: Nến đỏ thắp lên lại là nến trắng
Bởi vì hôn lễ được Hoàng đế đích thân ban cho nên tam thư lục lễ đều được giảm trừ hơn một nửa.
Đa số chỉ còn là hình thức, chỉ có đón dâu và bái đường được giữ lại cử hành như những hôn lễ bình thường khác.
Thái Thường Tự và Lễ Bộ đã bố trí nhân sự từ trước.
Thượng Thực Cục cũng mua sẵn nguyên liệu nấu ăn tươi mới đưa vào cung từ sáng sớm.
Ngự Thiện Phòng chuẩn bị tiệc rượu tứ hôn cho Hoàng đế, rượu được dùng cũng là loại ngon nhất trong kho.
Nhưng rượu nho trân quý trong kho còn chưa kịp đưa tới Thương Vương phủ, hôn lễ này đã tan thành bọt nước.
Trên hành lang dài dẫn vào hậu cung, vài bóng người cao gầy hoảng hốt bước nhanh về trước.
Dưới đèn lồng đỏ, bóng người vội vã.
Thị vệ canh giữ trên tường thành theo quy củ rút đao ra, lớn tiếng dò hỏi: "Nơi này là hoàng cung cấm địa, người dưới thành là ai? Có biết không được tùy tiện xông vào!"
"Ta là Tuyên triệu sử Lý Thần Phúc của Nội Thị Tĩnh." Lý Thần Phúc lấy túi cá vàng ra: "Tình huống khẩn cấp, phải mau chóng diện thánh."
Thanh âm lo lắng vang vọng khắp hành lang đại nội.
Dưới ngọn đèn treo dọc tường thành, túi cá vàng trong tay Lý Thần Phúc lấp lánh sáng lên.
Thị vệ mở to mắt, áo tím cá vàng: "Cho đi!"
Trước Phúc Ninh Điện.
"Quan gia đã dậy chưa?"
Chu Hoài Chính nhìn màn đêm đen nhánh ngoài điện, nói: "Chỉ mới canh bốn thôi.
Hôm qua Quan gia xử lý chính vụ đến khuya, bây giờ còn chưa dậy đâu." Lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Thần Phúc, hỏi: "Lý sử có việc gì gấp muốn tấu sao?"
Lý Thần Phúc thường xuyên ra ngoài làm việc, nên có lệnh bài đặc xá ra vào cung ban đêm.
"Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn rồi!" Lý Thần Phúc tiến lên một bước, ghé vào tai Chu Hoài Chính thì thầm.
Dưới ánh sáng của dãy đèn lồng trong cung, khuôn mặt vốn nhiễm vàng của Chu Hoài Chính đột nhiên trắng bệch, trợn mắt xoay người đẩy cửa điện ra liền vội vàng chạy vào trong.
Liên tiếp đẩy ra vài cánh cửa, làm bọn thái giám gác đêm sợ tới mức run lên, vừa vào trong liền hoảng loại gọi: "Thánh thượng!"
Người trên long sàng mơ màng mở mắt: "Nhanh như vậy đã đến..."
"Tông tử Triệu Duẫn Hoài, mất rồi!"
Người nửa mộng nửa tỉnh trên giường kinh hoàng bật dậy, lập tức tỉnh ngủ: "Cái gì!"
Hoàng đế nhíu mày ngạc nhiên nói: "Không phải vài ngày trước Viện sử Hàn lâm y quan viện nói đã khoẻ lên rồi sao? Còn nói có thể cử hành hôn lễ bình thường."
"Thật là vậy, nhưng hôm qua Tông tử lại phát bệnh, đêm nay chịu đựng không được đã đi..."
Triệu Hằng đứng dậy, xách giày chân trần chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa mang giày nói: "Gọi Vương Đán tới đây, cả người của Thái Thường Tự và Lễ Bộ nữa, gọi toàn bộ bọn họ tới đây cho Trẫm!"
"Vâng!"
Thành Đông Kinh vừa hửng sáng, Trương Khánh liền chạy từ trong cung về phủ công chúa.
Hai ngày nay là đại hôn của Tông tử hoàng thất, Triệu Uyển Như đang ở trong viện kiểm kê lại quà tặng chuẩn bị cho đôi tân giai nhân.
"Cô nương!"
Triệu Uyển Như nhìn đồng hồ nước trước sân.
Tuy hôm nay không cần thượng triều, nhưng Trương Khánh vẫn phải vào đại nội tuần tra.
"Sao hôm nay ngươi về sớm thế?"
"Đêm qua, Triệu Duẫn Hoài đã mất rồi."
Bàn tay chuẩn bị mở chiếc rương đỏ cứng lại trước ổ khóa, quà tặng bên trong nàng còn chưa kịp xem, run run hỏi: "Mất?"
Trương Khánh gật đầu: "Vâng.
Quan gia đã bí mật triệu kiến Tể tướng và quan viên Lễ Bộ, còn lệnh cho Thái Thường Tự hủy bỏ hôn lễ này."
"Sao lại đột nhiên như thế.
Không phải Trương Tắc Mậu nói Triệu Duẫn Hoài đã khỏe hơn rồi sao?"
"Thật là đã khỏe hơn, nhưng chưa được bao lâu lại phát bệnh, ngày càng sa sút, đến hôm qua thì bệnh không dậy nổi, tối qua chịu không được đã đi."
"Công văn đại hôn cũng đã ban bố khắp thiên hạ, đối tượng ban hôn lần này lại là quận chúa Tây Hạ, sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ như thế?" Triệu Uyển Như nhíu mày, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ đương nhiên phải cho mọi người một lời giải thích.
Nếu lấy lý do thực tế là đột nhiên bệnh chết ra giải thích, sẽ khiến người bên ngoài suy nghĩ sâu xa.
"Quan gia muốn dùng phò mã..." Trương Khánh do dự nhìn Triệu Uyển Như: "Muốn dùng tin phò mã qua đời làm lý do hủy bỏ hôn lễ, cũng là để giữ gìn mặt mũi của hoàng gia."
Tuy Triệu Duẫn Hoài là con cháu hoàng thất, nhưng chỉ là con thứ của Thương Vương, có thể vào triều làm quan lại không thể kế thừa tước vị.
Còn Lý Thiếu Hoài mặc dù không phải con cháu hoàng thất, nhưng lại là phò mã của trưởng nữ Hoàng đế, cái chết của nàng tất nhiên tạo thành sóng to gió lớn, cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai ngày nay vì đại hôn của Tông tử mà nghỉ triều, hiện giờ lại vì đại hôn đột nhiên bị hủy mà phải gấp gáp thượng triều.
Xe ngựa của Nội Thị Tĩnh từ đại nội túa ra các nơi, vội vàng truyền tin này đến các quan viên khắp thành Đông Kinh.
Hoàng đế triệu kiến quần thần trong Văn Đức Điện.
Từ Cựu Tào Môn, một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi ra khỏi con hẻm.
Lúc đi ngang qua Mã phố, người mặc áo tím đeo túi cá vàng dò đầu ra cửa sổ nhìn nhìn, thấy trên đường phố vắng người qua lại, cấm quân tuần tra lại nhiều gấp đôi, suy đoán nói: "Hôm nay vốn là đại hôn của con thứ Thương Vương, Quan gia lại đột nhiên triệu kiến bá quan, chỉ e là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Ngồi đối diện hắn là một ông lão mặc áo bào màu xanh lá, trên mặt đã có nếp nhăn, đầu tóc bạc được búi lên bằng một cây trâm, dùng giọng khàn khàn đáp: "Thiên chi đạo, kỳ do trương cung dư?*"
Hắn tiếp lời: "Cao giả ức chi, hạ giả cử chi.*" Tạm dừng một lát nhìn ông lão trước mặt, dường như hiểu ra: "Quan gia là người cầm cung, ngươi và ta đều là dây cung.
Có người người làm cung, sẽ có người làm cán, tất nhiên cũng có người làm mũi tên."
(*Trích trong Tuân Đạo - Quý Đức, sách Tư tưởng Đạo gia.
Dịch nghĩa hai câu: Đạo Trời như giương cung.
Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên.)
Xe ngựa đi vào Đông Hoa Môn, đến tận hành lang cấm ngựa trong cung mới dừng lại.
Một nhóm quan viên mặc công phục đỏ dồn dập bước tới chắp tay hành lễ: "Trần phó sử."
Trần Nghiêu Tẩu mỉm cười gật đầu chào lại.
"Hôm nay Trần phó sử đến thật sớm!"
Đối diện, một người đàn ông trung niên mặc công phục giống hắn đi tới, Trần Nghiêu Tẩu chắp tay cung kính gọi: "Phó tướng."
Đinh Vị nhìn Trần Nghiêu Tẩu, lại nhìn ông lão đứng chắp tay hành lễ phía sau, một đầu tóc bạc khiến người chú ý: "Lão nhân này là ai? Thật quen mắt."
"Đây là một vị chân nhân ở Đạo quan ngoại thành Đông Kinh.
Gần đây Quan gia vẫn luôn cảm thấy bồn chồn không yên, nên đã phái hạ quan và Vương phó sử cùng tìm vài vị chân nhân Đạo pháp cao siêu giúp ngài phân ưu."
Đinh Vị nhíu mày cẩn thận hồi tưởng, hình như dạo gần đây Quan gia cũng tìm hắn muốn đến thăm vài vị ẩn sĩ đắc đạo.
Hắn híp mắt cẩn thận quan sát, thấy lão Đạo sĩ phong thái kỳ vĩ, hạc phát đồng nhan*, xem ra cũng có chút bản lĩnh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, lại bị tên Trần Nghiêu Tẩu này tìm được ẩn sĩ trước tranh công! Bên ngoài lại cười nói: "Vất vả cho ngươi."
(*Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.)
"Làm việc cho Quan gia, là trách nhiệm của người làm thần tử như chúng ta."
Đinh Vị nhếch môi cười, vỗ vỗ vai hắn, đến gần hạ giọng nói: "Đường phu a, ngươi là người có triển vọng kế nhiệm chức Tể chấp nhất, cũng là nhân tài bản quan xem trọng nhất, đừng làm Quan gia thất vọng."
"Hạ quan hiểu được."
Hai chức chính, phó Xu mật Đô thừa chỉ đều đang bỏ trống, mà đến nay Xu mật thừa chỉ vẫn chưa hồi triều, cho nên tạm thời Thử minh đài đều do các hoạn thần đứng.
Ngoại trừ một số đại thần tâm phúc được Hoàng đế triệu kiến trước đó đã biết sự thật, những quan viên còn lại đều là bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, vội vàng chạy tới không biết chuyện gì xảy ra.
"Chẳng lẽ là người Khiết Đan bội ước?"
"Sao có thể!"
"Có khi nào là chuyện phò mã của Huệ Ninh công chúa không?"
"Lâu nay trong kinh đã có lời đồn, nói tin phò mã được Quan gia cử đi nơi khác chỉ là ngụy trang, thật ra phò mã đã bỏ mình trong trận chiến trên sông Hoàng Hà!"
