: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi*
(*Trích bài thơ Việt Nhân Ca.
Cả câu: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Tạm dịch: Trên núi có cây cây có cành, lòng ta thích nàng mà nàng không hay.)
Lụa trắng nhẹ nhàng lay động, khói trắng vờn quanh.
Thường phục màu đỏ được xếp ngay ngắn đặt trên giường, bên trên còn tàn lưu hơi ấm cơ thể.
Cây trâm gỗ trên đầu vừa được gỡ ra, ba ngàn tóc đen mượt mà như tơ lụa rơi xuống, xõa tung sau lưng.
Người nọ lúc búi tóc phong thần tuấn lãng, tóc vừa xõa ra lại thêm vài phần phiêu dật phiên phiên, đẹp không gì tả xiết.
Người nọ suy nghĩ nhập tâm đến xuất thần.
"A Hoài đang nghĩ gì?"
Giọng nói ôn nhu kéo nàng hoàn hồn, nàng đặt cây trâm cài trong tay xuống.
"Ta nghĩ mãi mà vẫn không ra, mặc dù Đinh Thiệu Đức không đứng ở phe đối địch với chúng ta, nhưng từ cảm giác hắn mang đến mà nói, rõ ràng hắn không thích ta.
Nếu đã không thích, người như hắn vì cớ gì lại ra tay giúp ta?"
"Người hắn giúp...!không phải là nàng."
Bàn tay trắng nõn vòng qua hông muốn cởi đai lưng, Lý Thiếu Hoài xoay người để nàng dễ dàng giúp mình cởi, khó hiểu hỏi: "Không phải là ta?"
Áo ngoài màu xanh lá giống Đạo bào bị cởi ra, để lộ trung y màu trắng.
Bàn tay đang muốn cởi dây rút đột nhiên dừng lại, nàng không đáp, chỉ ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Thiếu Hoài.
Đôi con ngươi xinh đẹp của nàng lấp lánh như chứa cả trời sao, cuồn cuộn vô biên, tất cả phức tạp đều giấu ở bên trong.
Lý Thiếu Hoài nhìn chằm chằm ánh mắt kia, run run hỏi: "Là...!bởi vì Chí Trùng sao?"
"Suy cho cùng, hai ta đều nợ Nguyên Dung." Sống lại một đời, tất cả nợ nần, vẫn còn đó.
Lời Triệu Uyển Như nói nàng chỉ hiểu một nửa, một nửa còn lại, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt vừa rồi nàng đã không còn ý định hỏi thêm, hoặc là gặn hỏi đến cùng.
"Nếu đã vậy, trên quan trường ta có cần quan tâm đến hắn nhiều một chút không?" Nhắc đến Đinh Thiệu Đức này, Lý Thiếu Hoài lại nói tiếp: "Tuy lòng dạ hắn khó lường, nhưng bản tính không xấu, thật lòng mà nói, là một nhân tài tể chấp."
"Đừng, lúc trước ta đã hứa với hắn, sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa hắn đến địa phương làm quan."
"Địa phương?"
Đối với Đinh Thiệu Đức mà nói, nếu hắn chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng hiện giờ còn có Tam công chúa bên mình, địa vị hơn người là họa không phải phúc.
"Đúng rồi, phò mã của Trịnh quốc trưởng công chúa - Vương Di Vĩnh ở bên ngoài mấy năm nay vừa được triệu về triều.
Khoảng thời gian trước phò mã của Tùy quốc trưởng công chúa - Lý Tuân Úc lại được phái đến địa phương nhậm chức Tri Châu.
Tuy nơi đó không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng dù sao cũng tốt hơn canh giữ ở chốn lừa người gạt ta này." Nàng có suy tư và lo lắng của riêng mình.
"Nguyên Trinh là đang suy tính cho Chí Trùng sao, còn có trưởng công chúa.
Ngay từ đầu nàng đã tính toán cho mọi người xung quanh."
"Đúng vậy."
Khi nàng dùng tất cả sức lực nói ra câu này, Lý Thiếu Hoài liền nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, cũng không hỏi những câu như có mệt hay không.
"Thứ lỗi cho ta vì đã đến muốn, để nàng phải gánh vác nhiều thứ như vậy." Đau lòng cực độ, cùng lắm cũng chỉ thế thôi.
Gió trên sông Biện Hà lướt qua thính đường trong phủ, một phu nhân mặc áo khoác vàng, ung dung hoa quý ngồi trên ghế giữa chính đường, trên tay bà ta ôm một con mèo mượt mà.
"Nghe người ta nói loại mèo nhập khẩu do thuyền buôn mang về chính là loại đẹp nhất, trân quý nhất, nhưng theo ta thấy, không bằng." Phu nhân vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo trên tay: "Mèo có đẹp đến mấy cũng là thứ ngoại lai, mà ngoại lai dễ dàng mất."
"Còn không phải sao, cách đây mấy ngày nghe nói con mèo ngoại lai của Cố thị Phong Nhạc Lâu đã bỏ đi mất." Nữ quản sự đứng sau Đỗ đại nương tử phụ họa nói.
"Đồ vật bên ngoài sao có thể nuôi thành quen, đi mất cũng là chuyện hiển nhiên."
"Mẫu thân là có ý gì?" Tiền Hi Văn dằn mạnh chung trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Đỗ thị.
"Có ý gì là sao?" Đỗ thị thấy nàng tỏ thái độ, cực kỳ không vui, nhưng xét thấy hiện giờ nàng đang mang thai, âm dương quái khí nói: "Chẳng qua là ta đang nói đến bọn mèo trong kinh thành này, ngươi vội cái gì?"
"Mèo trong kinh này nhiều đếm không xuể, từ khi nào mẫu thân lại biết lo cho mèo nhà người khác vậy?"
Đỗ thị xem thường cười nói: "Đương nhiên là ta không rảnh lo cho mèo nhà người khác, mèo nhà người khác..." Nàng xoa đầu con mèo trong tay: "Sao có thể nghe lời bằng mèo nhà mình nuôi! Có vài con mèo thiếu dạy dỗ, suốt ngày chạy tới chạy lui, lại còn cắn người ta, phá phách đến trong nhà gà chó không yên!"
"Mẫu thân có chuyện cứ nói thẳng, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy." Tiền Hi Văn nhíu mày.
"Đại Lang về!"
"Đại Lang đã về ~"
Tiếng kêu to bên ngoài ngược lại làm Đỗ thị càng thêm bực bội: "Thái độ ngươi như vậy là sao? Đây là thái độ của con dâu với mẹ chồng ư?" Không biết vì lý do gì, con mèo trong lòng Đỗ thị đột nhiên kêu thảm một tiếng sau đó nhảy ra ngoài.
Con mèo dịu ngoan nhất thời trở nên hung hãn, xù lông lộ nhe răng nanh nhảy về phía Tiền Hi Văn.
- - Meo --
Theo tiếng kêu thảm thiết của con mèo, thính đường đổ máu, mà Tiền Hi Văn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc.
Cùng với gió nhẹ và ánh mặt trời, một nam tử mặc áo bào sắc mặt không vui bước vào, trong tay còn cầm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Nhìn Thấy ái miêu bị một thanh kiếm đồng đột nhiên bay tới chém thành một vũng máu, Đỗ thị hét ầm lên, ngẩn đầu vừa thấy, tức giận nói: "Ngươi!"
"Nương tử đang mang thai, không thể chịu được sợ hãi, còn xin mẫu thân chớ trách." Đinh Thiệu Văn rút kiếm ra, che trước người Tiền Hi Văn, dùng khăn lụa chà lau vết máu, hạ giọng nói: "Một con súc vật mà cũng có thể ức hiếp lên đầu chủ nhân, có phải mẫu thân ngài nên xem lại không?"
Đỗ thị xoay người ngồi xuống, vỗ bàn cả giận: "Ngươi giỏi lắm!"
Đinh Thiệu Văn tra kiếm vào vỏ, ném lại cho tên người hầu trẻ tuổi, xoay người nói với Tiền Hi Văn: "Không phải ta đã nói an tâm tĩnh dưỡng trong viện sao, ngoài sảnh nhiều người tạp nham, lại ồn ào."
Tiền thị chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu không trả lời hắn.
Ngược lại Đỗ thị vô cùng ngạc nhiên, không ngờ người trưởng tử thường ngày luôn ôn hoà kính trọng nàng hiện giờ lại trở nên ngỗ nghịch như thế: "Đại Lang, người nào nên che chở, người nào không, thân là trưởng tử Đinh gia ngươi còn không biết sao?"
Đinh Thiệu Văn nhìn bà ta nheo mắt nói: "Mẫu thân, còn không phải là ngài thấy ta thất thế Tứ Lang đắc thế sao.
Ngài ở trong viện của mình an phận nuôi mèo trồng hoa là được, chuyện của ta và phụ thân trên triều thế nào không cần ngài bận tâm!"
Bọn nữ sử đang đứng thấp thỏm đằng sau âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Nhìn phu thê hai người vô tình rời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không để lại, Đỗ thị đứng dậy ném chung trà phẫn nộ nói: "Bọn nam nhân trong nhà này đều mù cả rồi sao, lại đi cưới một con yêu tinh hại người như thế trở về!"
"Đại nương tử, A Lang để Đại Lang cưới Tiền thị về chẳng qua là xem trong tiền tài và địa vị nhà Hàn lâm học sĩ mà thôi." Nữ sử bước đến dập lửa.
"Tiền Hoài Diễn không phải là người do quan nhân đề bạt sao, nhà hắn ngoài tiền ra còn có cái gì? Ngô Việt đã sớm chết, cô ta suốt ngày vênh váo như vậy là muốn cho ai xem? Trong mắt còn có đương gia chủ mẫu là ta sao!"
Trở lại trong viện, Tiền Hi Văn mới mở miệng hỏi: "Sư đệ ta đã chết, ngay cả một người chết mà ngươi cũng không chịu buông tha sao?" Nàng biết Đinh Thiệu Văn tiến cung là vì cái gì.
Đinh Thiệu Văn nén giận: "Sư đệ ngươi, vừa rồi đã trở lại!"
Tin tức này làm Tiền thị dại ra tại chỗ, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Đinh Thiệu Văn.
"Hắn đã trở lại, dựa vào Huệ Ninh công chúa được thăng quan, còn hung hăng tán ta một cái." Đinh Thiệu Văn trợn mắt phẫn nộ nhìn nàng.
Nghe vậy Tiền thị dường như cũng đã chết lặng, gả vào thế gia, gả cho quyền thần đương triều, kỳ thật cũng chỉ là như thế.
Ngoại trừ đổi được một danh hiệu cáo mệnh quận phu nhân cùng vài người nịnh hót, sau lưng lại rước lấy vô số khinh thường cùng xấu hổ, đều là những kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, từ khi nhìn thấu hết thảy nàng cũng đã chết tâm: "Vậy chức quan của ngươi..."
"Đừng trông cậy vào chức quan, nếu không có chiến sự để lập quân công, trong thời gian ngắn võ tướng muốn thăng quan là cực kỳ khó, chẳng qua...!cho dù hắn có thể áp chế ta, nhưng Quan gia sẽ không để hắn nắm quyền to!" Đinh Thiệu Văn cười khẽ một tiếng: "Suy cho cùng, gã hoàng đế này một chút cũng không hồ đồ, thuật dùng người, sử dụng đến cũng thật là thuận tay!"
Tiền Hi Văn trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
"Hối hận sao? Chức Đô chỉ huy sứ này của ta còn chưa làm đến một năm đã bị thay đổi, hiện giờ còn bị cởi áo tím nhàn rỗi ở nhà."
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Đinh Thiệu Văn, không trả lời vấn đề của hắn ngược lại hỏi: "Tại sao, tất cả các ngươi đều thích ả Huệ Ninh công chúa kia?"
"Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều thích sao, cái từ thích này, không thể xuất hiện trong cung, ngay cả thế gia phần lớn cũng là vì lợi ích mà thôi!"
Nghe Đinh Thiệu Văn nói, nàng lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng giống ngươi và ta, Đinh gia các ngươi nhìn trúng là tiền tài, còn cha ta nhìn trúng chính là quyền thế của các ngươi!"
Tiền thị thản nhiên nói.
"Đã kết làm phu thê, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, còn Đỗ thị kia, ta chỉ tạm thời bị cắt chức, sau này nếu bà ta gọi ngươi đến, ngươi tìm lý do từ chối là được, nếu bà ta bắt ép..." Đinh Thiệu Văn quay đầu gọi: "Trường Chiêu, đem thanh kiếm trong thư phòng ta đến đây."
Thiếu niên chợt ngẩn người, mới chắp tay nói: "Tuân lệnh."
Hắn đưa Tiền thị về phòng, dặn dò vài câu liền xoay người trở lại thư phòng.
Trong thư phòng, giá treo bảo kiếm đã rỗng tuếch.
Nữ sử đốt lửa trong lò than xong liền lui ra ngoài đóng cửa lại.
"Thanh kiếm đó là Thái Tông ban cho ngài trên chiến trường, với tính tình của phu nhân, chỉ sợ sẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện."
"Không...!ngươi không hiểu bản tính nàng, dù sao nàng cũng biết đúng mực!"
"Vì sao chủ tử lại đối với phu nhân như vậy..."
Đinh Thiệu Văn cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ muốn một thứ mà thôi!"
"Trước đây Lý Nhược Quân có thể vì cô ta mà chết, cô ta lại còn nhớ thương hắn đến tận bây giờ, nói hai người bọn họ đoạn tình sạch sẽ, ngươi sẽ tin sao?"
"Chủ nhân là muốn lợi dụng nàng?"
"Có công chúa ở đây, người của ta không thể áp chế hắn.
Người khác không thể làm công chúa nghi ngờ, nhưng Tiền thị thì khác."
Tiền thị và Lý Thiếu Hoài gần hai mươi năm tình cảm, hắn không tin hai người không có gì, không tin Triệu Uyển Như sẽ không ghen ghét.
Nhưng hắn không biết, những suy nghĩ này đối với Triệu Uyển Như mà nói, thật sự đều không có tác dụng gì.
Xe ngựa của Nội Thị Tỉnh quẹo vào ngõ Điềm Thuỷ, từ trên xe một tên nội thị gương mặt trắng nõn bước xuống.
Nội thị nghiêng đầu nhìn về một bên khác của phủ phò mã.
"Phủ Tham chính sao lại ầm ĩ thế này?"
Tên giữ cửa đỡ lấy hắn: "Hẳn là người trong nhà nhiều, nên náo nhiệt."
Nội thị lắc đầu vào phủ.
"Tiểu nhân tham kiến công chúa điện hạ."
Triệu Tĩnh Xu ngồi trên ghế chủ toạ giữa chính đường: "Đại nội đã lâu không phái người tới, hôm nay đến là có việc gì?"
"Bẩm điện hạ, là đại phò mã hồi kinh, Quan gia vui mừng, đặc biệt tổ chức gia yến."
Người chống đầu mở to mắt, ngồi thẳng dậy: "Sư huynh...!a không, tỷ...!phu đã bình an trở về rồi sao?"
"Đúng vậy, vừa mới sáng nay, vừa rồi tiểu nhân đi trên đường đã nghe rất nhiều dân chúng trong thành Đông Kinh bàn luận chuyện này, tam phò mã còn chưa nói cho công chúa biết sao?"
Nghe được câu trả lời, Triệu Tĩnh Xu chỉ thấy buồn vui lẫn lộn.
"Gần đây thân mình công chúa không tốt, phò mã ở trong phủ chăm sóc công chúa nên không có ra khỏi cửa!"
Nội thị thấy sắc mặt công chúa tựa hồ không được tốt lắm, liền tát miệng mình: "Ngài xem ta ăn nói vụng về."
"Tĩnh Xu đã biết, làm phiền nội thị đến đây thông báo."
"Sao công chúa lại nói vậy, có thể làm việc cho Quan gia và công chúa chính là phúc khí của hạ nhân chúng thần."
Nội thị đi rồi, Triệu Tĩnh Xu ngồi thẩn thờ trên ghế.
Ngàn Ngưng tiễn khách xong xoay người lại thấy bộ dáng thất thần của cô nương nhà mình liền hỏi: "Cô nương, đại phò mã đã trở lại, không phải ngài nên vui vẻ sao?".
truyện đam mỹ
"Phò mã ở đâu?"
"Phò mã?" Ngàn Ngưng khó hiểu: "Phò mã nào?"
"Tứ Lang."
"A, cô gia sao, vừa rồi đã ôm đàn đến đào viên ở hậu viện."Ngàn Ngưng có chút bối rối: "Bình thường cũng không nghe ngài gọi cô gia như thế..."
Một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua bầu trời Đông Kinh, vài cánh hoa hồng nhạt cuộn mình giữa không trung.
Cánh hoa nương theo gió bay đến một cánh cửa sổ bên đường, dừng trên tóc đẹp của nữ nhân.
Nước từ sông Biện Hà chậm rãi chảy vào hậu viện phủ phò mã, hoa đào đã nở đầy vườn.
Kết thúc một khúc tiếng đàn ngưng hẳn, nàng thu tay lại đặt lên đùi: "Bên cạnh xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm A Lang, là mèo của Đỗ đại nương tử chết."
Đinh Thiệu Đức nhấp một ngụm trà ấm: "A, là con mèo vàng đó sao, trước đây ta từng thấy nó, được chủ nuôi còn phú quý hơn cả con người."
"Còn không phải sao, đại nương tử thích nó cực kỳ, hiện giờ vẫn đang đau lòng."
"Con mèo đó, không phải đang sống tốt sao, sao lại chết?"
Nàng tựa hồ có chút tiếc hận.
Nữ sử hạ thấp giọng nói: "Đại nương tìm Tiền thị muốn dạy bảo, ai ngờ giữa đường con mèo kia nổi điên, doạ cho Tiền thị hoảng sợ, đúng lúc Đại lang về gặp được, liền một kiếm chém chết nó."
"Một kiếm chém chết?" Nữ tử ngắm hoa khẽ nhướng mày: "Con mèo đáng yêu như vậy, hắn đành lòng ra tay đuợc sao?"
Đinh Thiệu Đức lại biết rất rõ là vì sao: "Nếu tẩu tẩu bị doạ sợ, A Vận, gọi thái y trong phủ qua đó xem một chút đi..."
Đỗ thị không biết, xưa nay Đinh Thiệu Văn không thích mèo, còn Đinh Thiệu Đức bởi vì hắn không thích nên cũng không nuôi mèo.
"Không được đi!" Triệu Tĩnh Xu xoay người nhìn Đinh Thiệu Đức đang sững sờ.
Lại nghiêng đầu lẩm bẩm nói với Ngàn Ngưng: "Ngươi bảo Triệu thái y trộm đi, đừng nói là do ta!"
Qua hồi lâu, Đinh Thiệu Đức mới mở miệng: "Chỉ là đi qua xem một cái mạch bình an, hiện giờ công chúa cũng không cần..."
"Ta nói không được là không được, Triệu thái y là cha cấp cho ta, dựa vào cái gì phải chuẩn trị cho một kẻ không liên quan?"
Đinh Thiệu Đức nhíu mày: "Đến Mã phố mời Tôn đại phu đi."
Đinh Thiệu Đức sửa miệng, càng làm Triệu Tĩnh Xu bất mãn.
"Dù thế nào, nàng ấy cũng là trưởng tẩu."
"Trưởng tẩu? Nhưng ta nghe nói vị hôn phu ban đầu đính hôn với cô ta, chính là ngươi!" Triệu Tĩnh Xu bước một bước đến gần, gió nhẹ thổi qua, váy đỏ đong đưa.
Bàn tay đặt trên đùi hơi siết lại: "Đúng vậy."
"Ta còn nghe nói, người hầu của cô ta từng hãm hại ngươi, chỉ vì cảm thấy chủ nhân gả cho ngươi quá mức thiệt thòi."
"Đúng vậy, vụ án kia, cũng suýt chút nữa hại sư huynh của điện hạ."
"Ta không tin một kẻ tôi tớ trong nhà lại có lá gan to như vậy, dám mưu hại mệnh quan triều đình, Tiền thị..."
"Chuyện cũng đã qua rồi, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cần gì phải...!dây dưa không bỏ kia chứ?" Thanh âm Đinh Thiệu Đức không lớn, thậm chí có thể nói là ôn nhu, trong ôn nhu lại cất giấu bất đắc dĩ của nàng.
"Ngươi..." Triệu Tĩnh Xu đứng yên bên cạnh, dường như có chút khó chịu: "Đối với tất cả mọi người đều ôn hòa vậy sao?"
"Không có." Đinh Thiệu Đức đột nhiên kinh ngạc ngẩn đầu, xuyên thấu qua con ngươi Triệu Tĩnh Xu thấy được chính mình: "Điện hạ, đây là ghen tị sao?"
"Không phải." Triệu Tĩnh Xu nhìn sang chỗ khác.
"Vậy điện hạ tới đây là?"
"Dạy ta đánh đàn."
Đinh Thiệu Đức lại lần nữa sửng sốt, lần trước nàng chủ động hỏi, người này còn không thèm để ý tới nàng, ôn nhu nói: "Được."
Trước kia từng giả vờ lười biếng một đoạn thời gian, hiện giờ đổi sang phủ phò mã, chỉ là đổi sang một nơi bị giám thị khác thôi, may mà không câu thúc bản thân, người xoã tóc đứng lên nhường chỗ ngồi, duỗi tay ra ý bảo: "Điện hạ đã hiểu âm luật, chỉ là tâm chưa được tĩnh."
Triệu Tĩnh Xu ngồi xuống, khẽ vuốt dây đàn: "Không giống Tống cầm, đây là loại đàn gì?"
"Đường cầm, Lục Ỷ Đài*."
(*Lục Ỷ Đài là một loại đàn cổ nổi tiếng được sản xuất vào thời nhà Đường.
Loại này chỉ có hai cây, gọi là Vũ Đức Cầm và Đại Lịch Cầm.)
Lục Ỷ Đài thời Đường chỉ có hai cây.
"Khó trách ngươi suốt ngày xem nó như bảo bối."
"Điện hạ thử xem."
Cánh hoa bay xuống cạnh đàn, dây đàn run lên, người đứng không rời mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang tung bay trên dây đàn.
Nói là đánh đàn, chi bằng nói là tiếng lòng của nàng.
"Khúc nhạc này không phổ biến, chỉ có lời không có nhạc." Nàng nhẹ nhàng đến gần rồi ngồi xuống phía sau, phủ lên bàn tay khớp xương rõ ràng phía trước: "Nàng xem thủ pháp của ta."
Nàng nắm lấy tay Triệu Tĩnh Xu, ấn tay trái nàng lên thân đàn: "Tay phải đồng thời khảy hai dây thứ bảy và thứ năm."
Hai tay chạm vào nhau, trái tim bình tĩnh bắt đầu xao động.
"Ngươi đàn một lần cho ta nghe đi." Triệu Tĩnh Xu rút tay khỏi tay nàng, nhưng không có ý đứng dậy mà cứ như vậy thuận thế nằm xuống tựa vào lòng nàng.
Trong đào viên vang lên một khúc nhạc không giống thường ngày, trong phủ nhiều người như vậy, tựa hồ chưa một lần được nghe.
Triệu Tĩnh Xu thoải mái nằm trong lòng nàng, cảm nhận nhịp đập và hơi ấm cơ thể truyền đến từ phía sau, cách một mái tóc dài tinh tế rũ xuống, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng nõn của người phía trên.
Gió nhẹ thổi qua, một đoá hoa đào rơi khỏi cành, cánh hoa rơi xuống mặt hồ nhỏ bên cạnh tạo thành từng vòng gợn sóng lăn tăn.
Nàng cứ như vậy nhìn, trong lòng có vô số câu hỏi.
Vì sao người này còn ôn nhu hơn cả sư huynh, chẳng lẽ bởi vì là nữ nhân sao? Trong lúc hoang mang tâm động nàng vươn tay.
"Điện hạ vì sao lại nhớ đến khúc này?"
Trước khi chạm vào gương mặt gần trong gan tấc kia, một câu nói nhẹ nhàng liền đánh tan dũng khí mà nàng tích góp được, hạ tay xuống: "Không có gì, Việt Nhân ca mà thôi, đột nhiên nhớ đến, trước đây từng nghe người nào đó đàn qua."
Ba chữ người nào đó làm nàng chậm lại tiết tấu: "Điện hạ biết bài thơ của khúc nhạc này sao?"
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri." Ngâm hai câu cuối bài thơ: "Trước kia từng nghe tiên sinh giảng, hình như là nói về chuyện tình yêu vượt thân phận của hai danh nhân thời Xuân Thu."
"Đúng vậy, bài từ Việt Nhân ca này có xuất xứ từ Thuyết Uyển."
"Hình như là xuất từ Thuyết Uyển của Lưu Hướng."
"Đằng sau ông ấy còn có chuyện xưa."
"Hửm?" Triệu Tĩnh Xu lẳng lặng nhìn nàng: "Tiên sinh chỉ dạy ta thơ ca, không có kể chuyện xưa đằng sau."
"Cuốn mười một, thiên Thiện Thuyết, đoạn thứ mười ba." Nàng chỉ nói số chương, tựa hồ cũng không có ý định kể cho Triệu Tĩnh Xu nghe.
Một cơn gió thổi qua làm tóc mai rũ xuống trên mũi nàng toả ra một loại mùi hương tươi mát nhàn nhạt.
Triệu Tĩnh Xu không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy, thật là thoải mái.
- -- Hết chương 108 ---.
(*Trích bài thơ Việt Nhân Ca.
Cả câu: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Tạm dịch: Trên núi có cây cây có cành, lòng ta thích nàng mà nàng không hay.)
Lụa trắng nhẹ nhàng lay động, khói trắng vờn quanh.
Thường phục màu đỏ được xếp ngay ngắn đặt trên giường, bên trên còn tàn lưu hơi ấm cơ thể.
Cây trâm gỗ trên đầu vừa được gỡ ra, ba ngàn tóc đen mượt mà như tơ lụa rơi xuống, xõa tung sau lưng.
Người nọ lúc búi tóc phong thần tuấn lãng, tóc vừa xõa ra lại thêm vài phần phiêu dật phiên phiên, đẹp không gì tả xiết.
Người nọ suy nghĩ nhập tâm đến xuất thần.
"A Hoài đang nghĩ gì?"
Giọng nói ôn nhu kéo nàng hoàn hồn, nàng đặt cây trâm cài trong tay xuống.
"Ta nghĩ mãi mà vẫn không ra, mặc dù Đinh Thiệu Đức không đứng ở phe đối địch với chúng ta, nhưng từ cảm giác hắn mang đến mà nói, rõ ràng hắn không thích ta.
Nếu đã không thích, người như hắn vì cớ gì lại ra tay giúp ta?"
"Người hắn giúp...!không phải là nàng."
Bàn tay trắng nõn vòng qua hông muốn cởi đai lưng, Lý Thiếu Hoài xoay người để nàng dễ dàng giúp mình cởi, khó hiểu hỏi: "Không phải là ta?"
Áo ngoài màu xanh lá giống Đạo bào bị cởi ra, để lộ trung y màu trắng.
Bàn tay đang muốn cởi dây rút đột nhiên dừng lại, nàng không đáp, chỉ ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Thiếu Hoài.
Đôi con ngươi xinh đẹp của nàng lấp lánh như chứa cả trời sao, cuồn cuộn vô biên, tất cả phức tạp đều giấu ở bên trong.
Lý Thiếu Hoài nhìn chằm chằm ánh mắt kia, run run hỏi: "Là...!bởi vì Chí Trùng sao?"
"Suy cho cùng, hai ta đều nợ Nguyên Dung." Sống lại một đời, tất cả nợ nần, vẫn còn đó.
Lời Triệu Uyển Như nói nàng chỉ hiểu một nửa, một nửa còn lại, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt vừa rồi nàng đã không còn ý định hỏi thêm, hoặc là gặn hỏi đến cùng.
"Nếu đã vậy, trên quan trường ta có cần quan tâm đến hắn nhiều một chút không?" Nhắc đến Đinh Thiệu Đức này, Lý Thiếu Hoài lại nói tiếp: "Tuy lòng dạ hắn khó lường, nhưng bản tính không xấu, thật lòng mà nói, là một nhân tài tể chấp."
"Đừng, lúc trước ta đã hứa với hắn, sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa hắn đến địa phương làm quan."
"Địa phương?"
Đối với Đinh Thiệu Đức mà nói, nếu hắn chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng hiện giờ còn có Tam công chúa bên mình, địa vị hơn người là họa không phải phúc.
"Đúng rồi, phò mã của Trịnh quốc trưởng công chúa - Vương Di Vĩnh ở bên ngoài mấy năm nay vừa được triệu về triều.
Khoảng thời gian trước phò mã của Tùy quốc trưởng công chúa - Lý Tuân Úc lại được phái đến địa phương nhậm chức Tri Châu.
Tuy nơi đó không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng dù sao cũng tốt hơn canh giữ ở chốn lừa người gạt ta này." Nàng có suy tư và lo lắng của riêng mình.
"Nguyên Trinh là đang suy tính cho Chí Trùng sao, còn có trưởng công chúa.
Ngay từ đầu nàng đã tính toán cho mọi người xung quanh."
"Đúng vậy."
Khi nàng dùng tất cả sức lực nói ra câu này, Lý Thiếu Hoài liền nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, cũng không hỏi những câu như có mệt hay không.
"Thứ lỗi cho ta vì đã đến muốn, để nàng phải gánh vác nhiều thứ như vậy." Đau lòng cực độ, cùng lắm cũng chỉ thế thôi.
Gió trên sông Biện Hà lướt qua thính đường trong phủ, một phu nhân mặc áo khoác vàng, ung dung hoa quý ngồi trên ghế giữa chính đường, trên tay bà ta ôm một con mèo mượt mà.
"Nghe người ta nói loại mèo nhập khẩu do thuyền buôn mang về chính là loại đẹp nhất, trân quý nhất, nhưng theo ta thấy, không bằng." Phu nhân vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo trên tay: "Mèo có đẹp đến mấy cũng là thứ ngoại lai, mà ngoại lai dễ dàng mất."
"Còn không phải sao, cách đây mấy ngày nghe nói con mèo ngoại lai của Cố thị Phong Nhạc Lâu đã bỏ đi mất." Nữ quản sự đứng sau Đỗ đại nương tử phụ họa nói.
"Đồ vật bên ngoài sao có thể nuôi thành quen, đi mất cũng là chuyện hiển nhiên."
"Mẫu thân là có ý gì?" Tiền Hi Văn dằn mạnh chung trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Đỗ thị.
"Có ý gì là sao?" Đỗ thị thấy nàng tỏ thái độ, cực kỳ không vui, nhưng xét thấy hiện giờ nàng đang mang thai, âm dương quái khí nói: "Chẳng qua là ta đang nói đến bọn mèo trong kinh thành này, ngươi vội cái gì?"
"Mèo trong kinh này nhiều đếm không xuể, từ khi nào mẫu thân lại biết lo cho mèo nhà người khác vậy?"
Đỗ thị xem thường cười nói: "Đương nhiên là ta không rảnh lo cho mèo nhà người khác, mèo nhà người khác..." Nàng xoa đầu con mèo trong tay: "Sao có thể nghe lời bằng mèo nhà mình nuôi! Có vài con mèo thiếu dạy dỗ, suốt ngày chạy tới chạy lui, lại còn cắn người ta, phá phách đến trong nhà gà chó không yên!"
"Mẫu thân có chuyện cứ nói thẳng, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy." Tiền Hi Văn nhíu mày.
"Đại Lang về!"
"Đại Lang đã về ~"
Tiếng kêu to bên ngoài ngược lại làm Đỗ thị càng thêm bực bội: "Thái độ ngươi như vậy là sao? Đây là thái độ của con dâu với mẹ chồng ư?" Không biết vì lý do gì, con mèo trong lòng Đỗ thị đột nhiên kêu thảm một tiếng sau đó nhảy ra ngoài.
Con mèo dịu ngoan nhất thời trở nên hung hãn, xù lông lộ nhe răng nanh nhảy về phía Tiền Hi Văn.
- - Meo --
Theo tiếng kêu thảm thiết của con mèo, thính đường đổ máu, mà Tiền Hi Văn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc.
Cùng với gió nhẹ và ánh mặt trời, một nam tử mặc áo bào sắc mặt không vui bước vào, trong tay còn cầm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Nhìn Thấy ái miêu bị một thanh kiếm đồng đột nhiên bay tới chém thành một vũng máu, Đỗ thị hét ầm lên, ngẩn đầu vừa thấy, tức giận nói: "Ngươi!"
"Nương tử đang mang thai, không thể chịu được sợ hãi, còn xin mẫu thân chớ trách." Đinh Thiệu Văn rút kiếm ra, che trước người Tiền Hi Văn, dùng khăn lụa chà lau vết máu, hạ giọng nói: "Một con súc vật mà cũng có thể ức hiếp lên đầu chủ nhân, có phải mẫu thân ngài nên xem lại không?"
Đỗ thị xoay người ngồi xuống, vỗ bàn cả giận: "Ngươi giỏi lắm!"
Đinh Thiệu Văn tra kiếm vào vỏ, ném lại cho tên người hầu trẻ tuổi, xoay người nói với Tiền Hi Văn: "Không phải ta đã nói an tâm tĩnh dưỡng trong viện sao, ngoài sảnh nhiều người tạp nham, lại ồn ào."
Tiền thị chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu không trả lời hắn.
Ngược lại Đỗ thị vô cùng ngạc nhiên, không ngờ người trưởng tử thường ngày luôn ôn hoà kính trọng nàng hiện giờ lại trở nên ngỗ nghịch như thế: "Đại Lang, người nào nên che chở, người nào không, thân là trưởng tử Đinh gia ngươi còn không biết sao?"
Đinh Thiệu Văn nhìn bà ta nheo mắt nói: "Mẫu thân, còn không phải là ngài thấy ta thất thế Tứ Lang đắc thế sao.
Ngài ở trong viện của mình an phận nuôi mèo trồng hoa là được, chuyện của ta và phụ thân trên triều thế nào không cần ngài bận tâm!"
Bọn nữ sử đang đứng thấp thỏm đằng sau âm thầm vỗ tay tán thưởng.
Nhìn phu thê hai người vô tình rời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không để lại, Đỗ thị đứng dậy ném chung trà phẫn nộ nói: "Bọn nam nhân trong nhà này đều mù cả rồi sao, lại đi cưới một con yêu tinh hại người như thế trở về!"
"Đại nương tử, A Lang để Đại Lang cưới Tiền thị về chẳng qua là xem trong tiền tài và địa vị nhà Hàn lâm học sĩ mà thôi." Nữ sử bước đến dập lửa.
"Tiền Hoài Diễn không phải là người do quan nhân đề bạt sao, nhà hắn ngoài tiền ra còn có cái gì? Ngô Việt đã sớm chết, cô ta suốt ngày vênh váo như vậy là muốn cho ai xem? Trong mắt còn có đương gia chủ mẫu là ta sao!"
Trở lại trong viện, Tiền Hi Văn mới mở miệng hỏi: "Sư đệ ta đã chết, ngay cả một người chết mà ngươi cũng không chịu buông tha sao?" Nàng biết Đinh Thiệu Văn tiến cung là vì cái gì.
Đinh Thiệu Văn nén giận: "Sư đệ ngươi, vừa rồi đã trở lại!"
Tin tức này làm Tiền thị dại ra tại chỗ, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Đinh Thiệu Văn.
"Hắn đã trở lại, dựa vào Huệ Ninh công chúa được thăng quan, còn hung hăng tán ta một cái." Đinh Thiệu Văn trợn mắt phẫn nộ nhìn nàng.
Nghe vậy Tiền thị dường như cũng đã chết lặng, gả vào thế gia, gả cho quyền thần đương triều, kỳ thật cũng chỉ là như thế.
Ngoại trừ đổi được một danh hiệu cáo mệnh quận phu nhân cùng vài người nịnh hót, sau lưng lại rước lấy vô số khinh thường cùng xấu hổ, đều là những kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, từ khi nhìn thấu hết thảy nàng cũng đã chết tâm: "Vậy chức quan của ngươi..."
"Đừng trông cậy vào chức quan, nếu không có chiến sự để lập quân công, trong thời gian ngắn võ tướng muốn thăng quan là cực kỳ khó, chẳng qua...!cho dù hắn có thể áp chế ta, nhưng Quan gia sẽ không để hắn nắm quyền to!" Đinh Thiệu Văn cười khẽ một tiếng: "Suy cho cùng, gã hoàng đế này một chút cũng không hồ đồ, thuật dùng người, sử dụng đến cũng thật là thuận tay!"
Tiền Hi Văn trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
"Hối hận sao? Chức Đô chỉ huy sứ này của ta còn chưa làm đến một năm đã bị thay đổi, hiện giờ còn bị cởi áo tím nhàn rỗi ở nhà."
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Đinh Thiệu Văn, không trả lời vấn đề của hắn ngược lại hỏi: "Tại sao, tất cả các ngươi đều thích ả Huệ Ninh công chúa kia?"
"Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều thích sao, cái từ thích này, không thể xuất hiện trong cung, ngay cả thế gia phần lớn cũng là vì lợi ích mà thôi!"
Nghe Đinh Thiệu Văn nói, nàng lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng giống ngươi và ta, Đinh gia các ngươi nhìn trúng là tiền tài, còn cha ta nhìn trúng chính là quyền thế của các ngươi!"
Tiền thị thản nhiên nói.
"Đã kết làm phu thê, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, còn Đỗ thị kia, ta chỉ tạm thời bị cắt chức, sau này nếu bà ta gọi ngươi đến, ngươi tìm lý do từ chối là được, nếu bà ta bắt ép..." Đinh Thiệu Văn quay đầu gọi: "Trường Chiêu, đem thanh kiếm trong thư phòng ta đến đây."
Thiếu niên chợt ngẩn người, mới chắp tay nói: "Tuân lệnh."
Hắn đưa Tiền thị về phòng, dặn dò vài câu liền xoay người trở lại thư phòng.
Trong thư phòng, giá treo bảo kiếm đã rỗng tuếch.
Nữ sử đốt lửa trong lò than xong liền lui ra ngoài đóng cửa lại.
"Thanh kiếm đó là Thái Tông ban cho ngài trên chiến trường, với tính tình của phu nhân, chỉ sợ sẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện."
"Không...!ngươi không hiểu bản tính nàng, dù sao nàng cũng biết đúng mực!"
"Vì sao chủ tử lại đối với phu nhân như vậy..."
Đinh Thiệu Văn cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ muốn một thứ mà thôi!"
"Trước đây Lý Nhược Quân có thể vì cô ta mà chết, cô ta lại còn nhớ thương hắn đến tận bây giờ, nói hai người bọn họ đoạn tình sạch sẽ, ngươi sẽ tin sao?"
"Chủ nhân là muốn lợi dụng nàng?"
"Có công chúa ở đây, người của ta không thể áp chế hắn.
Người khác không thể làm công chúa nghi ngờ, nhưng Tiền thị thì khác."
Tiền thị và Lý Thiếu Hoài gần hai mươi năm tình cảm, hắn không tin hai người không có gì, không tin Triệu Uyển Như sẽ không ghen ghét.
Nhưng hắn không biết, những suy nghĩ này đối với Triệu Uyển Như mà nói, thật sự đều không có tác dụng gì.
Xe ngựa của Nội Thị Tỉnh quẹo vào ngõ Điềm Thuỷ, từ trên xe một tên nội thị gương mặt trắng nõn bước xuống.
Nội thị nghiêng đầu nhìn về một bên khác của phủ phò mã.
"Phủ Tham chính sao lại ầm ĩ thế này?"
Tên giữ cửa đỡ lấy hắn: "Hẳn là người trong nhà nhiều, nên náo nhiệt."
Nội thị lắc đầu vào phủ.
"Tiểu nhân tham kiến công chúa điện hạ."
Triệu Tĩnh Xu ngồi trên ghế chủ toạ giữa chính đường: "Đại nội đã lâu không phái người tới, hôm nay đến là có việc gì?"
"Bẩm điện hạ, là đại phò mã hồi kinh, Quan gia vui mừng, đặc biệt tổ chức gia yến."
Người chống đầu mở to mắt, ngồi thẳng dậy: "Sư huynh...!a không, tỷ...!phu đã bình an trở về rồi sao?"
"Đúng vậy, vừa mới sáng nay, vừa rồi tiểu nhân đi trên đường đã nghe rất nhiều dân chúng trong thành Đông Kinh bàn luận chuyện này, tam phò mã còn chưa nói cho công chúa biết sao?"
Nghe được câu trả lời, Triệu Tĩnh Xu chỉ thấy buồn vui lẫn lộn.
"Gần đây thân mình công chúa không tốt, phò mã ở trong phủ chăm sóc công chúa nên không có ra khỏi cửa!"
Nội thị thấy sắc mặt công chúa tựa hồ không được tốt lắm, liền tát miệng mình: "Ngài xem ta ăn nói vụng về."
"Tĩnh Xu đã biết, làm phiền nội thị đến đây thông báo."
"Sao công chúa lại nói vậy, có thể làm việc cho Quan gia và công chúa chính là phúc khí của hạ nhân chúng thần."
Nội thị đi rồi, Triệu Tĩnh Xu ngồi thẩn thờ trên ghế.
Ngàn Ngưng tiễn khách xong xoay người lại thấy bộ dáng thất thần của cô nương nhà mình liền hỏi: "Cô nương, đại phò mã đã trở lại, không phải ngài nên vui vẻ sao?".
truyện đam mỹ
"Phò mã ở đâu?"
"Phò mã?" Ngàn Ngưng khó hiểu: "Phò mã nào?"
"Tứ Lang."
"A, cô gia sao, vừa rồi đã ôm đàn đến đào viên ở hậu viện."Ngàn Ngưng có chút bối rối: "Bình thường cũng không nghe ngài gọi cô gia như thế..."
Một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua bầu trời Đông Kinh, vài cánh hoa hồng nhạt cuộn mình giữa không trung.
Cánh hoa nương theo gió bay đến một cánh cửa sổ bên đường, dừng trên tóc đẹp của nữ nhân.
Nước từ sông Biện Hà chậm rãi chảy vào hậu viện phủ phò mã, hoa đào đã nở đầy vườn.
Kết thúc một khúc tiếng đàn ngưng hẳn, nàng thu tay lại đặt lên đùi: "Bên cạnh xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm A Lang, là mèo của Đỗ đại nương tử chết."
Đinh Thiệu Đức nhấp một ngụm trà ấm: "A, là con mèo vàng đó sao, trước đây ta từng thấy nó, được chủ nuôi còn phú quý hơn cả con người."
"Còn không phải sao, đại nương tử thích nó cực kỳ, hiện giờ vẫn đang đau lòng."
"Con mèo đó, không phải đang sống tốt sao, sao lại chết?"
Nàng tựa hồ có chút tiếc hận.
Nữ sử hạ thấp giọng nói: "Đại nương tìm Tiền thị muốn dạy bảo, ai ngờ giữa đường con mèo kia nổi điên, doạ cho Tiền thị hoảng sợ, đúng lúc Đại lang về gặp được, liền một kiếm chém chết nó."
"Một kiếm chém chết?" Nữ tử ngắm hoa khẽ nhướng mày: "Con mèo đáng yêu như vậy, hắn đành lòng ra tay đuợc sao?"
Đinh Thiệu Đức lại biết rất rõ là vì sao: "Nếu tẩu tẩu bị doạ sợ, A Vận, gọi thái y trong phủ qua đó xem một chút đi..."
Đỗ thị không biết, xưa nay Đinh Thiệu Văn không thích mèo, còn Đinh Thiệu Đức bởi vì hắn không thích nên cũng không nuôi mèo.
"Không được đi!" Triệu Tĩnh Xu xoay người nhìn Đinh Thiệu Đức đang sững sờ.
Lại nghiêng đầu lẩm bẩm nói với Ngàn Ngưng: "Ngươi bảo Triệu thái y trộm đi, đừng nói là do ta!"
Qua hồi lâu, Đinh Thiệu Đức mới mở miệng: "Chỉ là đi qua xem một cái mạch bình an, hiện giờ công chúa cũng không cần..."
"Ta nói không được là không được, Triệu thái y là cha cấp cho ta, dựa vào cái gì phải chuẩn trị cho một kẻ không liên quan?"
Đinh Thiệu Đức nhíu mày: "Đến Mã phố mời Tôn đại phu đi."
Đinh Thiệu Đức sửa miệng, càng làm Triệu Tĩnh Xu bất mãn.
"Dù thế nào, nàng ấy cũng là trưởng tẩu."
"Trưởng tẩu? Nhưng ta nghe nói vị hôn phu ban đầu đính hôn với cô ta, chính là ngươi!" Triệu Tĩnh Xu bước một bước đến gần, gió nhẹ thổi qua, váy đỏ đong đưa.
Bàn tay đặt trên đùi hơi siết lại: "Đúng vậy."
"Ta còn nghe nói, người hầu của cô ta từng hãm hại ngươi, chỉ vì cảm thấy chủ nhân gả cho ngươi quá mức thiệt thòi."
"Đúng vậy, vụ án kia, cũng suýt chút nữa hại sư huynh của điện hạ."
"Ta không tin một kẻ tôi tớ trong nhà lại có lá gan to như vậy, dám mưu hại mệnh quan triều đình, Tiền thị..."
"Chuyện cũng đã qua rồi, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cần gì phải...!dây dưa không bỏ kia chứ?" Thanh âm Đinh Thiệu Đức không lớn, thậm chí có thể nói là ôn nhu, trong ôn nhu lại cất giấu bất đắc dĩ của nàng.
"Ngươi..." Triệu Tĩnh Xu đứng yên bên cạnh, dường như có chút khó chịu: "Đối với tất cả mọi người đều ôn hòa vậy sao?"
"Không có." Đinh Thiệu Đức đột nhiên kinh ngạc ngẩn đầu, xuyên thấu qua con ngươi Triệu Tĩnh Xu thấy được chính mình: "Điện hạ, đây là ghen tị sao?"
"Không phải." Triệu Tĩnh Xu nhìn sang chỗ khác.
"Vậy điện hạ tới đây là?"
"Dạy ta đánh đàn."
Đinh Thiệu Đức lại lần nữa sửng sốt, lần trước nàng chủ động hỏi, người này còn không thèm để ý tới nàng, ôn nhu nói: "Được."
Trước kia từng giả vờ lười biếng một đoạn thời gian, hiện giờ đổi sang phủ phò mã, chỉ là đổi sang một nơi bị giám thị khác thôi, may mà không câu thúc bản thân, người xoã tóc đứng lên nhường chỗ ngồi, duỗi tay ra ý bảo: "Điện hạ đã hiểu âm luật, chỉ là tâm chưa được tĩnh."
Triệu Tĩnh Xu ngồi xuống, khẽ vuốt dây đàn: "Không giống Tống cầm, đây là loại đàn gì?"
"Đường cầm, Lục Ỷ Đài*."
(*Lục Ỷ Đài là một loại đàn cổ nổi tiếng được sản xuất vào thời nhà Đường.
Loại này chỉ có hai cây, gọi là Vũ Đức Cầm và Đại Lịch Cầm.)
Lục Ỷ Đài thời Đường chỉ có hai cây.
"Khó trách ngươi suốt ngày xem nó như bảo bối."
"Điện hạ thử xem."
Cánh hoa bay xuống cạnh đàn, dây đàn run lên, người đứng không rời mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang tung bay trên dây đàn.
Nói là đánh đàn, chi bằng nói là tiếng lòng của nàng.
"Khúc nhạc này không phổ biến, chỉ có lời không có nhạc." Nàng nhẹ nhàng đến gần rồi ngồi xuống phía sau, phủ lên bàn tay khớp xương rõ ràng phía trước: "Nàng xem thủ pháp của ta."
Nàng nắm lấy tay Triệu Tĩnh Xu, ấn tay trái nàng lên thân đàn: "Tay phải đồng thời khảy hai dây thứ bảy và thứ năm."
Hai tay chạm vào nhau, trái tim bình tĩnh bắt đầu xao động.
"Ngươi đàn một lần cho ta nghe đi." Triệu Tĩnh Xu rút tay khỏi tay nàng, nhưng không có ý đứng dậy mà cứ như vậy thuận thế nằm xuống tựa vào lòng nàng.
Trong đào viên vang lên một khúc nhạc không giống thường ngày, trong phủ nhiều người như vậy, tựa hồ chưa một lần được nghe.
Triệu Tĩnh Xu thoải mái nằm trong lòng nàng, cảm nhận nhịp đập và hơi ấm cơ thể truyền đến từ phía sau, cách một mái tóc dài tinh tế rũ xuống, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng nõn của người phía trên.
Gió nhẹ thổi qua, một đoá hoa đào rơi khỏi cành, cánh hoa rơi xuống mặt hồ nhỏ bên cạnh tạo thành từng vòng gợn sóng lăn tăn.
Nàng cứ như vậy nhìn, trong lòng có vô số câu hỏi.
Vì sao người này còn ôn nhu hơn cả sư huynh, chẳng lẽ bởi vì là nữ nhân sao? Trong lúc hoang mang tâm động nàng vươn tay.
"Điện hạ vì sao lại nhớ đến khúc này?"
Trước khi chạm vào gương mặt gần trong gan tấc kia, một câu nói nhẹ nhàng liền đánh tan dũng khí mà nàng tích góp được, hạ tay xuống: "Không có gì, Việt Nhân ca mà thôi, đột nhiên nhớ đến, trước đây từng nghe người nào đó đàn qua."
Ba chữ người nào đó làm nàng chậm lại tiết tấu: "Điện hạ biết bài thơ của khúc nhạc này sao?"
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri." Ngâm hai câu cuối bài thơ: "Trước kia từng nghe tiên sinh giảng, hình như là nói về chuyện tình yêu vượt thân phận của hai danh nhân thời Xuân Thu."
"Đúng vậy, bài từ Việt Nhân ca này có xuất xứ từ Thuyết Uyển."
"Hình như là xuất từ Thuyết Uyển của Lưu Hướng."
"Đằng sau ông ấy còn có chuyện xưa."
"Hửm?" Triệu Tĩnh Xu lẳng lặng nhìn nàng: "Tiên sinh chỉ dạy ta thơ ca, không có kể chuyện xưa đằng sau."
"Cuốn mười một, thiên Thiện Thuyết, đoạn thứ mười ba." Nàng chỉ nói số chương, tựa hồ cũng không có ý định kể cho Triệu Tĩnh Xu nghe.
Một cơn gió thổi qua làm tóc mai rũ xuống trên mũi nàng toả ra một loại mùi hương tươi mát nhàn nhạt.
Triệu Tĩnh Xu không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy, thật là thoải mái.
- -- Hết chương 108 ---.
Danh sách chương