Đến đây với ta
Dựa vào trong ngực ta mà khóc
Bọn họ nói con gái khóc chính là ca hát
Từng giọt từng giọt thay phiên nhau
Nhưng vì sao ngươi thích dựa tường
Mà không muốn dựa vào vai ta
Khiến nó trở thành cái đầu duy nhất được dựa vào
***
Trong giờ học buổi chiều, mỗi một giờ lên lớp đều có người tụm lại chen chúc nhau tại cửa phòng học lớp 7, không vì cái gì khác, cũng chỉ vì muốn thấy mặt mũi của Giang Vũ Hàn ra sao.
"Nghe nói Hứa Khắc Bình trước mặt mọi người nói thích cô ta!"
"Trời ạ —— cái này còn đáng sợ hơn với ngày tận thế!"
"Này, mấy người không muốn sống nữa sao? Nếu như bị anh ấy nghe được, mấy người chết chắc."
"Với lại! Bây giờ ai cũng không thể thảo luận về cô ta, nếu không sẽ thành kẻ thù cả hội bóng rổ!"
"Làm sao bây giờ? Vẫn chuyển mục tiêu qua người của Cao Dụ Tường đi?"
"Thật đáng tiếc quá! Mình thật sự không muốn bỏ qua cho cô ta. . . . . ."
"Vậy thì đoạt lại Hứa Khắc Bình đi, cũng chưa hẳn là không thể!"
Lọt vào tai Vũ Hàn, đều là những lời bàn luận chói tai, cô nghe thấy chỉ muốn sụp đổ, may mắn còn có Lâm Mạnh Hi ở bên cạnh cô, vẫn toe toét cười, đem tất cả trở thành trò cười.
"Nếu bọn họ biết đây chỉ là diễn trò, không biết sẽ như thế nào?" Lâm Mạnh Hi nhỏ giọng nói.
Vũ Hàn thở dài, "Mình cũng không biết nữa, đại khái bọn họ sẽ hận mình đến thấu xương?"
"Vũ Hàn, mình hỏi cậu một vấn đề, cậu. . . . . . Thật sự cảm thấy học trưởng đang diễn trò sao?"
"Đúng vậy, anh ấy hung dữ ra lệnh cho mình như vậy" Bây giờ cô nhớ tới vẫn còn có loại áp bức chết người.
Lâm Mạnh Hi cười vô cùng thần bí, "Mình lại cảm thấy, hai người trời sinh một đôi đó!"
"Có ý gì?" Hợp chỗ nào chứ? Không phải mọi thứ đều không xứng sao? Lâm Mạnh Hi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Vũ Hàn, liền không thể nhịn được muốn trêu chọc cô, "Không nói cho cậu! Dù sao sẽ có một ngày cậu phát hiện ra, còn mình —— phải từ từ xem vở kịch này!"
Cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người lao nhanh ra khỏi phòng học.
Mà Vũ Hàn nghĩ tới còn phải đi đến gặp anh, da đầu bắt đầu tê dại, để cho người nhát gan như cô không khỏi nghĩ muốn chạy trốn. . . . . .
Lâm Mạnh Hi vác cặp sách lên nói với cô: "Đi thôi, chúng ta đi tới sân vận động! Cậu tìm Hứa Khắc Bình, mình tìm Cao Dụ Tường."
Vũ Hàn lại lắc đầu một cái, "Mạnh Hi, mình không muốn đi, cậu có thể . . . . . . nói với hội trưởng Hứa Hứa Khắc Bình. . . . . . Nói mình không thoải mái. . . . . . Cho nên mình về nhà trước."
Lâm Mạnh Hi nhướng lông mày, "Cậu dám?"
"Tớ xin cậu đó, tớ thấy anh ấy, tớ thấy anh ấy. . . . . . Dạ dày cũng cảm thấy đau. . . . . . Quả thực muốn rút gân rồi." Vũ Hàn nhìn cô đáng thương nói.
"Được rồi, mình sẽ nói giúp cậu, nhưng kết quả thế nào mình không chịu đâu đấy!" Lâm Mạnh Hi cười quỷ dị, bởi vì trong đầu cô đã xuất hiện hình ảnh thú vị.
Vũ Hàn nhất thời trút được gánh nặng, "Cám ơn, cậu thật tốt với mình, ngày mai mình mang bánh quy nướng tới cho cậu."
"Đồng ý! Cậu muốn trốn thì trốn nhanh đi, miễn cho đến lúc đó đi được nửa đường rồi bị chặn lại!" Lâm Mạnh Hi vung tay lên với cô, rồi lanh lợi chạy ra khỏi phòng học.
Nhìn bóng lưng Lâm Mạnh Hi, Vũ Hàn cảm thấy Lâm Mạnh Hi thật hoạt bát, dũng cảm lại xinh đẹp, mới xứng với những nam sinh xuất sắc như Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường, về phần cô, vẫn nên lẩn trốn thật xa thì hơn.
Cô một mặt đi ra khỏi phòng học, một mặt cúi đầu trầm tư, mặc dù đầu óc của cô không được linh hoạt, nhưng dù cô nghĩ như thế nào cũng không muốn phải giả bộ làm bạn gái của Hứa Khắc Bình, dù sẽ được hưởng lợi trong trường trung học, nhưng cũng làm cho học sinh nữ hận cô nhiều hơn! Nhưng thật kỳ lạ, tại sao đang yên ổn thì Hứa Khắc Bình lại kiên trì muốn làm vậy?
Nói không chừng, chẳng qua anh thấy cô dễ bắt nạt, cố ý làm như vậy, mới có cơ hội trêu chọc cô!
Haiz, đây là cuộc sống bi thảm thế nào, không phải cô bị thần bỏ rơi sao?
Sau khi chân thấp chân cao đi ra khỏi cổng trường, mắt cá chân Vũ Hàn bắt đầu đau đớn, cô không thể làm gì là đứng ở phía ven đường nghỉ ngơi một chút, nhưng cô cũng không dám dừng lại bao lâu, để tránh giống như lời Lâm Mạnh Hi nói, bị Hứa Khắc Bình chặn lại nửa đường! Cô cũng không dám tưởng tượng tới tình huống đó, nhất định cô sẽ bị anh bắt lại đánh đòn.
Cảm gíc đỡ đau hồi phục một chút, cô lại bắt đầu đi về phía trước, trong lòng vẫn còn nói mình gắng lên, chỉ cần hơn 10 phút nữa là về đến nhà, nhất định mình sẽ làm được!
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, trong khi cô đang tự cho mình cố gắng, đột nhiên có bàn tay nắm lấy vai cô, cho dù cô không có quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được đó là Hứa Khắc Bình.
Cái gọi là cảm giác cường đại chính là thế này!
"Hội trưởng. . . . . ." Cô cố lấy dũng khí quay đầu lại, muốn giải thích với anh.
Nhưng mà vừa nhìn thấy mặt anh, cô lại không thể nói ra lời, bởi vì Hứa khắc Bình luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc, hơn nữa trong mắt cho chút gấp gáp hoảng loạn, hoàn toàn không giống như anh bình thường.
Cô thấy vậy không nhịn được hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Hứa Khắc Bình không ngừng thở dốc, cuối cùng mở miệng nói: "Lâm Mạnh Hi nói với tôi, thân thể em không thoải mái, mà thân thể đã không thoải mái lại còn về nhà một mình? Nếu đi tới nửa đường té xỉu thì sao, hoặc là đi sai chỗ thì sao bây giờ? Em thật ngu ngốc, lại không có gọi tôi đưa em về, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải nói với ông nội bà nội của em thế nào?"
"Em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Anh lại không phải vì cô không tới sân vận động mà tức giận, ngược lại để ý tình trạng thân thể của cô, nói không chừng. . . . . . Anh là một người có lòng. . . . . . Là cô hiểu lầm sao?
"Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, nói mau!" Anh lắc lắc bả vai cô.
Khi anh nhìn gần, cô cũng không dám nói dối, "Thật ra thì. . . . . . Em cũng không phải không thoải mái, chỉ là em cho rằng. . . . . . Em về nhà một mình. . . . . . Có vẻ tốt hơn."
"Cái gì?" Quả nhiên, trong mắt Hứa Khắc Bình phun ra tia lửa, "Em mới nói tôi vừa lo lắng vô ích hay sao?"
"Thật xin lỗi, em chỉ là . . . . . Không muốn tăng thêm phiền toái cho hội trưởng, hơn nữa. . . . . . Em cũng không muốn giả bộ làm bạn gái hội trưởng." Vẻ mặt Vũ Hàn vô tội nói với anh.
"Không được!" Giọng nói Hứa Khắc Bình trở nên lạnh lẽo, có loại khí thế đe dọa lòng người.
"Hội trưởng. . . . . .Em xin anh đó. . . . . . Em thật sự sợ những nữ sinh kia."
"Đồ ngốc, cũng bởi vì như vậy, em cần phải giả bộ làm bạn gái của tôi! Có tôi bảo vệ em, em mới có thể không bị bắt nạt, chẳng lẽ em còn không hiểu hay sao? Tôi nói như vậy, nhất định chuyện này em phải nghe lời của tôi! Từ ngày hôm qua em bắt đầu đụng vào tôi, em chính là phiền toái của tôi rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng không còn cách."
Vũ Hàn nghe anh nói xong, không lời đáp lại, chỉ có thể cắn chặt đôi môi run rẩy, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, nước mắt ủy khuất cũng nhanh chảy ra.
"Không cho phép khóc! Em suốt ngày động chút là khóc, làm sao người nhà yên tâm? Thật là một đứa trẻ phiền toái." Dù lời anh có chút khắt khe, lại dịu dàng lau đi những giọt nước mắt.
Vũ Hàn cố gắng thu hồi nước mắt, nhưng vẫn không cẩn thận chảy ra, đều bị anh dùng ngón tay lau đi. Điều này khiến cô cảm thấy là lạ, trong bụng có loại thương tiếc ấm áp, nhưng rõ ràng anh hung dữ như vậy!
"Bây giờ hãy về cùng tôi, tôi không thể không dạy dỗ em"
Khi anh kéo tay cô muốn cô đi theo, thì lại phát hiện bộ dáng đi bộ của cô hết sức vất vả, lông mày thanh tú nhíu lại, liền hỏi: "Em đau chân?"
"Vâng." Cô khẽ gật đầu, muốn khóc lần nữa.
"Em bị câm sao? Tại sao không nói cho tôi?" Anh xoay người không tốn chút sức bế ngang cô lên, cố định ở trước ngực mình
Vũ Hàn đột nhiên bị ôm cách xa mặt đất, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, đầu cũng cảm thấy mơ màng, "Oa —— hội trưởng —— không muốn! Em sợ ngã xuống."
"Không muốn ngã thì phải nắm chặt lấy tôi!" Hứa Khắc Bình giống như cố ý trừng phạt cô, còn cố ý ôm cô thật cao .
Vũ Hàn không dám phản kháng, chỉ có thể vòng hai tay lên cổ anh. Sao vừa rồi cô lại cho rằng anh có lòng chứ? Bây giờ nhìn anh quả thực giống như ma quỷ, cặp mắt phát ra tia sáng khác thường, thật là dọa người đó!
"Tại sao em nhẹ như vậy?" Anh phản đối nhíu mày.
"Em. . . . . . Em cũng không có cách!" Tại sao đều cứ trách cô mọi thứ chứ!
"Về sau ăn nhiều một chút, nghe không?"
Vũ Hàn bắt đầu căm giận bất bình, không nhịn được trả lời một câu, "Ai cần anh lo!"
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền hối hận, bởi vì anh dùng ánh mắt băng giá có thể khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo trừng cô, "Tôi có vừa nghe lầm hay không? Em nói lại lần nữa xem!"
"Em. . . . . . Em nói. . . . . . Em nghe thấy rồi!" Cô chỉ đành ngoan ngoãn đổi lời.
Sau đó, phản ứng của Hứa Khắc Bình lại khiến cho cô sợ hết hồn, bởi vì anh lại lộ ra nụ cười chân thực, thay đổi khí chất lạnh lùng, cười giống như ánh sáng mặt trời, còn khen cô một câu: "Tiểu ngu ngốc, coi như em thông minh!"
"Ọe. . . . . . Cám ơn." Nụ cười bây giờ của anh thật là làm cho người ta mê hoặc, cô lại còn ngơ ngác nói cám ơn.
Loại không khí này thật kỳ quái! Vũ hàn không thể nói ra cảm giác trong người, giống như sinh ra cái gì đó kỳ lạ!
Vừa tới sân vận động, bộ dạng Hứa Khắc Bình ôm Vũ Hàn, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây ầm ĩ! Kêu lên sợ hãi, cười đùa, gọi quỷ, liên miên không dứt, nhiều tiếng thảm thiết!
Hứa Khắc Bình nhíu mày nhìn quanh bốn phía, chỉ hung dữ nói một câu: "Lại ầm ĩ? Tôi sẽ nhét bóng rổ vào miệng của mấy người!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người che miệng, đến hô hấp cũng không dám lớn tiếng, bốn phía giống như nghĩa địa yên tĩnh.
Bây giờ Vũ Hàn rất đồng tình với mọi người, hi vọng sau khi bọn họ về nhà sẽ hết sợ hãi, tránh cho nửa đêm mơ thấy ác mộng.
Hứa Khắc Bình ôm Vũ Hàn đến khu nghỉ ngơi của sân bóng rổ, giống như đang đặt em bélên trên ghế ngồi, sau đó ngồi cạnh nói với cô: "Em ngồi ở đây, không cho phép chạy loạn, nghe không?"
Bởi vì mọi thứ yên tĩnh, lời này không chỉ Vũ Hàn nghe được, mà tất cả những người ở đây đều nghe được.
Cô nhỏ giọng nói với anh: "Em đã biết."
Hứa Khắc Bình gật đầu một cái, nói một tiếng: "Ngoan."
Vươn xoa tóc của cô, động tác này rất dịu dàng khiến cho Vũ Hàn kinh ngạc, những cô gái khác thì mang biểu tình ghen tỵ thở dài.
Sau đó ah kề sát lỗ tai cô, chỉ có cô nghe được nói: "nếu như không nghe lời của tôi, nhất định sẽ bắt em lại đánh đòn, coi như toàn bộ mọi người đang nhìn cũng vậy."
Bộ dạng thân mật kia khiến cho người khác hiểu lầm anh đang nói lời thân mật với cô, nhưng chỉ có Vũ Hàn là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói ra, chỉ có thể căm giận nhẫn nhịn gật đầu một cái.
Hứa Khắc Bình hài lòng mỉm cười, không có cảm thấy người khác đang nhìn chăm chú, anh đã thành thói quen được người ngưỡng mộ. Sau khi anh sắp xếp cho Vũ Hàn, liền quay lại chỗ đội bóng rổ, cầm bóng rổ nói với đội viên: "Năm nhất bắt đầu dẫn bóng vào rổ, năm hai, năm ba sẽ cùng tranh tài."
Nhưng từng đội viên đều ngây ngốc ở đó, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì, cho đến khi Hứa Khắc Bình ném bóng vào họ, mới cùng "Oh!" một tiếng khôi phục thần trí, bắt đầu nhập cuộc tranh bóng.
Dựa vào trong ngực ta mà khóc
Bọn họ nói con gái khóc chính là ca hát
Từng giọt từng giọt thay phiên nhau
Nhưng vì sao ngươi thích dựa tường
Mà không muốn dựa vào vai ta
Khiến nó trở thành cái đầu duy nhất được dựa vào
***
Trong giờ học buổi chiều, mỗi một giờ lên lớp đều có người tụm lại chen chúc nhau tại cửa phòng học lớp 7, không vì cái gì khác, cũng chỉ vì muốn thấy mặt mũi của Giang Vũ Hàn ra sao.
"Nghe nói Hứa Khắc Bình trước mặt mọi người nói thích cô ta!"
"Trời ạ —— cái này còn đáng sợ hơn với ngày tận thế!"
"Này, mấy người không muốn sống nữa sao? Nếu như bị anh ấy nghe được, mấy người chết chắc."
"Với lại! Bây giờ ai cũng không thể thảo luận về cô ta, nếu không sẽ thành kẻ thù cả hội bóng rổ!"
"Làm sao bây giờ? Vẫn chuyển mục tiêu qua người của Cao Dụ Tường đi?"
"Thật đáng tiếc quá! Mình thật sự không muốn bỏ qua cho cô ta. . . . . ."
"Vậy thì đoạt lại Hứa Khắc Bình đi, cũng chưa hẳn là không thể!"
Lọt vào tai Vũ Hàn, đều là những lời bàn luận chói tai, cô nghe thấy chỉ muốn sụp đổ, may mắn còn có Lâm Mạnh Hi ở bên cạnh cô, vẫn toe toét cười, đem tất cả trở thành trò cười.
"Nếu bọn họ biết đây chỉ là diễn trò, không biết sẽ như thế nào?" Lâm Mạnh Hi nhỏ giọng nói.
Vũ Hàn thở dài, "Mình cũng không biết nữa, đại khái bọn họ sẽ hận mình đến thấu xương?"
"Vũ Hàn, mình hỏi cậu một vấn đề, cậu. . . . . . Thật sự cảm thấy học trưởng đang diễn trò sao?"
"Đúng vậy, anh ấy hung dữ ra lệnh cho mình như vậy" Bây giờ cô nhớ tới vẫn còn có loại áp bức chết người.
Lâm Mạnh Hi cười vô cùng thần bí, "Mình lại cảm thấy, hai người trời sinh một đôi đó!"
"Có ý gì?" Hợp chỗ nào chứ? Không phải mọi thứ đều không xứng sao? Lâm Mạnh Hi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Vũ Hàn, liền không thể nhịn được muốn trêu chọc cô, "Không nói cho cậu! Dù sao sẽ có một ngày cậu phát hiện ra, còn mình —— phải từ từ xem vở kịch này!"
Cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người lao nhanh ra khỏi phòng học.
Mà Vũ Hàn nghĩ tới còn phải đi đến gặp anh, da đầu bắt đầu tê dại, để cho người nhát gan như cô không khỏi nghĩ muốn chạy trốn. . . . . .
Lâm Mạnh Hi vác cặp sách lên nói với cô: "Đi thôi, chúng ta đi tới sân vận động! Cậu tìm Hứa Khắc Bình, mình tìm Cao Dụ Tường."
Vũ Hàn lại lắc đầu một cái, "Mạnh Hi, mình không muốn đi, cậu có thể . . . . . . nói với hội trưởng Hứa Hứa Khắc Bình. . . . . . Nói mình không thoải mái. . . . . . Cho nên mình về nhà trước."
Lâm Mạnh Hi nhướng lông mày, "Cậu dám?"
"Tớ xin cậu đó, tớ thấy anh ấy, tớ thấy anh ấy. . . . . . Dạ dày cũng cảm thấy đau. . . . . . Quả thực muốn rút gân rồi." Vũ Hàn nhìn cô đáng thương nói.
"Được rồi, mình sẽ nói giúp cậu, nhưng kết quả thế nào mình không chịu đâu đấy!" Lâm Mạnh Hi cười quỷ dị, bởi vì trong đầu cô đã xuất hiện hình ảnh thú vị.
Vũ Hàn nhất thời trút được gánh nặng, "Cám ơn, cậu thật tốt với mình, ngày mai mình mang bánh quy nướng tới cho cậu."
"Đồng ý! Cậu muốn trốn thì trốn nhanh đi, miễn cho đến lúc đó đi được nửa đường rồi bị chặn lại!" Lâm Mạnh Hi vung tay lên với cô, rồi lanh lợi chạy ra khỏi phòng học.
Nhìn bóng lưng Lâm Mạnh Hi, Vũ Hàn cảm thấy Lâm Mạnh Hi thật hoạt bát, dũng cảm lại xinh đẹp, mới xứng với những nam sinh xuất sắc như Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường, về phần cô, vẫn nên lẩn trốn thật xa thì hơn.
Cô một mặt đi ra khỏi phòng học, một mặt cúi đầu trầm tư, mặc dù đầu óc của cô không được linh hoạt, nhưng dù cô nghĩ như thế nào cũng không muốn phải giả bộ làm bạn gái của Hứa Khắc Bình, dù sẽ được hưởng lợi trong trường trung học, nhưng cũng làm cho học sinh nữ hận cô nhiều hơn! Nhưng thật kỳ lạ, tại sao đang yên ổn thì Hứa Khắc Bình lại kiên trì muốn làm vậy?
Nói không chừng, chẳng qua anh thấy cô dễ bắt nạt, cố ý làm như vậy, mới có cơ hội trêu chọc cô!
Haiz, đây là cuộc sống bi thảm thế nào, không phải cô bị thần bỏ rơi sao?
Sau khi chân thấp chân cao đi ra khỏi cổng trường, mắt cá chân Vũ Hàn bắt đầu đau đớn, cô không thể làm gì là đứng ở phía ven đường nghỉ ngơi một chút, nhưng cô cũng không dám dừng lại bao lâu, để tránh giống như lời Lâm Mạnh Hi nói, bị Hứa Khắc Bình chặn lại nửa đường! Cô cũng không dám tưởng tượng tới tình huống đó, nhất định cô sẽ bị anh bắt lại đánh đòn.
Cảm gíc đỡ đau hồi phục một chút, cô lại bắt đầu đi về phía trước, trong lòng vẫn còn nói mình gắng lên, chỉ cần hơn 10 phút nữa là về đến nhà, nhất định mình sẽ làm được!
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, trong khi cô đang tự cho mình cố gắng, đột nhiên có bàn tay nắm lấy vai cô, cho dù cô không có quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được đó là Hứa Khắc Bình.
Cái gọi là cảm giác cường đại chính là thế này!
"Hội trưởng. . . . . ." Cô cố lấy dũng khí quay đầu lại, muốn giải thích với anh.
Nhưng mà vừa nhìn thấy mặt anh, cô lại không thể nói ra lời, bởi vì Hứa khắc Bình luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc, hơn nữa trong mắt cho chút gấp gáp hoảng loạn, hoàn toàn không giống như anh bình thường.
Cô thấy vậy không nhịn được hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Hứa Khắc Bình không ngừng thở dốc, cuối cùng mở miệng nói: "Lâm Mạnh Hi nói với tôi, thân thể em không thoải mái, mà thân thể đã không thoải mái lại còn về nhà một mình? Nếu đi tới nửa đường té xỉu thì sao, hoặc là đi sai chỗ thì sao bây giờ? Em thật ngu ngốc, lại không có gọi tôi đưa em về, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải nói với ông nội bà nội của em thế nào?"
"Em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Anh lại không phải vì cô không tới sân vận động mà tức giận, ngược lại để ý tình trạng thân thể của cô, nói không chừng. . . . . . Anh là một người có lòng. . . . . . Là cô hiểu lầm sao?
"Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, nói mau!" Anh lắc lắc bả vai cô.
Khi anh nhìn gần, cô cũng không dám nói dối, "Thật ra thì. . . . . . Em cũng không phải không thoải mái, chỉ là em cho rằng. . . . . . Em về nhà một mình. . . . . . Có vẻ tốt hơn."
"Cái gì?" Quả nhiên, trong mắt Hứa Khắc Bình phun ra tia lửa, "Em mới nói tôi vừa lo lắng vô ích hay sao?"
"Thật xin lỗi, em chỉ là . . . . . Không muốn tăng thêm phiền toái cho hội trưởng, hơn nữa. . . . . . Em cũng không muốn giả bộ làm bạn gái hội trưởng." Vẻ mặt Vũ Hàn vô tội nói với anh.
"Không được!" Giọng nói Hứa Khắc Bình trở nên lạnh lẽo, có loại khí thế đe dọa lòng người.
"Hội trưởng. . . . . .Em xin anh đó. . . . . . Em thật sự sợ những nữ sinh kia."
"Đồ ngốc, cũng bởi vì như vậy, em cần phải giả bộ làm bạn gái của tôi! Có tôi bảo vệ em, em mới có thể không bị bắt nạt, chẳng lẽ em còn không hiểu hay sao? Tôi nói như vậy, nhất định chuyện này em phải nghe lời của tôi! Từ ngày hôm qua em bắt đầu đụng vào tôi, em chính là phiền toái của tôi rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng không còn cách."
Vũ Hàn nghe anh nói xong, không lời đáp lại, chỉ có thể cắn chặt đôi môi run rẩy, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, nước mắt ủy khuất cũng nhanh chảy ra.
"Không cho phép khóc! Em suốt ngày động chút là khóc, làm sao người nhà yên tâm? Thật là một đứa trẻ phiền toái." Dù lời anh có chút khắt khe, lại dịu dàng lau đi những giọt nước mắt.
Vũ Hàn cố gắng thu hồi nước mắt, nhưng vẫn không cẩn thận chảy ra, đều bị anh dùng ngón tay lau đi. Điều này khiến cô cảm thấy là lạ, trong bụng có loại thương tiếc ấm áp, nhưng rõ ràng anh hung dữ như vậy!
"Bây giờ hãy về cùng tôi, tôi không thể không dạy dỗ em"
Khi anh kéo tay cô muốn cô đi theo, thì lại phát hiện bộ dáng đi bộ của cô hết sức vất vả, lông mày thanh tú nhíu lại, liền hỏi: "Em đau chân?"
"Vâng." Cô khẽ gật đầu, muốn khóc lần nữa.
"Em bị câm sao? Tại sao không nói cho tôi?" Anh xoay người không tốn chút sức bế ngang cô lên, cố định ở trước ngực mình
Vũ Hàn đột nhiên bị ôm cách xa mặt đất, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, đầu cũng cảm thấy mơ màng, "Oa —— hội trưởng —— không muốn! Em sợ ngã xuống."
"Không muốn ngã thì phải nắm chặt lấy tôi!" Hứa Khắc Bình giống như cố ý trừng phạt cô, còn cố ý ôm cô thật cao .
Vũ Hàn không dám phản kháng, chỉ có thể vòng hai tay lên cổ anh. Sao vừa rồi cô lại cho rằng anh có lòng chứ? Bây giờ nhìn anh quả thực giống như ma quỷ, cặp mắt phát ra tia sáng khác thường, thật là dọa người đó!
"Tại sao em nhẹ như vậy?" Anh phản đối nhíu mày.
"Em. . . . . . Em cũng không có cách!" Tại sao đều cứ trách cô mọi thứ chứ!
"Về sau ăn nhiều một chút, nghe không?"
Vũ Hàn bắt đầu căm giận bất bình, không nhịn được trả lời một câu, "Ai cần anh lo!"
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền hối hận, bởi vì anh dùng ánh mắt băng giá có thể khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo trừng cô, "Tôi có vừa nghe lầm hay không? Em nói lại lần nữa xem!"
"Em. . . . . . Em nói. . . . . . Em nghe thấy rồi!" Cô chỉ đành ngoan ngoãn đổi lời.
Sau đó, phản ứng của Hứa Khắc Bình lại khiến cho cô sợ hết hồn, bởi vì anh lại lộ ra nụ cười chân thực, thay đổi khí chất lạnh lùng, cười giống như ánh sáng mặt trời, còn khen cô một câu: "Tiểu ngu ngốc, coi như em thông minh!"
"Ọe. . . . . . Cám ơn." Nụ cười bây giờ của anh thật là làm cho người ta mê hoặc, cô lại còn ngơ ngác nói cám ơn.
Loại không khí này thật kỳ quái! Vũ hàn không thể nói ra cảm giác trong người, giống như sinh ra cái gì đó kỳ lạ!
Vừa tới sân vận động, bộ dạng Hứa Khắc Bình ôm Vũ Hàn, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây ầm ĩ! Kêu lên sợ hãi, cười đùa, gọi quỷ, liên miên không dứt, nhiều tiếng thảm thiết!
Hứa Khắc Bình nhíu mày nhìn quanh bốn phía, chỉ hung dữ nói một câu: "Lại ầm ĩ? Tôi sẽ nhét bóng rổ vào miệng của mấy người!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người che miệng, đến hô hấp cũng không dám lớn tiếng, bốn phía giống như nghĩa địa yên tĩnh.
Bây giờ Vũ Hàn rất đồng tình với mọi người, hi vọng sau khi bọn họ về nhà sẽ hết sợ hãi, tránh cho nửa đêm mơ thấy ác mộng.
Hứa Khắc Bình ôm Vũ Hàn đến khu nghỉ ngơi của sân bóng rổ, giống như đang đặt em bélên trên ghế ngồi, sau đó ngồi cạnh nói với cô: "Em ngồi ở đây, không cho phép chạy loạn, nghe không?"
Bởi vì mọi thứ yên tĩnh, lời này không chỉ Vũ Hàn nghe được, mà tất cả những người ở đây đều nghe được.
Cô nhỏ giọng nói với anh: "Em đã biết."
Hứa Khắc Bình gật đầu một cái, nói một tiếng: "Ngoan."
Vươn xoa tóc của cô, động tác này rất dịu dàng khiến cho Vũ Hàn kinh ngạc, những cô gái khác thì mang biểu tình ghen tỵ thở dài.
Sau đó ah kề sát lỗ tai cô, chỉ có cô nghe được nói: "nếu như không nghe lời của tôi, nhất định sẽ bắt em lại đánh đòn, coi như toàn bộ mọi người đang nhìn cũng vậy."
Bộ dạng thân mật kia khiến cho người khác hiểu lầm anh đang nói lời thân mật với cô, nhưng chỉ có Vũ Hàn là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói ra, chỉ có thể căm giận nhẫn nhịn gật đầu một cái.
Hứa Khắc Bình hài lòng mỉm cười, không có cảm thấy người khác đang nhìn chăm chú, anh đã thành thói quen được người ngưỡng mộ. Sau khi anh sắp xếp cho Vũ Hàn, liền quay lại chỗ đội bóng rổ, cầm bóng rổ nói với đội viên: "Năm nhất bắt đầu dẫn bóng vào rổ, năm hai, năm ba sẽ cùng tranh tài."
Nhưng từng đội viên đều ngây ngốc ở đó, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì, cho đến khi Hứa Khắc Bình ném bóng vào họ, mới cùng "Oh!" một tiếng khôi phục thần trí, bắt đầu nhập cuộc tranh bóng.
Danh sách chương