Tang Chi cực lực lắc đầu, lắc đầu không ngừng.

"Làm sao vậy?" Tố Lặc khó hiểu.

Tang Chi đột nhiên đứng bật dậy, cách xa người kia một chút, ngay cả lời nói ra cũng không trôi chảy, "Không... không sao. Không sao cả." Thấy biểu tình Tố Lặc trở nên nghi hoặc, lại vội vàng nói, "Không có chuyện gì. Chỉ là, ta... ta có chuyện muốn nói."

Tố Lặc lại bật cười, tiến lên giữ lấy tay nàng, "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Thành ra thế này là vì bị Đổng Ngạc phi dọa sợ, hay là do ta dọa ngươi sợ đây?"

Tang Chi há miệng không nói nên lời, thầm cười khổ - Ta đúng là bị Đổng Ngạc phi dọa, cũng chính là bị ngươi dọa sợ rồi. Nhưng hai chữ 'dọa' này không giống nhau, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ra, như thể mình đã bị thiếu nữ này... làm rung động rồi!

Quả thực... không thể tưởng tượng nổi!

Tang Chi gần như bị bản thân mình làm cho tức chết rồi. Nhưng nàng không kìm được mà chỉnh lại sợi tóc đen của người kia, rồi khẽ áp tay lên sườn mặt nàng, "Tố Lặc..." Tang Chi đau lòng, chỉ muốn gọi lên cái tên này vậy thôi.

Con ngươi Tố Lặc lấp lóe dao động, thấy Tang Chi như thể sắp khóc lên mới ôn nhu nói, "Đây không hề gì, ngày trước còn ở trên thảo nguyên, ngày ngày học cưỡi ngựa, thường xuyên bị thương đấy. Ta cũng chẳng phải loại tiểu thư Trung Nguyên chân yếu tay mềm a."

Nhưng Tang Chi chẳng để ý đến lời này. Bằng động tác nhẹ nhàng nhất, nàng kéo Tố Lặc ôm vào trong ngực, áp chế xúc động lại thành ra nghẹn ngào, "Tố Lặc..."

"Ngươi sao vậy?" Tố Lặc không hiểu cho lắm, nhưng cũng để cho nàng ôm. Tang Chi không thể trả lời, bởi vì ở thời khắc này, nàng biết từ nay trở đi mình xong đời rồi. Cũng vì ở khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong Tang Chi nổi lên cảm xúc không chỉ muốn ôm người này, mà còn muốn hôn nàng, muốn chữa lành vết thương của nàng, muốn bảo vệ che chở nàng, muốn đem lại vui vẻ hạnh phúc cho tâm hồn nàng, và cả thân thể nàng. Muốn ôm nàng vào lòng, muốn che chắn nàng khỏi những điều xấu xa, những cơn gió tanh mưa máu ở nơi đây.

Muốn đem đến cho nàng sự vui vẻ.

Tang Chi nghẹn lại ở cổ họng, oán hận đẩy Tố Lặc ra, rồi liên tiếp giáng lên mặt mình ba cái bạt tai, dọa cho Tố Lặc cuống cuồng, "Tang Chi!"

Tố Lặc vội vàng giữ chặt tay người kia, "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy a?" Rồi còn bối rối hơn cả Tang Chi, "Nói ta biết, có chuyện gì?"

Tang Chi lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Tố Lặc, thực xin lỗi." Nhất định là do tâm tình hôm nay bị chấn động đến đảo lộn, chi nên nàng vừa có ảo giác mà thôi. Tang Chi không muốn tin, cũng không muốn thừa nhận. Sao nàng có thể rung động trước Tố Lặc được chứ? Sao có thể? Không thể nào, không thể có loại chuyện như thế được... Nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu, "Ta không phải người của Thừa Càn cung..." Tang Chi nói khẽ, "Ngươi hãy tin ta."

Tố Lặc nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi như thế là vì chuyện này sao?" Nàng buồn cười, lại bất đắc dĩ, hai tay áp vào sườn mặt Tang Chi, nâng mặt nàng lên, "Ta còn không hiểu vì sao ngươi kỳ kỳ quái quái như thế đấy, hóa ra là vì chuyện này. Tang Chi, ta biết, ta cũng tin ở ngươi."

Lúc này đến lượt Tang Chi kinh ngạc, "Ngươi tin ta?"

"Phải." Tố Lặc gật gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi."

"Vì sao ngươi lại tin ta?!" Tang Chi thập phần khiếp hãi, "Hôm nay Đổng Ngạc phi nói những lời kia, ta cũng đã nói..."

"Tố Lặc ta chưa bao giờ tin lời người khác nói, bất kể là điều gì." Tang Chi chưa nói xong đã bị hai ngón tay của Tố Lặc chặn trước môi. Tố Lặc nháy mắt, lộ ra vẻ nghịch ngợm, lại trầm xuống, "Trong hậu cung, đôi mắt là thứ đáng tin nhất, mà cũng là... thứ không đáng tin nhất."

"Là có ý gì?"

Tố Lặc nhìn quanh khắp phòng, giọng nói khẽ khàng, "Bởi vì con mắt cho ngươi biết việc gì đang xảy ra trước mắt, lại không cho ngươi biết mưu đồ thực sự." Rồi nàng ngồi xuống chủ vị, "Ta ở nơi hậu cung này bốn năm, thấy không ít những điều trong ngoài bất nhất, cũng đã thấy nhiều dạng diễn kịch cho người khác xem. Thật hay là giả, đúng hay là sai, trong lòng người ta thực sự nghĩ điều gì, cho dù ta không thể nắm hết chân tướng, nhưng ít nhất cũng có thể đoán ra bảy tám phần. " Nàng lại vẫy vẫy Tang Chi, Tang Chi liền tới ngồi bên người nàng, tiếp tục nghe nàng thản nhiên như đang tâm sự, "Hôm nay thái độ của Đổng Ngạc phi rất dị thường, tuy rằng nàng ta có tiếng nhân hậu, nhưng chưa từng đối đãi với một cung nhân nào như thế. Dù là họ hàng xa thì chủ tử vẫn là chủ tử, nô tài vẫn là nô tài. Đột nhiên lại đối với ngươi thân cận như thế, chỉ có thể là muốn chứng tỏ với ta ngươi là người của nàng mà thôi. Hẳn là nàng nghi ngờ ngươi là người của ta đấy."

Tang Chi thiếu điều trợn mắt há miệng. Tố Lặc nhìn người kia ngẩn ra, cười cười, "Ngươi một mực bày tỏ lòng trung với nàng ta, cho nên ta mới cố tình hỏi nàng để ngươi tới Khôn Ninh cung. Nếu như nàng thực sự thân thiết với ngươi, nàng tuyệt sẽ không cho người một phần khả năng ở lại nơi này. Còn nếu như không phải, nàng cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt. Quả nhiên a, nàng đá vấn đề sang cho ngươi. Mà ngươi..." Tố Lặc nhẹ giọng, đáy mắt ánh lên tia cười, ngữ điệu có chút hài hước, "Mà ngươi, ngươi thành ngớ ngẩn rồi!" Rồi nàng lại lắc đầu, "Nếu như là bình thường, chủ tử nói về ngươi, ngươi chỉ có thể quỳ xuống lắng nghe mà theo ý của chủ tử, còn khi nãy a, ngươi vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ cơ đấy. Đáng chịu loạn côn."

"..." Tang Chi âm thầm xấu hổ, nhất thời cảm thấy mình sơ hở quá nhiều, lại thấy trong hậu cung này quả thực mỗi bước đi đều thật không dễ dàng. Khó trách Đổng Ngạc phi lao lực quá độ. Nhưng mà, điều nàng càng lo lắng hơn lúc này chính là, "Vậy như thế chẳng phải là Đổng Ngạc phi nghi ngờ ta rồi sao?"

Tố Lặc câu khóe môi, cười đầy ẩn ý, "Ta nói ngươi này, trong hậu cung đây không có điều gì gọi là tin tưởng tuyệt đối. Nhất là Thừa Càn cung kia, ngươi nhìn xem bên nàng có tâm phúc thân cận nào hay không? Nàng ta nghi ngờ ngươi là một chuyện rất bình thường, không nghi ngờ mới là lạ đấy."

"Vậy có nghĩa là ta sẽ không bao giờ có thể khiến nàng tin tưởng hoàn toàn được a?"

"Ngươi thực lòng muốn nàng tin tưởng ngươi?" Tố Lặc liếc nàng một cái.

"Đương nhiên, nếu nàng không tin ở ta, chỉ sợ ta khó có cả năng theo kế hoạch mà tới được Khôn Ninh cung..." Tang Chi nói thẳng ý đồ.

Ánh mắt Tố Lặc nhìn nàng liền ấm lên, "Đối với Đổng Ngạc phi, ngươi không cần sự tín nhiệm của nàng, chỉ cần ngươi có ích cho mưu đồ của nàng, vậy là đủ rồi." Lại ngập ngừng một chút, "Cao xử bất thắng hàn, nàng sẽ không tin bất kỳ kẻ nào đâu."

Tang Chi hiểu được, ngượng ngùng, "Là do ta sơ suất."

"Nhưng cũng nhờ ngươi, ta đoán ra được rốt cuộc thì Đổng Ngạc phi muốn làm gì rồi." Tố Lặc mỉm cười, nhìn Tang Chi hỏi, "Có phải nàng ta đã nắm được điểm yếu của ngươi rồi hay không?"

Tang Chi không biết trả lời ra sao.

Tố Lặc cũng không gượng ép, chỉ thở dài, "Ngươi ở Thừa Càn cung, mọi chuyện đều phải thật cẩn thận." Nàng nói, như đang cảm thán, "Đổng Ngạc phi không phải là ta, nàng ta đi được tới ngày hôm nay, mỗi một bước đều không dễ dàng."

Mặc dù Tố Lặc là Hoàng hậu, mà nàng cũng không nắm trong tay loại quyền nghiêng hậu đình, nhưng nàng cũng chưa hề đi tranh vinh đoạt sủng. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là hảo hảo bảo vệ mình mà thôi, chưa từng tính kế cung phi. Nhưng Đổng Ngạc phi không như vậy, nàng nhận đắc sủng của Hoàng đế, cũng đồng nghĩa với việc nàng bị bốn phía lấy làm một mục tiêu chung. Đối với Đổng Ngạc phi mà nói, tính kế là chuyện cần thiết, mà tuyệt đối không được tính sai một bước. Độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân, điều này không phải là sai. Nếu như Đổng Ngạc phi không tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng dọn dẹp mọi chướng ngại, vậy sau này người ngã xuống e rằng sẽ chính là nàng. Mỗi phi tần đều đại diện cho một gia tộc, về phần mình thì là phú quý ân sủng, nhưng sau lưng còn có vinh quang gia tộc. Ở nơi này, không thể không đấu. Quyền lực càng lớn, dã tâm sẽ càng nhiều. Cho nên, Hoàng hậu vẫn còn có thể tin tưởng người khác, nhưng Đổng Ngạc phi nhất định không thể tin bất kỳ ai.

Huống chi, mối quan hệ giữa Tố Lặc và Tang Chi không có gì đáng nghi kị. Khi ấy Tang Chi đơn thuần còn không biết nàng là Hoàng hậu, còn không ngừng 'nói nhảm' trước mặt Hoàng hậu. Nghĩ tới đây, Tố Lặc khẽ cười, không nghĩ rằng những lúc kia lại có thể khiến nàng vui vẻ tới vậy.

Lời Tố Lặc nói quá rõ ràng rồi, nhưng Tang Chi cũng khó lòng mà không lo lắng.

Tang Chi lại hỏi, có phần thấp thỏm, "Vậy... ta còn có thể tới bên cạnh ngươi không?" Nàng chần chờ, "Sự tình ngày càng khó kiểm soát rồi."

Tố Lặc nhíu mày, "Chỉ sợ không dễ dàng." Nàng chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt cũng dịu đi, mang theo độ ấm, "Ngươi vì ta mà chạy tới Từ Ninh cung náo loạn một trận, tuy rằng ta không biết ngươi đã thuyết phục Đổng Ngạc phi bằng cách nào, nhưng ta biết, nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

Tang Chi ngẩn người, "Sao ngươi biết chuyện đó?" Tố Lặc bị cấm túc, người ngoài không thể vào, cung nhân không thể ra, vậy mà tin tức ở Từ Ninh cung cách đây xa như vậy nàng lại biết.

Tố Lặc cúi đầu, khẽ cười, "Nếu như cái gì cũng không biết, chỉ sợ ta đã chẳng sống được tới bây giờ rồi." Lại thở dài, "Tiếc rằng món quà ngươi đưa ta đã hỏng rồi." Vẻ mặt nàng đầy tiếc nuối, "Ta muốn có một thứ đồ của ngươi bên người..."

"Không sao, ta có thể làm con khác cho ngươi." Đáy lòng Tang Chi tê dại, lại như thể đã chảy ra thành một vũng xuân thủy, khẽ dỗ dành.

"Nhưng chung quy vẫn không phải là cái kia."

"Không phải cái kia thì sẽ là cái khác a..." Tang Chi nói, "Không mất đi thứ cũ thì thứ mới cũng sẽ không đến. Chỉ là một vật nho nhỏ mà thôi, chỉ cần là do ta chân thành làm cho ngươi, đều giống như nhau."

Tố Lặc suy nghĩ một khắc, tâm trạng khá hơn, "Phải a, ngươi nói phải."

Tang Chi cũng nhiễm sự vui vẻ của nàng, "Ta có thể làm cho ngươi rất nhiều rất nhiều, làm cho ngươi cả một thảo nguyên bảy tám chục con, để cho tên kia ném tới mệt chết mới thôi."

Tố Lặc bật cười, ánh mắt lưu chuyển lấp lánh. Nàng che môi Tang Chi, "Ngươi cũng đừng nói lung tung, đại nghịch bất đạo a, không ai gánh nổi tội." Ngữ điệu oán trách, nhưng thanh âm nhẹ nhàng ôn noãn, căn bản là không có nửa điểm trách móc.

Dù là loại tình cảm gì cũng không quan trọng. Dù sao lúc bắt đầu nàng cũng chỉ xem Tố Lặc như người bằng hữu duy nhất, đối với bây giờ cũng không có gì khác biệt. Và, không quản nàng có thích người kia hay là không, nhưng Tố Lặc thân là Hoàng hậu Đại Thanh, dù có thế nào cũng chẳng thể là người của nàng. Lòng Tang Chi trầm xuống, nhưng lại nghĩ, có thể ở bên cạnh Tố Lặc, mang đến niềm vui cho nàng, đây không phải đã đủ hạnh phúc rồi sao? Nàng nhìn sang người kia, ánh mắt mềm mại mà quyết đoán, tuy rằng vẫn còn hoài nghi có phải mình đang bị ảo giác hay không.

Mỗi lần ở bên Tố Lặc, nàng đều rất vu vẻ. Không lí do gì cả, chỉ là cả hai người các nàng đều rất thoải mái. Thời gian trôi như nước chảy, chớp mắt một cái hoàng hôn đã buông.

Cũng tại lúc này, tiếng Thái Uyển Vân vọng vào từ sau bức bình phòng bên ngoài tẩm điện, "Nương nương, Thừa Càn cung có chuyện lớn rồi!"

--- Hết chương 32 ---

Editor lảm nhảm: Hia hia, vậy là Uyển thâm 7 thì Tố cao tay 10 nha. Con ông cháu cha, hậu duệ Khoa Nhĩ Thấm dễ gì dắt mũi được chụy 😌

Ván này team "Xang Xu" vẫn cầm hòa 1-1 team "Lin Oẻn" 👏

Ván sau thì chưa biết, trước mắt cứ hóng phốt Thừa Càn cung đã =]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện