Sở Thức Sâm như hiểu như không hiểu: “Anh nói cái gì?”
Hạng Minh Chương không rảnh nhắc lại: “Chúc cậu chơi vui vẻ.”
Bên tai chuyển thành tiếng máy bận, cuộc gọi đã bị cúp, Sở Thức Sâm tâm phiền ý loạn rời khỏi nhà vệ sinh, một đường tránh người đi về phía cầu thang.
Đúng lúc Tiền Hoa vừa tới, chạm mặt với Sở Thức Sâm, hắn căng giọng nói: “Mẹ nó, tức chết tôi rồi! Xe giữa đường gặp trục trặc, nếu không tôi đã sớm tới rồi!”
Sở Thức Sâm sẽ không cao giọng ở nơi công cộng, chỉ lên trần nhà, động tác lên lầu, Tiền Hoa giữ cậu lại: “Đừng, đợi chán rồi à? Không phải tôi đến rồi đây à.”
Sau khi màn biểu diễn hot khởi động kết thúc, âm nhạc đột nhiên lắng xuống, đám người xung quanh sân khấu giải tán, Sở Thức Sâm tranh thủ sự yên lặng nói: “Chúng ta đổi nơi khác đi.”
Tiền Hoa không đồng ý: “Tại sao lại phải đổi chỗ? Lần trước cậu đã đạp ứng để tôi quyết định mà, không được nuốt lời, lại nói đã giờ này rồi, chỗ tốt không đặt được nữa đâu.”
Sở Thức Sâm nói: “Ở đây náo nhiệt quá, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.”
“Tôi cũng có chuyện, lát nữa cậu sẽ biết thôi!” Tiền Hoa quàng lên vai Sở Thức Sâm, “Sao tôi lại cảm thấy cậu cao hơn lúc trước nhỉ, hay là tôi thấp đi rồi?”
Sở Thức Sâm tự nhiên không có cách nào giải thích, cả đường bị Tiền Hoa lôi kéo quay lại gian ghế, quân tử không thể không tin được, cậu không cố chấp được với Tiền Hoa, đành phải đến đó ngồi xuống.
Trên bàn trà có hàng đống ly rượu với màu sắc sặc sỡ, Tiền Hoa nói: “Nhiều thế này thì đi cái gì mà đi, cậu uống cái nào?”
Sở Thức Sâm ngay cả nước trắng cũng không có khẩu vị uống nữa, tầm nhìn vừa vặn nhìn qua sân khấu, bốn người đàn ông cơ bắp kia trên người chỉ còn lại giày và quần, đèn vàng vừa chiếu xuống, nửa thân người đổ mồ hôi đến phát sáng.
Cậu bị ớn lạnh đến não căng chóng mặt, đặt ra câu hỏi phát ra từ trong lòng: “Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Tiền Hoa nói: “Cậu ngay cả chút ấn tượng cũng không còn à? Đây là một trong những gay bar nổi tiếng nhất đấy, cậu trước đây rất thích đến, giống như tôi đã nói ở đây ‘nguồn hàng’ phong phú, lần nào đến cũng chọn một ‘món’ vừa mắt nhất mang về mà.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Nguồn hàng là ý gì, chọn cái gì?”
Tiền Hoa trả lời: “Đàn ông đấy thây.”
Sở Thức Sâm âm thầm có một loại dự cảm, sắp xếp từ vựng chuẩn bị hỏi cho rõ một chút, kết quả Tiền Hoa trực tiếp nói: “Người anh em, cậu đừng có nói ngay cả bản thân mình là đồng tính luyến cũng quên rồi nha!”
Sở Thức Sâm hốt hoảng mất một lúc, đồng tình luyến…
Lần trước lúc Tiền Hoa tắm bồn cũng nói “đối với cậu thoải mái”, hôm đó Bành Hân nói “so với người bình thường không cùng một trình độ, hoá ra là vì “Sở Thức Sâm” thật thích đàn ông?!
Vậy…
Hôm qua ở trong phòng uống nước, Hạng Minh Chương nhìn thấy nội dung trong điện thoại cũng không hề ngạc nhiên, còn một phen lý giải và bày tỏ tôn trọng, có phải ý muốn nói anh cũng biết rồi không?
Sở Thức Sâm im lặng phỏng đoán, không để ý đến một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi đi đến, đang cầm một chai rượu, là một trong những người đầu tư cho quán bar này.
Ông chủ đặc biệt đến chào hỏi, nhìn thấy Sở Thức Sâm tây trang gọn gàng, trầm tĩnh ung dung, ngạc nhiên nói: “Sở công tử, lâu rồi không đến, tôi mém nữa nhận không ra luôn.”
Sở Thức Sâm biết “chính mình” là khách quen, cũng theo đó mà gật đầu.
Ông chủ ngồi xuống rót rượu: “Biểu diễn chính thức sắp sửa bắt đầu rồi, Sở công tử xem xong rồi cho ý kiến nhé.”
Tiền Hoa cười tươi đung đưa ly rượu: “Lát nữa có kinh hỉ.”
Sở Thức Sâm đối với cái gọi là “biểu diễn” một chút cũng không hứng thú, có người ngoài ở đây cũng không tiện cùng Tiền Hoa bàn chính sự, cậu ngậm miệng không nói, mặt không biểu tình mà nhìn sân khấu.
Âm nhạc càng ngày càng kịch liệt, hàng chục tia sáng mạnh mẽ chiếu đến như muốn làm mù mắt, hai người đàn ông xuất hiện trên sân khấu, một trong số họ dường như là một con lai với mái tóc dài một nửa màu vàng nhạt.
Xung quanh sân khấu mọi người như thể đều điên cả rồi, la hét, uốn éo, biểu diễn trên sân khấu động tác phóng đãng, tiêu chuẩn kinh người, động tác tiếp xúc giữa hai bên có thể xem như đến mức hạ lưu.
Sở Thức Sâm đã rơi vào trạng thái kinh hoảng, cảm xúc của cậu được đẩy lên từng tầng, như thể gặp phải một cơn bão trên biển, những con sóng từng đợt từng đợt đánh vào dây thần kinh của cậu.
Lúc này, hai người đàn ông trên sân khấu thế nhưng lại hôn nhau ngay giữa công chúng.
Pặc! Như thể một cơn sóng lớn quét thẳng xuống, dây thần kinh vốn bị kéo căng của Sở Thức Sâm cuối cùng cũng đứt phựt.
Cậu không thể chịu đựng nổi nữa, “soạt” một cái rời khỏi chỗ ngồi, vừa mới xoay người, trong dòng người hỗn loạn điên cuồng bên ngoài, thân ảnh cao lớn của Hạng Minh Chương vô cùng hút mắt, sơ mi may ô, vạt áo móc một mảnh dây bạc, trông có vẻ như vội vàng đến mà quên mất mang theo áo khoác.
Hạng Minh Chương lạnh lùng nhíu mày, nhìn quanh nửa vòng đã thấy Sở Thức Sâm, anh dừng lại một chút, sau đó sải bước đi qua bên đó.
Sắc mặt Tiền Hoa thay đổi, vênh váo nói: “Ey yo, tôi có nhìn nhầm không? Hạng tổng sao lại đại giá quang lâm thế này?”
Hạng Minh Chương trực tiếp nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm, ngay cả chút dư quang cũng không dành cho người khác, anh nắm lấy chìa khoá xe nói: “Ở gần đây hóng gió có hơi khát rồi, vào trong xin một cốc nước uống, làm sao, không hoan nghênh à?”
Ông chủ lập tức nhường ra ghê, cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh, Hạng tiên sinh mời ngồi, tôi gọi người đến chuẩn bị.”
Tiền Hoa có chút không sảng khoái, một núi không thể có hai hổ, một quán bar không thể có hai khách quý, là một phú nhị đại không có bất kỳ thành tích cá nhân nào nổi trội, loại hắn không vừa mắt nhất chính là Hạng Minh Chương, một người thuộc tầng lớp ưu tú trong xã hội, tổng tài công ty, vừa muốn khiêu khích nhưng cũng có chút lo sợ.
Bất quá về khoản ăn chơi đàng điếm, Tiền Hoa chưa bao giờ ngán ai, một mặt tư thái chủ nhân nói: “Ngồi đi Hạng tổng, bình thường anh cho Thức Sâm tiền lương, tối nay chúng tôi mời anh.”
Sở Thức Sâm vẫn đứng đó, Hạng Minh Chương đi vòng qua bàn trà đến trước mặt cậu, cậu rất muốn hỏi một câu “vì sao anh lại đến”, nhưng tiếng nhạc mở quá lớn.
Hai người họ ngồi cách nhau nửa cánh tay, không hề giao tiếp nhưng nội tâm Sở Thức Sâm đã an ổn hơn rất nhiều.
Ông chủ mang lên một ly nước chanh đá, tiện thể đem lên ba chai rượu tây cất kỹ, Hạng Minh Chương quét qua đủ các ly rượu trên bàn nói: “Trông có vẻ như chiến lợi phẩm thu được cũng nhiều phết.”
Tiền Hoa nói: “Tôi xin trân trọng đính chính, không hề có quan hệ gì với tôi, đều là đưa đến cho Thức Sâm, mị lực này căn bản cản không nổi.”
Mặt Sở Thức Sâm trở nên nghiêm túc: “Đừng nói đùa.”
“Nói đùa ở đâu ra?” Tiền Hoa phản bác, “Cậu trước đây nhắm được ai đều chủ động xuất kích, bây giờ thế mà lại rụt rè rồi, giờ đổi lại người ta chủ động mời cậu, sao thế, có thích ai không?”
Hạng Minh Chương cầm ly nước chanh uống một ngụm, chua quá.
Tiền Hoa lại nói: “Tôi phải thanh minh một chút, tôi đây bản chất là thẳng nam, hôm nay đưa Thức Sâm đến hưởng thụ, giúp cậu ta tìm lại ký ức nóng bỏng ngày xưa.”
Hạng Minh Chương quay đầu nhìn Sở Thức Sâm, cả mặt lãnh đạm: “Tìm lại được chưa?”
“Sao mà nhanh thế được.” Tiền Hoa cướp lời, “Bao nhiêu lâu không đến, người cũng đã đổi hết rồi, lại nói, ký ức trên giường thì phải lên giường tìm, niềm vui bắn pháo chỉ có pháo hữu mới mang lại cho, bây giờ chỉ là món khai vị thôi.”
Sở Thức Sâm suýt nữa thốt ra một câu “làm nhục sự nhã nhặn”, cậu cố gắng chịu đựng: “Cậu đừng có nói hồ ngôn loạn ngữ nữa.”
Tiền Hoa vỗ đùi một cái: “Cậu kết luận đúng chỗ rồi đó! Cậu mỗi lần xong việc đều bóc phốt với tôi, tôi là một thẳng nam, nếu không phải nghĩa khí ngút trời thì sẽ trở thành thùng rác cho cái loại nội dung này sao?!”
Sở Thức Sâm nghiến răng phủ nhận: “Không có.”
Tiền Hoa thân thiết nói: “Tôi là đang giúp cậu nhớ lại mà, cậu nói với tôi nào là ai kỹ thuật tốt, ai thân thể kém, ai xong chuyện thì ôm ấp cậu đòi một cái đồng hồ đeo tay, cậu nói thằng đó là thằng điếm, ngàn vạn lần sẽ không ngủ cùng lần thứ hai.”
Mặt Sở Thức Sâm đã trắng bệch rồi, lòng bàn tay đè trên ly thuỷ tinh tạo ra một tầng hơi nước, thời xưa cậu đã nghe qua những chuyện bẩn thỉu của mấy tên nhị thế tổ, từ trước đến nay luôn xì mũi coi thường, thế nhưng bây giờ lại đổi thành “chủ nhân công”, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Tiền Hoa dương dương đắc ý nhìn về phía Sở Thức Sâm, trong thế giới quan từ trước đến nay của hắn, đây là chuyện vô cùng đáng để khoe khoang ra vẻ.
Hắn rất cố gắng giữ mặt mũi cho anh em nói: “Cậu còn nhớ Ben không? Cái lúc chúng ta nhàm chán ở nước ngoài, không phải là cậu bị cái thằng con lai đó mê hoặc muốn chết sao, đã thế còn vì cậu ta mà xăm hình ngay giữa đùi nữa chứ.”
Sở Thức Sâm đột nhiên muốn quay trở lại xã hội cũ: “…Không nhớ.”
“Không sao.” mắt Tiền Hoa sáng lên, hướng về sân khấu vẫy tay, “Lúc trước tôi có nói sẽ giới thiệu cho cậu một sủng vật, tuyệt đối hợp với khẩu vị của cậu!”
Người có mái tóc vàng từ sân khấu đi xuống, mặc áo sơ mi phanh ngực đi qua, nhìn gần trên mặt trang điểm rất đậm, đi đến bên lô ghế bên cạnh Sở Thức Sâm, vô cùng gần, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Hi, Chu (*).”
(*) họ Sở pinyin là Chǔ, mà ở đây tác giả bảo tiếng Trung sứt sẹo nên mình xem như ông đó đọc Chǔ thành Chu nha =)))
Tiền Hoa lại bị chính mình làm cho cảm động: “Cậu ta lai Trung và Ý, mặc dù cậu mất trí nhớ rồi nhưng thẩm mỹ chắc hẳn không đổi chứ?”
Mùi thơm ngào ngạt của son phấn và nước hoa tràn ngập trong hơi thở cậu, Sở Thức Sâm chỉ cảm thấy ớn lạnh, cậu dịch đến vị trí bên cạnh, chạm vào cánh tay của Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không thể dò được.
Tiền Hoa con mẹ nó vẫn còn nói: “Thức Sâm, đến cảm nhận thử không? Cậu thử hôn cậu ta một cái thử xem!”
Ly nước chanh chỉ còn sót lại một ngụm chua nhất cuối cùng, Hạng Minh Chương ngẩng đầu uống cạn, chất lỏng chua loét đi vào cổ họng, anh nhai viên đá nói: “Đúng lúc là ngày nghỉ, thư ký Sở có thể tận hứng chơi một đêm.”
Tiền Hoa hỏi: “Hạng tổng có vẻ không bài xích gay bar, có muốn tôi giúp anh giới thiệu một người không?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi nhận tấm lòng thôi, đáng tiếc còn phải quay về công ty tăng ca.”
Sở Thức Sâm chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi quỷ quái này, cũng mong muốn chứng minh bản thân trong sạch: “Hạng tiên sinh, không phải anh cần văn kiện sao, tôi quay về công ty giúp anh tìm.”
Tiền Hoa sửng sốt: “Cậu nói đùa cái gì đấy?!”
Trong hội trường hoà vào trận cuồng nhiệt thứ hai, Hạng Minh Chương nắm lấy chìa khoá xe đứng lên, hướng về phía Sở Thức Sâm xác nhận: “Nghĩ kỹ rồi à, ở lại đây hay đi cùng tôi.”
Sở Thức Sâm vừa định đứng dậy, tiếng nói kháy của Tiền Hoa truyền đến: “Cậu sao lại có thể đi với anh ta! Không được!”
Người đàn ông tóc vàng cũng phối hợp ngăn cản, đưa tay ôm lấy eo của Sở Thức Sâm, chưa kịp đụng đến, Hạng Minh Chương đã đẩy hắn ra, cũng đưa tay đẩy Tiền Hoa xuống ghế sofa.
Trong lúc hỗn loạn, Hạng Minh Chương nắm được cổ tay Sở Thức Sâm, một trước một sau lôi lôi kéo kéo, bước từng bước lớn ra khỏi nơi xa hoa truỵ lạc thối rữa này.
Từ quán bar Hắc Song đi ra, Sở Thức Sâm thở hổn hển, hít lấy một ngụm gió đêm, bên đường đậu một chiếc Lamborghini Reventón tràn ngập cảm giác cứng nhắc, Hạng Minh Chương buông tay ra nói: “Lên xe.”
Bên trong siêu xe chật hẹp đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, mặc dù Hạng Minh Chương một lời cũng không nói nhưng tốc độ lái xe nhanh khủng khiếp, như thể đang âm thầm phát hoả.
Thứ bảy không có ai đi làm, khuôn viên của Viễn thông Hạng Việt tối đen một mảng.
Hạng Minh Chương đậu xe dưới lầu, từ tủ đựng đồ lấy ra thẻ nhân viên, Sở Thức Sâm đi theo phía sau, đến bộ phận tiêu thụ ở tầng 9, cậu phá vỡ sự yên tĩnh: “Tôi đi tìm phần báo cáo đó một lát.”
Hạng Minh Chương không trả lời, trực tiếp đi vào văn phòng.
Sở Thức Sâm tìm thấy báo cáo ở văn phòng thư ký, mang đến bàn trong phòng tổng tài, trên chiếc bàn rộng rãi ngổn ngang đầy giấy tờ, bút máy vẫn chưa đóng nắp, lúc Hạng Minh Chương lúc đi nhất định rất vội.
Đưa qua báo cáo, Sở Thức Sâm nói: “Bây giờ muộn lắm rồi, sáng mai tôi sẽ liên hệ với SDR (*) bổ sung phần văn kiện.”
(*) SDR: chú thích xem lại chương 32
“Tuỳ cậu.” Hạng Minh Chương đầu cũng không ngẩng lên, anh vò tờ giấy bị lem mực thành một đoàn, không kiên nhẫn mà ném xuống thảm.
Văn kiện quan trọng lại phá hỏng như thế, Sở Thức Sâm vòng qua nhặt lên, mở ra, những gì viết bên trong là một vài ý kiến tố cáo bộ phận tài vụ Diệc Tư, điều lệ rõ ràng, lập luận sắc xảo, đáng tiếc bị một vết mực đen làm hỏng rồi.
Cậu nói: “Để tôi sao chép lại một bản nữa.”
Hạng Minh Chương nói: “Lưu vào trong máy tính.”
Máy tính trên bàn đang bật, Sở Thức Sâm đứng bên cạnh ghế cúi xuống một chút để gõ chữ, cậu đã đánh giá quá cao trình độ chuyên tâm của chính mình, không kiềm chế được mà phân tâm không biết Hạng Minh Chương có đang quan sát cậu hay không.
Liên tiếp đánh sai vài chữ, Sở Thức Sâm có hơi sốt ruột, đem cà vạt kéo ra một chút.
Hạng Minh Chương ngồi trên ghế, dư quang thu được khuôn mặt của Sở Thức Sâm, bộ tây trang trắng đen rõ rệt, tóc đen mặt mộc, trong ánh đèn loá mắt của quán bar không biết đã gây chú ý bao nhiêu.
Anh nói: “Mặc đồ đi làm thế này đi tìm khoái lạc, là không thận trọng, hay là một loại tình thú đây?”
Ngón tay di chuột dừng lại trên bàn phím, Sở Thức Sâm nói: “Tôi chỉ là hẹn bạn đi bàn công việc thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ngay cả phong lưu trên giường của cậu còn rõ như lòng bàn tay, đích thị là bạn tốt hiếm có, e là trước đây rất thường ‘bàn’ nhỉ.”
Sở Thức Sâm theo bản năng phản bác: “Không… tôi không có.”
“Cũng đúng.” Hạng Minh Chương nói: “Nể mặt khắp nơi thì gọi là phong lưu, cái loại hành vi giải toả đơn thuần này của cậu thì gọi là hạ lưu.”
Sở Thức Sâm khoác lên mình thân phận này, có phủ nhận cũng uổng công, thế nhưng cậu cho rằng Hạng Minh Chương không hề có lập trường để giáo huấn cậu, tức giận nói: “Đúng, tôi đã từng vô cùng tuỳ tiện phóng túng.”
Hạng Minh Chương thấy cậu ngay cả che giấu cũng không thèm, giọng điệu lạnh đi: “Vậy cậu rời khỏi đó cùng tôi làm gì? Không sợ làm lỡ chuyện tốt của cậu à?”
Sở Thức Sâm xoay người sang hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh lại đi tìm tôi? Ngay cả bút cũng không kịp đóng nắp?”
Hạng Minh Chương đứng dậy, từ nhìn lên chuyển sang nhìn xuống, giống như đang gây áp lực: “Trước đây đức hạnh của cậu thế nào tôi ít nhất đã từng nghe qua, tôi tưởng rằng cậu thay đổi rồi, vậy nên tôi muốn đi xem thử xem sao, xem có phải những ngày này cậu đang làm bộ làm tịch.”
“Vậy anh thấy rồi đó.” Sở Thức Sâm nói, “Tôi quần áo cũng không cởi, một tên đàn ông cũng không đụng, bây giờ đứng ở bàn đánh máy cho anh, anh hài lòng chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Không hài lòng.”
Sở Thức Sâm: “Vậy anh còn muốn thế nào? Sa thải tôi?”
Hạng Minh Chương nghiêm giọng: “Tôi căn bản sẽ không lại sa thải cậu!”
Sở Thức Sâm sửng sốt, cậu cho rằng Hạng Minh Chương là đi bắt cậu hiện hình, chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi sao? Vậy hiện tại Hạng Minh Chương không vui cái gì?
(bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà =))))))
Tối nay Sở Thức Sâm đã đủ phiền rồi, kể từ khi hiểu chuyện đã luôn tuân theo khuôn phép cũ, lo sợ hành vi của mình sẽ đi ngược lại với gia huấn, có bao giờ phải chịu qua khiển trách như vậy đâu.
Cậu tức không động nữa, cũng nghĩ không thông, cảm thấy oan ức: “Tiền Hoa nói là quán bar, tôi cứ tưởng sẽ giống nơi lần trước anh đưa tôi đi.”
Ngữ điệu của Hạng Minh Chương càng xuống thấp: “Vậy cậu không nên tìm cậu ta mà nên tìm tôi.”
Sở Thức Sâm mệt mỏi đẩy bàn phím ra, hiếm khi bướng bỉnh nói: “Tìm anh uống rượu à, hay là tăng ca?”
“Rượu của tôi không nát như của Hắc Song.”
Hạng Minh Chương đi đến tủ rượu nhiệt độ bên tường, bên trong đặt hàng chục chai rượu ngoại, thời hạn và hương vị không hề giống nhau, có cái dùng để đãi khách, có cái chỉ cất để trang trí.
Trên mặt tủ thuỷ tinh phản chiếu bóng dáng của Sở Thức Sâm, đôi lông mày và đôi mắt rất xinh đẹp đã biến mất, trở nên lạnh lùng, hạ tay xuống, hứng thú giảm xuống đến mức có chút buồn bã, giống như những chiếc cốc pha lê trên tầng cao nhất của tủ rượu, đẹp đẽ dễ vỡ, làm cho người ta muốn để lên kệ thật cao để không ai có thể đụng vào.
Hạng Minh Chương mở cửa tủ, lấy ra một chai rượu và hai ly rượu.
Thân bình làm bằng pha lê rất dày, viết đầy những chữ nước ngoài in hoa, Sở Thức Sâm tửu lượng không tốt hỏi: “Đây là rượu gì?”
Hạng Minh Chương đi đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Vodka.”
—
Hạng Minh Chương không rảnh nhắc lại: “Chúc cậu chơi vui vẻ.”
Bên tai chuyển thành tiếng máy bận, cuộc gọi đã bị cúp, Sở Thức Sâm tâm phiền ý loạn rời khỏi nhà vệ sinh, một đường tránh người đi về phía cầu thang.
Đúng lúc Tiền Hoa vừa tới, chạm mặt với Sở Thức Sâm, hắn căng giọng nói: “Mẹ nó, tức chết tôi rồi! Xe giữa đường gặp trục trặc, nếu không tôi đã sớm tới rồi!”
Sở Thức Sâm sẽ không cao giọng ở nơi công cộng, chỉ lên trần nhà, động tác lên lầu, Tiền Hoa giữ cậu lại: “Đừng, đợi chán rồi à? Không phải tôi đến rồi đây à.”
Sau khi màn biểu diễn hot khởi động kết thúc, âm nhạc đột nhiên lắng xuống, đám người xung quanh sân khấu giải tán, Sở Thức Sâm tranh thủ sự yên lặng nói: “Chúng ta đổi nơi khác đi.”
Tiền Hoa không đồng ý: “Tại sao lại phải đổi chỗ? Lần trước cậu đã đạp ứng để tôi quyết định mà, không được nuốt lời, lại nói đã giờ này rồi, chỗ tốt không đặt được nữa đâu.”
Sở Thức Sâm nói: “Ở đây náo nhiệt quá, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.”
“Tôi cũng có chuyện, lát nữa cậu sẽ biết thôi!” Tiền Hoa quàng lên vai Sở Thức Sâm, “Sao tôi lại cảm thấy cậu cao hơn lúc trước nhỉ, hay là tôi thấp đi rồi?”
Sở Thức Sâm tự nhiên không có cách nào giải thích, cả đường bị Tiền Hoa lôi kéo quay lại gian ghế, quân tử không thể không tin được, cậu không cố chấp được với Tiền Hoa, đành phải đến đó ngồi xuống.
Trên bàn trà có hàng đống ly rượu với màu sắc sặc sỡ, Tiền Hoa nói: “Nhiều thế này thì đi cái gì mà đi, cậu uống cái nào?”
Sở Thức Sâm ngay cả nước trắng cũng không có khẩu vị uống nữa, tầm nhìn vừa vặn nhìn qua sân khấu, bốn người đàn ông cơ bắp kia trên người chỉ còn lại giày và quần, đèn vàng vừa chiếu xuống, nửa thân người đổ mồ hôi đến phát sáng.
Cậu bị ớn lạnh đến não căng chóng mặt, đặt ra câu hỏi phát ra từ trong lòng: “Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Tiền Hoa nói: “Cậu ngay cả chút ấn tượng cũng không còn à? Đây là một trong những gay bar nổi tiếng nhất đấy, cậu trước đây rất thích đến, giống như tôi đã nói ở đây ‘nguồn hàng’ phong phú, lần nào đến cũng chọn một ‘món’ vừa mắt nhất mang về mà.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Nguồn hàng là ý gì, chọn cái gì?”
Tiền Hoa trả lời: “Đàn ông đấy thây.”
Sở Thức Sâm âm thầm có một loại dự cảm, sắp xếp từ vựng chuẩn bị hỏi cho rõ một chút, kết quả Tiền Hoa trực tiếp nói: “Người anh em, cậu đừng có nói ngay cả bản thân mình là đồng tính luyến cũng quên rồi nha!”
Sở Thức Sâm hốt hoảng mất một lúc, đồng tình luyến…
Lần trước lúc Tiền Hoa tắm bồn cũng nói “đối với cậu thoải mái”, hôm đó Bành Hân nói “so với người bình thường không cùng một trình độ, hoá ra là vì “Sở Thức Sâm” thật thích đàn ông?!
Vậy…
Hôm qua ở trong phòng uống nước, Hạng Minh Chương nhìn thấy nội dung trong điện thoại cũng không hề ngạc nhiên, còn một phen lý giải và bày tỏ tôn trọng, có phải ý muốn nói anh cũng biết rồi không?
Sở Thức Sâm im lặng phỏng đoán, không để ý đến một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi đi đến, đang cầm một chai rượu, là một trong những người đầu tư cho quán bar này.
Ông chủ đặc biệt đến chào hỏi, nhìn thấy Sở Thức Sâm tây trang gọn gàng, trầm tĩnh ung dung, ngạc nhiên nói: “Sở công tử, lâu rồi không đến, tôi mém nữa nhận không ra luôn.”
Sở Thức Sâm biết “chính mình” là khách quen, cũng theo đó mà gật đầu.
Ông chủ ngồi xuống rót rượu: “Biểu diễn chính thức sắp sửa bắt đầu rồi, Sở công tử xem xong rồi cho ý kiến nhé.”
Tiền Hoa cười tươi đung đưa ly rượu: “Lát nữa có kinh hỉ.”
Sở Thức Sâm đối với cái gọi là “biểu diễn” một chút cũng không hứng thú, có người ngoài ở đây cũng không tiện cùng Tiền Hoa bàn chính sự, cậu ngậm miệng không nói, mặt không biểu tình mà nhìn sân khấu.
Âm nhạc càng ngày càng kịch liệt, hàng chục tia sáng mạnh mẽ chiếu đến như muốn làm mù mắt, hai người đàn ông xuất hiện trên sân khấu, một trong số họ dường như là một con lai với mái tóc dài một nửa màu vàng nhạt.
Xung quanh sân khấu mọi người như thể đều điên cả rồi, la hét, uốn éo, biểu diễn trên sân khấu động tác phóng đãng, tiêu chuẩn kinh người, động tác tiếp xúc giữa hai bên có thể xem như đến mức hạ lưu.
Sở Thức Sâm đã rơi vào trạng thái kinh hoảng, cảm xúc của cậu được đẩy lên từng tầng, như thể gặp phải một cơn bão trên biển, những con sóng từng đợt từng đợt đánh vào dây thần kinh của cậu.
Lúc này, hai người đàn ông trên sân khấu thế nhưng lại hôn nhau ngay giữa công chúng.
Pặc! Như thể một cơn sóng lớn quét thẳng xuống, dây thần kinh vốn bị kéo căng của Sở Thức Sâm cuối cùng cũng đứt phựt.
Cậu không thể chịu đựng nổi nữa, “soạt” một cái rời khỏi chỗ ngồi, vừa mới xoay người, trong dòng người hỗn loạn điên cuồng bên ngoài, thân ảnh cao lớn của Hạng Minh Chương vô cùng hút mắt, sơ mi may ô, vạt áo móc một mảnh dây bạc, trông có vẻ như vội vàng đến mà quên mất mang theo áo khoác.
Hạng Minh Chương lạnh lùng nhíu mày, nhìn quanh nửa vòng đã thấy Sở Thức Sâm, anh dừng lại một chút, sau đó sải bước đi qua bên đó.
Sắc mặt Tiền Hoa thay đổi, vênh váo nói: “Ey yo, tôi có nhìn nhầm không? Hạng tổng sao lại đại giá quang lâm thế này?”
Hạng Minh Chương trực tiếp nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm, ngay cả chút dư quang cũng không dành cho người khác, anh nắm lấy chìa khoá xe nói: “Ở gần đây hóng gió có hơi khát rồi, vào trong xin một cốc nước uống, làm sao, không hoan nghênh à?”
Ông chủ lập tức nhường ra ghê, cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh, Hạng tiên sinh mời ngồi, tôi gọi người đến chuẩn bị.”
Tiền Hoa có chút không sảng khoái, một núi không thể có hai hổ, một quán bar không thể có hai khách quý, là một phú nhị đại không có bất kỳ thành tích cá nhân nào nổi trội, loại hắn không vừa mắt nhất chính là Hạng Minh Chương, một người thuộc tầng lớp ưu tú trong xã hội, tổng tài công ty, vừa muốn khiêu khích nhưng cũng có chút lo sợ.
Bất quá về khoản ăn chơi đàng điếm, Tiền Hoa chưa bao giờ ngán ai, một mặt tư thái chủ nhân nói: “Ngồi đi Hạng tổng, bình thường anh cho Thức Sâm tiền lương, tối nay chúng tôi mời anh.”
Sở Thức Sâm vẫn đứng đó, Hạng Minh Chương đi vòng qua bàn trà đến trước mặt cậu, cậu rất muốn hỏi một câu “vì sao anh lại đến”, nhưng tiếng nhạc mở quá lớn.
Hai người họ ngồi cách nhau nửa cánh tay, không hề giao tiếp nhưng nội tâm Sở Thức Sâm đã an ổn hơn rất nhiều.
Ông chủ mang lên một ly nước chanh đá, tiện thể đem lên ba chai rượu tây cất kỹ, Hạng Minh Chương quét qua đủ các ly rượu trên bàn nói: “Trông có vẻ như chiến lợi phẩm thu được cũng nhiều phết.”
Tiền Hoa nói: “Tôi xin trân trọng đính chính, không hề có quan hệ gì với tôi, đều là đưa đến cho Thức Sâm, mị lực này căn bản cản không nổi.”
Mặt Sở Thức Sâm trở nên nghiêm túc: “Đừng nói đùa.”
“Nói đùa ở đâu ra?” Tiền Hoa phản bác, “Cậu trước đây nhắm được ai đều chủ động xuất kích, bây giờ thế mà lại rụt rè rồi, giờ đổi lại người ta chủ động mời cậu, sao thế, có thích ai không?”
Hạng Minh Chương cầm ly nước chanh uống một ngụm, chua quá.
Tiền Hoa lại nói: “Tôi phải thanh minh một chút, tôi đây bản chất là thẳng nam, hôm nay đưa Thức Sâm đến hưởng thụ, giúp cậu ta tìm lại ký ức nóng bỏng ngày xưa.”
Hạng Minh Chương quay đầu nhìn Sở Thức Sâm, cả mặt lãnh đạm: “Tìm lại được chưa?”
“Sao mà nhanh thế được.” Tiền Hoa cướp lời, “Bao nhiêu lâu không đến, người cũng đã đổi hết rồi, lại nói, ký ức trên giường thì phải lên giường tìm, niềm vui bắn pháo chỉ có pháo hữu mới mang lại cho, bây giờ chỉ là món khai vị thôi.”
Sở Thức Sâm suýt nữa thốt ra một câu “làm nhục sự nhã nhặn”, cậu cố gắng chịu đựng: “Cậu đừng có nói hồ ngôn loạn ngữ nữa.”
Tiền Hoa vỗ đùi một cái: “Cậu kết luận đúng chỗ rồi đó! Cậu mỗi lần xong việc đều bóc phốt với tôi, tôi là một thẳng nam, nếu không phải nghĩa khí ngút trời thì sẽ trở thành thùng rác cho cái loại nội dung này sao?!”
Sở Thức Sâm nghiến răng phủ nhận: “Không có.”
Tiền Hoa thân thiết nói: “Tôi là đang giúp cậu nhớ lại mà, cậu nói với tôi nào là ai kỹ thuật tốt, ai thân thể kém, ai xong chuyện thì ôm ấp cậu đòi một cái đồng hồ đeo tay, cậu nói thằng đó là thằng điếm, ngàn vạn lần sẽ không ngủ cùng lần thứ hai.”
Mặt Sở Thức Sâm đã trắng bệch rồi, lòng bàn tay đè trên ly thuỷ tinh tạo ra một tầng hơi nước, thời xưa cậu đã nghe qua những chuyện bẩn thỉu của mấy tên nhị thế tổ, từ trước đến nay luôn xì mũi coi thường, thế nhưng bây giờ lại đổi thành “chủ nhân công”, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Tiền Hoa dương dương đắc ý nhìn về phía Sở Thức Sâm, trong thế giới quan từ trước đến nay của hắn, đây là chuyện vô cùng đáng để khoe khoang ra vẻ.
Hắn rất cố gắng giữ mặt mũi cho anh em nói: “Cậu còn nhớ Ben không? Cái lúc chúng ta nhàm chán ở nước ngoài, không phải là cậu bị cái thằng con lai đó mê hoặc muốn chết sao, đã thế còn vì cậu ta mà xăm hình ngay giữa đùi nữa chứ.”
Sở Thức Sâm đột nhiên muốn quay trở lại xã hội cũ: “…Không nhớ.”
“Không sao.” mắt Tiền Hoa sáng lên, hướng về sân khấu vẫy tay, “Lúc trước tôi có nói sẽ giới thiệu cho cậu một sủng vật, tuyệt đối hợp với khẩu vị của cậu!”
Người có mái tóc vàng từ sân khấu đi xuống, mặc áo sơ mi phanh ngực đi qua, nhìn gần trên mặt trang điểm rất đậm, đi đến bên lô ghế bên cạnh Sở Thức Sâm, vô cùng gần, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Hi, Chu (*).”
(*) họ Sở pinyin là Chǔ, mà ở đây tác giả bảo tiếng Trung sứt sẹo nên mình xem như ông đó đọc Chǔ thành Chu nha =)))
Tiền Hoa lại bị chính mình làm cho cảm động: “Cậu ta lai Trung và Ý, mặc dù cậu mất trí nhớ rồi nhưng thẩm mỹ chắc hẳn không đổi chứ?”
Mùi thơm ngào ngạt của son phấn và nước hoa tràn ngập trong hơi thở cậu, Sở Thức Sâm chỉ cảm thấy ớn lạnh, cậu dịch đến vị trí bên cạnh, chạm vào cánh tay của Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không thể dò được.
Tiền Hoa con mẹ nó vẫn còn nói: “Thức Sâm, đến cảm nhận thử không? Cậu thử hôn cậu ta một cái thử xem!”
Ly nước chanh chỉ còn sót lại một ngụm chua nhất cuối cùng, Hạng Minh Chương ngẩng đầu uống cạn, chất lỏng chua loét đi vào cổ họng, anh nhai viên đá nói: “Đúng lúc là ngày nghỉ, thư ký Sở có thể tận hứng chơi một đêm.”
Tiền Hoa hỏi: “Hạng tổng có vẻ không bài xích gay bar, có muốn tôi giúp anh giới thiệu một người không?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi nhận tấm lòng thôi, đáng tiếc còn phải quay về công ty tăng ca.”
Sở Thức Sâm chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi quỷ quái này, cũng mong muốn chứng minh bản thân trong sạch: “Hạng tiên sinh, không phải anh cần văn kiện sao, tôi quay về công ty giúp anh tìm.”
Tiền Hoa sửng sốt: “Cậu nói đùa cái gì đấy?!”
Trong hội trường hoà vào trận cuồng nhiệt thứ hai, Hạng Minh Chương nắm lấy chìa khoá xe đứng lên, hướng về phía Sở Thức Sâm xác nhận: “Nghĩ kỹ rồi à, ở lại đây hay đi cùng tôi.”
Sở Thức Sâm vừa định đứng dậy, tiếng nói kháy của Tiền Hoa truyền đến: “Cậu sao lại có thể đi với anh ta! Không được!”
Người đàn ông tóc vàng cũng phối hợp ngăn cản, đưa tay ôm lấy eo của Sở Thức Sâm, chưa kịp đụng đến, Hạng Minh Chương đã đẩy hắn ra, cũng đưa tay đẩy Tiền Hoa xuống ghế sofa.
Trong lúc hỗn loạn, Hạng Minh Chương nắm được cổ tay Sở Thức Sâm, một trước một sau lôi lôi kéo kéo, bước từng bước lớn ra khỏi nơi xa hoa truỵ lạc thối rữa này.
Từ quán bar Hắc Song đi ra, Sở Thức Sâm thở hổn hển, hít lấy một ngụm gió đêm, bên đường đậu một chiếc Lamborghini Reventón tràn ngập cảm giác cứng nhắc, Hạng Minh Chương buông tay ra nói: “Lên xe.”
Bên trong siêu xe chật hẹp đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, mặc dù Hạng Minh Chương một lời cũng không nói nhưng tốc độ lái xe nhanh khủng khiếp, như thể đang âm thầm phát hoả.
Thứ bảy không có ai đi làm, khuôn viên của Viễn thông Hạng Việt tối đen một mảng.
Hạng Minh Chương đậu xe dưới lầu, từ tủ đựng đồ lấy ra thẻ nhân viên, Sở Thức Sâm đi theo phía sau, đến bộ phận tiêu thụ ở tầng 9, cậu phá vỡ sự yên tĩnh: “Tôi đi tìm phần báo cáo đó một lát.”
Hạng Minh Chương không trả lời, trực tiếp đi vào văn phòng.
Sở Thức Sâm tìm thấy báo cáo ở văn phòng thư ký, mang đến bàn trong phòng tổng tài, trên chiếc bàn rộng rãi ngổn ngang đầy giấy tờ, bút máy vẫn chưa đóng nắp, lúc Hạng Minh Chương lúc đi nhất định rất vội.
Đưa qua báo cáo, Sở Thức Sâm nói: “Bây giờ muộn lắm rồi, sáng mai tôi sẽ liên hệ với SDR (*) bổ sung phần văn kiện.”
(*) SDR: chú thích xem lại chương 32
“Tuỳ cậu.” Hạng Minh Chương đầu cũng không ngẩng lên, anh vò tờ giấy bị lem mực thành một đoàn, không kiên nhẫn mà ném xuống thảm.
Văn kiện quan trọng lại phá hỏng như thế, Sở Thức Sâm vòng qua nhặt lên, mở ra, những gì viết bên trong là một vài ý kiến tố cáo bộ phận tài vụ Diệc Tư, điều lệ rõ ràng, lập luận sắc xảo, đáng tiếc bị một vết mực đen làm hỏng rồi.
Cậu nói: “Để tôi sao chép lại một bản nữa.”
Hạng Minh Chương nói: “Lưu vào trong máy tính.”
Máy tính trên bàn đang bật, Sở Thức Sâm đứng bên cạnh ghế cúi xuống một chút để gõ chữ, cậu đã đánh giá quá cao trình độ chuyên tâm của chính mình, không kiềm chế được mà phân tâm không biết Hạng Minh Chương có đang quan sát cậu hay không.
Liên tiếp đánh sai vài chữ, Sở Thức Sâm có hơi sốt ruột, đem cà vạt kéo ra một chút.
Hạng Minh Chương ngồi trên ghế, dư quang thu được khuôn mặt của Sở Thức Sâm, bộ tây trang trắng đen rõ rệt, tóc đen mặt mộc, trong ánh đèn loá mắt của quán bar không biết đã gây chú ý bao nhiêu.
Anh nói: “Mặc đồ đi làm thế này đi tìm khoái lạc, là không thận trọng, hay là một loại tình thú đây?”
Ngón tay di chuột dừng lại trên bàn phím, Sở Thức Sâm nói: “Tôi chỉ là hẹn bạn đi bàn công việc thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ngay cả phong lưu trên giường của cậu còn rõ như lòng bàn tay, đích thị là bạn tốt hiếm có, e là trước đây rất thường ‘bàn’ nhỉ.”
Sở Thức Sâm theo bản năng phản bác: “Không… tôi không có.”
“Cũng đúng.” Hạng Minh Chương nói: “Nể mặt khắp nơi thì gọi là phong lưu, cái loại hành vi giải toả đơn thuần này của cậu thì gọi là hạ lưu.”
Sở Thức Sâm khoác lên mình thân phận này, có phủ nhận cũng uổng công, thế nhưng cậu cho rằng Hạng Minh Chương không hề có lập trường để giáo huấn cậu, tức giận nói: “Đúng, tôi đã từng vô cùng tuỳ tiện phóng túng.”
Hạng Minh Chương thấy cậu ngay cả che giấu cũng không thèm, giọng điệu lạnh đi: “Vậy cậu rời khỏi đó cùng tôi làm gì? Không sợ làm lỡ chuyện tốt của cậu à?”
Sở Thức Sâm xoay người sang hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh lại đi tìm tôi? Ngay cả bút cũng không kịp đóng nắp?”
Hạng Minh Chương đứng dậy, từ nhìn lên chuyển sang nhìn xuống, giống như đang gây áp lực: “Trước đây đức hạnh của cậu thế nào tôi ít nhất đã từng nghe qua, tôi tưởng rằng cậu thay đổi rồi, vậy nên tôi muốn đi xem thử xem sao, xem có phải những ngày này cậu đang làm bộ làm tịch.”
“Vậy anh thấy rồi đó.” Sở Thức Sâm nói, “Tôi quần áo cũng không cởi, một tên đàn ông cũng không đụng, bây giờ đứng ở bàn đánh máy cho anh, anh hài lòng chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Không hài lòng.”
Sở Thức Sâm: “Vậy anh còn muốn thế nào? Sa thải tôi?”
Hạng Minh Chương nghiêm giọng: “Tôi căn bản sẽ không lại sa thải cậu!”
Sở Thức Sâm sửng sốt, cậu cho rằng Hạng Minh Chương là đi bắt cậu hiện hình, chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi sao? Vậy hiện tại Hạng Minh Chương không vui cái gì?
(bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà =))))))
Tối nay Sở Thức Sâm đã đủ phiền rồi, kể từ khi hiểu chuyện đã luôn tuân theo khuôn phép cũ, lo sợ hành vi của mình sẽ đi ngược lại với gia huấn, có bao giờ phải chịu qua khiển trách như vậy đâu.
Cậu tức không động nữa, cũng nghĩ không thông, cảm thấy oan ức: “Tiền Hoa nói là quán bar, tôi cứ tưởng sẽ giống nơi lần trước anh đưa tôi đi.”
Ngữ điệu của Hạng Minh Chương càng xuống thấp: “Vậy cậu không nên tìm cậu ta mà nên tìm tôi.”
Sở Thức Sâm mệt mỏi đẩy bàn phím ra, hiếm khi bướng bỉnh nói: “Tìm anh uống rượu à, hay là tăng ca?”
“Rượu của tôi không nát như của Hắc Song.”
Hạng Minh Chương đi đến tủ rượu nhiệt độ bên tường, bên trong đặt hàng chục chai rượu ngoại, thời hạn và hương vị không hề giống nhau, có cái dùng để đãi khách, có cái chỉ cất để trang trí.
Trên mặt tủ thuỷ tinh phản chiếu bóng dáng của Sở Thức Sâm, đôi lông mày và đôi mắt rất xinh đẹp đã biến mất, trở nên lạnh lùng, hạ tay xuống, hứng thú giảm xuống đến mức có chút buồn bã, giống như những chiếc cốc pha lê trên tầng cao nhất của tủ rượu, đẹp đẽ dễ vỡ, làm cho người ta muốn để lên kệ thật cao để không ai có thể đụng vào.
Hạng Minh Chương mở cửa tủ, lấy ra một chai rượu và hai ly rượu.
Thân bình làm bằng pha lê rất dày, viết đầy những chữ nước ngoài in hoa, Sở Thức Sâm tửu lượng không tốt hỏi: “Đây là rượu gì?”
Hạng Minh Chương đi đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Vodka.”
—
Danh sách chương