Tô Li nhìn căn phòng, có hơi chút hâm mộ lại đau lòng tiểu Tô Li đơn thuần lại ngốc nghếch trước kia.

Cô đóng cửa lại, buông cặp sách, ghé vào trên giường, lấy một phần tiền lương Triệu cẩu tử cho cô ra, con gái vẫn nên chuyên chú kiếm tiền mới tốt, kiếm đủ tiền, liền có thể sống cuộc đời mà chính mình muốn.

Cô bắt đầu đếm tiền, tuy rằng còn chưa có thanh toán, nhưng cũng có thể căng một thời gian.

Việc cẩu tử cũng xuyên đến đây là điều cô không nghĩ tới, người ta trọng sinh, hoặc là oán niệm quá lớn, hoặc là bị sét đánh chết hoặc là bị xe đâm chết, nhưng cô và cẩu tử trước khi xuyên là ở trong trường học……

Tô Li sửng sốt, chạy nhanh bò dậy, đã quên thương lượng cùng Triệu Cửu bọn họ là như thế nào lại trở về quá khứ.

Nếu không phải chỉ có một mình cô, kia hẳn là có thứ gì hoặc điều kiện gì mang theo bọn họ xuyên trở về.

Tô Li lại lần nữa theo bản năng sờ túi, lại nhớ tới đã không có di động, cho nên cô vẫn phải đổi nhiều xe để đi tìm Triệu Cửu? Cỗ cảm giác ghê tởm muốn nôn lại lần nữa đánh úp đến, Tô Li che ngực, đầu tiếp tục choáng váng.

Cầu nguyện.

Hy vọng ngày mai ông chủ tự động xuất hiện ở trước mặt cô.

Lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh vui sướng, Tô Li nghĩ hẳn là Tô Trừng đã trở lại, ba cô cũng sắp trở lại, đợi Triệu Cửu xuất hiện ở trước mặt cô còn không bằng từ trong tay ba cô lấy điện thoại trở về nhanh hơn.

Tô Li mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài, Tô Trừng đang cầm xiên thịt nướng trong tay, đưa tới trước mặt Phương Lan: “Mẹ, mẹ nếm thử cái này đi.”

Phương Lan nhìn xiên thịt đầy dầu mỡ: “Thứ này không vệ sinh.”

Lời tuy nói như vậy, cô vẫn cắn xuống, vẻ mặt sủng nịch nhìn Tô Trừng.



Tô Li an tĩnh nhìn hai người mẹ hiền con ngoan, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa, chờ Tô Lâm về nhà, việc cấp bách là lấy được điện thoại trở lại.

Phương Lan vừa mới nuốt miếng thịt xuống, dư quang quét đến Tô Li đang đứng nhìn cửa, đáy mắt con bé giống như mang theo ẩn ẩn chờ mong, đối lập với thái độ xa cách khi con bé vừa mới vào cửa, cô đột nhiên cảm thấy nơi nào đó quái quái.

Tô Trừng nhìn đến Tô Li, nhìn đến chờ mong trong đáy mắt cô, trong lòng khẩn trương, tuy rằng là Tô Li một hai phải đi theo Tưởng Hướng Nam, còn trốn học đi ra cùng, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng ném một mình cô ở lại nhà ga.

Nếu ba mẹ biết việc này, bọn họ khẳng định sẽ trách cứ cô.

Tô Trừng hít một hơi thật sâu, Tô Li muốn cáo trạng, cô cần nghĩ lý do phản bác trước đã.

Cửa vừa mở ra, thân ảnh một nam nhân trung niên xuất hiện ở cửa.

“Ba.” Tô Li mới ra tiếng, Tô Trừng đã đi qua nói: “Ba, ăn xiên thịt đi?”

Tầm mắt Tô Lâm vừa rơi ở trên người Tô Li, Tô Trừng lại mở miệng, hắn lập tức nhìn về phía Tô Trừng, cười nói: “Ba không ăn, Trừng Trừng ăn đi. Ba ăn cơm.”

Phương Lan đi qua nói: “Vậy mau đi ăn cơm.”

Tô Trừng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, Tô Li đi theo ngồi xuống, người một nhà ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Tô Trừng đảo mắt qua Tô Li, chỉ thấy trên mặt Tô Li không có nửa điểm mất mát và ủy khuất vì bị ba mẹ bỏ qua, ngược lại còn bình tĩnh cầm đũa lên ăn cơm.

Cô hồ nghi, ngay sau đó lại cười nói buổi sáng bọn họ đi đặt quần áo cho đại hội thể thao, nói thiếu chút nữa bị chủ quán lừa, còn may Từ Liên giỏi mặc cả giá.

Đáy mắt Tô Lâm và Phương Lan mang theo cười nghe Tô Trừng nói chuyện, Phương Lan tính toán gắp cánh gà chiên Coca cho Tô Trừng, Tô Lâm rốt cuộc chú ý tới Tô Li có chuyện định nói.

“Tiểu Li?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện