“Được rồi, các ngươi cũng đừng ồn ào nữa.”

Triệu Tiên Lai lên tiếng đánh gãy khắc khẩu của hai người, đề nghị: “Miên Miên mới đầu cấp ba không phải còn có nửa học kỳ sao? Trước để con bé học xong lớp đầu này đã, nhìn xem thành tích có tiến bộ hay không lại ra quyết định.”

Trước mắt tình huống này, chỉ có thể làm như vậy, đến nỗi về sau, còn phải xem Thẩm Miên Miên chính mình tranh đấu, tự biết cố gắng, hắn không nghĩ tiêu diệt đi hy vọng trong đáy mắt của cô.

“Không……”

“Ta đồng ý.”

Thẩm Miên Miên đoạt lời Chu Lan Phương, mở miệng trước.

Kiếp trước, khi cô giúp Chu Tư Vũ trông đứa trẻ, cô đi theo học được không ít tri thức, tuy rằng đã quên gần hết, nhưng ôn lại một lần nữa, cũng không khó.

Cô có tin tưởng.

Triệu Tiên Lai nhìn về phía Thẩm Kiến Hoa, “Ngươi có đồng ý không?”

“Ta cũng đồng ý.” Lời nói đều nói đến phân thượng này, mặt mũi của trưởng thôn, vẫn là phải cho.

Chu Lan Phương tức giận cắn răng, cái con chết dầm kia, miệng thế nhưng rất nhanh, đoạt nói trước cô.

Hiện tại Thẩm Kiến Hoa đã đáp ứng trưởng thôn rồi, cô nếu lại nhắc lại, liền biểu hiện quá rõ ràng, Thẩm Kiến Hoa khẳng định sẽ tức giận, chỉ có thể chịu đựng trước.



Cái con chết dầm kia, muốn đọc sách sao? Về sau lại tìm cách thu thập nó.

Sự tình cũng coi như là đã định rồi, Triệu Tiên Lai lại dặn dò Thẩm Kiến Hoa vài câu, liền trở về nhà.

Chân trước đem Triệu Tiên Lai tiễn đi, sau lưng Chu Lan Phương liền náo loạn lên, “Nhà của chúng ta hiện tại không có tiền tiết kiệm, ngươi lấy tiền ở đâu cho con bé đóng học phí học kỳ 2?”

“Về phòng rồi nói.” Hắn lo lắng Chu Lan Phương tức giận nói lỡ miệng, lại nói với Thẩm Miên Miên: “Miên Miên con cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

"Vâng.”

Thẩm Miên Miên lên tiếng, lại không về phòng, mà là đi đến nhà của Triệu Tiên Lai.

Triệu Tiên Lai chân trước vừa bước vào nhà, mông còn không có dính ghế, nhìn thấy Thẩm Miên Miên lại tới nữa, cái ý tưởng đầu tiên chính là Chu Lan Phương lại nháo lên.

“Mẹ cháu lại đánh cháu sao?”

Lông mày của Hạ Nam cũng cau lại một chút, trở về nhà một chuyến, vẫn mặc quần áo mỏng như vậy, xem ra ba của cô cũng không để ý đến cô lắm.

Chú ý tới thần sắc của Hạ Nam, Thẩm Miên Miên phỏng đoán: Hắn là ngại cô phiền toái sao? Cô không thể lùi bước.

Cô tận lực làm chính mình xem nhẹ tầm mắt của Hạ Nam.

“ Chú Triệu, cháu lần này không phải cáo trạng, cháu là tới để vay tiền.”



“Vay tiền?”

“Vay tiền?”

Triệu Tiên Lai cùng Lý Xuân Hoa đều sửng sốt một chút, con ngươi sâu thẳm như mực của Hạ Nam lại lóe lên.

Thẩm Miên Miên lấy hết can đảm, “ Chú Triệu, thím Lý, tình huống nhà cháu, các ngươi cũng đều đã biết, mẹ cháu đến lúc đó khẳng định sẽ làm hết mọi biện pháp không cho cháu đi đọc sách. Cho nên, cháu muốn hỏi một chút, vạn nhất mẹ thật sự không cho cháu học phí, các ngươi có thể cho cháu mượn trước hay không?”

Không chờ bọn họ trả lời, cô lại vội vàng bảo đảm, “ Cháu trước khi khai giảng, nhất định sẽ đem tiền trả lại cho các ngươi, cháu có thể viết giấy nợ.”

Dựa theo tính tình của Chu Lan Phương, thời điểm đóng học phí, khẳng định lại ra chuyện xấu, cô trước hết cần tìm được đường lui, để ngừa vạn nhất.

Học phí đầu cấp ba là 30 đồng tiền, cô có tin tưởng, trước khai giảng cao trung, nhất định có thể trả được.

Triệu Tiên Lai cùng Lý Xuân Hoa thoáng nhìn nhau, hai người xem như đã hiểu rõ ý tứ của Thẩm Miên Miên, tiền này, là giấu hai vợ chồng Thẩm Kiến Hoa mượn.

30 đồng tiền, cũng không phải là số lượng nhỏ, làm ruộng một năm, cũng chỉ có thể bán được hơn một trăm đồng tiền, đi ra ngoài làm công một tháng cũng mới được hai mươi đồng, thậm chí chỉ có mười đồng.

Thẩm Miên Miên dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Lý Xuân Hoa có chút do dự.

Triệu Tiên Lai trầm ngâm một hồi, “Miên Miên, tiền học phí, ta có thể giúp cháu, nhưng có một điều kiện.”

Ánh mắt của Thẩm Miên Miên sáng lên, “ Chú Triệu, chú nói đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện