“Đứa con hoang kia, quả nhiên là cùng một đức hạnh với tiểu tiện nhân bên ngoài kia, lông còn chưa mọc đủ, đã bắt đầu động dục……” Chu Lan Phương mắng một đống lời khó nghe, giờ phút này như là bắt gian trên giường, nhận định Thẩm Miên làm chuyện không nhận ra người.

“Cô, cô đừng kích động.” Chu Tư Vũ vội vàng trấn an Chu Lan Phương, cô không thể để Chu Lan Phương quấy rầy kế hoạch của cô, “Ta đây cũng nghe nói, nếu không có chứng cứ gì, chúng ta hiện tại nháo lên, chị cùng người ta chặt đứt lui tới, dượng trở về, nếu nói là cô bịa đặt vu khống chị thì làm sao.”

Việc này nếu nháo lên, dượng khẳng định đoán được là do cô nói, vạn nhất tìm không thấy chứng cứ, cô liền trong ra ngoài đều không phải là người.

“Không có lửa làm sao có khói, nếu thật không có gì sao người ta có thể nói nó?”

Chu Lan Phương giống như là chính mắt nhìn thấy, nhận định Thẩm Miên chính xác là đang yêu đương, hiện tại có lý do hợp lý, rốt cuộc có thể hảo hảo thu thập con oắt chết tiệt kia.

Thay vì nói là tức giận, thì càng có rất nhiều là bởi vì tìm được lý do thu thập Thẩm Miên, cô có chút không kiềm chế được.

Dám cùng nam nhân bên ngoài làm bậy, dù cô có đánh chết Thẩm Miên, Thẩm Kiến Hoa cũng không nói được cái gì.

Có khi ả mẹ đẻ của đứa con hoang kia cũng đã từng pha trộn cùng Thẩm Kiến Hoa như vậy, mới sinh ra một đứa con hoang, chỉ có cô mệnh khổ, phải làm 'hiệp sĩ tiếp mâm'.

“Cô, cô còn chưa có phát hiện sao? Nó hiện tại cùng trước kia không giống nhau, ỷ vào có người chống lưng, rất lớn mật, đầu chuyển cũng nhanh, cháu cảm thấy việc này vẫn nên đợi mới tốt.”

Chu Lan Phương dần dần bình tĩnh lại, đứa con hoang kia hiện tại tâm nhãn xác thật tương đối nhiều.

“Vạn nhất đứa con hoang này ở bên ngoài làm lớn bụng thì làm sao?”

Cô còn trông cậy về sau dùng Thẩm Miên để kiếm một số tiền lễ hỏi, lưu trữ cho Tư Vũ vào đại học sử dụng, nuôi nhiều năm như vậy, cũng không thể phí công được.



“Hẳn là không thể nhanh như vậy.” Nếu là thật, chẳng phải là càng tốt sao? “Chúng ta hiện tại nên làm thế nào?” Chu Lan Phương biết, tuổi Chu Tư Vũ tuy rằng không lớn, nhưng cũng là người có chủ ý, cô vẫn luôn rất tự hào về điểm này, cảm thấy là chính mình dạy dỗ có cách.

“Cô trước cứ giả vờ không biết, cũng mặc kệ nó, để nó yên tâm lớn mật nói cùng người khác, chờ sau khảo thí cuối kỳ hẵng xử lý. Hơn nữa, cũng không còn mấy ngày.”

Chuyện Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên, rốt cuộc cũng không có chứng cứ thực chất gì, lại nói tên kia không dễ chọc, Thẩm Miên cũng đã thành hồng nhân trước mặt Trần Kiệt, gần như mỗi ngày đều khích lệ vài câu, đặc biệt chú ý cô.

Vạn nhất không thành, về sau Lục Tư Viễn khẳng định sẽ nhằm vào cô, vậy những ngày cô đi học sẽ không dễ chịu lắm.

Cho nên, việc này tốt nhất là để lên men trước một chút, từ trong miệng người khác truyền ra ngoài, cô có thể phủi sạch quan hệ.

Tóm được cơ hội nhưng không thể giáo dục, trong lòng Chu Lan Phương khó chịu giống như có mèo cào, cũng làm trong lòng cô cảnh giác một chút.

“Tư Vũ, cháu đừng học đứa con hoang kia.”

Tư Vũ chỉ nhỏ hơn mấy tháng so với Thẩm Miên, bởi vì được nuôi dưỡng tốt, bề ngoài càng giống thiếu nữ hơn, đứa con hoang kia còn có người coi trọng, vậy Tư Vũ nhà cô, chẳng phải là càng nhiều người nhớ thương sao?

Về sau Tư Vũ phải gả đến trong thành phố, đón cô đi sống ngày lành, cũng không thể bị mấy đứa vớ vẩn chiếm tiện nghi.

“Cô, cô cứ yên tâm một trăm lần đi.” Chu Tư Vũ ôm lấy cánh tay Chu Lan Phương làm nũng, “Về sau cháu muốn thi đại học, sẽ không đặt tâm tư ở trên sự tình này.”

Đi theo Chu Lan Phương lên thành phố vài lần, Chu Tư Vũ hoàn toàn bị sinh hoạt như vậy hấp dẫn, trong lòng đã sớm âm thầm thề, cũng muốn nỗ lực vào thành phố ở, sẽ không cùng những người đó yêu đương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện