“Ngươi vừa rồi cười cái gì?” đôi mắt Lý Thu Mai gắt gao định ở trên người Thẩm Miên, hận không thể ở trên người cô xẻo ra một lỗ thủng.
Học tập kém cỏi nhất toàn ban, trốn học đến trễ là chuyện thường ngày, ở trên văn phòng còn đã từng cố ý làm cô khó coi, bây giờ lại dám cười nhạo cô giảng bài, mọi thứ đều chọc ở trên điểm Lý Thu Mai ghét nhất.
Đứa nhỏ như vậy đi học chính là lãng phí tiền tiết kiệm trong nhà, không bằng sớm một chút cho đi làm việc nhà nông, sau này sớm tìm người để gả.
Có thiên phú hẵng đi học, không có thiên phú cũng đừng kéo chân sau của cả lớp, ảnh hưởng đến thành tích của giáo viên.
Trần Kiệt là một giáo viên vừa mới tốt nghiệp tới dạy học, cho rằng chính mình là thiên sứ thật có thể cứu vớt toàn bộ học sinh dở, cũng không nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng, chờ thêm mấy năm nữa, xem hắn còn có nhiệt tình như vậy hay không.
“Em không cười.” Thẩm Miên lắc đầu phủ nhận, ngốc tử mới có thể thừa nhận chính mình đã cười.
“Thưa cô, bạn ấy cười, em nghe được.” Vương lẳng lặng cử báo.
“Em cũng nghe thấy.” Triệu Hân Lan đi theo nói.
“Còn nói không cười?” Lý Thu Mai tức giận trừng cô, “Ngươi nghĩ các bạn học đều nghễnh ngãng hết sao?”
“……”
Tìm lý do gì, lửa giận của Lý Thu Mai cũng sẽ không giảm non nửa phân, Thẩm Miên dứt khoát ngậm miệng, đánh chết không nói một câu.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nghễnh ngãng sao?”
Thẩm Miên: “……”
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân, sống chết không lên tiếng.
Lý Thu Mai tức không chịu được, một ngụm hờn dỗi nghẹn ở ngực, vô cùng khó chịu, cô giơ thước kẻ lên, định đập vào trên cánh tay Thẩm Miên, giống như chỉ có như vậy, tức giận dưới đáy lòng mới có thể tiêu giảm một chút.
Thẩm Miên bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp đối diện cùng Lý Thu Mai, một chút cũng không sợ hãi, rất bình tĩnh hỏi một câu, “Cô giáo, cô định đánh em sao?”
Sự bình tĩnh này, căn bản không giống như là của đứa nhỏ tuổi này nên có, Lý Thu Mai bị dọa cho giật mình, người cũng bình tĩnh hơn một ít, tay cầm thước kẻ run lên, nhưng không thể đánh tiếp.
Đừng thấy cô thích đánh học sinh dở, nhưng cô cũng không phải là tùy tùy tiện tiện đi đánh, mỗi lần đều có lý do, dù cho học sinh về nhà cáo trạng, phụ huynh cũng không nói được gì.
Nhiều học sinh nhìn như vậy, cô nếu là bởi vì học sinh không trả lời, liền động thủ, thật nháo lên, người không nói lý vẫn là cô.
Cô vừa rồi là quá tức giận, mới có thể muốn động thủ.
Nhưng nghĩ mình vừa bị học sinh làm cho sợ, trong lòng lại không thoải mái lên.
“Kết thúc thi học kỳ, gọi phụ huynh của ngươi tới lấy thư thông tri.”
Lý Thu Mai đã nhận định Thẩm Miên là người vạn năm đứng ‘ thứ nhất ’.
Học sinh như vậy, chính mình học không tốt, còn chậm trễ người khác, chính là tai họa.
“Cô giáo muốn khuyên chị gái ngươi nghỉ học.”
Triệu Tân Lan đắc ý nói thầm ở bên tai Chu Tư Vũ.
“Chị của ta rất thích đọc sách, lần này chị ấy khẳng định rất thương tâm.”
Lý Thu Mai này cũng thật là không có bản lĩnh, gậy đều đã giơ lên, thế nhưng không đánh tiếp, cũng may Lý Thu Mai không làm cô thất vọng, thế nhưng quyết định muốn khuyên Thẩm Miên nghỉ học.
Việc này thật sự là quá tốt.
“Thương tâm gì!” Triệu Hân Lan biết một ít việc trong nhà Chu Tư Vũ, “Nó không đi học, cô ngươi cùng dượng ngươi mới càng có nhiều tiền để bồi dưỡng ngươi.”
Kỳ thật, Triệu Hân Lan có chút hâm mộ Chu Tư Vũ, có cô và dượng thương, còn có thể đọc sách, đâu giống cô, học hết sơ trung cũng không biết trong nhà có để cô tiếp tục đi học nữa không.
Người nhà quê đại bộ phận đều trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái trưởng thành đều phải gả chồng, cho con gái đi học không có lời, chỉ chú trọng bồi dưỡng con trai.
Trong ban có hơn bốn mươi học sinh, nữ sinh không đến một phần ba, nữ sinh cao trung, thậm chí còn ít đến đáng thương.
Học tập kém cỏi nhất toàn ban, trốn học đến trễ là chuyện thường ngày, ở trên văn phòng còn đã từng cố ý làm cô khó coi, bây giờ lại dám cười nhạo cô giảng bài, mọi thứ đều chọc ở trên điểm Lý Thu Mai ghét nhất.
Đứa nhỏ như vậy đi học chính là lãng phí tiền tiết kiệm trong nhà, không bằng sớm một chút cho đi làm việc nhà nông, sau này sớm tìm người để gả.
Có thiên phú hẵng đi học, không có thiên phú cũng đừng kéo chân sau của cả lớp, ảnh hưởng đến thành tích của giáo viên.
Trần Kiệt là một giáo viên vừa mới tốt nghiệp tới dạy học, cho rằng chính mình là thiên sứ thật có thể cứu vớt toàn bộ học sinh dở, cũng không nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng, chờ thêm mấy năm nữa, xem hắn còn có nhiệt tình như vậy hay không.
“Em không cười.” Thẩm Miên lắc đầu phủ nhận, ngốc tử mới có thể thừa nhận chính mình đã cười.
“Thưa cô, bạn ấy cười, em nghe được.” Vương lẳng lặng cử báo.
“Em cũng nghe thấy.” Triệu Hân Lan đi theo nói.
“Còn nói không cười?” Lý Thu Mai tức giận trừng cô, “Ngươi nghĩ các bạn học đều nghễnh ngãng hết sao?”
“……”
Tìm lý do gì, lửa giận của Lý Thu Mai cũng sẽ không giảm non nửa phân, Thẩm Miên dứt khoát ngậm miệng, đánh chết không nói một câu.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nghễnh ngãng sao?”
Thẩm Miên: “……”
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân, sống chết không lên tiếng.
Lý Thu Mai tức không chịu được, một ngụm hờn dỗi nghẹn ở ngực, vô cùng khó chịu, cô giơ thước kẻ lên, định đập vào trên cánh tay Thẩm Miên, giống như chỉ có như vậy, tức giận dưới đáy lòng mới có thể tiêu giảm một chút.
Thẩm Miên bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp đối diện cùng Lý Thu Mai, một chút cũng không sợ hãi, rất bình tĩnh hỏi một câu, “Cô giáo, cô định đánh em sao?”
Sự bình tĩnh này, căn bản không giống như là của đứa nhỏ tuổi này nên có, Lý Thu Mai bị dọa cho giật mình, người cũng bình tĩnh hơn một ít, tay cầm thước kẻ run lên, nhưng không thể đánh tiếp.
Đừng thấy cô thích đánh học sinh dở, nhưng cô cũng không phải là tùy tùy tiện tiện đi đánh, mỗi lần đều có lý do, dù cho học sinh về nhà cáo trạng, phụ huynh cũng không nói được gì.
Nhiều học sinh nhìn như vậy, cô nếu là bởi vì học sinh không trả lời, liền động thủ, thật nháo lên, người không nói lý vẫn là cô.
Cô vừa rồi là quá tức giận, mới có thể muốn động thủ.
Nhưng nghĩ mình vừa bị học sinh làm cho sợ, trong lòng lại không thoải mái lên.
“Kết thúc thi học kỳ, gọi phụ huynh của ngươi tới lấy thư thông tri.”
Lý Thu Mai đã nhận định Thẩm Miên là người vạn năm đứng ‘ thứ nhất ’.
Học sinh như vậy, chính mình học không tốt, còn chậm trễ người khác, chính là tai họa.
“Cô giáo muốn khuyên chị gái ngươi nghỉ học.”
Triệu Tân Lan đắc ý nói thầm ở bên tai Chu Tư Vũ.
“Chị của ta rất thích đọc sách, lần này chị ấy khẳng định rất thương tâm.”
Lý Thu Mai này cũng thật là không có bản lĩnh, gậy đều đã giơ lên, thế nhưng không đánh tiếp, cũng may Lý Thu Mai không làm cô thất vọng, thế nhưng quyết định muốn khuyên Thẩm Miên nghỉ học.
Việc này thật sự là quá tốt.
“Thương tâm gì!” Triệu Hân Lan biết một ít việc trong nhà Chu Tư Vũ, “Nó không đi học, cô ngươi cùng dượng ngươi mới càng có nhiều tiền để bồi dưỡng ngươi.”
Kỳ thật, Triệu Hân Lan có chút hâm mộ Chu Tư Vũ, có cô và dượng thương, còn có thể đọc sách, đâu giống cô, học hết sơ trung cũng không biết trong nhà có để cô tiếp tục đi học nữa không.
Người nhà quê đại bộ phận đều trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái trưởng thành đều phải gả chồng, cho con gái đi học không có lời, chỉ chú trọng bồi dưỡng con trai.
Trong ban có hơn bốn mươi học sinh, nữ sinh không đến một phần ba, nữ sinh cao trung, thậm chí còn ít đến đáng thương.
Danh sách chương