Sau khi trở lại Cẩm quốc, Quân Khuynh Vũ liền bắt tay vào xây dựng quân đội, chuẩn bị cho trận đánh quyết định ba năm sau. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai năm rưỡi.
“Mẫu thân, phụ thân cùng a di khác đi dạo phố!” Tiểu Quân Lạc đôi mắt trong suốt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính tươi cười giảo hoạt không dễ phát hiện, vươn cánh tay nhỏ nhắn phì nộn, túm ống tay áo Lạc Khuynh Hoàng, nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng đang mang đứa nhỏ thứ hai của Quân Khuynh Vũ, đã ước chừng tám tháng bởi vậy không tiện ra ngoài hành tẩu, nghe Quân Lạc nói vậy không khỏi nhíu mày, nhéo khuôn mặt phúng phính, ôn nhu cười nói, “Lạc Nhi không được nói dối nha, phụ thân mỗi ngày đều bận công vụ, khi nhàn hạ đều ở cùng mẫu thân cùng ngươi, làm sao có thể cùng a di khác đi dạo phố nha?”
“Lạc Nhi không nói dối, Lạc Nhi nói thật mà! Không tin mẫu thân cùng Lạc Nhi ra ngoài xem, ngay trên đường đến cửa cung!” Trong đôi mắt đen nhánh long lanh của Tiểu Quân Lạc hiện lên một tia sốt ruột, vẻ mặt ủy khuất, tay nhỏ bé vẫn dùng sức lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng, dường như sợ Lạc Khuynh Hoàng không tin nó.
Lạc Khuynh Hoàng ban đầu tưởng Quân Lạc đùa nàng, nhưng nhìn đến bộ dáng đáng thương của Quân Lạc, nàng cho dù không tin cũng không thể không cùng nó đi ra ngoài xem, nếu không e là nước mắt sẽ rơi xuống.
Bị Quân Lạc túm chạy đến ngoài hoàng cung, Lạc Khuynh Hoàng có chút bất đắc dĩ kéo Quân Lạc lại, nhếch môi cười nói, “Lạc Nhi chậm chút, mẫu thân còn đang có muội muội ngươi nha.”
Tiểu Quân Lạc thấy Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cước bộ không khỏi đi chậm lại, đôi mắt long lanh cẩn thận nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, cười tủm tỉm, “Ân, muội muội ngoan, ca ca sẽ đi chậm.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Lạc bộ dáng thực thiên chân khả ái, không khỏi cười dịu dàng, nàng cũng không biết trong bụng là trai hay gái, nhưng Quân Lạc nói nó thích muội muội, trong bụng nàng nhất định là muội muội, nàng cũng chỉ tùy theo ý nó.
Tiểu Quân Lạc đi chậm lại, mắt vội vàng nhìn về phía trước, hừ, phụ thân đáng giận luôn khi dễ nó, còn tranh giành mẫu thân với nó nữa, khó tìm được lúc phụ thân làm chuyện xấu, nó nhất định phải nói với mẫu thân!
Lạc Khuynh Hoàng đi theo Quân Lạc đến một con đường. Quân Lạc trời sinh hiếu động, nhất là sau khi nàng mang thai nên không thể thường xuyên cùng nó xuất cung, vì thế nàng đành phái Tố Huyền đi theo Quân Lạc, cho Quân Lạc dạo chơi một chút, cho nên vừa rồi Quân Lạc cũng là cùng Tố Huyền xuất cung trở về.
Nàng vừa rồi hỏi Tố Huyền, Tố Huyền nói không nhìn thấy gì hết, Quân Lạc lại đột nhiên vội vàng muốn nàng ta dùng khinh công dẫn hắn hồi cung tìm Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ nhìn Quân Lạc, không biết vì sao, Quân Lạc cùng Quân Khuynh Vũ một lớn một nhỏ luôn làm loạn không ngừng.
“Vừa rồi mới ở đây, sao đã không thấy đâu rồi!” Tiểu Quân Lạc dẫn Lạc Khuynh Hoàng ra ngã tư đường, ngã tư đường vẫn như trước ồn ào nhốn nháo, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Quân Khuynh Vũ, trong mắt Quân Lạc đã xuất hiện một tầng nước, đôi mày nhíu lại một chỗ nhìn đám người.
Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không khỏi nhíu mi, trong mắt hiện lên sủng nịnh cùng yêu thương cũng đều cố nhịn xuống, nói với Quân Lạc, “Lạc Nhi, mẫu thân không phải đã nói không được lừa người ta sao?”
“Mẫu thân, ta không có lừa người! Ta thực sự nhìn thấy phụ thân cùng một a di khác đi cùng nhau.” Tiểu Quân Lạc không khỏi nóng nảy, mắt dáo dác nhìn bốn phía, giống như muốn đào ba tấc đất để tìm ra Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghi hoặc, nếu Quân Lạc nhất thời đùa dai một chút sẽ không tiếp tục đùa nàng sau khi nàng trầm mặt, còn Quân Khuynh Vũ không phải nói hôm nay có chuyện cần xử lý sao, sao có thể ở cùng một chỗ với nữ tử khác? Khi Lạc Khuynh Hoàng lâm vào đăm chiêu, cánh tay phấn nộn của Quân Lạc một lần nữa kéo tay áo Lạc Khuynh Hoàng, hưng phấn nói, “Mẫu thân, phụ thân kìa!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn theo hướng Quân Lạc chỉ, quả nhiên trong biển người có thấy một người mặc hồng y cực kỳ bắt mắt.
Hồng y như hỏa, ngọc thụ lâm phong, ngay cả ở trong đám người cũng không chút nào vùi lấp được hào quang của hắn, ngoại trừ Quân Khuynh Vũ thì còn ai ở đây?
Trên mặt hắn dường như đang tươi cười bất đắc dĩ, mắt hoa đào hẹp dài hiện lên một tia ấm áp, mà nữ tử xinh đẹp khả ái bên cạnh hắn mặc y phục màu phấn hồng, trên đầu cài một bông hoa, thoạt nhìn không hề mị tục mà ngược lại càng thêm đáng yêu.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ, nàng kia mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất thanh tú, khuôn mặt đơn thuần, nghịch ngợm, linh động. Dù vậy nàng ta ở cùng Quân Khuynh Vũ một chỗ nên nàng không thể khống chế được sinh ra cảm giác chán ghét.
“Quân Khuynh Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ cùng nữ tử kia, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia lạnh lùng. Nàng nhìn bọn họ, trên mặt thậm chí còn có ý cười thản nhiên, nhưng ý cười này không ở trong mắt, không thể che dấu bối rối chợt lóe lên.
Nàng kia nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi tới, tinh nghịch nhìn nàng, Điềm Điềm cười với Lạc Khuynh Hoàng, xoay người nói với Quân Khuynh Vũ nói, “Khuynh Vũ ca ca, đây chính là Khuynh Hoàng tỷ tỷ sao?”
Nàng gọi Khuynh Vũ ca ca, khẩu khí như vậy giống như đã gọi trăm ngàn lần, mà nàng ta gọi tiếng tỷ tỷ này, không khỏi làm nàng nhớ tới bọn tỷ muội trong phủ lục đục với nhau.
Có thể là do mang thai, có thể là do lời nói của Quân Lạc làm ảnh hưởng, có thể là do nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng cùng một chỗ với nữ tử khác mà khiếp sợ, Lạc Khuynh Hoàng cái gì cũng không có hỏi, liền xoay người trở về hoàng cung.
Quân Lạc dọc đường vẫn theo sau Lạc Khuynh Hoàng, chân ngắn chạy như bay nhưng không làm sao đuổi kịp bước chân của Lạc Khuynh Hoàng, hắn vừa chạy vừa ủy khuất gọi,” Mẫu thân chậm chút, đợi Lạc Nhi, mẫu thân, không phải chạy nhanh làm tổn thương muội muội a?”
Hiện tại Lạc Khuynh Hoàng đã không nghe thấy gì, chỉ giận đùng đùng về phòng mình, hung hăng khóa cửa phòng lại, không cho kẻ nào tiến vào, cũng không chịu ăn cơm.
Quân Khuynh Vũ đến vài lần đều bị Lạc Khuynh Hoàng chặn ở ngoài cửa, mà Quân Khuynh Vũ muốn mở miệng giải thích Lạc Khuynh Hoàng đều che lỗ tai lại không chịu nghe, Quân Khuynh Vũ đứng ở ngoài có chút dở khóc dở cười.
“Đều tại ngươi nhiều chuyện!” Quân Khuynh Vũ lườm Quân Lạc đang đứng ở bên ngoài một cái, tay dí trán nó, vừa tức giận vừa buồn cười.
Quân Lạc thấy Lạc Khuynh Hoàng tự giam mình trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn không khỏi bối rối. Nó bị Quân Khuynh Vũ cốc đầu, tức giận nhìn hắn, không cam lòng nói, “Con cũng không biết sao lại như vậy nha! Ai bảo người cùng nữ nhân khác đi dạo phố?”
Nghe Quân Lạc mới ba tuổi đã phát biểu một câu lão thành như vậy, bất đắc dĩ trong mắt Quân Khuynh Vũ càng nhiều, lại nhìn Quân Lạc trợn trắng mắt nhìn hắn, hắn tức khí nói, “Cái gì mà nữ nhân khác, đó là hôn thê của thúc thúc Mị Ảnh!”
Quân Lạc vẻ mặt giật mình, tay nhỏ bé che miệng, đôi mắt trong suốt trừng thật to, nhìn Quân Khuynh Vũ, “Cái gì? Phụ thân thật hư, ngay cả nữ nhân của hảo huynh đệ cũng muốn?”
Quân Khuynh Vũ nghe Quân Lạc nói vậy, thiếu chút nữa lộn cổ. Con ngươi đen nhánh cẩn thận nhìn Quân Lạc từ đầu tới chân, đứa nhỏ này thật sự chỉ mới ba tuổi? Sao hắn cảm thấy trình độ phúc hắc của nó đã ngang hắn? Kiếp trước hắn tạo nghiệt gì mà tự nhiên sinh ra một đứa con như vậy?
“Nhìn cái gì! Không muốn con giúp khuyên mẫu thân?” Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ từ trên xuống dưới đánh giá hắn, không khỏi liếc mắt xem thường, học Quân Khuynh Vũ hếch cằm.
Quân Khuynh Vũ thấy Quân Lạc có cách khuyên Lạc Khuynh Hoàng, lập tức thu hồi vẻ mặt xem thường, chỉ cần nó có cách làm cho Lạc Khuynh Hoàng hết giận là tốt rồi.
Lạc Khuynh Hoàng đang mang thai đứa nhỏ, nếu không ăn cơm thì sẽ tổn hại đến thân thể. Hắn chính là đau lòng Lạc Khuynh Hoàng, đối với đứa nhỏ trong bụng cũng có phần lo lắng, hắn thật sự sắp điên mất.
“Lạc Nhi ngoan. Phụ thân biết Lạc Nhi là đứa nhỏ nghe lời nhất, nhanh đi khuyên mẫu thân của con, bảo mẫu thân nghe phụ thân giải thích đi.” Quân Khuynh Vũ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Lạc, mỉm cười nói, bộ dạng giống hệt như kẻ buôn bán nhi đồng.
Quân Lạc khinh bỉ liếc Quân Khuynh Vũ một cái, cực kỳ đắc ý nói, “Vậy thì bổn hoàng tử đành giúp vậy!”
Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Lạc nhanh như chớp tiến vào phòng Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt chỉ có thể bất đắc dĩ tươi cười, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, ai bảo đây là đứa nhỏ của hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng nha?
Quân Lạc đi vào trong phòng, Lạc Khuynh Hoàng đang ngồi trên bàn bực bội, không ăn không ngủ, chỉ một mình ngồi một góc.
Bàn tay nhỏ bé của Quân Lạc cầm bát cơm, có vẻ khó khăn lắm mới đưa được đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt ngập nước mở to, thanh âm nũng nịu nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Mẫu thân, ăn cơm đi!”
“Không ăn!” Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ vẫn đang chìm trong lửa giận, thanh âm cũng không tốt lắm, tức giận trả lời.
Quân Lạc cũng không nổi giận, tiếp tục mở mắt ngập nước đáng thương nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Vậy mẫu thân đi ngủ đi!”
“Không ngủ!” Lạc Khuynh Hoàng vẫn kiên quyết.
Quân Lạc thấy thái độ Lạc Khuynh Hoàng như vậy, không khỏi đảo mắt long lanh, khẽ cắn môi, nghiêng nghiêng đầu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như muốn nói gì đó, Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Lạc không nói gì, liền quay đầu hỏi, “Quân Lạc, con rốt cuộc muốn nói cái gì?!”
“Lạc Nhi đang nghĩ, mẫu thân không ăn không ngủ được, sau này còn có nữ nhân khác ăn cơm của mẫu thân, ngủ cùng nam nhân của mẫu thân, không chừng còn có thể đánh Lạc Nhi!” Tiểu Quân Lạc vẻ mặt đáng thương, nước mắt đã rơi ra đến nơi nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
“Quân Khuynh Vũ! Chàng dám!” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Lạc nói vậy, rốt cuộc ngồi không yên, liền đứng dậy vọt ra khỏi phòng, chỉ còn Quân Lạc ngồi cười giảo hoạt.
Phụ thân, Lạc Nhi đã khuyên được mẫu thân ra ngoài, vể phần thái độ mẫu thân không được tốt đã không liên quan tới con nha.
Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng đi ra, mà Quân Khuynh Vũ đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy thì lập tức đi đến, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nhíu mày. Tuy rằng hắn đã lấy Hoàng Nhi được khá lâu, nhưng trước mặt hắn Hoàng nhi luôn ôn nhu, sao lại trở nên hung hãn như vậy?
“Hoàng Nhi, nàng hãy nghe ta giải thích!” Khó khăn lắm Lạc Khuynh Hoàng mới đi ra khỏi phòng, hắn phải nắm lấy cơ hội này, cho dù sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng không được tốt cũng không sao, hắn kiên trì giữ chặt Lạc Khuynh Hoàng, chân thành nói.
Lạc Khuynh Hoàng chưa hết tức giận, nhíu mi, trong mắt còn có lửa giận, rút tay ra, tức giận hỏi, “Chàng còn có gì giải thích?”
“Tử Linh là hôn thê của Mị Ảnh, hôm nay Mị Ảnh làm nhiệm vụ ta giao cho nên Tử Linh muốn ta đi dạo cùng nàng ta một chút.” Quân Khuynh Vũ nghĩ Lạc Khuynh Hoàng đã cho hắn cơ hội, lập tức lời ít ý nhiều nói.
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy Lạc Khuynh Hoàng lâm vào trầm mặc. Nếu quan sát kĩ trong lời nói, có thể tìm ra trên khuôn mặt không chút thay đổi của nàng có chút xấu hổ, giữa trán còn có mồ hôi lạnh.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra cô nương kia chính là vị hôn thê Mị Ảnh vẫn nhắc tới. Mị Ảnh cùng Quân Khuynh Vũ tình như huynh đệ, chả trách cô nương kia gọi Quân Khuynh Vũ là ca ca, gọi nàng là tỷ tỷ, cũng là xuất phát từ lễ nghi thường tình. Mà nàng kiểu lầm Quân Khuynh Vũ cùng Tử Linh, trước mặt Tử Linh còn nổi giận đùng đùng chạy đi, thật sự là dọa người, việc này nếu để cho Mị Ảnh cái tên mặt ngoài lạnh lùng nội tâm phúc hắc kia biết, còn không cười chết nàng nha!
“Chàng nói cái này làm gì, ta cũng không phải tức giận vì cái này.” Lạc Khuynh Hoàng không dám nhìn vào mắt Quân Khuynh Vũ, giọng nói cũng có phần không chắc chắn, tiếp tục nói, “Ta giận chàng gạt ta, không phải nói đi làm công vụ sao?”
“Hóa ra là vậy.” Quân Khuynh Vũ cười cười, nói, “Ta vốn là làm công vụ, nhưng chỗ Lưu Tô các quản lí đột nhiên xảy ra chuyện, ta phải phái Mị Ảnh đi xử lý, kết quả Tử Linh chạy đến đòi ta trả Mị Ảnh cho nàng ta, ta không còn cách nào khác, đành phải mang nàng ta đi chơi làm tâm tình nàng ta trở lại bình thường.
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ khi nói đến Tử Linh đều lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nghĩ đến mỗi lần Mị Ảnh đề cập đến Tử Linh đều là run rẩy, vậy Tử Linh này chắc cũng là một nữ tử làm cho người ta đau đầu.
“Nguyên lai là vậy, ta đã hiểu lầm chàng.” Lạc Khuynh Hoàng mặt không đỏ, tâm không động nói, đem lí do nàng ăn dấm chua đều ném đi hết, bởi vì Quân Khuynh Vũ lừa nàng tức giận so với ăn dấm chua tốt hơn, ít nhất không dọa người.
“Không phải lỗi của Hoàng Nhi, là ta không nói rõ ràng.” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng hiểu ra, liền cười nói, trong mắt toàn là sủng nịnh, hắn giữ chặt Lạc Khuynh Hoàng nói, “Có lẽ là do có thai, tính tình đều dễ bị kích động. Sinh con vất vả như vậy sau lần này, chúng ta không sinh nữa!”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nói vậy, cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể có một phu quân yêu thương chính mình, thật là may mắn của nàng.
Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng cười cũng cười, chỉ cần Lạc Khuynh Hoàng vui vẻ, hắn liền cảm thấy vui vẻ theo. Thực ra vừa rồi Lạc Khuynh Hoàng vụng về nói dối hắn làm sao có thể qua mắt hắn? Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng bởi vì bị lừa nên tức giận hay bởi vì ghen nên tức giận hắn cũng không phân biệt rõ?
Nhưng hắn biết tính Lạc Khuynh Hoàng, nhất định sợ là nói ra sẽ bị chê cười, cho nên mới mạnh miệng. Lạc Khuynh Hoàng không muốn thừa nhận, vậy hắn sẽ không đi vạch trần nàng, chỉ cần nàng cao hứng là được rồi.
Huống chi, cho dù vì có thai nên tính dễ bị kích động, nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng vì hắn ghen tuông, hắn vẫn rất vui. Trước đây hắn nói tình yêu cần tin tưởng, hắn liền phát hiện Lạc Khuynh Hoàng quá tin tưởng hắn, hắn nói gì nàng đều tin, giữa bọn họ không hề có mâu thuẫn, mà ngẫu nhiên ồn ào một trận như vậy mới có lạc thú.
“Bởi vì là con của chúng ta, nên ta không vất vả.” Lạc Khuynh Hoàng cầm tay Quân Khuynh Vũ, từng chữ từng chữ nói. Sinh con tất nhiên vất vả, nhưng vì người mình yêu liền không có gì vất vả.
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy cũng tràn đầy ý cười. Loại tươi cười này không giống với bất cần đời cùng tà mị, mà là ôn nhu sủng nịnh, loại tươi cười này, hắn chỉ cho Lạc Khuynh Hoàng xem.
Mặc kệ là mưa to gió lớn, vẫn là bình thản như nước, có thể làm bạn bên cạnh nàng, mới là người cả đời hắn quý trọng, Có thể gặp một người như vậy trong thiên hạ là mò kim đáy biển, nếu gặp được, tất phải yêu thương lẫn nhau.
Quân Khuynh Vũ đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, thấy Tiểu Quân Lạc lấp ló ở cửa phòng, không khỏi nhíu mày, tiểu gia hỏa này lại mang tới phiền phức gì cho hắn đây?
Đôi mắt đen như mực lướt qua một tia ôn nhu cùng bất đắc dĩ, khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười nghiền ngẫm, buông tấu chương trong tay, lặng lẽ bước đến cửa thư phòng, bước chân hắn cực kỳ cẩn thận, dường như muốn chơi trò mèo vờn chuột với Quân Lạc.
Tiểu Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ đến gần, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn chất lỏng trên sàn, mặt trắng nhỏ nở một nụ cười xấu xa.
“Lạc Nhi, lén lút ở cửa làm gì?” Quân Khuynh Vũ ra khỏi phòng liền thấy Quân Lạc, mà Quân Lạc đã thu ánh mắt lại, lông mi thật dài nhếch lên vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ có chút đau đầu. Lạc Khuynh Hoàng nói Quân Lạc có một đôi mắt mị hoặc lòng người giống hắn, nhưng hắn thề với trời, trong mắt hắn từ trước đều là tươi cười tà mị, có khi nào giả vờ vô tội nha?
“Phụ thân, ôm Lạc Nhi!” Quân Lạc thiên chân nhìn Quân Khuynh Vũ, nũng nịu nói.
Thực ra một đứa nhỏ ba tuổi làm nũng phụ thân là điều bình thường, nhưng đối với Quân Khuynh Vũ mà nói thì không bình thường, đôi phụ tử này ngày thường đều là tìm cách chỉnh nhau đến chết, chưa từng thấy Quân Lạc ngoan ngoãn đối với Quân Khuynh Vũ.
Quả nhiên Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, tiểu gia hỏa này lại bày trò gì, nhìn tay Quân Lạc ở sau lưng, Quân Khuynh Vũ cười cười nói với Quân Lạc, “Trong tay Lạc Nhi có cái gì? Không cho phụ thân xem, phụ thân sẽ không ôm con!”
Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ một bước dẫm vào chất lỏng kia, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, đưa tay từ sau lưng ra, cười ngây thơ, giọng nói có chút ủy khuất, “Không có! Phụ thân không tin Lạc Nhi!”
Quân Khuynh Vũ thấy Quân Lạc làm bộ muốn khóc, lòng cứng rắn cũng mềm đi. Quân Lạc tuy rằng thông minh giảo hoạt hơn so với đứa nhỏ bình thường một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, muốn hắn ôm là chuyện bình thường, là hắn nghĩ quá nhiều.
Nghĩ đến đấy, Quân Khuynh Vũ vươn tay ra bế Quân Lạc, sủng nịnh nhéo mũi Quân Lạc, ôn nhu nói, “Lạc Nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không được khóc nhè.”
Quân Lạc được Quân Khuynh Vũ ôm trong lòng, khó có lúc nghe được giọng nói ôn như của Quân Khuynh Vũ, lông mi cong chớp chớp, dường như còn có chút nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nó hơi chột dạ nhìn Quân Khuynh Vũ, lại cụp mi.
Phụ thân không phải luôn không thích nó sao, sao có thể ôn nhu như vậy? Nhưng không còn cách nào. Người kia nói phụ thân dẫm lên trên sẽ bị dính, nó lo lắng dính không đủ chặt mới bảo phụ thân ôm hắn, làm cho phụ thân dính chặt một chút, hiện tại có lẽ đã đủ tốt.
“Lạc Nhi, đang nghĩ gì?” Quân Khuynh Vũ cười thực tươi, cho thấy tâm tình hiện tại của hắn rất tốt, con ngươi đen nhánh nhìn Quân Lạc. Đứa nhỏ này luôn ồn ào, sao đột nhiên trở nên im lăng như vậy, đến hắn còn không quen.
Tuy rằng Quân Lạc luôn tìm thêm phiền toái cho hắn, luôn làm hắn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu thương Quân Lạc, bình thường còn tiếc nó bị đánh. Quân Lạc thật sự rất huyên náo, nhưng đột nhiên yên tĩnh lại làm hắn có chút khó thích ứng.
“Không nghĩ gì hết, phụ thân ôm Lạc Nhi mệt rồi, hay là thả Lạc Nhi xuống, chúng ta cùng đi tìm mẫu thân đi!” Quân Lạc che giấu giảo hoạt trong mắt, cười hì hì với Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ ít khi không bị Quân Lạc mang đến phiền toái, lại trở nên nhu thuận, tâm tình rất tốt, thả Quân Lạc xuống, Quân Lạc vội vàng chạy về phía trước. Quân Khuynh Vũ cũng muốn đuổi theo, nhưng dưới chân không thể nhấc lên, cũng không thể nhúc nhích. Chân hắn tuy rằng dính lại, nhưng bởi vì chuẩn bị đuổi theo Quân Lạc nên thân mình đã ngả về phía trước. Mắt thấy mình sẽ bị ngã nhào, may mà hắn võ công hơn người, xoay một cái ổn định lại.
“Quân Lạc!” Vừa mới thăng bằng lại, Quân Khuynh Vũ lập tức hướng về Quân Lạc cách đó không xa, rít gào.
Nói không sai Quân Lạc tên quỷ này có khi nào nhu thuận, hóa ra là để chỉnh hắn! Nó ở cửa phòng lén lút, hóa ra là cố tình dẫn hắn đi ra? Rốt cuộc hắn dính phải cái gì vây!? Hắn thực sơ suất, tự nhiên nhiều lần bị một đứa nhỏ lừa.
“Lạc Nhi không cố ý, Lạc Nhi chỉ không cẩn thận.” Quân Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Quân Khuynh Vũ, thè lưỡi, ra vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.
Nếu không phải sớm biết bản tính phúc hắc của Quân Lạc, Quân Khuynh Vũ sẽ không bị Quân Lạc ra vẻ vô tội đáng thương lừa gạt. Đều nói dạy con đều từ cha mà ra, hắn còn chưa dạy, Quân Lạc đã đem hắn chỉnh từ đầu tới chân nha, hắn còn dạy gì nữa?!
Nhưng Quân Khuynh Vũ lại không biết vì sao Quân Lạc giảo hoạt như vậy, ngoại trừ do trời sinh thông minh còn là vì đi theo hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng lâu ngày, hắn tính kế người khác như thế nào, Quân Lạc chính là tính kế lại hắn như vậy, nhưng Quân Lạc dùng cách của tiểu hài tử, còn hắn tính kế, chỉ có khả năng là muốn lấy mạng người khác.
“Không cẩn thận?” Quân Khuynh Vũ hiển nhiên không tin lời Quân Lạc, hắn nhíu mày nhìn Quân Lạc, đơn giản cởi giày, đi chân trần chạy đến trước mặt Quân Lạc, một phen túm Quân Lạc vào trong tay.
Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ cởi giày chạy đến thì hoảng sợ, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Quân Khuynh Vũ bắt được, lập tức đáng thương nhìn Quân Khuynh Vũ, nức nở nói, “Phụ thân, Lạc Nhi sai rồi.”
Quân Khuynh Vũ cố ý không nhìn mặt Quân Lạc, mỗi lần sau khi Quân Lạc chỉnh hắn xong liền bày ra một bộ đáng thương, mà hắn luôn mềm lòng. Vì sao lại bị lừa? Bởi vì mỗi lần Quân Lạc nói nó sai rồi với hắn xong, lại tiếp tục làm ra đủ trò để chỉnh hắn.
Quân Khuynh Vũ nhìn chất lỏng dính ở giày, vờ như sẽ ném Quân Lạc vào chỗ đó, Quân Lạc sợ hãi hô, “Mẫu thân, người đã đến rồi! Mau tới cứu Lạc Nhi!”
Quân Khuynh Vũ nghe vậy liền thả Quân Lạc xuống, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng đâu, lại nhìn Quân Lạc bấy giờ đã chạy rất xa, thân ảnh nhỏ nhắn chạy bình bịch, chân ngắn chạy như bay, bộ dạng kia thực rất đáng yêu.
Quân Khuynh Vũ nhìn bóng Quân Lạc chạy nhanh như chớp, trên mặt tươi cười bất đắc dĩ, trong mắt ẩn giấu một tia yêu thương. Nếu hắn thật sự muốn đuổi theo Quân Lạc, nó sao có thể chạy thoát? Mà vừa rồi hắn cũng không định ném nó xuống, chỉ là hù dọa nó để nó ngoan một chút mà thôi. Nếu Quân Lạc không phải con hắn, nếu không phải hắn có lòng dung túng Quân Lạc, đừng nói là Quân Lạc ba tuổi, khắp thiên hạ cũng chưa ai có thể đem Quân Khuynh Vũ hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu có thì chỉ là hắn đang tính kế người khác.
“Liễu Cẩn Nguyệt! Ngươi nha đầu chết tiệt kia! Ta sẽ tìm Thất ca ca phân xử!” Quân Lạc vừa mới biến mất trước mặt Quân Khuynh Vũ, hắn lại nghe thấy thanh âm hùng hổ của Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa đã mười lăm tuổi, cũng không còn nhỏ, mấy năm nay Quân Khuynh Vũ cố ý bồi dưỡng Quân Diệp Hoa, công phu của Quân Diệp Hoa không chỉ tăng lên nhanh chóng, mà mưu lược chính trị cũng tiến bộ không ít, chỉ duy tính tình này, vẫn thẳng thắn như vậy.
“Phân thì phân, ta không tin Hoàng đế ca ca sẽ giúp ngươi!” Theo sát sau Quân Diệp Hoa là thanh âm lanh lảnh của nữ tử, quả nhiên là tam tiểu thư Thừa tướng phủ, Liễu Cẩn Nguyệt.
Liễu Cẩn Nguyệt nay cũng đã mười bốn. Năm đó Lạc Khuynh Hoàng vừa liếc mắt một cái đã hấp dẫn hắn, mà Liễu Cẩn Nguyệt lúc đó là một tiểu cô nương không rành thế sự, nhưng ai nói như vậy không tốt? Trưởng thành, tàn khốc, lạnh lùng, nếu có thể vô tư vô lự như vậy không có gì là không tốt.
Khóe môi nở nụ cười, Quân Khuynh Vũ nhìn hai người hỏi, “Sao vậy, lại có chuyện gì?”
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt khắc khẩu hắn đã quen thuộc, đến một món điểm tâm, một bộ y phục bọn họ đều có thể ầm ĩ nửa ngày.
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đi đến trước mặt Quân Khuynh Vũ, liếc mắt một cái thấy hai chân trần của hắn, không khỏi kinh ngạc. Mà Quân Khuynh Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không để ý hai chân không mang giày của mình, trên mặt hắn không chút quẫn bách mà tươi cười nhìn bọn họ. Cho dù thế nào, hắn vẫn như vậy, ngược lại người ta còn không cảm thấy hắn không mang giày thì chật vật, mà còn cảm giác bất đồng.
“Hoàng đế ca ca, Quân Diệp Hoa cưỡi ngựa thua ta mười lượng bạc mà không nhận!” Liễu Cẩn Nguyệt thấy Quân Diệp Hoa không nói gì, liền tiên hạ thủ vi cường nói trước.
Quân Diệp Hoa nhíu mi nhìn Liễu Cẩn Nguyệt giành trước nói, trên mặt thanh tú lộ vẻ khinh thường, nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất ca ca, Liễu Cẩn Nguyệt nha đầu chết tiệt này gian lận! Nếu nàng ta không gian lận, ta sao có thể thua?”
Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, ban đầu kiêu ngạo có phần thu lại, mắt đảo một vòng, chết còn mạnh miệng không phục nói, “Gian lận thì sao, cũng là ngươi thua! Chúng ta tỷ thí thắng thua, không nói gì đến gian lận hay không hết!”
Quân Khuynh Vũ nghe xong, nhìn Quân Diệp Hoa một cái, chậm rãi nói, “Diệp Hoa nhớ kỹ, mặc kệ vì lí do gì, đệ cũng đã thua rồi. Nếu ở trên chiến trường bị người ta thiết kế, đệ đã mất mạng, e rằng cả cơ hội để chỉ trích người ta còn không có! Cho nên đệ phải cẩn thận, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, đệ đều có thể chiến thắng!”
Quân Diệp Hoa ngẩn người nhìn Quân Khuynh Vũ, ban đầu hắn chỉ có ý đùa giỡn với Liễu Cẩn Nguyệt một chút thôi, hắn cũng không tiếc mười lượng bạc kia, hắn chỉ muốn hơn thua với Liễu Cẩn Nguyệt, nhưng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, hắn cũng có chút suy tư.
Quân Khuynh Vũ nói đúng, hiện tại hắn cùng Liễu Cẩn Nguyệt tỷ thí cưỡi ngựa, cho dù Liễu Cẩn Nguyệt giở trò nhưng hắn vẫn là thua, mà sau này nếu ở trên chiến trường, một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng, hắn ngay cả cơ hội chỉ trích người ta còn không có.
Hắn vẫn còn quá xa mới bằng Quân Khuynh Vũ, vậy mà hắn còn dõng dạc muốn cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường, ngay cả một Liễu Cẩn Nguyệt còn không thắng được, hắn sao có thể cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường?
Liễu Cẩn Nguyệt cũng không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói đến chiến trường, phức tạp nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thấy vậy cười nói, “Diệp Hoa nên biết đạo lý này, thân ở địa vị cao, sẽ hiểu được binh bất yếm trá.”
Trong mắt đen nhánh hiên lên sự sâu xa, Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Liễu Cẩn Nguyệt, thong dong nói, “Làm người làm việc muốn quang minh lỗi lạc, không nên nghĩ đến những thủ đoạn.” Sau đó hắn lại nhìn sang Quân Diệp Hoa, tiếp tục nói, “Nhưng nếu người ta đối với đệ dùng thủ đoạn, đệ cũng không cần nương tay. Đến khi nào người ta dù muốn đào thoát thế nào cũng không chạy được đệ tính kế, đến lúc đó đệ sẽ chân chính cường đại.”
“Ân, ta hiểu rồi, Thất ca ca!” Quân Diệp Hoa nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn nhất định phải giống như Thất ca ca, mặc kệ người khác dùng thủ đoạn gì với hắn, hắn cũng nhất định chiến thắng!
Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt, trong hiện hiện lên chút ôn nhu. Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt được hắn cùng Liễu Tư Triệt bảo hộ nên bọn họ đến thời điểm này vẫn còn có thể vô sự hồn nhiên.
Không nói đến Liễu Cẩn Nguyệt, Quân Diệp Hoa sinh ra trong hoàng thất luôn luôn muốn học hỏi. Hắn không có khả năng bảo hộ bọn họ cả đời, tương lai Cẩm quốc, thậm chí là cả thiên hạ đều sẽ giao cho Quân Diệp Hoa, nếu hiện tại hắn không làm cho Quân Diệp Hoa trở nên cường đại, vậy thì sau này chờ đợi hắn, chỉ là diệt vong.
“Ca ca.” Giọng nói của Liễu Cẩn Nguyệt cắt đứt mạch suy nghĩ của Quân Khuynh Vũ, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu Tư Triệt một thân tử y đã ở trước mặt hắn, ba năm dường như chưa từng lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt hắn, vẫn phong thái tuyệt luân, thanh nhã vô song như vậy.
“Tư Triệt tìm ta có chuyện gì?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nói với Liễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt liếc Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, nhếch môi cười, “Vốn là đến vì hôn sự của Liễu Cẩn Nguyệt, không ngờ hai người các ngươi vừa lúc cũng ở chỗ này.”
Quân Khuynh Vũ nghe vậy ý vị thâm trường nhìn Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, “Nếu Tư Triệt đã mở miệng, tuổi của hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự này cũng nên định thôi.”
“Ai muốn lấy nàng ta!”
“Ai muốn gả cho hắn!”
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đồng thời lên tiếng, không ai chịu nhường ai, khi nghe thấy lời nói của đối phương, trong mắt đều hiện lên một tia thất vọng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nhau.
“Quân Diệp Hoa! Cần ngươi không lấy sao! Bổn cô nương còn không muốn gả cho ngươi đâu!” Liễu Cẩn Nguyệt tức giận quát Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa cũng không yếu thế lườm Liễu Cẩn Nguyệt, không chút nhân nhượng nói, “Hừ! Ngươi đồ chết tiệt này, ta xem ngươi cả đời sẽ không ai thèm lấy!”
“Ngươi…Ngươi…” Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa, vừa run rẩy vừa giống như ủy khuất. Nàng ta cho dù thiên chân ngay thẳng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, Quân Diệp Hoa lại là nam tử nàng ta thích, lời này nói ra thực có lực sát thương mạnh.
Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa một lúc lâu không nói nên lời, sau đó đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, nước mắt như trân châu từng hạt rơi xuống. Liễu Tư Triệt thấy Liễu Cẩn Nguyệt khóc, trong mắt lướt qua một tia đau lòng, nhưng cũng chỉ đứng một bên, không có ý định mở miệng an ủi, Quân Khuynh Vũ cũng có vẻ không liên quan tới mình.
Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt nức nở thì sợ hãi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Liễu Tư Triệt có vẻ không định an ủi càng sốt ruột, liền lau nước mắt cho Liễu Cẩn Nguyệt, “Cẩn Nguyệt ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói dối để chọc ngươi giận thôi, ta không cố ý!”
“Ô ô ô… Không cần ngươi lo. Ta chính là không có ai muốn!” Liễu Cẩn Nguyệt vừa khóc vừa đẩy Quân Diệp Hoa ra, càng lúc khóc càng thương tâm.
Quân Diệp Hoa đứng một chỗ không yên, đau lòng nhìn Liễu Cẩn Nguyệt nói, “Ai nói ngươi không ai muốn! Ta muốn! Ta lấy ngươi còn chưa được sao?”
Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy ngay lập tức ngừng khóc, nước mắt còn đọng lại trên mi, dường như rất kinh ngạc, đôi mắt chưa khô chớp chớp nhìn Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa bị Liễu Cẩn Nguyệt nhìn đến ngượng ngùng, một lúc sau mới ấp úng, “Ngươi trả lời ta đi, gả hay không gả?”
Khuôn mặt Liễu Cẩn Nguyệt liền đỏ lên, cúi đầu không trả lời, mà lông mi của nàng ta cụp xuống đã che mất thần sắc của nàng ta.
Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy thì cùng nhau cười, hai hài tử này đúng là một đôi oan gia.
“Một khi đã vậy, trẫm liền làm chủ, nửa tháng sau thành hôn đi.” Quân Khuynh Vũ nhìn hai người bọn họ, nhếch môi chậm rãi nói.
Hai người vẫn cúi đầu không lên tiếng, còn đâu dáng vẻ ầm ĩ lúc trước?
“Mẫu thân, phụ thân cùng a di khác đi dạo phố!” Tiểu Quân Lạc đôi mắt trong suốt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính tươi cười giảo hoạt không dễ phát hiện, vươn cánh tay nhỏ nhắn phì nộn, túm ống tay áo Lạc Khuynh Hoàng, nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng đang mang đứa nhỏ thứ hai của Quân Khuynh Vũ, đã ước chừng tám tháng bởi vậy không tiện ra ngoài hành tẩu, nghe Quân Lạc nói vậy không khỏi nhíu mày, nhéo khuôn mặt phúng phính, ôn nhu cười nói, “Lạc Nhi không được nói dối nha, phụ thân mỗi ngày đều bận công vụ, khi nhàn hạ đều ở cùng mẫu thân cùng ngươi, làm sao có thể cùng a di khác đi dạo phố nha?”
“Lạc Nhi không nói dối, Lạc Nhi nói thật mà! Không tin mẫu thân cùng Lạc Nhi ra ngoài xem, ngay trên đường đến cửa cung!” Trong đôi mắt đen nhánh long lanh của Tiểu Quân Lạc hiện lên một tia sốt ruột, vẻ mặt ủy khuất, tay nhỏ bé vẫn dùng sức lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng, dường như sợ Lạc Khuynh Hoàng không tin nó.
Lạc Khuynh Hoàng ban đầu tưởng Quân Lạc đùa nàng, nhưng nhìn đến bộ dáng đáng thương của Quân Lạc, nàng cho dù không tin cũng không thể không cùng nó đi ra ngoài xem, nếu không e là nước mắt sẽ rơi xuống.
Bị Quân Lạc túm chạy đến ngoài hoàng cung, Lạc Khuynh Hoàng có chút bất đắc dĩ kéo Quân Lạc lại, nhếch môi cười nói, “Lạc Nhi chậm chút, mẫu thân còn đang có muội muội ngươi nha.”
Tiểu Quân Lạc thấy Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cước bộ không khỏi đi chậm lại, đôi mắt long lanh cẩn thận nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, cười tủm tỉm, “Ân, muội muội ngoan, ca ca sẽ đi chậm.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Lạc bộ dáng thực thiên chân khả ái, không khỏi cười dịu dàng, nàng cũng không biết trong bụng là trai hay gái, nhưng Quân Lạc nói nó thích muội muội, trong bụng nàng nhất định là muội muội, nàng cũng chỉ tùy theo ý nó.
Tiểu Quân Lạc đi chậm lại, mắt vội vàng nhìn về phía trước, hừ, phụ thân đáng giận luôn khi dễ nó, còn tranh giành mẫu thân với nó nữa, khó tìm được lúc phụ thân làm chuyện xấu, nó nhất định phải nói với mẫu thân!
Lạc Khuynh Hoàng đi theo Quân Lạc đến một con đường. Quân Lạc trời sinh hiếu động, nhất là sau khi nàng mang thai nên không thể thường xuyên cùng nó xuất cung, vì thế nàng đành phái Tố Huyền đi theo Quân Lạc, cho Quân Lạc dạo chơi một chút, cho nên vừa rồi Quân Lạc cũng là cùng Tố Huyền xuất cung trở về.
Nàng vừa rồi hỏi Tố Huyền, Tố Huyền nói không nhìn thấy gì hết, Quân Lạc lại đột nhiên vội vàng muốn nàng ta dùng khinh công dẫn hắn hồi cung tìm Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ nhìn Quân Lạc, không biết vì sao, Quân Lạc cùng Quân Khuynh Vũ một lớn một nhỏ luôn làm loạn không ngừng.
“Vừa rồi mới ở đây, sao đã không thấy đâu rồi!” Tiểu Quân Lạc dẫn Lạc Khuynh Hoàng ra ngã tư đường, ngã tư đường vẫn như trước ồn ào nhốn nháo, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Quân Khuynh Vũ, trong mắt Quân Lạc đã xuất hiện một tầng nước, đôi mày nhíu lại một chỗ nhìn đám người.
Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không khỏi nhíu mi, trong mắt hiện lên sủng nịnh cùng yêu thương cũng đều cố nhịn xuống, nói với Quân Lạc, “Lạc Nhi, mẫu thân không phải đã nói không được lừa người ta sao?”
“Mẫu thân, ta không có lừa người! Ta thực sự nhìn thấy phụ thân cùng một a di khác đi cùng nhau.” Tiểu Quân Lạc không khỏi nóng nảy, mắt dáo dác nhìn bốn phía, giống như muốn đào ba tấc đất để tìm ra Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghi hoặc, nếu Quân Lạc nhất thời đùa dai một chút sẽ không tiếp tục đùa nàng sau khi nàng trầm mặt, còn Quân Khuynh Vũ không phải nói hôm nay có chuyện cần xử lý sao, sao có thể ở cùng một chỗ với nữ tử khác? Khi Lạc Khuynh Hoàng lâm vào đăm chiêu, cánh tay phấn nộn của Quân Lạc một lần nữa kéo tay áo Lạc Khuynh Hoàng, hưng phấn nói, “Mẫu thân, phụ thân kìa!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn theo hướng Quân Lạc chỉ, quả nhiên trong biển người có thấy một người mặc hồng y cực kỳ bắt mắt.
Hồng y như hỏa, ngọc thụ lâm phong, ngay cả ở trong đám người cũng không chút nào vùi lấp được hào quang của hắn, ngoại trừ Quân Khuynh Vũ thì còn ai ở đây?
Trên mặt hắn dường như đang tươi cười bất đắc dĩ, mắt hoa đào hẹp dài hiện lên một tia ấm áp, mà nữ tử xinh đẹp khả ái bên cạnh hắn mặc y phục màu phấn hồng, trên đầu cài một bông hoa, thoạt nhìn không hề mị tục mà ngược lại càng thêm đáng yêu.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ, nàng kia mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất thanh tú, khuôn mặt đơn thuần, nghịch ngợm, linh động. Dù vậy nàng ta ở cùng Quân Khuynh Vũ một chỗ nên nàng không thể khống chế được sinh ra cảm giác chán ghét.
“Quân Khuynh Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ cùng nữ tử kia, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia lạnh lùng. Nàng nhìn bọn họ, trên mặt thậm chí còn có ý cười thản nhiên, nhưng ý cười này không ở trong mắt, không thể che dấu bối rối chợt lóe lên.
Nàng kia nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi tới, tinh nghịch nhìn nàng, Điềm Điềm cười với Lạc Khuynh Hoàng, xoay người nói với Quân Khuynh Vũ nói, “Khuynh Vũ ca ca, đây chính là Khuynh Hoàng tỷ tỷ sao?”
Nàng gọi Khuynh Vũ ca ca, khẩu khí như vậy giống như đã gọi trăm ngàn lần, mà nàng ta gọi tiếng tỷ tỷ này, không khỏi làm nàng nhớ tới bọn tỷ muội trong phủ lục đục với nhau.
Có thể là do mang thai, có thể là do lời nói của Quân Lạc làm ảnh hưởng, có thể là do nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng cùng một chỗ với nữ tử khác mà khiếp sợ, Lạc Khuynh Hoàng cái gì cũng không có hỏi, liền xoay người trở về hoàng cung.
Quân Lạc dọc đường vẫn theo sau Lạc Khuynh Hoàng, chân ngắn chạy như bay nhưng không làm sao đuổi kịp bước chân của Lạc Khuynh Hoàng, hắn vừa chạy vừa ủy khuất gọi,” Mẫu thân chậm chút, đợi Lạc Nhi, mẫu thân, không phải chạy nhanh làm tổn thương muội muội a?”
Hiện tại Lạc Khuynh Hoàng đã không nghe thấy gì, chỉ giận đùng đùng về phòng mình, hung hăng khóa cửa phòng lại, không cho kẻ nào tiến vào, cũng không chịu ăn cơm.
Quân Khuynh Vũ đến vài lần đều bị Lạc Khuynh Hoàng chặn ở ngoài cửa, mà Quân Khuynh Vũ muốn mở miệng giải thích Lạc Khuynh Hoàng đều che lỗ tai lại không chịu nghe, Quân Khuynh Vũ đứng ở ngoài có chút dở khóc dở cười.
“Đều tại ngươi nhiều chuyện!” Quân Khuynh Vũ lườm Quân Lạc đang đứng ở bên ngoài một cái, tay dí trán nó, vừa tức giận vừa buồn cười.
Quân Lạc thấy Lạc Khuynh Hoàng tự giam mình trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn không khỏi bối rối. Nó bị Quân Khuynh Vũ cốc đầu, tức giận nhìn hắn, không cam lòng nói, “Con cũng không biết sao lại như vậy nha! Ai bảo người cùng nữ nhân khác đi dạo phố?”
Nghe Quân Lạc mới ba tuổi đã phát biểu một câu lão thành như vậy, bất đắc dĩ trong mắt Quân Khuynh Vũ càng nhiều, lại nhìn Quân Lạc trợn trắng mắt nhìn hắn, hắn tức khí nói, “Cái gì mà nữ nhân khác, đó là hôn thê của thúc thúc Mị Ảnh!”
Quân Lạc vẻ mặt giật mình, tay nhỏ bé che miệng, đôi mắt trong suốt trừng thật to, nhìn Quân Khuynh Vũ, “Cái gì? Phụ thân thật hư, ngay cả nữ nhân của hảo huynh đệ cũng muốn?”
Quân Khuynh Vũ nghe Quân Lạc nói vậy, thiếu chút nữa lộn cổ. Con ngươi đen nhánh cẩn thận nhìn Quân Lạc từ đầu tới chân, đứa nhỏ này thật sự chỉ mới ba tuổi? Sao hắn cảm thấy trình độ phúc hắc của nó đã ngang hắn? Kiếp trước hắn tạo nghiệt gì mà tự nhiên sinh ra một đứa con như vậy?
“Nhìn cái gì! Không muốn con giúp khuyên mẫu thân?” Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ từ trên xuống dưới đánh giá hắn, không khỏi liếc mắt xem thường, học Quân Khuynh Vũ hếch cằm.
Quân Khuynh Vũ thấy Quân Lạc có cách khuyên Lạc Khuynh Hoàng, lập tức thu hồi vẻ mặt xem thường, chỉ cần nó có cách làm cho Lạc Khuynh Hoàng hết giận là tốt rồi.
Lạc Khuynh Hoàng đang mang thai đứa nhỏ, nếu không ăn cơm thì sẽ tổn hại đến thân thể. Hắn chính là đau lòng Lạc Khuynh Hoàng, đối với đứa nhỏ trong bụng cũng có phần lo lắng, hắn thật sự sắp điên mất.
“Lạc Nhi ngoan. Phụ thân biết Lạc Nhi là đứa nhỏ nghe lời nhất, nhanh đi khuyên mẫu thân của con, bảo mẫu thân nghe phụ thân giải thích đi.” Quân Khuynh Vũ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Lạc, mỉm cười nói, bộ dạng giống hệt như kẻ buôn bán nhi đồng.
Quân Lạc khinh bỉ liếc Quân Khuynh Vũ một cái, cực kỳ đắc ý nói, “Vậy thì bổn hoàng tử đành giúp vậy!”
Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Lạc nhanh như chớp tiến vào phòng Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt chỉ có thể bất đắc dĩ tươi cười, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, ai bảo đây là đứa nhỏ của hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng nha?
Quân Lạc đi vào trong phòng, Lạc Khuynh Hoàng đang ngồi trên bàn bực bội, không ăn không ngủ, chỉ một mình ngồi một góc.
Bàn tay nhỏ bé của Quân Lạc cầm bát cơm, có vẻ khó khăn lắm mới đưa được đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt ngập nước mở to, thanh âm nũng nịu nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Mẫu thân, ăn cơm đi!”
“Không ăn!” Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ vẫn đang chìm trong lửa giận, thanh âm cũng không tốt lắm, tức giận trả lời.
Quân Lạc cũng không nổi giận, tiếp tục mở mắt ngập nước đáng thương nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Vậy mẫu thân đi ngủ đi!”
“Không ngủ!” Lạc Khuynh Hoàng vẫn kiên quyết.
Quân Lạc thấy thái độ Lạc Khuynh Hoàng như vậy, không khỏi đảo mắt long lanh, khẽ cắn môi, nghiêng nghiêng đầu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như muốn nói gì đó, Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Lạc không nói gì, liền quay đầu hỏi, “Quân Lạc, con rốt cuộc muốn nói cái gì?!”
“Lạc Nhi đang nghĩ, mẫu thân không ăn không ngủ được, sau này còn có nữ nhân khác ăn cơm của mẫu thân, ngủ cùng nam nhân của mẫu thân, không chừng còn có thể đánh Lạc Nhi!” Tiểu Quân Lạc vẻ mặt đáng thương, nước mắt đã rơi ra đến nơi nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
“Quân Khuynh Vũ! Chàng dám!” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Lạc nói vậy, rốt cuộc ngồi không yên, liền đứng dậy vọt ra khỏi phòng, chỉ còn Quân Lạc ngồi cười giảo hoạt.
Phụ thân, Lạc Nhi đã khuyên được mẫu thân ra ngoài, vể phần thái độ mẫu thân không được tốt đã không liên quan tới con nha.
Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng đi ra, mà Quân Khuynh Vũ đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy thì lập tức đi đến, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nhíu mày. Tuy rằng hắn đã lấy Hoàng Nhi được khá lâu, nhưng trước mặt hắn Hoàng nhi luôn ôn nhu, sao lại trở nên hung hãn như vậy?
“Hoàng Nhi, nàng hãy nghe ta giải thích!” Khó khăn lắm Lạc Khuynh Hoàng mới đi ra khỏi phòng, hắn phải nắm lấy cơ hội này, cho dù sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng không được tốt cũng không sao, hắn kiên trì giữ chặt Lạc Khuynh Hoàng, chân thành nói.
Lạc Khuynh Hoàng chưa hết tức giận, nhíu mi, trong mắt còn có lửa giận, rút tay ra, tức giận hỏi, “Chàng còn có gì giải thích?”
“Tử Linh là hôn thê của Mị Ảnh, hôm nay Mị Ảnh làm nhiệm vụ ta giao cho nên Tử Linh muốn ta đi dạo cùng nàng ta một chút.” Quân Khuynh Vũ nghĩ Lạc Khuynh Hoàng đã cho hắn cơ hội, lập tức lời ít ý nhiều nói.
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy Lạc Khuynh Hoàng lâm vào trầm mặc. Nếu quan sát kĩ trong lời nói, có thể tìm ra trên khuôn mặt không chút thay đổi của nàng có chút xấu hổ, giữa trán còn có mồ hôi lạnh.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra cô nương kia chính là vị hôn thê Mị Ảnh vẫn nhắc tới. Mị Ảnh cùng Quân Khuynh Vũ tình như huynh đệ, chả trách cô nương kia gọi Quân Khuynh Vũ là ca ca, gọi nàng là tỷ tỷ, cũng là xuất phát từ lễ nghi thường tình. Mà nàng kiểu lầm Quân Khuynh Vũ cùng Tử Linh, trước mặt Tử Linh còn nổi giận đùng đùng chạy đi, thật sự là dọa người, việc này nếu để cho Mị Ảnh cái tên mặt ngoài lạnh lùng nội tâm phúc hắc kia biết, còn không cười chết nàng nha!
“Chàng nói cái này làm gì, ta cũng không phải tức giận vì cái này.” Lạc Khuynh Hoàng không dám nhìn vào mắt Quân Khuynh Vũ, giọng nói cũng có phần không chắc chắn, tiếp tục nói, “Ta giận chàng gạt ta, không phải nói đi làm công vụ sao?”
“Hóa ra là vậy.” Quân Khuynh Vũ cười cười, nói, “Ta vốn là làm công vụ, nhưng chỗ Lưu Tô các quản lí đột nhiên xảy ra chuyện, ta phải phái Mị Ảnh đi xử lý, kết quả Tử Linh chạy đến đòi ta trả Mị Ảnh cho nàng ta, ta không còn cách nào khác, đành phải mang nàng ta đi chơi làm tâm tình nàng ta trở lại bình thường.
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ khi nói đến Tử Linh đều lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nghĩ đến mỗi lần Mị Ảnh đề cập đến Tử Linh đều là run rẩy, vậy Tử Linh này chắc cũng là một nữ tử làm cho người ta đau đầu.
“Nguyên lai là vậy, ta đã hiểu lầm chàng.” Lạc Khuynh Hoàng mặt không đỏ, tâm không động nói, đem lí do nàng ăn dấm chua đều ném đi hết, bởi vì Quân Khuynh Vũ lừa nàng tức giận so với ăn dấm chua tốt hơn, ít nhất không dọa người.
“Không phải lỗi của Hoàng Nhi, là ta không nói rõ ràng.” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng hiểu ra, liền cười nói, trong mắt toàn là sủng nịnh, hắn giữ chặt Lạc Khuynh Hoàng nói, “Có lẽ là do có thai, tính tình đều dễ bị kích động. Sinh con vất vả như vậy sau lần này, chúng ta không sinh nữa!”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nói vậy, cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể có một phu quân yêu thương chính mình, thật là may mắn của nàng.
Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng cười cũng cười, chỉ cần Lạc Khuynh Hoàng vui vẻ, hắn liền cảm thấy vui vẻ theo. Thực ra vừa rồi Lạc Khuynh Hoàng vụng về nói dối hắn làm sao có thể qua mắt hắn? Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng bởi vì bị lừa nên tức giận hay bởi vì ghen nên tức giận hắn cũng không phân biệt rõ?
Nhưng hắn biết tính Lạc Khuynh Hoàng, nhất định sợ là nói ra sẽ bị chê cười, cho nên mới mạnh miệng. Lạc Khuynh Hoàng không muốn thừa nhận, vậy hắn sẽ không đi vạch trần nàng, chỉ cần nàng cao hứng là được rồi.
Huống chi, cho dù vì có thai nên tính dễ bị kích động, nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng vì hắn ghen tuông, hắn vẫn rất vui. Trước đây hắn nói tình yêu cần tin tưởng, hắn liền phát hiện Lạc Khuynh Hoàng quá tin tưởng hắn, hắn nói gì nàng đều tin, giữa bọn họ không hề có mâu thuẫn, mà ngẫu nhiên ồn ào một trận như vậy mới có lạc thú.
“Bởi vì là con của chúng ta, nên ta không vất vả.” Lạc Khuynh Hoàng cầm tay Quân Khuynh Vũ, từng chữ từng chữ nói. Sinh con tất nhiên vất vả, nhưng vì người mình yêu liền không có gì vất vả.
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy cũng tràn đầy ý cười. Loại tươi cười này không giống với bất cần đời cùng tà mị, mà là ôn nhu sủng nịnh, loại tươi cười này, hắn chỉ cho Lạc Khuynh Hoàng xem.
Mặc kệ là mưa to gió lớn, vẫn là bình thản như nước, có thể làm bạn bên cạnh nàng, mới là người cả đời hắn quý trọng, Có thể gặp một người như vậy trong thiên hạ là mò kim đáy biển, nếu gặp được, tất phải yêu thương lẫn nhau.
Quân Khuynh Vũ đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, thấy Tiểu Quân Lạc lấp ló ở cửa phòng, không khỏi nhíu mày, tiểu gia hỏa này lại mang tới phiền phức gì cho hắn đây?
Đôi mắt đen như mực lướt qua một tia ôn nhu cùng bất đắc dĩ, khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười nghiền ngẫm, buông tấu chương trong tay, lặng lẽ bước đến cửa thư phòng, bước chân hắn cực kỳ cẩn thận, dường như muốn chơi trò mèo vờn chuột với Quân Lạc.
Tiểu Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ đến gần, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn chất lỏng trên sàn, mặt trắng nhỏ nở một nụ cười xấu xa.
“Lạc Nhi, lén lút ở cửa làm gì?” Quân Khuynh Vũ ra khỏi phòng liền thấy Quân Lạc, mà Quân Lạc đã thu ánh mắt lại, lông mi thật dài nhếch lên vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ có chút đau đầu. Lạc Khuynh Hoàng nói Quân Lạc có một đôi mắt mị hoặc lòng người giống hắn, nhưng hắn thề với trời, trong mắt hắn từ trước đều là tươi cười tà mị, có khi nào giả vờ vô tội nha?
“Phụ thân, ôm Lạc Nhi!” Quân Lạc thiên chân nhìn Quân Khuynh Vũ, nũng nịu nói.
Thực ra một đứa nhỏ ba tuổi làm nũng phụ thân là điều bình thường, nhưng đối với Quân Khuynh Vũ mà nói thì không bình thường, đôi phụ tử này ngày thường đều là tìm cách chỉnh nhau đến chết, chưa từng thấy Quân Lạc ngoan ngoãn đối với Quân Khuynh Vũ.
Quả nhiên Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, tiểu gia hỏa này lại bày trò gì, nhìn tay Quân Lạc ở sau lưng, Quân Khuynh Vũ cười cười nói với Quân Lạc, “Trong tay Lạc Nhi có cái gì? Không cho phụ thân xem, phụ thân sẽ không ôm con!”
Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ một bước dẫm vào chất lỏng kia, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, đưa tay từ sau lưng ra, cười ngây thơ, giọng nói có chút ủy khuất, “Không có! Phụ thân không tin Lạc Nhi!”
Quân Khuynh Vũ thấy Quân Lạc làm bộ muốn khóc, lòng cứng rắn cũng mềm đi. Quân Lạc tuy rằng thông minh giảo hoạt hơn so với đứa nhỏ bình thường một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, muốn hắn ôm là chuyện bình thường, là hắn nghĩ quá nhiều.
Nghĩ đến đấy, Quân Khuynh Vũ vươn tay ra bế Quân Lạc, sủng nịnh nhéo mũi Quân Lạc, ôn nhu nói, “Lạc Nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không được khóc nhè.”
Quân Lạc được Quân Khuynh Vũ ôm trong lòng, khó có lúc nghe được giọng nói ôn như của Quân Khuynh Vũ, lông mi cong chớp chớp, dường như còn có chút nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nó hơi chột dạ nhìn Quân Khuynh Vũ, lại cụp mi.
Phụ thân không phải luôn không thích nó sao, sao có thể ôn nhu như vậy? Nhưng không còn cách nào. Người kia nói phụ thân dẫm lên trên sẽ bị dính, nó lo lắng dính không đủ chặt mới bảo phụ thân ôm hắn, làm cho phụ thân dính chặt một chút, hiện tại có lẽ đã đủ tốt.
“Lạc Nhi, đang nghĩ gì?” Quân Khuynh Vũ cười thực tươi, cho thấy tâm tình hiện tại của hắn rất tốt, con ngươi đen nhánh nhìn Quân Lạc. Đứa nhỏ này luôn ồn ào, sao đột nhiên trở nên im lăng như vậy, đến hắn còn không quen.
Tuy rằng Quân Lạc luôn tìm thêm phiền toái cho hắn, luôn làm hắn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu thương Quân Lạc, bình thường còn tiếc nó bị đánh. Quân Lạc thật sự rất huyên náo, nhưng đột nhiên yên tĩnh lại làm hắn có chút khó thích ứng.
“Không nghĩ gì hết, phụ thân ôm Lạc Nhi mệt rồi, hay là thả Lạc Nhi xuống, chúng ta cùng đi tìm mẫu thân đi!” Quân Lạc che giấu giảo hoạt trong mắt, cười hì hì với Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ ít khi không bị Quân Lạc mang đến phiền toái, lại trở nên nhu thuận, tâm tình rất tốt, thả Quân Lạc xuống, Quân Lạc vội vàng chạy về phía trước. Quân Khuynh Vũ cũng muốn đuổi theo, nhưng dưới chân không thể nhấc lên, cũng không thể nhúc nhích. Chân hắn tuy rằng dính lại, nhưng bởi vì chuẩn bị đuổi theo Quân Lạc nên thân mình đã ngả về phía trước. Mắt thấy mình sẽ bị ngã nhào, may mà hắn võ công hơn người, xoay một cái ổn định lại.
“Quân Lạc!” Vừa mới thăng bằng lại, Quân Khuynh Vũ lập tức hướng về Quân Lạc cách đó không xa, rít gào.
Nói không sai Quân Lạc tên quỷ này có khi nào nhu thuận, hóa ra là để chỉnh hắn! Nó ở cửa phòng lén lút, hóa ra là cố tình dẫn hắn đi ra? Rốt cuộc hắn dính phải cái gì vây!? Hắn thực sơ suất, tự nhiên nhiều lần bị một đứa nhỏ lừa.
“Lạc Nhi không cố ý, Lạc Nhi chỉ không cẩn thận.” Quân Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Quân Khuynh Vũ, thè lưỡi, ra vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.
Nếu không phải sớm biết bản tính phúc hắc của Quân Lạc, Quân Khuynh Vũ sẽ không bị Quân Lạc ra vẻ vô tội đáng thương lừa gạt. Đều nói dạy con đều từ cha mà ra, hắn còn chưa dạy, Quân Lạc đã đem hắn chỉnh từ đầu tới chân nha, hắn còn dạy gì nữa?!
Nhưng Quân Khuynh Vũ lại không biết vì sao Quân Lạc giảo hoạt như vậy, ngoại trừ do trời sinh thông minh còn là vì đi theo hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng lâu ngày, hắn tính kế người khác như thế nào, Quân Lạc chính là tính kế lại hắn như vậy, nhưng Quân Lạc dùng cách của tiểu hài tử, còn hắn tính kế, chỉ có khả năng là muốn lấy mạng người khác.
“Không cẩn thận?” Quân Khuynh Vũ hiển nhiên không tin lời Quân Lạc, hắn nhíu mày nhìn Quân Lạc, đơn giản cởi giày, đi chân trần chạy đến trước mặt Quân Lạc, một phen túm Quân Lạc vào trong tay.
Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ cởi giày chạy đến thì hoảng sợ, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Quân Khuynh Vũ bắt được, lập tức đáng thương nhìn Quân Khuynh Vũ, nức nở nói, “Phụ thân, Lạc Nhi sai rồi.”
Quân Khuynh Vũ cố ý không nhìn mặt Quân Lạc, mỗi lần sau khi Quân Lạc chỉnh hắn xong liền bày ra một bộ đáng thương, mà hắn luôn mềm lòng. Vì sao lại bị lừa? Bởi vì mỗi lần Quân Lạc nói nó sai rồi với hắn xong, lại tiếp tục làm ra đủ trò để chỉnh hắn.
Quân Khuynh Vũ nhìn chất lỏng dính ở giày, vờ như sẽ ném Quân Lạc vào chỗ đó, Quân Lạc sợ hãi hô, “Mẫu thân, người đã đến rồi! Mau tới cứu Lạc Nhi!”
Quân Khuynh Vũ nghe vậy liền thả Quân Lạc xuống, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng đâu, lại nhìn Quân Lạc bấy giờ đã chạy rất xa, thân ảnh nhỏ nhắn chạy bình bịch, chân ngắn chạy như bay, bộ dạng kia thực rất đáng yêu.
Quân Khuynh Vũ nhìn bóng Quân Lạc chạy nhanh như chớp, trên mặt tươi cười bất đắc dĩ, trong mắt ẩn giấu một tia yêu thương. Nếu hắn thật sự muốn đuổi theo Quân Lạc, nó sao có thể chạy thoát? Mà vừa rồi hắn cũng không định ném nó xuống, chỉ là hù dọa nó để nó ngoan một chút mà thôi. Nếu Quân Lạc không phải con hắn, nếu không phải hắn có lòng dung túng Quân Lạc, đừng nói là Quân Lạc ba tuổi, khắp thiên hạ cũng chưa ai có thể đem Quân Khuynh Vũ hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu có thì chỉ là hắn đang tính kế người khác.
“Liễu Cẩn Nguyệt! Ngươi nha đầu chết tiệt kia! Ta sẽ tìm Thất ca ca phân xử!” Quân Lạc vừa mới biến mất trước mặt Quân Khuynh Vũ, hắn lại nghe thấy thanh âm hùng hổ của Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa đã mười lăm tuổi, cũng không còn nhỏ, mấy năm nay Quân Khuynh Vũ cố ý bồi dưỡng Quân Diệp Hoa, công phu của Quân Diệp Hoa không chỉ tăng lên nhanh chóng, mà mưu lược chính trị cũng tiến bộ không ít, chỉ duy tính tình này, vẫn thẳng thắn như vậy.
“Phân thì phân, ta không tin Hoàng đế ca ca sẽ giúp ngươi!” Theo sát sau Quân Diệp Hoa là thanh âm lanh lảnh của nữ tử, quả nhiên là tam tiểu thư Thừa tướng phủ, Liễu Cẩn Nguyệt.
Liễu Cẩn Nguyệt nay cũng đã mười bốn. Năm đó Lạc Khuynh Hoàng vừa liếc mắt một cái đã hấp dẫn hắn, mà Liễu Cẩn Nguyệt lúc đó là một tiểu cô nương không rành thế sự, nhưng ai nói như vậy không tốt? Trưởng thành, tàn khốc, lạnh lùng, nếu có thể vô tư vô lự như vậy không có gì là không tốt.
Khóe môi nở nụ cười, Quân Khuynh Vũ nhìn hai người hỏi, “Sao vậy, lại có chuyện gì?”
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt khắc khẩu hắn đã quen thuộc, đến một món điểm tâm, một bộ y phục bọn họ đều có thể ầm ĩ nửa ngày.
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đi đến trước mặt Quân Khuynh Vũ, liếc mắt một cái thấy hai chân trần của hắn, không khỏi kinh ngạc. Mà Quân Khuynh Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không để ý hai chân không mang giày của mình, trên mặt hắn không chút quẫn bách mà tươi cười nhìn bọn họ. Cho dù thế nào, hắn vẫn như vậy, ngược lại người ta còn không cảm thấy hắn không mang giày thì chật vật, mà còn cảm giác bất đồng.
“Hoàng đế ca ca, Quân Diệp Hoa cưỡi ngựa thua ta mười lượng bạc mà không nhận!” Liễu Cẩn Nguyệt thấy Quân Diệp Hoa không nói gì, liền tiên hạ thủ vi cường nói trước.
Quân Diệp Hoa nhíu mi nhìn Liễu Cẩn Nguyệt giành trước nói, trên mặt thanh tú lộ vẻ khinh thường, nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất ca ca, Liễu Cẩn Nguyệt nha đầu chết tiệt này gian lận! Nếu nàng ta không gian lận, ta sao có thể thua?”
Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, ban đầu kiêu ngạo có phần thu lại, mắt đảo một vòng, chết còn mạnh miệng không phục nói, “Gian lận thì sao, cũng là ngươi thua! Chúng ta tỷ thí thắng thua, không nói gì đến gian lận hay không hết!”
Quân Khuynh Vũ nghe xong, nhìn Quân Diệp Hoa một cái, chậm rãi nói, “Diệp Hoa nhớ kỹ, mặc kệ vì lí do gì, đệ cũng đã thua rồi. Nếu ở trên chiến trường bị người ta thiết kế, đệ đã mất mạng, e rằng cả cơ hội để chỉ trích người ta còn không có! Cho nên đệ phải cẩn thận, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, đệ đều có thể chiến thắng!”
Quân Diệp Hoa ngẩn người nhìn Quân Khuynh Vũ, ban đầu hắn chỉ có ý đùa giỡn với Liễu Cẩn Nguyệt một chút thôi, hắn cũng không tiếc mười lượng bạc kia, hắn chỉ muốn hơn thua với Liễu Cẩn Nguyệt, nhưng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, hắn cũng có chút suy tư.
Quân Khuynh Vũ nói đúng, hiện tại hắn cùng Liễu Cẩn Nguyệt tỷ thí cưỡi ngựa, cho dù Liễu Cẩn Nguyệt giở trò nhưng hắn vẫn là thua, mà sau này nếu ở trên chiến trường, một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng, hắn ngay cả cơ hội chỉ trích người ta còn không có.
Hắn vẫn còn quá xa mới bằng Quân Khuynh Vũ, vậy mà hắn còn dõng dạc muốn cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường, ngay cả một Liễu Cẩn Nguyệt còn không thắng được, hắn sao có thể cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường?
Liễu Cẩn Nguyệt cũng không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói đến chiến trường, phức tạp nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thấy vậy cười nói, “Diệp Hoa nên biết đạo lý này, thân ở địa vị cao, sẽ hiểu được binh bất yếm trá.”
Trong mắt đen nhánh hiên lên sự sâu xa, Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Liễu Cẩn Nguyệt, thong dong nói, “Làm người làm việc muốn quang minh lỗi lạc, không nên nghĩ đến những thủ đoạn.” Sau đó hắn lại nhìn sang Quân Diệp Hoa, tiếp tục nói, “Nhưng nếu người ta đối với đệ dùng thủ đoạn, đệ cũng không cần nương tay. Đến khi nào người ta dù muốn đào thoát thế nào cũng không chạy được đệ tính kế, đến lúc đó đệ sẽ chân chính cường đại.”
“Ân, ta hiểu rồi, Thất ca ca!” Quân Diệp Hoa nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn nhất định phải giống như Thất ca ca, mặc kệ người khác dùng thủ đoạn gì với hắn, hắn cũng nhất định chiến thắng!
Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt, trong hiện hiện lên chút ôn nhu. Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt được hắn cùng Liễu Tư Triệt bảo hộ nên bọn họ đến thời điểm này vẫn còn có thể vô sự hồn nhiên.
Không nói đến Liễu Cẩn Nguyệt, Quân Diệp Hoa sinh ra trong hoàng thất luôn luôn muốn học hỏi. Hắn không có khả năng bảo hộ bọn họ cả đời, tương lai Cẩm quốc, thậm chí là cả thiên hạ đều sẽ giao cho Quân Diệp Hoa, nếu hiện tại hắn không làm cho Quân Diệp Hoa trở nên cường đại, vậy thì sau này chờ đợi hắn, chỉ là diệt vong.
“Ca ca.” Giọng nói của Liễu Cẩn Nguyệt cắt đứt mạch suy nghĩ của Quân Khuynh Vũ, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu Tư Triệt một thân tử y đã ở trước mặt hắn, ba năm dường như chưa từng lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt hắn, vẫn phong thái tuyệt luân, thanh nhã vô song như vậy.
“Tư Triệt tìm ta có chuyện gì?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nói với Liễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt liếc Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, nhếch môi cười, “Vốn là đến vì hôn sự của Liễu Cẩn Nguyệt, không ngờ hai người các ngươi vừa lúc cũng ở chỗ này.”
Quân Khuynh Vũ nghe vậy ý vị thâm trường nhìn Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, “Nếu Tư Triệt đã mở miệng, tuổi của hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự này cũng nên định thôi.”
“Ai muốn lấy nàng ta!”
“Ai muốn gả cho hắn!”
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đồng thời lên tiếng, không ai chịu nhường ai, khi nghe thấy lời nói của đối phương, trong mắt đều hiện lên một tia thất vọng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nhau.
“Quân Diệp Hoa! Cần ngươi không lấy sao! Bổn cô nương còn không muốn gả cho ngươi đâu!” Liễu Cẩn Nguyệt tức giận quát Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa cũng không yếu thế lườm Liễu Cẩn Nguyệt, không chút nhân nhượng nói, “Hừ! Ngươi đồ chết tiệt này, ta xem ngươi cả đời sẽ không ai thèm lấy!”
“Ngươi…Ngươi…” Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa, vừa run rẩy vừa giống như ủy khuất. Nàng ta cho dù thiên chân ngay thẳng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, Quân Diệp Hoa lại là nam tử nàng ta thích, lời này nói ra thực có lực sát thương mạnh.
Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa một lúc lâu không nói nên lời, sau đó đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, nước mắt như trân châu từng hạt rơi xuống. Liễu Tư Triệt thấy Liễu Cẩn Nguyệt khóc, trong mắt lướt qua một tia đau lòng, nhưng cũng chỉ đứng một bên, không có ý định mở miệng an ủi, Quân Khuynh Vũ cũng có vẻ không liên quan tới mình.
Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt nức nở thì sợ hãi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Liễu Tư Triệt có vẻ không định an ủi càng sốt ruột, liền lau nước mắt cho Liễu Cẩn Nguyệt, “Cẩn Nguyệt ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói dối để chọc ngươi giận thôi, ta không cố ý!”
“Ô ô ô… Không cần ngươi lo. Ta chính là không có ai muốn!” Liễu Cẩn Nguyệt vừa khóc vừa đẩy Quân Diệp Hoa ra, càng lúc khóc càng thương tâm.
Quân Diệp Hoa đứng một chỗ không yên, đau lòng nhìn Liễu Cẩn Nguyệt nói, “Ai nói ngươi không ai muốn! Ta muốn! Ta lấy ngươi còn chưa được sao?”
Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy ngay lập tức ngừng khóc, nước mắt còn đọng lại trên mi, dường như rất kinh ngạc, đôi mắt chưa khô chớp chớp nhìn Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa bị Liễu Cẩn Nguyệt nhìn đến ngượng ngùng, một lúc sau mới ấp úng, “Ngươi trả lời ta đi, gả hay không gả?”
Khuôn mặt Liễu Cẩn Nguyệt liền đỏ lên, cúi đầu không trả lời, mà lông mi của nàng ta cụp xuống đã che mất thần sắc của nàng ta.
Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy thì cùng nhau cười, hai hài tử này đúng là một đôi oan gia.
“Một khi đã vậy, trẫm liền làm chủ, nửa tháng sau thành hôn đi.” Quân Khuynh Vũ nhìn hai người bọn họ, nhếch môi chậm rãi nói.
Hai người vẫn cúi đầu không lên tiếng, còn đâu dáng vẻ ầm ĩ lúc trước?
Danh sách chương