳng định, đó là sự thật. Nhưng nàng chỉ là một bệnh nhân, hắn vì sao lại hao phí tâm tư phái người giám sát nàng? Chuyện này không phải rất kỳ quái sao? Là sợ nàng chạy trốn, hay vẫn là sợ nàng động tâm tư gì đó?
“Tốt hơn chưa?” Tiếu Thiên Diệp ôn hòa sờ sờ trán nàng.
Âu Dương Noãn nhíu mày, rõ ràng rất không thích hắn dùng loại giọng điệu thân mật này nói chuyện với nàng. Nhưng sau khi hồi phục thần trí nàng liền không lộ ra biểu cảm mờ mịt trước mặt Tiếu Thiên Diệp.
Nói cho cùng thì nàng tình nguyện tin tưởng trực giác của mình cũng không muốn tùy tiện tin tưởng lời hắn nói. Bản tính đa nghi từng chút từng chút làm nàng cảm thấy nàng không thuộc về nơi này. Nam nhân trước mắt này, cũng rất đáng nghi.
“Ta đã tốt lên nhiều!” Nàng cúi mắt, chỉ đơn giản nói như vậy.
Tiếu Thiên Diệp thở dài, đột nhiên lại gần hôn lên môi nàng, hô hấp trong nháy mắt gần như giống nhau. Hắn hạ thấp giọng nói: “Ta thật tâm thích nàng!”
Tim Âu Dương Noãn đập thình thịch, rốt cuộc vẫn không đè nén được cảm giác bài xích. Nàng xoay mặt đi: “Đừng đụng vào ta!”
Thanh âm của nàng đè nén mà kích động, không phải là kiểu nữ tử xấu hổ cự tuyệt mà là thực sự không muốn hắn tới gần.
Động tác của Tiếu Thiên Diệp nhất thời ngừng lại, cúi đầu nhìn nàng.
Thân thể Âu Dương Noãn trong nháy mắt căng cứng, thấy trong ánh mắt đối phương có một loại sức mạnh khiến người khác không thể động, đại khái như là trên đời này chưa từng có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.
Hắn mím môi không nói lời nào nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự đả kích cùng ủy khuất. Âu Dương Noãn nhìn thấy, cư nhiên là không đành lòng, nàng có chút lắp bắp nói: “Xin lỗi….ta…”
Lời nói chưa xong, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên ngả đầu lên vai nàng khiến nàng giật nảy mình.
“Đừng động, ta mệt rồi!”
Im lặng, Âu Dương Noãn vừa định nói liền không biết vì sao lại ngừng lại.
Trong lúc vô thức đầu vai nàng càng lúc càng nặng, đến cuối cùng thật sự cảm nhận được mới thoáng giật mình. Không nghĩ sức nặng trên vai kia lại theo động tác của nàng dọc theo đầu vai chậm rãi trượt xuống.
Nàng quay đầu liền thấy hai mắt Tiếu Thiên Diệp nhắm lại, không biết từ khi nào đã ngủ mê say. Âu Dương Noãn thở phào nhẹ nhõm, định rút tay đỡ hắn nằm xuống, lại không ngờ bàn tay bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, rút thế nào cũng không ra được. Bất đắc dĩ phải dùng tay kia, mất sức thật lớn mới đỡ được hắn nằm xuống.
Âu Dương Noãn mạnh mẽ tách tay hắn ra, tự mình đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm. Nhìn trên tóc một loạt trâm cài sai sức chỉnh tề trân quý, nhưng mấy thứ này không gợi được một chút trí nhớ cho nàng.
Bước chân Âu Dương Noãn nhẹ nhàng, đột nhiên không cẩn thận đánh rơi cái lược xuống đất, phát ra âm thanh nho nhỏ. Chỉ chớp mắt hắn liền mở mắt, ánh mắt trầm như bóng tối ban đêm, không hề chút tình cảm nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao? Ta đối với mấy thứ này không hề ấn tượng. Nếu hằng ngày dùng qua, dù mất trí nhớ ta cũng phải có cảm giác thân quen….”
Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp nhoáng lên, khoảnh khắc liền lạnh xuống.
Trong lòng Âu Dương Noãn cũng lạnh lẽo. Hóa ra những lời hắn nói, quả nhiên là lừa gạt nàng.
Nghĩ cũng phải nếu nàng thực sự là nữ nhi của tướng quân, cho dù phụ thân bỏ mình thì vẫn còn mẫu thân, còn những người thân khác. Cho dù là không còn, vì sao ánh mắt những cung nữ này nhìn nàng đều rất kỳ quái?
A Trác bước vào, mang thuốc dâng lên: “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi!”
Tiếu Thiên Diệp ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn A Trác sau đó bưng chén thuốc trong khay đứng dậy đi đến bên cạnh Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn ngồi đó, tiếp tục chải tóc.
Hắn cũng không kiên trì, chỉ uống một ngụm thuốc đen ngòm rồi đột nhiên cúi xuống áp vào môi nàng. Âu Dương Noãn còn chưa kịp phản ứng đã thấy nước thuốc đắng ngắt tràn vào trong miệng. Theo bản năng nàng cắn hắn một ngụm, mắt hoa đi. Hắn thấy vậy liền lui về sau một bước.
“Được rồi!”
Hắn vươn tay, không nhanh không chậm dùng ngón tay lau đi chút nước thuốc còn dính bên khóe môi. Sau đó lại bỏ thìa vào trong chén, nhàn nhạt nói: “Xem ra nàng đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả thuốc cũng không muốn uống nữa!”
Âu Dương Noãn dừng một chút mới nói: “Ta rốt cuộc là ai?”
“Nàng là hoàng hậu của ta!” Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nặng nề.
“Nếu là hoàng hậu, vì sao ta một chút cũng không có ấn tượng? Chỉ là té xỉu mà thôi, vậy mà ngay cả khi bản thân là thê tử của ngươi cũng không nghĩ ra!”
Huống chi nếu là tình nhân vành tai, tóc mai chạm vào nhau thì sao ngay cả sự thân cận tối thiểu cũng bài xích như vậy? Âu Dương Noãn suýt nữa thì bật thốt lên.
Mặt Tiếu Thiên Diệp trầm xuống.
"Âu Dương Noãn!”
Âu Dương Noãn?
Âu Dương Noãn nhìn thẳng hắn: “Thế nào? Bệ hạ rốt cục cũng thừa nhận ta không phải họ Mộc rồi sao? Ngài không phải gọi ta là Mộc Noãn sao? Vì sao giờ lại gọi ta là Âu Dương Noãn? Vì sao?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, ánh sáng lành lạnh, sâu không thấy đáy. Ngón tay thon dài cầm chặt chén thuốc, khớp xương trắng bệch.
Âu Dương Noãn nhếch khóe miệng, cuối cùng trên người vô lực, cười cũng không ra cười: “Đến bây giờ bệ hạ còn không chịu nói chân tướng cho ta sao?”
Tiếu Thiên Diệp phút chốc vung tay lên, chén thuốc trong tay vỡ ra, mảnh vỡ rơi xuống đất. Khi nâng tay liền thấy máu đỏ chảy xuống.
Thấy máu tươi diễm lệ, Âu Dương Noãn liền hoa mắt váng đầu. Chưa kịp định thần liền bị ôm vào lòng, động tác ôm kia tựa hồ như hung hăng muốn nhập vào nàng vào xương tủy, lại tựa hồ như hận không thể hung hăng giết chết nàng.
Hoảng hốt một lát, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Noãn Nhi, mặc kệ là ta đã nói dối thì nàng vĩnh viễn cũng không được rời khỏi ta!”
Nghe thanh âm ôn tồn chân thành của hắn lọt vào tai, bóng đêm thâm trầm, màu máu đỏ chói mắt. Trong lòng Âu Dương Noãn run lên, sau đó hắn buông nàng ra rồi bước nhanh ra cửa.
“Chăm sóc nương nương cho tốt!”
“Dạ!”
Nghe thanh âm đối đáp bên kia, Âu Dương Noãn biết nàng đã ép đối phương nóng giận. Nhưng mà điều đó khiến nàng thêm khẳng định nàng cùng nam nhân này dù không phải là tình nhân thì cũng có quan hệ nào đó.
Nhưng, rốt cuộc là vì sao?
Âu Dương Noãn biết mình đã làm tổn thương đối phương, bởi vì hắn hoàn toàn quan tâm nàng. Tuy rằng Tiếu Thiên Diệp vẫn luôn cố gắng thể hiện tính tình tốt trước mặt nàng nhưng nàng biết hắn là người táo bạo.
Lúc này nàng mới nhớ lại vừa rồi, người bên ngoài da dày cũng không ngăn được bị thương trong lòng.
Nàng cảm thấy chính mình đã tổn thương đối phương, trong lúc nhất thời những cảm xúc bài xích với Tiếu Thiên Diệp đều biến thành áy náy.
Đối phương đối xử với nàng ôn nhu, cẩn thận chăm sóc nàng, nàng lại không biết báo đáp, thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng tận lực tránh đi, thật sự nàng cảm thấy rất có lỗi với Tiếu Thiên Diệp.
Nhưng lúc Tiếu Thiên Diệp tức giận, cũng không giống với người bình thường. Không hề đỏ mặt, cũng không tức giận mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả một lời nặng lời cũng chưa từng nói.
Hắn cứ lạnh nhạt như vậy, không phát hỏa, mặc dù Âu Dương Noãn nghĩ muốn xin lỗi cũng không biết phải mở miệng thế nào. Hắn vĩnh viễn là một bộ dáng cao quý tao nhã, Âu Dương Noãn đối với hắn cứ như vậy ngay cả muốn nói lời tốt đẹp cũng không nói nổi.
Mỗi ngày sau đó của Âu Dương Noãn đều lặp lại, uống thuốc, ngâm dược tuyền, dùng bữa, ngủ. Cuộc sống chỉ đơn giản buồn tẻ như vậy.
Tiếu Thiên Diệp cố ý không quan tâm, Âu Dương Noãn cũng không thèm để ý. Nàng vẫn nên thế nào thì vẫn làm như thế ấy.
Tiếu Thiên Diệp nhìn thấy tình hình này, sắc mặt càng âm trầm. Trong lúc nhất thời làm hại tất cả mọi người đều run sợ trong lòng.
Dần dần một ngày trong lúc giằng co tình hình sức khỏe của Âu Dương Noãn cũng không tốt lên, ngược lại càng nghiêm trọng.
Tiếu Thiên Diệp bị vầng sáng từ ánh nến phát ra bao phủ khiến thân hình hắn càng thêm cao lớn rắn rỏi, lại có thêm một cỗ uy lực nhìn không thấu. Hắn hạ thấp thanh âm: “Nàng sao rồi?”
Trên mặt Tiếu Thiên Diệp tựa hồ nhìn không ra cảm xúc gì. Vu y nhỏ giọng: “Bệ hạ, thân thể nương nương đã rất hư nhược rồi!”
Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp dị thường ảm đạm, đôi mắt không nghiêm khắc nhìn vu y mà nhìn Âu Dương Noãn đang ngủ say trên giường.
“Hiện tại nàng vẫn đang ngủ sao?” Tiếu Thiên Diệp hỏi.
“Đúng vậy!”
Vu y chần chờ hồi lâu mới hiểu được hàm ý trong câu hỏi: “Chỉ là ở trong chén thuốc ta có bỏ thêm thảo dược an thần. Sau khi uống cảm thấy thoải mái hơn, giờ đang ngủ!”
Tiếu Thiên Diệp trầm mặc hồi lâu, toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Âu Dương Noãn đang nằm trên giường.
“Các người đều đi ra ngoài đi!”
“Nhưng ở đây…”
“Đêm nay ta ở lại đây với nàng!”
Hoàng đế Nam Chiếu lại ở đây chăm sóc một nữ tử? Các cung nữ hai mặt nhìn nhau nhưng vu y đối với chuyện Tiếu Thiên Diệp tự mình chăm sóc người bệnh thế nhưng lại không hề giật mình.
Âu Dương Noãn đang ngủ dần dần tỉnh lại, tựa hồ như cảm nhận có người chú ý đến mình, lông mi hơi động. Nàng hơi hé mắt, một bàn tay liền lập tức vươn ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
“Nước…”
Âu Dương Noãn nửa tỉnh nửa mê mở miệng.
Đối phương không hề do dự, rất nhanh một cảm giác mát lạnh liền kề bên môi nàng. Người nọ cũng rất nhẹ nhàng từ từ giúp nàng uống nước, lập tức nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Trong cơ thể luôn có hai loại cảm giác nóng như lửa, lạnh như băng thi nhau giày xéo nàng. Âu Dương Noãn bức thiết uống hơn nửa chén mới hoàn toàn thấy rõ nam nhân trước mắt.
Dưới ánh nến, dung mạo Tiếu Thiên Diệp anh tuấn nhưng cũng kiệt ngao bất tuân. Nhưng lúc này hắn nhìn nàng lại không thể dịu dàng thắm thiết hơn.
“Ngài…”
Âu Dương Noãn kinh ngạc, không rõ người này làm sao có thể quên là hắn đang tức giận với nàng mà chạy đến đây?
Cất ly nước đi, Tiếu Thiên Diệp quan tâm hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
"Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng!”
Âu Dương Noãn cũng không hy vọng hắn vì nàng mà lo lắng.
"Thực xin lỗi, là lỗi của ta!” Hắn đã mang tới phiền não cho nàng.
“Không! Không phải lỗi của ngài!”
Âu Dương Noãn mỉm cười với hắn, sắc mặt tuy tái nhợt vô lực nhưng giọng điệu lại kiên trì.
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, trong mắt nổi lên tình cảm khắc sâu mãnh liệt, dưới ánh nến lại cực kỳ thu hút. Nhưng gây ra bất hạnh cho nàng, chuyện như vậy khiến cho hắn rất thống khổ làm tim hắn đau như bị dao cắt.
“Ngài có rất nhiều chuyện cần xử lý, không cần ở cùng ta!”
“Đừng lo!”
Âu Dương Noãn nằm trên giường, cảm giác được Tiếu Thiên Diệp bên cạnh phút chốc lâm vào trầm mặc.
“Không cần tự trách. Là thân thể ta không tốt, đây không phải là lỗi của ngươi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng như muốn an ủi hắn.
Tiếu Thiên Diệp vén chăn lại ngay ngắn cho nàng, bình tĩnh nhắm hai mắt lại: “Không, ta do ta sơ sót!”
Tiếu Thiên Diệp ngồi bên giường Âu Dương Noãn, cứ thể thức trắng đêm trông nàng. Một đêm này bất luận là cơ thể hay vẫn là tinh thần đều làm hắn bi thương khó nhịn. Hắn làm nàng mất hứng, không vui….
Suy nghĩ như vậy sinh ra trong đầu tựa như dây leo từng chút từng chút lan tỏa, sinh trưởng mạnh mẽ. Hắn lại phải giữ lại tia lý trí cuối cùng, chấp nhất suy xét.
Sự tồn tại của hắn đối với nàng mà nói chẳng phải hạnh phúc, sự thật này làm hắn thật sự khó chấp nhận. Hắn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang ngủ say của nàng, lưu luyến nhìn người mà hắn yêu say đắm.
Nhưng…hắn chung quy vẫn luyến tiếc phải buông nàng ra. Là nàng đã dạy cho hắn thế nào là yêu, làm sao để yêu một người.
Sáng sớm hôm sau, vu y là người đầu tiên đến: “Bệ hạ, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi đi. Ở đây giao cho chúng ta là được rồi!”
Tiếu Thiên Diệp lắc lắc đầu, muốn nói mình sẽ không rời đi.
Vu y nhìn lông mi khẽ nhúc nhích của Âu Dương Noãn, hơi ho khan một chút: “Nàng hình như muốn tỉnh?”
Quả nhiên đầu ngón tay Âu Dương Noãn giật giật nhẹ, lông mi hơi hơi động, sau đó chậm rãi mở ra mang theo chút cảm giác làm người ta tan nát cõi lòng, xinh đẹp nói không nên lời. Ánh mắt như thủy tinh trong suốt đang nhìn chăm chú hai người trước mặt.
“Vu y?” Luôn luôn đều là lão nhân này, luôn ở đây trị liệu cho nàng.
“Uh! Là ta! Ngươi tỉnh rồi, cảm giác đỡ hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt mê võng của Âu Dương Noãn rất nhanh trở nên thanh tỉnh, nàng tựa hồ muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện ngay cả khí lực cười một cái cũng không có.
Chính là ánh mắt sau khi mở liền bắt đầu tìm kiếm gì đó. Ánh mắt kia chỉ lưu lại trên người Tiếu Thiên Diệp một chút rồi liền rời đi.
“Bệnh của ngươi, kiêng kị nhất chính là lo lắng suy nghĩ!” Vu y vừa nói, ánh mắt một bên lộ ra lo lắng. Nhìn tình hình nàng hiện tại, thật sự là không tốt a.
Nếu nàng thực sự có gì không hay xảy ra. Tiếu Thiên Diệp bên kia, ông trời ạ….
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, lại nói với vu y: “Tình hình thế nào?”
“Phải trích chút máu ra xem! Cụ thể dùng thuốc như thế nào phải đợi xem rồi mới tính tiếp!”
Kim điêu huyết chung quy vẫn là kịch độc, tuy rằng là đã thông qua Tiếu Trọng Hoa cũng không thể không có chút ảnh hưởng.
“Được rồi, các ngươi đều lui ra ngoài đi!” Tiếu Thiên Diệp gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Được! Nơi này giao cho ngài, có tình hình gì báo cho ta biết!”
Vu y biết hắn muốn ở cùng Âu Dương Noãn liền gật gật đầu, nặng nề rời đi.
“Noãn Nhi!”
Tiếu Thiên Diệp âu yếm gọi tên nàng, ngồi xuống bên giường. Trước kia nhìn thấy nàng tươi cười hắn cảm thấy như gió xuân.
Nhưng hiện tại nhìn nàng cười, lại không biết vì sao khiến lòng hắn sinh cảm giác tan nát đau đớn. Ánh mắt trong suốt của nàng hơi rung động, tối nhưng vẫn hóa thành tươi cười nhàn nhạt: “Không cần lo lắng!”
“Nàng….đừng rời đi….đừng bỏ lại ta!” Tiếu Thiên Diệp nhẹ giọng, sâu trong ánh mắt đen như bao phủ sương mù dày đặc.
“Uh, ta sẽ không chết! Mấy ngày nay không phải ta đều có thể bình an vượt qua sao?”
Ánh mắt Âu Dương Noãn nhìn hắn, bi thương thống khổ trong đó làm cho nàng khiếp sợ. Nàng chỉ có thể nói vậy, nàng không nghĩ bởi vì chính mình mà làm cho nam nhân này suốt ngày hoảng loạn, đêm không thể ngủ.
“Ngươi không cần lo lắng như vậy. Ngươi là Nam Chiếu hoàng đế a, sao có thể yếu ớt như vậy!”
“Cho dù ta có được đại lực cường thịnh tới đâu, cũng không thể dùng nó bảo vệ cho nàng vậy thì có lợi ích gì?”
Con ngươi tối đen của Tiếu Thiên Diệp phiếm hào quang yếu ớt, Âu Dương Noãn lập tức cảm thấy trái im đau đớn.
Vì sao lại thương tâm như vậy? Vì nàng sao?
Âu Dương Noãn gian nan giơ cánh tay lên, vươn tay trấn an hắn. Hắn lại cầm lấy tay nàng, áp vào mặt hắn.
Nhìn bi thương trong mắt hắn, nàng muốn vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi bi ai trên mặt. Nhưng hắn lại đem tay nàng gắt gao đè lại, dường như sợ hãi chỉ cần buông ra một chút nàng liền sẽ biến mất.
Lòng bàn tay nàng tựa như dán vào trái tim hắn làm hắn cảm giác được nàng không phải là mơ, làm tim hắn cũng kịch liệt nhảy lên.
“Ta yêu nàng!” Tiếu Thiên Diệp thì thào.
Âu Dương Noãn giật giật, tay nhẹ nhàng buông ra. Hắn muốn bắt lại nhưng chung quy không có cách nào giữ lại. Hắn thất vọng, cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Noãn nhìn bóng lưng hắn, lại lâm vào trầm mặc. Nàng không biết từ sâu trong đáy lòng lại xuất hiện cảm giác áy náy, rốt cuộc là vì sao?
Tiếu Thiên Diệp trở lại ngự thư phòng, đem tâm trạng nặng nề của mình đặt vào chính sự như vậy hắn mới có thể ngăn được những phiền muộn và thống khổ đang cuồn cuộn dâng lên.
Hắn tình nguyện để loại đau đớn này chậm rãi ngưng kết, mặc dù hắn biết rõ nó vĩnh viễn cũng không biến mất.
Âu Dương Noãn không quan tâm chuyện gì, bao gồm cả bản thân. Một người không nhớ nổi mình là ai thì căn bản không có tương lai. Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy thân thể rất đau, khiến nàng không thể thoải mái.
Nàng là người ngay cả tên cũng không có, không có lý do sống sót tất yếu. Trong cơ thể băng hỏa như thay nhau hành hạ, khi thì nóng đến đòi mạng, khi lại lạnh đến thấu xương. Trong cơ thể như có chỗ nào đó bị thủng một lỗ thật lớn, đau đớn khó nhịn, lại bị bóng tối hắc ám bao trùm ý thức.
Rất nhiều ngày tiếp theo, lúc mê man Âu Dương Noãn đều đắm chìm trong thống khổ. Trong lòng trống rỗng, muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh.
Trong đầu dường như xuất hiện một lỗ thật lớn, chậm rãi đem mọi hình ảnh đều cắn nuốt, bất luận là bình minh hay vẫn là hừng đông.
Lông mi cong dài của Âu Dương Noãn giật giật, cả người như từ trong ác mộng bừng tỉnh. Chẳng qua là chỉ thả lỏng được một lát, sau đó chính là hoảng hốt. Nàng giật giật ngón tay, toàn thân lạnh lẽo, thân thể nặng nề, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
“Tốt lắm! Tỉnh lại được liền sẽ không có vấn đề gì lớn!” Vu y vui mừng nói với Tiếu Thiên Diệp.
Dưới sự chăm sóc của hắn thật sự Âu Dương Noãn hồi phục từng ngày, sắc mặt thậm chí cũng đã bắt đầu hồng nhuận. Chờ lúc nàng nàng có thể ngồi dậy, vu y liền đem tin tức nói cho Tiếu Thiên Diệp nhưng hắn lại không nói một lời…
Một đêm nọ, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên xông vào tẩm cung của nàng.
"Ai?”
Cung nữ nghe tiếng bước chân lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Thiên Diệp ngăn lại. Vì thế, mọi cung nữ hầu hạ đều lui ra ngoài. Trong điện đốt hương an thần, Âu Dương Noãn ngủ thật sự rất sâu.
Nhìn nàng ngủ, Tiếu Thiên Diệp ngẩn ra, yêu thương trong lòng mãnh liệt nhảy lên cơ hồ thiêu đốt hắn.
Cho tới bây giờ hắn vì không muốn tổn thương thân thể của nàng mà luôn không dám tới gần. Hiện tại chỉ có thể nhắm mắt lại, lặng im thật lâu.
“Noãn Nhi, ta đã chờ lâu lắm rồi….”
Chỉ là giờ phút này Tiếu Thiên Diệp đã không thể suy xét. Hắn từng chút tới gần, cầm lấy tay nàng, hơi thở của nàng tựa như mê dược đem toàn bộ khí lực của hắn rút đi. Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, hô hấp của hai người giao triền lẫn nhau.
“Người uống say mặc kệ là làm chuyện gì đều sẽ được tha thứ, đúng không?”
Hắn dán bên môi nàng, nhẹ nhàng thở, giống như bị dụ hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không dời được ánh mắt.
Âu Dương Noãn đương nhiên không đáp lại, Tiếu Thiên Diệp đã mất đi lý trí hôn nàng. Sau khi lo lắng cho sinh mệnh của nàng được giải tỏa, nhiệt độ cơ thể nàng luôn thiêu đốt trên người hắn.
Tiếu Thiên Diệp biết mình uống say, hắn vốn muốn uống rượu để áp chế dục vọng của mình nhưng mỗi lần muốn mạnh mẽ áp chế cả người liền không khỏi phát run.
Trái tim hắn đập mãnh liệt, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhiệt độ cơ thể nàng lành lạnh, lúc này không nghi ngờ chính là liều thuốc cứu mạng mà hắn không thể cự tuyệt.
Hắn tuy rằng muốn ngăn chặn từng đợt rung động nhưng nó lại càng thêm không thể chịu được, ngay cả hô hấp cũng đã bắt đầu dồn dập, trong bốn phía yên tĩnh lại càng phá lệ rõ ràng.
Trong nháy mắt hắn ngừng suy xét, chỉ có thể cảm thụ đôi môi ấm áp của nàng, bàn tay nóng bỏng của hắn sờ lên mặt nàng, không ngừng muốn dựa vào nàng càng gần.
Đôi môi mềm mại như vậy đối với Tiếu Thiên Diệp mà nói đó chính là sự rung động ngọt ngào trước nay chưa từng có. Trong đầu hắn bỗng trống rỗng, cả người khô nóng bất an, tựa hồ như có một cỗ cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ lồng ngực.
Đó là một loại cảm giác xa lạ, khác thường, là một loại rung cảm giác khiến linh hồn hắn rung động mãnh liệt, liều mạng muốn dụ hoặc hắn vào địa ngục.
Hắn kìm lòng không đậu, bàn tay lặng lẽ luồn vào áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình mềm mại. Cảm xúc dưới lòng bàn tay đã triệt để phá hủy chút lý trí còn sót lại. Hô hấp của Tiếu Thiên Diệp trở nên nặng nề, cuối cùng hắn liền phủ lên người nàng….
Xúc cảm từ thân thể hắn khiến Âu Dương Noãn cấp tốc tỉnh lại, nàng dùng sức giãy dụa.
Tiếu Thiên Diệp gắt gao bắt lấy nàng. Hắn từng cầu xin nàng đừng rời bỏ hắn nhưng nàng vẫn hết lần này đến lần khác rời bỏ hắn. Vì sao lại như vậy? Vì sao nữ tử mà hắn yêu mãi vẫn không thể nào yêu hắn?
Loại suy nghĩ này từng giờ từng khắc đánh vào đầu hắn khiến hắn như sắp phát điên. Hóa ra Tiếu Thiên Diệp hắn là người mà tùy thời có thể bị nàng vứt bỏ mà không phải người ở bên cạnh nàng từng giờ từng phút hay cả cuộc đời.
Hắn cũng muốn hỏi nàng lại không thể hỏi được. Đúng là nực cười, hắn sợ hãi bị nàng vứt bỏ. Hắn muốn giữ thanh tỉnh nhưng hắn lại không có cách nào.
Tiếu Thiên Diệp mở miệng nàng ra, mang theo sự không khống chế được, giống như hắn muốn tất cả những ngọt ngào ấm áp trong miệng nàng. Hắn đè lên người nàng, thân thể dính sát vào nàng.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp như thủy tinh tối đen, mang theo tình cảm thâm trầm khiến nàng cảm thấy rung động nhưng cũng không thể lý giải được.
Hắn tuy rằng say nhưng luôn biết bản thân đang làm cái gì. Hắn chỉ là muốn mượn cớ say, đem nàng chiếm hữu triệt để. Làm vậy hắn có thể đoạn tuyệt hết thảy lý do nàng rời đi, đoạn tuyệt mọi khả năng.
Nhưng khi tới gần nàng, những ý nghĩ loạn đã triệt để văng ra khỏi đầu óc hắn. Mọi thứ xung quanh cũng dường như không tồn tại, chỉ còn lại hắn và nàng. Hắn yêu nàng như vậy, cuối cùng vẫn muốn được người khác chúc phúc.
Hắn vội vàng muốn được Âu Dương Noãn tán thành tình cảm của hắn. Chỉ cần ở cùng nàng, hắn có thể cảm thấy hạnh phúc. Giống như ngay cả sự đụng chạm nhẹ cũng đều trở nên xa xỉ, thế giới trước mắt như biến mất.
“Ta yêu nàng! Ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi!”
Âu Dương Noãn dùng sức giãy dụa, lại thế nào cũng không thoát ra được.
Trong ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Âu Dương Noãn nhìn hắn không dám tin. Hắn chỉ nói một câu đơn giản như thế nhưng cũng đủ để khiến nàng một câu cũng không nói nên lời. Trong lòng cũng là thật sự rung động.
Hắn nói là sự thật? Trong lòng Âu Dương Noãn đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Không kịp cho nàng thời gian suy xét, lưỡi Tiếu Thiên Diệp đã xâm nhập vào miệng nàng, mang theo hương rượu nhàn nhạt, chậm rãi quấn quanh đầu lưỡi nàng.
Nụ hôn này khiến nàng khó chịu cơ hồ phải chết, nàng khôi phục thần trí liều mạng đẩy hắn ra. Nhưng đầu lưỡi hắn nhưng đang miêu tả phác họa đầu lưỡi nàng, giống như nổi điên mà hôn nàng, dĩ nhiên hắn là người khống chế.
Loại công kích đáng sợ này khiến nàng run rẩy, ngay cả sau lưng cũng run run. Nàng cảm giác dường như ngay lập tức cả xương cốt cũng bị Tiếu Thiên Diệp nuốt vào bụng.
Âu Dương Noãn có thể cảm nhận được hắn đang tham lam hôn sâu khiến nàng sợ hãi. Nhưng sự sợ hãi đó không chỉ dừng lại ở đôi môi, mà còn bởi vì bàn tay hắn đã từ cổ nàng luồn vào trong áo chạm vào ngực nàng.
Âu Dương Noãn cơ hồ muốn lớn tiếng kêu lên, cơ thể nàng đang bị Tiếu Thiên Diệp liều mạng xoa nắn. Nhưng nàng dù sao cũng là người bệnh nặng, tuy rằng liều mạng chống cự cũng bất lực, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh kháng nghị nho nhỏ.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp càng lúc càng điên cuồng, mặt cũng càng lúc càng hồng. Hắn quả thực đã bị tình cảm cùng dục vọng kìm nén bấy lâu bức đến phát điên. Nhưng động tác của hắn vẫn khắc chế ôn nhu như cũ, hắn sẽ không dọa đến nàng.
Lúc này hắn không thể dọa nàng, hắn phải bắt được nàng, khiến nàng vĩnh viễn không rời đi mới tốt. Hắn đã chịu đủ loại dày vò trong lòng, hắn không nên để dục vọng quấy rầy hắn.
Âu Dương Noãn vốn nên thuộc về Tiếu Thiên Diệp hắn, hắn theo lẽ thường phải vĩnh viễn chiếm cứ tâm linh nàng. Còn những người khác vĩnh viễn cũng không được, ngay cả nghĩ cũng không được.
Vì sao hắn chỉ có thể đứng từ xa nghe người khác báo cáo tình hình của nàng mà không phải quang minh chính đại có được nàng? Điều này thật không công bằng, nhất là đối với hắn, người đến trước cả Tiếu Trọng Hoa.
Tiếu Thiên Diệp buồn bực cắn cắn cổ Âu Dương Noãn, tiếp theo lại không ngừng nhẹ nhàng miết. Dường như hắn muốn nàng tán thành tình cảm cùng sự hỗn loạn trong lòng của hắn lúc này….
Đáng sợ là ngay cả hắn cũng không thể tự điều khiển cảm xúc của mình…
Âu Dương Noãn gắt gao cắn môi, không chịu phát ra thanh âm làm cho ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy nhục nhã.
Nhưng đột nhiên một cảm giác nhoi nhói phủ ngay trước ngực, biết là bị nam nhân này cắn, Âu Dương Noãn hỗn loạn muốn né tránh. Lập tức trước ngực lại chậm rãi biến thành ôn nhu, triền miên….
Toàn thân Âu Dương Noãn đều run rẩy, nước mắt đột nhiên trào ra: “Buông ta ra….”
Cuối cùng nàng chỉ biết hỗn loạn lắc đầu, lại không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì.
Tiếu Thiên Diệp nhè nhẹ vỗ về hai má Âu Dương Noãn. Nước mắt nàng chảy xuống, lại rất nhanh bị Tiếu Thiên Diệp hôn lấy: “Chán ghét ta sao?”
Trong mắt Âu Dương Noãn mang theo tia oán hận cùng chán ghét.
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên tuyệt vọng cười rộ lên, lại ép môi lên môi nàng.
Âu Dương Noãn nín thở, Tiếu Thiên Diệp đã bị tình yêu dồn nén tới cực điểm. Loại cảm giác thỏa mãn khi ôm nàng trong lòng chạm tới đáy lòng hắn, chỉ còn lại dục niệm tham lam muốn đoạt lấy hết thảy.
“Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn….không thể buông nàng ra!”
Nhìn ánh mắt hắn cơ hồ muốn đắm chìm trong sự thâm tình kia.
Bởi vì phẫn nộ, mặt Âu Dương Noãn đột nhiên trở nên đỏ bừng. Thấy Tiếu Thiên Diệp động lòng không thôi, khó có thể tự giữ. Bờ môi hắn lại lần nữa ngăn chặn nàng, nàng chỉ có thể dùng sức đẩy hắn, mười ngón tay cũng đều đang run run.
Tay hắn đột nhiên ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu mà thâm tình.
“Vì sao….muốn bỏ lại ta một mình….”
Hắn cơ hồ cáu giận, trong đầu thế nhưng vẫn còn sót lại sự phẫn hận vì bị vứt bỏ.
Bờ môi của hắn vừa di chuyển Âu Dương Noãn đột nhiên lại không thể chịu đựng được, cầm lấy ngón tay hắn hung hăng cắn.
Cắn ngón tay dường như là một con động vật nhỏ đột nhiên phát cuồng. Nàng cắn cực kỳ dùng sức, ngón tay trong miệng đã bị nàng cắn đến bật máu.
Tiếu Thiên Diệp rõ ràng là rất đau nhưng không hề rút tay ra. Âu Dương Noãn ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay hắn bị nàng cắn đến bật máu nhưng trên mặt hắn thế nhưng lại mỉm cười thỏa mãn.
Lúc rút ngón tay ra dù dấu răng rất sâu nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng nhẹ nhàng trấn an. Giống như chủ nhân bị sủng vật cắn, hắn vẫn tràn ngập trìu mến cùng kiên nhẫn, từng chút từng chút dỗ dành yêu sủng của mình.
Âu Dương Noãn thực không cam lòng nhưng khi nhìn thấy ngón tay hắn máu vẫn còn vương lại không biết còn dũng khí để trách cứ hắn hay không.
Độc tố vẫn còn lưu lại trong người Âu Dương Noãn khiến nàng đau đến cả người phát run, mặc dù đang ở trong lòng hắn nhưng vẫn là bộ dáng thập phần thống khổ.
Tiếu Thiên Diệp nhìn, ngực có chút phát đau. Hắn gạt mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lại tiếp tục vuốt ve thân thể nàng. Làn da nàng trong bóng đêm trở nên trong suốt, thắt lưng nhỏ nhắn chỉ vừa một nắm tay, tưởng chừng như bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.
Nhưng hắn sẽ không để nàng biến mất, hắn ôm chặt nàng vào ngực, hắn sẽ ôm chặt lấy nàng cho dù điều đó làm nàng không thể hô hấp.
Hắn muốn vĩnh viễn ôm nàng vào trong ngực, để cảm nhận âm thanh của nàng, cảm nhận làn da mềm mại cùng hương thơm tỏa ra từ cơ thể khiến hắn động lòng mãi không thôi.
Đúng vậy! Hắn chính là thích loại cảm giác này. Cảm giác thỏa mãn khi chặt chẽ khóa nàng vào ngực mình.
Ngay khoảnh khắc hắn định thực sự giữ lấy nàng kia, bỗng nhiên phịch một tiếng. Âu Dương Noãn thất kinh nhìn về phía cửa, nhưng nơi đó không chút sứt mẻ.
Là cửa sổ, cửa sổ bị gió thổi tung phát ra tiếng vang rất lớn. Nhưng bên ngoài cửa sổ cái gì cũng không có, không có một bóng người, trời tối như mực. Chỉ có trước giường, bởi vì bị gió thổi nên màn đột nhiên bay bay, Âu Dương Noãn hoảng hốt không thôi.
Tiếu Thiên Diệp lại cái gì cũng không thèm để ý, hắn chỉ một mực gắt gao ôm nàng.
Trong miệng Âu Dương Noãn hương vị tanh nồng đã dâng lên, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, ‘ục’ một tiếng ói ra một ngụm máu.
Tiếu Thiên Diệp hoảng hốt, hắn bất chấp y phục của mình không chỉnh tề mà lớn tiếng gọi người.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch đến đáng sợ của Âu Dương Noãn, ngay cả môi cũng tái nhợt không còn chút máu vu y vội vàng kéo Tiếu Thiên Diệp ra bên ngoài truy hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bệnh tình của Âu Dương Noãn lại đột ngột chuyển biến xấu?
Tiếu Thiên Diệp không trả lời. Vu y nhìn nhìn, cuối cùng nói: “Nương nương phải tĩnh dưỡng. Bệ hạ lại cứng rắn như vậy, sẽ làm hại đến tính mạng nàng!”
Tiếu Thiên Diệp bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Noãn. Chắc nàng hận hắn muốn chết….Tuy rằng hắn không thành công nhưng theo tính cách của nàng nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần có được người trong lòng mình, cho dù phải xuống địa ngục thì sao?
Âu Dương Noãn không tỉnh lại. Tiểu Thiên Diệp lúc này lại cảm kích nàng ngất đi bởi vì nếu nàng tỉnh chắc chắn sẽ bảo hắn cút đi.
Âu Dương Noãn đang ngủ cũng cảm thấy không khỏe. Lông mi giật giật liền mở to mắt, thế nhưng lại nhìn thấy gương mặt Tiếu Thiên Diệp thì không khỏi nhíu mày.
Trong mắt Tiếu Thiên Diệp đã khôi phục sự sáng suốt, nhưng lại làm như không có chuyện gì: “Lúc nãy nàng ngủ thật sự không an ổn. Ta ở đây canh chừng nàng có phát sốt hay không!”
Âu Dương Noãn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thắng nổi cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng vẫn nhắm mắt thiếp đi. Chỉ là bản tính rời xa nguy hiểm khiến cho nàng gắt gao dựa vào vách tường, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
“Noãn Nhi! Nếu nàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng!”
Phía sau lưng nàng, Tiếu Thiên Diệp khẽ thở dài: “Ta sẽ chờ….Chờ đến ngày nàng yêu thương ta….”
Nếu lúc này Âu Dương Noãn nhìn ánh mắt hắn, nhất định nàng sẽ không hoài nghi tình cảm của nam nhân này đối với nàng.
Chỉ là điều đó sẽ khiến nàng càng thêm sợ hãi, bởi vì ánh mắt không tiếc hết thảy cũng muốn có được này đủ để khiến sâu trong nội tâm con người ta sinh ra sợ hãi….
Đó chính là ánh mắt cho dù phải phá nát mọi thứ cũng phải có được….ham muốn chiếm hữu quá lớn…
Ngày hôm sau sáng sớm A Trác liền đến hầu hạ. Âu Dương Noãn nằm ở trên giường, bởi vì không muốn đối mặt với Tiếu Thiên Diệp liền dứt khoát làm bộ như chưa tỉnh.
Tiếu Thiên Diệp lại luôn nằm nghỉ trên trường kỷ. Lúc này hắn đã mặc xong y phục, hắn nhìn Âu Dương Noãn, thấy nàng vẫn cứ đưa lưng về phía mình không nhúc nhích liền gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Chờ hắn đi khuất Âu Dương Noãn mới xoay người lại nói với A Trác: “A Trác, phiền ngươi giúp ta một lát!”
A Trác chạy nhanh tới, thay Âu Dương Noãn rửa mặt chải đầu. Âu Dương Noãn cười khổ, thân thể của nàng đã suy yếu tới mức phải có người khác giúp đỡ mới làm được những chuyện cơ bản này.
“Nương nương! Ngài rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Không biết nương nương thích y phục nào, trang sức gì? Nô tỳ giúp ngài trang điểm một chút rồi cùng ngài đi dạo, được không?”
A Trác nhìn biểu cảm của Âu Dương Noãn, biết trong lòng nàng phiền muộn nên chủ động đề xuất.
Nói như vậy, Tiếu Thiên Diệp không nhốt nàng nữa sao? Đây là hắn đang bồi thường cho nàng?
Âu Dương Noãn nghe vậy thì hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Oh, tất nhiên có thể. Ngươi xem rồi làm đi! A Trác, cảm ơn ngươi!”
A Trác chỉ mỉm cười. Âu Dương Noãn lúc này mới phát hiện diện mạo của A Trác thế nhưng rất xinh đẹp, so với cung nữ bình thường thì xuất chúng hơn nhiều.
Lúc này Tiếu Thiên Diệp bước vào, thấy Âu Dương Noãn đã tỉnh, trên mặt lộ ra sự vui mừng: “Hôm nay đỡ hơn nhiều chưa?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, ngồi dựa vào giường không lên tiếng. Nhưng chỉ là một cái gật đầu cũng khiến Tiếu Thiên Diệp rất cao hứng.
Hắn phân phó A Trác: “Đi hầu hạ nương nương dùng bữa!”
A Trác mang một chén sứ đến, cẩn thận quỳ bên giường, ôn nhu nói với Âu Dương Noãn: “Đây là dược thiện điện hạ chuẩn bị riêng cho nương nương. Rất bổ dưỡng, mời nương nương dùng!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, lại cảm thấy kia hương vị của dược thiện này rất khó ngửi cho nên không muốn chạm vào.
Tiếu Thiên Diệp thấy nàng xuất thần, bộ dáng như đăm chiêu liền hiểu lầm ý tứ của nàng: “Sao vậy? Nếu nàng muốn gì cứ phân phó bọn họ để bọn họ đi làm!”
Âu Dương Noãn cũng không để ý đến hắn, chính là vực dậy tinh thần, nhận lấy chén thuốc gật đầu với A Trác: “Đa tạ ngươi lo lắng!”
A Trác sửng sốt, hóa ra vị tiểu thư này đã phát hiện nàng khác với cung nữ rồi sao?
Nàng ban đầu vốn là thư đồng của công chúa Nam Chiếu, cũng là đích nữ của Hữu tướng quân nổi tiếng Nam Chiếu. Nàng lớn lên cùng công chúa Nam Chiếu từ nhỏ, sau khi hoàng thất Nam Chiếu bị giết, phụ thân nàng cũng bị giết nhưng nàng lại may mắn còn sống.
Nàng ở lại trong cung làm cung nữ theo các nữ quan cao quý, bỗng chốc từ chủ tử biến thành nô tỳ, nàng rất không quen. Nhất là đối với Tiếu Thiên Diệp tàn độc, càng khiến nàng thêm sợ hãi.
Nhưng gần đây nàng lại phát hiện, Tiếu Thiên Diệp luôn lãnh khốc vô tình lại thay đổi. Hắn chẳng những trở nên ôn hòa mà trên mặt còn thường xuyên lộ nụ cười làm người ta mê say, vài lần nàng đã nhìn đến thất thần.
Ăn xong điểm tâm, Tiếu Thiên Diệp ngồi trong điện, vùi đầu vào tấu sớ. Âu Dương Noãn cũng không cùng hắn nói chuyện, chỉ nằm trên giường xem như mình không tồn tại.
Chạng vạng, A Trác mang một chén ngân nhĩ tổ yến vào. Nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn tựa hồ như còn mê man liền hướng về Tiếu Thiên Diệp.
Chăm sóc bệnh nhân thực sự rất bận, nấu thuốc, thay y phục….chính nàng cũng bận đến mụ mị nhưng vẫn kiên trì như cũ tự mình xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho Tiếu Thiên Diệp.
“Bệ hạ nghỉ ngơi một lát, ăn chút điểm tâm!”
Tiếu Thiên Diệp ngẩng đầu, nhận lấy chén điểm tâm nhưng chỉ ăn một chút. Sau đó lại thuận tay để trên bàn, còn mình vẫn tiếp tục vào các bản tấu sớ.
A Trác thấy hắn không chịu ăn liền có chút thất vọng thở dài. Tuy rằng nàng biết Tiếu Thiên Diệp sẽ không liếc mắt một cái, nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ mà thôi. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn quyến luyến không chịu rời đi như vậy.
“Bệ hạ, nô tỳ thay ngài mài mực!”
Tiếu Thiên Diệp ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt đáp ứng. A Trác lập tức lộ ra tươi cười sung sướng. Nàng một bên mài mực, một bên nhu tình nhìn trộm gương mặt tuấn mỹ của Tiếu Thiên Diệp.
Thân nhân chết thảm, chỉ còn lại một mình nàng tứ khố vô thân. Phương pháp sinh tồn duy nhất của nàng chính là tìm một người có thể dựa vào, bằng không với gương mặt xinh đẹp của nàng trong chiến tranh sẽ rước lấy nhiều tai họa.
Nhưng không biết vì sao, bao nhiêu nam nhân đối với nàng nhớ mãi không quên nhưng nàng vẫn bất vi sở động.
Nhưng mấy ngày nay, ở bên cạnh Tiếu Thiên Diệp trái tim nàng dần dần nhảy lên. Nàng biết chỉ bằng vào thân phận của mình thì kỳ thực không nên quá vọng tưởng nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà hãm càng sâu.
Nàng cũng không hy vọng gì xa vời, chỉ cần có thể mãi đứng bên cạnh nam nhân này, cứ yên lặng yêu hắn như thế. Cho dù cả đời này không có kết quả cũng không sao, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.
A Trác chỉ lo chìm đắm trong nỗi lòng của mình, ngay cả khi Tiếu Thiên Diệp nói chuyện cũng không chú ý. Tiếu Thiên Diệp nhắc lại một lần: “A Trác, ngươi mài mực quá nồng rồi!”
A Trác lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt xấu hổ: “A Trác thật sự là quá ngu ngốc, ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không tốt! Xin bệ hạ thứ tội!”
“Quên đi, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho Noãn Nhi, những việc khác không cần ngươi làm! Người đâu!”
Tiếu Thiên Diệp kêu một nội giám đến mài mực cho hắn.
Trên mặt A Trác liền thẫn thờ.
Nữ tử này, ngưỡng mộ sâu sắc Tiếu Thiên Diệp!
Âu Dương Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng nghĩ, có lẽ đây là một cơ hội tốt…
Sáng hôm sau, Tiếu Thiên Diệp đã bỏ bảy ngày không thượng triều, không thể tiếp tục như vậy.
Nội giám nhanh chóng mang long bào đến, những chuyện này bình thường đều có cung nữ lo nhưng hôm nay Tiếu Thiên Diệp ở trong điện của Âu Dương Noãn nên liền không cho gọi bọn họ.
Thái giám vụng chân vụng tay, vài lần thiếu chút nữa khiến Tiếu Thiên Diệp tức giận.
A Trác đỏ mặt lên, ẩn tình nói: “Bệ hạ để nô tỳ làm cho!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền nhíu mày nói: “Không cần! Ngươi đi xem nương nương đã tỉnh chưa, thời gian uống thuốc đã tới!”
Âu Dương Noãn nghe được bọn họ nói chuyện, liền đoán được A Trác kia đương nhiên muốn hầu hạ Tiếu Thiên Diệp.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài, nếu hắn có thể hiểu được tâm ý của cô nương này thì tốt rồi. Nhưng hắn lại một câu ‘không cần’ dứt khoát liền đem tâm tư thiếu nữ của người ta dập nát.
Mọi người vốn là như vậy, thứ có được thì không biết quý trọng, cố tình lại theo đuổi những thứ không thể cầu. Trên đời này không chiếm được với đã mất đi, chung quy vẫn là khó quên nhất trên đời.
“Nương nương, ngài tỉnh rồi! Có khát nước không?” A Trác đi qua, ôn nhu hỏi han Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, lại nhìn thoáng qua Tiếu Thiên Diệp, hơi lắc lắc đầu.
Tiếu Thiên Diệp vẫn luôn chú ý đến Âu Dương Noãn, thấy nàng như thế, thần sắc tựa hồ rất khác thường, nhất thời hắn lầm nghĩ là nàng đang ghen. Nàng để ý người khác giúp hắn mặc y phục sao?
Ý nghĩ này tới rất bất ngờ, lại làm lòng hắn dâng lên hy vọng. Nghĩ đến đây hắn liền mỉm cười nói với A Trác: “A Trác, ngươi tới đây giúp ta!”
A Trác đỏ mặt vui sướng gật gật đầu.
Đáng tiếc, thấy Tiếu Thiên Diệp cùng A Trác mỉm cười trò chuyện với nhau trong lòng Âu Dương Noãn không hề có chút không vui. Càng đừng nói đến ghen tị khi nhìn hắn cùng người khác thân cận.
Tiếu Thiên Diệp tuy rằng cùng A Trác nói chuyện nhưng ánh mắt luôn vụng trộm chú ý đến phản ứng của Âu Dương Noãn. Thấy biểu cảm của nàng như có đăm chiêu, trong lòng liền âm thầm cao hứng.
“Bệ hạ, mời nâng tay lên!” A Trác lại đỏ mặt nói.
A Trác mặc đồ xong cho hắn lại ôn nhu quỳ xuống sửa sang lại vạt áo cho hắn.
Tiếu Thiên Diệp không khống chế được ánh mắt mình, lại nhìn Âu Dương Noãn. Trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng luôn lạnh như băng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Mỗi lần nàng hiện lên loại thần sắc lạnh lùng này hắn sẽ lại muốn gắt gao ôm lấy nàng, chứng minh nàng vẫn ở bên cạnh hắn, không hề biến mất.
Hắn nên làm sao với nàng bây giờ? Lòng của nàng cách hắn càng lúc càng xa, hắn phải làm sao mới có thể đổi lấy nụ cười của nàng?
Cho tới bây giờ không thấy nàng vì hắn mà cười, nàng sẽ cười sao? Nàng đương nhiên sẽ cười, chẳng qua là nó chưa từng dành cho hắn!
Nàng so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn, nàng thực sự sẽ cười sao? Hắn thực sự muốn nhìn nàng vì hắn mà cười. Chỉ cười vì hắn mà thôi!
Nhưng, hắn còn phải chờ bao lâu? Hoặc là, cả đời này hắn cũng đừng vọng tưởng!
Vốn tưởng rằng đêm tối yên tĩnh đã là điều khó khăn nhất nhưng lúc này nàng mới phát hiện loại thống khổ chưa từng có ùa tới không thể ngăn cản mới càng khiến người ta thêm tuyệt vọng.
Âu Dương Noãn rất khó chịu, khó chịu đến mức hận bản thân không chết ngay lập tức. Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, ướt đẫm cả gối, ngay cả tiếng rên rỉ nàng cũng không phát ra được.
Lúc Tiếu Thiên Diệp phát hiện thì toàn thân nàng đã nóng bừng, sốt cao, lại luôn đè nén không chịu kêu ai. Sắc mặt dưới ánh nến trắng bệch, nàng nhất định đã đau đến muốn chết. Cái gì cũng đều đã thay đổi, chỉ có bản tính quật cường của nàng là vẫn vậy.
Nghĩ đến đây trong lòng Tiếu Thiên Diệp lại dâng lên cảm giác chua xót khôn kể. Hắn cười tự giễu, sau đó liền ôm lấy nàng, kêu tên nàng. Nhưng Âu Dương Noãn tựa hồ đã không có ý thức, hoàn toàn không đáp lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng nàng lên, nhưng nàng lại co rút mạnh, ghé vào bên giường nôn khan. Nhưng nôn nửa ngày lại không ra cái gì, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn vẫn ôm nàng lại, lúc này Âu Dương Noãn lại đột nhiên nhu thuận, mềm mại tùy ý hắn ôm, rúc vào người hắn, dường như là một đứa nhỏ.
Nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu, nàng lại đột nhiên thì thào gọi tên một người. Lòng Tiếu Thiên Diệp trầm xuống, không nghĩ rằng mặc dù đã tiêu trừ trí nhớ nhưng nàng vẫn lại khắc sâu người kia vào tâm trí như vậy. Cái tên kia đã khắc sâu vào đáy lòng nàng, lúc nàng mất đi ý thức cái tên kia vẫn đột nhiên xuất hiện.
Tiếu Thiên Diệp phân phó cung nữ một bên đi chuẩn bị một ít cháo trắng. Hắn bình tĩnh lại giúp Âu Dương Noãn ăn từng ngụm cháo, sau đó lại ép nàng uống thuốc đã dùng lửa nhỏ đun trong một canh giờ.
Âu Dương Noãn uống được nửa bát liền ói ra hết lên người Tiếu Thiên Diệp.
Các cung nữ một bên nhìn mà sắc mặt trắng bệch, thật sự là gấp muốn chết, sợ vị hoàng đế trời sinh tính tình tàn bạo này tức giận. Nhưng không hề, Tiếu Thiên Diệp bình thản thay y phục, để cung nữ dọn hết vết bẩn rồi cho lui xuống.
Đường đường là Nam Chiếu hoàng đế thế nhưng lại ở lại tự mình chăm sóc nữ nhân kia….Thế đạo này rốt cục đã thay đổi hay đều do các nàng hoa mắt? Hoặc là vị tiểu thư từ trên trời rơi xuống này cùng bệ hạ có quan hệ không phải bình thường? Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, cơ hồ không nói nên lời.
Tiếu Thiên Diệp nằm xuống bên cạnh Âu Dương Noãn, nhưng không nhắm mắt mà chỉ nằm vậy nhìn thống khổ của nàng chậm rãi bình ổn xuống.
Thân thể đã quá mức suy yếu vì sốt cao, vậy mà nàng vẫn không quên tên nam nhân kia. Xem ra hắn nửa điểm cũng không thể thả lỏng.
Tiếu Thiên Diệp nghĩ và quyết định tăng liều lượng thuốc lên. Hắn muốn cái gì thì sẽ phải có được cái đó, chấp niệm có được mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Trời rạng sáng, không biết thế nào Âu Dương Noãn lại bắt đầu ầm ĩ, trên trán mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Tiếu Thiên Diệp một đêm chưa ngủ, nửa nằm nửa dựa vào giường, lúc này thấy nàng khó chịu liền vén chăn cho nàng, cẩn thận ôm lấy nàng.
Các cung nữ mang nước và khăn rửa mặt đến nhưng Tiếu Thiên Diệp lại không nhúc nhích, sợ đánh thức nàng.
Âu Dương Noãn nằm trong lòng Tiếu Thiên Diệp, bởi vì sốt cao chưa hạ nên không hề có nửa điểm phản kháng. Tay hắn đang ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt rất ôn hòa. Tay hắn nhẹ nhàng chỉ chỉ, cung nữ A Trác vốn đang há mồm trợn mắt vội vàng mang chén thuốc qua.
Tiếu Thiên Diệp nói: "Ngoan, uống thuốc rồi sẽ tốt hơn!”
Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt đặc biệt ôn nhu dịu dàng. Ngữ khí này vừa nghe liền biết chỉ có đối với người trong lòng mới như thế.
A Trác nhìn biểu cảm trên mặt của Tiếu Thiên Diệp, miệng há to đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Sau khi Tiếu Thiên Diệp làm Nam Chiếu hoàng đế, thủ đoạn huyết tinh kia rất đáng sợ. Xa không nói, chỉ việc tiền công chúa Nam Chiếu phá hủy kế hoạch tiến công của hắn, sau khi bị hắn bắt được liền lập tức xử tử lăng trì. Các tướng lãnh lâm trận phản chiến cũng bị hắn xử ngũ mã phanh thây, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn đối xử với nữ nhân cũng vậy, không hề có chút tình cảm, luôn lạnh như băng. Trong hậu cung cũng không có phi tử, bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này hắn đều sẽ nổi giận. Người như thế, cư nhiên lại đối xử ôn nhu với nữ nhân xa lạ này.
Thật sự là ông trời muốn đổ mưa thật to, nhưng cũng rất khiến cho người ta hâm mộ….
Âu Dương Noãn hiển nhiên không biết bản thân đang làm gì. Một người lớn sinh bệnh lâu ngày liền sẽ như một đứa trẻ. Nàng không muốn rời Tiếu Thiên Diệp, cứ mặc hắn ôm như vậy.
Tiếu Thiên Diệp thành công bón hết thuốc cho nàng, còn vươn tay thử nhiệt độ cơ thể nàng. Hắn sờ sờ đôi má đỏ bừng, ghé mặt mình lên trán nàng cảm nhận. Lát sau hắn hơi nhíu mày đứng dậy rửa mặt chải đầu. Xong xuôi liền lại đút cháo cho nàng.
Âu Dương Noãn mơ mơ màng màng được người ta ôm lấy, cảm giác có gì đó ấm áp mềm mềm phủ lên môi nàng. Có hương vị thức ăn tràn vào trong miệng, xuyên qua yết hầu, nhất thời cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
Lúc đầu chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng nhưng dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng tham lam đi vào. Âu Dương Noãn đương nhiên không phát hiện ra mình bị người khác hôn. Tiếu Thiên Diệp cười cười, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tuy rằng bỉ ổi nhưng cũng rất ngọt ngào.
Âu Dương Noãn sốt đến chiều ngày thứ hai thì giảm. Lúc nàng tỉnh lại, cung nữ A Trác liền đem tình hình nói lại với nàng.
Âu Dương Noãn rất kinh ngạc, cũng có một chút cảm động. Nàng biết muốn một đại nam nhân tới chăm sóc là chuyện khó xử thế nào, huống hồ lại là người có thân phận địa vị như Tiếu Thiên Diệp. Nàng quả thực không tin được đối phương lại giúp nàng uống thuốc.
Nhưng nàng ẩn ẩn đoán được A Trác là người Tiếu Thiên Diệp sắp xếp bên cạnh mình, giám thị nhất cử nhất động của nàng. Nói không rõ là đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng cảm giác bị giam cầm và giám sát.
Loại trực giác này đến rất đột ngột nhưng nàng lại khẳng định, đó là sự thật. Nhưng nàng chỉ là một bệnh nhân, hắn vì sao lại hao phí tâm tư phái người giám sát nàng? Chuyện này không phải rất kỳ quái sao? Là sợ nàng chạy trốn, hay vẫn là sợ nàng động tâm tư gì đó?
“Tốt hơn chưa?” Tiếu Thiên Diệp ôn hòa sờ sờ trán nàng.
Âu Dương Noãn nhíu mày, rõ ràng rất không thích hắn dùng loại giọng điệu thân mật này nói chuyện với nàng. Nhưng sau khi hồi phục thần trí nàng liền không lộ ra biểu cảm mờ mịt trước mặt Tiếu Thiên Diệp.
Nói cho cùng thì nàng tình nguyện tin tưởng trực giác của mình cũng không muốn tùy tiện tin tưởng lời hắn nói. Bản tính đa nghi từng chút từng chút làm nàng cảm thấy nàng không thuộc về nơi này. Nam nhân trước mắt này, cũng rất đáng nghi.
“Ta đã tốt lên nhiều!” Nàng cúi mắt, chỉ đơn giản nói như vậy.
Tiếu Thiên Diệp thở dài, đột nhiên lại gần hôn lên môi nàng, hô hấp trong nháy mắt gần như giống nhau. Hắn hạ thấp giọng nói: “Ta thật tâm thích nàng!”
Tim Âu Dương Noãn đập thình thịch, rốt cuộc vẫn không đè nén được cảm giác bài xích. Nàng xoay mặt đi: “Đừng đụng vào ta!”
Thanh âm của nàng đè nén mà kích động, không phải là kiểu nữ tử xấu hổ cự tuyệt mà là thực sự không muốn hắn tới gần.
Động tác của Tiếu Thiên Diệp nhất thời ngừng lại, cúi đầu nhìn nàng.
Thân thể Âu Dương Noãn trong nháy mắt căng cứng, thấy trong ánh mắt đối phương có một loại sức mạnh khiến người khác không thể động, đại khái như là trên đời này chưa từng có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.
Hắn mím môi không nói lời nào nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự đả kích cùng ủy khuất. Âu Dương Noãn nhìn thấy, cư nhiên là không đành lòng, nàng có chút lắp bắp nói: “Xin lỗi….ta…”
Lời nói chưa xong, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên ngả đầu lên vai nàng khiến nàng giật nảy mình.
“Đừng động, ta mệt rồi!”
Im lặng, Âu Dương Noãn vừa định nói liền không biết vì sao lại ngừng lại.
Trong lúc vô thức đầu vai nàng càng lúc càng nặng, đến cuối cùng thật sự cảm nhận được mới thoáng giật mình. Không nghĩ sức nặng trên vai kia lại theo động tác của nàng dọc theo đầu vai chậm rãi trượt xuống.
Nàng quay đầu liền thấy hai mắt Tiếu Thiên Diệp nhắm lại, không biết từ khi nào đã ngủ mê say. Âu Dương Noãn thở phào nhẹ nhõm, định rút tay đỡ hắn nằm xuống, lại không ngờ bàn tay bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, rút thế nào cũng không ra được. Bất đắc dĩ phải dùng tay kia, mất sức thật lớn mới đỡ được hắn nằm xuống.
Âu Dương Noãn mạnh mẽ tách tay hắn ra, tự mình đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm. Nhìn trên tóc một loạt trâm cài sai sức chỉnh tề trân quý, nhưng mấy thứ này không gợi được một chút trí nhớ cho nàng.
Bước chân Âu Dương Noãn nhẹ nhàng, đột nhiên không cẩn thận đánh rơi cái lược xuống đất, phát ra âm thanh nho nhỏ. Chỉ chớp mắt hắn liền mở mắt, ánh mắt trầm như bóng tối ban đêm, không hề chút tình cảm nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao? Ta đối với mấy thứ này không hề ấn tượng. Nếu hằng ngày dùng qua, dù mất trí nhớ ta cũng phải có cảm giác thân quen….”
Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp nhoáng lên, khoảnh khắc liền lạnh xuống.
Trong lòng Âu Dương Noãn cũng lạnh lẽo. Hóa ra những lời hắn nói, quả nhiên là lừa gạt nàng.
Nghĩ cũng phải nếu nàng thực sự là nữ nhi của tướng quân, cho dù phụ thân bỏ mình thì vẫn còn mẫu thân, còn những người thân khác. Cho dù là không còn, vì sao ánh mắt những cung nữ này nhìn nàng đều rất kỳ quái?
A Trác bước vào, mang thuốc dâng lên: “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi!”
Tiếu Thiên Diệp ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn A Trác sau đó bưng chén thuốc trong khay đứng dậy đi đến bên cạnh Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn ngồi đó, tiếp tục chải tóc.
Hắn cũng không kiên trì, chỉ uống một ngụm thuốc đen ngòm rồi đột nhiên cúi xuống áp vào môi nàng. Âu Dương Noãn còn chưa kịp phản ứng đã thấy nước thuốc đắng ngắt tràn vào trong miệng. Theo bản năng nàng cắn hắn một ngụm, mắt hoa đi. Hắn thấy vậy liền lui về sau một bước.
“Được rồi!”
Hắn vươn tay, không nhanh không chậm dùng ngón tay lau đi chút nước thuốc còn dính bên khóe môi. Sau đó lại bỏ thìa vào trong chén, nhàn nhạt nói: “Xem ra nàng đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả thuốc cũng không muốn uống nữa!”
Âu Dương Noãn dừng một chút mới nói: “Ta rốt cuộc là ai?”
“Nàng là hoàng hậu của ta!” Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nặng nề.
“Nếu là hoàng hậu, vì sao ta một chút cũng không có ấn tượng? Chỉ là té xỉu mà thôi, vậy mà ngay cả khi bản thân là thê tử của ngươi cũng không nghĩ ra!”
Huống chi nếu là tình nhân vành tai, tóc mai chạm vào nhau thì sao ngay cả sự thân cận tối thiểu cũng bài xích như vậy? Âu Dương Noãn suýt nữa thì bật thốt lên.
Mặt Tiếu Thiên Diệp trầm xuống.
"Âu Dương Noãn!”
Âu Dương Noãn?
Âu Dương Noãn nhìn thẳng hắn: “Thế nào? Bệ hạ rốt cục cũng thừa nhận ta không phải họ Mộc rồi sao? Ngài không phải gọi ta là Mộc Noãn sao? Vì sao giờ lại gọi ta là Âu Dương Noãn? Vì sao?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, ánh sáng lành lạnh, sâu không thấy đáy. Ngón tay thon dài cầm chặt chén thuốc, khớp xương trắng bệch.
Âu Dương Noãn nhếch khóe miệng, cuối cùng trên người vô lực, cười cũng không ra cười: “Đến bây giờ bệ hạ còn không chịu nói chân tướng cho ta sao?”
Tiếu Thiên Diệp phút chốc vung tay lên, chén thuốc trong tay vỡ ra, mảnh vỡ rơi xuống đất. Khi nâng tay liền thấy máu đỏ chảy xuống.
Thấy máu tươi diễm lệ, Âu Dương Noãn liền hoa mắt váng đầu. Chưa kịp định thần liền bị ôm vào lòng, động tác ôm kia tựa hồ như hung hăng muốn nhập vào nàng vào xương tủy, lại tựa hồ như hận không thể hung hăng giết chết nàng.
Hoảng hốt một lát, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Noãn Nhi, mặc kệ là ta đã nói dối thì nàng vĩnh viễn cũng không được rời khỏi ta!”
Nghe thanh âm ôn tồn chân thành của hắn lọt vào tai, bóng đêm thâm trầm, màu máu đỏ chói mắt. Trong lòng Âu Dương Noãn run lên, sau đó hắn buông nàng ra rồi bước nhanh ra cửa.
“Chăm sóc nương nương cho tốt!”
“Dạ!”
Nghe thanh âm đối đáp bên kia, Âu Dương Noãn biết nàng đã ép đối phương nóng giận. Nhưng mà điều đó khiến nàng thêm khẳng định nàng cùng nam nhân này dù không phải là tình nhân thì cũng có quan hệ nào đó.
Nhưng, rốt cuộc là vì sao?
Âu Dương Noãn biết mình đã làm tổn thương đối phương, bởi vì hắn hoàn toàn quan tâm nàng. Tuy rằng Tiếu Thiên Diệp vẫn luôn cố gắng thể hiện tính tình tốt trước mặt nàng nhưng nàng biết hắn là người táo bạo.
Lúc này nàng mới nhớ lại vừa rồi, người bên ngoài da dày cũng không ngăn được bị thương trong lòng.
Nàng cảm thấy chính mình đã tổn thương đối phương, trong lúc nhất thời những cảm xúc bài xích với Tiếu Thiên Diệp đều biến thành áy náy.
Đối phương đối xử với nàng ôn nhu, cẩn thận chăm sóc nàng, nàng lại không biết báo đáp, thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng tận lực tránh đi, thật sự nàng cảm thấy rất có lỗi với Tiếu Thiên Diệp.
Nhưng lúc Tiếu Thiên Diệp tức giận, cũng không giống với người bình thường. Không hề đỏ mặt, cũng không tức giận mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả một lời nặng lời cũng chưa từng nói.
Hắn cứ lạnh nhạt như vậy, không phát hỏa, mặc dù Âu Dương Noãn nghĩ muốn xin lỗi cũng không biết phải mở miệng thế nào. Hắn vĩnh viễn là một bộ dáng cao quý tao nhã, Âu Dương Noãn đối với hắn cứ như vậy ngay cả muốn nói lời tốt đẹp cũng không nói nổi.
Mỗi ngày sau đó của Âu Dương Noãn đều lặp lại, uống thuốc, ngâm dược tuyền, dùng bữa, ngủ. Cuộc sống chỉ đơn giản buồn tẻ như vậy.
Tiếu Thiên Diệp cố ý không quan tâm, Âu Dương Noãn cũng không thèm để ý. Nàng vẫn nên thế nào thì vẫn làm như thế ấy.
Tiếu Thiên Diệp nhìn thấy tình hình này, sắc mặt càng âm trầm. Trong lúc nhất thời làm hại tất cả mọi người đều run sợ trong lòng.
Dần dần một ngày trong lúc giằng co tình hình sức khỏe của Âu Dương Noãn cũng không tốt lên, ngược lại càng nghiêm trọng.
Tiếu Thiên Diệp bị vầng sáng từ ánh nến phát ra bao phủ khiến thân hình hắn càng thêm cao lớn rắn rỏi, lại có thêm một cỗ uy lực nhìn không thấu. Hắn hạ thấp thanh âm: “Nàng sao rồi?”
Trên mặt Tiếu Thiên Diệp tựa hồ nhìn không ra cảm xúc gì. Vu y nhỏ giọng: “Bệ hạ, thân thể nương nương đã rất hư nhược rồi!”
Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp dị thường ảm đạm, đôi mắt không nghiêm khắc nhìn vu y mà nhìn Âu Dương Noãn đang ngủ say trên giường.
“Hiện tại nàng vẫn đang ngủ sao?” Tiếu Thiên Diệp hỏi.
“Đúng vậy!”
Vu y chần chờ hồi lâu mới hiểu được hàm ý trong câu hỏi: “Chỉ là ở trong chén thuốc ta có bỏ thêm thảo dược an thần. Sau khi uống cảm thấy thoải mái hơn, giờ đang ngủ!”
Tiếu Thiên Diệp trầm mặc hồi lâu, toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Âu Dương Noãn đang nằm trên giường.
“Các người đều đi ra ngoài đi!”
“Nhưng ở đây…”
“Đêm nay ta ở lại đây với nàng!”
Hoàng đế Nam Chiếu lại ở đây chăm sóc một nữ tử? Các cung nữ hai mặt nhìn nhau nhưng vu y đối với chuyện Tiếu Thiên Diệp tự mình chăm sóc người bệnh thế nhưng lại không hề giật mình.
Âu Dương Noãn đang ngủ dần dần tỉnh lại, tựa hồ như cảm nhận có người chú ý đến mình, lông mi hơi động. Nàng hơi hé mắt, một bàn tay liền lập tức vươn ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
“Nước…”
Âu Dương Noãn nửa tỉnh nửa mê mở miệng.
Đối phương không hề do dự, rất nhanh một cảm giác mát lạnh liền kề bên môi nàng. Người nọ cũng rất nhẹ nhàng từ từ giúp nàng uống nước, lập tức nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Trong cơ thể luôn có hai loại cảm giác nóng như lửa, lạnh như băng thi nhau giày xéo nàng. Âu Dương Noãn bức thiết uống hơn nửa chén mới hoàn toàn thấy rõ nam nhân trước mắt.
Dưới ánh nến, dung mạo Tiếu Thiên Diệp anh tuấn nhưng cũng kiệt ngao bất tuân. Nhưng lúc này hắn nhìn nàng lại không thể dịu dàng thắm thiết hơn.
“Ngài…”
Âu Dương Noãn kinh ngạc, không rõ người này làm sao có thể quên là hắn đang tức giận với nàng mà chạy đến đây?
Cất ly nước đi, Tiếu Thiên Diệp quan tâm hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
"Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng!”
Âu Dương Noãn cũng không hy vọng hắn vì nàng mà lo lắng.
"Thực xin lỗi, là lỗi của ta!” Hắn đã mang tới phiền não cho nàng.
“Không! Không phải lỗi của ngài!”
Âu Dương Noãn mỉm cười với hắn, sắc mặt tuy tái nhợt vô lực nhưng giọng điệu lại kiên trì.
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, trong mắt nổi lên tình cảm khắc sâu mãnh liệt, dưới ánh nến lại cực kỳ thu hút. Nhưng gây ra bất hạnh cho nàng, chuyện như vậy khiến cho hắn rất thống khổ làm tim hắn đau như bị dao cắt.
“Ngài có rất nhiều chuyện cần xử lý, không cần ở cùng ta!”
“Đừng lo!”
Âu Dương Noãn nằm trên giường, cảm giác được Tiếu Thiên Diệp bên cạnh phút chốc lâm vào trầm mặc.
“Không cần tự trách. Là thân thể ta không tốt, đây không phải là lỗi của ngươi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng như muốn an ủi hắn.
Tiếu Thiên Diệp vén chăn lại ngay ngắn cho nàng, bình tĩnh nhắm hai mắt lại: “Không, ta do ta sơ sót!”
Tiếu Thiên Diệp ngồi bên giường Âu Dương Noãn, cứ thể thức trắng đêm trông nàng. Một đêm này bất luận là cơ thể hay vẫn là tinh thần đều làm hắn bi thương khó nhịn. Hắn làm nàng mất hứng, không vui….
Suy nghĩ như vậy sinh ra trong đầu tựa như dây leo từng chút từng chút lan tỏa, sinh trưởng mạnh mẽ. Hắn lại phải giữ lại tia lý trí cuối cùng, chấp nhất suy xét.
Sự tồn tại của hắn đối với nàng mà nói chẳng phải hạnh phúc, sự thật này làm hắn thật sự khó chấp nhận. Hắn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang ngủ say của nàng, lưu luyến nhìn người mà hắn yêu say đắm.
Nhưng…hắn chung quy vẫn luyến tiếc phải buông nàng ra. Là nàng đã dạy cho hắn thế nào là yêu, làm sao để yêu một người.
Sáng sớm hôm sau, vu y là người đầu tiên đến: “Bệ hạ, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi đi. Ở đây giao cho chúng ta là được rồi!”
Tiếu Thiên Diệp lắc lắc đầu, muốn nói mình sẽ không rời đi.
Vu y nhìn lông mi khẽ nhúc nhích của Âu Dương Noãn, hơi ho khan một chút: “Nàng hình như muốn tỉnh?”
Quả nhiên đầu ngón tay Âu Dương Noãn giật giật nhẹ, lông mi hơi hơi động, sau đó chậm rãi mở ra mang theo chút cảm giác làm người ta tan nát cõi lòng, xinh đẹp nói không nên lời. Ánh mắt như thủy tinh trong suốt đang nhìn chăm chú hai người trước mặt.
“Vu y?” Luôn luôn đều là lão nhân này, luôn ở đây trị liệu cho nàng.
“Uh! Là ta! Ngươi tỉnh rồi, cảm giác đỡ hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt mê võng của Âu Dương Noãn rất nhanh trở nên thanh tỉnh, nàng tựa hồ muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện ngay cả khí lực cười một cái cũng không có.
Chính là ánh mắt sau khi mở liền bắt đầu tìm kiếm gì đó. Ánh mắt kia chỉ lưu lại trên người Tiếu Thiên Diệp một chút rồi liền rời đi.
“Bệnh của ngươi, kiêng kị nhất chính là lo lắng suy nghĩ!” Vu y vừa nói, ánh mắt một bên lộ ra lo lắng. Nhìn tình hình nàng hiện tại, thật sự là không tốt a.
Nếu nàng thực sự có gì không hay xảy ra. Tiếu Thiên Diệp bên kia, ông trời ạ….
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, lại nói với vu y: “Tình hình thế nào?”
“Phải trích chút máu ra xem! Cụ thể dùng thuốc như thế nào phải đợi xem rồi mới tính tiếp!”
Kim điêu huyết chung quy vẫn là kịch độc, tuy rằng là đã thông qua Tiếu Trọng Hoa cũng không thể không có chút ảnh hưởng.
“Được rồi, các ngươi đều lui ra ngoài đi!” Tiếu Thiên Diệp gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Được! Nơi này giao cho ngài, có tình hình gì báo cho ta biết!”
Vu y biết hắn muốn ở cùng Âu Dương Noãn liền gật gật đầu, nặng nề rời đi.
“Noãn Nhi!”
Tiếu Thiên Diệp âu yếm gọi tên nàng, ngồi xuống bên giường. Trước kia nhìn thấy nàng tươi cười hắn cảm thấy như gió xuân.
Nhưng hiện tại nhìn nàng cười, lại không biết vì sao khiến lòng hắn sinh cảm giác tan nát đau đớn. Ánh mắt trong suốt của nàng hơi rung động, tối nhưng vẫn hóa thành tươi cười nhàn nhạt: “Không cần lo lắng!”
“Nàng….đừng rời đi….đừng bỏ lại ta!” Tiếu Thiên Diệp nhẹ giọng, sâu trong ánh mắt đen như bao phủ sương mù dày đặc.
“Uh, ta sẽ không chết! Mấy ngày nay không phải ta đều có thể bình an vượt qua sao?”
Ánh mắt Âu Dương Noãn nhìn hắn, bi thương thống khổ trong đó làm cho nàng khiếp sợ. Nàng chỉ có thể nói vậy, nàng không nghĩ bởi vì chính mình mà làm cho nam nhân này suốt ngày hoảng loạn, đêm không thể ngủ.
“Ngươi không cần lo lắng như vậy. Ngươi là Nam Chiếu hoàng đế a, sao có thể yếu ớt như vậy!”
“Cho dù ta có được đại lực cường thịnh tới đâu, cũng không thể dùng nó bảo vệ cho nàng vậy thì có lợi ích gì?”
Con ngươi tối đen của Tiếu Thiên Diệp phiếm hào quang yếu ớt, Âu Dương Noãn lập tức cảm thấy trái im đau đớn.
Vì sao lại thương tâm như vậy? Vì nàng sao?
Âu Dương Noãn gian nan giơ cánh tay lên, vươn tay trấn an hắn. Hắn lại cầm lấy tay nàng, áp vào mặt hắn.
Nhìn bi thương trong mắt hắn, nàng muốn vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi bi ai trên mặt. Nhưng hắn lại đem tay nàng gắt gao đè lại, dường như sợ hãi chỉ cần buông ra một chút nàng liền sẽ biến mất.
Lòng bàn tay nàng tựa như dán vào trái tim hắn làm hắn cảm giác được nàng không phải là mơ, làm tim hắn cũng kịch liệt nhảy lên.
“Ta yêu nàng!” Tiếu Thiên Diệp thì thào.
Âu Dương Noãn giật giật, tay nhẹ nhàng buông ra. Hắn muốn bắt lại nhưng chung quy không có cách nào giữ lại. Hắn thất vọng, cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Noãn nhìn bóng lưng hắn, lại lâm vào trầm mặc. Nàng không biết từ sâu trong đáy lòng lại xuất hiện cảm giác áy náy, rốt cuộc là vì sao?
Tiếu Thiên Diệp trở lại ngự thư phòng, đem tâm trạng nặng nề của mình đặt vào chính sự như vậy hắn mới có thể ngăn được những phiền muộn và thống khổ đang cuồn cuộn dâng lên.
Hắn tình nguyện để loại đau đớn này chậm rãi ngưng kết, mặc dù hắn biết rõ nó vĩnh viễn cũng không biến mất.
Âu Dương Noãn không quan tâm chuyện gì, bao gồm cả bản thân. Một người không nhớ nổi mình là ai thì căn bản không có tương lai. Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy thân thể rất đau, khiến nàng không thể thoải mái.
Nàng là người ngay cả tên cũng không có, không có lý do sống sót tất yếu. Trong cơ thể băng hỏa như thay nhau hành hạ, khi thì nóng đến đòi mạng, khi lại lạnh đến thấu xương. Trong cơ thể như có chỗ nào đó bị thủng một lỗ thật lớn, đau đớn khó nhịn, lại bị bóng tối hắc ám bao trùm ý thức.
Rất nhiều ngày tiếp theo, lúc mê man Âu Dương Noãn đều đắm chìm trong thống khổ. Trong lòng trống rỗng, muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh.
Trong đầu dường như xuất hiện một lỗ thật lớn, chậm rãi đem mọi hình ảnh đều cắn nuốt, bất luận là bình minh hay vẫn là hừng đông.
Lông mi cong dài của Âu Dương Noãn giật giật, cả người như từ trong ác mộng bừng tỉnh. Chẳng qua là chỉ thả lỏng được một lát, sau đó chính là hoảng hốt. Nàng giật giật ngón tay, toàn thân lạnh lẽo, thân thể nặng nề, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
“Tốt lắm! Tỉnh lại được liền sẽ không có vấn đề gì lớn!” Vu y vui mừng nói với Tiếu Thiên Diệp.
Dưới sự chăm sóc của hắn thật sự Âu Dương Noãn hồi phục từng ngày, sắc mặt thậm chí cũng đã bắt đầu hồng nhuận. Chờ lúc nàng nàng có thể ngồi dậy, vu y liền đem tin tức nói cho Tiếu Thiên Diệp nhưng hắn lại không nói một lời…
Một đêm nọ, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên xông vào tẩm cung của nàng.
"Ai?”
Cung nữ nghe tiếng bước chân lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Thiên Diệp ngăn lại. Vì thế, mọi cung nữ hầu hạ đều lui ra ngoài. Trong điện đốt hương an thần, Âu Dương Noãn ngủ thật sự rất sâu.
Nhìn nàng ngủ, Tiếu Thiên Diệp ngẩn ra, yêu thương trong lòng mãnh liệt nhảy lên cơ hồ thiêu đốt hắn.
Cho tới bây giờ hắn vì không muốn tổn thương thân thể của nàng mà luôn không dám tới gần. Hiện tại chỉ có thể nhắm mắt lại, lặng im thật lâu.
“Noãn Nhi, ta đã chờ lâu lắm rồi….”
Chỉ là giờ phút này Tiếu Thiên Diệp đã không thể suy xét. Hắn từng chút tới gần, cầm lấy tay nàng, hơi thở của nàng tựa như mê dược đem toàn bộ khí lực của hắn rút đi. Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, hô hấp của hai người giao triền lẫn nhau.
“Người uống say mặc kệ là làm chuyện gì đều sẽ được tha thứ, đúng không?”
Hắn dán bên môi nàng, nhẹ nhàng thở, giống như bị dụ hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không dời được ánh mắt.
Âu Dương Noãn đương nhiên không đáp lại, Tiếu Thiên Diệp đã mất đi lý trí hôn nàng. Sau khi lo lắng cho sinh mệnh của nàng được giải tỏa, nhiệt độ cơ thể nàng luôn thiêu đốt trên người hắn.
Tiếu Thiên Diệp biết mình uống say, hắn vốn muốn uống rượu để áp chế dục vọng của mình nhưng mỗi lần muốn mạnh mẽ áp chế cả người liền không khỏi phát run.
Trái tim hắn đập mãnh liệt, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhiệt độ cơ thể nàng lành lạnh, lúc này không nghi ngờ chính là liều thuốc cứu mạng mà hắn không thể cự tuyệt.
Hắn tuy rằng muốn ngăn chặn từng đợt rung động nhưng nó lại càng thêm không thể chịu được, ngay cả hô hấp cũng đã bắt đầu dồn dập, trong bốn phía yên tĩnh lại càng phá lệ rõ ràng.
Trong nháy mắt hắn ngừng suy xét, chỉ có thể cảm thụ đôi môi ấm áp của nàng, bàn tay nóng bỏng của hắn sờ lên mặt nàng, không ngừng muốn dựa vào nàng càng gần.
Đôi môi mềm mại như vậy đối với Tiếu Thiên Diệp mà nói đó chính là sự rung động ngọt ngào trước nay chưa từng có. Trong đầu hắn bỗng trống rỗng, cả người khô nóng bất an, tựa hồ như có một cỗ cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ lồng ngực.
Đó là một loại cảm giác xa lạ, khác thường, là một loại rung cảm giác khiến linh hồn hắn rung động mãnh liệt, liều mạng muốn dụ hoặc hắn vào địa ngục.
Hắn kìm lòng không đậu, bàn tay lặng lẽ luồn vào áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình mềm mại. Cảm xúc dưới lòng bàn tay đã triệt để phá hủy chút lý trí còn sót lại. Hô hấp của Tiếu Thiên Diệp trở nên nặng nề, cuối cùng hắn liền phủ lên người nàng….
Xúc cảm từ thân thể hắn khiến Âu Dương Noãn cấp tốc tỉnh lại, nàng dùng sức giãy dụa.
Tiếu Thiên Diệp gắt gao bắt lấy nàng. Hắn từng cầu xin nàng đừng rời bỏ hắn nhưng nàng vẫn hết lần này đến lần khác rời bỏ hắn. Vì sao lại như vậy? Vì sao nữ tử mà hắn yêu mãi vẫn không thể nào yêu hắn?
Loại suy nghĩ này từng giờ từng khắc đánh vào đầu hắn khiến hắn như sắp phát điên. Hóa ra Tiếu Thiên Diệp hắn là người mà tùy thời có thể bị nàng vứt bỏ mà không phải người ở bên cạnh nàng từng giờ từng phút hay cả cuộc đời.
Hắn cũng muốn hỏi nàng lại không thể hỏi được. Đúng là nực cười, hắn sợ hãi bị nàng vứt bỏ. Hắn muốn giữ thanh tỉnh nhưng hắn lại không có cách nào.
Tiếu Thiên Diệp mở miệng nàng ra, mang theo sự không khống chế được, giống như hắn muốn tất cả những ngọt ngào ấm áp trong miệng nàng. Hắn đè lên người nàng, thân thể dính sát vào nàng.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp như thủy tinh tối đen, mang theo tình cảm thâm trầm khiến nàng cảm thấy rung động nhưng cũng không thể lý giải được.
Hắn tuy rằng say nhưng luôn biết bản thân đang làm cái gì. Hắn chỉ là muốn mượn cớ say, đem nàng chiếm hữu triệt để. Làm vậy hắn có thể đoạn tuyệt hết thảy lý do nàng rời đi, đoạn tuyệt mọi khả năng.
Nhưng khi tới gần nàng, những ý nghĩ loạn đã triệt để văng ra khỏi đầu óc hắn. Mọi thứ xung quanh cũng dường như không tồn tại, chỉ còn lại hắn và nàng. Hắn yêu nàng như vậy, cuối cùng vẫn muốn được người khác chúc phúc.
Hắn vội vàng muốn được Âu Dương Noãn tán thành tình cảm của hắn. Chỉ cần ở cùng nàng, hắn có thể cảm thấy hạnh phúc. Giống như ngay cả sự đụng chạm nhẹ cũng đều trở nên xa xỉ, thế giới trước mắt như biến mất.
“Ta yêu nàng! Ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi!”
Âu Dương Noãn dùng sức giãy dụa, lại thế nào cũng không thoát ra được.
Trong ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Âu Dương Noãn nhìn hắn không dám tin. Hắn chỉ nói một câu đơn giản như thế nhưng cũng đủ để khiến nàng một câu cũng không nói nên lời. Trong lòng cũng là thật sự rung động.
Hắn nói là sự thật? Trong lòng Âu Dương Noãn đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Không kịp cho nàng thời gian suy xét, lưỡi Tiếu Thiên Diệp đã xâm nhập vào miệng nàng, mang theo hương rượu nhàn nhạt, chậm rãi quấn quanh đầu lưỡi nàng.
Nụ hôn này khiến nàng khó chịu cơ hồ phải chết, nàng khôi phục thần trí liều mạng đẩy hắn ra. Nhưng đầu lưỡi hắn nhưng đang miêu tả phác họa đầu lưỡi nàng, giống như nổi điên mà hôn nàng, dĩ nhiên hắn là người khống chế.
Loại công kích đáng sợ này khiến nàng run rẩy, ngay cả sau lưng cũng run run. Nàng cảm giác dường như ngay lập tức cả xương cốt cũng bị Tiếu Thiên Diệp nuốt vào bụng.
Âu Dương Noãn có thể cảm nhận được hắn đang tham lam hôn sâu khiến nàng sợ hãi. Nhưng sự sợ hãi đó không chỉ dừng lại ở đôi môi, mà còn bởi vì bàn tay hắn đã từ cổ nàng luồn vào trong áo chạm vào ngực nàng.
Âu Dương Noãn cơ hồ muốn lớn tiếng kêu lên, cơ thể nàng đang bị Tiếu Thiên Diệp liều mạng xoa nắn. Nhưng nàng dù sao cũng là người bệnh nặng, tuy rằng liều mạng chống cự cũng bất lực, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh kháng nghị nho nhỏ.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp càng lúc càng điên cuồng, mặt cũng càng lúc càng hồng. Hắn quả thực đã bị tình cảm cùng dục vọng kìm nén bấy lâu bức đến phát điên. Nhưng động tác của hắn vẫn khắc chế ôn nhu như cũ, hắn sẽ không dọa đến nàng.
Lúc này hắn không thể dọa nàng, hắn phải bắt được nàng, khiến nàng vĩnh viễn không rời đi mới tốt. Hắn đã chịu đủ loại dày vò trong lòng, hắn không nên để dục vọng quấy rầy hắn.
Âu Dương Noãn vốn nên thuộc về Tiếu Thiên Diệp hắn, hắn theo lẽ thường phải vĩnh viễn chiếm cứ tâm linh nàng. Còn những người khác vĩnh viễn cũng không được, ngay cả nghĩ cũng không được.
Vì sao hắn chỉ có thể đứng từ xa nghe người khác báo cáo tình hình của nàng mà không phải quang minh chính đại có được nàng? Điều này thật không công bằng, nhất là đối với hắn, người đến trước cả Tiếu Trọng Hoa.
Tiếu Thiên Diệp buồn bực cắn cắn cổ Âu Dương Noãn, tiếp theo lại không ngừng nhẹ nhàng miết. Dường như hắn muốn nàng tán thành tình cảm cùng sự hỗn loạn trong lòng của hắn lúc này….
Đáng sợ là ngay cả hắn cũng không thể tự điều khiển cảm xúc của mình…
Âu Dương Noãn gắt gao cắn môi, không chịu phát ra thanh âm làm cho ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy nhục nhã.
Nhưng đột nhiên một cảm giác nhoi nhói phủ ngay trước ngực, biết là bị nam nhân này cắn, Âu Dương Noãn hỗn loạn muốn né tránh. Lập tức trước ngực lại chậm rãi biến thành ôn nhu, triền miên….
Toàn thân Âu Dương Noãn đều run rẩy, nước mắt đột nhiên trào ra: “Buông ta ra….”
Cuối cùng nàng chỉ biết hỗn loạn lắc đầu, lại không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì.
Tiếu Thiên Diệp nhè nhẹ vỗ về hai má Âu Dương Noãn. Nước mắt nàng chảy xuống, lại rất nhanh bị Tiếu Thiên Diệp hôn lấy: “Chán ghét ta sao?”
Trong mắt Âu Dương Noãn mang theo tia oán hận cùng chán ghét.
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên tuyệt vọng cười rộ lên, lại ép môi lên môi nàng.
Âu Dương Noãn nín thở, Tiếu Thiên Diệp đã bị tình yêu dồn nén tới cực điểm. Loại cảm giác thỏa mãn khi ôm nàng trong lòng chạm tới đáy lòng hắn, chỉ còn lại dục niệm tham lam muốn đoạt lấy hết thảy.
“Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn….không thể buông nàng ra!”
Nhìn ánh mắt hắn cơ hồ muốn đắm chìm trong sự thâm tình kia.
Bởi vì phẫn nộ, mặt Âu Dương Noãn đột nhiên trở nên đỏ bừng. Thấy Tiếu Thiên Diệp động lòng không thôi, khó có thể tự giữ. Bờ môi hắn lại lần nữa ngăn chặn nàng, nàng chỉ có thể dùng sức đẩy hắn, mười ngón tay cũng đều đang run run.
Tay hắn đột nhiên ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu mà thâm tình.
“Vì sao….muốn bỏ lại ta một mình….”
Hắn cơ hồ cáu giận, trong đầu thế nhưng vẫn còn sót lại sự phẫn hận vì bị vứt bỏ.
Bờ môi của hắn vừa di chuyển Âu Dương Noãn đột nhiên lại không thể chịu đựng được, cầm lấy ngón tay hắn hung hăng cắn.
Cắn ngón tay dường như là một con động vật nhỏ đột nhiên phát cuồng. Nàng cắn cực kỳ dùng sức, ngón tay trong miệng đã bị nàng cắn đến bật máu.
Tiếu Thiên Diệp rõ ràng là rất đau nhưng không hề rút tay ra. Âu Dương Noãn ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay hắn bị nàng cắn đến bật máu nhưng trên mặt hắn thế nhưng lại mỉm cười thỏa mãn.
Lúc rút ngón tay ra dù dấu răng rất sâu nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng nhẹ nhàng trấn an. Giống như chủ nhân bị sủng vật cắn, hắn vẫn tràn ngập trìu mến cùng kiên nhẫn, từng chút từng chút dỗ dành yêu sủng của mình.
Âu Dương Noãn thực không cam lòng nhưng khi nhìn thấy ngón tay hắn máu vẫn còn vương lại không biết còn dũng khí để trách cứ hắn hay không.
Độc tố vẫn còn lưu lại trong người Âu Dương Noãn khiến nàng đau đến cả người phát run, mặc dù đang ở trong lòng hắn nhưng vẫn là bộ dáng thập phần thống khổ.
Tiếu Thiên Diệp nhìn, ngực có chút phát đau. Hắn gạt mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lại tiếp tục vuốt ve thân thể nàng. Làn da nàng trong bóng đêm trở nên trong suốt, thắt lưng nhỏ nhắn chỉ vừa một nắm tay, tưởng chừng như bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.
Nhưng hắn sẽ không để nàng biến mất, hắn ôm chặt nàng vào ngực, hắn sẽ ôm chặt lấy nàng cho dù điều đó làm nàng không thể hô hấp.
Hắn muốn vĩnh viễn ôm nàng vào trong ngực, để cảm nhận âm thanh của nàng, cảm nhận làn da mềm mại cùng hương thơm tỏa ra từ cơ thể khiến hắn động lòng mãi không thôi.
Đúng vậy! Hắn chính là thích loại cảm giác này. Cảm giác thỏa mãn khi chặt chẽ khóa nàng vào ngực mình.
Ngay khoảnh khắc hắn định thực sự giữ lấy nàng kia, bỗng nhiên phịch một tiếng. Âu Dương Noãn thất kinh nhìn về phía cửa, nhưng nơi đó không chút sứt mẻ.
Là cửa sổ, cửa sổ bị gió thổi tung phát ra tiếng vang rất lớn. Nhưng bên ngoài cửa sổ cái gì cũng không có, không có một bóng người, trời tối như mực. Chỉ có trước giường, bởi vì bị gió thổi nên màn đột nhiên bay bay, Âu Dương Noãn hoảng hốt không thôi.
Tiếu Thiên Diệp lại cái gì cũng không thèm để ý, hắn chỉ một mực gắt gao ôm nàng.
Trong miệng Âu Dương Noãn hương vị tanh nồng đã dâng lên, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, ‘ục’ một tiếng ói ra một ngụm máu.
Tiếu Thiên Diệp hoảng hốt, hắn bất chấp y phục của mình không chỉnh tề mà lớn tiếng gọi người.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch đến đáng sợ của Âu Dương Noãn, ngay cả môi cũng tái nhợt không còn chút máu vu y vội vàng kéo Tiếu Thiên Diệp ra bên ngoài truy hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bệnh tình của Âu Dương Noãn lại đột ngột chuyển biến xấu?
Tiếu Thiên Diệp không trả lời. Vu y nhìn nhìn, cuối cùng nói: “Nương nương phải tĩnh dưỡng. Bệ hạ lại cứng rắn như vậy, sẽ làm hại đến tính mạng nàng!”
Tiếu Thiên Diệp bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Noãn. Chắc nàng hận hắn muốn chết….Tuy rằng hắn không thành công nhưng theo tính cách của nàng nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần có được người trong lòng mình, cho dù phải xuống địa ngục thì sao?
Âu Dương Noãn không tỉnh lại. Tiểu Thiên Diệp lúc này lại cảm kích nàng ngất đi bởi vì nếu nàng tỉnh chắc chắn sẽ bảo hắn cút đi.
Âu Dương Noãn đang ngủ cũng cảm thấy không khỏe. Lông mi giật giật liền mở to mắt, thế nhưng lại nhìn thấy gương mặt Tiếu Thiên Diệp thì không khỏi nhíu mày.
Trong mắt Tiếu Thiên Diệp đã khôi phục sự sáng suốt, nhưng lại làm như không có chuyện gì: “Lúc nãy nàng ngủ thật sự không an ổn. Ta ở đây canh chừng nàng có phát sốt hay không!”
Âu Dương Noãn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thắng nổi cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng vẫn nhắm mắt thiếp đi. Chỉ là bản tính rời xa nguy hiểm khiến cho nàng gắt gao dựa vào vách tường, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
“Noãn Nhi! Nếu nàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng!”
Phía sau lưng nàng, Tiếu Thiên Diệp khẽ thở dài: “Ta sẽ chờ….Chờ đến ngày nàng yêu thương ta….”
Nếu lúc này Âu Dương Noãn nhìn ánh mắt hắn, nhất định nàng sẽ không hoài nghi tình cảm của nam nhân này đối với nàng.
Chỉ là điều đó sẽ khiến nàng càng thêm sợ hãi, bởi vì ánh mắt không tiếc hết thảy cũng muốn có được này đủ để khiến sâu trong nội tâm con người ta sinh ra sợ hãi….
Đó chính là ánh mắt cho dù phải phá nát mọi thứ cũng phải có được….ham muốn chiếm hữu quá lớn…
Ngày hôm sau sáng sớm A Trác liền đến hầu hạ. Âu Dương Noãn nằm ở trên giường, bởi vì không muốn đối mặt với Tiếu Thiên Diệp liền dứt khoát làm bộ như chưa tỉnh.
Tiếu Thiên Diệp lại luôn nằm nghỉ trên trường kỷ. Lúc này hắn đã mặc xong y phục, hắn nhìn Âu Dương Noãn, thấy nàng vẫn cứ đưa lưng về phía mình không nhúc nhích liền gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Chờ hắn đi khuất Âu Dương Noãn mới xoay người lại nói với A Trác: “A Trác, phiền ngươi giúp ta một lát!”
A Trác chạy nhanh tới, thay Âu Dương Noãn rửa mặt chải đầu. Âu Dương Noãn cười khổ, thân thể của nàng đã suy yếu tới mức phải có người khác giúp đỡ mới làm được những chuyện cơ bản này.
“Nương nương! Ngài rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Không biết nương nương thích y phục nào, trang sức gì? Nô tỳ giúp ngài trang điểm một chút rồi cùng ngài đi dạo, được không?”
A Trác nhìn biểu cảm của Âu Dương Noãn, biết trong lòng nàng phiền muộn nên chủ động đề xuất.
Nói như vậy, Tiếu Thiên Diệp không nhốt nàng nữa sao? Đây là hắn đang bồi thường cho nàng?
Âu Dương Noãn nghe vậy thì hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Oh, tất nhiên có thể. Ngươi xem rồi làm đi! A Trác, cảm ơn ngươi!”
A Trác chỉ mỉm cười. Âu Dương Noãn lúc này mới phát hiện diện mạo của A Trác thế nhưng rất xinh đẹp, so với cung nữ bình thường thì xuất chúng hơn nhiều.
Lúc này Tiếu Thiên Diệp bước vào, thấy Âu Dương Noãn đã tỉnh, trên mặt lộ ra sự vui mừng: “Hôm nay đỡ hơn nhiều chưa?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, ngồi dựa vào giường không lên tiếng. Nhưng chỉ là một cái gật đầu cũng khiến Tiếu Thiên Diệp rất cao hứng.
Hắn phân phó A Trác: “Đi hầu hạ nương nương dùng bữa!”
A Trác mang một chén sứ đến, cẩn thận quỳ bên giường, ôn nhu nói với Âu Dương Noãn: “Đây là dược thiện điện hạ chuẩn bị riêng cho nương nương. Rất bổ dưỡng, mời nương nương dùng!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, lại cảm thấy kia hương vị của dược thiện này rất khó ngửi cho nên không muốn chạm vào.
Tiếu Thiên Diệp thấy nàng xuất thần, bộ dáng như đăm chiêu liền hiểu lầm ý tứ của nàng: “Sao vậy? Nếu nàng muốn gì cứ phân phó bọn họ để bọn họ đi làm!”
Âu Dương Noãn cũng không để ý đến hắn, chính là vực dậy tinh thần, nhận lấy chén thuốc gật đầu với A Trác: “Đa tạ ngươi lo lắng!”
A Trác sửng sốt, hóa ra vị tiểu thư này đã phát hiện nàng khác với cung nữ rồi sao?
Nàng ban đầu vốn là thư đồng của công chúa Nam Chiếu, cũng là đích nữ của Hữu tướng quân nổi tiếng Nam Chiếu. Nàng lớn lên cùng công chúa Nam Chiếu từ nhỏ, sau khi hoàng thất Nam Chiếu bị giết, phụ thân nàng cũng bị giết nhưng nàng lại may mắn còn sống.
Nàng ở lại trong cung làm cung nữ theo các nữ quan cao quý, bỗng chốc từ chủ tử biến thành nô tỳ, nàng rất không quen. Nhất là đối với Tiếu Thiên Diệp tàn độc, càng khiến nàng thêm sợ hãi.
Nhưng gần đây nàng lại phát hiện, Tiếu Thiên Diệp luôn lãnh khốc vô tình lại thay đổi. Hắn chẳng những trở nên ôn hòa mà trên mặt còn thường xuyên lộ nụ cười làm người ta mê say, vài lần nàng đã nhìn đến thất thần.
Ăn xong điểm tâm, Tiếu Thiên Diệp ngồi trong điện, vùi đầu vào tấu sớ. Âu Dương Noãn cũng không cùng hắn nói chuyện, chỉ nằm trên giường xem như mình không tồn tại.
Chạng vạng, A Trác mang một chén ngân nhĩ tổ yến vào. Nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn tựa hồ như còn mê man liền hướng về Tiếu Thiên Diệp.
Chăm sóc bệnh nhân thực sự rất bận, nấu thuốc, thay y phục….chính nàng cũng bận đến mụ mị nhưng vẫn kiên trì như cũ tự mình xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho Tiếu Thiên Diệp.
“Bệ hạ nghỉ ngơi một lát, ăn chút điểm tâm!”
Tiếu Thiên Diệp ngẩng đầu, nhận lấy chén điểm tâm nhưng chỉ ăn một chút. Sau đó lại thuận tay để trên bàn, còn mình vẫn tiếp tục vào các bản tấu sớ.
A Trác thấy hắn không chịu ăn liền có chút thất vọng thở dài. Tuy rằng nàng biết Tiếu Thiên Diệp sẽ không liếc mắt một cái, nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ mà thôi. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn quyến luyến không chịu rời đi như vậy.
“Bệ hạ, nô tỳ thay ngài mài mực!”
Tiếu Thiên Diệp ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt đáp ứng. A Trác lập tức lộ ra tươi cười sung sướng. Nàng một bên mài mực, một bên nhu tình nhìn trộm gương mặt tuấn mỹ của Tiếu Thiên Diệp.
Thân nhân chết thảm, chỉ còn lại một mình nàng tứ khố vô thân. Phương pháp sinh tồn duy nhất của nàng chính là tìm một người có thể dựa vào, bằng không với gương mặt xinh đẹp của nàng trong chiến tranh sẽ rước lấy nhiều tai họa.
Nhưng không biết vì sao, bao nhiêu nam nhân đối với nàng nhớ mãi không quên nhưng nàng vẫn bất vi sở động.
Nhưng mấy ngày nay, ở bên cạnh Tiếu Thiên Diệp trái tim nàng dần dần nhảy lên. Nàng biết chỉ bằng vào thân phận của mình thì kỳ thực không nên quá vọng tưởng nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà hãm càng sâu.
Nàng cũng không hy vọng gì xa vời, chỉ cần có thể mãi đứng bên cạnh nam nhân này, cứ yên lặng yêu hắn như thế. Cho dù cả đời này không có kết quả cũng không sao, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.
A Trác chỉ lo chìm đắm trong nỗi lòng của mình, ngay cả khi Tiếu Thiên Diệp nói chuyện cũng không chú ý. Tiếu Thiên Diệp nhắc lại một lần: “A Trác, ngươi mài mực quá nồng rồi!”
A Trác lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt xấu hổ: “A Trác thật sự là quá ngu ngốc, ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không tốt! Xin bệ hạ thứ tội!”
“Quên đi, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho Noãn Nhi, những việc khác không cần ngươi làm! Người đâu!”
Tiếu Thiên Diệp kêu một nội giám đến mài mực cho hắn.
Trên mặt A Trác liền thẫn thờ.
Nữ tử này, ngưỡng mộ sâu sắc Tiếu Thiên Diệp!
Âu Dương Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng nghĩ, có lẽ đây là một cơ hội tốt…
Sáng hôm sau, Tiếu Thiên Diệp đã bỏ bảy ngày không thượng triều, không thể tiếp tục như vậy.
Nội giám nhanh chóng mang long bào đến, những chuyện này bình thường đều có cung nữ lo nhưng hôm nay Tiếu Thiên Diệp ở trong điện của Âu Dương Noãn nên liền không cho gọi bọn họ.
Thái giám vụng chân vụng tay, vài lần thiếu chút nữa khiến Tiếu Thiên Diệp tức giận.
A Trác đỏ mặt lên, ẩn tình nói: “Bệ hạ để nô tỳ làm cho!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền nhíu mày nói: “Không cần! Ngươi đi xem nương nương đã tỉnh chưa, thời gian uống thuốc đã tới!”
Âu Dương Noãn nghe được bọn họ nói chuyện, liền đoán được A Trác kia đương nhiên muốn hầu hạ Tiếu Thiên Diệp.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài, nếu hắn có thể hiểu được tâm ý của cô nương này thì tốt rồi. Nhưng hắn lại một câu ‘không cần’ dứt khoát liền đem tâm tư thiếu nữ của người ta dập nát.
Mọi người vốn là như vậy, thứ có được thì không biết quý trọng, cố tình lại theo đuổi những thứ không thể cầu. Trên đời này không chiếm được với đã mất đi, chung quy vẫn là khó quên nhất trên đời.
“Nương nương, ngài tỉnh rồi! Có khát nước không?” A Trác đi qua, ôn nhu hỏi han Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, lại nhìn thoáng qua Tiếu Thiên Diệp, hơi lắc lắc đầu.
Tiếu Thiên Diệp vẫn luôn chú ý đến Âu Dương Noãn, thấy nàng như thế, thần sắc tựa hồ rất khác thường, nhất thời hắn lầm nghĩ là nàng đang ghen. Nàng để ý người khác giúp hắn mặc y phục sao?
Ý nghĩ này tới rất bất ngờ, lại làm lòng hắn dâng lên hy vọng. Nghĩ đến đây hắn liền mỉm cười nói với A Trác: “A Trác, ngươi tới đây giúp ta!”
A Trác đỏ mặt vui sướng gật gật đầu.
Đáng tiếc, thấy Tiếu Thiên Diệp cùng A Trác mỉm cười trò chuyện với nhau trong lòng Âu Dương Noãn không hề có chút không vui. Càng đừng nói đến ghen tị khi nhìn hắn cùng người khác thân cận.
Tiếu Thiên Diệp tuy rằng cùng A Trác nói chuyện nhưng ánh mắt luôn vụng trộm chú ý đến phản ứng của Âu Dương Noãn. Thấy biểu cảm của nàng như có đăm chiêu, trong lòng liền âm thầm cao hứng.
“Bệ hạ, mời nâng tay lên!” A Trác lại đỏ mặt nói.
A Trác mặc đồ xong cho hắn lại ôn nhu quỳ xuống sửa sang lại vạt áo cho hắn.
Tiếu Thiên Diệp không khống chế được ánh mắt mình, lại nhìn Âu Dương Noãn. Trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng luôn lạnh như băng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Mỗi lần nàng hiện lên loại thần sắc lạnh lùng này hắn sẽ lại muốn gắt gao ôm lấy nàng, chứng minh nàng vẫn ở bên cạnh hắn, không hề biến mất.
Hắn nên làm sao với nàng bây giờ? Lòng của nàng cách hắn càng lúc càng xa, hắn phải làm sao mới có thể đổi lấy nụ cười của nàng?
Cho tới bây giờ không thấy nàng vì hắn mà cười, nàng sẽ cười sao? Nàng đương nhiên sẽ cười, chẳng qua là nó chưa từng dành cho hắn!
Nàng so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn, nàng thực sự sẽ cười sao? Hắn thực sự muốn nhìn nàng vì hắn mà cười. Chỉ cười vì hắn mà thôi!
Nhưng, hắn còn phải chờ bao lâu? Hoặc là, cả đời này hắn cũng đừng vọng tưởng!
Danh sách chương