"Khó trách Quan gia phải điều hai đội thủy quân đến vớt, mà gần đây Huệ Ninh công chúa cũng...!hình như là vẫn luôn đóng cửa không ra."
"Nếu tin này là thật, vậy không thể cử hành hôn lễ rồi.
Dù sao người chết là nhất, Quan gia tất nhiên sẽ nghiêng về phía công chúa."
"Nhưng trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy?"
"Ai biết được!"
"Chuyện trùng hợp trên đời này quá nhiều, quyền thế cũng vậy!"
Ngay khi các đại thần sôi nổi bàn luận, quan nội thị hắng giọng lớn tiếng thông báo: "Thánh thượng đến!"
Vừa dứt lời, một nam nhân mặc long bào vàng cổ tròn, ngăn nắp sạch sẽ đi về hướng ghế ngồi giữa điện, đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
"Hôm qua Trẫm nhận được tin cấp báo từ Tri Châu Trịnh Châu." Sắc mặt Hoàng đế nặng nề: "Trải qua xác minh, chứng thực phò mã đô úy Lý Nhược Quân đã rơi xuống nước bỏ mình."
Hoàng đế vừa dứt lời, cả đại điện to lớn chìm vào yên lặng, trăm quan đồng loạt cúi đầu.
Triệu Hằng buồn bã nói: "Trẫm nghe tin vô cùng đau đớn.
Đại Tống mất đi một tài tử, triều đình mất đi một lương đống, Trẫm cũng mất đi một hiền tế."
"Người cũng đã qua đời, xin bệ hạ nén bi thương, bảo trọng long thể."
"Trẫm đã qua tuổi tráng niên, con cháu dưới gối cũng loãng, chỉ có trưởng nữ ở bên Trẫm từ nhỏ không rời, Trẫm yêu thương không đành lòng, nên đã triệu kiến người của Lễ Bộ và Thái Thường Tự hủy bỏ hôn lễ ngày mai, lấy người chết vì đại, nghỉ triều ba ngày."
"Cho nên lần này triệu kiến các khanh đến đây mục đích chính là muốn thương lượng việc phò mã rơi xuống nước, định ra truy phong, cùng với những việc sau đó." Triệu Hằng tỏ ra vô cùng đau đớn: "Trẫm muốn hậu táng, các khanh nghĩ sao?"
"Bệ hạ!" Hàng bên trái, một quan văn bước ra, cầm hốt nói: "Thần đồng ý.
Phò mã xuất thân Tiến Sĩ, có công danh trong người, lại được bệ hạ ủy thác trọng trách, làm việc chăm chỉ không phụ sứ mệnh, từng đưa ra kế hay đi sứ Tây Hạ, bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ nên hậu táng."
Nói xong, liên tiếp vài người bước lên phản đối: "Bệ hạ, thần cho rằng không ổn.
Đi sứ Tây Hạ vốn là trọng trách mà bệ hạ ủy thác, nhưng trên đường đi vì quyết sách sai lầm mà dẫn đến biến cố, tuy là hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng như vậy cũng không thể giấu được tội thất trách của hắn!"
"Lần này chỉ là thiên tai nhân họa, phò mã cũng là người bị hại, sao có thể lấy lý do đó mà định tội thất trách?"
"Phò mã là trưởng đoàn đi sứ lần này, lộ trình, thời gian, điều động nhân sự thế nào đều là do hắn sắp xếp.
Cuối cùng lại tổn thất nhiều cấm quân như vậy, sao lại không phải thất trách?"
"Điện tiền Đô chỉ huy sứ đã tận lực cuối cùng còn phải chịu trọng thương, cũng bị Ngự Sử Đài các ngươi buộc tội thách trách giáng chức, chẳng lẽ bởi vì phò mã là con rể của hoàng đế mà các ngươi muốn thiên vị?"
"Ngươi..."
"Đủ rồi!" Trên long ỷ, vị quân chủ luôn luôn nhân từ lạnh lùng nói: "Người cũng đã không còn, chẳng lẽ các khanh còn muốn đào hắn ra từ địa phủ mà định tội hay sao?"
"Chúng thần không dám." Các đại thần chắp tay cúi đầu.
Triệu Hằng uy mà không giận xem nhẹ các văn thần bên trái, hỏi: "Đinh khanh gia, đổi với quyết định xử trí Điện tiền Đô chỉ huy sứ của Trẫm, khanh có bất mãn gì không?"
"Thần không dám." Đằng sau Vương Đán, Hữu Tham tri chính sự Đinh Vị bước ra khỏi hàng, tấu: "Bệ hạ."
"Thần nghe nói trên đường đón quận chúa Tây Hạ về, phò mã có hành động bất trinh với công chúa." Hiện giờ khắp thành Đông Kinh đều đã nổi lên lời đồn này, quan viên trong triều vì e ngại Huệ Ninh công chúa và mặt mũi hoàng gia nên không dám nhắc.
Nhưng hiện giờ Lý Thiếu Hoài cũng đã chết, chết không đối chứng, nếu có thể đổ hết tội lên đầu người chết, hắn nghĩ không bao lâu nữa trưởng tử của mình sẽ lại được Hoàng đế trọng dụng.
Triệu Hằng ngồi trên ghế sửng sốt hồi lâu, không nói gì, nhíu mày nhìn về phía Chu Hoài Chính, tựa như đang hỏi: Tại sao việc này Trẫm không biết, cũng không ai nói cho Trẫm biết?
Nhất thời Chu Hoài Chính không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết đứng bên cạnh chua xót lắc đầu.
Vì thế Hoàng đế đành phải cẩn thận hỏi: "Hành động bất trinh?"
"Đúng! Bệ hạ, trong số cấm quân trở về có người nói, đại phò mã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của quận chúa Tây Hạ, nên đã dùng thân phận sứ thần mẫu quốc tìm mọi cách nịnh hót lấy lòng một vương nữ thế lực phụ thuộc, như thế, chẳng phải là vượt quy củ sao?"
"Nhưng đây chỉ là lời đồn, không phải tận mắt nhìn thấy.
Đã là lời đồn sao có thể xem là sự thật!" Trong số quan viên bên dưới, có người nhìn thấy ánh mắt Chu Hoài Chính liền đứng ra phản bác.
"Là thật hay giả, Hoàng thượng hỏi cấm quân hộ tống sẽ biết ngay!"
"Ồ, không biết ai đã đổi luật điều binh, mấy ngày trước đây cấm quân trong kinh đều đã bị thuyên chuyển!"
Triệu Hằng xụ mặt, tức giận hô: "Vương Đức Dụng!"
Trong các quan viên hàng bên phải đứng gần cửa ra vào Văn Đức Điện, một người dung mạo uy nghiêm, da mặt ngăm đen, điềm nhiên đáp: "Có thần."
"Có thật là trong quân đang truyền việc này?"
Phụ thân của Vương Đức Dụng là Lỗ quốc công Vương Siêu Tằng từng là đồng liêu với Trương Sĩ Thành, hai người cùng nhau ra chiến trường.
Đầu năm Cảnh Đức, Vương Siêu Tằng mất, được phong hầu, truy phong Lỗ quốc công.
Con trai hắn Vương Đức Dụng cũng được dời từ Điện sùng ban lên Điện tiền tả ban Đô Ngu Hầu, cùng Trương Sĩ Thành phân công quản lý các đội quân trong Điện tiền.
"Bẩm bệ hạ, quả thật trong quân đang truyền ra việc này."
Vương Đức Dụng vừa nói xong, trong điện lại chìm vào im lặng.
Công chúa gặp người không tốt, thiên tử dùng người bất cẩn, đều là do bản thân họ quyết định, các đại thần không muốn bị liên lụy, nên đều ngậm miệng lại.
Sau đó hắn lại nói: "Bệ hạ, Tây Hạ chỉ là một thế lực cát cứ ở Hà Tây, đầu tiên là quy thuận Khiết Đan, sau đó lại cầu hòa với triều ta, trên danh nghĩa là xưng thần phụ thuộc, nhưng thật ra chỉ muốn cầu cơ hội thở dốc.
Hơn nữa, mục đích mà quận chúa Tây Hạ đến triều ta đã quá rõ ràng, nếu để xảy ra sai lầm sẽ khiến Tây Hạ có cớ phản Tống.
Hiện giờ thiết kỵ Khiết Đan như hổ rình mồi thật sự không nên lại có chiến tranh, thần cả gan cho rằng, hành động của phò mã là có dự tính, chính là tiên lễ hậu binh."
Khi Vương Đức Dụng đề cập đến vấn đề Tây Hạ không ai dám phản bác lại vị tiểu tướng quân 17 tuổi đã theo cha xuất chinh, dẫn theo một vạn binh đánh chiếm Thiết Môn Quan này.
"Vậy Đô Ngu Hầu có giải thích được, vì sao lúc cấm quân tìm được quận chúa Tây Hạ trên người nàng đang khoác áo một chiếc áo của nam nhân, mà chiếc áo đó lại là chiếc áo mà lúc sinh thời phò mã đã mặc."
"Việc này..."
"Việc này là thật hay giả, chi bằng mời quận chúa Tây Hạ đến tự mình trả lời." Đây là biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay.
Vương Đức Dụng vốn không muốn gây thù chuốc oán với Đinh Vị, thấy hắn hùng hổ truy vấn, bản thân lại không tận mắt nhìn thấy, nên đành phải trầm mặc lui trở về.
Lời đồn đãi, với người lúc bấy giờ mà nói, là một thanh kiếm có thể hại chết người.
"Bệ hạ, phò mã là thần tử của ngài, con người phò mã thế nào, bệ hạ biết, bá quan văn võ trong triều cũng biết, sao có thể chỉ dựa vào những lời đồn thổi vô căn cứ này mà tùy tiện phán tội thất trách."
"Đây là..." Triệu Hằng nhìn một người cực kỳ quen mắt đột nhiên bước ra khỏi hàng nói chuyện ở phía xa xa.
Chu Hoài Chính tiến lên, nói nhỏ: "Thánh thượng, đây là Lý Địch Trạng Nguyên năm trước, bởi vì bị điều đến địa phương nhậm chức nên vẫn luôn ở bên ngoài, gần đây mới được về triều..."
Quan viên trong triều quá nhiều, Hoàng đế chỉ có thể nhớ rõ vài vị đại thần cầm quyền.
"Lý Địch..."
"Bệ hạ, Tiền Điện tiền Đô chỉ huy sứ, Thứ sử Thái Châu Đinh Thiệu Văn cũng là một trong số những nhân chứng tham gia đoàn hộ tống lần này, chi bằng triệu Thứ sử vào hỏi."
"Bệ hạ, khuyển tử đã ở ngoài điện!"
"Ồ..." Triệu Hằng vừa nâng tay lên, chợt dừng lại, hỏi: "Không phải hắn đang bị thương không xuống giường được sao?"
Híp mắt nhìn những người liên can bên dưới, hừ lạnh một tiếng: "Truyền hắn vào!"
- - Hết chương 105 --.
Bởi vì hôn lễ được Hoàng đế đích thân ban cho nên tam thư lục lễ đều được giảm trừ hơn một nửa.
Đa số chỉ còn là hình thức, chỉ có đón dâu và bái đường được giữ lại cử hành như những hôn lễ bình thường khác.
Thái Thường Tự và Lễ Bộ đã bố trí nhân sự từ trước.
Thượng Thực Cục cũng mua sẵn nguyên liệu nấu ăn tươi mới đưa vào cung từ sáng sớm.
Ngự Thiện Phòng chuẩn bị tiệc rượu tứ hôn cho Hoàng đế, rượu được dùng cũng là loại ngon nhất trong kho.
Nhưng rượu nho trân quý trong kho còn chưa kịp đưa tới Thương Vương phủ, hôn lễ này đã tan thành bọt nước.
Trên hành lang dài dẫn vào hậu cung, vài bóng người cao gầy hoảng hốt bước nhanh về trước.
Dưới đèn lồng đỏ, bóng người vội vã.
Thị vệ canh giữ trên tường thành theo quy củ rút đao ra, lớn tiếng dò hỏi: "Nơi này là hoàng cung cấm địa, người dưới thành là ai? Có biết không được tùy tiện xông vào!"
"Ta là Tuyên triệu sử Lý Thần Phúc của Nội Thị Tĩnh." Lý Thần Phúc lấy túi cá vàng ra: "Tình huống khẩn cấp, phải mau chóng diện thánh."
Thanh âm lo lắng vang vọng khắp hành lang đại nội.
Dưới ngọn đèn treo dọc tường thành, túi cá vàng trong tay Lý Thần Phúc lấp lánh sáng lên.
Thị vệ mở to mắt, áo tím cá vàng: "Cho đi!"
Trước Phúc Ninh Điện.
"Quan gia đã dậy chưa?"
Chu Hoài Chính nhìn màn đêm đen nhánh ngoài điện, nói: "Chỉ mới canh bốn thôi.
Hôm qua Quan gia xử lý chính vụ đến khuya, bây giờ còn chưa dậy đâu." Lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Thần Phúc, hỏi: "Lý sử có việc gì gấp muốn tấu sao?"
Lý Thần Phúc thường xuyên ra ngoài làm việc, nên có lệnh bài đặc xá ra vào cung ban đêm.
"Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn rồi!" Lý Thần Phúc tiến lên một bước, ghé vào tai Chu Hoài Chính thì thầm.
Dưới ánh sáng của dãy đèn lồng trong cung, khuôn mặt vốn nhiễm vàng của Chu Hoài Chính đột nhiên trắng bệch, trợn mắt xoay người đẩy cửa điện ra liền vội vàng chạy vào trong.
Liên tiếp đẩy ra vài cánh cửa, làm bọn thái giám gác đêm sợ tới mức run lên, vừa vào trong liền hoảng loại gọi: "Thánh thượng!"
Người trên long sàng mơ màng mở mắt: "Nhanh như vậy đã đến..."
"Tông tử Triệu Duẫn Hoài, mất rồi!"
Người nửa mộng nửa tỉnh trên giường kinh hoàng bật dậy, lập tức tỉnh ngủ: "Cái gì!"
Hoàng đế nhíu mày ngạc nhiên nói: "Không phải vài ngày trước Viện sử Hàn lâm y quan viện nói đã khoẻ lên rồi sao? Còn nói có thể cử hành hôn lễ bình thường."
"Thật là vậy, nhưng hôm qua Tông tử lại phát bệnh, đêm nay chịu đựng không được đã đi..."
Triệu Hằng đứng dậy, xách giày chân trần chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa mang giày nói: "Gọi Vương Đán tới đây, cả người của Thái Thường Tự và Lễ Bộ nữa, gọi toàn bộ bọn họ tới đây cho Trẫm!"
"Vâng!"
Thành Đông Kinh vừa hửng sáng, Trương Khánh liền chạy từ trong cung về phủ công chúa.
Hai ngày nay là đại hôn của Tông tử hoàng thất, Triệu Uyển Như đang ở trong viện kiểm kê lại quà tặng chuẩn bị cho đôi tân giai nhân.
"Cô nương!"
Triệu Uyển Như nhìn đồng hồ nước trước sân.
Tuy hôm nay không cần thượng triều, nhưng Trương Khánh vẫn phải vào đại nội tuần tra.
"Sao hôm nay ngươi về sớm thế?"
"Đêm qua, Triệu Duẫn Hoài đã mất rồi."
Bàn tay chuẩn bị mở chiếc rương đỏ cứng lại trước ổ khóa, quà tặng bên trong nàng còn chưa kịp xem, run run hỏi: "Mất?"
Trương Khánh gật đầu: "Vâng.
Quan gia đã bí mật triệu kiến Tể tướng và quan viên Lễ Bộ, còn lệnh cho Thái Thường Tự hủy bỏ hôn lễ này."
"Sao lại đột nhiên như thế.
Không phải Trương Tắc Mậu nói Triệu Duẫn Hoài đã khỏe hơn rồi sao?"
"Thật là đã khỏe hơn, nhưng chưa được bao lâu lại phát bệnh, ngày càng sa sút, đến hôm qua thì bệnh không dậy nổi, tối qua chịu không được đã đi."
"Công văn đại hôn cũng đã ban bố khắp thiên hạ, đối tượng ban hôn lần này lại là quận chúa Tây Hạ, sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ như thế?" Triệu Uyển Như nhíu mày, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ đương nhiên phải cho mọi người một lời giải thích.
Nếu lấy lý do thực tế là đột nhiên bệnh chết ra giải thích, sẽ khiến người bên ngoài suy nghĩ sâu xa.
"Quan gia muốn dùng phò mã..." Trương Khánh do dự nhìn Triệu Uyển Như: "Muốn dùng tin phò mã qua đời làm lý do hủy bỏ hôn lễ, cũng là để giữ gìn mặt mũi của hoàng gia."
Tuy Triệu Duẫn Hoài là con cháu hoàng thất, nhưng chỉ là con thứ của Thương Vương, có thể vào triều làm quan lại không thể kế thừa tước vị.
Còn Lý Thiếu Hoài mặc dù không phải con cháu hoàng thất, nhưng lại là phò mã của trưởng nữ Hoàng đế, cái chết của nàng tất nhiên tạo thành sóng to gió lớn, cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai ngày nay vì đại hôn của Tông tử mà nghỉ triều, hiện giờ lại vì đại hôn đột nhiên bị hủy mà phải gấp gáp thượng triều.
Xe ngựa của Nội Thị Tĩnh từ đại nội túa ra các nơi, vội vàng truyền tin này đến các quan viên khắp thành Đông Kinh.
Hoàng đế triệu kiến quần thần trong Văn Đức Điện.
Từ Cựu Tào Môn, một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi ra khỏi con hẻm.
Lúc đi ngang qua Mã phố, người mặc áo tím đeo túi cá vàng dò đầu ra cửa sổ nhìn nhìn, thấy trên đường phố vắng người qua lại, cấm quân tuần tra lại nhiều gấp đôi, suy đoán nói: "Hôm nay vốn là đại hôn của con thứ Thương Vương, Quan gia lại đột nhiên triệu kiến bá quan, chỉ e là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Ngồi đối diện hắn là một ông lão mặc áo bào màu xanh lá, trên mặt đã có nếp nhăn, đầu tóc bạc được búi lên bằng một cây trâm, dùng giọng khàn khàn đáp: "Thiên chi đạo, kỳ do trương cung dư?*"
Hắn tiếp lời: "Cao giả ức chi, hạ giả cử chi.*" Tạm dừng một lát nhìn ông lão trước mặt, dường như hiểu ra: "Quan gia là người cầm cung, ngươi và ta đều là dây cung.
Có người người làm cung, sẽ có người làm cán, tất nhiên cũng có người làm mũi tên."
(*Trích trong Tuân Đạo - Quý Đức, sách Tư tưởng Đạo gia.
Dịch nghĩa hai câu: Đạo Trời như giương cung.
Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên.)
Xe ngựa đi vào Đông Hoa Môn, đến tận hành lang cấm ngựa trong cung mới dừng lại.
Một nhóm quan viên mặc công phục đỏ dồn dập bước tới chắp tay hành lễ: "Trần phó sử."
Trần Nghiêu Tẩu mỉm cười gật đầu chào lại.
"Hôm nay Trần phó sử đến thật sớm!"
Đối diện, một người đàn ông trung niên mặc công phục giống hắn đi tới, Trần Nghiêu Tẩu chắp tay cung kính gọi: "Phó tướng."
Đinh Vị nhìn Trần Nghiêu Tẩu, lại nhìn ông lão đứng chắp tay hành lễ phía sau, một đầu tóc bạc khiến người chú ý: "Lão nhân này là ai? Thật quen mắt."
"Đây là một vị chân nhân ở Đạo quan ngoại thành Đông Kinh.
Gần đây Quan gia vẫn luôn cảm thấy bồn chồn không yên, nên đã phái hạ quan và Vương phó sử cùng tìm vài vị chân nhân Đạo pháp cao siêu giúp ngài phân ưu."
Đinh Vị nhíu mày cẩn thận hồi tưởng, hình như dạo gần đây Quan gia cũng tìm hắn muốn đến thăm vài vị ẩn sĩ đắc đạo.
Hắn híp mắt cẩn thận quan sát, thấy lão Đạo sĩ phong thái kỳ vĩ, hạc phát đồng nhan*, xem ra cũng có chút bản lĩnh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, lại bị tên Trần Nghiêu Tẩu này tìm được ẩn sĩ trước tranh công! Bên ngoài lại cười nói: "Vất vả cho ngươi."
(*Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.)
"Làm việc cho Quan gia, là trách nhiệm của người làm thần tử như chúng ta."
Đinh Vị nhếch môi cười, vỗ vỗ vai hắn, đến gần hạ giọng nói: "Đường phu a, ngươi là người có triển vọng kế nhiệm chức Tể chấp nhất, cũng là nhân tài bản quan xem trọng nhất, đừng làm Quan gia thất vọng."
"Hạ quan hiểu được."
Hai chức chính, phó Xu mật Đô thừa chỉ đều đang bỏ trống, mà đến nay Xu mật thừa chỉ vẫn chưa hồi triều, cho nên tạm thời Thử minh đài đều do các hoạn thần đứng.
Ngoại trừ một số đại thần tâm phúc được Hoàng đế triệu kiến trước đó đã biết sự thật, những quan viên còn lại đều là bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, vội vàng chạy tới không biết chuyện gì xảy ra.
"Chẳng lẽ là người Khiết Đan bội ước?"
"Sao có thể!"
"Có khi nào là chuyện phò mã của Huệ Ninh công chúa không?"
"Lâu nay trong kinh đã có lời đồn, nói tin phò mã được Quan gia cử đi nơi khác chỉ là ngụy trang, thật ra phò mã đã bỏ mình trong trận chiến trên sông Hoàng Hà!"
"Khó trách Quan gia phải điều hai đội thủy quân đến vớt, mà gần đây Huệ Ninh công chúa cũng...!hình như là vẫn luôn đóng cửa không ra."
"Nếu tin này là thật, vậy không thể cử hành hôn lễ rồi.
Dù sao người chết là nhất, Quan gia tất nhiên sẽ nghiêng về phía công chúa."
"Nhưng trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy?"
"Ai biết được!"
"Chuyện trùng hợp trên đời này quá nhiều, quyền thế cũng vậy!"
Ngay khi các đại thần sôi nổi bàn luận, quan nội thị hắng giọng lớn tiếng thông báo: "Thánh thượng đến!"
Vừa dứt lời, một nam nhân mặc long bào vàng cổ tròn, ngăn nắp sạch sẽ đi về hướng ghế ngồi giữa điện, đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
"Hôm qua Trẫm nhận được tin cấp báo từ Tri Châu Trịnh Châu." Sắc mặt Hoàng đế nặng nề: "Trải qua xác minh, chứng thực phò mã đô úy Lý Nhược Quân đã rơi xuống nước bỏ mình."
Hoàng đế vừa dứt lời, cả đại điện to lớn chìm vào yên lặng, trăm quan đồng loạt cúi đầu.
Triệu Hằng buồn bã nói: "Trẫm nghe tin vô cùng đau đớn.
Đại Tống mất đi một tài tử, triều đình mất đi một lương đống, Trẫm cũng mất đi một hiền tế."
"Người cũng đã qua đời, xin bệ hạ nén bi thương, bảo trọng long thể."
"Trẫm đã qua tuổi tráng niên, con cháu dưới gối cũng loãng, chỉ có trưởng nữ ở bên Trẫm từ nhỏ không rời, Trẫm yêu thương không đành lòng, nên đã triệu kiến người của Lễ Bộ và Thái Thường Tự hủy bỏ hôn lễ ngày mai, lấy người chết vì đại, nghỉ triều ba ngày."
"Cho nên lần này triệu kiến các khanh đến đây mục đích chính là muốn thương lượng việc phò mã rơi xuống nước, định ra truy phong, cùng với những việc sau đó." Triệu Hằng tỏ ra vô cùng đau đớn: "Trẫm muốn hậu táng, các khanh nghĩ sao?"
"Bệ hạ!" Hàng bên trái, một quan văn bước ra, cầm hốt nói: "Thần đồng ý.
Phò mã xuất thân Tiến Sĩ, có công danh trong người, lại được bệ hạ ủy thác trọng trách, làm việc chăm chỉ không phụ sứ mệnh, từng đưa ra kế hay đi sứ Tây Hạ, bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ nên hậu táng."
Nói xong, liên tiếp vài người bước lên phản đối: "Bệ hạ, thần cho rằng không ổn.
Đi sứ Tây Hạ vốn là trọng trách mà bệ hạ ủy thác, nhưng trên đường đi vì quyết sách sai lầm mà dẫn đến biến cố, tuy là hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng như vậy cũng không thể giấu được tội thất trách của hắn!"
"Lần này chỉ là thiên tai nhân họa, phò mã cũng là người bị hại, sao có thể lấy lý do đó mà định tội thất trách?"
"Phò mã là trưởng đoàn đi sứ lần này, lộ trình, thời gian, điều động nhân sự thế nào đều là do hắn sắp xếp.
Cuối cùng lại tổn thất nhiều cấm quân như vậy, sao lại không phải thất trách?"
"Điện tiền Đô chỉ huy sứ đã tận lực cuối cùng còn phải chịu trọng thương, cũng bị Ngự Sử Đài các ngươi buộc tội thách trách giáng chức, chẳng lẽ bởi vì phò mã là con rể của hoàng đế mà các ngươi muốn thiên vị?"
"Ngươi..."
"Đủ rồi!" Trên long ỷ, vị quân chủ luôn luôn nhân từ lạnh lùng nói: "Người cũng đã không còn, chẳng lẽ các khanh còn muốn đào hắn ra từ địa phủ mà định tội hay sao?"
"Chúng thần không dám." Các đại thần chắp tay cúi đầu.
Triệu Hằng uy mà không giận xem nhẹ các văn thần bên trái, hỏi: "Đinh khanh gia, đổi với quyết định xử trí Điện tiền Đô chỉ huy sứ của Trẫm, khanh có bất mãn gì không?"
"Thần không dám." Đằng sau Vương Đán, Hữu Tham tri chính sự Đinh Vị bước ra khỏi hàng, tấu: "Bệ hạ."
"Thần nghe nói trên đường đón quận chúa Tây Hạ về, phò mã có hành động bất trinh với công chúa." Hiện giờ khắp thành Đông Kinh đều đã nổi lên lời đồn này, quan viên trong triều vì e ngại Huệ Ninh công chúa và mặt mũi hoàng gia nên không dám nhắc.
Nhưng hiện giờ Lý Thiếu Hoài cũng đã chết, chết không đối chứng, nếu có thể đổ hết tội lên đầu người chết, hắn nghĩ không bao lâu nữa trưởng tử của mình sẽ lại được Hoàng đế trọng dụng.
Triệu Hằng ngồi trên ghế sửng sốt hồi lâu, không nói gì, nhíu mày nhìn về phía Chu Hoài Chính, tựa như đang hỏi: Tại sao việc này Trẫm không biết, cũng không ai nói cho Trẫm biết?
Nhất thời Chu Hoài Chính không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết đứng bên cạnh chua xót lắc đầu.
Vì thế Hoàng đế đành phải cẩn thận hỏi: "Hành động bất trinh?"
"Đúng! Bệ hạ, trong số cấm quân trở về có người nói, đại phò mã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của quận chúa Tây Hạ, nên đã dùng thân phận sứ thần mẫu quốc tìm mọi cách nịnh hót lấy lòng một vương nữ thế lực phụ thuộc, như thế, chẳng phải là vượt quy củ sao?"
"Nhưng đây chỉ là lời đồn, không phải tận mắt nhìn thấy.
Đã là lời đồn sao có thể xem là sự thật!" Trong số quan viên bên dưới, có người nhìn thấy ánh mắt Chu Hoài Chính liền đứng ra phản bác.
"Là thật hay giả, Hoàng thượng hỏi cấm quân hộ tống sẽ biết ngay!"
"Ồ, không biết ai đã đổi luật điều binh, mấy ngày trước đây cấm quân trong kinh đều đã bị thuyên chuyển!"
Triệu Hằng xụ mặt, tức giận hô: "Vương Đức Dụng!"
Trong các quan viên hàng bên phải đứng gần cửa ra vào Văn Đức Điện, một người dung mạo uy nghiêm, da mặt ngăm đen, điềm nhiên đáp: "Có thần."
"Có thật là trong quân đang truyền việc này?"
Phụ thân của Vương Đức Dụng là Lỗ quốc công Vương Siêu Tằng từng là đồng liêu với Trương Sĩ Thành, hai người cùng nhau ra chiến trường.
Đầu năm Cảnh Đức, Vương Siêu Tằng mất, được phong hầu, truy phong Lỗ quốc công.
Con trai hắn Vương Đức Dụng cũng được dời từ Điện sùng ban lên Điện tiền tả ban Đô Ngu Hầu, cùng Trương Sĩ Thành phân công quản lý các đội quân trong Điện tiền.
"Bẩm bệ hạ, quả thật trong quân đang truyền ra việc này."
Vương Đức Dụng vừa nói xong, trong điện lại chìm vào im lặng.
Công chúa gặp người không tốt, thiên tử dùng người bất cẩn, đều là do bản thân họ quyết định, các đại thần không muốn bị liên lụy, nên đều ngậm miệng lại.
Sau đó hắn lại nói: "Bệ hạ, Tây Hạ chỉ là một thế lực cát cứ ở Hà Tây, đầu tiên là quy thuận Khiết Đan, sau đó lại cầu hòa với triều ta, trên danh nghĩa là xưng thần phụ thuộc, nhưng thật ra chỉ muốn cầu cơ hội thở dốc.
Hơn nữa, mục đích mà quận chúa Tây Hạ đến triều ta đã quá rõ ràng, nếu để xảy ra sai lầm sẽ khiến Tây Hạ có cớ phản Tống.
Hiện giờ thiết kỵ Khiết Đan như hổ rình mồi thật sự không nên lại có chiến tranh, thần cả gan cho rằng, hành động của phò mã là có dự tính, chính là tiên lễ hậu binh."
Khi Vương Đức Dụng đề cập đến vấn đề Tây Hạ không ai dám phản bác lại vị tiểu tướng quân 17 tuổi đã theo cha xuất chinh, dẫn theo một vạn binh đánh chiếm Thiết Môn Quan này.
"Vậy Đô Ngu Hầu có giải thích được, vì sao lúc cấm quân tìm được quận chúa Tây Hạ trên người nàng đang khoác áo một chiếc áo của nam nhân, mà chiếc áo đó lại là chiếc áo mà lúc sinh thời phò mã đã mặc."
"Việc này..."
"Việc này là thật hay giả, chi bằng mời quận chúa Tây Hạ đến tự mình trả lời." Đây là biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay.
Vương Đức Dụng vốn không muốn gây thù chuốc oán với Đinh Vị, thấy hắn hùng hổ truy vấn, bản thân lại không tận mắt nhìn thấy, nên đành phải trầm mặc lui trở về.
Lời đồn đãi, với người lúc bấy giờ mà nói, là một thanh kiếm có thể hại chết người.
"Bệ hạ, phò mã là thần tử của ngài, con người phò mã thế nào, bệ hạ biết, bá quan văn võ trong triều cũng biết, sao có thể chỉ dựa vào những lời đồn thổi vô căn cứ này mà tùy tiện phán tội thất trách."
"Đây là..." Triệu Hằng nhìn một người cực kỳ quen mắt đột nhiên bước ra khỏi hàng nói chuyện ở phía xa xa.
Chu Hoài Chính tiến lên, nói nhỏ: "Thánh thượng, đây là Lý Địch Trạng Nguyên năm trước, bởi vì bị điều đến địa phương nhậm chức nên vẫn luôn ở bên ngoài, gần đây mới được về triều..."
Quan viên trong triều quá nhiều, Hoàng đế chỉ có thể nhớ rõ vài vị đại thần cầm quyền.
"Lý Địch..."
"Bệ hạ, Tiền Điện tiền Đô chỉ huy sứ, Thứ sử Thái Châu Đinh Thiệu Văn cũng là một trong số những nhân chứng tham gia đoàn hộ tống lần này, chi bằng triệu Thứ sử vào hỏi."
"Bệ hạ, khuyển tử đã ở ngoài điện!"
"Ồ..." Triệu Hằng vừa nâng tay lên, chợt dừng lại, hỏi: "Không phải hắn đang bị thương không xuống giường được sao?"
Híp mắt nhìn những người liên can bên dưới, hừ lạnh một tiếng: "Truyền hắn vào!"
- - Hết chương 105 --.
Danh sách chương