“Từ cách giải đáp đề mục cho thấy, em rất thông minh, vì sao trước kia thành tích học tập vẫn luôn không khá lên được, còn luôn không làm bài tập?”
Lúc trước, Trần Kiệt không quá chú ý đến Thẩm Miên Miên, sự tình hôm nay, làm hắn thấy được trên người Thẩm Miên Miên có điểm sáng.
Được người tin tưởng cùng khẳng định, Thẩm Miên Miên vẫn là thực cảm kích.
Cô biết, đây là một cơ hội tẩy trắng cho chính mình.
Đôi mắt của cô mở to, lộ ra vẻ chân thành, “Thưa thầy, kỳ thật, em vẫn luôn rất thích học tập. Chỉ là ở nhà mẹ em bất công, chỉ thương Chu Tư Vũ, mỗi lần tan học, đều bắt em làm rất nhiều việc, căn bản không cho em thời gian làm bài tập. Cho nên em mới luôn không thể đúng hạn nộp bài, có đôi khi mẹ còn xé vở của em.”
Dù sao Chu Lan Phương chính là không muốn cô được đi học, bằng không cũng không tìm đủ mọi cách hành hạ cô.
Trần Kiệt nhíu mày, “Mẹ em vì sao lại như vậy?” Nộp học phí cho con, nhưng lại không cho con học bài, đây là bệnh thái tâm lý gì? Lý Thu Mai hừ một tiếng nói tiếp, “Nào có mẹ đẻ không thương con gái của chính mình, chỉ thương cháu gái? Nếu thực sự có, nơi này không chừng là có nguyên nhân khác.” Chuyện Thẩm Miên Miên là con hoang, Lý Thu Mai cũng đã nghe nói một ít.
Trần Kiệt không muốn cùng Lý Thu Mai tranh chấp trở lại, giả vờ như không nghe được.
Thân phận con gái riêng, tự nhiên là không thể nói ra. Thẩm Miên Miên chớp chớp mắt, suy nghĩ một lý do hợp lý, “mẹ của em không muốn cho em đi học, nhưng lại không lay chuyển được ba của em.”
Cô vén tay áo lên, vết thương trên cổ tay bại lộ ra ngoài, cô nói tiếp, “Mẹ còn thích đánh em, vết thương trên cánh tay của em đều là mẹ đánh. Mẹ của em thỉnh thoảng lại đánh em, cả người của em rất đau, cho nên căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần nghe giảng bài.”
“Người lớn đánh tay trẻ con, hơn phân nửa là bởi vì tay chân không sạch sẽ, ăn trộm linh tinh.” Lý Thu Mai lại lần nữa nói lời mỉa mai.
“Thân là một giáo viên, loại lời nói vu khống này, chị cảm thấy thích hợp sao?” Trần Kiệt nhịn không được nói một câu.
Lý Thu Mai đúng lý hợp tình nói: “Vậy ngươi bảo nó tự nói xem, vì sao chỉ bị đánh ở tay?”
Thẩm Miên Miên cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ cô muốn em cởi hết quần áo ở đây cho cô xem vết thương trên người sao?”
Lý Thu Mai bị á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu lại kéo ra đề tài nói, “Vậy em nói xem, trước đó em không có tinh lực nghe giảng bài, vì sao đột nhiên lại có?”
Không chờ Thẩm Miên Miên trả lời, cô lại tiếp tục nói, “Mới vừa được ngồi cạnh Lục Tư Viễn liền làm đúng được vài bài, hiện tại còn học được chép bài đúng không?”
“Thẩm Miên Miên không sao chép, ta đã kiểm tra qua.” Trần Kiệt nói.
Lý Thu Mai vừa định cãi cọ, chuông vào tiết học lại vang lên, cô hừ một tiếng, cầm hộp phấn viết đi ra khỏi văn phòng.
Thấy thế, Trần Kiệt nói với Thẩm Miên Miên: “Em đi về lớp học đi, về sau có chỗ nào không hiểu, liền tới hỏi thầy.”
“Cảm ơn thầy.”
Thẩm Miên Miên lễ phép cúi đầu chào, xoay người đi ra ngoài.
Cô cùng Lý Thu Mai một trước một sau vào trong phòng học, mọi người đều cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Miên Miên làm lơ ánh mắt của những người này, thoải mái hào phóng về chỗ ngồi, Lục Tư Viễn nhìn cô một cái, sau đó có chút ghét bỏ, rời ánh mắt đi.
Đang một mình một bàn, tự dưng biến thành hai người, hắn không vui.
Trong suốt tiết học, Lý Thu Mai trừng mắt nhìn Thẩm Miên Miên không dưới mười lần, còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đặc biệt rõ ràng, chuyện sao chép là đáng xấu hổ, bảo các học sinh không cần lấy bạn học nào đó làm tấm gương……
Thẩm Miên Miên đương nhiên biết, toàn bộ lớp, chỉ sợ chỉ có Lục Tư Viễn cùng Trần Kiệt là tin tưởng cô, nhưng cô cũng không thèm để ý, chỉ nghiêm túc nghe giảng bài, liều mạng hấp thu tri thức.
Thời gian sẽ làm cho những người này phải tự đánh bóng đôi mắt.
Lúc trước, Trần Kiệt không quá chú ý đến Thẩm Miên Miên, sự tình hôm nay, làm hắn thấy được trên người Thẩm Miên Miên có điểm sáng.
Được người tin tưởng cùng khẳng định, Thẩm Miên Miên vẫn là thực cảm kích.
Cô biết, đây là một cơ hội tẩy trắng cho chính mình.
Đôi mắt của cô mở to, lộ ra vẻ chân thành, “Thưa thầy, kỳ thật, em vẫn luôn rất thích học tập. Chỉ là ở nhà mẹ em bất công, chỉ thương Chu Tư Vũ, mỗi lần tan học, đều bắt em làm rất nhiều việc, căn bản không cho em thời gian làm bài tập. Cho nên em mới luôn không thể đúng hạn nộp bài, có đôi khi mẹ còn xé vở của em.”
Dù sao Chu Lan Phương chính là không muốn cô được đi học, bằng không cũng không tìm đủ mọi cách hành hạ cô.
Trần Kiệt nhíu mày, “Mẹ em vì sao lại như vậy?” Nộp học phí cho con, nhưng lại không cho con học bài, đây là bệnh thái tâm lý gì? Lý Thu Mai hừ một tiếng nói tiếp, “Nào có mẹ đẻ không thương con gái của chính mình, chỉ thương cháu gái? Nếu thực sự có, nơi này không chừng là có nguyên nhân khác.” Chuyện Thẩm Miên Miên là con hoang, Lý Thu Mai cũng đã nghe nói một ít.
Trần Kiệt không muốn cùng Lý Thu Mai tranh chấp trở lại, giả vờ như không nghe được.
Thân phận con gái riêng, tự nhiên là không thể nói ra. Thẩm Miên Miên chớp chớp mắt, suy nghĩ một lý do hợp lý, “mẹ của em không muốn cho em đi học, nhưng lại không lay chuyển được ba của em.”
Cô vén tay áo lên, vết thương trên cổ tay bại lộ ra ngoài, cô nói tiếp, “Mẹ còn thích đánh em, vết thương trên cánh tay của em đều là mẹ đánh. Mẹ của em thỉnh thoảng lại đánh em, cả người của em rất đau, cho nên căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần nghe giảng bài.”
“Người lớn đánh tay trẻ con, hơn phân nửa là bởi vì tay chân không sạch sẽ, ăn trộm linh tinh.” Lý Thu Mai lại lần nữa nói lời mỉa mai.
“Thân là một giáo viên, loại lời nói vu khống này, chị cảm thấy thích hợp sao?” Trần Kiệt nhịn không được nói một câu.
Lý Thu Mai đúng lý hợp tình nói: “Vậy ngươi bảo nó tự nói xem, vì sao chỉ bị đánh ở tay?”
Thẩm Miên Miên cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ cô muốn em cởi hết quần áo ở đây cho cô xem vết thương trên người sao?”
Lý Thu Mai bị á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu lại kéo ra đề tài nói, “Vậy em nói xem, trước đó em không có tinh lực nghe giảng bài, vì sao đột nhiên lại có?”
Không chờ Thẩm Miên Miên trả lời, cô lại tiếp tục nói, “Mới vừa được ngồi cạnh Lục Tư Viễn liền làm đúng được vài bài, hiện tại còn học được chép bài đúng không?”
“Thẩm Miên Miên không sao chép, ta đã kiểm tra qua.” Trần Kiệt nói.
Lý Thu Mai vừa định cãi cọ, chuông vào tiết học lại vang lên, cô hừ một tiếng, cầm hộp phấn viết đi ra khỏi văn phòng.
Thấy thế, Trần Kiệt nói với Thẩm Miên Miên: “Em đi về lớp học đi, về sau có chỗ nào không hiểu, liền tới hỏi thầy.”
“Cảm ơn thầy.”
Thẩm Miên Miên lễ phép cúi đầu chào, xoay người đi ra ngoài.
Cô cùng Lý Thu Mai một trước một sau vào trong phòng học, mọi người đều cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Miên Miên làm lơ ánh mắt của những người này, thoải mái hào phóng về chỗ ngồi, Lục Tư Viễn nhìn cô một cái, sau đó có chút ghét bỏ, rời ánh mắt đi.
Đang một mình một bàn, tự dưng biến thành hai người, hắn không vui.
Trong suốt tiết học, Lý Thu Mai trừng mắt nhìn Thẩm Miên Miên không dưới mười lần, còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đặc biệt rõ ràng, chuyện sao chép là đáng xấu hổ, bảo các học sinh không cần lấy bạn học nào đó làm tấm gương……
Thẩm Miên Miên đương nhiên biết, toàn bộ lớp, chỉ sợ chỉ có Lục Tư Viễn cùng Trần Kiệt là tin tưởng cô, nhưng cô cũng không thèm để ý, chỉ nghiêm túc nghe giảng bài, liều mạng hấp thu tri thức.
Thời gian sẽ làm cho những người này phải tự đánh bóng đôi mắt.
Danh sách chương