Rời khỏi Trương gia thôn đã ba ngày, trừ việc thỉnh thoảng có mưa nhỏ rơi xuống, thời tiết vẫn tốt lắm, càng tới gần B thị, chướng ngại trên đường cũng ít hơn, rất nhanh, đám người Trang Thiển cũng đến gần khu an toàn ở B thị.

Dần dà, trên con đường nhựa rộng lớn bắt đầu xuất hiện hai ba người đi đường, quần áo bọn họ lam lũ, khuôn mặt teo gầy, vừa thấy là biết là đám người trải qua thiên tân vạn khổ để đến khu an toàn; còn có một số thì cầm vũ khí, tuy cũng rất chật vật, nhưng lại mang theo hơi thở máu tanh, đại khái có lẽ là đám người đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Trên đường đôi khi cũng sẽ có ô tô chạy ngang qua, cho nên bọn Trang Thiển tuy đang ngồi hai chiếc việt dã quân dụng, nhưng bụi bám đầy cả xe cũng không khiến mọi người chú ý.

Cố Thần dừng xe lại: “Đi từ nơi này đi.”

Trời vừa mới sáng không lâu, Đường Duẫn Triết đem hạt dưa trong tay thu lại, cảm khái nhìn tốp hai tốp ba đi trên đường: “Chỗ xa vầy sớm thế mà đã nhiều người ghê.”

Trang Thiển mỉm cười, nhìn về phía ánh nắng vàng vàng vừa lóe lên.

Trên lưng mọi người đều chuẩn bị tốt ba lô cùng vũ khí, nhảy xuống xe việt dã, sau đó đem xe thu vào không gian. Hai cái xe cồng kềnh như vậy đột nhiên biến mất, lập tức khiến mọi người ghé mắt. Nhưng lúc này người đi trên đường cũng không nhiều mấy, hơn nữa bọn Trang Thiển thoạt nhìn cũng không dễ chọc, nên mọi người cẩn thận nhìn ngó nghị luận, trông Trang Thiển đi xa.

Đi bộ được một đoạn, phía trước đã thấy được hình dáng của khu an toàn. Nhìn từ xa chỉ thấy bức tường cao lớn lạnh lẽo và đám người ra ra vào vào. Rất nhanh trên đường dần nhiều người hơn, Trang Thiển đi trong đám người, cảm nhận sự huyên náo, một cỗ nhân khí đập vào mặt, khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Đau khổ, hy vọng, cãi vả, yêu thương, nhân sinh bách thái (X: là thái độ, tình cảm, những gì con người thể hiện ra ngoài) ở bên ngoài khu an toàn cùng lúc diễn ra, chỉ khi đặt mình vào vị trí đó, mới cảm thấy được chính mình là tồn tại chân thật trên thế giới này. Bọn họ không phải là nhóm người duy nhất tồn tại phấn đấu trong mạt thế này….

Đến khi tới gần, mới nhận ra tường thành không phải cao lớn bình thường, người đứng dưới tường có vẻ vô cùng bé nhỏ. Cửa lớn khu an toàn không mở, chỉ mở cửa hai bên hông. Trang Thiển chú ý thấy, cửa bên phải xếp thành một hàng dài, chia làm chín hàng đều đầy người, dài ngắn không giống nhau, còn có hai hàng là xe, bọn họ đều chờ kiểm tra để có thể vào khu an toàn. Mà phía bên trái thì ra vào dễ dàng nhanh chóng hơn một chút, người ra vào nhìn thấy dãy người xếp hàng trong mắt đều toát lên cảm giác ưu việt.

Cố Thần dừng bước: “Để tôi gọi điện thoại cho anh ba, đợi một hồi vậy.”

Trang Thiển lấy một cái bình thủy từ ba lô ra, hé miệng nhỏ uống, hớp hơn nửa thì đưa cho Cố Thần, Cố Thần nhận rồi trực tiếp uống hết.  

Úc Mộng Dao ngắm nghía vòng phỉ thúy trước ngực, mỉm cười nhìn tường thành: “Mạt thế mới một tháng, năng suất ghê nha.”

Nhóm người Trang Thiển họ, bộ dáng trời sinh rất tốt, khí chất cũng tản ra, tuổi trẻ hoàn hảo lại nhìn không chút nhếch nhác. Ấn theo lý mà nói, tiểu đội như họ ở khu an toàn hẳn là đã nổi danh, cho dù điệu thấp thì cũng sẽ có người thấy qua, nhưng trông bọn họ lại rất lạ. Vì vậy đám người ra vào từ cửa bên trái khu an toàn cẩn thận quan sát họ.

Mọi người vì không tra ra nên chỉ nhíu mày.

Trang Thiển để chai không vào ba lô: “Chúng ta vẫn nên đi xếp hàng thôi.”

Cố Thần gật đầu, lấy điện thoại di động ra: “Để anh gọi điện cho anh ba cá đã, tránh phiền toái không cần thiết.”

Vốn Đường Duẫn Triết đang ngồi dưới đất liền nhanh nhẹn đứng lên, Diệp Hi Văn đang dựa vào người Diệp Cảnh Trình cũng rời khỏi cái ôm của cha mình. Mạnh Viễn dẫn đầu cười híp mắt đi về phía hàng người.

Nhìn nhóm người họ hướng về phía hàng người đi tới, đám người lặng lẽ vây xem đều có chút kinh ngạc, một người đàn ông trung niên đứng hơi gần du dự một phen, rồi cũng đi đến. Sự thật, bên ngoài khu an toàn có rất nhiều người giống ông ta, dựa vào mua bán tin tức kiếm thu nhập, vì khí chất bọn Trang Thiển rất đặc biệt, nên rất nhiều người chỉ đều vây nhìn, để tránh dây vào thế lực không nên đụng vào.

Lúc người trung niên bước tới, đám người chung quanh cũng nhỏ giọng xì xầm một chút.

“Chào mọi người, mấy người là muốn vào căn cứ phải không?” Người đàn ông trung niên cười lấy lòng.

Diệp Cảnh Trình mỉm cười đưa cho ông ta hộp bánh quy: “Chú biết gì à, nói cho bọn tôi chút đi, nếu có giá trị bọn tôi sẽ không bạc đãi chú đâu.”

Người đàn ông có chút kinh hỉ tóm lấy bịch bích quy, không ngờ rằng mấy người này trực tiếp như thế, cũng không biểu hiện dáng vẻ kiêu ngạo, ông ta nhanh chóng lấy lòng nói mấy tin tức bên ngoài mà ông biết.

“Khu an toàn này chia làm nội thành và ngoại thành, tất cả mọi người đầu tiên chỉ có thể ở ngoại thành, nếu vào ngoại thành mà không có 25kg thức ăn giao ra thì có thể dùng vật đồng giá, về sau mỗi tháng cũng phải giao nộp lương thực mới có thể tiếp tục ở đó, bất quá khu an toàn có cung cấp việc làm, cho nên người bình thường đều có thể miễn cưỡng qua ngày.” Người đàn ông nhanh chóng giản lược tình huống ngoại thành, xem ra, đám người trẻ tuổi này nhất định là muốn vào rồi, “Về phần nội thành, muốn vào phải giao 500kg lương thực hoặc là vật cùng giá, vào thành rồi về sau trừ bỏ mỗi tháng giao nộp vật tư còn phải làm một số nhiệm vụ nhất định, thứ đáng giá hiện giờ là thuốc, dầu và tinh hạch. Tinh hạch cấp một nửa tháng trước đã có trị giá 150kg lương thực rồi, cho dù hiện giờ tinh hạch đã nhiều hơn, nhưng cũng khoảng 75kg.”

Trang Thiển gật đầu, khi tang thi còn chưa tiến hoán lần nào, tinh hạch là một loại vật tư quý hiếm, thường thường ở một khu vực chỉ được hai ba viên. Dưới sự điều hành của anh hai, khẳng định mọi người ai cũng biết tác dụng của tinh hạch, như vậy sẽ có một ít thế lực vì lợi ích lâu dài trong thời gian ngắn sẽ đưa ra giá cao thu mua tinh hạch, nhưng mà theo từng bước tiến hóa, tinh hạch của tang thi bậc một đại khái cũng chỉ có thể đổi được hai bịch bánh quy.

Mạnh Viễn nghiền ngẫm cười, lúc ở Trương gia thôn bọn họ thu thập được hai mươi mốt viên tinh hạch cấp một, dọc theo đường đi đôi khi cũng gặp được một ít tang thi bậc một, cộng thêm bốn mươi lăm viên tinh hạch cấp một khác, hơn nữa còn có khoảng ba mươi viên tinh hạch cấp không. Chỉ cần một phần tinh hạch đó là bọn họ có thể vào nội thành.

Người đàn ông khi nói đến 500kg lương thực, không khỏi nuốt nước miếng, đây là chuyện đối với ông ta có lẽ là cả đời sẽ không xảy ra, để ý thấy đám người Trang Thiển ngay cả sắc mặt cũng không biến hóa gì, trong lòng ông ta âm thầm ghen tị sợ hãi một phen, nét mặt lại càng thêm cung kính: “Mỗi tháng nội thành phải giao 50kg lương thực mới được ở lại, phòng ở hay thứ khác đều tốt rất nhiều, hơn nữa….”

Người đàn ông đè thấp giọng, ra vẻ thần bí: “        Nghe nói về sau nội thành sẽ còn tăng giá, phía trên định phân thêm một trung thành.”

Cố Thần buồn cười nhìn bọ dáng thần thần bí bí của người đàn ông, chuyện này đại ca đã nói qua với hắn rồi. Dù sao khu an toàn nhất định sẽ thu nhận một phần lớn người, nhưng cũng sẽ không nuôi không bọn họ, dù sao thế sự đã đổi thay. Như vậy chỉ có thể cho nhóm bọn họ ấm no cơ bản làm trụ cột, công việc ngoại thành là nơi thu nhận bọn họ, vậy thì trong đó nhất định sẽ có người đủ thể lực nhưng không đủ mạnh mẽ khẳng định sẽ muốn ở hoàn cảnh tốt hơn, mà trong nội thành thì hẳn là chỉ toàn thế lực lớn, có học thức đặt biệt hoặc là người có thực lực xuất chúng mới vào được, vì vậy phần trung thành là phải làm. Nhưng trung thành bất quá khá khó nghe, thế là về sau mảnh đất đó nội thành và ngoại thành đều gọi là trung đình.

Úc Mộng Dao đem mấy lọn tóc rơi vén ra sau tai, đánh gãy lời nói của người đàn ông trung niên, những tin tức trong đó họ hầu như đều biết ít nhiều, không biết, chính là những quy tắc linh tinh nhỏ nhặt: “Chú à, phiền chú nói một chút vào thành làm sao, chú xem mặt trời đều lên đến đỉnh rồi kìa.”

Qủa thật, theo thời gian trôi qua, người bên ngoài khu an toàn dần nhiều lên, dòng người đông đúc giống như trong thành phố lớn lúc trước mạt thế.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình rồi tự kể: “Mọi người xen cửa bên kia, hai hàng người ngoài cùng bên phải đều rất ít người, muốn nhanh thì qua đó, trong cùng bên phải, xếp ở cửa đó thì phải nộp 50kg lương thực hoặc vật đồng giá, bên cạnh hàng đó thì lại chậm hơn một chút, nhưng cũng 25kg lận. Bất quá qua bằng hai cửa đó thì phòng ốc được tốt hơn rất nhiều, dù sao vộ luận là ai vào thì cũng phải quan sát một ngày. Còn hai hang trong cùng bên trái là dành cho bệnh nhân cùng người lớn trẻ nhỏ, cửa này cũng rất nhanh, cho dùn không có lương thực vẫn được vào. Về phần chính giữa thì phải theo quy trình bình thường, đôi khi tới chậm, một ngày thì không thể vào được. Về phần có xe, lại có quy định khác….”

Mạt thế luôn trực tiếp như vậy, bạn muốn đặc quyền, liền trả giá bằng giá cả tương xứng.

“Được rồi, cảm ơn chú nha.” Diệp Cảnh Trình đánh gãy lời nói của người đàn ông, đưa cho ông ta một bao gạo trắng nhỏ trước, đại khái khoảng 5kg gì đó.

Người đàn ông nhận lấy lương thực, ngàn ân vạn tạ một phen, nhanh chóng chạy biến. Những người như ông ta đều có tổ chức cả, bằng không cũng không dám ở ngoài thành tùy tiện kiến ăn như vậy, ông ta phải nhạnh chân đi giao một phần, còn lại thì sẽ để cho vợ cùng mấy đứa nhỏ có cái ăn, nhiều chút thì có thể đổi  thành bánh bột lớn, ăn lâu hơn.

Đám người Trang Thiển chạy lấy người xếp hàng ngay phía hàng ngũ tận cùng bên phải. Phía trước bọn họ là một đôi vợ chồng, rất im lặng, nhìn bọn họ xếp hàng phía sau cũng không nói chuyện, đám người Trang Thiển vui vẻ vì sự thanh tĩnh này.

Hàng ngũ thong thả cứ bước về trước, cách nửa giờ, tiến lên một chút.

Vào lúc cách cửa hông chỉ còn mười người, cũng đã đến giữa trưa. Trang Thiển mở ba lô ra, làm bộ lấy đồ vật từ bên trong, trên thực tế là dùng tinh thần lực lấy từ trong Mặc Huyền.

“Nè.” Trang Thiển lấy ra mấy hộp cơm lớn, bên trong là sushi, đây là trước đó Úc Mộng Dao làm sẵn, bây giờ dùng khi đứng ăn rất tiện, một ngụm một cái, sushi dùng cơm trắng hoặc dùng tảo tía bao bên ngoài, tuy đồ cuốn có chút mới lạ nhưng đều là nguyên liệu ngon, người khác nhìn thấy cũng không quá rõ ràng.

Úc Mộng Dao cũng làm theo Trang Thiển lấy ra bình giữ nhiệt, bên trong là trà sữa nóng hổi, Diệp Cảnh Trình cũng lấy ra cơm nắm, Đường Duẫn Triết suy nghĩ, cũng lấy ra không ít thức ăn đã được ép chân không, có trứng, gà quay, chim cút quay.

Những thức ăn này, đem đến trước mạt thế, ánh mắt người bên ngoài sẽ không thèm nhìn, cho dù nguyên liệu làm sushi rất tốt cũng không nhận ra. Nhưng ở mạt thế, một đám người chạy nạn trốn đến khu an toàn B thị, mở thiệt to đôi mắt. Mùi thức ăn của đội họ tạo thành xôn xao nhỏ một hồi.

Rấ nhanh, càng nhiều người lấy thức ăn ra, nếu lựa chọn hàng người nhanh hơn là giao nộp thực phẩm, những người đó cũng có chút của cải. Không ít người còn có không gian, rất nhanh đám người Trang Thiển hơi đặc biệt cũng bị chìm xuống. Một lát sau, người của khu an toàn bắt đầu phát thức ăn cho hàng bên trái gồm người già trẻ nhỏ, người bệnh; đám người lại nhỏ giọng xì xào một lúc, ôm hy vọng rồi im ắng lại.

Khu an toàn trước mắt là hy vọng, ở chỗ này gây chuyện, người trải qua trăm cay ngàn đắng đến khu an toàn quả thật là không làm được.

Ăn trưa không được bao lâu, bọn Trang Thiển đã đến được cửa hông, nhìn năm hàng ròng rắn ở cửa bình thường bên cạnh chậm chạp tiến tới, bọn họ không thể không thừa nhận cửa này mỗi người 50kg lương thực thật là đáng giá.

Cửa hông, một nhân viên tiếp đón nở nụ cười nhìn bọn họ: “Mấy người?”

“Bảy người.” Cố Thần trả lời.

“350kg lương thực.” Cô nhân viên tiếp đón hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, thủy chung duy trì nụ cười khéo léo.

Giao nộp các loại đồ vật không cần thiết thu thập được ở siêu thị làm vật đồng giá, đám người Trang Thiển bước vào cửa hông.

Bên trong cửa hông có hai cái bàn nhỏ, trên bàn có hai máy tính, dùng để đăng nhập tin tức.

Trang Thiển giả vờ đăng ký mình là dị năng giả không gian cùng băng hệ, Cố Thần thì giả dạng là dị năng giả hệ lôi, đăng ký các tin tức cơ bản xong, mỗi người được phát một thẻ từ màu đỏ, một người đưa bọn họ đến nơi giống như ký túc xá.

Dẫn đường là một binh sĩ thành niên, mặt không chút thay đổi giới thiệu tình huống cho bọn họ: “Phía trước là ký túc xá, các người phải ở trong đó chịu quan sát một ngày, nếu xác định là không có bị lây nhiễm thì có thể lấy cái thẻ màu đỏ kia đổi thẻ thông hành chính thức. Giao 50kg lương thực là có thể ở một buồng, tiêu chuẩn của buồng gồm một phòng khách nhỏ, hai gian phòng, một WC, cho bốn người ở. Bởi vì nhóm mấy người có tới bảy, vừa vặn lại có một đứa bé, cho nên được phân ba buồng.”

Nói xong, anh ta đưa cho Cố Thần hai cái chìa khóa: “Chìa khóa này chừng nào đổi thẻ từ thì trả lại, mất thì bồi thường.”

Nói rồi, anh ta liền ngậm tăm mang đám người Trang Thiển đến trước cửa một gian buồng, binh sĩ nhìn bọn họ, cúi chào theo kiểu binh lính tiêu chuẩn rồi rời đi.

Cố Thần mở cửa ra, giữa phòn khách là một bộ sô pha, Cố Hựu bắt chéo chân nhìn hắn cùng Trang Thiển, nở nụ cười tươi: “Hi, em trai, tiểu Mộc Mộc, lâu rồi không gặp nha ~”

[ Tiểu kịch trường ]

Đường Duẫn Triết (ăn một viên kẹo sữa): Trang lão đại, cậu có đồ ăn vặt nào khác không, tôi ăn cái này đến ngán luôn rồi.

Trang Thiển (mỉm cười, lấy ra thiết cao*): Có muốn không? Cố Thần (xe hơi nghiêng): ……

Đường Duẫn Triết (nuốt luôn kẹo sữa, ôm cuống họng nằm vật ra): …. Khụ khụ….

X: Tôi kh rõ nộp lương thực vậy đúng hông nữa? Vì cứ mấy trăm cân không hà, mà 1 cân = 0.5 kg. Cứ thế tôi tính ra luôn. Nhưng cứ sao sao ấy.

*Thiết cao (ma ren đường): một loại kẹo của TQ, thành phần chính là trái cây khô và xi-rô , nặng nề, các thành phần đắt tiền, giá tương đối cao, giàu chất dinh dưỡng, và vì hàm lượng đường cao và dễ dàng để lưu trữ, nó được coi là một loại thức ăn " tack cứng ", còn được gọi là “cắt bên bánh”,  nhưng vì việc ép mua ép bán của người Tân Cương sản xuất ra chúng nên đã không được thịnh hành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện