Nói xong, người phụ nữ trung niên móc từ trong túi ra sáu mươi đồng đưa cho Trình Dao.

Trình Dao nhận tiền, giúp bà ấy bỏ cừu non vào trong gùi.

Trước khi đi, người phụ nữ trung niên không nhịn được nói: "Cô gái này tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh.”

Không biết là nhà ai lại nuôi được một đứa con gái giỏi như vậy.

Bán xong xiên thịt cừu non thì lại có người đến mua nấm bụng dê.

Chưa đầy một tiếng, Trình Dao đã bán được gần hết mười cân nấm bụng dê, chỉ còn lại khoảng nửa cân.

Trình Dao tặng nửa cân nấm bụng dê này cho bà cụ bán hoa quả bên cạnh: “Bà Trương, cảm ơn bà đã cho cháu mượn cân, đây là nấm bụng dê, bà mang về nếm thử cho mới.”

Lễ phép sẽ không bị trách móc.

Đây là đạo lý mà Trình Dao đã đúc kết được ở kiếp trước.

Bà cụ thấy Trình Dao là một đứa trẻ cũng không dễ dàng, lập tức muốn móc tiền từ trong túi ra đưa cho cô.



Trình Dao cười nói: "Bà Trương, những cây nấm này đều là cháu hái trên núi, không đáng bao nhiêu tiền, bà mang về ăn đi, nếu cháu tặng bà nấm mà bà còn đưa tiền, vậy thì cháu dùng cân của bà có phải cũng phải trả tiền đúng không?"

Nghe vậy, bà cụ nhìn Trình Dao, cười nhẹ và nói: "Vậy thì cảm ơn cháu gái.”

"Cháu tên Trình Dao, bà cứ gọi cháu là A Dao là được.”

Bán cong hết mọi thứ, Trình Dao đến một tiệm thuốc bắc.

Mặc dù nhân sâm là hàng hiếm.

Nhưng vẫn cần phải có người biết hàng.

Ở trên chợ chắc chắn không bán được.

Nhưng tiệm thuốc bắc thì khác, nơi đây quanh năm thu mua đủ loại thuốc bắc.

"Ông chủ, làm phiền ông xem giúp tôi xem củ sâm này giá bao nhiêu?"

Ban đầu ông chủ tưởng Trình Dao là trẻ con nên sẽ không lấy ra được thứ gì tốt, ai ngờ, Trình Dao vừa lấy cây nhân sâm hoang dã ra, đã khiến ông ta sáng mắt.



Nếu ông ta không nhìn nhầm.

Củ nhân sâm hoang dã có phẩm tướng cực tốt này ít nhất cũng đã năm mươi năm tuổi! Quan trọng hơn là, trong quá trình đào sâm, không hề có một chút tổn thương nào.

Rễ, thân, củ, râu đều được bảo vệ rất tốt!

Là một bảo bối có thể gặp mà không thể cầu.

Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng ông chủ vẫn tỏ ra không mấy quan tâm: “Củ sâm này của cô chỉ là nhân sâm nhỏ bình thường thôi, nhiều nhất chỉ có thể cho cô năm đồng.”

"Năm đồng?" Trình Dao bật cười: “Ông chủ, ông lừa trẻ con à?"

Ông chủ hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Thầm nghĩ chẳng phải cô chỉ là một con nhóc lông bông thôi sao.

Tôi không lừa cô thì lừa ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện