Hoàng cung Cẩm Quốc.

Quân Khuynh Vũ nhìn tin tức truyền tới, ánh mắt phức tạp, dung nhan lạnh như băng.

Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên nhìn thấy tin tức kia, lông mày nhíu lại, ánh mắt trào phúng, cười lạnh: "Tư Triệt phi lễ Lăng Vũ Lưu? Tây Quyết và Lăng Quốc vì muốn tìm cớ đánh Cẩm Quốc mà chuyện gì cũng làm được!"

"Vũ Lưu là công chúa Lăng Quốc, còn là Hoàng Hậu Tây Quyết, tội danh phi lễ Vũ Lưu này quả thật không nhỏ." Quân Khuynh Vũ đứng trong bóng râm, cả người ẩn vào trong, tản mát ra hơi thở cô tuyệt, sự kiên quyết tại nơi âm u này như tỏa ra hào quang rực rỡ, hắn câu môi cười lạnh: "Muốn Cẩm Quốc cho một cái công đạo? Âu Dương Triệt thật biết đánh bàn tính!"

"Tội danh lớn như vậy, nếu xử trí nhẹ, Tây Quyết và Lăng Quốc tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu xử trí nặng, tất khiến mọi người coi thường Cẩm Quốc, cho rằng nước ta không chịu nổi Tây Quyết Lăng Quốc. Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ nếu biết việc này tất nhiên bỏ Cẩm Quốc theo hai nước kia." Lạc Khuynh Hoàng mím môi, ánh mắt buồn bực.

"Nửa tháng nay, ta thấy nội chính Cẩm Quốc đã bình phục trở lại. Quân Hiền Tề bị phái đến phía Bắc, thế cục Cẩm Quốc có thể nói đã ổn định. Nếu Âu Dương Triệt muốn ta cho một cái công đạo thì ta đây sẽ tự mình đến Tây Quyết, xem bọn họ có thể ngoạn ra cái trò gì nữa!" Ống tay áo của Quân Khuynh Vũ ở trong gió lay động như cự long bay lượn trên không, bộ dáng yêu dị dường như không để vạn vật trên thế gian này vào mắt.

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, mày khẽ cau nhưng Lạc Khuynh Hoàng không ngăn cản. Bây giờ nội chính Cẩm Quốc đã ổn định, lúc này Quân Khuynh Vũ rời Cẩm Quốc cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn nào. Huống chi Quân Hiền Tề hiện giờ bị điều đến phía Bắc, đương nhiên có đi không về. Mặc dù Quân Khuynh Vũ bị Tây Quyết lợi dụng điểm yếu cũng vô pháp tạo ra nội loạn ở Cẩm Quốc.

Nhưng lần này Quân Khuynh Vũ đi Tây Quyết vẫn có nguy hiểm như trước. Bởi vì không biết Tây Quyết và Lăng Quốc tột cùng có tâm tư gì.

"Hoàng nhi không cần lo lắng. Tây Quyết và Lăng Quốc vừa mới liên hôn, liên minh vẫn chưa bên vững, bọn họ sẽ không chọn việc động thủ sau lưng đâu. Huống chi, nếu bọn họ thật muốn ra tay sẽ không nghĩ tới đòi ta cho họ một cái thuyết pháp mà trực tiếp giết Tư Triệt rồi bức ta khai chiến rồi." Trong mắt Quân Khuynh Vũ là sự thâm trầm mang theo loại bày mưu nghĩ kế, dường như mọi việc trên đời này đều trốn không khỏi suy nghĩ của hắn.

Nghe xong lời này của Quân Khuynh Vũ, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ đồng ý. Nếu Tây Quyết và Lăng Quốc thật sự muốn ở sau lưng khai chiến, ít nhất có thể trực tiếp giết Liễu Tư Triệt mà không phải bắt Quân Khuynh Vũ cho cái thuyết pháp như vậy, hành động này của Tây Quyết đúng là muốn đả kích đến địa vị Cẩm Quốc, muốn vơ vét được chỗ tốt mà thôi.

"Ta đi theo huynh." Lạc Khuynh Hoàng trầm mặc một hồi, ánh mắt mới kiên định, cố chấp nói.

Mặt Quân Khuynh Vũ hơi nghiêng sang, bởi vì đứng trong bóng râm nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy trong mắt hắn có nhiều điểm sáng, hắn chậm chạp ra khỏi bóng râm, cái cằm trơn bóng ưu nhã hất lên lộ ra độ cong mê người, thoạt nhìn vô cùng nhu hòa nhưng ánh mắt hắn lại sắc bén như chim ưng, hắn cong môi mang theo hàm súc: "Được. Vậy thì cùng đi. Có điều cái công đạo này ta sẽ không cấp cho!"

Nghe được lời này, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng toát lên ý cười, con ngươi đen láy tao nhã mà người bình thường không thể với tới, môi nàng gợi lên ý cười yêu dị đầy hàm súc, y phục trắng thuần ở trong gió phất lên, gương mặt tuyệt mỹ cuồng ngạo nói: "Nếu bọn họ nhất định muốn cái công đạo này thì tùy tâm ý bọn họ, sợ gì khai chiến?!"

"Hoàng nhi nói phải. Với tình huống hiện nay, cho dù có khai chiến thì Cẩm Quốc chưa chắc sợ Tây Quyết, Lăng Quốc!" Quân Khuynh Vũ nhìn nụ cười cuồng ngạo mà tuyệt mỹ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt hắn cũng gợi lên ý cười tà mị bá đạo, tựa như hắc diệu thạch lóe sáng tràn ngập khí phách.

Trước kia hắn chưa muốn phát sinh mâu thuẫn với Tây Quyết Lăng Quốc, chủ yếu là vì nội chính Cẩm Quốc còn chưa ổn định nhưng trong nửa tháng bận rộn này, hắn đã khôi phục nội chính Cẩm Quốc, hơn nữa việc quấy rối ở phía Bắc có thể nói là ông trời đã an bài cho hắn một cơ hội cực tốt, nhanh chóng trừ bỏ kẻ hậu hoạn Quân Hiền Tề này, càng cho hắn một đối tượng hợp tác mạnh, không thể không nói thế cục đã nghịch chuyển.

Huống chi lấy thái độ Tây Quyết và Lăng Quốc, tuy hai nước đã liên hôn nhưng khoảng cách cùng nhau tiến thoái chỉ sợ còn rất xa, mà nói khác đi, cho dù Lăng Vũ Lưu, Lăng Dịch Hiên và Âu Dương Triệt đồng tâm hiệp lực thì Lăng Quốc cũng không phải chỉ có Lăng Vũ Lưu và Lăng Dịch Hiên định đoạt!

Lăng Cảnh Lan mới chân chính là thái tử còn chưa nói tới đâu. Lăng Cảnh Lan không được Hoàng đế Lăng Quốc sủng ái, lại do cái gọi là hợp mưu với Quân Kiền Linh hãm hại thân đệ đệ bị đả kích mạnh, bề ngoài thoạt nhìn địa vị thái tử đầy nguy cơ nhưng kỳ thực hắn ta ở Lăng Quốc luôn ngầm bồi dưỡng thế lực cũng đủ để lay động toàn bộ Lăng Quốc.

"Chẳng qua chuyện của Vũ Lưu ở trên đại điện mọi người đều thấy, muốn thay Tư Triệt rửa sạch oan khuất, chỉ sợ không dễ dàng." Quân Khuynh Vũ trầm mặc một hồi, khẽ nhíu mi tâm nói.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, vẻ mặt như có suy nghĩ.

Trước mặt nhiều người phi lễ Lăng Vũ Lưu. Chuyện này căn bản không cần tra, thậm chí không cần đi hỏi Liễu Tư Triệt cũng biết Tây Quyết và Lăng Quốc giở trò. Chớ nói lấy sự thông minh, có chừng mực của Liễu Tư Triệt tuyệt đối không thể làm ra chuyện ngu xuẩn này. Nói tới việc Liễu Tư Triệt đối với Lăng Vũ Lưu, lúc trước nàng ta cầu khẩn y như vậy, y cũng không chịu cưới, nay làm sao có thể làm ra chuyện phi lễ Lăng Vũ Lưu? "Nếu để cho mọi người đều biết Lăng Vũ Lưu một lòng muốn gả cho Liễu Tư Triệt, lại bị y cự tuyệt mà bị đả thương nên mới gả cho Âu Dương Triệt. Huynh nói, mọi người đối với việc ngày ấy sẽ có cảm tưởng thế nào?" Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, vẻ mặt hờ hững.

Nàng biết nếu làm như vậy, tất nhiên đối với Lăng Vũ Lưu đả kích không nhỏ. Nhưng vì để Liễu Tư Triệt rửa sạch oan tình cũng chỉ có biện pháp này, muốn trách chỉ nên trách Lăng Vũ Lưu làm bậy không thể sống.

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, hơi nhấp môi, trong mắt che đậy một tầng sương mù nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, trầm mặc một lát, ánh mắt hắn lại toát ra một tia trong trẻo lạnh lùng, nhếch môi cười nói: "Hoàng nhi nói rất đúng. Nếu Vũ Lưu lựa chọn phương thức đê tiện như vậy đối phó Tư Triệt và Cẩm Quốc, thì nên học được cách gánh vác hậu quả!

Muốn thu thập chứng cớ Lăng Vũ Lưu một lòng thích Tư Triệt, có lẽ không khó?" Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng giảo hoạt, nhướng mày nhìn Quân Khuynh Vũ, chậm rãi nói.

Quân Khuynh Vũ cười, vòng tay ôm Lạc Khuynh Hoàng, nói: "Đương nhiên không khó. Mấy chuyện này ra không lo lắng, ta chi lo đi đường mệt nhọc, đối với thân thể nàng không tốt."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói thế, theo bản năng đưa tay vuốt ve bụng mình, bất tri bất giác đứa nhỏ này đã năm tháng, bụng của nàng cũng rất to rồi.

Ánh mắt nàng trở nên mềm mại, miệng nở nụ cười dịu dàng lại kiên quyết nói với Quân Khuynh Vũ: "Không sao. Chúng ta đi đường chậm một chút là được."

Ngày hôm sau. Quân Khuynh Vũ lệnh Quân Diệp Hoa giám quốc, phái Lạc Vân Chỉ, Liễu Viễn Chinh và Lục bộ Thượng thư phụ tá hắn ta. Còn bản thân dẫn Lạc Khuynh Hoàng đi Tây Quyết.

Trên con đường từ Cẩm Quốc thông với Tây Quyết có một cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo. Bốn con ngựa kéo đều là lương câu ngày đi ngàn dặm, mà hai bên xe ngựa còn phủ mành lưu tô tinh xảo. Thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá, tốc độ xe ngựa cực nhanh nhưng cũng cực bền vững.

Trong xe lót thảm dày, ngồi bên trên cực kì thoải mái hoàn toàn không có cảm giác xe ngựa xóc nảy, ngược lại vững chãi như ngồi trong phòng bình thường.

Quân Khuynh Vũ vận một thân hồng y, giữa ngực hơi mở mang theo vẻ tà mị mê hoặc lòng người, trường mi nhập tấn, mắt hạnh hẹp dài di chuyển, khóe miệng hắn vểnh lên lười biếng nhìn nữ tử ngồi đối diện.

Lạc Khuynh Hoàng khẽ cau mày, ánh mắt đen láy điểm tinh quang, khóe môi hơi mím lộ ra suy tư, ngón tay thon dài kẹp một quân cờ trắng nhìn bàn cờ.

"Xem ra kì nghệ của ta cần phải nâng cao rồi." Lạc Khuynh Hoàng thoáng nhìn bàn cờ, làm như hết cách nói.

Thế cờ này nàng và Quân Khuynh Vũ đã hạ khoảng chừng bốn canh giờ. Nàng thận trọng, từng bước cẩn trọng nhưng vẫn bại dưới tay Quân Khuynh Vũ. Cho tới này, nàng đối với kì nghệ của mình cực kỳ kiêu ngạo nhưng từ khi gặp Quân Khuynh Vũ nàng mới biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

"Phu nhân khiêm tốn rồi, theo thuộc hạ thấy, kì nghệ của phu nhân cũng rất cao. Trong thiên hạ ngoài chủ tử, sợ rằng không có người có thể thắng được phu nhân." Huyền Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng than thở , lập tức mở miệng tán dương.

Lạc Khuynh Hoàng liếc qua Huyền Vũ, lộ ra tươi cười dịu dàng.

Hành trình đến Tây Quyết lần này, Quân Khuynh Vũ không mang theo thị vệ hoàng cung, mà dẫn ba hộ pháp Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và một mình Lạc Khuynh Hoàng đi một đường. Về phần Bạch Mộ bị Quân Khuynh Vũ giữ lại kinh thành, thứ nhất là muốn cho hắn ta và thập nhất công chúa có nhiều thời gian ở chung, thứ hai là vì để hắn nắm giữ Lưu Tô các ở kinh thành, tùy thời giúp Quân Diệp Hoa.

Một đường này ít nhiều đã đi được mười ngày. Thanh Long luôn ở bên ngoài đánh xe, chỉ đến buổi tối dừng lại bọn họ mới có thể cùng nhau ăn cơm. Còn Huyền Vũ và Chu Tước ngồi trong xe với bọn họ.

Mấy ngày ở chung, Lạc Khuynh Hoàng đối với ba vị hộ pháp ít nhiều có vài phần hiểu biết.

Thanh Long và nàng quan hệ không tệ, cũng rất kính trọng nàng, Nhiều ngày nay vẫn như cũ nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, đối với nàng ôn hòa kính trọng. Mà Huyền Vũ, thời điểm bắt đầu vốn không thích nàng nhưng có lẽ biết chuyện huyết cổ, không khỏi đối với nàng khâm phục hơn mấy phần, nhiều ngày ở chung đã tốt hơn rất nhiều.

Lạc Khuynh Hoàng dần cảm thấy, tuy Huyền Vũ thoạt nhìn tâm cao khí ngạo nhưng cũng không khó ở chung.

Nhưng Chu Tước thì ngược lại, tuy ở trước mặt nàng ôn hòa thân cận nhưng dưới đáy mắt luôn che dấu ghen ghét. Dù nàng nhìn ra nhưng vẫn bình tĩnh, không cần thiết đánh vỡ loại hòa nhã mặt ngoài này.

"Không phải đâu. Trừ Liễu công tử còn chưa có người nào có thể chơi cờ chung với chủ tử lâu như vậy mà còn chưa bị thua." Chu Tước nghe Huyền Vũ nói thế, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ xinh đẹp, trong con người mị nhãn như tơ, dường như mang theo vẻ mị hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, làm như có thâm ý khác nói: "Thật không biết kì nghệ của phu nhân so với Liễu công tử thế nào?"

"Có thắng có bại." Lạc Khuynh Hoàng cong môi thản nhiên đáp.

Cuộc đời nàng chơi cờ chưa từng gặp địch thủ. Duy độc Liễu Tư Triệt và Quân Khuynh Vũ. Đánh với Liễu Tư Triệt thì tàm tạm, hai người có thể nói ngang sức ngang tài, có thắng có bại, nhưng đánh cùng Quân Khuynh Vũ vẫn chưa thắng bao giờ. Điều này làm Lạc Khuynh Hoàng càng cảm thụ sâu sắc tâm tư sâu khó lường của Quân Khuynh Vũ, may mắn hắn là chồng nàng chứ không phải địch nhân.

Có phu quân như thế sẽ làm lòng người an tâm mà ngược lại làm địch nhân sẽ làm lòng người rét lạnh.

Có điều những lời này của Chu Tước trọng điểm hiển nhiên không phải kì nghệ nàng. Chu Tước ái mộ Quân Khuynh Vũ, nàng đương nhiên biết rõ, bởi vậy đối với sự ghen ghét của Chu Tước, nàng cũng nhất thanh nhị sở. Chẳng qua biểu hiện trước đây có vẻ rõ ràng, mà hiện tại vướng Quân Khuynh Vũ, Chu Tước cố ý biểu hiện thân thiết với nàng những lời này vẫn không thiếu châm chọc, dò xét.

Những lời này thoạt nhìn như muốn hỏi kì nghệ nàng, kỳ thực là châm chọc nàng và Liễu Tư Triệt có quan hệ thân hậu.

"Tư Triệt là người duy nhất thắng ta." Quân Khuynh Vũ gần như không chú ý sự châm chọc trong lời nói của Chu Tước, ánh mắt đen tuyền chưa từng nhìn Chu Tước, chính là vẫn chuyên chú nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi cong lên đầy yêu nghiệt. trong biếng nhác lại lộ ra sự tự tin, chậm chạp nói: "Có điều chi thắng quá một lần thôi."

Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ trở mình một cái xem thường.

Liễu Tư Triệt và Quân Khuynh Vũ là sư huynh đệ đồng môn, kì nghệ thường ngày đương nhiên có rèn giũa. Kì nghệ Liễu Tư Triệt quả thật cao hơn nàng một chút, có thế thắng Quân Khuynh Vũ một lần không phải không có khả năng. Chẳng qua Quân Khuynh Vũ người này có cần cường điệu cái câu chỉ thắng quá một lần thế không, đây là muốn biểu đạt cái gì?

"Chủ tử kì tài cao tuyệt. Tất nhiên khó gặp địch thủ." Chu Tước nghe được lời Quân Khuynh Vũ, trong mắt hiện lên một tia ái mộ khâm phục nhưng được nàng ta che dấu rất tốt, chỉ nở nụ cười quyến rũ phong lưu nói với Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ miễn cưỡng dựa lưng ra sau, cả mí mắt cũng không nâng, khóe môi không chút để ý cười, chậm chạp nói: "Đợi một thời gian nữa, Hoàng nhi nhất định thắng được ta."

Lời này của Quân Khuynh Vũ không phải giả. Lạc Khuynh Hoàng vốn là nữ tử trong khuê phòng, tuy không giống các nữ tử trong khuê phòng khác nhưng vẫn là thân phận nữ tử, đối với cục diện chính trị, mưu lược đương nhiên không tinh thông bằng hắn, thậm chí tự mình trải qua, bởi vậy lúc hạ cờ, tâm tư không kín đáo như hắn nhưng hắn tin tưởng, đợi một thời gian nữa, lấy sự thông minh của Lạc Khuynh Hoàng, kì nghệ đương nhiên có thể cao hơn hắn.

"Vậy huynh cứ chờ bị ta đại sát tứ phương đi!." Lạc Khuynh Hoàng môi cười thâm thúy, ánh mắt đen láy nhìn Quân Khuynh Vũ mang theo ba phần giảo hoạt bảy phần dịu dàng.

Chu Tước nhìn bộ dáng hai mắt nhìn nhau của Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ, trong lòng nổi lên ghen ghét.

Nàng ta đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, ngoài thời điểm bẩm báo nhiệm vụ, ánh mắt chủ tử gần như không nhìn qua nàng ta, nàng ta vẫn nghĩ, nam tử giống chủ tử như vậy, trong mắt hắn đều phải làm chỉ có thiên hạ nhưng bây giờ trong mắt chủ tử lại tràn ngập hình ảnh Lạc Khuynh Hoàng!

Vì sao nàng ta đi theo chủ tử lâu như thế, chủ tử vẫn chưa từng cho nàng chỉ một chút ưu ái nhỏ nào nhưng Lạc Khuynh Hoàng vừa xuất hiện là có thể được chủ tử yêu thương sủng nịch như thế?! Nàng ta không cam tâm!

Thời điểm mọi người đang trầm mặc, xe ngưa đột ngột dừng lại.

Trên mặt mấy người hiện lên một chút lạnh lẽo. Huyền Vũ và Chu Tước đặt tay lên chuôi đao, ánh mắt chứa đầy sát khí, nồng đậm đề phòng.

Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia ngưng trọng. Võ công nàng tuy kém Chu Tước và Huyền Vũ nhưng sát khí dày đặc như vậy nàng cũng có thể cảm nhận được, sát khí này tuyệt đối hướng đến bọn họ.

Quân Khuynh Vũ khoan thai ngồi trong xe ngựa, hồng y như màu ráng chiều tỏa khắp nơi, phác họa một vẻ tà mị mà yêu dị làm điên đảo chúng sinh, ánh mắt đen tuyền của hắn mang theo chút nghiền ngẫm, nhếch mép cười, tựa như đã sớm dự liệu đến, chậm rãi nói: "Rốt cục đã đến."

"Nhân mã Tây Quyết và Lăng Quốc?" Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dạng bày mưu tính kế của hắn, vẻ cấp bách trên mặt thoáng chốc biến mất, thay bộ mặt lười biếng không chút để ý, nhướng mày hỏi.

"Chúng ta rời đi đã mười ngày. Âu Dương Triệt nếu như không phát hiện ra thì thật không xứng làm Hoàng đế Tấy Quyết." Quân Khuynh Vũ nhướng mày, con ngươi đen như mực mang theo vẻ cơ trí nhìn thấu hết thảy, tràn đầy khí phách câu môi nói: "Huống chi đã đến biên cảnh giữa Cẩm Quốc và Tây Quyết, nếu còn không ra tay thì chỉ sợ không thể ra tay nữa."

Lạc Khuynh Hoàng dường như hiểu rõ.

Âu Dương Triệt phái nhiều sát thủ như vậy, hiển nhiên muốn lấy mạng Quân Khuynh Vũ. Đương nhiên, đây không phải lấy thân phận Hoàng đế Tây Quyết mà lấy thân phận sát thủ giang hồ. Kể từ đó, Quân Khuynh Vũ vừa chết, Liễu Tư Triệt bị giam ở Tây Quyết, Cẩm Quốc không còn người có thể làm đối thủ của hắn nữa, sau này muốn đối phó Cẩm Quốc sẽ dễ dàng hơn.

Về phần vì sao không đợi Quân Khuynh Vũ đến Tây Quyết ra tay. Đó là vì một khi Quân Khuynh Vũ đến Tây Quyết nếu Âu Dương Tiệt ra tay thì Cẩm Quốc tất sẽ truy cứu trách nhiệm lên Tấy Quyết, đến lúc đó, Cẩm Quốc đương nhiên khai chiến trước tiên, tuy Tây Quyết liên minh với Lăng Quốc nhưng dù sao vẫn không phải cùng một quốc gia, tất nhiên không ai muốn trở thành đối tượng khai chiến của Cẩm Quốc.

Mà câu kia của Quân Khuynh Vũ, nếu không ra tay chỉ sợ không thể ra tay nữa, cũng có đạo lý. Bởi vì Quân Khuynh Vũ nếu chết ở Tây Quyết. Âu Dương Triệt vô luận như thế nào cũng không trốn tránh được trách nhiệm.

Chính là Quân Khuynh Vũ sớm dự liệu được tâm tư của Âu Dương Triệt, vì sao còn cố ý rời khỏi đội bảo hộ danh dự, lựa chọn một mình hành tẩu đây? Nhìn bộ dáng sớm đoán trước này của hắn, tất nhiên đã có mưu đồ gì rồi.

Ánh mắt đen láy của Lạc Khuynh Hoàng hơi đảo, nhếch môi cười nói: "Đến vừa lúc. Âu Dương triệt muốn chúng ta cho hắn cái công đạo, việc này e là cũng nên cho chúng ta một cái công đạo chứ?"

Nghe thấy lời này của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia khen ngợi, cong môi nói: "Chỉ có Hoàng nhi hiểu rõ tâm ý ta nhất!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện