Tang sự của Tiếu Trọng Quân thuận lợi xong xuôi Âu Dương Noãn rốt cục mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không khí sáng sớm rất tươi mát, ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng ve kêu.
Âu Dương Noãn đứng dậy, theo thói quen hỏi: “Thế tử đã xuất môn sao?”
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau, Hồng Ngọc nói: “Dạ!”
Nàng cúi đầu có chút không yên nói: “Thế tử sáng sớm đã cùng Hương Tuyết công chúa tiến cung. Thế tử nói sẽ ở trong cung dùng bữa, bảo tiểu thư không cần chờ!”
Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt.
Tuy rằng là chuyện đã sớm dự tính nhưng khi chợt nghe, trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái. Vì sao không trực tiếp nói với nàng, mà phải chờ nàng chủ động đến hỏi?
“Thế tử còn nói gì nữa?”
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, vắt óc suy nghĩ nửa ngày hận không thể đem vẻ mặt tinh tế của Tiếu Trọng Hoa trước khi đi diễn tả lại một lần.
“Không có gì nữa!”
Không biết vì sao, Âu Dương Noãn có chút thất vọng. Sau đó nàng lại nói với chính mình đây chẳng phải là điều nàng hy vọng sao?
Tiếu Trọng Hoa chẳng qua chỉ là chiếu theo ý của nàng, diễn một vở kịch để những người Cao Xương trốn ở nơi bí mật nhìn thấy. Lúc này nàng chẳng phải nên sắm vai thê tử hiền lương ủy ủy khuất khuất sao?
Nhưng là ngày thứ hai, ngày thứ ba..., nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiếu Trọng Hoa.
Mỗi một buổi tối hắn đều đợi nàng ngủ mới về, làm hại nàng luôn ngủ không an ổn. Cũng muốn hỏi mọi chuyện diễn tiến thế nào nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn lại thôi. Mà hừng đông, sau khi nàng thức dậy thì hắn cũng đã rời đi.
Bất tri bất giác, nửa tháng đã qua đi, giữa hai người không có cách nào nói chuyện nghiêm túc. Tâm tình Âu Dương Noãn không biết vì sao có chút bực dọc.
Gió nổi, Âu Dương Noãn đi đến dưới hành lang, Hồng Ngọc nhanh chóng phủ thêm áo choàng cho nàng.
“Tiểu thư, ngài phải chú ý bảo trọng thân mình! Bên ngoài gió lớn, ngài vẫn nên trở về sớm thôi!”
Âu Dương Noãn cười lắc lắc đầu: "Không cần lo lắng như vậy! Ta chỉ đi dạo trong viện một chút thôi!”
Đúng lúc này, Xương Bồ đến bẩm báo nói: "Tiểu thư, ông chủ Trân bảo trai tới, ngài muốn gặp hay không?”
Âu Dương Noãn cười rộ lên: “Cho hắn vào đi!”
Tiểu nha đầu liền mang theo Vương chưởng quầy đi tới phòng khách. Vương chưởng quầy dè dặt cẩn trọng mở tráp ra, bên trong lập tức sáng chói. Một chi sai, một vòng cổ, một lắc tay, còn có trâm cài, giao nhân lệ sáng rọi bỗng chốc tràn đầy toàn bộ đại sảnh.
“Quả nhiên là kỹ thuật tinh xảo, ông chủ Vương vất vả rồi!”
Những viên giao nhân lệ này vốn để trong tráp, nhưng Tiếu Trọng Hoa vẫn phái người làm thành trang sức.
Lúc đầu Âu Dương Noãn còn có chút phản đối nhưng hiện tại nhìn những trang sức đẹp đẽ trong tráp liền không thể nói lời cự tuyệt nữa.
“Chỉ cần Thế tử phi hài lòng, lão hủ tự nhiên tận tâm hết sức!” Vương chưởng quầy mỉm cười.
Âu Dương Noãn cười cười, nhất thời làm người ta cảm thấy phòng đầy ánh sáng, quả thực là thanh lệ không gì sánh nổi.
Vương chưởng quầy ngây người, thầm nghĩ người người đều nói vị Thế tử phi này bình thường hết sức xinh đẹp. Hiện tại hắn thấy, xinh đẹp chỉ là phụ, quan trọng nhất là cảm giác như gió xuân mà nàng mang đến.
Âu Dương Noãn vẫy tay gọi quản sự dẫn Vương chưởng quầy đi lĩnh ngân lượng. Vương chưởng quầy cảm tạ rồi rời đi.
"Tiểu thư, châu sai này thật đẹp. So với mũ phượng của Lâm trắc phi còn đẹp hơn!” Xương Bồ mở to hai mắt.
Đúng vậy, Âu Dương Noãn cười nhẹ. Giao nhân lệ chế thành châu sai, đúng là rực rỡ lóa mắt, ngay cả nàng cũng có chút thần mê.
“Đi lấy tráp thượng đẳng mang tới đây. Hôm nay là sinh thần Lộ vương phi, khi đi dự tiệc ta sẽ mang châu sai này tới!”
Lỗ vương phi thích nhất là giao nhân lệ. Khi nghe nói nàng có nhiều giao nhân lệ, còn từng bóng gió hồi lâu, hôm nay mang tới không biết sẽ vui như thế nào. Tranh thủ tình cảm của phu thê Lỗ vương phi nhưng thực chất quan trọng nhất là làm cho họ bảo trì sự trung lập.
Âu Dương Noãn một bên nhẹ giọng phân phó, một bên đoan trang nhìn sắc trời. Thầm nghĩ Tiếu Trọng Hoa hẳn là nhớ hôm nay có yến hội, vẫn nên chờ hắn cùng xuất phát mới thỏa đáng.
Nhưng nàng chờ đến trưa cũng không thấy bóng dáng Tiếu Trọng Hoa trở về. Thời gian đã muộn, không thể tiếp tục chần chừ. Nàng phân phó Hồng Ngọc chuẩn bị xe ngựa.
Hồng Ngọc đi ra ngoài phân phó, nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Trương quản sự liền cổ quái tiến vào. Hắn cung kính chắp tay cúi đầu, dùng giọng điệu trấn định nói: “Thế tử phi, Thế tử đã mang theo Hương Tuyết công chúa đến Lỗ vương phủ dự tiệc!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Oh, thế nào mà Thế tử trở về cũng không nói cho ta?”
“Cái này….”
Trên mặt Trương quản sự mồ hôi lạnh chảy xuống. Thế tử xưa nay vừa trở về đều sẽ hồi Hạ tâm đường. Hôm nay lại ở thư phòng rửa mặt chải đầu thay xiêm y liền đi Lỗ vương phủ. Điểm chết người là bên cạnh còn mang theo Mộ Hương Tuyết. Cái này cũng không phải chuyện đùa giỡn.
Kinh ngạc cùng với chua xót xa lạ. Âu Dương Noãn cố giữ vững trấn định, trong lòng thuyết phục bản thân, chỉ là vì giấu tai mắt của người khác Tiếu Trọng Hoa mới để Mộ Hương Tuyết bên cạnh…
Chỉ là ở bên ngoài diễn trò cũng liền thôi, vì sao hồi phủ rồi vẫn diễn? Rõ ràng có thể nói rõ với nàng, vì sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy? Chỉ là diễn kịch mà phải làm đến mức này sao? Có phải có chút quá mức hay không?
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Đem châu sai đến Lỗ vương phủ đi!”
“Dạ!”
Lúc này trên yến hội, tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há hốc miệng. Yến vương Thế tử luôn ái thê như mạng nay lại không mang theo Âu Dương Noãn tham dự mà ngược lại cố ý mang theo Hương Tuyết công chúa khuynh quốc khuynh thành kia.
Nghe nói trên yến hội Lỗ vương vô cùng vui sướng, còn bảo mọi người bắn tên tỷ thí, cầu Hương Tuyết công chúa hiến vũ.
Tiếu Trọng Hoa vẫn luôn không tham gia mấy loại tiết mục này cư nhiên lại có thái độ khác thường. Vì tranh đoạt nụ cười của mỹ nhân mà đứng thứ nhất.
Mộ Hương Tuyết một điệu múa khuynh thành, khuynh đảo vô số ánh mắt, càng khiến vô số lời đồn nhảm xuất hiện.
Lúc Âu Dương Noãn nghe những lời đồn đó, động tác uống trà cũng dừng lại một chút. Sau đó lại cúi mắt, thản nhiên nói: “Nam nhân đều có mới nới cũ, ta có cách nào khác đâu?”
Tiếu Nhiên quận chúa tức giận đến mặt đều đỏ, bỗng chốc từ ghế bật dậy: “Ta đi tìm đường ca nói lý. Huynh ấy sao dám đối xử với tỷ như vậy? Tỷ là nữ nhi của đại công chúa a! Công chúa cô cô nhất định sẽ tìm huynh ấy tính sổ!”
Âu Dương Noãn chỉ nhàn nhạt cười: “Nếu hắn thực sự cố kỵ thì sao lại gióng trống khua chiêng như vậy? Chẳng qua là vì muốn nói cho ta biết, hắn không hề úy kỵ bất luận kẻ nào mà thôi!”
Tiếu Yên Nhiên há to miệng, không thể tin nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tuy rằng biết rõ Tiếu Trọng Hoa đang diễn trò, cố ý cùng Mộ Hồng Tuyết thân cận để Cao Xương tin là thật, để che ánh mắt địch nhân, tranh thủ chuẩn bị thời gian chiến tranh. Nhưng lúc Âu Dương Noãn nói những lời này, không biết vì sao, đáy lòng vẫn tràn đầy cảm giác rầu rĩ như trước
“Công chúa xinh đẹp như vậy, ta lại là nữ tử có thai, lấy gì so sánh với nàng đây?”
Tiếu Nhiên tức không nói nên lời: “Tỷ tỷ sao lại chán nản thất vọng như vậy? Đừng lo lắng, còn có Tước Nhi a! Hắn tuyệt đối sẽ không để đường ca làm vậy!”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Nhiên mặt đầy căm phẫn, cười lắc lắc đầu.
Tiếu Nhiên đi được hai canh giờ, quả nhiên Âu Dương Tước liền tìm đến.
“Tiểu thư, không hay rồi! Đại thiếu gia chạy đến thư phòng Thế tử, còn….còn…” Xương Bồ vừa thở hồng hộc vừa nói.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, cấp tốc đứng lên: "Làm sao vậy?”
Xương Bồ vẻ mặt cầu xin: "Hộ vệ của Thế tử không cho hắn vào, hắn vẫn đi vào. Kết quả đả thương hơn mười hộ vệ!”
“Mau gọi hắn qua đây!”
Âu Dương Noãn liên thanh nói, Tước Nhi hiện tại đã không khiến nàng phải lo lắng, sao nay còn làm chuyện lỗ mãng như vậy?
Nàng đâu biết rằng Âu Dương Tước hận nhất là người khác khi nhục tỷ tỷ. Vừa nghe Tiếu Trọng Hoa mang nữ nhân khác đi dự tiệc hắn liền lập tức đánh đến cửa. Vừa vặn Tiếu Nhiên về nhà thêm mắm dặm muối, hắn đã bị chọc giận đến điên rồi, nơi nào còn chú ý cái gì?
“Nhưng…nô tỳ sợ đại công tử không nghe lời nô tỳ!”
“Nếu hắn không đến, ngươi bảo hắn không cần nhận người tỷ tỷ này nữa!”
Âu Dương Noãn hổn hển nói, chỉ cảm thấy hít thở không thông, cơ hồ muốn ngã xuống. Hồng Ngọc vội vàng đỡ lấy nàng, liên thanh nói: “Xương Bồ, không cần nhiều lời, mau đi đi!”
Xương Bồ sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng chạy ra ngoài. Không đến nửa canh giờ, Âu Dương Tước mặt âm trầm bước vào, khóe miệng bầm xanh.
Âu Dương Noãn đau lòng nói: “Đệ điên rồi sao? Chạy đến Yến vương phủ nháo cái gì?”
Âu Dương Tước ngẩng đầu, gương mặt xanh ngọc nhiễm một tầng hàn sương. Con ngươi tối như mực cơ hồ muốn bốc cháy.
“Tỷ tỷ, Tiếu Trọng Hoa thật sự là hơi quá đáng!”
Âu Dương Noãn cưỡng chế đau lòng, lạnh lùng nói: “Ta không cho đệ làm loại chuyện dư thừa này!”
Âu Dương Tước không dám tin nhìn nàng: “Tỷ là tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ tỷ bị ủy khuất ta cũng không thể vì tỷ đòi công đạo sao?”
“Công đạo? Đệ đường đường là một tướng quân, lại đi đả thương hộ vệ, đệ muốn mọi người toàn kinh đô nói ta không biết dạy đệ sao? Hắn là vì cho đệ mặt mũi nên mới không chịu gặp, đệ lại vẫn cứ nháo xông vào. Đệ có thân phận gì? Muốn mọi người đều biết sao?”
Giận dữ của Âu Dương Tước cũng không hề biến mất: “Người khác nói thế nào ta đều mặc kệ, ta không thể để tỷ phải chịu ủy khuất!”
Âu Dương Noãn tuy rằng cảm động, nhưng cũng khó chịu trong lòng. Cho dù Tiếu Trọng Hoa chỉ là diễn kịch cũng không nên đả thương đệ đệ nàng. Hắn nên biết Âu Dương Tước dù bị thiếu một sợi lông nàng đều sẽ vô cùng đau lòng, hắn vì sao còn bảo nhiều hộ vệ ngăn cản như vậy?
Nàng đi qua, nhẹ nhàng sờ khóe miệng Âu Dương Tước: “Hồng Ngọc, mau mang thuốc lại đây!”
Âu Dương Tước lại nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ không tức giận?”
Âu Dương Noãn hết sức tâm bình khí hòa nói: "Vì sao phải tức giận? Mọi chuyện ta đều biết, cũng là ta bảo hắn đi đâu cũng mang theo Mộ Hương Tuyết. Để hai người họ giả thân mật trước mặt mọi người!”
"Cái gì?” Âu Dương Tước cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình.
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Mộ Hương Tuyết đã cung cấp cho chúng ta một mật báo. Nửa tháng trước Cao Xương cùng Nam Chiếu đã cấu kết với nhau, Cao Xương sẽ cử ra năm mươi vạn đại binh, Nam Chiếu một trăm vạn đồng thời công kích biên cảnh Đại Lịch, thừa dịp Đại Lịch không kịp chuẩn bị sẽ liên thủ đánh vào kinh đô. Cao Xương muốn tài phú Đại Lịch, Tiếu Thiên Diệp muốn ngai vàng!”
Âu Dương Tước đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lắc đầu: “Điều đó không có khả năng! Phía đông cùng phía nam biên cảnh nước ta đều có…”
“Nếu bọn họ bị quan to lộc hậu mua chuộc, tùy ý đối phương sử dụng?” Âu Dương Noãn thở dài nói.
“Lời tỷ nói là thật?”
Đôi mắt tối đen của Âu Dương Tước chậm rãi hiện lên vẻ hoài nghi: “Mộ Hương Tuyết có thể cung cấp tin tức giả?”
“Chúng ta ngốc đến nỗi có thể dễ dàng bị nàng lừa gạt sao? Tin tức này đương nhiên đã được xác nhận!”
Âu Dương Noãn nhẹ giọng, hòa hoãn nói: “Mà nhiệm vụ của Mộ Hương Tuyết chính là ở kinh đô Đại Lịch nghĩ mọi biện pháp khiến Tiếu Trọng Hoa cùng Tiếu Diễn tranh đấu, để bọn họ nghêu sò tranh chấp. Đợi đến khi lưỡng bại câu thương, chính là lúc bọn họ công thành!"
"Một trăm năm mươi vạn đại quân, mà hơn nửa năm nay Đại Lịch luôn nghỉ ngơi lấy sức, tất cả mọi người đều cho rằng đã thái bình. Ngay cả chỉ một từ chiến tranh thôi cũng khiến người ta căm thù tận xương tủy!"
"Quân lương Tiếu Diễn đều đã dùng chẩn tai, trong quân đội cũng không đủ lương thảo dùng cho tác chiến trường kỳ, cũng không đủ ngựa, vũ khí để chống đối lại với một trăm năm mươi vạn quân. Tước Nhi, chúng ta cần thời gian, đệ đã hiểu chưa?”
Trong đầu Âu Dương Tước liên tiếp xoay chuyển, hắn bật thốt lên: “Cho nên Tiếu Trọng Hoa cùng Mộ Hương Tuyết không có gì hết, tất cả đều là diễn kịch? Vì mông tế Cao Xương và mật thám Nam Chiếu, để bọn họ cho rằng Yến vương Thế tử mê luyến sắc đẹp của công chúa để chúng ta tranh thủ chuẩn bị cho thời gian chiến tranh?”
Âu Dương Noãn thấy hắn rốt cục cũng nghĩ được liền khen ngợi gật gật đầu: “Đúng vậy, người Cao Xương muốn dùng tổn thất ít nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất. Bọn họ đang chờ công chúa đem Thái tử cùng Yến vương Thế tử mê hoặc thần hồn điên đảo. Để hai người tranh giành nhau, sau đó bọn họ sẽ lựa chọn thời cơ!”
“Nhưng….Mộ Hương Tuyết vì sao phải trợ giúp chúng ta?”
“Cái này….lại là một câu chuyện khác. Mặc kệ nàng vì sao lại phải giúp đỡ chúng ta, hai bên truyền tin tức là sự thật. Người Cao Xương cùng Nam Chiếu lợi dụng biểu hiện giả dối mậu dịch nơi biên cảnh, để bọn lính ngụy trang thành bình dân, cuồn cuộn không ngừng đổ vào biên cảnh. Hiện tại chỉ sợ đã tập kết xong, chỉ còn chờ vận sức phát động!”
Âu Dương Tước không nghĩ đây là sự thật nhưng nghe lời Âu Dương Noãn nói, hắn trầm tư một chút liền đồng ý. Tiếu Trọng Hoa không phải là người dễ tin người, nếu đã đồng ý làm vậy thì tin tức này nhất định là vô cùng xác thực. Chỉ là….
“Tỷ tỷ, vậy rất ủy khuất cho tỷ!”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không ủy khuất, nếu để Tiếu Thiên Diệp làm hoàng đế, triều đình sẽ lại phải trải qua một trận huyết tinh tẩy trừ!”
Tiếu Thiên Diệp sẽ không giết nàng, nhưng còn những người khác thì sao? Chỉ sợ một người hắn cũng không giữ lại. Đến lúc đó những người nàng quan tâm cũng khó thoát khỏi cái chết. Âu Dương Noãn cắn răng, đây là bất đắc dĩ.
“Nhưng hai người cũng nên nói với ta trước một tiếng!” Âu Dương Tước còn có chút không phục.
“Đến thời điểm cần cho đệ biết chính là khi cần đệ dốc sức. Còn những lúc khác đệ phải làm ra bộ dáng không chịu nổi khuất nhục, hiểu chưa?” Âu Dương Noãn nhắc nhở hắn.
Âu Dương Tước nở nụ cười, nói: "Được, mọi chuyện đều nghe tỷ!”
Âu Dương Noãn đã tính toán tốt thời gian, rất nhanh Tiếu Trọng Hoa sẽ chủ động tìm Âu Dương Tước. Vì kế hoạch này rất cần sự phối hợp của hắn, cho nên nàng mới đem hết thảy nói với đứa nhỏ này.
Nhìn bóng lưng rời đi của Âu Dương Tước, Hồng Ngọc cẩn thận nói: “Tiểu thư, ngài cũng đã biết tất cả chỉ là diễn kịch, vì sao còn không vui?”
Biết là một chuyện, tịch mịch lại là một chuyện khác. Nhất là một người vốn suốt ngày đối với mình hỏi han ân cần, nâng niu trong lòng bàn tay đột nhiên lại ân cần với người khác. Tư vị này thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Buổi tối, Tiếu Trọng Hoa trở lại, Âu Dương Noãn mỉm cười ngẩng đầu hỏi: “Đã dùng bữa tối chưa?”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nhìn nàng: “Ta đã dùng rồi!”
Âu Dương Noãn hơi hơi dừng lại: “Hôm nay vì sao muốn cho người đả thương Tước Nhi?”
Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng nhíu mày, trả lời: "Bọn hạ nhân không hiểu chuyện. Ta đã dặn dò qua nếu hắn đến nhất định phải ngăn lại nhưng không được đả thương người. Chẳng qua là hắn cũng đánh Kim Lương gãy ba cái xương sườn!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc một chút, thật ra nàng không nghĩ Âu Dương Tước lại dùng sức mạnh như vậy.
Cũng phải, hắn hiện tại đã không còn là thiếu niên gầy yếu bên người nàng nữa. Nếu hắn chịu thiệt những người khác chỉ sợ cũng phải nằm giường ba tháng. Đã như vậy, nàng cũng không nên dây dưa vấn đề này nữa.
“Từ ngày mai, nàng dạy cho Mộ Hương Tuyết một ít quy củ Đại Lịch đi!”
Tươi cười của Âu Dương Noãn hơi cứng lại.
Tiếu Trọng Hoa còn nói thêm: "Khi ta mang Mộ Hương Tuyết ra bên ngoài, nàng ta lại không hiểu rõ quy củ của nữ tử quý tộc. Lâu ngày sẽ khó tránh khiến người ta cảm thấy quái dị!”
“Chỉ là diễn kịch mà thôi, cần phải làm đến mức vậy sao?”
“Đã là diễn kịch thì cũng phải làm cho tới. Nàng không phải đã nói muốn lừa được ánh mắt Tiếu Diễn sao?”
Nhìn Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Noãn thật lâu không nói gì, cũng không động đậy. Ngón tay cầm chén trà siết càng mạnh, cho đến khi các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới trả lời: "Được! Ta sẽ làm như lời chàng nói!”
Âu Dương Noãn bắt đầu dạy hết cho Mộ Hương Tuyết nên giao tiếp với nữ tử quý tộc Đại Lịch như thế nào.
Mộ Hương Tuyết tuy rằng là công chúa Cao Xương nhưng đối với rất nhiều kiêng kỵ của người Đại Lịch đều không rõ, nhất là giao tiếp giữa nữ tử trong tầng lớp thượng lưu.
Chỉ là tuy là người dị quốc nhưng cũng rất thông minh lanh lợi, bất luận chuyện gì chỉ cần được dạy nàng sẽ học rất nhanh. Chỉ hơn nửa tháng sau, nàng liền đem tâm tư mọi người đều nhất thanh nhị sở. Biết ai thích nhất cái gì, ai có hứng thú với cái gì, nói đề tài gì thì sẽ khiến mọi người cao hứng, đề tài gì mọi người đều không muốn đề cập đến…
Rất nhanh Mộ Hương Tuyết đều khiến người khác yêu thích.
Bất luận là yến hội lớn nhỏ Tiếu Trọng Hoa cũng không muốn Âu Dương Noãn cùng đi. Hắn đều mang theo Mộ Hương Tuyết.
Thái độ của Tiếu Trọng Hoa với nàng cũng dần dần thay đổi.
Vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu như trước, khi nói chuyện với nàng miệng vẫn không nhanh không chậm như vậy. Chỉ là thời gian hắn xuất hiện trước mặt nàng càng ngày càng ít, cho dù thực sự thấy hắn nàng cũng có thể cảm thấy ánh mắt hắn đã thay đổi, đã không còn như xưa nữa….
Âu Dương Noãn dần dần cũng ít cười hơn, trở nên càng trầm mặc hơn xưa. Tuy rằng biết rõ hắn đang diễn kịch nhưng mỗi khi nàng quay đầu lại không thấy ánh mắt chuyên chú của hắn, trong lòng luôn vắng vẻ. Nàng rốt cuộc ý thức được ở trong lòng nàng Tiếu Trọng Hoa đã trở thành người không thể thiếu.
Âu Dương Noãn ở trong đại sảnh, đang nói chuyện với Trương quản sự về những chuyện gần đây trong phủ. Trùng hợp Mộ Hương Tuyết lại đến.
Mộ Hương Tuyết đứng ngoài cửa, nghe thanh âm của Âu Dương Noãn, vừa bước vào liền cười nói: “Có thai còn bận rộn như vậy, ngươi vất vả rồi!”
“Hôm nay không cùng Thế tử xuất môn sao?”
Âu Dương Noãn bật thốt lên, nhưng sau đó nàng liền ý thức được mình hỏi sai nên đành cười cười.
“Trọng Hoa hôm nay phải tiến cung!”
Mộ Hương Tuyết nhẹ giọng trả lời, thần thái thong dong, không hề có nửa điểm chột dạ. Nàng bước đến gần, lại nói: “Loại chuyện vặt phức tạp này chắc chắn khiến ngươi hao tổn không ít tâm lực. Sau này từ từ giao ta xử lý ngươi mới có thể thoải mái một chút!”
"Cái này không phiền ngươi lo lắng!” Âu Dương Noãn cười nói.
“Nhưng đây là ý của Trọng Hoa!”
Mộ Hương Tuyết cong môi, cười đến là đẹp: “Đúng rồi, Trọng Hoa nói có một cuộn gấm vóc trong kho hàng, hắn muốn tặng người khác. Nhưng chìa khóa lại ở chỗ ngươi, hắn dặn ta tới chỗ ngươi lấy chìa khóa!”
Âu Dương Noãn biến sắc, tươi cười nhất thời cứng đờ. Nàng nắm chặt tay, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Kho hàng nhỏ kia là của cá nhân Tiếu Trọng Hoa, cũng không phải thuộc về Yến vương phủ. Đó không chỉ đơn giản là một chùm chìa khóa, đó là đại biểu cho sự tín nhiệm của hắn với nàng. Tiếu Trọng Hoa vì sao muốn nàng giao cho Mộ Hương Tuyết?
“Chìa khóa hắn tự mình đến lấy!” Âu Dương Noãn nói, vẫn trấn định như thường, thậm chí còn lộ ra tươi cười.
Mộ Hương Tuyết nhìn nàng, tươi cười trên mặt có chút tiếc hận, chung quy vẫn không nói gì thêm.
Lúc đi ra đại sảnh, Âu Dương Noãn cơ hồ đứng không vững, cũng may Hồng Ngọc kịp thời đỡ lấy. Nàng nhìn Âu Dương Noãn, cơ hồ muốn nói lại thôi. Dường như có gì muốn nói nhưng chung quy vẫn duy trì trầm mặc.
Buổi tối lúc Tiếu Trọng Hoa trở về, Âu Dương Noãn đem chuyện này nói ra. Sau đó hỏi: “Chàng muốn ta đem chìa khóa giao cho Mộ Hương Tuyết sao? Chàng cũng biết đây là có ý gì?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng ôn nhu cười, nhất thời đau lòng. Nhưng vẫn buộc phải cứng rắn: “Ta đã đáp ứng chuyện này rồi, không thể lật lọng!”
Tươi cười của Âu Dương Noãn nhất thời cứng đờ. Hơn nửa ngày nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Ta mới là thê tử của chàng, nàng chỉ là một người ngoài, không phải sao? Ở trong lòng chàng, chẳng lẽ ta còn không bằng một người ngoài?”
"Đương nhiên không phải!”
Tiếu Trọng Hoa bật thốt lên, sau đó hắn xoay mặt đi không dám nhìn Âu Dương Noãn, sợ bị nàng nhìn ra sự đau đớn trong lòng hắn: “Hai người không giống nhau!”
Nói xong lời này đầu hắn cúi xuống.
"Không giống?” Âu Dương Noãn cười lạnh: “Cái gì không giống?”
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc, thật lâu sau không trả lời.
Rốt cục, Âu Dương Noãn thở dài: “Nếu chàng muốn vậy, thì tùy chàng!”
Nói xong nàng cũng không nói tiếp nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Tiếu Trọng Hoa lại đột nhiên nói: “Nàng chờ ta một lát, ta đi một chút sẽ trở lại!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn đi ra ngoài, đoán rằng hắn đến tìm Mộ Hương Tuyết thì không khỏi lạnh lùng cười. Hay là nàng đã tự nâng đá đập vào chân mình, dẫn sói vào nhà sao?
Chờ khi Tiếu Trọng Hoa trở lại, trong phòng đã để thùng tắm, đổ đầy nước ấm.
Âu Dương Noãn làm như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nàng mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài buông xõa, xinh đẹp như tiên tử lạc xuống trần gian, như mới tắm rửa xong.
Thấy hắn tiến vào liền ôn hòa nói: “Sao lại đi lâu như vậy? Ta đã bảo người thay đổi nước sạch. Chàng mau tắm rồi nghỉ ngơi!”
“Được!”
Tiếu Trọng Hoa kiệt lực dời ánh mắt khỏi người nàng. Hắn không biết, rõ ràng vừa rồi nàng rất mất hứng, vì sao hiện tại lại như chưa từng có gì phát sinh? Nếu nàng không thèm để ý, vậy những chuyện hắn làm không phải đều uổng phí sao?
Không! Không thể như vậy!
Hắn nhanh chóng cởi y phục rồi bước vào thùng nước.
Lúc Tiếu Trọng Hoa tắm rửa, chưa bao giờ có hạ nhân hầu hạ.
Âu Dương Noãn tự mình mang khăn tới, sau đó vén sơ tóc hắn rồi mới đứng một bên nhìn hắn tắm rửa, khẽ mỉm cười cùng hắn nói chuyện, giống như bình thường vẫn làm.
“Ta thấy công chúa rất thông minh, học cái gì cũng đều rất nhanh!” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tiếu Trọng Hoa bừng tỉnh, thuận miệng nói: “Đúng vậy, Hương Tuyết là một nữ nhân thông minh!”
Đúng vậy, rất thông minh nhưng không có biện pháp làm người ta yêu thích, cũng không có biện pháp tiến vào trái tim hắn.
Âu Dương Noãn cũng không biết suy nghĩ của hắn, trong lòng thở dài cười nhẹ: “Trọng Hoa, chỉ là ta cảm thấy, lần này nàng trở lại chàng tựa hồ như có chút thay đổi, không giống trước kia!”
Danh sách chương