Nhan Noãn cạn lời nhìn anh.
Úc Thiên Phi đối mắt với cậu hai giây, chợt cười rồi nhảy tới trước một bước. Người đàn ông mặt dày này đặt Lucky lên bàn sách ở bên cạnh, sau đó lại ôm Nhan Noãn, ôm vào trong lòng.
Nhan Noãn do dự, không biết có nên nâng tay lên ôm lấy đối phương không. Cơ thể và tình cảm đều đang hối thúc cậu làm vậy, nhưng lý trí vẫn còn quật cười muốn hỏi tại sao.
"Dạo này cậu sao vậy?" Nhan Noãn bối rối hỏi.
"Dạo này rất mệt, người mệt, tâm trạng cũng căng thẳng, khó khăn lắm mới thả lỏng đôi chút, mấy người đó lại kéo đến quậy." Giọng điệu của Úc Thiên Phi nghe vô cùng đáng thương: "Cảm thấy quá phiền, phiền chết đi được."
Điều Nhan Noãn muốn hỏi hoàn toàn không phải chuyện này, nhưng lời của Úc Thiên Phi lại khiến cậu có lý do ôm Úc Thiên Phi. Cậu chầm chậm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Thiên Phi.
"Ý của tôi là, sao cứ... Nhất định phải ôm." Cậu hỏi.
"Vì thật sự trị khỏi." Úc Thiên Phi nói: "Ngày đó cậu đột ngột chạy đến bệnh viện, tôi nhìn thấy cậu, lại ôm một cái, cảm xúc thoáng cái đã khá hơn rất nhiều."
Anh nói, còn hơi lắc người, giống như là đang làm nũng.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu bao lớn rồi hả."
"Không có biết, không có nhớ." Úc Thiên Phi nói: "Bận rộn quá, bận nên quên luôn rồi."
"Cậu hai mươi bảy, qua tháng hai là tròn hai mươi tám." Nhan Noãn nhắc nhở anh.
"Cậu nhớ nhầm rồi." Úc Thiên Phi hơi lắc đầu: "Bây giờ tôi là cục vàng cục bạc."
Nhan Noãn choáng hai giây, nhớ lại lời anh đã từng nói. Anh là cục cưng của Noãn vàng Noãn bạc, gọi tắt là cục vàng cục bạc.
Cho nên, bây giờ tất cả mọi việc làm của anh, đều có thể tóm lại là do được nuông chiều mà kiêu căng.
Nhan Noãn cụp mắt xuống, nghĩ thầm, cậu ta đúng là có thể làm vậy. Nhưng hoàn cảnh lúc đó khác hoàn toàn so với hiện tại, khi đó Úc Thiên Phi tự xưng là cục vàng cục bạc vẫn chưa biết tính hướng của cậu, cũng không biết tâm ý của cậu.
Úc Thiên Phi vẫn luôn tự khoe khoang mình không phải là một người tùy tiện, rất nghiêm túc về mặt tình cảm, tuyệt đối không làm chuyện bậy bạ. Như vậy liệu có thể hiểu rằng, Úc Thiên Phi đang thử tiếp nhận cậu không? Dù kết quả là thế nào, Úc Thiên Phi có thể có suy nghĩ như vậy đã khiến Nhan Noãn cảm thấy vui sướng và hạnh phúc.
Điều duy nhất mà cậu sợ, chính là tất cả đều chỉ do bản thân suy nghĩ nhiều, cuối cùng mừng hụt.
Cậu vẫn muốn nghe Úc Thiên Phi cho cậu một câu rõ ràng.
Nhan Noãn xoắn xuýt trong lòng, Úc Thiên Phi vẫn ôm chặt cậu không hiểu sao lại cười. Anh cười rất nhẹ, nhưng âm thanh đó gần như kề sát bên tai Nhan Noãn, cậu vẫn nghe rất rõ.
"Cười cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Mẹ tôi gọi cậu là Noãn Noãn." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cười: "Bà cứ Noãn Noãn này, Noãn Noãn nọ, cậu đều trả lời như đúng rồi."
Nhan Noãn nghĩ thầm, thật là vô nghĩa. Mẹ Úc Thiên Phi nhìn cậu lớn lên, từ nhỏ đã kêu tên mụ của cậu, có gì kì lạ đâu.
"Dì cũng gọi cậu là Phi Phi." Cậu nói.
"Không giống." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Phi Phi Noãn Noãn hoàn toàn khác nhau."
"Khác chỗ nào?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi nghe, chẳng biết tại sao lại cười dữ hơn. Anh chỉ cười mà không nói lời nào, tiếng cười và hơi thở đánh vào má cậu, ngứa ngứa, làm cho lòng người hoảng hốt, còn khiến người ta có chút bực dọc.
"Cười cái gì mà cười." Nhan Noãn cố ý gằn giọng xuống: "Có gì khác nhau đâu?"
Úc Thiên Phi không trả lời, chỉ khẽ gọi một tiếng: "... Noãn Noãn."
Mặt Nhan Noãn lập tức nóng lên, sau đó dùng sức đẩy anh ra như phản xạ có điều kiện.
Úc Thiên Phi lùi về sau một bước, trên khuôn mặt nhìn Nhan Noãn vẫn mang ý cười.
"Cậu xem." Anh nói với Nhan Noãn: "Khác nhau nhỉ?"
Nhan Noãn rất muốn gọi một tiếng Phi Phi ngay để phản kích, nhưng khổ nỗi lại không gọi ra miệng được.
So về độ dày của da mặt, cậu luôn không thắng được người này.
Úc Thiên Phi càng đắc ý hơn, đôi môi mím lại cũng không giấu được ý cười trên mặt. Anh lại vươn tay ra, muốn kéo Nhan Noãn vào lòng.
Nhan Noãn mất tự nhiên chống cự: "Cậu không cảm thấy như vậy rất kì sao?"
"Không hề." Úc Thiên Phi dễ dàng chế ngự sự từ chối mang tính tượng trưng của cậu: "Tôi cảm thấy rất tuyệt."
Nhan Noãn nói không nên lời.
Cậu cũng cảm thấy rất tuyệt, độ ấm của Úc Thiên Phi khiến tâm trạng của cậu trở nên êm dịu và bình tĩnh, hai cơ thể dựa dẫm vào nhau đem đến cho cậu cảm giác an toàn cực mạnh. Động tác ôm khiến cậu sinh ra cảm giác hạnh phúc.
"Rõ ràng là rất kì." cậu vẫn lẩm bẩm trong miệng: "Hết sức kì."
"Ừ… Có hơi kì." Úc Thiên Phi nói: "Rõ ràng cũng ôm, còn nói kì, kì quá là kì."
Nhan Noãn muốn đẩy anh ra, lại bị Úc Thiên Phi đoán được, đẩy không ra.
Dù sao thì, cậu cũng không thật sự muốn giãy giụa.
Úc Thiên Phi siết tay chặt hơn, hỏi: "Nếu Đường Giai Bách tìm cậu muốn ôm một cái, cậu sẽ đồng ý chứ?"
Nhan Noãn cau mày: "Khi không cậu ta tìm tôi muốn ôm làm gì?"
"Ví dụ như... Lần trước cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải xin ở nhờ, mà nói với cậu là cậu ta đau đớn khổ sở dễ vỡ vô cùng, muốn một cái ôm." Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu sẽ đồng ý chứ?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, trong tình huống đó, dù là cho một cái ôm lịch sự, cũng sẽ không kề sát người còn giữ lâu như bây giờ.
"... Không đâu." Cậu nói.
Úc Thiên Phi vô cùng hài lòng với câu trả lời này, lén cười một lát, lại hỏi: "Vậy còn đàn anh của cậu thì sao?"
Lần này Nhan Noãn trả lời rất nhanh: "Anh ấy sẽ không làm vậy, anh ấy là người không để lộ cảm xúc ra ngoài, không thể nào thể hiện mặt yếu ớt ở trước mặt tôi."
Úc Thiên Phi nghe xong, không lên tiếng.
Là lạ.
Nhan Noãn khó hiểu, muốn kéo giãn khoảng cách để quan sát mặt anh, trong lúc vô tình lại đối mắt với Lucky ở bên cạnh.
Sau khi Lucky bị Úc Thiên Phi vô trách nhiệm ném trên bàn sách tìm được vị trí thoải mái nằm xuống, lúc này đang yên lặng ngửa đầu quan sát hai người họ.
Phát hiện này khiến Nhan Noãn cảm thấy ngượng ngùng.
Lucky là một cô nàng chó, không suy nghĩ nhiều như vậy cũng sẽ không nói, lại càng không thể cười nhạo cậu. Nhưng cậu thật sự như bị "con gái" quan sát khi đang thắm thiết với đồng nghiệp, ngượng ngùng vô cùng.
Trong lúc xấu hổ, rốt cuộc Úc Thiên Phi cũng lên tiếng.
"Được rồi, dù sao tôi đúng là không bằng anh ta." Anh nói.
Suy nghĩ của Nhan Noãn đã bay đi xa, nhất thời không tập trung được: "Hả?"
"Không bằng thì không bằng thôi." Úc Thiên Phi lại lẩm bẩm: "Đúng là sẽ có lúc tôi rất vô dụng, chính là lúc cần cậu ôm một cái."
"..."
Nhan Noãn sững sờ, cúi đầu mỉm cười.
Được rồi, nếu cần vậy thì ôm thôi. Cậu giơ tay lên, lại vỗ vỗ lưng Úc Thiên Phi, hi vọng có thể dành nhiều an ủi hơn cho Úc Thiên Phi.
Nhưng lúc này, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng chìa khóa.
Mấy ngày trước, biết Úc Thiên Phi và mẹ ra vào đều thay nhau dùng chung một chìa khoá, đồng thời sáng sớm không nhấn chuông cửa mà liên lạc bằng điện thoại vì không muốn làm phiền cậu, Nhan Noãn lập tức nhân giờ nghỉ trưa làm thêm một chiếc chìa khóa nữa.
Sau tiếng vang của chìa khóa là tiếng cửa nhà bị mở ra.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cực kì ăn ý buông tay ra, khi đối diện mặt đều hơi ửng hồng.
Dường như muốn che giấu gì đó, Úc Thiên Phi quay người ra ngoài đồng thời nói lớn: "Mẹ, mẹ về rồi hả?"
"Ầy." Mẹ Úc Thiên Phi cười đáp lại: "Sao bọn con còn chưa ăn cơm? Chờ mẹ à?"
"Hả? À... Vâng ạ!" Giọng điệu của Úc Thiên Phi cứng đờ: "Cũng không trễ lắm, cùng ăn chung nha!"
Tim Nhan Noãn đập thình thịch. Vì khi đón Lucky gặp trò cười kia, cậu đã về nhà muộn hơn ngày thường, sau đó lại lằng nhằng với Úc Thiên Phi đến tận giờ, hoàn toàn chưa chuẩn bị cơm tối.
Khi cậu ôm bất an đi đến phòng khách, đã thấy Úc Thiên Phi vào phòng bếp, một lát sau đã bưng mâm ra.
Không ngờ anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
"Có hơi nguội, có muốn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại không?" Anh hỏi Nhan Noãn.
Nhan Noãn không trả lời.
Cậu nghi ngờ trong lòng, liệu có phải người này nghe tiếng mình mở cửa mới tranh thủ thời gian chui vào chăn không.
...
Trên bàn cơm, mẹ Úc Thiên Phi nhanh chóng bị tay nghề của con trai làm cho ngạc nhiên.
"Thịt bò này con làm thế nào mà mềm như vậy?" Bà cảm thán: "Mấy năm nay con luyện được tài nấu nướng rồi à?"
"Ướp tạo độ sệt [*] là được." Úc Thiên Phi dõng dạc: "Có lẽ là thiên phú đó mẹ!"
Rõ ràng là mua chế biến sẵn, chỉ xào là có thể múc ra. Nhan Noãn nói thầm trong bụng, không bóc mẻ ra.
"Tình trạng hiện tại của chú sao rồi ạ?" Cậu hỏi.
"Tốt làm, càng ngày càng khỏe lên." nụ cười của mẹ Úc Thiên Phi đầy thổn thức: "Có thể nói chuyện, ăn uống được, còn nói đùa với bọn dì nữa. Nhưng bác sĩ nói nếu muốn chân hoàn toàn hồi phục thì ít nhất phải phẫu thuật hai lần nữa... Ài, đi từng bước một thôi."
Nhan Noãn gật đầu, nói thêm: "Thứ tư này con được nghỉ, có thể đến bệnh viện chăm sóc chú."
"Không cần đâu." Úc Thiên Phi cướp lời: "Bây giờ không thiếu người, còn có nhân viên chăm sóc ở đó, có thể lo được."
Nhan Noãn chau mày nhìn cằm anh, nói: "Còn lo được cơ đấy, cậu nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu xem, râu ria xồm xoàn, nếu cứ tiếp tục sẽ biến thành kẻ vô gia cư."
"Có nghe thấy không, lôi thôi lết thết!" Mẹ Úc Thiên Phi giúp Nhan Noãn phê bình anh: "Nhìn bẩn kinh khủng, ăn xong đi cạo đi!"
"Vậy à?" Úc Thiên Phi buồn bực sờ ờ: "Con còn cảm thấy tạo hình này của mình còn rất nam tính đó..." Nói xong, thấy không ai hưởng ứng theo, anh dứt khoát chủ động chỉ đích danh, nhìn Nhan Noãn hỏi: "Không đẹp trai hả?"
Nhan Noãn liếc anh một cái, cúi đầu ăn.
Đúng là khá đẹp. Tuy không đẹp trai ngời sáng bằng chiếc cằm bóng nhẵn của anh, nhưng thêm chút khí chất chín chắn u buồn, quyến rũ không ngờ.
Nhưng tạo hình này lại làm nũng muốn ôm, không khỏi quá sai trái, vẫn nên cạo đi thì hơn.
Úc Thiên Phi buông tay xuống, tiếc nuối nói thầm: "Vốn tưởng cậu sẽ khen tôi chứ."
...
Nhân lúc tắm trước khi ngủ, Úc Thiên Phi cạo sạch râu ở cằm, khôi phục lại bộ dạng mà Nhan Noãn quen thuộc.
Nhan Noãn cố ý ở phòng khách xem phim, muốn chờ Úc Thiên Phi ngủ rồi mới vào. Không ngờ vừa mới rón rén vào phòng đóng cửa lại, Úc Thiên Phi vốn nằm yên không nhúc nhích lại ngẩng đầu lên.
Anh mơ màng nhìn Nhan Noãn, hỏi: "Sao muộn thế này cậu mới ngủ?"
Nhan Noãn quẫn bách, phớt lờ anh. Đang định chui vào chăn thì phát hiện có chỗ không đúng.
"Lucky đâu?" Cậu hỏi.
Cậu nhớ mình đã sắp xếp cho nó nằm giữa gối đầu của hai người, sao lại không thấy.
"Ở đây nè." Úc Thiên Phi nghiêng đầu ra hiệu vào bên trong.
Nhan Noãn thấy vậy vươn tay ra: "Sao lại đem nó vào trong, bình thường nó không ngủ chỗ đó."
"Cậu làm gì vậy chứ, con người ta cũng ngủ rồi." Úc Thiên Phi lầu bầu: "Ngủ bên trong không được à?"
Lòng Nhan Noãn có quỷ, phới lờ anh, mạnh mẽ vượt qua Úc Thiên Phi bế Lucky đã ngủ cùng với tấm thảm dưới người nó lên, đặt giữa hai người.
Lucky mê man ngẩn người một hồi, điều chỉnh tư thế ngủ, lại nhắm mắt lại.
"Xùy, làm điều thừa thãi." Úc Thiên Phi phát ra âm thanh bất mãn.
Nhan Noãn vẫn không đếm xỉa tới, chui vào chăn tắt đèn.
"Ngủ ngon." Úc Thiên Phi chủ động nói với cậu.
Nhan Noãn hồi hộp trả lời có lệ: "Ờ."
"Hình như cậu có nỗi buồn gì đó." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn không lên tiếng.
Bên cạnh truyền đến tiếng cọ chăn, Úc Thiên Phi trở người đối diện với cậu.
Nhan Noãn nhịn một lát, cũng lật người, đưa lưng về phía anh.
"Cậu thật sự có nỗi buồn." Úc Thiên Phi nói.
"Ngủ ngon." Lần này Nhan Noãn chủ động nói.
"Giống như lần trước ở nhà tôi vậy, không phải rất tốt sao." Giọng Úc Thiên Phi chầm chậm, như là có hơi mệt mỏi: "Cậu đang bực dọc gì vậy?"
"Giống lần trước?" Nhan Noãn nói: "Cậu muốn ngủ trên sàn à?"
"Không phải." Úc Thiên Phi dừng một lát, giọng điệu chậm hơn: "Tôi... Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm đó."
Nhan Noãn lập tức cứng đờ, trái tim đổi nhịp đập, khiến cho đầu óc cậu đau nhức.
"Đừng đưa lưng về phía tôi." Hình như Úc Thiên Phi đưa tay ra, chăn lại phát ra tiếng sột soạt: "Ngày đó rõ ràng cậu đối mặt với tôi."
"Tôi không nhớ." Nhan Noãn nói.
Lời vừa dứt, một bàn tay ấm áp chui vào ổ chăn của cậu. Nhan Noãn sợ tới mức hét lên: "Cậu làm gì vậy!"
"Làm tôi giật cả mình." Úc Thiên Phi kẻ gian cáo trạng trước: "Nói nhỏ thôi, mẹ tôi cũng sắp bị cậu đánh thức rồi."
Anh sờ soạng trong chăn cầm tay Nhan Noãn, Nhan Noãn vô thức muốn hất ra, lại hất không được. Hai người cứ như vậy giằng co trong chốc lát, Nhan Noãn hạ giọng hỏi lại lần nữa: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi nhận ra một chuyện." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn không hỏi anh, cũng không nhúc nhích, thậm chí là nín thở.
Úc Thiên Phi nói tiếp: "Hình như cậu tốt với tôi không hề có điểm giới hạn nào."
...
[*] 上浆: là một phương pháp trong chế biến thức ăn, bọc một lớp sền sệt (thường dùng bột mì, bột gạo, lòng trắng trứng...) bên ngoài nguyên liệu được chế biến để giữ nước và làm cho chúng mềm hơn khi nấu, chủ yếu dùng trong món xào. Ở Việt Nam mình thường ướp thịt bò với lòng trắng trứng để khi xào có thể giữ cho thịt mềm, ít bị dai.
...
Lời tác giả:
Úc Thiên Phi: Tôi là một con người có điểm giới hạn, làm AI không có.
Úc Thiên Phi đối mắt với cậu hai giây, chợt cười rồi nhảy tới trước một bước. Người đàn ông mặt dày này đặt Lucky lên bàn sách ở bên cạnh, sau đó lại ôm Nhan Noãn, ôm vào trong lòng.
Nhan Noãn do dự, không biết có nên nâng tay lên ôm lấy đối phương không. Cơ thể và tình cảm đều đang hối thúc cậu làm vậy, nhưng lý trí vẫn còn quật cười muốn hỏi tại sao.
"Dạo này cậu sao vậy?" Nhan Noãn bối rối hỏi.
"Dạo này rất mệt, người mệt, tâm trạng cũng căng thẳng, khó khăn lắm mới thả lỏng đôi chút, mấy người đó lại kéo đến quậy." Giọng điệu của Úc Thiên Phi nghe vô cùng đáng thương: "Cảm thấy quá phiền, phiền chết đi được."
Điều Nhan Noãn muốn hỏi hoàn toàn không phải chuyện này, nhưng lời của Úc Thiên Phi lại khiến cậu có lý do ôm Úc Thiên Phi. Cậu chầm chậm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Thiên Phi.
"Ý của tôi là, sao cứ... Nhất định phải ôm." Cậu hỏi.
"Vì thật sự trị khỏi." Úc Thiên Phi nói: "Ngày đó cậu đột ngột chạy đến bệnh viện, tôi nhìn thấy cậu, lại ôm một cái, cảm xúc thoáng cái đã khá hơn rất nhiều."
Anh nói, còn hơi lắc người, giống như là đang làm nũng.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu bao lớn rồi hả."
"Không có biết, không có nhớ." Úc Thiên Phi nói: "Bận rộn quá, bận nên quên luôn rồi."
"Cậu hai mươi bảy, qua tháng hai là tròn hai mươi tám." Nhan Noãn nhắc nhở anh.
"Cậu nhớ nhầm rồi." Úc Thiên Phi hơi lắc đầu: "Bây giờ tôi là cục vàng cục bạc."
Nhan Noãn choáng hai giây, nhớ lại lời anh đã từng nói. Anh là cục cưng của Noãn vàng Noãn bạc, gọi tắt là cục vàng cục bạc.
Cho nên, bây giờ tất cả mọi việc làm của anh, đều có thể tóm lại là do được nuông chiều mà kiêu căng.
Nhan Noãn cụp mắt xuống, nghĩ thầm, cậu ta đúng là có thể làm vậy. Nhưng hoàn cảnh lúc đó khác hoàn toàn so với hiện tại, khi đó Úc Thiên Phi tự xưng là cục vàng cục bạc vẫn chưa biết tính hướng của cậu, cũng không biết tâm ý của cậu.
Úc Thiên Phi vẫn luôn tự khoe khoang mình không phải là một người tùy tiện, rất nghiêm túc về mặt tình cảm, tuyệt đối không làm chuyện bậy bạ. Như vậy liệu có thể hiểu rằng, Úc Thiên Phi đang thử tiếp nhận cậu không? Dù kết quả là thế nào, Úc Thiên Phi có thể có suy nghĩ như vậy đã khiến Nhan Noãn cảm thấy vui sướng và hạnh phúc.
Điều duy nhất mà cậu sợ, chính là tất cả đều chỉ do bản thân suy nghĩ nhiều, cuối cùng mừng hụt.
Cậu vẫn muốn nghe Úc Thiên Phi cho cậu một câu rõ ràng.
Nhan Noãn xoắn xuýt trong lòng, Úc Thiên Phi vẫn ôm chặt cậu không hiểu sao lại cười. Anh cười rất nhẹ, nhưng âm thanh đó gần như kề sát bên tai Nhan Noãn, cậu vẫn nghe rất rõ.
"Cười cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Mẹ tôi gọi cậu là Noãn Noãn." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cười: "Bà cứ Noãn Noãn này, Noãn Noãn nọ, cậu đều trả lời như đúng rồi."
Nhan Noãn nghĩ thầm, thật là vô nghĩa. Mẹ Úc Thiên Phi nhìn cậu lớn lên, từ nhỏ đã kêu tên mụ của cậu, có gì kì lạ đâu.
"Dì cũng gọi cậu là Phi Phi." Cậu nói.
"Không giống." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Phi Phi Noãn Noãn hoàn toàn khác nhau."
"Khác chỗ nào?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi nghe, chẳng biết tại sao lại cười dữ hơn. Anh chỉ cười mà không nói lời nào, tiếng cười và hơi thở đánh vào má cậu, ngứa ngứa, làm cho lòng người hoảng hốt, còn khiến người ta có chút bực dọc.
"Cười cái gì mà cười." Nhan Noãn cố ý gằn giọng xuống: "Có gì khác nhau đâu?"
Úc Thiên Phi không trả lời, chỉ khẽ gọi một tiếng: "... Noãn Noãn."
Mặt Nhan Noãn lập tức nóng lên, sau đó dùng sức đẩy anh ra như phản xạ có điều kiện.
Úc Thiên Phi lùi về sau một bước, trên khuôn mặt nhìn Nhan Noãn vẫn mang ý cười.
"Cậu xem." Anh nói với Nhan Noãn: "Khác nhau nhỉ?"
Nhan Noãn rất muốn gọi một tiếng Phi Phi ngay để phản kích, nhưng khổ nỗi lại không gọi ra miệng được.
So về độ dày của da mặt, cậu luôn không thắng được người này.
Úc Thiên Phi càng đắc ý hơn, đôi môi mím lại cũng không giấu được ý cười trên mặt. Anh lại vươn tay ra, muốn kéo Nhan Noãn vào lòng.
Nhan Noãn mất tự nhiên chống cự: "Cậu không cảm thấy như vậy rất kì sao?"
"Không hề." Úc Thiên Phi dễ dàng chế ngự sự từ chối mang tính tượng trưng của cậu: "Tôi cảm thấy rất tuyệt."
Nhan Noãn nói không nên lời.
Cậu cũng cảm thấy rất tuyệt, độ ấm của Úc Thiên Phi khiến tâm trạng của cậu trở nên êm dịu và bình tĩnh, hai cơ thể dựa dẫm vào nhau đem đến cho cậu cảm giác an toàn cực mạnh. Động tác ôm khiến cậu sinh ra cảm giác hạnh phúc.
"Rõ ràng là rất kì." cậu vẫn lẩm bẩm trong miệng: "Hết sức kì."
"Ừ… Có hơi kì." Úc Thiên Phi nói: "Rõ ràng cũng ôm, còn nói kì, kì quá là kì."
Nhan Noãn muốn đẩy anh ra, lại bị Úc Thiên Phi đoán được, đẩy không ra.
Dù sao thì, cậu cũng không thật sự muốn giãy giụa.
Úc Thiên Phi siết tay chặt hơn, hỏi: "Nếu Đường Giai Bách tìm cậu muốn ôm một cái, cậu sẽ đồng ý chứ?"
Nhan Noãn cau mày: "Khi không cậu ta tìm tôi muốn ôm làm gì?"
"Ví dụ như... Lần trước cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải xin ở nhờ, mà nói với cậu là cậu ta đau đớn khổ sở dễ vỡ vô cùng, muốn một cái ôm." Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu sẽ đồng ý chứ?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, trong tình huống đó, dù là cho một cái ôm lịch sự, cũng sẽ không kề sát người còn giữ lâu như bây giờ.
"... Không đâu." Cậu nói.
Úc Thiên Phi vô cùng hài lòng với câu trả lời này, lén cười một lát, lại hỏi: "Vậy còn đàn anh của cậu thì sao?"
Lần này Nhan Noãn trả lời rất nhanh: "Anh ấy sẽ không làm vậy, anh ấy là người không để lộ cảm xúc ra ngoài, không thể nào thể hiện mặt yếu ớt ở trước mặt tôi."
Úc Thiên Phi nghe xong, không lên tiếng.
Là lạ.
Nhan Noãn khó hiểu, muốn kéo giãn khoảng cách để quan sát mặt anh, trong lúc vô tình lại đối mắt với Lucky ở bên cạnh.
Sau khi Lucky bị Úc Thiên Phi vô trách nhiệm ném trên bàn sách tìm được vị trí thoải mái nằm xuống, lúc này đang yên lặng ngửa đầu quan sát hai người họ.
Phát hiện này khiến Nhan Noãn cảm thấy ngượng ngùng.
Lucky là một cô nàng chó, không suy nghĩ nhiều như vậy cũng sẽ không nói, lại càng không thể cười nhạo cậu. Nhưng cậu thật sự như bị "con gái" quan sát khi đang thắm thiết với đồng nghiệp, ngượng ngùng vô cùng.
Trong lúc xấu hổ, rốt cuộc Úc Thiên Phi cũng lên tiếng.
"Được rồi, dù sao tôi đúng là không bằng anh ta." Anh nói.
Suy nghĩ của Nhan Noãn đã bay đi xa, nhất thời không tập trung được: "Hả?"
"Không bằng thì không bằng thôi." Úc Thiên Phi lại lẩm bẩm: "Đúng là sẽ có lúc tôi rất vô dụng, chính là lúc cần cậu ôm một cái."
"..."
Nhan Noãn sững sờ, cúi đầu mỉm cười.
Được rồi, nếu cần vậy thì ôm thôi. Cậu giơ tay lên, lại vỗ vỗ lưng Úc Thiên Phi, hi vọng có thể dành nhiều an ủi hơn cho Úc Thiên Phi.
Nhưng lúc này, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng chìa khóa.
Mấy ngày trước, biết Úc Thiên Phi và mẹ ra vào đều thay nhau dùng chung một chìa khoá, đồng thời sáng sớm không nhấn chuông cửa mà liên lạc bằng điện thoại vì không muốn làm phiền cậu, Nhan Noãn lập tức nhân giờ nghỉ trưa làm thêm một chiếc chìa khóa nữa.
Sau tiếng vang của chìa khóa là tiếng cửa nhà bị mở ra.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cực kì ăn ý buông tay ra, khi đối diện mặt đều hơi ửng hồng.
Dường như muốn che giấu gì đó, Úc Thiên Phi quay người ra ngoài đồng thời nói lớn: "Mẹ, mẹ về rồi hả?"
"Ầy." Mẹ Úc Thiên Phi cười đáp lại: "Sao bọn con còn chưa ăn cơm? Chờ mẹ à?"
"Hả? À... Vâng ạ!" Giọng điệu của Úc Thiên Phi cứng đờ: "Cũng không trễ lắm, cùng ăn chung nha!"
Tim Nhan Noãn đập thình thịch. Vì khi đón Lucky gặp trò cười kia, cậu đã về nhà muộn hơn ngày thường, sau đó lại lằng nhằng với Úc Thiên Phi đến tận giờ, hoàn toàn chưa chuẩn bị cơm tối.
Khi cậu ôm bất an đi đến phòng khách, đã thấy Úc Thiên Phi vào phòng bếp, một lát sau đã bưng mâm ra.
Không ngờ anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
"Có hơi nguội, có muốn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại không?" Anh hỏi Nhan Noãn.
Nhan Noãn không trả lời.
Cậu nghi ngờ trong lòng, liệu có phải người này nghe tiếng mình mở cửa mới tranh thủ thời gian chui vào chăn không.
...
Trên bàn cơm, mẹ Úc Thiên Phi nhanh chóng bị tay nghề của con trai làm cho ngạc nhiên.
"Thịt bò này con làm thế nào mà mềm như vậy?" Bà cảm thán: "Mấy năm nay con luyện được tài nấu nướng rồi à?"
"Ướp tạo độ sệt [*] là được." Úc Thiên Phi dõng dạc: "Có lẽ là thiên phú đó mẹ!"
Rõ ràng là mua chế biến sẵn, chỉ xào là có thể múc ra. Nhan Noãn nói thầm trong bụng, không bóc mẻ ra.
"Tình trạng hiện tại của chú sao rồi ạ?" Cậu hỏi.
"Tốt làm, càng ngày càng khỏe lên." nụ cười của mẹ Úc Thiên Phi đầy thổn thức: "Có thể nói chuyện, ăn uống được, còn nói đùa với bọn dì nữa. Nhưng bác sĩ nói nếu muốn chân hoàn toàn hồi phục thì ít nhất phải phẫu thuật hai lần nữa... Ài, đi từng bước một thôi."
Nhan Noãn gật đầu, nói thêm: "Thứ tư này con được nghỉ, có thể đến bệnh viện chăm sóc chú."
"Không cần đâu." Úc Thiên Phi cướp lời: "Bây giờ không thiếu người, còn có nhân viên chăm sóc ở đó, có thể lo được."
Nhan Noãn chau mày nhìn cằm anh, nói: "Còn lo được cơ đấy, cậu nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu xem, râu ria xồm xoàn, nếu cứ tiếp tục sẽ biến thành kẻ vô gia cư."
"Có nghe thấy không, lôi thôi lết thết!" Mẹ Úc Thiên Phi giúp Nhan Noãn phê bình anh: "Nhìn bẩn kinh khủng, ăn xong đi cạo đi!"
"Vậy à?" Úc Thiên Phi buồn bực sờ ờ: "Con còn cảm thấy tạo hình này của mình còn rất nam tính đó..." Nói xong, thấy không ai hưởng ứng theo, anh dứt khoát chủ động chỉ đích danh, nhìn Nhan Noãn hỏi: "Không đẹp trai hả?"
Nhan Noãn liếc anh một cái, cúi đầu ăn.
Đúng là khá đẹp. Tuy không đẹp trai ngời sáng bằng chiếc cằm bóng nhẵn của anh, nhưng thêm chút khí chất chín chắn u buồn, quyến rũ không ngờ.
Nhưng tạo hình này lại làm nũng muốn ôm, không khỏi quá sai trái, vẫn nên cạo đi thì hơn.
Úc Thiên Phi buông tay xuống, tiếc nuối nói thầm: "Vốn tưởng cậu sẽ khen tôi chứ."
...
Nhân lúc tắm trước khi ngủ, Úc Thiên Phi cạo sạch râu ở cằm, khôi phục lại bộ dạng mà Nhan Noãn quen thuộc.
Nhan Noãn cố ý ở phòng khách xem phim, muốn chờ Úc Thiên Phi ngủ rồi mới vào. Không ngờ vừa mới rón rén vào phòng đóng cửa lại, Úc Thiên Phi vốn nằm yên không nhúc nhích lại ngẩng đầu lên.
Anh mơ màng nhìn Nhan Noãn, hỏi: "Sao muộn thế này cậu mới ngủ?"
Nhan Noãn quẫn bách, phớt lờ anh. Đang định chui vào chăn thì phát hiện có chỗ không đúng.
"Lucky đâu?" Cậu hỏi.
Cậu nhớ mình đã sắp xếp cho nó nằm giữa gối đầu của hai người, sao lại không thấy.
"Ở đây nè." Úc Thiên Phi nghiêng đầu ra hiệu vào bên trong.
Nhan Noãn thấy vậy vươn tay ra: "Sao lại đem nó vào trong, bình thường nó không ngủ chỗ đó."
"Cậu làm gì vậy chứ, con người ta cũng ngủ rồi." Úc Thiên Phi lầu bầu: "Ngủ bên trong không được à?"
Lòng Nhan Noãn có quỷ, phới lờ anh, mạnh mẽ vượt qua Úc Thiên Phi bế Lucky đã ngủ cùng với tấm thảm dưới người nó lên, đặt giữa hai người.
Lucky mê man ngẩn người một hồi, điều chỉnh tư thế ngủ, lại nhắm mắt lại.
"Xùy, làm điều thừa thãi." Úc Thiên Phi phát ra âm thanh bất mãn.
Nhan Noãn vẫn không đếm xỉa tới, chui vào chăn tắt đèn.
"Ngủ ngon." Úc Thiên Phi chủ động nói với cậu.
Nhan Noãn hồi hộp trả lời có lệ: "Ờ."
"Hình như cậu có nỗi buồn gì đó." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn không lên tiếng.
Bên cạnh truyền đến tiếng cọ chăn, Úc Thiên Phi trở người đối diện với cậu.
Nhan Noãn nhịn một lát, cũng lật người, đưa lưng về phía anh.
"Cậu thật sự có nỗi buồn." Úc Thiên Phi nói.
"Ngủ ngon." Lần này Nhan Noãn chủ động nói.
"Giống như lần trước ở nhà tôi vậy, không phải rất tốt sao." Giọng Úc Thiên Phi chầm chậm, như là có hơi mệt mỏi: "Cậu đang bực dọc gì vậy?"
"Giống lần trước?" Nhan Noãn nói: "Cậu muốn ngủ trên sàn à?"
"Không phải." Úc Thiên Phi dừng một lát, giọng điệu chậm hơn: "Tôi... Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm đó."
Nhan Noãn lập tức cứng đờ, trái tim đổi nhịp đập, khiến cho đầu óc cậu đau nhức.
"Đừng đưa lưng về phía tôi." Hình như Úc Thiên Phi đưa tay ra, chăn lại phát ra tiếng sột soạt: "Ngày đó rõ ràng cậu đối mặt với tôi."
"Tôi không nhớ." Nhan Noãn nói.
Lời vừa dứt, một bàn tay ấm áp chui vào ổ chăn của cậu. Nhan Noãn sợ tới mức hét lên: "Cậu làm gì vậy!"
"Làm tôi giật cả mình." Úc Thiên Phi kẻ gian cáo trạng trước: "Nói nhỏ thôi, mẹ tôi cũng sắp bị cậu đánh thức rồi."
Anh sờ soạng trong chăn cầm tay Nhan Noãn, Nhan Noãn vô thức muốn hất ra, lại hất không được. Hai người cứ như vậy giằng co trong chốc lát, Nhan Noãn hạ giọng hỏi lại lần nữa: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi nhận ra một chuyện." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn không hỏi anh, cũng không nhúc nhích, thậm chí là nín thở.
Úc Thiên Phi nói tiếp: "Hình như cậu tốt với tôi không hề có điểm giới hạn nào."
...
[*] 上浆: là một phương pháp trong chế biến thức ăn, bọc một lớp sền sệt (thường dùng bột mì, bột gạo, lòng trắng trứng...) bên ngoài nguyên liệu được chế biến để giữ nước và làm cho chúng mềm hơn khi nấu, chủ yếu dùng trong món xào. Ở Việt Nam mình thường ướp thịt bò với lòng trắng trứng để khi xào có thể giữ cho thịt mềm, ít bị dai.
...
Lời tác giả:
Úc Thiên Phi: Tôi là một con người có điểm giới hạn, làm AI không có.
Danh sách chương