Hắn hôn mê, Cố Vân Niệm không chỉ cho hắn uống thuốc mà còn thay thuốc ở miệng vết thương trên người hắn? Mộ Tư Thần có chút sốt ruột, hắn có hay không làm nàng bị thương?
Nhìn thấy ống hút trên bàn, hắn nghĩ đến cách Cố Vân Niệm cho hắn uống thuốc nhưng trong lòng lại không thấy phản cảm
Lúc này cầu thang lên gác mái truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Niệm bưng cháo cùng thuốc đi lên.
"Anh đã tỉnh?"
"Anh (cô) không sao chứ?"
Hai người đồng thời nói.
Thấy Cố Vân Niệm kinh ngạc một chút, Mộ Tư Thần liếc mắt nhìn qua bàn gỗ, giải thích: "Tôi khi hôn mê, theo bản năng sẽ bài xích người tới gần, tối hôm qua không làm cô bị thương chứ?"
Cố Vân Niệm lập tức nghĩ đến tối hôm qua Mộ Tư Thần cả người tràn ngập sát khí mà bóp nàng cổ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử thần đến gần như vậy, sắc mặt khẽ biến.
Mộ Tư Thần lúc này mới nhìn thấy vết bầm tím trên cổ của Cố Vân Niệm, sắc mặt đồng dạng biến đổi, áy náy nói: "Xin lỗi!"
Hắn không biết Cố Vân Niệm làm thế nào để thoát khỏi tay hắn, may mắn, hắn không gây hại cho nàng.
"Không có việc gì, Anh cũng không phải cố ý!" Cố Vân Niệm đem khay để trên bàn gỗ nhỏ, kéo tay của hắn và kiểm tra mạch đập.
"Lại uống hai ngày thuốc, độc liền có thể thanh trừ. Tôi sẽ thay thuốc ở miệng vết thương cho anh. Anh đã có thể đi lại, dưới gác có phòng vệ sinh. Giữa trưa anh xuống lấy cháo ở phòng bếp, anh chủ động nhé!".
Cố Vân Niệm vừa dặn dò vừa nhanh nhẹn tiến hành thay thuốc ở miệng vết thương cho hắn.
Đang bước xuống gác, Cố Vân Niệm dừng bước chân, quay lại nói: "Nếu có người gõ cửa, không cần để ý tới. Trong nhà sẽ không có người ngoài tới, tôi khóa cửa và sẽ mang chìa theo."
Mộ Tư Thần khó hiểu, Cố Vân Niệm nói tựa hồ ám chỉ điều gì đó, vừa muốn dò hỏi, nàng đã đi xuống dưới.
Nghe được tiếng khóa cửa vang lên từ dưới nhà, hắn lấy máy di động từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.
Vừa mới ấn gọi đi, bên kia đã bắt máy.
Mộ Tư Thần giọng điệu hờ hững, nhàn nhạt mà nói: "Là tôi.. Không có việc gì.. Không trở lại.. Quá mấy ngày.."
Hắn dựa vào mép giường, vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Niệm mặc áo ấm rộng thùng thình đi ra khỏi nhà, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt trên người nàng, dường như hắn đã đoán được điều gì, trong lòng không khỏi thấy thương xót.
Cố Vân Niệm mang cơm cho Vân Thủy Dao xong, liền ra bên ngoài gọi điện cho Quý Thiên Trúc và đi cục cảnh sát tìm nàng.
Đến phòng làm việc của Quý Thiên Trúc, Cố Vân Niệm thấy Quý Thiên Trúc đang dùng hai tay xoa giữa mày, vẻ mặt mệt mỏi.
"Chị Thiên Trúc, chị bị đau đầu sao?" Cố Vân Niệm đứng ngoài cửa, dùng tay gõ gõ vào cánh cửa và hỏi.
Quý Thiên Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vân Niệm, trên mặt hiện lên một nét cười.
"Em đến rồi à! Ài, tối qua thức đêm xem hồ sơ, hầu như một đêm không ngủ."
Cố Vân Niệm từ ba lô lấy ra một cái túi thơm, là loại túi vải vô cùng đơn giản, không có bất kì hoa văn gì, đưa cho Quý Thiên Trúc.
"Chị thử xem, đây là túi thơm em làm, bên trong để một số dược liệu có tác dụng an thần. Chắc tại tối qua chị mất ngủ nên mệt mỏi, cho chị một cái dùng thử xem."
Quý Thiên Trúc đưa tay nhận lấy, đặt trước mũi hít sâu một hơi, có chút hương vị bạc hà xen lẫn với hương vị của những loài thuốc khác, trong nháy mắt cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Quý Thiên Trúc vui mừng nói: "Ôi, tuyệt vời, không ngờ em lại biết làm cái này nhé. Về sau có thức đêm cũng không lo đau đầu, mệt mỏi nữa."
"Đừng, đừng!" Cố Vân Niệm vội vàng xua tay nói: "Cái này thỉnh thoảng dùng còn được, thức đêm nhiều không tốt đâu. Vì sức khỏe bản thân, tốt nhất chị đừng nên thức đêm nhiều."
Cố Vân Niệm sợ Quý Thiên Trúc ỷ vào túi thơm nàng đưa cho, không để ý sức khỏe bản thân mà thức đêm tăng ca, lúc đấy nàng sẽ ân hận.
Nhìn thấy ống hút trên bàn, hắn nghĩ đến cách Cố Vân Niệm cho hắn uống thuốc nhưng trong lòng lại không thấy phản cảm
Lúc này cầu thang lên gác mái truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Niệm bưng cháo cùng thuốc đi lên.
"Anh đã tỉnh?"
"Anh (cô) không sao chứ?"
Hai người đồng thời nói.
Thấy Cố Vân Niệm kinh ngạc một chút, Mộ Tư Thần liếc mắt nhìn qua bàn gỗ, giải thích: "Tôi khi hôn mê, theo bản năng sẽ bài xích người tới gần, tối hôm qua không làm cô bị thương chứ?"
Cố Vân Niệm lập tức nghĩ đến tối hôm qua Mộ Tư Thần cả người tràn ngập sát khí mà bóp nàng cổ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử thần đến gần như vậy, sắc mặt khẽ biến.
Mộ Tư Thần lúc này mới nhìn thấy vết bầm tím trên cổ của Cố Vân Niệm, sắc mặt đồng dạng biến đổi, áy náy nói: "Xin lỗi!"
Hắn không biết Cố Vân Niệm làm thế nào để thoát khỏi tay hắn, may mắn, hắn không gây hại cho nàng.
"Không có việc gì, Anh cũng không phải cố ý!" Cố Vân Niệm đem khay để trên bàn gỗ nhỏ, kéo tay của hắn và kiểm tra mạch đập.
"Lại uống hai ngày thuốc, độc liền có thể thanh trừ. Tôi sẽ thay thuốc ở miệng vết thương cho anh. Anh đã có thể đi lại, dưới gác có phòng vệ sinh. Giữa trưa anh xuống lấy cháo ở phòng bếp, anh chủ động nhé!".
Cố Vân Niệm vừa dặn dò vừa nhanh nhẹn tiến hành thay thuốc ở miệng vết thương cho hắn.
Đang bước xuống gác, Cố Vân Niệm dừng bước chân, quay lại nói: "Nếu có người gõ cửa, không cần để ý tới. Trong nhà sẽ không có người ngoài tới, tôi khóa cửa và sẽ mang chìa theo."
Mộ Tư Thần khó hiểu, Cố Vân Niệm nói tựa hồ ám chỉ điều gì đó, vừa muốn dò hỏi, nàng đã đi xuống dưới.
Nghe được tiếng khóa cửa vang lên từ dưới nhà, hắn lấy máy di động từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.
Vừa mới ấn gọi đi, bên kia đã bắt máy.
Mộ Tư Thần giọng điệu hờ hững, nhàn nhạt mà nói: "Là tôi.. Không có việc gì.. Không trở lại.. Quá mấy ngày.."
Hắn dựa vào mép giường, vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Niệm mặc áo ấm rộng thùng thình đi ra khỏi nhà, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt trên người nàng, dường như hắn đã đoán được điều gì, trong lòng không khỏi thấy thương xót.
Cố Vân Niệm mang cơm cho Vân Thủy Dao xong, liền ra bên ngoài gọi điện cho Quý Thiên Trúc và đi cục cảnh sát tìm nàng.
Đến phòng làm việc của Quý Thiên Trúc, Cố Vân Niệm thấy Quý Thiên Trúc đang dùng hai tay xoa giữa mày, vẻ mặt mệt mỏi.
"Chị Thiên Trúc, chị bị đau đầu sao?" Cố Vân Niệm đứng ngoài cửa, dùng tay gõ gõ vào cánh cửa và hỏi.
Quý Thiên Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vân Niệm, trên mặt hiện lên một nét cười.
"Em đến rồi à! Ài, tối qua thức đêm xem hồ sơ, hầu như một đêm không ngủ."
Cố Vân Niệm từ ba lô lấy ra một cái túi thơm, là loại túi vải vô cùng đơn giản, không có bất kì hoa văn gì, đưa cho Quý Thiên Trúc.
"Chị thử xem, đây là túi thơm em làm, bên trong để một số dược liệu có tác dụng an thần. Chắc tại tối qua chị mất ngủ nên mệt mỏi, cho chị một cái dùng thử xem."
Quý Thiên Trúc đưa tay nhận lấy, đặt trước mũi hít sâu một hơi, có chút hương vị bạc hà xen lẫn với hương vị của những loài thuốc khác, trong nháy mắt cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Quý Thiên Trúc vui mừng nói: "Ôi, tuyệt vời, không ngờ em lại biết làm cái này nhé. Về sau có thức đêm cũng không lo đau đầu, mệt mỏi nữa."
"Đừng, đừng!" Cố Vân Niệm vội vàng xua tay nói: "Cái này thỉnh thoảng dùng còn được, thức đêm nhiều không tốt đâu. Vì sức khỏe bản thân, tốt nhất chị đừng nên thức đêm nhiều."
Cố Vân Niệm sợ Quý Thiên Trúc ỷ vào túi thơm nàng đưa cho, không để ý sức khỏe bản thân mà thức đêm tăng ca, lúc đấy nàng sẽ ân hận.
Danh sách chương