“Mẹ, người kia sao lại xấu xí như vậy? Bà ta là quái vật ạ?”

Chiếc khẩu trang trên mặt của người phụ nữ bị gió lớn thổi bay, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xấu xí.

Gần như không nhìn rõ ngũ quan trên khuôn mặt, tất cả đều bằng phẳng.

Mắt và miệng cũng chỉ còn lại ba cái hốc nhỏ, da trên mặt nhăn nheo, lộ ra màu hồng da không bình thường, nhìn thấy mà phát hoảng.

Giống con quỷ đáng sợ lúc nửa đêm.

Cũng giống như một con quái vật ăn thịt người.

Tóm lại là không giống người.

“Cái thứ ghê tởm này không ở yên trong nhà, chạy ra ngoài làm cho người ta sợ hãi làm gì chứ?”

“Cái đồ xấu xí, tránh xa bọn ta ra một chút!”

“...”

“A! Đừng! Đừng nhìn tôi!” Trình Diêu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, lập tức bật dậy, mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô đưa tay sờ lên mặt.

Mắt đây, mũi đây, miệng và tay cũng vẫn còn nguyên.

Mặt của cô…không phải là bị hủy hoại rồi sao? Có chuyện gì thế này?

Trình Dao lập tức chộp lấy chiếc gương nhỏ trên chiếc tủ đầu giường.

Nhìn thấy người ở trong gương.

Trình Dao không kìm được mừng rơi nước mắt.

Chỉ thấy.

Người ở trong gương có ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, hàng lông mi cong dài giống hệt một chiếc quạt giấy nhỏ, chớp chớp mắt, vô cùng linh động, đẹp như một bức tranh, là một mỹ nhân chuẩn mực.

Cô đưa tay sờ lên mặt, người ở trong gương cũng giơ tay lên theo, đôi bàn tay kia có mười ngón thon dài, đẹp đẽ vô cùng.

Là cô.

Đây là cô.

Nói chính xác hơn thì đây là cô của hơn 40 năm về trước, lúc cô 18 tuổi, khi dung mạo cô chưa bị hủy hoại, chưa bị cắt mất ngón tay!



Để nghiệm chứng suy nghĩ ở trong lòng mình, Trình Dao lập tức ngẩng đầu nhìn tờ lịch ở trên tường.

Quả nhiên là vậy.

Ngày trên lịch rõ ràng là ngày 2 tháng 4 năm 1998.

Trình Dao chưa kịp phản ứng lại thì có một người phụ nữ trung niên ở ngoài cửa bước vào, thân hình gầy gò, xanh xao vàng vọt, vì suy dinh dưỡng trong thời gian dài nên gần như không thể nhận ra được tuổi thật của bà ấy.

“A Dao.”

Nhìn người đi vào, Trình Dao đầu tiên là sững sờ, sau đó lao tới và ôm lấy bà ấy: “Mẹ!”

Lý Thục Phân cười nói: “Con bé ngốc này, sao vậy?”

Mãi đến khi cảm nhận được hơi ấm trên người mẹ, Trình Dao mới nhận ra là đây không phải là cô nằm mơ.

Cô thật sự trùng sinh rồi!

Trình Dao sinh sống trong một gia đình nhà nông rất bình thường.

Lý Thục Phân, mẹ của cô là một người mệnh khổ, trong thời đại ăn không đủ nó này, để nuôi sống em trai, em gái nên đã bán mình cho người chồng hiện tại.

Ba là Trình Quang Huy, vì có một mắt bị khuyết tật bẩm sinh, không nhìn thấy gì, vì thế nên mãi mà không lấy được vợ, rất trân trọng người vợ được mua về này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện