Cẩm quốc năm thứ ba mươi lăm, Quân Vũ Thần băng hà. Tân đế Quân Khuynh Vũ kế vị.

Tây Quyết cùng Lăng quốc lập thành liên minh. Thế cục Cẩm quốc rung chuyển không yên. Tây Quyết cùng Lăng quốc mời đế hậu Cẩm quốc tham dự điển lễ hòa thân, Cẩm đế lấy cớ vừa mới đăng cơ,tình hình trong nước chưa ổn khéo léo từ chối, lệnh cho thừa tướng Liễu Tư Triệt đại biểu Cẩm quốc, đi sứ Tây Quyết.

“Tư Triệt đã đến Tây Quyết .” Quân Khuynh Vũ nhìn thư tình báo trong tay, bên trong con ngươi đen thùi mang theo bí hiểm, từ từ nói.

Lạc Khuynh Hoàng nửa nằm trên nhuyễn tháp, dùng tay che bụng, con ngươi đen thùi nhìn Quân Khuynh Vũ, bên trong chứa đựng một chút lo lắng, hơi nhíu mày, hỏi, “Tình hình ở Tây Quyết như thế nào? Dựa vào quan hệ giữa Vũ Lưu công chúa và Tư Triệt, Tư Triệt đến, sợ là cũng không quá tốt.”

“Vũ Lưu thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, kỳ thật tính tình vô cùng bướng bỉnh ngoan cố, nếu không cũng sẽ không một mựcchờ đợi nhiều nămnhư vậy, còn trăm phương ngàn kế phải gả cho Tư Triệt. Tư Triệt quyết tuyệt cự tuyệt nàngnhư thế, trong lòng Vũ Lưu sợ là sẽ oán Tư Triệt. Đây cũng là nguyên nhân ta không muốn để Tư Triệt đi.” Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt cũng hiện lên một tia lo lắng.

“Lưu Tô các tùy thời đều sẽ truyền đến tin tức, nếu cótình huống gì bất ngờ, chúng ta cũng có thể lập tức được biết. Hơn nữa, Tây Quyết và Lăng quốc có ý đồ vớigiang sơn Cẩm quốc, cũng sẽ không dễ dàng làm hại Tư Triệt, chàng cũng không cần quá lo lắng.” Lạc Khuynh Hoàng nhìnvẻ mặt tự trách cùng dáng vẻ lo lắng của Quân Khuynh Vũ, không khỏi mở miệng khuyên nhủ.

Quân Khuynh Vũ trầm mặc một hồi. Chân chính áy náy cùng tự trách của hắn, Lạc Khuynh Hoàng cũng không biết được. Hắn cũng không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng biết được, bởi vì hắn không muốn liên lụy Lạc Khuynh Hoàng cũng áy náy tự trách như hắn. Tuy Liễu Cẩm Tú chết là chuyện không lường trước được, nhưng nếu muốn tính toán rõ ràng, thì cũng là vì hai người bọn họ. Dựa vàotính tình Lạc Khuynh Hoàng, nếu biết được chuyện này, tất trong lòng khôngyên.

“Gần đây Quân Hiền Tề có động tĩnh gì không?” Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ trầm mặc không nói, nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi mang theo thâm trầm, chuyển hướng đề tài, hỏi.

Quân Khuynh Vũ cầm tấu chương trong tay, hai má có chút nghiêng đi, cằm giơ lên một độ cong hoàn mỹ, bên trong đen con ngươi như mực toát ra suy tư. Nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng hỏi, bên trong con ngươi của hắn hiện lên một chút thâm sắc, khóe môi gợi lên một chút tươi cười ám trầm.

“Quân Hiền Tề sao? Sợ là còn chưa hết hy vọng.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ giương lêntươi cười châm chọc, bên trong con ngươi đen thùi mang theo tinh quang cùng tính kế, tiếp tục nói, “Bất quá hắn luôn nhát gan, vừa trải qua cái chết của Liễu Tâm Huệ, trong lòng hắn mặc dù hận, nhưng cũng không dám có ý đồ gây rối.”

“Quân Hiền Tề tuy rằng không dự mưu, nhưng không đảm bảo Tây Quyết cùng Lăng quốc sẽ không lợi dụng hắn, đến lúc đó chỉ sợ Cẩm quốc sẽ gặp phiền toái.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mi, Quân Hiền Tề đương nhiên không phải đối thủ của Quân Khuynh Vũ, chỉ sợ Tây Quyết cùng Lăng quốc âm thầm nâng đỡ Quân Hiền Tề, chất chứa một thành phần phản loạnnhư vậy, luôn không tốt.

Quân Khuynh Vũ gật gật đầu, bên trong con ngươi đen thùi mang theo một tia thừa nhận. Lạc Khuynh Hoàng nói không sai, nếu giữ lại Quân Hiền Tề, trước sau đều là một tai họa. Nhưng nay hắn vừa mới vừa đăng cơ không lâu, đã giết Liễu Tâm Huệ, phế Thư quý phi, nếu lúc này lại động thủ đối phó Quân Hiền Tề, chỉ sợ Tây Quyết cùng Lăng quốc sẽ lấy chuyện này làm cớ, can thiệp nội chính Cẩm quốc.

Cho nên trước khi tìm được lý do chính đáng, hắn không thể dễ dàng động đến Quân Hiền Tề.

“Quân Hiền Tề tuy rằng nhát gan, nhưng là vì Liễu Tâm Huệ chết, trong lòng hắn nhất định là cực kỳ hận ta, muốn động thủ, cũng không khó. Ta hiện tại cũng đang suy nghĩ một chuyện khác.” Quân Khuynh Vũ trầm ngâm một hồi, từ từ nói.

“Liên quan đến tấu chương vừa rồi?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, hỏi.

Nàng xem vẻ mặt Quân Khuynh Vũ xem tấu chương vừa rồi, đã ẩn ẩn cảm thấy bên trong tấu chương hình như viết chuyện bất thường, nếu không thần sắc Quân Khuynh Vũ cũng sẽ không đột nhiên trở nên trầm mặc ngưng trọng .

“Hoàng nhi quả nhiên thông minh.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, đem tấu chương đưa cho Lạc Khuynh Hoàng, tấu chương viết dân du mục phương Bắc quấy nhiễu biên giới Cẩm quốc, hy vọng triều đình phái binh tiếp viện thủ quân phương Bắc.

Cẩm quốc nằm ở vùng đông nam của đại lục. Phía nam là Lăng quốc, phía tây là Tây Quyết, phía đông là biển lớn mênh mông vô bờ, mà phía bắc làđất của dân du mục.

Dân cư ở phương Bắcphần đông là dân tộc du mục, nhưng không hề ít hơn so với dân cư của tam quốc. Nhưng tam quốc vẫn chưa từng đem dân tộc du mục phương Bắc để ở trong lòng, nguyên nhân là phần đông dân tộc du mục phương Bắc cũng tràn ngập đấu tranh giữa từng bộ lạc, vẫn chưa thống nhất.

Giống như phân liệt bên trong một quốc gia, một quốc gia chưa thể bình ổnnội loạn, làm sao có thể trở thành uy hiếp với tam quốc? Huống chi tộc du mục phương Bắc cũng không thường xuyên trao đổi cùng tam quốc, chỉ là domất mùa lương thực mới đến quấy nhiễubiên cảnh tam quốc, lấy chút lương thực thôi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn tấu chương, hơi nhíu mi. Đối với tộc du mục phương Bắc, nàng cũng không quen thuộc, thế lực của Phi Hoa lâu cũng chưathâm nhập đến phương Bắc, vì vậy, đối với tình huống phát sinh ở đó, nàng cũng cũng không hiểu biết nhiều.

Nhưng từvẻ mặt suy tư của Quân Khuynh Vũ khi nhìn tấu chương, nàng có thể kết luận, đây tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ làquấy nhiễu như trước, bên trong chắc chắn có ẩn chứa chuyện gì đó.

“Chàng thu được tình báo gì?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nhìn Quân Khuynh Vũ, gọn gàng dứt khoát hỏi.

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, nhấp mím môi, trong mắt cũng mang theo một tia ngưng trọng, trầm giọng nói, “Lần này tộc du mục phương Bắc không giống bình thường chỉ đoạt lương thực bỏ chạy, mà còn có tư thế công thành.”

“Tộc du mục phương Bắctừ xưa đã phân tán, trong từng tộc lại có nội loạn. Cho dù bọn họ thật sự muốn công thành, bất quá cũng chỉ là một bộ lạc mà thôi, dựa vào binh lực của thủ quân phương Bắc, như thế nào phải cầu trợ giúp?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, ánh mắt trầm xuống, nhưng chỉ nghi hoặc hỏi.

Cẩm quốc nay đã gần như phải đối mặt với áp lực từ việc Tây Quyết cùng Lăng quốc liên minh, nay tộc du mục phương Bắc cũng muốn đến đá một cước, chỉ sợ Cẩm quốc sẽ bị đặt vào tình trạng họa vô đơn chí .

“Tộc du mục phương Bắc có ba mươi sáu bộ lạc, nhưng trong đó chỉ có Thác Bạt tộc, Cô Hồng tộc cùng Hách Liên tộc là cường đại nhất. Hiện tại đúng là do tam tộc này chia ra theo ba hướng cùng tấn côngthành trì phía Bắc của ta, lập tức sẽ bức tới thành trì hiểm yếu nhất của ta, Phương thành.” Quân Khuynh Vũ lấy nắm tay đấm vào chân mình, con ngươi đen thùi như một hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong ẩn chứa suy nghĩ cao thâm, bên trong từng chữ dường như đều mang theo suy tư.

Nghe Quân Khuynh Vũ nói, Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, bên trongcon ngươi đen thùi hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi, “Tam tộc tấn công từ ba hướng? Nếu chỉ là tam tộc tấn công riêng rẽ, còn có thể phá giải từng cái, sợ là tam tộc liên thủ, nhìn như làtiến công lẻ tẻ, kỳ thật đã sớm đã liên hợp, muốn một lần đánh hạ Phương thành!”

“Hoàng nhi, nàng nghĩ thật giống ta. Cho nên hôm qua ta nhìn thấy tấu chươngnày liền lập tức dùng bồ câu đưa tin, phái người đi thăm dò tình hình của tộc du mục phương Bắc.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt lộ ra một tia khen ngợi, bên trong con ngươi đen thùi mang theo vài phần ngưng trọng, khóe môi tươi cười cũng mang theo vài phần ngưng trọng, trầm giọng nói.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấyngưng trọng trong mắt Quân Khuynh Vũ, tự nhiên cũng hiểu được thế cục hiện nay sợ là không mấy lạc quan, nàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, “Chẳng lẽ tộc du mục phương Bắcnhìn như tán loạn, kỳ thật đã có người ở sau lưng thống nhất, âm thầm khống chế?”

Lời này vừa hỏi ra, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cũng cả kinh. Nếu luận về quốc lực mà nói, tộc du mục phương Bắc so ra cũng không kém bao nhiêu so với tam quốc, chỉ bởi vì nội loạn không ngừng, tam quốc mới không để ý quá kỹ tộc du mục phương Bắc.

Nhưng một khi có người có thể thống nhất toàn bộ tộc du mục phương Bắc, phương Bắc cũng có thể trở thành cường địch. Càng đáng sợ hơn là, người này đang âm thầm thao túng toàn bộ tộc du mục, biểu hiện bên ngoài vẫn là chưa thống nhất được, có thể thấy được người này thủ đoạn sắc bén, tâm tư thâm trầm.

“Hoàng nhi đoán không sai.” Quân Khuynh Vũ gật gật đầu, bên trong con ngươi đen như mựchiện lên một tia hứng thúnồng đậm, hưng phấnkhi gặp kình địch.

Khóe môi hắn có chút gợi lên, con ngươi sâu thẳm, tiếp tục nói, “Tộc du mục phương Bắcba năm trước đây xuất hiện một Thánh Thiên giáo. Giáo chúng trải rộng trong từng bộ lạc, nhỏ thì dân chúng lớn thì là nhân vật cơ yếu, có thể nói, Thánh Thiên giáo cơ hồ có thể thao túng toàn bộ tộc du mục phương Bắc. Chuyện xâm phạm lúc này, rất có thể là mệnh lệnh của Thánh Thiên giáo, dùngnhững nhân vật cơ yếu trong giáo, thuyết phụcthủ lĩnhtam tộc khởi xướng.”

“Thánh Thiên giáo?” bên trong con ngươi đen thùi của Lạc Khuynh Hoàng cũng ẩn chứa một tia hứng thú, có thể bất tri bất giác thành lập nên một tổ chứckhổng lồ, hơn nữa còn đem thế lực thâm nhập đến phương Bắc, năng lực thật không tầm thường.

Mà càng làm người ta bội phục là tâm tưcủa vị giáo chủThánh Thiên giáo này.

Tộc du mục phương Bắcxưa nay bất hòa, hỗn loạn không chịu nổi, muốn dùng võ lực thống nhất cơ hồ là bất khả thi. Mà trongmỗi tộc lại hiểu lầm quá sâu, muốn lấy một tộc thống trị tộc khác, sợ là cũng không dễ dàng. Mà giáo chủ Thánh Thiên giáo này có thể tìm được một hướng đi khác tốt hơn.

“Nếu ta đoán không sai, vị giáo chủ này, nhất định là một trong các thủ lĩnh tam tộc?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi mang theo chắc chắc, nhìn Quân Khuynh Vũ, chờ đợi đáp áncủa Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ có chút nhấp mím môi, bên trong con ngươi đen thùi cũng hiện lên một tia đồng ý, hắn câu môi nói.”Thân phậngiáo chủ Thánh Thiên giáo ta còn chưa tra được. Bất quá ta cũng nghĩ giống Hoàng nhi, đã phái người đi tìm hiểuthủ lĩnh tam tộc.”

“Như thế nào?” Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng mang theo một tia cơ trí cùng hứng thú, tinh quang trong mắt càng tăng thêm, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ hỏi.

Quân Khuynh Vũ đưa tình báo trong tay đưa cho Lạc Khuynh Hoàng. Tình báoviết rành mạch tư liệucủathủ lĩnhtam tộc.

Thủ lĩnhThác Bạt tộc, Thác Bạt Nhuận. Năm nay hơn bốn mươi. Một thân cậy mạnh hơn người, toàn bộ tộc du mục phương Bắckhông có ai mạnh mẽ như hắn. Nhưng người này dũng mãnh có thừa, mưu lược lại không đủ.

Thủ lĩnhCô Hồng tộc. Cô Hồng Phác. Năm nay ba mươi tuổi. Làm người hung ác nham hiểm tàn nhẫn, thủ đoạn cường ngạnh. Nghe nói, nguyên bản hắn cũng không phải người thừa kếcủa Cô Hồng tộc, nhưng bằng thủ đoạn cứng rắn đoạt được vị trí thủ lĩnh Cô Hồng tộc.

Thủ lĩnhHách Liên tộc. Hách Liên Phong. Năm nay vừa tròn hai mươi. Chính là đứa con duy nhất của tiền thủ lĩnh Hách Liên tộc. Thân thể gầy yếu, thuở nhỏ bệnhtriền miên, tính tình khiêm tốn yếu đuối, không có tiếng tăm gì. Nhưng không biết vì sao, trước khi Hách Liên tộc thủ lĩnh qua, đã sắp xếp chúng nghị, dám đem thủ lĩnh vị truyền cho này đứa con ma ốm này.

Mặt khác còn cótình báovề giáo chủ Thánh Thiên giáo. Trên tình báo chỉ có một hàng chữ. Dáng người cao to, mặt nạ bảo hộ là mặt nạbạch ngọc, hành tung thần bí.

“Hoàng nhi nghĩ, ai có khả năng là giáo chủ Thánh Thiên giáo nhất?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng bỏ tình báo sang một bên, liền gợi lên một chút ý cườinghiền ngẫm, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nhấp mím môi, nửa híp mắt, bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một chút suy nghĩ, từ từ nói, “Giáo chủ Thánh Thiên giáo dáng người cao to, tất nhiên không phải thủ lĩnhThác Bạt tộc. Mà hai người Cô Hồng Phác, Hách Liên Phong, nhìn bề ngoài thì tựa hồ Cô Hồng Phác có khả năng lớn hơn, nhưng ta lại cảm thấy, có đôi khi nhìn như không có khả năng nhất, lại có thể là người có khả năng nhất.”

“Quả nhiên là tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” Quân Khuynh Vũ gợi lên khóe môi, bên trong con ngươi đen thùi mang theo tràn đầy sủng ái.

Lạc Khuynh Hoàng từ chối cho ý kiến cười cười, trong mắt lại toát ra một tia ngưng trọng, tiếp tục nói, “Chỉ là mục đíchtộc du mục phương Bắc tấn công Phương thành, cũng có chút khó đoán. Nếu là tộc du mục phương Bắccùng Tây Quyết, Lăng quốc có liên hệ, Cẩm quốc chẳng phải là ba mặt bị bức?”

“Sẽ không.” Quân Khuynh Vũ đứng lên, tay áo hồng hỏa vẽ ra một đường cong, bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch nở rộ ra sáng rọi, cả người cao cao tại thượng như thần để, đường hoàng mà tự tin, “Tộc du mục phương Bắctừ trước vốn không được tam quốc coi trọng. Nếu không phải chuyện quấy nhiễu lần này có chút dị thường, ta cũng sẽ không chú ý tới thay đổi vi diệu ở phương Bắc. Thánh Thiên giáo làm việc bí ẩn, Tây Quyết cùng Lăng quốc quả không có khả năng biết được.”

“Nói như thế, tộc du mục phương Bắc là bạn không phải địch? Chàngđịnh tự mình đi phương Bắc một chuyến?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, bên trongcon ngươi đen thùi cũng hiện lên một tia sáng, câu môi hỏi.

Tộc du mục phương Bắcnếu không có liên hệ với Tây Quyết cùng Lăng quốc, như vậy đó làcường việncó thể lợi dụng. Thánh Thiên giáo tuy rằng thông qua biện pháp đặc thù đã khống chế toàn bộ bộ lạcphương Bắc, có thể rốt cuộc còn chưa chân chính nhất thống phương Bắc, đối mặt cường quốcnhư Lăng quốc cùng Tây Quyết như vậy, vẫn là lòng có dư mà lực không đủ.

Cẩm quốc có thể nói là tấm bình phong tự nhiên của tộc du mục phương Bắc, nếu Cẩm quốc diệt vong, đối vơi phương Bắcchỉ là môi hở răng lạnh, vì vậy,khả năngtộc du mục phương Bắc cùng Tây Quyết, Lăng quốcliên minh là rất nhỏ, ngược lại, lại có thể vì Cẩm quốc sở dụng.

“Hoàng nhi quả nhiên thông minh.” khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên một chút tựa tiếu phi tiếu, trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc, bên trongđôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia đen đặc, từ từ nói, “Bất quá nếu ta trực tiếp tự mình đến, không khỏi khiến cho Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt hoài nghi. Bởi vậy, chung quy vẫn nênphái mộtngười đi trước mở đường.”

“Ý chàng là, để cho Quân Hiền Tề mang binh tiếp viện?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, rất nhanh hiểu được ý tứtrong lời nóicủa Quân Khuynh Vũ.

Tộc du mục phương Bắcquấy nhiễu, không tính là đại sự. Mà ổn địnhthế cụcCẩm quốc, mới là tối là quan trọng nhất. Nếu Quân Khuynh Vũ không để ýCẩm quốc nội chính, mà đi đến phương Bắc, dựa vào tâm cơ của Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt, tất nhiên sẽ phát giác khác thườngtrong đó, bởi vậy, Quân Khuynh Vũ chỉ có thể trước giả vờ phái binh tiếp viện.

Nếu là viện binh toàn quân bị diệt, mà phương thành tràn ngập nguy cơ, Quân Khuynh Vũ mới đi, như vậy cũng không kỳ quái.

“Không chỉ Quân Hiền Tề, tất cả những kẻ xem không vừa mắt, đều đưa đi hết một lần.” Bên trong con ngươi đen thùi của Quân Khuynh Vũ lóe ra tinh quang, khóe môi ôm lấy không chút để ý tươi cười, tựa hồ tâm tình rất tốt, từ từ nói.

Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên một chút tươi cười.

Quân Khuynh Vũ vừa mới đăng cơ không lâu, nếu dứt khoát bài trừ dị kỷ, không khỏi chọc người phi nghị. Bởi vậy, chỉ có thể từng chút từng chút thiết kế loại bỏ những kẻ nên trừ bỏ. Nhưng Tây Quyết cùng Lăng quốc cùng bức, Quân Khuynh Vũ không thể không đẩy nhanh tốc độ. Mà tộc du mục phương Bắcxâm chiếmlần này, không thể nghi ngờ là cho Quân Khuynh Vũ cơ hội, là biện pháptốt nhất thần không biết quỷ không hay.

“Nhưng nếu chàng sai Quân Hiền Tề đi, sợ là cũng sẽ khiến cho người hoài nghi.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, làm như vậy thật là biện pháp tiện nhất, nhưng Quân Khuynh Vũ giao binh quyền cho Quân Hiền Tề, sợ là cũng sẽ chọc người hoài nghi.

Khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên một chút thản nhiên độ cong, chắc chắc nói, “Không cần ta đến sai khiến. Sợ là Quân Hiền Tề sẽ xung phong nhận việc. Ta bất quá là e ngại mặt mũi, không có cách nào mới để cho hắn đi.”

Nghe Quân Khuynh Vũ nói, Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười. Dựa vàođầu óccủa Quân Hiền Tề, chỉ sợ cảm thấy đây là chuyện tốt trời cho. Chỉ cần đi đến phương Bắcđuổi đi đám du mục vô dụng, lại có thể mượn lần này thoát khỏi khống chếcủa Quân Khuynh Vũ, thậm chí còn có thể có binh quyền, còn không phải là chuyện tốt trời cho sao? Ngày hôm sau. Quân Khuynh Vũ ở trên đại điện đề cập đếntộc du mục phương Bắcquấy nhiễu biên cảnh, thời điểm muốn phái người mang binh tiếp viện, Quân Hiền Tề quả nhiên xung phong nhận việc, Quân Khuynh Vũ trải qua từ chối, cuối cùng vẫn là đáp ứng Quân Hiền Tề, hơn nữa vì bảo hộ Quân Hiền Tề an toàn, Quân Khuynh Vũ còn cửmột số quan viên đi theo.

Quân Hiền Tề trong lòng vô cùng vui vẻ. Quân Khuynh Vũ cứquan viên đi theo hắn đều là những người nhìn như không có quan hệ tốt đẹp với hắn, kỳ thật chính là những quan viênâm thầm ủng hộ hắn. Hắn trong lòng không khỏi một trận âm hiểm cười, Quân Khuynh Vũ a Quân Khuynh Vũ, ngươi thật sự là thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời a!

“Hoàng thượng. Nhi tử của Công bộ thượng thư cầu kiến.”

Thời điểmQuân Khuynh Vũ ở ngự thư phòng chờ Lạc Khuynh Hoàng đến, thái giám tiến đến thông báo.

Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này đã ở bên ngoài ngự thư phòng, gặp Lưu Tử Hiên đi vào, liền ở ngoài cửa sau đợi một hồi, chờ Lưu Tử Hiên đi ra, mới vào ngự thư phòng.

“Lưu Tử Hiên tìm chàng có chuyện gì?” Lạc Khuynh Hoàng đi vào liền nhíu mày hỏi. Phụ thânLưu Tử Hiên – Lưu Hạo vốn là người ủng hộQuân Hiền Tề, cũng là người Quân Khuynh Vũ muốn trừ bỏ nhất, lúc này vì Lưu Hạo lập trường quá mức rõ ràng, hơn nữa tuổi già, Quân Khuynh Vũ không thể đem Lưu Hạo đưa đi phương Bắc, Lưu Tử Hiên ở phía sau tìm đến Quân Khuynh Vũ, lại không biết là vì chuyện gì .

“Hắn tìm ta tứ hôn. Hắn muốn thú Hoa Như Mi.” Quân Khuynh Vũ tựa tiếu phi tiếu, trong mắt mang theo một tia thưởng thức, từ từ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện