Chuyện của Hạ Lan Đồ, Âu Dương Noãn cảm thấy chỉ có thể là nàng đến nói cho Tôn Nhu Trữ. Nếu để người ngoài nói, nàng không chắc đối phương sẽ đương trường không thất lễ.

Đằng đẵng một đêm, nàng càng nghĩ càng không biết phải mở miệng thế nào. Nhưng hôm sau Tôn Nhu Trữ lại chủ động đến tìm nàng.

“Noãn Nhi, hắn đi Trữ quốc am, từ hai ngày trước đã không có tin tức. Ngươi giúp ta hỏi Nhị đệ một chút, có phải bảo hắn ra ngoài làm việc hay không? Sao trước đó lại không thấy nói với ta?”

Thần sắc Âu Dương Noãn rất phức tạp, giống như mặt trời chẳng phân biệt được rõ ràng là hừng đông hay vẫn là hoàng hôn. 

Nàng khẽ thở dài: “Đại tẩu, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Tôn Nhu Trữ ngẩn ra, ánh mắt Âu Dương Noãn vốn trong xanh phẳng lặng. Nhưng hiện tại lại ẩn ẩn mang theo một loại cảm xúc đè nén khiến người ta đoán không ra trong đó ẩn dấu cái gì.

Tôn Nhu Trữ bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào lại không thể nói rõ. Kinh ngạc suy tư một lát, bỗng nhiên nhìn thoáng qua khóe mắt ửng đỏ của Âu Dương Noãn, dường như có gì đó muốn nói lại thôi.

Kết giao lâu ngày, Tôn Nhu Trữ biết Âu Dương Noãn bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Không phải là một người dễ dàng khóc. Huống hồ….vốn đang êm đẹp sao mắt lại đỏ lên? Tôn Nhu Trữ bỗng nhiên cảm thấy khả nghi: “Noãn Nhi, ngươi có chuyện gì gạt ta có phải không? Ngươi mau nói ta biết!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại, sâu thẳm như giếng cổ. Nàng nhìn thẳng vào Tôn Nhu Trữ, nói rõ ràng từng chữ một: “Ngươi đã phát hiện, ta cũng không thể dấu ngươi nữa. Hôm nay cho dù ngươi không đến ta cũng phải đi tìm ngươi. Ta có chuyện rất quan trọng phải nói với ngươi!”

Tôn Nhu Trữ nghe vậy thì trước ngực nặng nề nóng lên, cổ họng hơi hơi phát đau, càng thêm bất an: “Ngươi ấp a ấp úng nhất định là có chuyện quan trọng. Có phải hắn đã xảy ra chuyện gì? Hắn bị thương?”

Thân thể Tôn Nhu Trữ hơi hơi phát run, Âu Dương Noãn đè đối phương lại. Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt sầu lo. 

Nàng khẽ cắn môi, nhắm mắt nói: “Đúng vậy! Hạ Lan công tử hắn….hắn đã chết!”

Tôn Nhu Trữ kinh ngạc ngây người, cơ hồ không thể tin được. Người trong lòng nàng, đang êm đẹp, làm sao có thể nói chết liền chết? Làm sao có thể?

Hắn không phải chỉ đi phúng viếng thôi sao? Lúc trước có nhiều cửa ải khó khăn hắn đều không sao, hiện tại sao có thể lại đột nhiên xảy ra chuyện?

Ngực Tôn Nhu Trữ kịch liệt nhảy lên, theo bản năng cắn cắn môi. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống, độ ấm kia mơ hồ làm bị thương ánh mắt Âu Dương Noãn.

Tôn Nhu Trữ nỉ non kinh ngạc: “Không…tuyệt đối sẽ không. Hắn đang tốt đẹp làm sao có thể nói chết liền chết?”

Âu Dương Noãn nói: "Tình hình cụ thể vẫn còn đang điều tra. Hắn đi Trữ quốc am phúng viếng Giang hải vương phi thì bị trúng mai phục. Những người đó là nhằm vào hắn mà đến, vẫn muốn đưa hắn vào trí tử mà không thể!”

“Thân thủ Hạ Lan công tử vô cùng tốt. Nhưng không biết vì sao lại trúng mê hương, không chạy thoát được sự đuổi giết nên mới bị ngộ hại. Trọng Hoa đã phái người kiểm tra di vật của hắn thì phát hiện trên đai lưng của hắn có sợ tơ được tẩm mê dược. Có thể là bọn chúng động tay động chân trên đó!”

“Chuyện này ngươi có biết cũng nhất định không thể thừa nhận. Nhưng ta không thể không nói, hiện tại trong phủ tai mắt nhiều lắm, nếu để người ngoài nghe được khó tránh xảy ra sự cố. Chuyện như vậy chỉ có thể là mình ta đến nói với ngươi!”

Nói xong liền phân phó Hồng Ngọc lấy ra một cái khay, bên trong là một đai lưng được khảm bích tỳ tinh xảo. 

Tôn Nhu Trữ yên lặng nhìn, thân mình muốn động cũng không thể động đậy được. Nước mắt chảy xuống hai gò má, giống như có vô số dao nhỏ sắc bén xẹt qua. Thanh âm của nàng run run: “Là ta! Là ta đưa cho hắn! Là ta đã hại chết hắn!”

Âu Dương Noãn thấy thần sắc Tôn Nhu Trữ dị thường cực đoan, vội vàng đỡ lấy. Hộ giáp của Tôn Nhu Trữ đâm trên cánh tay nàng đau đớn.

Âu Dương Noãn cả kinh: “Ngươi đang nói cái gì? Đai lưng kia là của ngươi!”

Tôn Nhu Trữ liên tiếp rơi lệ, hiển nhiên là bi thương đến cực điểm: “Là ta đưa cho hắn. Là ta làm cho hắn. Nhưng ta không biết sợi tơ kia có vấn đề. Ta sẽ không hại hắn. Làm sao ta có thể hại người mà mình yêu thương nhất?”

Âu Dương Noãn suy nghĩ, khoảnh khắc rõ ràng: “Bọn họ là có chuẩn bị mà đến. Nhất định là người trong phủ, biết được quan hệ của các ngươi nên mới thừa cơ động thủ trên đai lưng kia!”

Tôn Nhu Trữ rét lạnh, thanh âm khàn khàn: “Ai?....Rốt cuộc là ai?”

Đủ loại không hiểu cùng bi thương. Trong đầu nàng hiện tại rối loạn, cơ hồ không thể cẩn thận suy nghĩ.

Âu Dương Noãn dùng sức ấn Tôn Nhu Trữ ngồi xuống. Ánh mắt sáng như đao, lạnh như tuyết: “Hiện tại không phải là lúc khóc lóc. Quan trọng nhất chính là báo thù rửa hận. Hắn bị người ta ám sát, có lẽ kẻ thù đang âm thầm cười trộm. Chẳng lẽ ngươi muốn hắn uổng mạng như vậy sao?”

“Còn nữa, người chết cũng đã chết. Quan trọng hơn là vì người sống mà có dự tính. Người đó đã biết rõ ràng mối quan hệ của các ngươi, nói không chừng….” 

Ngay cả ngươi cũng sẽ gặp bất hạnh. Những lời này Âu Dương Noãn không nói hết.

Tôn Nhu Trữ nỗ lực trấn định tâm thần, gắt gao cầm lấy góc áo của mình: “Ngươi nói đúng! Ta không thể để hắn chết không minh bạch. Ta muốn bọn chúng phải trả giá đại giới!”

Vốn những lời này là muốn gợi lên ý chí sống của Tôn Nhu Trữ. Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy hung thủ phía sau, Tôn Nhu Trữ cũng liền một ngày không nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà đi tìm cái chết.

Nhưng khi nhìn biểu cảm lúc này, trong lòng Âu Dương Noãn lại cảm thấy bất an: “Ngươi đi về trước tra một chút, xem rốt cuộc là ai động tay động chân trên đai lưng kia. Cho dù là người bên cạnh ngươi cũng phải tra rõ ràng. Nói vậy không chừng sẽ tìm thấy manh mối về tên hung thủ. Đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cách báo thù!”

Biểu cảm của Tôn Nhu Trữ bởi vì một câu này mà yên lặng xuống. Chậm rãi trong ánh mắt bắt đầu có thứ ánh sáng mà Âu Dương Noãn nhìn không hiểu. Nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại thì cái gì cũng không thấy nữa. 

Tôn Nhu Trữ nhẹ giọng nói: “Hắn hiện đang ở đâu?”

Âu Dương Noãn thở dài: “Ở Phỉ thúy phong cách Trữ quốc am không xa!”

“Ta phải tới đó!”

Tôn Nhu Trữ nói xong, rốt cuộc nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Nhưng nàng lại nhanh chóng lau đi, giống như chưa hề tồn tại.

Nếu Tôn Nhu Trữ không thể khống chế được cảm xúc khi nghe tin này thì Âu Dương Noãn sẽ cảm thấy rất bình thường. 

Nhưng hiện tại đối phương lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không biết làm sao. Nàng cảm thấy tựa hồ như sẽ xảy ra chuyện gì đó….

Đêm nay khí trời đặc biệt nóng, trên trời ánh trăng tròn lập lòe sau đám mây. Âu Dương Noãn nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. 

Tiếu Trọng Hoa nhẹ giọng: “Làm sao vậy?”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy nội tâm luôn bất an. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể nói rõ được!”

Tiếu Trọng Hoa hơi suy tư, lát sau liền hiểu được ý của nàng: “Nàng lo lắng cho đại tẩu?”

Âu Dương Noãn trầm mặc, không chỉ là lo lắng. Nàng vẫn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì nàng lại không thể nói được.

Khi nghe được bên ngoài có tiếng bước chân xôn xao thì đã là canh ba. Tiếu Trọng Hoa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ nhàng lôi kéo Âu Dương Noãn: “Bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi!”

Âu Dương Noãn đột nhiên tỉnh dậy, chỉ thấy trên người đều bị mồ hôi ướt sũng. 

Tiếu Trọng Hoa đang muốn đi ra ngoài thì đã thấy Hồng Ngọc vội vội vàng vàng tiến vào: “Tiểu thư, không tốt rồi. Trong viện Thế tử đã xảy ra chuyện!”

Âu Dương Noãn biến sắc, trách mắng: "Đang tốt đẹp thì xảy ra chuyện gì. Không được nói lung tung!”

Sắc mặt Hồng Ngọc trắng bệch: “Nô tỳ không nói bừa. Hình như là Thế tử gia có chuyện rồi!”

Tiếu Trọng Hoa nghe thấy Tiếu Trọng Quân không tốt liền biến sắc. Âu Dương Noãn thấy sắc mặt hắn đại biến liền vội vàng cùng hắn thay y phục rồi nhanh chóng tới An khang viện.

Vừa đến cửa lớn, một tiểu nha đầu vội vàng chạy ra, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thấy Tiếu Trọng Hoa thì sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Tiếu Trọng Hoa không kịp truy vấn đã sải bước đi vào. Âu Dương Noãn chạy theo hắn, lúc này An khang viện đã rối thành một đoàn.

Nàng bước vào phòng, mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị tình cảnh bên trong dọa cho sợ hãi. 

Trong phòng tràn đầy mùi máu tươi. Nha hoàn của Tiếu Trọng Quân ai cũng thút thít khóc, lại càng không ngừng gọi: “Thế tử!”, tay liên tục dùng khăn ấm chà lau khuôn mặt tái xanh của Tiếu Trọng Quân.

Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa đại biến, nhanh chóng bước qua. Âu Dương Noãn cũng vọt tới, phát hiện Tiếu Trọng Quân đang hấp hối nằm trên giường. Đệm giường bên dưới đều bị máu tươi thấm ướt, ngay cả trên sa trướng màu thiên thanh cũng loang lổ vết máu.

Cả người Tiếu Trọng Quân nằm trong vũng máu, trên áo toàn là máu tươi. Hồng Ngọc phía sau cả kinh che mặt, quay đầu không dám nhìn.

Đây là có chuyện gì? Âu Dương Noãn nhìn kỹ, trên bụng Tiếu Trọng Quân có một thanh chủy thủ, cực kỳ đáng sợ.

Âu Dương Noãn cũng không quan tâm Tiếu Trọng Quân như thế nào. Nàng chỉ muốn biết Tôn Nhu Trữ đang ở đâu. 

Nàng kéo một nha đầu: “Thế tử phi đâu?”

Nha đầu kia oa một tiếng khóc lớn: “Thế tử phi... Thế tử phi điên rồi. Thế tử phi muốn giết Thế tử!”

Phán đoán trong lòng Âu Dương Noãn được chứng thực, nhất thời nàng cảm thấy như bị một gáo nước lạnh xối từ đầu đến chân. 

Là Tôn Nhu Trữ sao? Hết thảy đều là Tôn Nhu Trữ làm? Nhưng vì sao? 

Tôn Nhu Trữ tuy rằng thống hận Tiếu Trọng Quân nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết hắn.

Trừ phi….trừ phi cái chết của Hạ Lan Đồ liên quan đến Tiếu Trọng Quân.

Trong đầu Âu Dương Noãn thoáng hiện lên cái đai lưng kia. Trong lòng nàng cả kinh. Đúng vậy, là đai lưng.

Loại ánh mắt đó của Tiếu Trọng Quân, nàng luôn luôn đều không thể quên.

Thì ra là thế! Buổi chiều chắc Tôn Nhu Trữ cũng đã đoán được nên mới lộ vẻ mặt như vậy….

Tiếu Trọng Quân vẫn chưa chết. Trong khi ngất đi vẫn phát ra vài tiếng rên rỉ vì đau đớn. 

Tiếu Trọng Hoa cố gắng trấn định: “Thái y đâu?”

Lúc này Đổng thị đã dẫn Thái y tiến vào. Dung sắc của Đổng thị đều thay đổi, tay cũng phát run: “Mau! Mau qua xem một chút!”

Thái y vừa thấy tình không tốt liền bước nhanh vào nội thất. Cẩn thận kiểm tra miệng vết thương.

Lúc đi ra, đầu đã đầy mồ hôi. Trong giọng nói còn mang theo sự run run: “Thế tử chỉ sợ….chỉ sợ không được!”

Đổng thị giận tái mặt: “Tại sao có thể như vậy?”

Thái y chỉ máu trên giường: “Thế tử luôn nhiều bệnh. Huống chi lại còn ra nhiều máu như vậy. Nếu rút dao ra, cũng….” 

Hắn ngậm miệng không dám nói hết câu.

Sắc mặt Đổng thị chưa bao giờ luống cuống như vậy. Bà ta nhìn Tiếu Trọng Hoa nói: “Phụ vương ngươi không ở đây, ngươi nói phải làm gì bây giờ?”

Mày Tiếu Trọng Hoa gắt gao nhíu lại. Vẻ sầu lo không thể hiện trên nét mặt nhưng Âu Dương Noãn lại có thể sâu sắc cảm nhận được. 

Hắn cấp tốc nói: “Ta lập tức đi vào cung cầu thủ cửu chuyển đan lộ. Trước hết giữ được tính mạng của đại ca rồi nói sau!”

Thần sắc của thái y thoáng buông lỏng. Cửu chuyển đan lộ là thuốc tiên trong cung, có hiệu quả cầm máu. Chỉ cần có thể lấy được, Tiếu Trọng Quân liền được cứu rồi.

Tiếu Trọng Quân cấp tốc bước ra ngoài. Âu Dương Noãn lại đột nhiên gọi hắn lại: “Trọng Hoa!”

Tiếu Trọng Hoa quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Âu Dương Noãn. Trong nháy mắt Âu Dương Noãn liền hiểu được lập trường của hắn. Tiếu Trọng Quân là đại ca của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn đại ca chết.

Âu Dương Noãn cũng biết điểm này. Nhưng….Tiếu Trọng Quân đã giết Hạ Lan Đồ a! Tôn Nhu Trữ cho dù thực sự muốn tính mạng Tiếu Trọng Quân thì cũng là một mạng đền một mạng.

Nhưng nàng lại nuốt những lời này xuống. Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tiếu Trọng Hoa, nàng một chữ cũng không nói. Tình cảm huynh đệ của bọn họ, nàng không thể nhiều lời.

Sau khi Tiếu Trọng Hoa rời đi, Đổng thị rốt cục cũng trấn định xuống. Sắc mặt cũng tốt hơn một chút, bà ta lạnh mắt nhìn xung quanh một vòng.

Nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa thức ăn tinh xảo còn chưa ăn xong, trong ly rượu còn sót lại một ít rượu màu hổ phách.

Đổng thị lạnh giọng nói: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nha đầu run run rẩy rẩy nói: "Là….là tối hôm qua Thế tử phi nói muốn cùng Thế tử uống mấy chén. Bảo bọn nô tỳ lui hết ra ngoài. Bọn nô tỳ cũng không dám đi xa nên đứng ngay bên ngoài phòng!” 

“Nửa canh giờ sau bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng động rất lớn. Bọn nô tỳ lớn gan đi vào thì thấy Thế tử đã bị thương, hơn nữa Thế tử phi còn đuổi theo muốn giết Thế tử!”

“Bọn nô tỳ phải liều mạng mới đoạt được con dao trên tay Thế tử phi. Nhưng Thế tử lúc này cũng đã hôn mê….Trắc phi thứ tội! Trắc phi thứ tội a!”

Âu Dương Noãn đứng nghe liền hỏi: “Vậy Thế tử phi ở đâu?”

Nha đầu kia dè dặt cẩn trọng nói: “Bọn nô tỳ sợ Thế tử phi lại đả thương người nên tạm thời nhốt lại trong phòng nhỏ sau hậu viện!”

Đổng thị cũng không kinh ngạc nhiều lắm, chỉ lạnh lùng nói: “Đang tốt đẹp sao tự nhiên lại thế?”

Lúc này nửa mặt Đổng thị chìm trong bóng tối, thoạt nhìn thêm vài phần đáng sợ. 

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Đại tẩu vô duyên vô cớ sao có thể đột nhiên như vậy? Chuyện hôm nay có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!”

“Không phải ngoài ý muốn!”

Đổng thị bỗng nhiên ngắt lời: “Nó biết rõ Trọng Quân có bệnh, đã muộn còn uống rượu. Rõ ràng là muốn hại chết hắn, thật sự là một nữ nhân tâm như rắn rết!”

Âu Dương Noãn thấy Đổng thị như thế thì lo lắng vô cùng: “Đại tẩu hại chết đại ca thì có chỗ nào tốt? Chẳng lẽ còn có nữ nhân muốn làm quả phụ sao?”

Đổng thị lạnh nhạt: “Chuyện này chưa chắc. Người đâu, mau đi điều tra phòng của Thế tử phi. Ta muốn nhìn xem nó có lý do gì không thể không giết trượng phu!”

Nha đầu của Đổng thị nhanh chóng rời đi. 

Âu Dương Noãn nhíu chặt mày, suy nghĩ chuyện này nên ứng phó thế nào. Chuyện Tôn Nhu Trữ muốn giết Tiếu Trọng Quân, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến. Nếu muốn thoát tội cơ hồ là không có khả năng.

Tôn gia lại đã dần dần xuống dốc, cho nên Tôn Nhu Trữ vốn không có cường lực có thể ra mặt. Nếu nàng đứng ra lại có chút danh không chính ngôn không thuận. Trừ phi….

Nghĩ đến đây nàng lẳng lặng đứng dậy nói: “Trắc phi, ta vừa nghĩ tới trong nhà kho có một gốc nhân sâm. Hiện tại dùng có lẽ sẽ giúp được một chút!”

Đổng thị lạnh mặt nhìn nàng, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.

Âu Dương Noãn cũng không thèm để ý, mang theo Hồng Ngọc cùng Xương Bồ rời đi. 

Ra khỏi An khang viện, lại từ cửa hông đi vào đến phòng nhỏ. Âu Dương Noãn để Hồng Ngọc dẫn nha đầu canh cửa đi nơi khác. Sau đó tự mình đẩy cửa bước vào.

Tôn Nhu Trữ cuộn mình ngồi ở góc phòng. Nghe thấy âm thanh mở cửa nhưng trên mặt vẫn không hề có tia cảm xúc rung động, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. 

Cái chết của Hạ Lan Đồ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của Tôn Nhu Trữ. Chẳng qua chỉ mới ngắn ngủi một ngày mà sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy.

Mất đi người yêu là đã đủ đáng thương lắm rồi. Âu Dương Noãn nhất định phải tìm cách giúp nàng thoát tội.

Trong lòng Âu Dương Noãn run lên, ôn nhu nói: “Đại tẩu, ta đến đây….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện