Thời điểm lần đầu tiên Úc Mộng Dao mở mắt, cô nghĩ mình đã mơ một cơn ác mộng, cô bật người dậy, kịch liệt thở hổn hển, hốc mắt dần dần ướt át. Ngay tại lúc cô sắp khóc đến nơi thì Trình Tử Nghiêu bên cạnh lật người, mơ màng khó hiểu nhìn cô hỏi: “Dao Dao, sao thế em?”

Trong nháy mắt, Úc Mộng Dao cảm giác mình dường như vừa xuyên không, mơ hồ không rõ mình đang ở chỗ nào, mê mang mà hoảng hốt. Nhưng sự khinh thường sâu nặng cùng châm chọc khiến cô khó có thể khắc chế mà không đạp Trình Tử Nghiêu xuống giường, khiến hắn cách cô thật xa, càng xa càng tốt. Bất quá cô đã không còn là cô của quá khứ nữa, cô chỉ thản nhiên mở miệng: “Không có gì đâu, anh ngủ tiếp đi.”

Mới ngủ được lơ mơ mà bị đánh thức, Trình Tử Nghiêu trong quá trình chờ đợi đáp án cơ hồ ngủ thiếp đi, nghe được câu trả lời, hắn hoàn toàn không có phát hiện người mình yêu lãnh đạm cùng xa cách, lần thứ hai quấn chăn ngủ tiếp.

Trong lúc Úc Mộng Dao ôm gối ngồi đó không biết làm sao, di động cô vang lên, tay cô run rẩy, trước tiên nhận điện thoại, một chuỗi động tác đầy mâu thuẫn, nhưng cô hoàn thành vô cùng nhanh chóng.

Bởi vì Trình Tử Nghiêu, Úc Mộng Dao ngăn cản một số nội dung, đợi đến khi cúp điện thoại, Trình Tử Nghiêu lại bị đánh thức, hai lần bị gọi tỉnh khiến hắn không ngủ sâu được, hăn hơi híp híp mắt, mở một đường nhìn nhỏ hỏi Úc Mộng Dao: “Dao Dao?”

Úc Mộng Dao vội vàng nằm xuống đắp chăn: “Ngủ đi.”

Rát nhanh, Trình Tử Nghiêu lại ngủ, Úc Mộng Dao cố gắng cách hắn thật xa, xa một chút, thần kinh căng thẳng, rất sợ cùng Trình Tử Nghiêu có chút tiếp xúc nào, điều đó làm cô chán ghét vô cùng.

Nhưng mà cái “ác mộng” kia lại hiển nhiên tiêu phí của cô quá nhiều tinh lực, cô cảnh giác trừng mắt một lúc, rồi từ từ thiếp đi.

Lần thứ hai Úc Mộng Dao mở mắt, trời đã sáng, tiểu khu ồn ã ầm ĩ, mấy bà chủ nhà mua đồ ăn về nhà, các ông cụ thì đem lồng chim đi dạo, trẻ con thì nô đùa, các loại tiếng động tươi vui nhập vào cảm quan của cô, khiến cô xác định mình thật sự đã trở lại, mà không phải là mơ.

Sau đó, thần trí cô nhanh chóng bị những âm thanh lách cách lộp bộp trong nhà vệ sinh gọi về, cô lười biếng che lại cái miệng nhỏ xinh, đánh một cái ngáp, mang dép lê đi đến WC. Cô nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn mẹ của Trình Tử Nghiêu đang dùng một cái thau plastic màu đỏ thật lớn giặt quần áo, bàn tay thô ráp đang chà xát cái áo của Trình Tử Nghiêu, là do chính cô đã dùng tiền lương một tháng mua, hiển nhiên, cái áo này mới mặc hai lần đã muốn hư rồi.

Mẹ Trình Tử Nghiêu quay đầu lại, thấy cô, bắt đầu nhỏ giọng mắng cô, nhưng lại quên không khống chế âm lượng, thanh âm quê mùa bén nhọn của bà ở phòng khách vẫn còn nghe được. Úc Mộng Dao dựa vào cửa, nghe mẹ của Trình Tử Nghiêu mắng nàng cứ tiêu tiền vô độ, luôn dùng máy giặt quần áo không biết tiết kiệm, lại mắng tới cách ăn mặc trang điểm không đúng đắn, rồi nào là cô không nên mua quà sinh nhật đắc tiền cho Trình Tử Nghiêu, phải biết rằng chỉ mua có một bộ quần áo mà đến tận mấy trăm đồng thì quá xa xỉ, nếu lúc trước, họ có thể dùng được cả năm……

Úc Mộng Dao không có như quá khứ kiên nhẫn đáp lời, cố gắng lấy lòng, hay không dấu vết ngăn cản bà tiếp tục dày xéo cái áo không thể tiếp tục dùng mạnh tay giặt tẩy nữa, ánh mắt của cô nhìn đến quần áo của mình hoàn toàn không có ý định được giặt xả đang để ở một bên, khẽ cong môi, liền chậm rì rì đi khỏi nhà vệ sinh.

Mẹ Trình Tử Nghiêu càng lớn tiếng hơn nữa, tiếng địa phương pha lẫn mấy lời chửi bới, cay nghiệt vô cùng.

Úc Mộng Dao bước qua phòng khách, chuẩn bị vào nhà bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng, nhưng hiển nhiên là không ai nhớ rõ mà lưu đồ ăn sáng cho cô cả. Trên đường đi, cô nhìn rõ những vệt bùn đen thui in trên những tấm thảm trắng, không khỏi nhún nhún vai. Ngày hôm qua mẹ Trình Tử Nghiêu cứ không thèm để ý chút nào, xách một cái giỏ đan thật lớn xông vào nhà nhỏ của bọn họ, tuy vậy cũng không phải lần đầu tiên, nhưng người nhà hắn hình như cũng không thèm nhớ rõ phải đổi giày, cô luôn uyển chuyển nhắc nhở, nhưng mẹ Trình Tử Nghiêu cứ một bên “nhỏ giọng” nói cô một bên cởi ra đôi giày da đã tập kích nền nhà, chân bà đồng dạnh cũng rất “sạch sẽ”, đạp lên thảm. Được rồi, người nhà Trình Tử Nghiêu đều không thích mang dép lê.

Một cô gái trẻ, được rồi, cô công tác hai năm, cũng đã kết hôn, nhưng cô chỉ mới 24 tuổi không phải sao? Tóm lại, một cô gái trẻ nghĩ mình gả cho một người là bởi vì tình yêu. Yêu là động lực, phá tan hết mọi trở ngại, để theo đuổi hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, gả cho Trình Tử Nghiêu, đồng nghĩa với việc phải đón nhận vô cùng vô tận những người thân vĩnh viễn cũng không hiểu rõ phép tắc cơ bản, Úc Mộng Dao một bên gõ vỡ hai cái trứng gà, bỏ thêm chút muối cùng ít tiêu, một bên lại bất đắc dĩ nhún vai.

Trong lúc cô đang khuấy đều trứng gà, mẹ của Trình Tử Nghiêu lại bắt đầu công kích hành vi ăn trứng gà của cô, được rồi, ở nông thôn, một tuần cũng không ăn trứng gà….. Có trời mới biết cô và Trình Tử Nghiêu kiếm tiền là vì cái gì, đó là phụng dưỡng Trình Tử Nghiêu không chịu thua kém em trai cùng em gái luôn tỏ ra xấc láo đó sao? Còn phải chiêu đãi tận cửa cha mẹ hắn, cậu thím hắn…….

Úc Mộng Dao vén lại mái tóc đang rũ xuống, đen trứng gà đặt vào trong lò vi ba. Cô của quá khứ luôn dịu dàng và hay ngượng ngùng, tuy có bất mãn, cũng là tính tình tốt đi lấy lòng, dù sao cô nghĩ nếu yêu một người liền phải yêu toàn bộ của hắn không phải sao? Huống chi mỗi lần những thân thích đáng ghét này rời khỏi, Trình Tử Nghiêu đều sẽ áy náy ôm lấy cô, nói mấy lời âu yếm ngọt ngào, ôm đồm hết việc trong nhà, cho cô cảm nhận vô số lãng mạn nho nhỏ.

Vẫn là một cô gái trẻ, Úc Mộng Dao khẽ hừ mũi một tiếng, thanh âm như trước vẫn mang theo sự trong trẻo động lòng người, khinh thường cùng châm chọc của cô càng khiến cho cô thêm xinh đẹp mà thôi, dù sao lúc trước là một cô gái yếu đuối, thiếu đi mấy phần sáng rỡ chói mắt.

“Đinh”

Lò vi ba vang lên, Úc Mộng Dao mang thêm bao tay lấy ra trứng chưng, thuận tiện lấy theo một hộp sữa chua, cẩn thận bưng về phòng mình, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn sáng.

Mẹ Trình Tử Nghiêu bỏ việc giặt quần áo, được rồi, bà là chờ Úc Mộng Dao tới nhận việc đó, sau đó bà có thể dựa khung cửa chỉ trỏ bới móc, dùng tiếng nói địa phương của mình hất hàm sai khiến. Bà bất mãn dùng sức đóng lại cửa chính, “Phanh” một tiếng làm cho hành lanh lâu năm cũng muốn run rẩy luôn, Úc Mộng Dao chỉ trừng mắt nhìn, lông mi như cánh bướm vô cùng dày mịn khẽ hấp háy, cô biết mẹ của Trình Tử Nghiêu đi đâu, em trai Trình Tử Nghiêu cũng ở thành phố này, mẹ thân yêu của gã bao giờ cũng xách bao lớn túi nhỏ từ nhà anh trai yếu đuối sang nhà gã.

Ăn xong bữa sáng, Úc Mộng Dao bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình. Đầu tiên là tiền và quần áo chuẩn bị tắm rửa. Sau đó là tiền cùng di vật mà cha mẹ để lại trước lúc qua đời, họ là đôi vợ chồng nhà dòng dõi thư hương (nhà có học thức lâu đời), họ ôn hòa và vô cùng yêu thương con gái duy nhất của mình, chỉ tiếc tai nạn xe cộ đã cướp đi sinh mạng của họ.

Một vòng cổ phỉ thúy, vô cùng xanh biếc, như có sinh mệnh đang lưu động bên trong, một khối phỉ thúy nho nhỏ này cũng có thể mua đứt căn nhà mà cô và Trình Tử Nghiêu đã cùng vay tiền để mua, đáng tiếc kiếp trước cô chưa kịp về nhà, cái gì cũng không thể mang theo được. Khối phỉ thúy lớn đã từng được mẹ Úc Mộng Dao đem đi gia công lại, thêm hoa văn bạc kim khéo léo quấn quanh ngọc thạch xanh biếc, tinh tế điểm xuyến thêm mấy viên kim cương trong suốt, đem vòng bạc kim làm trang sức đeo lên cổ, Úc Mộng Dao để nó trước ngực.

Còn vài cuộn tranh cổ, đã có niên đại, được bảo tồn rất tốt, Úc Mộng Dao cẩn thận đặt vào trong rương, tuy mạt thế không có dùng đến, nhưng nó đáng giá để cô giữ gìn.

Nhìn cái rương vẫn còn trống khá nhiều, Úc Mộng Dao mở tủ quần áo, đem những bộ cô thích bỏ vào, một cái áo choàng dài, hai bộ váy, còn có hai cái áo khoác ngoài, là cô lúc trước mua, từ khi cô cùng Trình Tử Nghiêu ở với nhau liền tính toán chi li kinh tế trong căn nhà nhỏ của họ. Quá khứ cô dùng tiền mua quần áo để mua một bình hoa trưng trong nhà, hoặc là mua cho Trình Tử Nghiêu một số quà tặng, cô cảm thấy nhà là nơi đòi hỏi trách nhiệm.

Cuối cùng, cô lấy theo một số đồ trang sức mình thích, có vòng tay làn từ gỗ cây đàn hương, hoa tai bằng trân châu và bạc, cây trâm làm từ ngà voi, vô cùng đắt, tuy không tiện dùng, nhưng đều là cô tinh tế lựa chọn và trân trọng. Lúc người nhà Trình Tử Nghiêu có ở đây, cô lấy ra thì sẽ bị nói “đi mượn”, hoặc trưởng bối sẽ cho rằng không biết tiết kiệm.  

Đương nhiên, Trình Tử Nghiêu đưa nhẫn đính hôn sẽ bị cô vứt, là một cái nhẫn bạch kim, do công sức nửa năm thời còn sinh viên của Trình Tử Nghiêu, mạo hiểm đi trong tuyết, ở đêm Nô- en trao nó cho cô. Hắn nói: “Dao Dao, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt thôi.”

Sau đó liền tiến đến cả hai sống chung. Úc Mộng Dao ngắm nghía chiếc nhẫn mà cô từng coi là báu vật, cười ôn nhu, đúng là rất cảm động, bây giờ nhớ đến, cô cũng thừa nhận rằng, Trình Tử Nghiêu lúc đó thật sự yêu cô.

Úc Mộng Dao đem nhẫn nhẹ nhàng đặt lên bàn, bản thân tự nhận ra rằng quá khứ cô đúng là một cô gái ngốc, đem chính mình quăng vào một cái vòng lẩn quẩn. Cô yêu Trình Tử Nghiêu, hơn nữa vì tình yêu của Trình Tử Nghiêu mà cảm động, hơn nữa mỗi khi Trình Tử Nghiêu tủi thân cô không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt của hắn khiến cô đau lòng. Cho nên cô luôn không thể bỏ đi, bởi vì ngôi nhà nhỏ này là nơi họ cùng nhau bố trí, vật dụng là do họ cùng chọn, con thiên nga thủy tinh là do hắn tặng, trên sô pha này cô tiếp nhận nụ hôn của hắn, phòng bếp mà họ từng cùng nhau nấu cơm….. Quá nhiều cảm động níu kéo bước chân cô, cô không bỏ xuống được, thế nên luôn một lần lại một lần an ủi chính mình, sẽ tốt thôi, cuộc sống sau này của cô có thể sẽ càng ngày càng kém, nhưng đến tận khi mạt thế xảy ra, cô bị vứt bỏ.

Mà hiện tại, cô chuẩn bị rời đi, sau khi trải qua sinh tử, cô phát hiện, không có cái gì là không bỏ được, vô luận là quà của Trình Tử Nghiêu, hay là vật dụng trong nhà đã mua cùng hắn.

Tuổi trẻ của một cô gái với tình yêu là mọi thứ, nhưng thực tế thì cuộc sống mới là kẻ làm chủ, yêu rồi sẽ hao mòn, cảm động rồi sẽ chết lặng, có chút động tâm cũng sẽ bị giày vò, một chút hứng thú rồi cũng sẽ tan biến. Dù cho, yêu là hết thảy, Trình Tử Nghiêu cũng không đủ yêu cô, có lẽ là do cô yêu cầu quá cao, nhưng chẳng phải Trình Tử Nghiêu càng yêu chính bản thân hắn hơn sao? Nếu hắn thực sự yêu thương cô, hắn vì sao không kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần kiên trì thêm một tý nữa, tỷ như năm trước bọn họ nên tổ chức một hôn lễ, nhưng chỉ vì em trai hắn cần mua phòng, liền hủy bỏ.

Úc Mộng Dao thay một cái áo vạt dài màu trắng, khoác thêm một cái áo vét màu kem bên ngoài, khiến mình ăn mặc trông giống như một công chúa xinh đẹp động lòng người đang đi du lịch, cô đối diện gương nở nụ cười, mái tóc uốn quăn giống như tảo biển nép sát vào nhau dày đặc mà mềm mại. (tự bổ não tóc rong biển =.=)

Mình nên vì bản thân mà sống, cô nghĩ như vậy.

Úc Mộng Dao kéo va li ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, cô không mang theo chìa khóa, bởi vì cô sẽ không trở lại đây.

Đi trên đường tiểu khu, bánh xe của va li kéo trên mặt đất phát ra âm thanh đều đều, Úc Mộng Dao cảm thấy trong lòng càng lúc càng nhẹ nhõm, ngẩng đầu, bầu trời xa xôi mà rộng lớn, tựa như thời điểm cô chết đã nhìn thấy, bất đồng là bây giờ cô còn sống.

“Mộng Dao à, đi du lịch hả? Đột ngột thế.”  Bác gái dưới lầu hiền hòa nhìn cô cười hỏi han.

Úc Mộng Dao khẽ chậm bước chân, nhưng không có ngừng lại, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Dạ, mới quyết định thôi, con còn trẻ mà, nên phải đi đây đó những nơi khác xem phong cảnh mới phải.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện