"KISS "
Hoa hồng đều nở
Mặc vào chiếc váy
Nếu mưa xuống
Cũng đừng bung dù
Để cho chúng ta tiếp tục hôn nhau
Sau khi tan học, Vũ Hàn và Lâm Mạnh Hi nói tới chuyện xảy ra vào tối qua, Lâm Mạnh Hi nghe được nhảy nhót hét hò ầm ĩ, đến mức Vũ Hàn phải bịt miệng cô thì mới không khiến người khác nghe được.
Cuối cùng Lâm Mạnh Hi cũng giảm tiếng xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ha ha, “Cậu lại có thể ở nhà anh ấy! Này, không phải giống như cô vợ xấu gặp cha mẹ chồng sao? Tối hôm trước còn nói cái gì mà khi dễ cậu là đặc quyền của anh ấy, buổi sáng hôm sau lại biến thành tiết mục chia tay, này thật là. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
"Cái gì vậy, cậu đang giễu cợt mình!"
Vũ Hàn nói tất cả cho Lâm Mạnh Hi, cũng chỉ tóm tắt sự kiện Hứa Khắc Bình "Xâm phạm" cô, không biết được tại sao, cô chính là không dám nói ra khỏi miệng. . . . . . liền coi đó là bí mật sâu nhất ở trong lòng mình! Cô sẽ không mở miệng với bất kỳ ai.
“Tha thứ cho mình đi, thật sự mình không nhịn được cười! Kỹ thuật diễn của học trưởng quá cao tay, ngay cả cha mẹ anh ấy cũng lừa gạt, mình vừa nghĩ tới hình ảnh đó cũng sắp cười tới chết rồi.
“Cậu cười nữa, mình sẽ không cho cậu biết tin tình báo.” Vũ Hàn cố ý quay đầu đi.
“Tình báo gì?” Quả nhiên Lâm Mạnh Hi nổi lòng hiếu kì, “Có phải có liên quan tới mình hay không? Nói mau, nếu không mình sẽ gấp chết.”
Vũ Hàn không thể lay chuyển được cô, cuối cùng mở miệng nói: “Mình hỏi học trưởng Hứa Khắc Bình, anh ý nói Cao Dụ Tường thích cô gái thông minh, có tính khiêu chiến, lạt mềm buộc chặt, khiến anh ấy bị khuynh đảo, như vậy anh ấy mới cam tâm bỏ qua thân phận Hoa Hoa Công Tử.”
“A! Là như vậy sao?” trên mặt Lâm Mạnh Hi xuất hiện đầy vẻ tự tin, “Cái này không thành vấn đề, mình sẽ cho anh ấy biết mình có thông minh hay không.”
Vũ Hàn nhìn gương mặt hưng trí bừng bừng của Lâm Mạnh Hi, cũng chân thành chúc phúc cho cô ấy, “Chúc cậu thành công.”
Đúng lúc hai ngươi đang cao hứng bừng bừng, ở cửa phòng học xuất hiện một đám nữ sinh, Vũ Hàn nhận ra nữ sinh cầm đầu kia, chính là đàn chị nhuộm tóc ngày hôm qua. Trời ạ! Đội thân vệ này tới làm cái gì? “Giang Vũ Hàn có ở đây không? Chúng tôi tìm cô ấy, những người khác đều câm miệng!” Cô gái nhuộm tóc nói
Tuy rằng bọn họ là nữ sinh, nhưng mọi người thấy bọn họ người đông thế mạnh, thần sắc không tốt, cũng rối rít ngậm miệng lại, nín thở chờ hành động tiếp theo của họ.
Vũ Hàn bị dọa cho sợ tới mức khẩn trương, Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Đừng lo lắng, mình nghĩ bọn họ không dám làm loạn ở trong này đâu.”
Quả nhiên đám nữ sinh kia cũng không dám động đậy, ngược lại, bọn họ nói ra những lời làm cho người khác kinh ngạc: “ Chúng tôi đã nghe Hứa Thế Triết nói qua, xin cô hãy quay lại vớiHứa Khắc Bình.
"Bây giờ chúng tôi không có cách nào tiếp nhận vẻ mặt lúc nào cũng ủ rũ kia, cô đừng hành hạ anh ấy nữa!"
"Mặc dù không cam lòng thua cô, nhưng chúng tôi đều là hi vọng Khắc Bình hạnh phúc."
“Em trai anh ấy còn với bọn tôi, anh ấy không thể nào thích nữ sinh khác, đó là chuyện đáng sợ.”
“Người con trai tốt như vậy cũng chia tay, nhất định cô sẽ hối hận”
Cuối cùng Vũ Hàn hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, thì ra là Hứa Thế Triết vừa làm chuyện tốt, cậu ta thật đúng là thuộc tiêu chuẩn lắm điều"! Sẽ không có chuyện gì đi phao lời đồn, làm hại cô hiện tại lại tiến thoái lưỡng nan, mà Hứa Khắc Bình cũng đi đóng kịch hơi quá rồi, một bộ si tình như thế, đương nhiên mọi người cũng sẽ đứng về phía anh!
Vũ Hàn lấy dũng khí nói: "Mấy cô suy nghĩ một chút, tôi và anh ấy chia tay. . . . . . Không phải là. . . . . . Tương đối tốt sao?" Như vậy các cô cũng có cơ hội theo đuổi Hứa Khắc Bình!
"Lời nói không phải như vậy, chúng tôi vừa thấy thấy bộ dạng anh ấy phiền não, cũng chỉ hi vọng giảm bớt phiền não giúp cho anh ấy!"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không ích kỷ như vậy, chỉ cần anh ấy có thể vui vẻ, chúng tôi cũng vui vẻ thay anh ấy!"
"Chúng tôi tha thứ vì cô đã cướp đi anh ấy, nhưng tuyệt không thể tha thứ khi cô vứt bỏ anh ấy."
"Nhất định cô phải làm hòa với anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ tiếp tục tới tìm cô, hậu quả chính cô phụ trách!" Nữ sinh nhuộm tóc quăng xuống một câu, trước khi đi mắt còn rưng rưng nước.
Những nữ sinh khác cũng mang bộ dạng đau thương như vậy, phảng phất như mình là người hi sinh nhiều nhất, tâm địa thuần khiết như thánh nữ, vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Ngày hôm qua còn vì Hứa Khắc Bình mà chiến đấu như chiến sĩ, bây giờ chuyển thành vì yêu dâng hiến tất cả.
Đợi đến khi các bọn họ rời đi, các bạn học cũng chưa hồi phục tinh thần, nếu không phải tiếng chuông báo vào tiết học vang lên, thì sợ rằng còn ngẩn người trong một lát.
“Wow, đây là cái tình huống gì, chơi rất đã.” Lâm Mạnh Hi kêu khổ thay Vũ Hàn.
Vũ Hàn cảm nhận được ánh mắt của mọi người hướng về phía mình, không ghen tỵ như ngày hôm qua mà biến thành trách tội, giống như cô là một cô gái “Không chịu trách nhiệm, đùa giỡn tình cảm của học trưởng, tuyệt đối không thể tha thứ.
Vũ Hàn đối với lần này dở khóc dở cười, không biết phản ứng như thế nào.
Thầy giáo Lâm Bác Vinh đi vào, đối với tình huống hỗn loạn trong lớp chỉ vỗ bàn một tiếng, khiến cho mọi người im lặng xuống."Lấy sách giáo khoa ra, mở trang thứ bảy."
Tất cả mọi người ngoan ngoãn làm theo, nhưng không có ai đặt tâm tư trên sách vở.
Giống như thầy giáo Lâm Bác Vinh cũng không muốn lên lớp, thở dài nói: "Mới vừa rồi tôi dậy trên lớp ba năm ba. . . . . ."
Lời vừa phát ra, tất cả mọi người tập trung thính giác của bản thân lại, bởi vì đó chính lớp của Hứa Khắc Bình.
"Mặc dù các anh chị mới vào trường Thanh Truyền, nhưng mà cũng biết Hứa Khắc Bình là học trưởng rất ưu tú, việc mà cậu ta đănh kí đại học Da Lỗ, là sự mong đợi của toàn bộ giáo viên trường chúng ta, từ khi trường chúng ta thành lập đến nay không có ai học đại học Da Lỗ, Hứa Khắc Bình thành công, chính là vinh quang của trường chúng ta!"
Thầy giáo Lâm nói tới chỗ này, ánh mắt sắt bén bắn ra bốn phía, đột nhiên ảm đạm nói, "Nhưng mà. . . . . .tôi thấy tâm trạng Hứa Khắc Bình không ổn, giống như vừa bị người ta vứt bỏ. Bây giờ cậu ấy là học sinh năm ba, nếu như tâm tình chịu ảnh hưởng, biểu hiện cũng sẽ giảm bớt nhiều, cứ như vậy, tất cả thầy cô chúng tôi đều rơi vào thất vọng."
Nói tới chỗ này, ánh mắt cả lớp hướng vào Giang Vũ Hàn, ngay cả thầy giáo Lâm cũng lấy vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô nói: "Vũ Hàn, có lẽ Khắc Bình không biết biểu đạt tâm tình ra ngoài, luôn mang bộ dáng lạnh lùng, nhưng cậu ta rất nghiêm túc, rất chính trực, thầy giáo chũng tôi cũng rất coi trọng cậu ta. Hai người có hiểu lầm nhỏ gì cũng nên giải quyết nhanh một chút, đừng để cho Khắc Bình đau buồn như vậy có được hay không? Nếu không, giấc mộng đại học Da Lỗ của chúng tôi sẽ bể tan tành mất…”
Thật ra thì lúc thầy giáo Lâm tuổi còn trẻ cũng đã qua đại học Da Lỗ, nhưng thi rớt, vì vậy tự đáy lòng ông hi vọng học sinh của mình có thể đạt thành nguyện vọng này.
"Này. . . . . . Không phải như mọi người đang tưởng tượng. . . . . . Cái kia. . . . . ." Vũ Hàn cũng mau hỏng mất.
"Hi vọng không phải như chúng tôi nghĩ, hai người mau hòa giả đi! Nếu không, tôi thấy ngay cả hiệu trưởng cũng muốn ra mặt." Thầy giáo Lâm nói chuyện vô cùng nghiêm túc, giống như đây là vấn đề liên quan tới sự tồn vong vủa trường học.
Vũ Hàn thật sự không thốt nên lời, chỉ có thể im lặng. Cô biết, nếu như mình dám lắc đầu mà nói, ánh mắt thống hận của cả lớp sẽ bầm thây vạn đoạn cô ra.
Sau giờ học, tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ đối với chuyện này, mà bọn họ kết luận đều là: Vũ Hàn hẳn nên chủ động làm hòa với Hứa Khắc Bình, để cho học trưởng khôi phục như cũ, mới không mai một cái danh hiệu “Thiên tài” trước đến nay!
Vũ Hàn nghe được lỗ tai cũng mọc vết chai, bởi vì tiết sau là tiết thể dục, cô vội vàng cùng Lâm Mạnh Hi chạy đến sân thể dục thay quần áo, nhưng không nghĩ tới trong phòng thay quần áo tất cả đều là"Tam cô lục bà", nói càng thêm chói tai, giống như Giang Vũ Hàn làm ra chuyện gì xấu xa hại người.
Vũ Hàn cúi đầu không nói lời nào, nhanh chóng thay đồ thể dục, cùng Lâm Mạnh Hi tới sân thể dục, ngồi xuống một góc.
“Xin lỗi, lúc nãy mình đã không nói chuyện giúp cậu!” Lâm Mạnh Hi lè lưỡi một cái nói.
“Không sao cả, mình biết bọn họ hận mình rất nhiều, nếu cậu dám xen vào cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Mạnh Hi chống cằm trầm tư, “Không biết học trưởng Hứa Khắc Bình đang nghĩ gì? Cố ý để cho cậu lâm vào khốn cảnh này, hình như cậu không thể không thành bạn gái anh ấy, nếu không cả trường giết cậu cũng nên.
“Ai!” Vũ Hàn thở dài, “Anh ấy là người kỳ lạ, cho tới bây giờ mình vẫn không biết anh ấy nghĩ gì, mình chỉ biết anh ấy thích bắt nạt mình nhất.”
Lâm Mạnh Hi cười nhẹ một tiếng, “Bắt nạt? Không đúng! Mình đoán, anh ấy thật sự rất thích cậu.” Thật ra cô cũng nhìn ra ngay từ lần đầu, những trước giờ vẫn trêu Vũ Hàn không có chịu nói, bây giờ mới nói ra.
“Cái gì?” Vũ Hàn gần như muốn té xỉu, “Cậu đừng nói những lời làm mình sợ chứ?” Cô gần như rơi vào tuyệt vong.
“Thế nào? Bị anh ấy thích rất đáng sợ sao?” Làm ơn, đây không biết là giấc mộng của bao nhiêu cô gái mơ ước đâu!
Vũ Hàn rùng mình một cái, “Thật… Thật rất đáng sợ! Chỉ tưởng tưởng thôi đã khiến mình phát run.” Cái kia, anh ấy lúc như thiên sứ, lúc như ác ma, trên thế giới này gần như chỉ cô hiểu rõ.
“Phải không?” Đáy mắt Lâm Mạnh Hi lóe ra tia sáng, “Mình thấy… Cậu không thể làm cái gì khác ngoài chấp nhận thôi.”
“Hả, tại sao?” Cô ảm đạm nhìn Lâm Mạnh Hi nói chuyện y như thầy tướng số vậy, làm cho cô không rét mà run.
“Cậu xem là ai tới?”
Theo ngón tay của Lâm Mạnh Hi, Vũ Hàn chợt mở to mắt, bởi kia là học sinh năm ba, đúng lúc bọn họ học tiết thể dục, mà Hứa Khắc Bình cũng ở phía trước!
Vũ Hàn chỉ muốn giấu bản thân đi nhưng đã không kịp rồi, ánh mắt Hứa Khắc Bình phóng lên người cô, hơn nữa cứ nhìn cô chằm chằm không tha.
Vũ Hàn cúi đầu, vội vàng nấp sau người Lâm Mạnh Hi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, trong lòng thâm kêu: “Mình xong rồi!”
Chuông báo vào học vang lên, hai thầy giáo dạy thể dục vào sân, thổi còi để tập chung học sinh.
Học sinh năm ba học bóng chuyền, sau khi thầy giáo phân phát bóng xong liền đứng ở một bên quan sát.
Mà vị thầy giáo Vương Chí Ích dạy năm một lớp 7 cũng mang sắc mặt nặng nề ra lệnh cả lớp tập hợp, sau đó kêu mọi người ngồi ở trên khán đài nhìn. Từng bạn học hò reo, nhưng cô cũng không làm như vậy, chỉ biết khiến cho mọi người càng hận cô hơn mà thôi.
Người thầy dạy thể dục hít mũi một cái, vẻ mặt tuy sầu não nhưng vẫn nói ra những lời cứng rắn: “ Giang Vũ Hàn, hôm nay em không cần học thể dục, bây giờ em mau đi an ủi Hứa Khắc Bình cho tôi, đây là mệnh lệnh! Nếu không em đừng nghĩ tôi để cho em đứng trên sân thể dục.
"Đây......" Đây cũng quá là khoa trương đi? Tại sao cô phải làm loại việc ngốc nghếch này chứ? Còn có, thầy giáo có thể uy hiếp học sinh như vậy sao? Cô cũng là vô tội mà!.
"Em không nghe rõ sao?" Thầy giáo đứng ở trước mặt cô, mặc dù cô muốn phản bác nhưng thế nào cũng không nói ra lời.
Lâm Mạnh Hi nhỏ giọng nói bên tai cô: "Vũ Hàn, mình thấy lúc này.... Cậu thuận theo ý của mọi người là tốt đó!"
Lâm Mạnh Hi nói không sai, bởi vì bây giờ cả sân thể dục đang nhìn chằm chằm vào cô, không chỉ có mấy thầy giáo mà còn có bạn học cùng lớp đều đang nhìn cô hung tợn, không tiếng động truyền đến sự áp bức.
"Đứng lên!" Thầy giáo Vương quát một tiếng bắt Vũ Hàn phải đứng lên.
"Đi về phía trước!" Giống như thầy giáo Vương đang chỉ huy đội quân.
Đây.... Chính là giấc mộng cuộc sống cấp ba của cô sao? Cô thật muốn khóc đó!
Thật vất vả bước từng bước khó khăn, cô lại phát hiện Hứa Khắc Bình đã chạy đến trước mặt cô.
Thầy giáo Vương sửng sốt một chút, "Khắc Bình, tôi đang kêu cô bé đi tìm em nói lời xin lỗi đây!"
"Không, không cần!"
"Không cần là thế nào? Thầy giáo đang giúp em đấy!"
Hứa Khắc Bình nắm lấy hai vai Vũ Hàn, quay về phía thầy giáo nói: "Thầy giáo, em hiểu được tâm ý của thầy, em vô cùng cảm ơn. Nhưng mà... Thầy không thấy cô ấy muốn khóc rồi sao? Mặc dù cô ấy không quan tâm tới em, nhưng em không đành lòng để cho cô ấy rơi nước mắt. Nên không cần miễn cưỡng cô ấy như vậy, em.... em thật sự không muốn làm khó người mà mình thích.
Nhất thời toàn trường phát ra tiếng gào thét, cùng nhất trí kêu lên, ở đây đều vì than thở cho Hứa Khắc Bình, trên đời sao có người con trai kiệt xuất như vậy? Có thể được anh quan tâm có chết cũng không sao.
Nhưng chỉ có Vũ Hàn là người duy nhất không hiểu chuyện trong lúc này, cô tức giận nhìn vẻ mặt đau buồn của anh. Dáng người đẹp, mọi chỗ đều tốt, diễn cái gì cũng khiến cho mọi người cảm động.
Nhất thời Thầy giáo Vương cũng không biết nói gì, Hứa Khắc Bình quay đầu nhìn sang Vũ Hàn, "Thật xin lỗi, khiến em mắc thêm những phiền toái này, anh không phải cố ý , chỉ hy vọng em. . . . . . Không vì vậy mà ghét anh hơn."
Trời, rốt cuộc cái loại tình cảm nồng đậm trong mắt của anh nó "Chen" ra ngoài thế nào? Vũ thật là bội phục sát đất với anh, nếu quả thật như Lâm Mạnh Hi nói, nàng cô bị người như thế thích, cô cảm thấy gặp xui xẻo lớn rồi.
"Anh đủ rồi! Đừng chơi những trò cười như thế này nữa." Cô cực kỳ bất mãn nói.
Hứa Khắc Bình hiện lên vẻ mặt đau lòng, tất cả người vây xem đều thét chói tai, cáu kỉnh trách cứ, giống như Vũ Hàn moi đi trái tim của Hứa Khắc Bình vậy.
"Anh không biết em sẽ nghĩ như vậy, anh. . . . . . Con người của anh không hiểu phải biểu đạt tình cảm như thế nào, nhưng anh là thật lòng đối với em, em không nên hiểu lầm! Anh. . . . . . hy vọng nhất là không làm khó em, xin em hãy tin tưởng anh được không?"
Trong đám người truyền ra tiếng khóc sụt sùi, có nữ sinh bắt đầu vì Hứa Khắc Bình mà khóc.
Vũ Hàn sống chết nhìn anh! Ước gì bóp chết anh, bởi vì anh nói thì nói như thế, nhưng luôn làm chuyện hoàn toàn ngược lại! Nếu không phải hai anh em nhà họ Hứa bọn họ buông lời khắp nơi, tình cảnh của cô sẽ bị bi thảm thế sao? Hơn nữa còn bị nhìn thành cô gái đáng chết ngàn vạn lần.
"Anh. . . . . . Tôi ghét nhất là người như anh!" Trong lòng cô tràn đầy ủy khuất và phẫn hận, rốt cục không thể nhịn được bật thốt lên những lời này, từ lúc cô chào đời tới nay là lần đầu tiên dám nói ra lời như thế!
Hứa Khắc Bình nghe xong bả vai run rẩy hạ xuống, bước hai bước, sau đó giống như đang diễn phim, nói một câu: "Thật sao? vậy. . . . . . Anh hiểu!" Nói xong, anh liền xoay người chạy như bay, chạy vào phòng đựng dụng cụ thể dục, còn nề đóng cửa lại.
Vũ Hàn còn chưa hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra, tiếng thét chói tai của các nữ sinh đã phá vỡ màng nhĩ cô, tiếp theo truyền tới những lời nói vô tình phê bình, hoàn toàn là cố ý nói cho Vũ Hàn nghe.
"Thật là tàn nhẫn! Đơn giản là ma quỷ!"
"Lần đầu tiên Hứa Khắc Bình nói yêu thương liền gặp loại đả kích này, anh ấy có thể nghĩ quẩn trong lòng hay không? Chẳng lẽ nói trai đẹp thì luôn bạc mệnh sao? Mình không tin!"
"Ngộ nhỡ anh ấy bị vậy không thể gượng nổi, một người con trai tốt như vậy lại biến mất."
"Nếu như anh ấy tự sát làm sao bây giờ? Trời ạ! Cô ấy chính là hung thủ giết người."
"Thật là đáng buồn cho mối tình đầu, nhất định Khắc Bình không có cách nào thích người khác nữa."
"Hi vọng của trường học chúng ta-- đại học Da Lỗ -- trận bóng rổ trung cấp, toàn bộ hủy ở trong tay cô."
Vũ Hàn không biết phải làm thế nào thì thầy giáo Vương Chí Ích đi tới trước mặt cô, sắc mặt ngưng trọng, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nói với cô: "Em nghe cho tôi, bây giờ liền đi an ủi Hứa Khắc Bình, nếu như hai người không có làm hòa..., tôi liền giam hai người ở bên trong, vĩnh viễn không để cho hai người ra ngoài."
Vũ Hàn hít vào thở ra một hơi, nhìn ra được thầy giáo rất nghiêm túc, "Em. . . . . . Em không muốn. . . . . ."
Hoa hồng đều nở
Mặc vào chiếc váy
Nếu mưa xuống
Cũng đừng bung dù
Để cho chúng ta tiếp tục hôn nhau
Sau khi tan học, Vũ Hàn và Lâm Mạnh Hi nói tới chuyện xảy ra vào tối qua, Lâm Mạnh Hi nghe được nhảy nhót hét hò ầm ĩ, đến mức Vũ Hàn phải bịt miệng cô thì mới không khiến người khác nghe được.
Cuối cùng Lâm Mạnh Hi cũng giảm tiếng xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ha ha, “Cậu lại có thể ở nhà anh ấy! Này, không phải giống như cô vợ xấu gặp cha mẹ chồng sao? Tối hôm trước còn nói cái gì mà khi dễ cậu là đặc quyền của anh ấy, buổi sáng hôm sau lại biến thành tiết mục chia tay, này thật là. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
"Cái gì vậy, cậu đang giễu cợt mình!"
Vũ Hàn nói tất cả cho Lâm Mạnh Hi, cũng chỉ tóm tắt sự kiện Hứa Khắc Bình "Xâm phạm" cô, không biết được tại sao, cô chính là không dám nói ra khỏi miệng. . . . . . liền coi đó là bí mật sâu nhất ở trong lòng mình! Cô sẽ không mở miệng với bất kỳ ai.
“Tha thứ cho mình đi, thật sự mình không nhịn được cười! Kỹ thuật diễn của học trưởng quá cao tay, ngay cả cha mẹ anh ấy cũng lừa gạt, mình vừa nghĩ tới hình ảnh đó cũng sắp cười tới chết rồi.
“Cậu cười nữa, mình sẽ không cho cậu biết tin tình báo.” Vũ Hàn cố ý quay đầu đi.
“Tình báo gì?” Quả nhiên Lâm Mạnh Hi nổi lòng hiếu kì, “Có phải có liên quan tới mình hay không? Nói mau, nếu không mình sẽ gấp chết.”
Vũ Hàn không thể lay chuyển được cô, cuối cùng mở miệng nói: “Mình hỏi học trưởng Hứa Khắc Bình, anh ý nói Cao Dụ Tường thích cô gái thông minh, có tính khiêu chiến, lạt mềm buộc chặt, khiến anh ấy bị khuynh đảo, như vậy anh ấy mới cam tâm bỏ qua thân phận Hoa Hoa Công Tử.”
“A! Là như vậy sao?” trên mặt Lâm Mạnh Hi xuất hiện đầy vẻ tự tin, “Cái này không thành vấn đề, mình sẽ cho anh ấy biết mình có thông minh hay không.”
Vũ Hàn nhìn gương mặt hưng trí bừng bừng của Lâm Mạnh Hi, cũng chân thành chúc phúc cho cô ấy, “Chúc cậu thành công.”
Đúng lúc hai ngươi đang cao hứng bừng bừng, ở cửa phòng học xuất hiện một đám nữ sinh, Vũ Hàn nhận ra nữ sinh cầm đầu kia, chính là đàn chị nhuộm tóc ngày hôm qua. Trời ạ! Đội thân vệ này tới làm cái gì? “Giang Vũ Hàn có ở đây không? Chúng tôi tìm cô ấy, những người khác đều câm miệng!” Cô gái nhuộm tóc nói
Tuy rằng bọn họ là nữ sinh, nhưng mọi người thấy bọn họ người đông thế mạnh, thần sắc không tốt, cũng rối rít ngậm miệng lại, nín thở chờ hành động tiếp theo của họ.
Vũ Hàn bị dọa cho sợ tới mức khẩn trương, Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Đừng lo lắng, mình nghĩ bọn họ không dám làm loạn ở trong này đâu.”
Quả nhiên đám nữ sinh kia cũng không dám động đậy, ngược lại, bọn họ nói ra những lời làm cho người khác kinh ngạc: “ Chúng tôi đã nghe Hứa Thế Triết nói qua, xin cô hãy quay lại vớiHứa Khắc Bình.
"Bây giờ chúng tôi không có cách nào tiếp nhận vẻ mặt lúc nào cũng ủ rũ kia, cô đừng hành hạ anh ấy nữa!"
"Mặc dù không cam lòng thua cô, nhưng chúng tôi đều là hi vọng Khắc Bình hạnh phúc."
“Em trai anh ấy còn với bọn tôi, anh ấy không thể nào thích nữ sinh khác, đó là chuyện đáng sợ.”
“Người con trai tốt như vậy cũng chia tay, nhất định cô sẽ hối hận”
Cuối cùng Vũ Hàn hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, thì ra là Hứa Thế Triết vừa làm chuyện tốt, cậu ta thật đúng là thuộc tiêu chuẩn lắm điều"! Sẽ không có chuyện gì đi phao lời đồn, làm hại cô hiện tại lại tiến thoái lưỡng nan, mà Hứa Khắc Bình cũng đi đóng kịch hơi quá rồi, một bộ si tình như thế, đương nhiên mọi người cũng sẽ đứng về phía anh!
Vũ Hàn lấy dũng khí nói: "Mấy cô suy nghĩ một chút, tôi và anh ấy chia tay. . . . . . Không phải là. . . . . . Tương đối tốt sao?" Như vậy các cô cũng có cơ hội theo đuổi Hứa Khắc Bình!
"Lời nói không phải như vậy, chúng tôi vừa thấy thấy bộ dạng anh ấy phiền não, cũng chỉ hi vọng giảm bớt phiền não giúp cho anh ấy!"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không ích kỷ như vậy, chỉ cần anh ấy có thể vui vẻ, chúng tôi cũng vui vẻ thay anh ấy!"
"Chúng tôi tha thứ vì cô đã cướp đi anh ấy, nhưng tuyệt không thể tha thứ khi cô vứt bỏ anh ấy."
"Nhất định cô phải làm hòa với anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ tiếp tục tới tìm cô, hậu quả chính cô phụ trách!" Nữ sinh nhuộm tóc quăng xuống một câu, trước khi đi mắt còn rưng rưng nước.
Những nữ sinh khác cũng mang bộ dạng đau thương như vậy, phảng phất như mình là người hi sinh nhiều nhất, tâm địa thuần khiết như thánh nữ, vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Ngày hôm qua còn vì Hứa Khắc Bình mà chiến đấu như chiến sĩ, bây giờ chuyển thành vì yêu dâng hiến tất cả.
Đợi đến khi các bọn họ rời đi, các bạn học cũng chưa hồi phục tinh thần, nếu không phải tiếng chuông báo vào tiết học vang lên, thì sợ rằng còn ngẩn người trong một lát.
“Wow, đây là cái tình huống gì, chơi rất đã.” Lâm Mạnh Hi kêu khổ thay Vũ Hàn.
Vũ Hàn cảm nhận được ánh mắt của mọi người hướng về phía mình, không ghen tỵ như ngày hôm qua mà biến thành trách tội, giống như cô là một cô gái “Không chịu trách nhiệm, đùa giỡn tình cảm của học trưởng, tuyệt đối không thể tha thứ.
Vũ Hàn đối với lần này dở khóc dở cười, không biết phản ứng như thế nào.
Thầy giáo Lâm Bác Vinh đi vào, đối với tình huống hỗn loạn trong lớp chỉ vỗ bàn một tiếng, khiến cho mọi người im lặng xuống."Lấy sách giáo khoa ra, mở trang thứ bảy."
Tất cả mọi người ngoan ngoãn làm theo, nhưng không có ai đặt tâm tư trên sách vở.
Giống như thầy giáo Lâm Bác Vinh cũng không muốn lên lớp, thở dài nói: "Mới vừa rồi tôi dậy trên lớp ba năm ba. . . . . ."
Lời vừa phát ra, tất cả mọi người tập trung thính giác của bản thân lại, bởi vì đó chính lớp của Hứa Khắc Bình.
"Mặc dù các anh chị mới vào trường Thanh Truyền, nhưng mà cũng biết Hứa Khắc Bình là học trưởng rất ưu tú, việc mà cậu ta đănh kí đại học Da Lỗ, là sự mong đợi của toàn bộ giáo viên trường chúng ta, từ khi trường chúng ta thành lập đến nay không có ai học đại học Da Lỗ, Hứa Khắc Bình thành công, chính là vinh quang của trường chúng ta!"
Thầy giáo Lâm nói tới chỗ này, ánh mắt sắt bén bắn ra bốn phía, đột nhiên ảm đạm nói, "Nhưng mà. . . . . .tôi thấy tâm trạng Hứa Khắc Bình không ổn, giống như vừa bị người ta vứt bỏ. Bây giờ cậu ấy là học sinh năm ba, nếu như tâm tình chịu ảnh hưởng, biểu hiện cũng sẽ giảm bớt nhiều, cứ như vậy, tất cả thầy cô chúng tôi đều rơi vào thất vọng."
Nói tới chỗ này, ánh mắt cả lớp hướng vào Giang Vũ Hàn, ngay cả thầy giáo Lâm cũng lấy vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô nói: "Vũ Hàn, có lẽ Khắc Bình không biết biểu đạt tâm tình ra ngoài, luôn mang bộ dáng lạnh lùng, nhưng cậu ta rất nghiêm túc, rất chính trực, thầy giáo chũng tôi cũng rất coi trọng cậu ta. Hai người có hiểu lầm nhỏ gì cũng nên giải quyết nhanh một chút, đừng để cho Khắc Bình đau buồn như vậy có được hay không? Nếu không, giấc mộng đại học Da Lỗ của chúng tôi sẽ bể tan tành mất…”
Thật ra thì lúc thầy giáo Lâm tuổi còn trẻ cũng đã qua đại học Da Lỗ, nhưng thi rớt, vì vậy tự đáy lòng ông hi vọng học sinh của mình có thể đạt thành nguyện vọng này.
"Này. . . . . . Không phải như mọi người đang tưởng tượng. . . . . . Cái kia. . . . . ." Vũ Hàn cũng mau hỏng mất.
"Hi vọng không phải như chúng tôi nghĩ, hai người mau hòa giả đi! Nếu không, tôi thấy ngay cả hiệu trưởng cũng muốn ra mặt." Thầy giáo Lâm nói chuyện vô cùng nghiêm túc, giống như đây là vấn đề liên quan tới sự tồn vong vủa trường học.
Vũ Hàn thật sự không thốt nên lời, chỉ có thể im lặng. Cô biết, nếu như mình dám lắc đầu mà nói, ánh mắt thống hận của cả lớp sẽ bầm thây vạn đoạn cô ra.
Sau giờ học, tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ đối với chuyện này, mà bọn họ kết luận đều là: Vũ Hàn hẳn nên chủ động làm hòa với Hứa Khắc Bình, để cho học trưởng khôi phục như cũ, mới không mai một cái danh hiệu “Thiên tài” trước đến nay!
Vũ Hàn nghe được lỗ tai cũng mọc vết chai, bởi vì tiết sau là tiết thể dục, cô vội vàng cùng Lâm Mạnh Hi chạy đến sân thể dục thay quần áo, nhưng không nghĩ tới trong phòng thay quần áo tất cả đều là"Tam cô lục bà", nói càng thêm chói tai, giống như Giang Vũ Hàn làm ra chuyện gì xấu xa hại người.
Vũ Hàn cúi đầu không nói lời nào, nhanh chóng thay đồ thể dục, cùng Lâm Mạnh Hi tới sân thể dục, ngồi xuống một góc.
“Xin lỗi, lúc nãy mình đã không nói chuyện giúp cậu!” Lâm Mạnh Hi lè lưỡi một cái nói.
“Không sao cả, mình biết bọn họ hận mình rất nhiều, nếu cậu dám xen vào cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Mạnh Hi chống cằm trầm tư, “Không biết học trưởng Hứa Khắc Bình đang nghĩ gì? Cố ý để cho cậu lâm vào khốn cảnh này, hình như cậu không thể không thành bạn gái anh ấy, nếu không cả trường giết cậu cũng nên.
“Ai!” Vũ Hàn thở dài, “Anh ấy là người kỳ lạ, cho tới bây giờ mình vẫn không biết anh ấy nghĩ gì, mình chỉ biết anh ấy thích bắt nạt mình nhất.”
Lâm Mạnh Hi cười nhẹ một tiếng, “Bắt nạt? Không đúng! Mình đoán, anh ấy thật sự rất thích cậu.” Thật ra cô cũng nhìn ra ngay từ lần đầu, những trước giờ vẫn trêu Vũ Hàn không có chịu nói, bây giờ mới nói ra.
“Cái gì?” Vũ Hàn gần như muốn té xỉu, “Cậu đừng nói những lời làm mình sợ chứ?” Cô gần như rơi vào tuyệt vong.
“Thế nào? Bị anh ấy thích rất đáng sợ sao?” Làm ơn, đây không biết là giấc mộng của bao nhiêu cô gái mơ ước đâu!
Vũ Hàn rùng mình một cái, “Thật… Thật rất đáng sợ! Chỉ tưởng tưởng thôi đã khiến mình phát run.” Cái kia, anh ấy lúc như thiên sứ, lúc như ác ma, trên thế giới này gần như chỉ cô hiểu rõ.
“Phải không?” Đáy mắt Lâm Mạnh Hi lóe ra tia sáng, “Mình thấy… Cậu không thể làm cái gì khác ngoài chấp nhận thôi.”
“Hả, tại sao?” Cô ảm đạm nhìn Lâm Mạnh Hi nói chuyện y như thầy tướng số vậy, làm cho cô không rét mà run.
“Cậu xem là ai tới?”
Theo ngón tay của Lâm Mạnh Hi, Vũ Hàn chợt mở to mắt, bởi kia là học sinh năm ba, đúng lúc bọn họ học tiết thể dục, mà Hứa Khắc Bình cũng ở phía trước!
Vũ Hàn chỉ muốn giấu bản thân đi nhưng đã không kịp rồi, ánh mắt Hứa Khắc Bình phóng lên người cô, hơn nữa cứ nhìn cô chằm chằm không tha.
Vũ Hàn cúi đầu, vội vàng nấp sau người Lâm Mạnh Hi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, trong lòng thâm kêu: “Mình xong rồi!”
Chuông báo vào học vang lên, hai thầy giáo dạy thể dục vào sân, thổi còi để tập chung học sinh.
Học sinh năm ba học bóng chuyền, sau khi thầy giáo phân phát bóng xong liền đứng ở một bên quan sát.
Mà vị thầy giáo Vương Chí Ích dạy năm một lớp 7 cũng mang sắc mặt nặng nề ra lệnh cả lớp tập hợp, sau đó kêu mọi người ngồi ở trên khán đài nhìn. Từng bạn học hò reo, nhưng cô cũng không làm như vậy, chỉ biết khiến cho mọi người càng hận cô hơn mà thôi.
Người thầy dạy thể dục hít mũi một cái, vẻ mặt tuy sầu não nhưng vẫn nói ra những lời cứng rắn: “ Giang Vũ Hàn, hôm nay em không cần học thể dục, bây giờ em mau đi an ủi Hứa Khắc Bình cho tôi, đây là mệnh lệnh! Nếu không em đừng nghĩ tôi để cho em đứng trên sân thể dục.
"Đây......" Đây cũng quá là khoa trương đi? Tại sao cô phải làm loại việc ngốc nghếch này chứ? Còn có, thầy giáo có thể uy hiếp học sinh như vậy sao? Cô cũng là vô tội mà!.
"Em không nghe rõ sao?" Thầy giáo đứng ở trước mặt cô, mặc dù cô muốn phản bác nhưng thế nào cũng không nói ra lời.
Lâm Mạnh Hi nhỏ giọng nói bên tai cô: "Vũ Hàn, mình thấy lúc này.... Cậu thuận theo ý của mọi người là tốt đó!"
Lâm Mạnh Hi nói không sai, bởi vì bây giờ cả sân thể dục đang nhìn chằm chằm vào cô, không chỉ có mấy thầy giáo mà còn có bạn học cùng lớp đều đang nhìn cô hung tợn, không tiếng động truyền đến sự áp bức.
"Đứng lên!" Thầy giáo Vương quát một tiếng bắt Vũ Hàn phải đứng lên.
"Đi về phía trước!" Giống như thầy giáo Vương đang chỉ huy đội quân.
Đây.... Chính là giấc mộng cuộc sống cấp ba của cô sao? Cô thật muốn khóc đó!
Thật vất vả bước từng bước khó khăn, cô lại phát hiện Hứa Khắc Bình đã chạy đến trước mặt cô.
Thầy giáo Vương sửng sốt một chút, "Khắc Bình, tôi đang kêu cô bé đi tìm em nói lời xin lỗi đây!"
"Không, không cần!"
"Không cần là thế nào? Thầy giáo đang giúp em đấy!"
Hứa Khắc Bình nắm lấy hai vai Vũ Hàn, quay về phía thầy giáo nói: "Thầy giáo, em hiểu được tâm ý của thầy, em vô cùng cảm ơn. Nhưng mà... Thầy không thấy cô ấy muốn khóc rồi sao? Mặc dù cô ấy không quan tâm tới em, nhưng em không đành lòng để cho cô ấy rơi nước mắt. Nên không cần miễn cưỡng cô ấy như vậy, em.... em thật sự không muốn làm khó người mà mình thích.
Nhất thời toàn trường phát ra tiếng gào thét, cùng nhất trí kêu lên, ở đây đều vì than thở cho Hứa Khắc Bình, trên đời sao có người con trai kiệt xuất như vậy? Có thể được anh quan tâm có chết cũng không sao.
Nhưng chỉ có Vũ Hàn là người duy nhất không hiểu chuyện trong lúc này, cô tức giận nhìn vẻ mặt đau buồn của anh. Dáng người đẹp, mọi chỗ đều tốt, diễn cái gì cũng khiến cho mọi người cảm động.
Nhất thời Thầy giáo Vương cũng không biết nói gì, Hứa Khắc Bình quay đầu nhìn sang Vũ Hàn, "Thật xin lỗi, khiến em mắc thêm những phiền toái này, anh không phải cố ý , chỉ hy vọng em. . . . . . Không vì vậy mà ghét anh hơn."
Trời, rốt cuộc cái loại tình cảm nồng đậm trong mắt của anh nó "Chen" ra ngoài thế nào? Vũ thật là bội phục sát đất với anh, nếu quả thật như Lâm Mạnh Hi nói, nàng cô bị người như thế thích, cô cảm thấy gặp xui xẻo lớn rồi.
"Anh đủ rồi! Đừng chơi những trò cười như thế này nữa." Cô cực kỳ bất mãn nói.
Hứa Khắc Bình hiện lên vẻ mặt đau lòng, tất cả người vây xem đều thét chói tai, cáu kỉnh trách cứ, giống như Vũ Hàn moi đi trái tim của Hứa Khắc Bình vậy.
"Anh không biết em sẽ nghĩ như vậy, anh. . . . . . Con người của anh không hiểu phải biểu đạt tình cảm như thế nào, nhưng anh là thật lòng đối với em, em không nên hiểu lầm! Anh. . . . . . hy vọng nhất là không làm khó em, xin em hãy tin tưởng anh được không?"
Trong đám người truyền ra tiếng khóc sụt sùi, có nữ sinh bắt đầu vì Hứa Khắc Bình mà khóc.
Vũ Hàn sống chết nhìn anh! Ước gì bóp chết anh, bởi vì anh nói thì nói như thế, nhưng luôn làm chuyện hoàn toàn ngược lại! Nếu không phải hai anh em nhà họ Hứa bọn họ buông lời khắp nơi, tình cảnh của cô sẽ bị bi thảm thế sao? Hơn nữa còn bị nhìn thành cô gái đáng chết ngàn vạn lần.
"Anh. . . . . . Tôi ghét nhất là người như anh!" Trong lòng cô tràn đầy ủy khuất và phẫn hận, rốt cục không thể nhịn được bật thốt lên những lời này, từ lúc cô chào đời tới nay là lần đầu tiên dám nói ra lời như thế!
Hứa Khắc Bình nghe xong bả vai run rẩy hạ xuống, bước hai bước, sau đó giống như đang diễn phim, nói một câu: "Thật sao? vậy. . . . . . Anh hiểu!" Nói xong, anh liền xoay người chạy như bay, chạy vào phòng đựng dụng cụ thể dục, còn nề đóng cửa lại.
Vũ Hàn còn chưa hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra, tiếng thét chói tai của các nữ sinh đã phá vỡ màng nhĩ cô, tiếp theo truyền tới những lời nói vô tình phê bình, hoàn toàn là cố ý nói cho Vũ Hàn nghe.
"Thật là tàn nhẫn! Đơn giản là ma quỷ!"
"Lần đầu tiên Hứa Khắc Bình nói yêu thương liền gặp loại đả kích này, anh ấy có thể nghĩ quẩn trong lòng hay không? Chẳng lẽ nói trai đẹp thì luôn bạc mệnh sao? Mình không tin!"
"Ngộ nhỡ anh ấy bị vậy không thể gượng nổi, một người con trai tốt như vậy lại biến mất."
"Nếu như anh ấy tự sát làm sao bây giờ? Trời ạ! Cô ấy chính là hung thủ giết người."
"Thật là đáng buồn cho mối tình đầu, nhất định Khắc Bình không có cách nào thích người khác nữa."
"Hi vọng của trường học chúng ta-- đại học Da Lỗ -- trận bóng rổ trung cấp, toàn bộ hủy ở trong tay cô."
Vũ Hàn không biết phải làm thế nào thì thầy giáo Vương Chí Ích đi tới trước mặt cô, sắc mặt ngưng trọng, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nói với cô: "Em nghe cho tôi, bây giờ liền đi an ủi Hứa Khắc Bình, nếu như hai người không có làm hòa..., tôi liền giam hai người ở bên trong, vĩnh viễn không để cho hai người ra ngoài."
Vũ Hàn hít vào thở ra một hơi, nhìn ra được thầy giáo rất nghiêm túc, "Em. . . . . . Em không muốn. . . . . ."
Danh sách chương