Một đêm yên giấc.
Khi Triệu Tinh Vũ thức dậy chuẩn bị cho buổi tập luyện, Tề Tư Tư cũng đã tỉnh giấc.
Ánh mắt cô lập tức dính chặt vào bờ lưng trần của người đàn ông, vai rộng, eo thon, đường nét cơ bắp cuồn cuộn, đường cong ở thắt lưng vô cùng quyến rũ, cùng hai hõm lưng khiến cô chỉ muốn đưa tay sờ thử.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Triệu Tinh Vũ quay lại: "Dậy sớm thế?"
"Đã hứa ăn lẩu thì phải đi đặt nồi trước chứ." Tề Tư Tư cười.
Lẩu cần được đun liên tục, nên phải đặt làm nồi riêng, mà không chỉ một hai cái.
"Hay anh xin nghỉ để đưa em ra thị trấn?"
Triệu Tinh Vũ dừng tay khi mặc áo tập, hỏi với vẻ do dự.
Tề Tư Tư lắc đầu: "Không cần đâu, em đi tìm Dương Đông Tiêu là được. Anh ấy mở tiệm ở thị trấn, chắc hiểu rõ tình hình ở đó."
...
Lần trước đến tiệm hủ tiếu, cô đã để ý thấy Dương Đông Tiêu có một số dụng cụ đặc biệt.
"Cũng được."
Triệu Tinh Vũ gật đầu, vẻ mặt đầy tự hào: "Tư Tư thông minh quá."
Tề Tư Tư thầm nghĩ, giọng điệu của anh giống như đang khen một đứa trẻ vậy, không lẽ anh coi cô như con nít?
Cùng nhau ra cổng doanh trại, tiễn cô lên xe, Triệu Tinh Vũ cũng quay về hướng bãi tập.
Lúc này còn sớm, chưa đến 6 giờ.
Tiếng còi tập hợp vẫn chưa vang lên.
Những người đi chuyến này cũng giống lần trước, không quá đông, xe vừa đủ chỗ ngồi.
Tề Tư Tư nhận ra Lưu thị, người đã bán cá cho cô lần trước, bên cạnh là cô con gái khoảng mười tuổi, chắc là Diêu Diêu mà chị ấy thường nhắc đến.
"Tiểu Tề dạo này không ra ngoài à? Lâu rồi không thấy." Lưu thị cười chào hỏi, rồi giới thiệu cô với Diêu Diêu.
Tề Tư Tư gật đầu: "Chị Lưu, Diêu Diêu, dạo này em bận nên ít ra ngoài. Hôm nay chị định mua gì?"
Lưu thị cười nói: "Nhà hết thịt rồi, định ra thị trấn mua, tiện thể mua ít vải may áo cho Diêu Diêu. Còn em?"
"Em định đặt làm vài món đồ, ra thị trấn tìm bạn."
Tề Tư Tư không nói rõ chi tiết.
Hai người trò chuyện qua loa một lúc.
Khi xe sắp chạy, có vài người phụ nữ đến muộn, hét toáng lên bảo bếp trưởng đợi họ.
"Lần sau đi sớm, các chị trễ một phút là làm cả xe trễ mười mấy phút."
Người trực hôm nay là một quân nhân bếp núc khoảng ba mươi tuổi, mặt đen, giọng nói cứng nhắc khiến ai nấy đều im thin thít.
"Biết rồi."
"Chỉ trễ có hai phút mà..."
"Lần sau không dám nữa."
"Gì mà nghiêm trọng thế, nói là phục vụ nhân dân mà..."
Có người xin lỗi, có người thì lẩm bẩm bất mãn.
Người lính mặt đen không thèm chấp nhặt, quát một tiếng, đợi mọi người lên xe rồi đóng cửa, lên ghế lái khởi động xe.
Tề Tư Tư liếc nhìn, phát hiện trong số những người đến muộn có bà Hàn và Mậu Thúy Thúy.
Thật xui xẻo!
Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Mới ra ngoài có mấy lần mà lần nào cũng gặp, đúng là không tránh được.
Nhưng cô nghĩ, Hàn Quế Binh đã viết giấy nợ cho món sính lễ rồi, giờ hai mẹ con họ chắc cũng không làm gì được nữa đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không muốn va chạm với ai.
Tiếc là không phải ai cũng nghĩ như cô.
Thấy Tề Tư Tư cũng trên xe, bà Hàn lập tức nảy ra ý định, vênh mặt nói: "Ôi các chị ơi, con trai tôi vừa xin được phòng ở mới, hôm nay đưa hai mẹ con tôi dọn vào. Không biết phải mua sắm gì, các chị có kinh nghiệm, chỉ giúp tôi với?"
Tề Tư Tư nhướng mày, Hàn Quế Binh cũng chuyển phòng mới?
Không lẽ phòng mà cô và Triệu Tinh Vũ vừa trống lại thành nhà của ba người họ?
Hai phòng lại cùng toà nhà, tốt nhất là đừng!
Mẹ con nhà họ Hàn đều không phải người tốt, ở nhà khách đã hay cãi nhau, nổi tiếng khắp khu gia đình, cô không muốn ngày nào cũng bị làm phiền bởi tiếng ồn...
"Chuẩn bị gì thì chuẩn bị, sống như trước giờ thôi!"
"Đúng đấy, có gì đâu mà chuẩn bị."
"Mua ít kẹo phát cho hàng xóm, có tiền thì mua bánh, không thì tự làm cũng được."
Đừng tưởng bà ta tỏ vẻ khiêm tốn là họ không nhận ra ý khoe khoang.
"Đồ dùng cần thiết thì cứ mua, còn lại từ từ bổ sung sau. Quan trọng nhất là dọn nhà, mời họ hàng và đồng đội đến ăn một bữa 'tân gia', lấy hên."
Lưu thị là người thật thà, nói một tràng dài.
Tề Tư Tư ngồi bên cạnh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô vẫn đang nghĩ về chuyện đó, không biết hàng xóm tầng trên có phải là ba người nhà họ Hàn không...
Nếu đúng, thì thật là khó chịu.
Xe đột ngột dừng lại.
Mọi người xách giỏ đi chợ chuẩn bị xuống xe.
Tề Tư Tư tỉnh táo lại, đi theo đoàn.
"Tiểu Tề, em có muốn đi chợ nông sản với chị không? Chị thấy em chưa quen lắm."
Tề Tư Tư hơi động lòng, không do dự đồng ý ngay.
Cùng một điểm đến, không tránh khỏi đi chung đường với hai mẹ con nhà họ Hàn.
Mộng Vân Thường

Có lẽ vì có nhà mới, cuộc sống có hy vọng, lúc này mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng tạm gác lại. Bà Hàn và Mậu Thúy Thúy tay trong tay, hòa thuận đến lạ, chỉ muốn sống tốt để "trả đũa" Tề Tư Tư.
Nhưng liệu Tề Tư Tư có để ý không?
Thật ra là không.
Mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, so với việc cô không có mẹ chồng áp đặt? So với cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng cô?
Có phòng đơn thì sao, cô ở phòng hai gian, còn có nhà vệ sinh và bếp riêng, điều kiện mà không ai trẻ tuổi trong doanh trại có được.
Lúc này, trong lòng cô tràn ngập tự hào, Tinh Vũ ca ca của cô là số một!
Đang đi, Lưu thị đột nhiên dừng lại.
"Ôi, rau này ngon quá, Diêu Diêu nhớ mấy hôm nay rồi, hôm nay mới thấy. Bác ơi, cho cháu hai cân."
Tề Tư Tư nhìn theo, quầy rau bày la liệt cải ngồng, dưa chuột, cùng những quả cà chua đỏ xanh cong queo. Rõ ràng là rau nhà trồng, rễ còn dính đất.
"Cháu cũng mua, cải ngồng, dưa chuột, cà chua mỗi thứ một cân."
Thấy rau tươi, Tề Tư Tư mua đủ loại.
Bác bán hàng vui vẻ gói ghém, cân đong đầy đủ, còn tặng thêm vài cọng hành.
Ba cân rau mua xong, chiếc giỏ tre nhỏ của cô đã đầy, nhìn nhiều nhưng thực ra chỉ tốn hai hào. Tề Tư Tư không khỏi cảm thán giá rau rẻ thật.
Mười hai năm nữa, hai hào chỉ mua được hai cây kẹo mút, bốn viên kẹo cao su...
"Rau đắt thế này, rõ ràng là lừa người. Thúy Thúy, mình vào trong mua đi."
Bà Hàn đứng bên cạnh xem hết quá trình, trong lòng đau như cắt.
Hai hào chỉ mua được ít rau? Chỉ có tiểu thư thành phố mới làm chuyện này. Năm hào còn mua được một cân thịt nữa!
Hai người liếc nhìn Tề Tư Tư, thầm chê bai: Không lo việc nhà thì biết gì về giá cả!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện